202_203_204

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 202 : Giọng nói lúc nửa đêm

"Anh . . . . . ."

Nằm ở trong bồn tắm , trên miệng Tư Vũ một mực gọi Lạc Ngạo Thực , Vũ Nghê lần nữa nghi ngờ , hỏi :"Tìm anh trai em có chuyện gì sao ?!"

"Anh hai . . . . . ."

Vũ Nghê vò tóc Tư Vũ , giống như việc cô hay gội đầu giúp cho Hoan Hoan , mười ngón tay nhẹ nhàng chà sát da đầu em dâu :"Tư Vũ , trong lòng em có gì muốn nói thì cứ nói ra , như vậy mọi người mới giúp em được !"

Tư Vũ từng tiếng gọi anh trai , đắm chìm trong suy nghĩ riêng , không để người ngoài quấy rầy

Cảm thấy Tư Vũ có nhiều nghi vấn ,Vũ Nghê cũng không muốn đi sâu vào quá khứ của cô !

Sau khi tắm nước nóng xong , rốt cuộc cô cũng chịu ngủ , loay hoay một hồi , Vũ Nghê mới đi ra khỏi phòng

Lúc này , một lớn hai nhỏ bụng căng tròn lên , có lẽ bởi vì quá no , bước lên cầu thang như say lảo đảo .

Thấy người đứng trên cầu thang , một người trở nên hoảng sợ , nhìn mẹ , sau đó cúi đầu , len lén ngẩng lên , tiếp tục nhìn mẹ .

Một người hướng mẹ le lưỡi , trông rất lí lắc , đã vậy trên miệng còn ợ một cái

Một người khiêu khích nhướng đầu lông mày , ngậm điếu thuốc lá trên môi , thổi ra một màn khói mù mỏng manh

"Mấy cha con ăn xong rồi sao ?! Ha ha , có vẻ đồ ăn rất ngon đây !" Vũ Nghê cười 'dịu dàng' , khiến cho người ta muốn rợn tóc gáy !

Hai đứa bé bởi vì sợ quá , ngơ ngác gật đầu một cái

Còn người nào đó đơn thuần bình tĩnh , vỗ bụng của mình :"Mùi vị thật ngon . . . . . ."

"Cha con các người không sợ no đến vỡ bụng à , sao bây giờ mới về ?!" Vũ Nghê cười toe toét nhưng giọng nói tràn đầy uy hiếp !

"Mẹ , con tự đi tắm !" Hoan Hoan khẽ mỉm cười , sau đó vội vàng né ra !

"Mẹ , con cũng muốn tự mình tắm rửa , ngày mai còn đi học sớm , oa , thật là đau khổ quá đi !" Nói xong , cũng không cần biết mẹ có đồng ý hay không , vội vàng chạy vào căn phòng của mình

Ở đầu cầu thang , lúc này chỉ còn lại hai người lớn .

Lạc Ngạo Thực bỏ tay vào túi quần , bất cần đời men theo vách tường , khẽ cúi đầu nhìn 'ngọn lửa đang bộc phát' , cặp mắt cô giống như một đoạn dao găm , có thể đâm chết bất kỳ ai trước mặt .

"Nhớ anh sao ?! Nhìn em trông rất tập trung tinh thần !" Nói xong , anh cầm điếu thuốc từ trong bờ môi lấy ra , phun khói mù về phía cô .

"Không biết xấu hổ , ai nhớ anh chứ ?!" Sợ anh hiểu lầm , Vũ Nghê vội vàng thu hồi ánh mắt

"Lạc Ngạo Thực , anh mà cứ thế , sẽ tập hư cho tụi nhỏ . Hoan Hoan trước kia không phải như thế , bây giờ đã bị ảnh hưởng thói xấu của anh !"

Con bé ngốc kia thật giống con heo ham ăn , chưa gì nghe đến đồ ăn đã lung lay rồi .

"Cái gì gọi là dạy hư , con mà theo em toàn 'chịu cực khổ' , như cách của em chính là đối xử tốt sao ?! Con nít thì phải được thương yêu chìu chuộng , mỗi ngày đi học đã mệt mỏi rồi , về nhà lại phải ăn những món ăn như vậy , tuổi thơ còn gì hạnh phúc ?!" Lạc Ngạo Thực một phen lý luận

"Cùng em chịu cực khổ ?! Bọn nó chịu khổ khi nào ?! Bữa ăn tối nay em phải mất bao công sức , mùi vị đã đến nỗi nào ?!" Vũ Nghê thở hổn hển nói . "Vất vả nấu cơm cho cha con các người , kết quả không nể mặt em , đi ăn cơm ngoài !"

"Ăn nữa ?! Ăn nữa chỉ sợ anh phải chết sớm !" Lạc Ngạo Thực ngang ngược kéo Vũ Nghê vào lòng , dùng sức cắn nhẹ trên gó má cô .

"Gì chứ , em không hiểu rõ ý anh !" Vũ Nghê giả bộ hồ đồ , có đánh chết cô , cô cũng không nói !

"Không hiểu ?! Phó Vũ Nghê , em thật là người phụ nữ không biết phân biệt , đổi lại nếu là người khác , họ đã ngày ngày nấu canh bổ dưỡng cho anh ăn rồi . Rõ ràng là anh tiêu hao không ít năng lượng , thế mà em lại dùng đậu hũ để trút khí lực của anh !"

"Không , anh hiểu lầm rồi , em không có !" Cô chột dạ cười , dùng sức giãy dụa thân thể , chỉ muốn thoát khỏi phạm vi thế lực của anh .

"Tâm tư không đứng đắn đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi , trở về phòng chăm sóc anh , anh đã không trách em phá hỏng hình tượng của mình mà vẫn muốn em đấy !" Anh hạ thấp giọng thì thầm bên tai cô , hung hăng cư xử xấu , chậm rãi di chuyển lên cặp mông nhỏ nhắn .

"Anh đừng có làm rộn . . . đừng quên , bọn nhỏ và Tư Vũ đều ở tầng này . . . . . ." Cô đỏ mặt nhắc nhở , thân thể bị anh sờ soạng , kiểm soát không được nhất thời run rẩy .

"Vậy thì nhanh chóng trở về phòng của chúng ta . . . Tuy nhiên , nếu em thích để người khác bắt gặp , tạo nên cảm giác mới mẻ , anh đây cũng rất ưng thuận !" Cố ý đùa cợt

"Ghét , anh không được nói lung tung . . . . . ."

Bầu không khí mập mờ trong hành lang từ từ chuyển đến trong phòng , khí thế hừng hực càng thêm thiêu đốt căn phòng . . . . . .

Ba lần liên tục điên cuồng thỏa mãn , đến gần rạng sáng mười hai giờ , cuộc chiến cũng đến hồi kết thúc

Sau khi thở dốc biến thành hơi thở bình thường , cô lăn lộn thân thể , tựa đầu để lên cánh tay anh , tò mò nói :"Ngạo Thực , lúc nãy em giúp Tư Vũ tắm rửa , phát hiện có một vết sẹo trên bụng cô ấy . . . . . ."

". . . . . . Trước đây con bé có lần phải đi phẫu thuật , cho nên lưu lại vết sẹo ngay đó !" Lạc Ngạo Thực hời hợt trả lời , sau đó điều chỉnh tư thế :"Ngủ đi , ngày mai còn phải làm việc !"

Phẫu thuật ?! Phẫu thuật cái gì ?! Cô cứ cho rằng đó là vết sẹo khi phải sinh đẻ mới đúng :"Tư Vũ vẫn chưa có con sao ?!"

"Nếu như có , vì sao laị không mang theo ?! Anh mệt rồi , muốn ngủ !" Sau khi nói xong , Lạc Ngạo Thực duỗi cánh tay dài , tắt đèn đầu giường

Không biết vì sao cô cứ cảm giác anh giấu mình một chuyện gì đó , tựa hồ đang muốn trốn tránh !

Ai

Thôi , nếu như anh không muốn nói , cô cũng không nên hỏi rõ làm gì . Dè đặt khiến người bên cạnh phiền nhiễu , đào gốc bới rể , chỉ thiệt chứ không lợi lộc được gì !

Hai người nằm trên giường lớn rất nhanh tiến vào giấc mộng. . . . . .

Cốc cốc cốc

"Anh . . . . . ." Âm thanh yếu ớt truyền vào bên trong . "Anh hai . . . . . ."

"Á . . . . . ." Đang ngủ say , Vũ Nghê quát to một tiếng , thở hổn hển từ trên giường ngồi dậy

Tiếng kêu sợ hãi khiến Lạc Ngạo Thực mở mắt :"Thế nào ?! Em mơ thấy ác mộng ?!" Mơ mơ màng màng vỗ nhẹ lưng cô , ra sức an ủi .

"Không phải . . . . . . anh nghe di . . . . . ." Vũ Nghê giãy dụa thân thể , chỉ chỉ ngoài cửa

"Anh . . . . . ."

Trong phòng yên tĩnh khiến cho âm thanh bên ngoài càng thêm rõ ràng .

Lạc Ngạo Thực vội vàng xuống giường , từ trên sàn nhà mò lên quần áo , mặc vào người , sau đó đi đến cửa phòng :"Sao vậy , trễ thế này em còn chưa ngủ . . . . . ?!"
___________\_______________________
Chương 203 : Quan hệ bí mật giữa anh trai , em gái

"Anh trai . . . . . ." Cô mặc áo ngủ , đôi mắt đẫm lệ nhào vào trong lòng anh , ôm thật chặt

Cô dùng hết sức khiến anh phải tốn một chút thời gian mới rút cánh tay ra được , nhẹ nhàng an ủi , vuốt ve mái tóc thẳng dài :"Tư Vũ ngoan , đừng khóc , phải ngoan ngoãn đi ngủ !" . Dựa vào ngực anh như tìm thấy cảm giác thoải mái , gương mặt không hề khóc nữa , khóe miệng từ từ bật cười

Sau khi mặc áo ngủ xong , Vũ Nghê mở cánh cửa ra , vô tình thấy hình ảnh kia

Ánh đèn mờ ảo như ánh hoàng hôn rọi vào giữa hai người họ nhất thời tạo nên quang cảnh nổi bật , trai đẹp , gái xinh , tựa như hoàng tử công chúa .

Trái tim cô chợt quặn thắt , lồng ngực liên tục phập phồng .

Tiếng bước chân vang lên , khiến Lạc Ngạo Thực nhìn về phía Vũ Nghê :"Sao em lại ra đây , ở đây để anh lo !"

Rõ ràng là một câu nói quan tâm , nhưng đối với cô như một ý nghĩa khác . Anh ta cho rằng mình đang quấy rầy , không thích mình xuất hiện ở đây sao ?!

"Anh . . . . . ." Tư Vũ rất lệ thuộc vào Lạc Ngạo Thực , khi nghe giọng nói quen thuộc , giống như cô và anh đang sống trong thế giới riêng tư , không cần đến người khác !

"Có anh ở đây , em ngoan ngoãn ngủ đi !" Lạc Ngạo Thực vừa trấn an , vừa mang cô trở về phòng , Nhìn thấy cảnh tượng thân mật trước mắt , Vũ Nghê lần nữa nhíu mày.

Ý thức được mình đang suy nghĩ lung tung , Vũ Nghê tự đánh vào bắp đùi mình :"Phó Vũ Nghê , mày điên rồi , điều đó không thể nào xảy ra , anh ta vốn là người quan tâm gia đình mình !" Chẳng qua là Lạc Tư Vũ có bệnh , hơn nữa lại lệ thuộc anh mình !

Nói thế nào , Lạc Tư Vũ cũng là em gái của anh ta !

". . . . . . Ba ngày trước tôi đã bật mí với các bạn thính giả về chương trình của ngày hôm nay , không biết các bạn còn nhớ hay không ?! Khách mời đặc biệt của chương trình chính là trưởng nhóm phát thanh nổi tiếng , chị Phó Vũ Nghê . Chào chị , rất hân hạnh được mời chị thực hiện chuyên mục này . Chị có điều gì muốn giới thiệu với các bạn thính giả về mình không ?!" Người chủ trì đầu đội tai nghe , ý bảo Vũ Nghê hướng về phía ống nói .

"Chào mọi người , tôi rất vui vì được làm khách mời trong chương trình này , thông qua chương trình , tôi hy vọng có thể giúp đỡ các bạn thoát khỏi vướng mắc rắc rối trong cuộc sống đời thường . . . . . ." Giọng nói dịu dàng xuyên qua ống nói truyền đến những người nghe đài .

Chương trình vừa mới phát sóng đã nhanh chóng bắt được tín hiệu cuộc gọi :". . . . . . Xin chào Nhã Nhã và chị Vũ Nghê , em là sinh viên cao đẳng năm hai , ngày hôm qua em mới phát hiện mình mang thai , hiện tại em đã chia tay bạn trai , bây giờ không biết mình nên làm gì ?! Không biết hai chị có thể cho em lời khuyên chân thành ?!" Âm thanh non nớt , khóc lóc rối rít .

Vũ Nghê cùng người chủ trì , hạ thấp đầu , đồng thời biểu cảm thua trận hiện lên trên mặt . Tiểu Nhã chỉ chỉ Vũ Nghê , ý bảo chuyện này cần phải xoa dịu

Vũ Nghê duỗi thẳng ống nói , bộ dạng an ủi như một người chị :"Em gái , tuổi đời em còn rất nhỏ , chuyện này chị nghĩ em nên nói với gia đình . . . . . ."

Trầm mặc hai phút đồng hồ , cuối cùng 'bà mẹ trẻ' cũng gật đầu nói 'Vâng ạ' . Mặc dù không phải chuyên gia tâm lý chuyên nghiệp , nhưng mà cô vẫn cố sức dùng hết khả năng , khuyên giải thính giả .

Điiện thoại tiếp tục nối máy .

"Xin chào Nhã Nhã và Phó Vũ Nghê !" Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một giọng trầm ấm , có vẻ thương tâm :"Vợ của tôi không có yêu tôi , cô ấy một mực yêu một người khác . . . . . ."

Loại đề tài này rõ ràng mập mờ , khiến tiểu Nhã hăng hái tinh thần :"Anh có bằng chứng cụ thể không ?! Hay là anh đang lầm tưởng ?!"

". . . . . . Không đâu , vả lại người đàn ông đó cũng là người quen !" Thanh âm trong điện thoại ngày càng thấp

"Thật ngại quá , tôi có một thắc mắc nhỏ , người đàn ông mà anh đang đề cập đến , lẽ nào là bạn thân của anh ?!" Tiểu Nhã phát âm cẩn thận , trên mặt rõ ràng phấn khích

Vũ Nghê không nhịn được , lắc đầu . Nếu như để thính giả thấy được tình cảnh này của tiểu Nhã , xem 'bí mật' của họ là chuyện cười , không biết trái tim họ sẽ tan nát thế nào , trong lòng chắc là hận cô ấy lắm !

"Không phải bạn bè , mà là anh trai của vợ tôi . . . . . ." Người đàn ông nhấn mạnh từng chữ , nói rất rõ ràng .

Tiểu Nhã hưng phấn trợn to hai mắt , há hốc cánh môi đỏ mọng

Vũ Nghê cau mày , híp mắt , không cách nào tiếp nhận sự thật . Chẳng lẽ trong cuộc sống này vẫn còn loại chuyện trái đạo lý thế này ?! Em gái thích anh trai ?!

"Không phải chứ ?! Hay là tình cảm anh em bọn họ tương đối khá tốt , cho nên khiến anh hiểu lầm ?!"

Người đàn ông kịch liệt phản đối trong đầu dây điện thoại :"Không phải , chính cô ấy cũng đã thừa nhận , hơn nữa . . . . . . Hơn nữa mỗi khi chúng tôi ân ái , trong miệng cô ấy thậm chí còn gọi 'anh trai . . . . . .'"

Lời này vừa ra khỏi miệng , hô hấp của cô nhất thời dồn dập . Cái chữ 'anh trai này . . . . . . ' , nghe thật chói tai , trong lòng đột nhiên khó chịu !

Tiểu Nhã đối diện Vũ Nghê , ngạc nhiên ra hiệu bằng mồm hai từ 'Chúa ơi' , sự tình khiến cô càng lúc càng thêm hiếu kỳ :"Quan hệ như thế thật trái lương tâm , thế anh trai của vợ anh thì sao , anh ấy có biết chuyện này hay không ?!"

"Dĩ nhiên , bọn họ thậm chí giữ vững quan hệ tình dục . . . . . . Nhưng mà tôi rất yêu vợ của mình , bây giờ tôi thật không biết phải làm thế nào . . . . ."

Xảy ra quan hệ , những lời nói này càng khiến Vũ Nghê đau đầu . Về cuộc đối thoại sau đó , cô cũng không còn tinh thần nghe hết , chỉ biết bần thần mỉm cười gật đầu cho qua .

Không phải là tình tiết tiểu thuyết , cũng không phải hiểu lầm , mà là sự tình nguyện giữa hai con người . Em gái anh trai yêu nhau , thậm chí còn duy trì quan hệ loạn luân .

"Wow , Vũ Nghê , chị nghe thấy chưa ?! Loại quan hệ này quả thật gây tò mò !" Đang là tiết mục quảng cáo , tiểu Nhã hô to lên .

Vũ Nghê hồi phục tinh thần , cười gượng một tiếng :"Không phải thật chứ ?! Trên thế giới này có biết bao người khác phái , lẽ nào họ lại lựa chọn quan hệ kiểu này ?!"

"Thôi đi , không phải càng kỳ lạ thì mới tạo ra tin hot hay sao ?! Xã hội bây giờ thật khó hiểu , đôi khi có quá nhiều chuyện bình thường xảy ra , người ta mới muốn tạo nên chuyện khác người !" Tiểu Nhã hiên ngang nói , nhưng vẫn chưa thỏa mãn đam mê .

Trong lòng Vũ Nghê không biết vì sao rối bời , âm thầm nghĩ Lạc Ngạo Thực cùng với Tư Vũ

"Vậy em cho rằng , anh trai em gái , loạn luân là chuyện có thật ?!" Vũ Nghê hướng phía tiểu Nhã hỏi thăm

"Từ xưa đến nay chuyện gì cũng đều có thể xảy ra , đừng quên lịch sử thời kỳ Xuân Thu (năm 722-481 , trước công nguyên) , Tề Tương cùng với em gái cùng cha khác mẹ yêu đương vụng trộm . . . . . ."

Đột nhiên Vũ Nghê nhớ lại một số lời tranh luận giữa anh và cô

[Xã hội phát triển cũng là một phần thúc đẩy cho mối quan hệ tình dục được đa dạng hóa , đây từng là quá trình xây dựng nên nền kinh tế]

[Thời gian vẫn đang đi về phía trước , khi nền kinh tế phát triển , quan hệ con người cũng từ đó mà ra . . . . . .]

Kết thúc buổi chiều tin tức , trực tiếp đi ra lối hậu trường , theo thói quen cô tìm kiếm bóng dáng to lớn bên ngoài hành lang , tuy nhiên hôm nay không thấy hình dáng anh đâu --

Trở lại phòng làm việc , mặc chiếc áo khoác lông chồn vào , chuẩn bị đi thì điện thoại trong tay vang lên :"Vũ Nghê , Tư Vũ có chút chuyện , nên anh về trước . Hiện tại anh đã nhờ tài xế đến đón em . . . . . ."

"Bệnh tình tái phát , có nghiêm trọng không anh ?!" Vũ Nghê quan tâm hỏi.

"Cũng không sao "

"Vậy em sẽ về nhà ngay , anh nên chăm sóc cô ấy thật tốt . . . . . ." Vũ Nghê không suy nghĩ nhiều , đi vào thang máy bằng tốc độ nhanh nhất

Sau hơn hai mươi phút lộ trình , cô đẩy cửa nhà ra

"Anh . . . . . ." Tư Vũ ngang ngược nằm ở trên ngực của Lạc Ngạo Thực , đôi mắt hướng phía màn hình tivi cực lớn

Lạc Ngạo Thực chuyên chú xem tin tài chính , để mặc em gái ôm lấy . Đã hơn một giờ an ủi , con bé mới bình tĩnh lại , chỉ cần không ồn ào nữa , mặc kệ muốn làm gì làm .

Bị Tư Vũ chắn ngang một bên , anh cũng không để ý đến việc Vũ Nghê vừa về đến nhà .

Hình ảnh thân mật đập vào tầm mắt , lòng cô chợt nhói đau , cổ họng nghẹn lại , sống mũi cay cay , trong đầu chứa đầy chua xót .

"Ngạo Thực , em đã về !" Cô đi tới bên cạnh anh , nhỏ giọng nói .

Khi nhìn thấy cô , giống như anh đang gặp phải Quan Âm Bồ Tát :"Cuối cùng em cũng trở về , bây giờ anh mới phát hiện , cái nhà này không thể thiếu em được !"

Câu nói 'không thể thiếu em' vô tình làm ấm trái tim cô , 'lo lắng' cùng với 'ưu sầu' hòa tan rất nhiều :"Ha ha . . . . được rồi . . . để em dẫn Tư Vũ đi nghỉ ngơi !"

"Được , được , em mau đi đi , giao cho em hết !"

". . . Bọn nhỏ đâu rồi , đều ngủ cả sao ?!" Trong phòng khách không thấy bóng dáng sôi nổi , trông rất kỳ quái !

"Ngày mai trường học có hoạt động , bắt phải dậy sớm , vì thế bọn chúng đi ngủ hết rồi !" Lạc Ngạo Thực thở phào giải thích .

Vũ Nghê gật đầu với anh , sau đó lôi kéo cô gái giống như thiên sứ :"Tư Vũ , đi thôi , phải trở về phòng , tắm rửa nghỉ ngơi !"

Tư Vũ hiện đang im lặng , bỗng dưng dùng sức đẩy ngã Vũ Nghê , xoay người lại , nhào vào lồng ngực của Lạc Ngạo Thực , ánh mắt tràn đầy căm thù nhìn vào Vũ Nghê , thét lên chói tai :"A . . . a . . ."

Bộ dạng cô trở nên sợ hãi , giống như Vũ Nghê vừa mới tổn thương mình .

Bị ngã vào ghế sofa , cô lấy tay xoa xoa chỗ đau , nheo mắt nhìn Tư Vũ :"Em sao vậy , chị chính là Vũ Nghê , chẳng lẽ em quên rồi ư ?!" Mỗi tối đều tắm rửa , ru cô ấy ngủ , lý nào cô ấy có thể quên mình , coi mình như là kẻ thù ?!

"Anh trai . . . . . ." Tư Vũ như đang tìm kiếm người bảo vệ mình , dùng sức ôm chặt Lạc Ngạo Thực

Thấy tình cảnh này , anh liền dùng ánh mắt quay qua xin lỗi cùng cô :"Để anh đưa con bé lên lầu , em đi nghỉ trước đi . . . . . ."

Vũ Nghê , là mày tỏ vẻ không tin , nhưng mà trong đầu cứ sôi trào lên , không thể cách nào tiếp nhận !
_________________________________

Chương 204 : Thượng phẩm tráng dương

"Hình như Tư Vũ rất phụ thuộc vào anh !" Dỗ em gái ngủ xong , anh mới trở về phòng , cô mặc áo ngủ bằng vải , giọng nói nhẹ nhàng , sắc mặt nặng nề hỏi.

". . . . . ." Anh nhìn cô thật lâu , khẽ chớp mắt :"Đúng vậy , con bé luôn dựa vào anh !"

"Tại sao vậy ?! Cho dù hai người có là anh em . . . . . . cũng không thể nào thân thiết như thế . . . . ." Cô biết mình nói những lời khó nghe , nhưng mà không thể kìm chế .

"Anh em ruột thịt thì có gì khác , thôi được rồi , hôm nay anh rất mệt , em cũng nên nghỉ ngơi sớm đi !" Anh vịn vai cô , đẩy đến phía giường lớn .

Ngồi ở trên giường , vẫn bức rứt hỏi :"Xem ra trong mắt Tư Vũ chỉ có mình anh !"

Lúc này , anh không hề để ý đến lời cô nói , ngang nhiên đứng ở bên giường cởi quần áo xuống .

"Tại sao ?! Tại sao không quan tâm đến chồng của mình , mà lại là anh . . . . . ." Không nghe tiếng hồi đáp , giọng nói càng trở nên sắc nhọn .

"Nếu như em không biết mệt , vậy nằm xuống đi , anh sẽ thỏa mãn với em . Để anh tiêu hao hết năng lượng dư thừa của em , dè đặt em ngồi đây suy nghĩ lung tung !" Lạc Ngạo Thực bắt đầu tức giận . Mặc dù không hỏi thẳng , nhưng chỉ nghe qua , vẫn biết cô ấy đang nghĩ cái gì !

Vũ Nghê dường như bất động , ngẩng đầu , trợn to đôi mắt , hỏi :"Rõ ràng là Tư Vũ đã từng sinh con , vì sao anh lại giấu em ?!"

Bị người khác phiền nhiễu phát bực , Lạc Ngạo Thực nheo lại cặp mắt :"Phó Vũ Nghê , em nói thật đi , rốt cuộc em đang nghĩ gì ?!"

"Rất đơn giản , tại sao anh lại nối dối , nguyên nhân là vì cái gì ?!"

Anh chợt cong khóe miệng , gương mặt từ từ cúi thấp , áp sát cô , nhẹ giọng hỏi :"Nói , em đang nghĩ cái gì ?!"

Điều mà anh muốn biết , xem cô có dám nói ra ?! Vũ Nghê chết tiệt , vì sao lại có tư tưởng xấu xa , tại sao lại nghĩ lung tung về anh như vậy ?!

"Chẳng nghĩ gì cả , em cứ thắc mắc mãi về phương diện tình cảm của Tư Vũ , không phải đơn thuần xem anh là một anh trai !" Vũ Nghê hạ mắt , nghẹn ngào nói tiếp :"Anh trách em chuyện kia , nhưng lại dễ dàng đối mặt với Lâm Hiên , vả lại còn để người đó tới nhà , vì sao thế này ?!" Theo lẽ thường mà nói , anh ta phải hận chết Lâm Hiên, hận không thể giết được hắn mới đúng ?! Vậy mà một chút trách móc anh cũng không có , ngược lại người bị tổn thương lại là chính cô

"Phó Vũ Nghê , em điên thật rồi , nói cho em biết , dừng ngay những ảo tưởng kia lại !" Lạc Ngạo Thực nhỏ giọng cảnh cáo . Tư Vũ đúng là lệ thuộc vào anh , cũng gây cho anh rất nhiều phiền phức , nhưng dù có nói thế nào , con bé cũng là người bệnh , là em gái thương yêu của anh

"Không đúng , em không có ảo tưởng bất cứ chuyện gì , càng không phải em bị điên . Lạc Ngạo Thực , anh nói thật đi , có phải Tư Vũ đã từng sinh nở ?!" Vết sẹo kia , bản thân cô là phụ nữ nên cô hiểu rõ , tại sao anh dám gạt cô

"Ừ , đúng thế thì sao , như vậy đủ thỏa mãn tính hiếu kỳ của em chưa ?!" Giọng điệu cực kỳ khó chịu , nói xong , trực tiếp đẩy cô lên giường lớn

Tư Vũ thật sự có con ?! Không cần hỏi cũng biết đứa bé không phải là con Lâm Hiên , nếu không , anh cần gì phải giấu diếm 'bí mật' này :"Vậy anh nói đi , rốt cuộc , đứa bé kia là con của ai ?!"

"Anh làm sao biết , khốn kiếp , mỗi ngày anh toàn chạm vào em , còn chưa đủ cho em an tâm sao ?! Có phải em muốn để anh chơi em đến nát , em mới không còn suy nghĩ lung tung ?!" Lạc Ngạo Thực chợt hét lớn , bắt đầu xé rách quần ngủ của cô . Cô ấy thật sự điên rồi , dám lấy đề tài đứa bé áp đặt cho anh

"Tại sao lại nổi điên , Lạc Ngạo Thực , em thật sự không thể hiểu anh !" Anh ta , anh ta thẹn quá nên nổi giận sao ?!

"Gặp phải loại người phụ nữ như em , thử hỏi có thằng đàn ông nào không tức giận ?!" Không có màn dạo đầu , anh trực tiếp ép cô nằm xuống , đưa bộ phận bên dưới hòa vào cơ thể nhỏ bé

"A . . . đau em . . ." Phía dưới truyền tới đau đớn , Vũ Nghê khóc to thành tiếng

Lạc Ngạo Thực vội vàng lấy tay bụm miệng cô lại , âm thanh gào thét dần dần giảm xuống thành con số không :"Ưm . . ."

Anh dùng lực lắc lắc cái eo ~ toàn bộ sức mạnh dồn vào bên trong , như một lưỡi dao sắc bén đâm lên vài nhát vào phần da thịt của cô , khiến cô đau đớn giãy giụa , gào thét điên cuồng

May thay bàn tay che miệng cô , lại vô tình trở thành vũ khí cách âm rất tốt , từ tiếng kêu thống khổ lại biến thành rên rỉ hưng phấn . . . . . .

Không biết đã trải qua bao lâu , anh mới chịu kết thúc phần trừng phạt dành cho cô

Khi anh di chuyển thân thể rời khỏi người cô , cánh môi đỏ mọng gần như bị hôn cho đến đỏ ửng , trên mặt cô toàn là vết hằn của lòng bàn tay to lớn

Không riêng gì gương mặt , vết hôn xanh , đỏ , tím bầm còn lưu lại trên khắp thân thể của cô , rõ ràng nhất vẫn là chiếc cổ , bầu ngực cộng với cánh tay .

Trên chân cô dính đầy tinh dịch , dọc theo bắp đùi chảy xuống một ít chất lỏng còn vương vãi ra cả mặt đất . Toàn thân bấy nhầy dơ bẩn , đau đớn kèm theo run rẩy , khiến cho Vũ Nghê mệt nhoài , không còn hơi sức hỏi han , lông mày chau chặt , chỉ biết từ từ thở dốc . . . . . .

Đối với lần này mà nói , rõ ràng anh ta không muốn để lại bất kỳ dấu hiệu áy náy nào cả .

Đau ?! Không đúng . . . phải gọi đây là trừng phạt !

Đối với chuyện riêng của người khác , anh thật sự không muốn quan tâm . Chẳng lẽ chỉ vì không nói ra , cho nên cô mới liên tưởng bậy bạ ?! Nằm vật xuống giường lớn , bật hộp quẹt , châm lên một điếu thuốc , chậm rãi hút .

Làn khói trắng mỏng manh được thổi hơi ra ngoài , nhìn nó , nhưng vẫn không thể đoán được trong lòng chủ nhân của nó đang nghĩ cái gì .

Thật ra thì 6 năm trước khi bị mất tích , Tư Vũ từng bị hãm hiếp bởi bọn buôn người . Khi cậu hai tìm được Tư Vũ , lúc đó đứa bé đã được ra đời , chứng tự kỷ từ đó càng thêm trầm trọng !

Lúc ấy anh đã kiên trì muốn báo cảnh sát , bắt lấy những thằng đã bán em mình , nhưng mà cậu hai và chồng con bé phản đối kịch liệt . Đối với đàn ông , quả thực là điều nhục nhã !

Vả lại Tư Vũ rất thích Lâm Hiên , khóc suốt không chịu ly hôn . Còn Lâm Hiên cũng bảo đảm nói yêu Tư Vũ , sẽ không so đo chuyện này , chấp nhận tiếp tục sống chung .

Thế nên anh phải hy sinh , ngậm đắng nuốt cay bỏ qua mối thù năm xưa .

Đau đớn thể xác cộng với tâm lý khổ sở khiến Vũ Nghê đánh mất lý trí . Đúng vậy , mình đoán không sai , thế nên anh ta mới nổi giận , điều này chứng tỏ quan hệ giữa hai bọn họ chẳng phải đơn giản ?!

Trong đầu Vũ Nghê không ngừng hồi tưởng lại những tình tiết

Tư Vũ từng có một đứa con , tự kỷ , nhưng trong đầu luôn ẩn chứa hình dánh một người . Người này không phải ba mẹ , càng không phải người từng chung chăn gối , mà lại chính là anh trai của mình . Lạc Ngạo Thực không hận Lâm Hiên , vả lại còn đối xử rất tốt với Tư Vũ . Chỉ cần tập hợp lại những điều này , khiến cô càng thêm nghi ngờ

Mặc dù bị hiểu lầm chồng chất , anh vẫn không thèm để ý đến cô , cũng không màng giải thích việc này .

Sau khi ăn sáng xong , Lạc Ngạo Thực không giống như thường ngày , gọi Vũ Nghê cùng với các con lên xe , để anh đưa tới trường học cũng như chỗ làm . Coi như không có sự xuất hiện của cô , anh trực tiếp gọi bọn nhỏ lên xe .

Lạc Ngạo Thực ba mươi lăm tuổi so với cách đây sáu năm hoàn toàn biến đổi như một người khác , tuyệt đối sẽ không đem chuyện tình cảm cá nhân xen lẫn công việc , trước mặt nhân viên luôn được tôn trọng kính ngưỡng

Điện thoại nội bộ vang lên , giọng nói thư ký rất nhanh truyền đến :"Tổng giám đốc , bên ngoài có Lâm tiên sinh muốn gặp , không có hẹn trước , anh ta nói là em rể của anh !"

". . . . . . Cho cậu ta vào !" Tức khắc ra lệnh cho thư ký .

Vài giây sau đó cửa phòng làm việc bị đẩy ra

Lâm Hiên mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng , quần jean lam nhạt , đôi giày màu mâu , đi vào bên trong . Có lẽ là do bên ngoài gió to , thổi mái tóc anh lộn xộn , nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp trai kia .

"Chào anh rể , em vừa có việc ở bệnh viện , đúng lúc đi ngang qua đây , sẵn tiện gửi tặng món quà đặc sản cho chị dâu cùng với Tư Vũ " Lâm Hiên lúng túng , không dám hàn huyên quá nhiều , nói thẳng vấn đề .

"Cậu chỉ cần chăm sóc tốt cho Tư Vũ , những chuyện khác , không cần cậu phải quan tâm !" Lạc Ngạo Thực nhìn Lâm Hiên một cái , sau đó nhàn nhạt xoay tầm mắt.

Lâm Hiên để hai hộp đặc sản lên bàn , sau đó cầm tiếp một hộp đồ khác , nhìn bóng lưng anh nói :"Do tới đây công tác vội quá , cho nên em cũng không kịp mua quà tặng anh . Món quà nhỏ này , là em nhờ người mua dùm , đông trùng hạ thảo , tác dụng bổ huyết tráng dương . . . . . ."

Mặt anh ngó vào cửa sổ sát đất , châm thuốc , khách sáo nói :"Cám ơn . . . . ."

"A , sao anh rể lại nói cám ơn , em nào dám nhận . Em mới là người nên nói xin lỗi , rất mong anh sẽ tha thứ những chuyện năm xưa . . . . . ." Lâm Hiên đi tới sau lưng Lạc Ngạo Thực , đau lòng nhắc tới chuyện cũ

"Đừng nhắc nữa !" Lạc Ngạo Thực nhanh chóng ngắt lời . Có một số việc anh thật sự muốn quên đi , không muốn nhớ tới .

"Anh rể , em sai rồi . Lúc đó em và chị dâu quả thật uống say , cho nên mới xảy ra những chuyện như vậy . Anh biết rõ em không phải là loại người đó , có đúng hay không ?!" Lâm Hiên đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi , nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt !

"Thật ngại quá , tôi đang bận việc " Nếu như không muốn tiếp tục nghe nữa , thì không cần phải khách sáo , tốt nhất nên đuổi khỏi đây !

"Anh rể , em thật sự rất vui vì chị dâu và anh đã sống cùng nhau , chúc hai người hạnh phúc !" Ánh mắt Lâm Hiên quan sát gương mặt cương nghị , nói :"Đông trùng hạ thảo , em vẫn chưa biết cách dùng thế nào cho hiệu quả nhất , em sẽ hỏi thăm bạn bè , có gì gọi báo anh sau . Không quấy rầy anh nữa , em đi trước !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro