Chương 58: Lại gặp Đường Tĩnh Đằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tiêu Diệc San rời đi, Ngưng Lộ mới từng bước một từ từ đi  xuống cầu thang, giữa chúng ta có cái gì hay để nói sao? Ngưng Lộ thầm  nói trong lòng. Đối với loại phụ nữ có ý đồ như Tiêu Diệc San, cô không  có hứng thú giao du với cô ta, nhưng cô ta là em họ của người đàn ông  kia, nhất định không thể tránh khỏi gặp mặt. Cũng không biết giữa bọn họ  có phải là quan hệ anh em họ thật sự hay không, bởi vì rõ ràng ở trong  mắt cô ta, cô thấy được sự ái mộ không thể nhầm lẫn. Đúng vậy, ái mộ,  ánh mắt phụ nữ ái mộ một người đàn ông.

Nhưng mà em họ yêu anh họ? Ở  thời đại này còn tác dụng sao? Nếu như hai bên đều không để ý miệng lưỡi  thế gian, vậy sẽ không sao chứ? Nhưng Ngưng Lộ không cho là như vậy bởi  vì biểu hiện Sở Mạnh đối với Tiêu Diệc San có cảm giác không giống  nhau. Yêu một người đàn ông như vậy, nhất định chỉ có thể là bị tổn  thương, bởi vì anh ta căn bản cũng không có tình.      Tỉnh táo lại rồi rửa mặt, chải gọn gàng tóc loạn, nhìn cô thoạt nhìn  có sức sống hơn trước nhiều, chẳng qua là sau khi ngồi xuống trước mặt  anh, cô nhìn chằm chằm trên mặt bàn nào đó một giờ, lẳng lặng không lên  tiếng, giống như búp bê không nói chuyện.

"Được rồi, có thể uống." Sở Mạnh thử một ngụm, sau đó đẩy chén tới  trước mặt cô, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cô không dứt.

      Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn lạnh nhạt như cũ, một ngụm nhỏ lại  một ngụm nhỏ uống chén canh quái dị kia. Nhưng mà mỗi lần uống một hớp,  chân mày càng lúc càng nhăn. Thím Trương đi đâu rồi? Sao hôm nay không  đem mứt hoa quả tráng miệng lấy ra? Mắt Ngưng Lộ len lén nhìn người đối  diện. Đúng vậy, cô không muốn mở miệng nói chuyện với anh ta.

"Có lời cứ nói, không cần che giấu." Đôi tay Sở Mạnh ôm ngực, cả  người dựa vào lưng ghế. Không muốn nói chuyện với anh? Muốn xua đuổi anh  sao?

      "Không có!" Người đàn ông này cũng quá tự cho mình là đúng rồi.

     "Không có thì nhanh uống xong đi, sau đó chúng ta phải đi ra ngoài."     "Đi đâu?" Ngưng Lộ dừng lại động tác đang muốn uống thuốc.

      "Đến trường em học, xin tạm nghỉ học. bây giờ thân thể em đã không  thích hợp để đi học." Trong lời nói Sở Mạnh có giọng điệu không thể từ  chối. Thật ra thì anh chỉ là muốn mang cô ra ngoài dạo dạo mà thôi, A Tự  có nói qua phụ nữ mang thai phải giữ tâm trạng vui vẻ thì đứa trẻ mới  phát triển tốt. Cho nên anh cho là một người cả ngày ở nhà thì tâm trạng  sẽ tốt hơn chỗ nào.

      Đã sớm biết ngày này sẽ tới nhưng trong lòng Ngưng Lộ vẫn có chút mất  mát. Đúng vậy, là mất mát. Nếu như tạm nghỉ học thì sẽ không có cơ hội  nhìn thấy Đường đại ca rồi. Trong khoảng thời gian này, có anh ấy làm  bạn, cuộc sống như được sưởi ấm bởi ánh mặt trời, ấm áp nhưng cực kỳ  thoải mái. Nhưng mà ánh mặt trời nhanh như vậy sẽ lại phải bị mây đen  chặn lại, có lẽ từ hôm nay về sau, cuộc sống của cô nhất định chỉ có thể  sống trong bóng tối mà thôi. Nhưng đây là cuộc sống mà cô đã lựa chọn,  trách được ai chứ ! Một nụ cười khổ ở khóe miệng nâng lên, chỉ là một  cái nhẹ mà thôi, lại không qua khỏi ánh mắt sắc bén của người đàn ông  kia.

"Làm xong thủ tục, chúng ta về nhà một chuyến." Anh muốn xem cô sẽ có  vẻ mặt gì, sau đó mới nói đến từ "về nhà".

    "Trở về nhà nào?" Trong lòng Ngưng Lộ chấn động. Là nhà họ Sở sao?  Sắc mặt cô tái đi, thái độ mẹ Sở đối với cô vô cùng bất mãn còn nói  những lời đầy tổn thương kia khiến cô không dám tưởng tượng, nếu như cô  lại bước vào nhà họ Sở một bước sẽ là hậu quả gì. Nhưng mà cô có thể từ  chối sao? Chuyện người đàn ông này muốn làm thì ai ngăn cản được?

     "Em muốn về nhà nào?" Sở Mạnh thấy cô che mặt lại cũng biết cô sợ trở  về nhà họ Sở. Nhưng mà nếu kết hôn, cô luôn phải gặp mặt cùng những  thành viên khác trong nhà khác. Tối nay ở nhà Sở Vân Thiên mở tiệc mời  tất cả thành viên gia tộc họ Sở, coi như là công khai gặp mặt lần đầu  tiên Ngưng Lộ gả vào nhà họ Sở. Lần trước số người tham dự hôn lễ quá  nhiều nên không có cơ hội dẫn đi giới thiệu gặp mặt, mọi người đối với  Đại thiếu phu nhân nhà họ Sở sau khi kết hôn vẫn sống bên ngoài đương  nhiên thấy rất hiếu kỳ.

      Sở Mạnh có thể từ chối, chẳng qua là anh muốn cho cô trở về đối mặt,  xem cô sẽ có phản ứng như thế nào. Dù sao có anh ở đó, sẽ không để cho  cô gặp chuyện không may.

"Tùy anh." Ngưng Lộ để cái chén nhỏ uống không dư lấy một giọt xuống,  trả lời thản nhiên. Cùng anh ta vui vẻ đi! Cô cùng lắm chỉ là một con  rối biết nói chuyện thôi, không phải sao?

     "Không tình nguyện sao?" Dáng vẻ lạnh nhạt của cô khiến Sở Mạnh mất  hứng.

      "Tôi không có. Tôi đi lên thay quần áo trước." Ngưng Lộ rũ mắt xuống.  Mà anh chỉ là im lăng nhìn cô không nói lời nào. Không để ý tới anh,  Ngưng Lộ quay người đi lên lầu.

      Ở trong trường học một lần nữa bất ngờ chạm mặt Đường Tĩnh Đằng,  không ngờ chính là động tác anh vội vàng lôi kéo bả vai cô. Mặc dù lúc  này không phải là giờ tan học, trên đường không có nhiều người như vậy  nhưng mà đã không còn những tốp học sinh tụm ba tụm năm đi qua nữa.

     "Đường đại ca, anh làm sao vậy? Trước tiên có thể buông em ra không?"  Ngưng Lộ không hiểu tại sao trên mặt Đường Tĩnh Đằng có cảm giác như  trút được gánh nặng. Anh ấy luôn luôn tao nhã lễ độ, chưa từng có mất đi  tỉnh táo như hôm nay. Mà tay đặt ở trên vai cô trừ việc khiến cô cảm  thấy không nên thì lực quá lớn cũng làm cô cau mày

      "Ngưng Lộ, xin lỗi em." Rốt cuộc ý thức được hành vi của mình, trên  mặt trắng trẻo của Đường Tĩnh Đằng hiện lên vết đỏ khả nghi. Đúng vậy,  anh nóng nảy. Suốt một tuần lễ, cô không có tới trường học, chỉ hỏi thăm  được là cô không thoải mái mà xin nghỉ. Sao đột nhiên lại không thoải  mái chứ? Thời gian tựu trường không phải là thần sắc cô tốt lên nhiều  sao? Muốn liên lạc với cô lại liên lạc không được, đừng nói là không  biết nhà cô ở nơi nào, cho dù biết cũng là không thể đến. Huống chi anh  ngay cả điện thoại của cô cũng không có, lo lắng cùng bất an như vậy làm  cho anh luôn không an tâm chút nào.

    Mới vừa rồi, anh đi qua tòa nhà khoa tiếng Trung, còn đặc biệt dừng  lại xem xem cô có đi học hay không, kết quả vẫn là thất vọng. Chẳng qua  là, đang đi ra thì thấy một bóng dáng mặc quần lụa trắng, một tiên tử  lẳng lặng đứng bên hồ sen, không phải là cô gái để cho anh ngày nhớ đêm  mong chừng mấy ngày ngủ không ngon giấc Ngưng Lộ sao? Không khỏi kích  động khiến anh như một tên tiểu tử non nớt, không để ý ánh mắt người  khác vội vàng chạy tới.

     "Đường đại ca, anh hôm nay sao vậy?" Ngưng Lộ nhẹ giọng hỏi, ánh mắt  liếc nhìn qua cửa lớn khoa tiếng Trung, chiếc xe thể thao đắt tiền kia  dưới ánh mặt trời chiếu xuống cái bóng đen, mà người đàn ông kia, tự  mình đi giúp cô làm thủ tục tạm nghỉ học, sẽ không nhanh như vậy xuống  chứ?

      Cô không ngờ, thật không có nghĩ đến, lần này tới đây còn có thể gặp  mặt Đường Tĩnh Đằng, cô cho là bọn họ cứ như vậy mà mất liên lạc. Xem ra  ông trời cũng giúp cô! Nhưng mà đây cũng là lần cuối cùng bọn họ gặp  mặt sao? Cô phải nghỉ học, lúc nào thì có thể trở lại đều không thể nói  trước. Mà anh, sau khi kết thúc học kỳ sẽ phải đi học đào tạo chuyên môn  sao? Lần trước anh không phải đã nói có thể phải tiếp nhận việc Sở  nghiên cứu nước ngoài muốn mời làm trao đổi nhân tài ra nước ngoài sao?  Không biết bây giờ phải nói như thế nào?

    "Không sao. Mấy ngày nay không thấy em tới trường học. Nghe nói em  không phải khỏe, hiện tại đã khỏe hơn chưa?" Đường Tĩnh Đằng lúng túng  để tay xuống, sắc mặt cô không tốt lắm.

    "Không sao!" Ngưng Lộ nghĩ đến nguyên nhân mình không thể tới trường  học, trong lòng có chút chua xót, nhưng mà nguyên nhân này có thể nói  với anh ấy sao?

     "Vậy em hôm nay tới là ..." Đường Tĩnh Đằng nghi ngờ nhìn Ngưng Lộ. Trừ  thời gian lên lớp, cô chỉ đến trường rồi về nhà, cô luôn luôn là học  sinh rất nghiêm túc, tỉ lệ bỏ tiết cực kỳ ít.

     "Đường đại ca, em tới làm thủ tục tạm nghỉ học." Khóe miệng cười  nhạt, Ngưng Lộ nhìn đầy hồ đầy lá sen xanh biếc. Đến gần tháng Mười, hoa  sen đã sớm tàn, nhưng mà hương lá sen nhàn nhạt vẫn vương vấn trong  không khí...

      "Tạm nghỉ học? Sao đột nhiên phải tạm nghỉ học đây? Có phải thân thể  khó chịu hay không? Hay là muốn ra nước người?" Đáp án của cô khiến  Đường Tĩnh Đằng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Tại sao lại như vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro