Chương 35 : Giống như nhánh hoa đào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Hiên cúi đầu , nhắm mắt lại "Anh rể , tôi hiểu rồi !"

"Lập tức đi cho tôi ~!" Lạc Ngạo Thực buông lỏng Lâm Hiên ra , chỉ vào cửa phòng quát

"Ừ !" Lâm Hiên nhìn Lạc Ngạo Thực một chút , lại như có điều suy nghĩ nhìn phía Vũ Nghê , sau đó mới đi ra phòng bệnh !

Vũ Nghê bĩnh tĩnh nhìn việc trước mắt như không liên quan đến mình . Khi kịch tình kết thúc thì cô từ từ rũ ánh mắt xuống . Trong phòng bệnh , thời gian giống như dừng lại , yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người . Lạc Ngạo Thực nặng nề thở dài , nhìn cô một cái , nhưng rất nhanh lại di chuyển tầm mắt sang chỗ khác

Hai tay để trong túi quần , làm cho người ta cảm thấy khoảng cách lạnh lùng "Thì ra các người vẫn còn liên lạc ?!"

Vũ Nghê không thèm phản ứng , mà chỉ nói lên vấn đề của mình :"Lúc nãy tôi đã nhờ bà Vương đi tìm luật sư Lý rồi , giờ anh cũng đã tới , coi như việc sẽ dễ dàng hơn . Anh mau chuẩn bị giấy thỏa thuận li hôn đi , tôi sẽ ký tên ngay !"

"Em gấp gáp ly hôn vậy sao !? Ha ha , em cho rằng sau khi chúng ta ly hôn , về sau em có thể cùng hắn ở chung một chỗ ư ?!" Lạc Ngạo Thực hừ cười một cái . "Nếu em có cách suy nghĩ này , thì em đã lầm . Lâm Hiên không thể đến với em được , vì đã có Tư Vũ , bọn họ không thể nào ly hôn !" Nói xong , hắn từ từ hướng về phía Vũ Nghê.

Vũ Nghê châm chọc cười một tiếng , nét mặt khinh thường xuất hiện trên gương mặt gầy gò . Ánh mắt Lạc Ngạo Thực đột nhiên cứng đờ , môi mỏng từ từ thắt chặt , trên mặt có chút kinh ngạc

Cô !

Bây giờ nhìn cô , thật sự đáng sợ !

Gò má vô cùng gầy gò , hàm dưới nhìn rất sắc nhọn , hốc mắt gần như lõm xuống , cộng thêm ánh mắt châm chọc , thoạt nhìn như nữ phù thủy . "Trở lại vấn đề chính đi , tôi không có nhiều thời gian dư thừa , lãng phí trong cuộc hôn nhân này . Vậy nên , ly hôn càng sớm càng tốt . Nếu như anh không có thời gian , tôi có thể tìm luật sư chuẩn bị !"

Cô bình tĩnh đến độ khiến Lạc Ngạo Thực tức giận , cô vội vã ly hôn càng làm cho hắn gần như mất mặt . Trong cuộc hôn nhân này , đáng ra người phải bình tĩnh là hắn , Chỉ có hắn mới có quyền nói lời ly hôn

Hắn xoay người dùng sức thở dốc , cố gắng xóa tan sự bối rối , sau đó mới vui vẻ mở miệng "Không cần làm phiền em , ngày mai luật sư Lý sẽ đem giấy thỏa thuận ly hôn đến đây !"

"Chuyện này thật là tốt , chúng ta sẽ được giải phóng !" Cuối cùng cô đã có thể tự do , rốt cuộc cũng không cần giống con chim bị giam trong lồng !

"Em vui vẻ thật sao ?! Tâm tư không cảm thấy khó chịu ?!"

"Ha ha , anh đừng đùa . Không còn chuyện gì có thể làm tôi đau nữa !" Bi thảm lớn nhất cô đã từng trải qua , bây giờ không còn chuyện gì có thể làm cô xúc động "Hôn nhân chỉ làm đau khổ lẫn nhau , đã là nhánh đào nát vụn , thì thà rằng chấp nhận"

Nhìn bóng lưng to lớn của hắn , khóe miệng Vũ Nghê tươi cười , không nhịn được liền kích thích "Thế nào , chẳng lẽ anh lại không nghĩ ly hôn ?! Muốn tôi tiếp tục làm vợ anh ?!"

Lạc Ngạo Thực không có phản ứng , qua đến mấy giây , hai vai lay động khóe miệng nở nụ cười "Em cho là có khả năng ?! Em giờ chẳng còn chỗ nào để tôi lưu luyến cả !"

Trên mặt Vũ Nghê vẫn tươi cười , khóe miệng nâng cao "Thật tốt , đoạn cũng phải đoạn cho đứt đôi đường , ghét nhất cái loại ly hôn còn phiền nhiễu vấn vương tơ lòng !"

Lạc Ngạo Thực đưa lưng về phía Vũ Nghê , thong thả ung dung nói :"Phiền nhiễu vấn vương tơ lòng ?! Ha ha , nói cho em biết . Đối với người phụ nữ khác , tôi còn có thể . Còn em thì , thật xin lỗi , chắc là không có phép lạ xảy ra . Trước kia dù sao em cũng còn xinh đẹp đến hoàn hảo . Nhưng là bây giờ , chậc chậc , nhìn gương mặt em , tôi chỉ có mà sởn-gai-ốc"
Vũ Nghê cầm lên chiếc gương , vẻ mặt như dại ra , không muốn tin rằng người trong gương chính là mình . Đã sắp hai mươi mốt tuổi rồi , nhưng nhìn bộ dạng hiện tại này , cô cũng không khỏi khiếp sợ

Thật sự ghê tởm , đúng là không khác gì nhân vật Mai Siêu Phong dưới ngòi bút của Kim Dung (Mai Siêu Phong : một ma nữ trong phim Anh Hùng Xạ Điêu)

Khó trách hắn nói cô dọa người , ngay cả bản thân cô còn phải sợ mình tới mức hết hồn

Vũ Nghê để gương xuống , nhìn về phía đồng hồ trên vách tường . Đã gần đến hai giờ chiều rồi . Không phải nói là luật sư Lý hôm nay sẽ đến sao , bây giờ còn không thấy mặt !

Chờ không được , cô liền cầm điện thoại lên , tiếng chuông lập tức vang lên trong điện thoại.

Mười giây , hai mươi giây sau "Thật xin lỗi , số máy quý khách vừa gọi , tạm thời không liên lạc được , xin vui lòng gọi lại sau ——"

Vũ Nghê như có điều suy nghĩ , nhìn chằm chằm điện thoại , vài giây sau lại ấn số

Hai mươi giây , ba mươi giây tiếp theo "Thật xin lỗi , số máy quý khách vừa gọi ,tạm thời không liên hệ được , xin vui lòng gọi lại sau ——"

Tiếp tục vài lần như thế , vẫn nhận được kết quả giống nhau —— điện thoại không có người nghe.

"Cô chủ , có thể là cậu chủ không muốn ly hôn , cho nên mới không muốn tiếp điện thoại !" Bà Vương đứng ở một bên , nội tâm có chút kích động hỏi

Cô chủ là người tốt , không chỉ có dáng dấp xinh đẹp , hào phóng , tính cách dịu dàng , đáng yêu , lại hiểu chuyện , đối xử với các đầy tớ quá thân thiện . Cô ấy cùng cậu chủ xứng đôi như thế , bà thật sự không muốn bọn họ ly hôn

"Không đâu bà Vương , bà nghĩ quá nhiều rồi !" Vũ Nghê thản nhiên cười . Nếu như hắn không muốn ly hôn , thì đã không đối xử với cô như thế . Và cô cũng sẽ không thiếu dinh dưỡng mà khiến cho đứa bé chết non .

Hơn nữa , điều quan trọng nhất là Lạc Ngạo Thực cao ngạo như vậy , làm sao có thể cho phép vợ mình phát sinh ly hôn ?! Không thể nào cứu vãn nữa rồi . Tất cả mọi chuyện dường như đã đi quá xa , như một vết thương trí mạng , không bao giờ lành da . Cho nên bọn họ nhất định phải chọn con đường ly hôn !

"Đúng vậy . Bà Vương , tôi thấy bà suy nghĩ quá nhiều rồi" Một thanh âm kiêu ngạo vang lên trong phòng bệnh

"Bà chủ !" Bà Vương mở to hai mắt

Chu Hân Lan mỉm cười đi vào trong phòng bệnh , trên tay ném ngay một đống văn kiện tới trước mặt Vũ Nghê , đôi mắt hơi hơi buông xuống "Hôm nay Ngạo Thực có việc phải xuất ngoại , cho nên nó để tôi đem giấy thỏa thuận ly hôn tới đây , mau ký đi !"

Vũ Nghê không thèm nhìn đến mẹ chồng , cầm bút ký tên lên hai phần văn kiện , sau đó đưa tới trước mặt mẹ chồng "Vâng , được rồi chứ !"

Chu Hân Lan vừa lòng cầm lấy văn kiện , sau đó đem chi phiếu một trăm ngàn ném tới trên mặt giường "Đây là của Ngạo Thực nhờ tôi đưa cho cô . Lúc ấy , các người đã từng thỏa thuận trong việc ly hôn . Cô cất kỹ đi , cũng đừng có vứt đi đấy !"

"Được , bà thay tôi cám ơn Ngạo Thực !" Vũ Nghê nhận lấy chi phiếu ! Cô không cần phải ra vẻ trước mặt ai đó , người ta đã cốt ý cho mình , thì mình cũng nên giữ lại

"Vũ Nghê , tôi hi vọng từ nay về sau , cô và Ngạo Thực đường ai nấy đi . Đối với cô , như vậy là quá hạnh phúc và tốt đẹp rồi !" Chu Hân Lan lo lắng nhắc nhở

Vũ Nghê lạnh lùng cười khẩy , ngẩng đầu lên cam đoan nói :"Bà cứ yên tâm , Ngựa tốt thì vẫn còn bỏ đi được , tôi như thế nào lại mạnh hơn ngựa !”

"Như vậy thì quá tốt còn gì . Bà Vương , cô ta đã hết là con dâu của Lạc gia rồi , theo tôi về nhà !" Chu Hân Lan nói xong , liền đi trước một bước

Bà Vương lo lắng nhìn Vũ Nghê "Cô chủ , cô còn cần tôi không ?! Nếu cô vẫn cần tôi , tôi sẽ ở lại !"

Vũ nghê lắc đầu , trên môi nở nụ cười an ủi :"Bà Vương , bà yên tâm đi , tôi sẽ tìm người chăm sóc cho mình . Đây là công việc của bà , chớ vì việc nhỏ mà mất đi việc lớn !"

"Cô chủ , cô phải bảo trọng . Nhớ kỹ lời tôi dặn , phải tự chăm sóc bản thân thật tốt !" Đôi mắt bà Vương đỏ lên , cô chủ thật rất đáng thương !

"Tôi biết rồi , tôi sẽ nghe lời bà , hãy tin tưởng tôi !" Vũ Nghê mỉm cười vẫy tay tạm biệt

Sau khi bà Vương đi khỏi phòng bệnh , gương mặt mỉm cười kia nháy mắt suy sụp , hai hàng nước mắt nhanh chóng chảy xuống
Cô giống như hồi bé , đem cằm đặt lên hai đầu gối , nghẹn ngào không ngừng "Bà nội , hắn không phải bạch mã hoàng tử của con , hắn không có bảo vệ và thương yêu con , dù cho trời có sấm chớp hắn cũng không có ôm chặt con , hay chăm sóc khi con ngã bệnh"

"Nhưng mà con không thể trách hắn , bởi vì hắn không phải tự nguyện làm bạch mã hoàng tử của con , chỉ là con buộc hắn , cho nên con phải gánh chịu hậu quả đau đớn này , con biết mà !"

Nước mắt nhanh chóng thấm ướt trên hai đầu gối , ánh mắt sáng ngời tự dưng ngập tràn khổ sở cùng cô độc , lại bắt đầu thì thầm nhỏ "Không vấn đề gì cả , tự mình có thể vực dậy , phàm chỉ là thói quen thôi . Lúc nhỏ mình có thể đối mặt được , thì khi trưởng thành nhất định cũng có thể !"

Ngày hôm qua ba ba ở trong điện thoại nói , đứa con gái này coi như không có thì hơn , ly hôn thì không được trở lại nhà mẹ đẻ !

Như vậy cũng tốt , thật ra thì cô cũng không còn mặt mũi trở lại đó !

Vũ Nghê dùng sức lau nước mắt , nhưng nước mắt lại càng trào ra thật nhiều , lau thế nào cũng lau không hết .

"Thân nhân Phòng 011 , xin đỡ phụ sản đến phòng đổi thuốc !"Cô y tá vừa vào cửa , liền trực tiếp la to . Khi thấy chỉ có một mình sản phụ ngồi trên giường , mới lúng túng cười một tiếng "Thì ra chỉ có một mình chị ở đây , vậy để tôi đỡ chị nha !"

"Y tá , cám ơn cô . Nhưng không cần phiền toái đâu , tự tôi có thể đi được !" Vũ Nghê tránh né ánh mắt thương hại của y tá , nhịn đau đớn từ vết mổ ở phần bụng , vịn đầu giường từ từ xuống giường , bước chân loạng choạng từng bước từng bước hướng bên ngoài cửa phòng !

Khi ra khỏi phòng bệnh , Vũ Nghê đúng lúc nhìn thấy ba vị sản phụ , được chồng nâng đỡ , khôi phục đi lại

Rõ ràng là một hình ảnh ấm áp , nhưng lại giống như đâm vào cô , làm cô không muốn chứng kiến hình ảnh đó . Cảm xúc lẫn lộn hội tụ trong lòng , chất lỏng chua xót cơ hồ muốn nuốt chửng cô

Lại còn cả tiếng khóc của trẻ sơ sinh cùng âm thanh trong trẻo , đáng yêu , làm cho vết thương chồng chất lại thêm vỡ nát . Nghe được tiếng khóc nỉ non của đứa bé kia , Vũ Nghe như gặp đả kích , trong nháy mắt trước mặt bỗng tối sầm lại , thẳng tắp té xỉu trên hành lang bệnh viện.

Trong cơn hỗn loạn , Vũ Nghê bị một người ôm lấy chặt chẽ

Vũ Nghê nhắm hai mắt rơi lệ , đứt quãng nỉ non "Tôi đã sai rồi , thật là đau khổ . Lâm hiên , tôi ghét cậu , cậu thật xấu xa . Nếu không vì cậu , thì đứa con của tôi đã không mất đi" . Vũ Nghê đang ngủ mê man nước mắt rõ ràng chảy ra thật nhiều , vẻ mặt tương đối kích động , thật lâu sau cô lại bắt đầu lẩm bẩm "Yêu anh , hận anh , nhưng phải ly hôn dù không muốn chết"

**************************************************

Sáu năm sau ——

"Theo các vụ đánh bom của quân áo xanh đã tàn phá nhiều nơi ở phía Bắc , cộng thêm một số lực lượng quá chênh lệch , làm hơn bốn ngàn dân chết trong vụ đánh bom , trong đó có hơn một ngàn là trẻ em . Thành phố trước mắt không đủ thuốc men và thức ăn , làm cho những người bị thương đang dần dần chết đi" nữ phát thanh viên trong màn hình tivi với vẻ mặt bình tĩnh , xinh đẹp , hào phóng đang đọc bản tin tức thời sự . Hai lông mày cô giản ra , đôi mắt điềm tĩnh chứng minh cho sự tự tin , cũng như khí thế làm việc độc lập trong công tác của mình

Nhìn cô ta cứ như một nữ hoàng trong bản tin đang phát sóng trực tiếp , thu hút nhiều sự chú ý . Người đàn ông lạnh lùng ngồi ở trên ghế salon , tay cầm hộp điều khiển ti vi nhấn nút tạm ngừng . Trong nháy mắt màn hình tinh thể lỏng cực lớn dừng lại một hình ảnh với gương mặt vô cùng xinh đẹp ——
Người đàn ông nheo mắt lại nhìn người đang chủ trì trong màn ảnh hồi lâu , dùng ánh mắt thâm thúy từng lần một quan sát ngũ quan trên mặt cô
Sáu năm rồi , cô thay đổi ghê gớm thật, có lẽ là do trang điểm lên , nhìn ngũ quan của cô so với ngày trước càng thêm nổi trội , đôi gò má mượt mà càng thêm xinh tươi , hắn say mê không dời ánh mắt được.

Lạc Ngạo Thực tự giễu nâng lên khóe môi . Cô ở trong mắt mọi người , có lẽ kiêu căng , cao quý , khó mà với tới , nhưng hắn lại biết rõ diện mạo chân thật của cô.

Trong bộ tây phục ngay ngắn màu trắng , ôm trọn dáng người cân đối kia , cô sẽ bày ra kiểu dáng như thế nào khi hầu hạ dưới thân hắn

Lạc Ngạo Thực gần như khô khốc , mãnh liệt hút đến hai điếu xì gà Cuba , vật phân tán dưới bụng đã trở nên nóng rang.

Nữ phát thanh !Tưởng Vũ Hàng nâng lên khóe môi cưng chìu khẽ cười , lắc đầu một cái "Em nha , khen em còn bị bắt bẽ . Ý của anh là biểu hiện của em rất tốt . Không tin em coi thử tỉ lệ người xem đài thì biết , mỗi ngày đều chiếm rating cao nhất" (Rating : tỉ số bạn xem đài , nếu rating càng cao thì chứng tỏ chương trình đó càng hay)

"Ha ha , đây là do công sức của mọi người , cùng nhau phấn đấu mới có được kết quả ngày hôm nay !" Vũ Nghê không tự cho là công sức riêng của mình , cho dù là ở trong nơi riêng tư đùa giỡn , cô cũng chưa hề tự đề cao bản thân mình.

"Giờ em phải đem đồ đạc đến phòng làm việc , anh cứ ra trước chờ em nha !" Đứng ở đại sảnh nhân viên làm việc lui tới , Vũ Nghê có chút không tự nhiên , chỉ muốn mau chóng kéo ra khoảng cách giữa hai người

"Vậy em nhanh lên một chút , anh đi xuống trước , lái xe tới đây !" Tưởng Vũ Hàng khoát tay , sau đó hướng thang máy đi tới !

Vũ Nghê trở lại phòng làm việc , và mười phút sau thì cô đi ra ngã tư bên ngoài đài truyền hình , sau đó ngồi vào xe của Tưởng Vũ Hàng

Khi chiếc xe lái vào dòng xe cộ , Vũ Nghê nghiêng nhìn người lái xe , cố gắng nói ra nỗi thất vọng của mình "Anh không nên đến tìm em ở đó , việc này sẽ làm cho phòng phát thanh càng thêm căng thẳng !"

Cô cố ý nhẹ giọng , rất uyển chuyển và lịch sự . Dù sao cũng là cùng ông chủ của mình , trực tiếp vô thẳng vấn đề thì cũng không hợp lý cho lắm !

Tưởng Vũ Hàng thì ngược lại , tùy tiện nói :"Làm sao lại như vậy ?! Mọi người không phải mỗi ngày đều đối mặt với rất nhiều người xem đài hay sao , kỹ năng giữ bình tĩnh cũng đã đạt cảnh giới cao siêu lắm mà . Anh cũng biết là mỗi lần anh đi đến đó , mọi người cũng sẽ xem anh giống như củ cải trắng treo ngoải cửa sổ thôi , làm sao có thể căng thẳng chứ !"

Hắn hình dung làm cho Vũ Nghê có chút buồn cười "Thì ra là anh cũng biết sao ?!"

"Ha ha , làm sao anh lại không biết chứ , đừng quên từ nhỏ anh cũng ở trong hoàn cảnh như vậy" Tưởng Vũ Hàng khẽ cười , tiếp tục lái xe.

Vũ Nghê thoáng nhíu cặp chân mày xuống , tiếp theo nói :"Anh từ nhỏ đã hiểu rõ ‘quy luật làm việc của đài truyền hình’ , nên hiểu là anh đến xem em lên hình , sẽ khiến cho một số người suy đoán bậy bạ !"

Mạng lưới bàn về chuyện tình cảm lặt vặt trong đài truyền hình vốn là nơi có thể tung tin đồn không ngừng . Chỉ cần không khéo miệng một chút là bạn sẽ trở thành nhân vật chính trong chủ đề tám.

"Suy đoán ?! Thì cứ để họ đoán , em quan tâm làm gì . Đừng để ý đến miệng thúi của người khác là được rồi !" Câu nói tục từ trong miệng một người đàn ông có bộ dạng cao quý làm cho người ta muốn rơi cả mắt kiếng

Vũ Nghê nghẹn họng trân trân nhìn ông chủ , thật không biết nên khóc hay nên cười

"Nhưng mà anh như vậy làm cho em rất khó xử , anh là ông chủ lớn , người khác sẽ không chú ý anh , hoặc là cho dù có chú ý , thì anh có chỉ tay năm ngón lên trời , người ta cũng giả vờ không nghe không thấy , thay vào đó thì cuộc sống của em sẽ rất khổ sở !"

Cô liên tục bối rối lại chỉ nghe thấy tiếng cười của Tưởng Vũ Hàng "Ha ha , nhưng là bây giờ em đang phụ trách bản tin thời sự , dù cho anh không đến đấy , thì cũng sẽ có rất nhiều người suy nghĩ vô hạn với em ! Coi như là anh đến đấy để công khai quan hệ giữa chúng ta . Trai chưa vợ , gái chưa chồng , hết thảy đều hợp pháp qua lại !"

Vũ Nghê theo bản năng nắm chặt hai tay lại , mỗi lần Tưởng Vũ Hàng nhắc tới chuyện tình cảm , cô hầu như kháng cự . Trong đầu luôn bao phủ một khối đen dày đặc , để cho lòng cô buồn phiền , không cách nào vui vẻ !

"Làm xong chuyến này coi như da mặt anh đủ dày rồi , cho nên em không cần phải sợ người khác bàn tán sau lưng !"

Lời của hắn làm cho Vũ Nghê nhớ tới hồi học lớp tu nghiệp ở Columbia , trên bục giáo sư đúng là có nói qua như vậy

Thấy cô không nói chuyện , Tưởng Vũ Hàng biết là miệng lưỡi của mình hơi quá , sau đó hắn lại thuyết phục "Vũ Nghê , để cho anh hôn một chút đi , anh rất nhớ em !" Tưởng Vũ Hàng đang lái xe đem mặt hướng sát lại phía Vũ Nghê , ở bên tai cô thì thầm.

A. . . . . . Xem ra cô đã tình cờ được gả vào trong nhà giàu có , gả vào nhà giàu vẫn là lý tưởng của cô , mãi mãi không thay đổi !

Đã từng một lần kết hôn , thậm chí cô còn bị phơi ra những hình ảnh khiếm nhã , lại vẫn có thể ngồi vào vị trí này ?! Xem ra , cô đã bỏ công không ít !

Vừa nghĩ tới việc cô có thể lên được vị trí này , là nhờ ăn nằm với người đàn ông khác , ngực của hắn liền bốc lên một cơn bực tức cuồn cuộn

Giơ ly rượu vang đỏ lên , Lạc Ngạo Thực chăm chú nhìn người phụ nữ quen thuộc trong màn hình , sau đó đem chất lỏng màu đỏ trong ly uống một hơi cạn sạch

Không sai , người này vẫn như trước đây , vẫn còn có thể hấp dẫn được hắn . Thậm chí còn làm hắn rối loạn tâm can , cho dù hắn lạnh lùng nhìn thấy cô trong tivi , cô lại có thể dễ dàng khơi dậy cảm xúc của hắn.

Phải có được cô , nhất định hắn phải có được cô trong tay một lần nữa

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng , quần tây màu xanh lam đậm , từ trên ghế salon đứng lên , chậm rãi bước về phía bàn làm việc . Đã sáu năm rồi , nhưng khuôn mặt hắn tựa hồ cũng không thay đổi , trên người cũng không lưu lại bất kỳ vết tích nào , vẫn là anh tuấn mê người giống như ngày trước.

Hắn tao nhã ấn phím điện thoại , trầm thấp ra lệnh "Trợ lý Lưu , vào đây một lát !"

_______

". . . . . . Các vị khán giả thân mến , tin tức buổi chiều ngày hôm nay của đài MBS do Phó Vũ Nghê làm người phát thanh . Cám ơn các vị khán giả đã đón xem , ngày mai chúng ta gặp lại !"

Thấy được đạo diễn ra hiệu , Vũ Nghê vuốt phần mái tóc còn dư phía trước để vào trong vành tai , tháo ống nghe xuống , sau khi màn hình chuyển đến quảng cáo , cô mới đi ra phòng phát sóng trực tiếp

Không biết tại sao linh cảm của cô cả ngày hôm nay không tốt , cả ngày phát thanh dường như cảm thấy không thoải mái , giống như là đang có con dao hai lưỡi sắc bén đâm vào trong cơ thể của mình

Vũ Nhê nhíu mày hết sức nghi ngờ , đây cũng không phải là lần đầu tiên lên tivi , tại sao hôm nay lại có cảm giác kỳ quái như vậy ?!

Hơn nữa cái loại cảm giác này làm cho người ta không thể giải thích được , lại nghĩ tới một người mà cô không muốn nhớ đến , cứ như người đó đang ở gần đây lắm ——

"Vũ Nghê , hôm nay em biểu hiện thật đáng khen ngợi !" Ông chủ của đài truyền hình MBS - Tưởng Vũ Hàng đưa lên một ly nước , không quên ca ngợi nói

Một giọng đàn ông thật dễ nghe , xóa tan bất an trong lòng Vũ Nghê.

Vũ Nghê nhận lấy ly nước , lập tức uống một ngụm to . Đây là thói quen của cô , mỗi khi quay hình xong , nhất định phải uống ngay một ly nước , nếu không cổ họng lại bắt đầu khó chịu "Nghe anh nói như vậy , giống như trước kia em rất kém cỏi ?!"

Cô không thích những người khác khen ngợi mình quá nhiều , như vậy sẽ làm cho cô hoài nghi về hiệu suất làm việc của mình , cứ thế ỷ lại thì sau này hối hận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro