Chương 119_120_121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 119 - XIN LỖI, TÔI KHÔNG PHẢI LÀ MẸ CỦA LẠC DẬT

"Phó Hoan Hoan , Phó Hoan Hoan ?! Kỳ lạ nha , nghe sơ cứ tưởng đổi tên , cậu cũng thật lợi hại , đem sửa lại họ của mình ?!" Lạc Dật đưa tay lên bàn , suy tư , nhìn người ngồi bên cạnh , nhỏ giọng hỏi.

"Không được phép nói chuyện trong lớp học , tập trung nghe giảng bài !" Phó Hoan Hoan chau mũi , liếc Lạc Dật một cái , thúc giục nói.

"Bài học này đã học qua rồi , chỉ có mấy đứa ngốc mới học hoài không hiểu , để cho giáo viên cứ phải dạy đi dạy lại . Cậu cũng vậy còn gì , nghe giảng chi nữa , thật lãng phí thời gian"

Điều Lạc Dật nói ra hoàn toàn không sai , những đề thi kiểu này này đều đã biết làm . Đề thi trắc nghiệm ngày hôm qua , cậu bé và Hoan Hoan đều được điểm cao nhất . Chính vì những bạn học khác có số điểm không tốt , thế nên giáo viên mới phải giảng lại

"Nhưng cậu cũng không được nói chuyện , không cần phải kéo tớ theo vậy chứ !" Gương mặt Phó Hoan Hoan hiện lên uất ức , thật ra thì cô bé cũng đang rất muốn nói về cuộc sống hiện tại của mình , nói về nhà cửa và người mẹ mới . Chỉ là bây giờ vẫn còn đang trong lớp , cô bé phải kìm lòng dữ lắm , nên tâm tình tương đối khó chịu

"Hì hì , chúng ta có thể viết lên giấy , giáo viên còn lâu mới phát hiện ~!" Lạc Dật thông minh đương nhiên sẽ nghĩ ra cách , các bạn nhỏ bắt đầu thông đồng làm bậy

[Tại sao đổi họ rồi hả ?! sao lại là họ Phó ?!] Lạc Dật đẩy tờ giấy sang phía Hoan Hoan

Hoan Hoan kiềm soát mức độ vui mừng , cô bé lướt nhìn giáo viên , sau đó cầm bút máy lên [Tớ có mẹ rồi , rất đẹp , mẹ của tớ họ Phó]

Thấy chữ ‘mẹ’ to đùng trên giấy , Lạc Dật ganh tỵ đến độ mém nữa nói ra thành lời , cậu bé vội vàng hỏi [Chuyện gì đang xảy ra ?! Làm sao cậu có mẹ , tớ còn không có đây ?!]

Hoan Hoan hé miệng cười , khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiêu ngạo . Cô bé nhanh chóng viết lên tờ giấy trắng [Ha ha , tớ được nhận nuôi rồi , chúc mừng tớ đi . Mặc dù rời khỏi Cô Nhi Viện mất đi không ít bạn tốt , nhưng mà tớ lại rất thích ngôi nhà mới này , tớ có một phòng đẹp lắm , mẹ lại mua cho tớ nhiều búp bê nữa , với lại tối nào mẹ cũng ôm tớ ngủ]

[Cậu thật hạnh phúc , tớ cũng muốn có mẹ] Đều là những đứa trẻ lớn lên thiếu vắng tình thương của mẹ , nghe qua cứ có cảm giác tủi thân , thật sự đáng thương.

[Cám ơn , nếu cậu cũng muốn có mẹ , vậy chút nữa tớ cho cậu nhìn mẹ tớ] Hoan Hoan bắt đầu khoe khoang , cô bé hi vọng mọi người sẽ biết đến mẹ , muốn ai cũng biết mình có người mẹ là chủ trì đài truyền hình , mỗi buổi chiều tối xuất hiện trên tivi . [Mẹ tớ rất đẹp , hơn nữa mẹ của tớ còn nhớ rất rõ cậu , nói cậu đáng yêu]

[Hả , nhớ tớ ?!] Lời nói của Hoan Hoan khiến Lạc Dật hiếu kỳ , vốn là không muốn gặp , nhưng giờ đây cậu bé rất muốn nhìn thấy . [Khi nào thì có thể gặp , hôm nay được không ?!]

[Ừ , hôm nay mẹ sẽ đón tớ tan học , sau đó tớ sẽ giới thiệu mẹ tớ với cậu] Cô bé không có tùy tiện quyết định , trước mẹ có nói qua , có thể mời bạn bè về nhà chơi , hoặc là giới thiệu bạn bè cho mẹ biết

"Cùng Hoan Hoan . À , không , Phó Hoan Hoan , sao con có thể không ngoan như vậy . Thầy tin tưởng , xếp con ngồi cùng Lạc Dật , bây giờ con lại nói chuyện cùng thằng nhóc ấy ?!" Giáo viên đứng trên bục giảng lớn tiếng hô to

Hoan Hoan le lưỡi một cái , mặt ửng hồng lên "Thầy ơi . . . . . . Con. . . . . . Con là đang khuyên Lạc Dật nghiêm túc nghe giảng !"

"Tốt. . . . . . Vậy được rồi , con ngồi xuống đi !" Giáo viên nhìn Hoan Hoan trìu mến , lòng tin vô đối .

Lạc Dật tức giận nhìn Hoan Hoan "Nè , cậu thế mà lại đi học cách nói dối nhé !"

"Xin lỗi , dù sao thì giáo viên đối với cậu cũng ấn tượng xấu rồi , có thêm một lần cũng chẳng sao đâu . Cứu một mạng người còn hơn xây 7 tháp chùa , coi như cậu giải cứu tớ đi !" Hoan Hoan nhíu cái lỗ mũi lại

Mặc dù lời nói của Hoan Hoan khiến cậu bé rất giận , nhưng coi như hợp lý đi . Thỉnh thoảng Hoan Hoan cũng hay ra tay giúp đỡ cậu bé làm bài tập về nhà . Được rồi , chấp nhận một lần cũng không tệ !

Hai tiết cuối trôi qua nhanh chóng , rốt cuộc cũng đến giờ tan học . Bây giờ Hoan Hoan khác hẳn lúc xưa , tiếng chuông vừa vang lên , cô bé đã vọt ra cửa trường , tìm kiếm bóng dáng mẹ

"Đâu , ở chỗ nào ?! Mẹ cậu hôm nay mặc bộ quần áo màu gì ?!" Lạc Dật ngước nhìn phía ngoài cửa trường

"Ai da , chỉ là hôm nay tớ vui quá đi , quên mất mẹ mặc gì rồi" Hoan Hoan u sầu nói , giống như quên mất một chuyện trọng đại

Cũng vào lúc này Vũ Nghê vừa đi tới "Hoan Hoan , mẹ ở chỗ này !"

Cô bé ngoái đầu , ngước nhìn theo giọng nói từ xa , khi người mẹ xinh đẹp bước lại gần , cứ sợ người khác không nghe thấy , cô bé bèn lớn tiếng hô :"Mẹ !" Sau đó nhanh như tên bắn bay vào lòng mẹ

Lạc Dật đứng ở phía sau , khiếp sợ nhìn chằm chằm cái dì ôm Hoan Hoan . Quần tây màu trắng , áo khoác màu hồng , trông rất thời trang , cậu bé đoán rằng dì này chắc là xinh đẹp lắm đây . Mà người mẹ của Hoan Hoan nhìn cũng rất cao , dáng dấp lại chuẩn , Chỉ là mang kính mát , nên làm cậu bé không nhìn rõ khuôn mặt , có điều . . . . . nhìn quen quen , hình như là. . . . . .

"Lạc Dật , đây là mẹ tớ !" Hoan Hoan lôi kéo tay người mẹ mới , sau đó giới thiệu với người bạn nhỏ

Phó Vũ Nghê nhìn thấy Lạc Dật , cũng không tỏ ra bất ngờ , cô chồm người xuống , bắt đầu chào hỏi :"Lạc Dật , cám ơn con vẫn đối tốt với Hoan Hoan , vẫn luôn giúp đỡ con của dì !"

Lạc Dật nghe được âm thanh quen thuộc , bỗng chốc liền giật mình , mở to hai mắt :"Là dì ký giả sao ?! Có đúng là dì ký giả không ?!"

"Hự , Con không cần phải la to như vậy !" Vũ Nghê vội vàng đè môi Lạc Dật . Mặc dù cách ăn mặc bây giờ so với tivi khác nhau rất xa , nhưng nếu thằng bé cứ hô lớn thế này , mọi người sẽ chú ý mất !

Lúc bị dì ấy lấy tay chặn miệng , cặp mắt của cậu bé gần như ngấn lệ , uất ức suy nghĩ trong đầu  Dì phải là mẹ của mình . Á á á ... sao Hoan Hoan lại cướp của mình ?! Không được ... A a a dì phải là của mình ... Cậu đã quyết định từ đầu rồi !

"Này , ra cô là mẹ của Lạc Dật , tôi tìm cô lâu rồi . Cô dạy con kiểu gì thế hả ?!" Chợt một người phụ nữ hơn 30 tuổi hung hăng kéo lấy quần áo Vũ Nghê , tức giận hô lớn.

Vũ Nghê khẽ ngẩn ngơ , nhất thời không rõ tình huống :"Xin chào , nhưng thật xin lỗi , tôi không phải mẹ của Lạc Dật !"

"Cô không phải là mẹ của Lạc Dật ?!" Giọng người phụ nữ tỏ vẻ không tin , cặp mắt lộ ra tức giận , hung hăng hét lên :"Bộ dạng giống nhau như vậy , dám nói không phải , cô tính lừa tôi à . Trên đầu con tôi bị thương là do Lạc Dật gây ra , đến bây giờ vẫn còn chưa hết đau . Cô nói xem , cô chịu trách nhiệm thế nào đây ?!"
_______________________________________

CHƯƠNG 121 - RÕ RÀNG LÀ MẸ CON

Lần đầu tiên gặp phải cớ sự này , khiến Vũ Nghê không kịp đối phó , chỉ lần lượt giải thích một câu :"Thật xin lỗi , tôi không phải mẹ của Lạc Dật . Chị à , chị hiểu lầm rồi !"

"Dì à , dì hiểu sai rồi , đây là mẹ con , không phải mẹ của Lạc Dật !" Hoan Hoan đứng ở gần bên , lễ phép giải thích , trợ giúp giải vây cho mẹ

Lạc Dật nhìn người bị hiểu lầm đang tỏ ra bối rối , khuôn mặt cậu bé vô cùng bình thản , ung dung chấp nhận sự tình . Ầy , dù có bị hiểu lầm , cậu bé cũng không muốn giải thích , người mẹ này xinh đẹp thế mà !

"Dễ hiểu thôi , cả hai đứa bé đều là con cô . Thằng nhóc này nhất định là con của cô , giống nhau đến thế là cùng , đừng ghĩ rằng có thể chối cãi !" Thấy tình cảnh con trai mình như vậy , cho dù người phụ nữ kia có cao quý đến đâu , vẫn có thể đứng trước cổng trường trút giận dữ dội .

Như là sợ Vũ Nghê chạy trốn , người phụ nữ liền nắm lấy quần áo của cô :"Nói đi , cô tính đền bù thiệt hại thế nào đây ?!"

Cậu bé tiểu học năm 3 với dáng người hơi mập đứng bên cạnh , trên trán dán một băng gạc thật to , vết thương xem ra không nhẹ . Nhìn thấy Lạc Dật , cậu bé càng thêm run sợ , nắm chặt tay người phụ nữ :"Mẹ , mẹ định gây gổ cùng mẹ của Lạc Dật sao ... Lạc Dật từng nói qua , nếu con mà dám đến nhà tìm người thân của nó , nó sẽ tiếp tục xử đẹp con !"

"Nhìn đi , con trai nhà cô bắt nạt con của tôi thành như thế này đây !" Người mẹ nào lại không đau lòng , không tức giận khi nghe con cái mình nói như vậy ?!

Vũ Nghê nhìn Lạc Dật , lại quay sang cậu bé kia , trong lòng chỉ biết kêu ‘trời’ . Hôm nay là vận xui gì thế không biết ?! Lần đầu tiên đến trường đón con gái tan học , ai dè gặp phải sự tình này "Chị à , trước tiên chị khoan hãy kích động . Thế này đi , chúng ta đi vào trong trường , để thầy cô chứng minh việc tôi không phải mẹ của Lạc Dật , có được không ?!" Đã làm ký giả hơn nhiều năm , gặp qua rất nhiều trường hợp khó giải quyết , Vũ Nghê rất nhanh thích ứng sự việc ~

"Vào trường ?! Cô và Lạc Dật giống nhau như vậy , còn tính dùng biện pháp chống chế này sao ?! Đừng nghĩ rằng có thể quay tôi vòng vòng , tôi không ngốc !"

"Chị à , chúng ta nên nói đến sự thật , chứ không nên tin vào cảm giác , đúng không ?!" Vũ Nghê cố gắng duy trì vẻ mặt ôn hoà , ngày đầu tiên xuất hiện đến trường đón con , cô không muốn làm trò đùa với người khác

"Vậy để mọi người nhận định đi , xem mọi người nói thế nào ?!" Người phụ nữ kéo thân thể Lạc Dật sang một bên , để cho người đi đường nhìn thấy

Lạc Dật rất phối hợp , gương mặt lộ ra tươi cười , chờ đợi mọi người ‘phán xét’ . Cậu bé nguyện ý làm con trai của dì ký giả , vô cùng sẵn sàng chấp nhận

Hình ảnh Vũ Nghê và Lạc Dật vừa đập vào mắt mọi người , lập tức tạo ra phản ứng :"Thật giống quá , cô gái này nhất định là mẹ đứa trẻ , còn không mau chóng bồi thường thiệt hại cho người ta đi !"

Tiếng chuông điện thoại từ trong bóp da Vũ Nghê vang lên , cô liền móc điện thoại ra :"Alô. . . . . ."

"Chị , cấp trên tìm . Chị sắp xếp thời gian , nhanh chóng trở về đài nha !" Tiểu Na ở đầu dây điện thoại huyên thuyên nói

"Ừ , Khoảng 30 phút nữa , chị sẽ trở về !"

Sau khi kết thúc cuộc gọi , Vũ Nghê chỉ biết thở dài , giờ là tình huống nào chứ ?! Nhìn thấy Lạc Dật đang cười toe toét với mọi người , cô càng sầu não :"Lạc Dật , con gọi điện thoại cho ba mẹ đến đi , dì còn có chuyện quan trọng , không thể nào ở mãi đây được !"

Lời của Lạc Dật vừa ra , lại khiến người ta kinh ngạc , còn Vũ Nghê chết đứng tại chỗ :"Mẹ , con không cố ý đánh thằng nhóc đó , chẳng qua nó cười nhạo mẹ , nói mẹ xấu xí , thậm chí còn nói chuyện thô lỗ , thái độ khinh miệt , thế nên con mới ra tay ! Mẹ của Lạc Dật mà xấu xí sao , hừ hừ , các người nhìn đi , mẹ của Lạc Dật là một người đẹp đấy , rõ ràng quá còn gì !"

"Lạc Dật , con không được nói bậy !"

"Lạc Dật , cậu không được nói bậy !"

Vũ Nghê và Hoan Hoan đồng thanh hét lớn , tương đối tâm đầu ý hợp

Vũ Nghê bình tĩnh nhìn Lạc Dật , tâm trí lại như thấy được gương mặt của Lạc Ngạo Thực . Hình ảnh tươi cười này , thật giống quá

Trái tim dường như run lên , cô không tin lắc đầu liên tục

Làm sao lại giống như vậy ?! Thậm chí biểu hiện trên khuôn mặt nhỏ bé kia , luôn toát ra nét mặt y chang

"Hừ , thằng bé cũng đã thừa nhận , cô còn định chối đến bao giờ ?!" Người phụ nữ được nước lấn tới , lời lẽ càng thêm tự tin , vẻ mặt dữ tợn như muốn ăn thịt Vũ Nghê

Trong lòng còn đang khiếp sợ , cô chỉ muốn nóng lòng thoát khỏi tình trạng này , nên đành chấp nhận :"Chị à , thế bây giờ chị muốn gì ?!"

"Chi phí tiền thuốc tôi phải chi trả , còn có thực phẩm dinh dưỡng , cộng thêm tiền tổn thất tinh thần . . . . . ." Người phụ nữ đếm đầu ngón tay , ý muốn đòi tiền , không lời nào có thể miêu tả được.

"Tổng cộng bao nhiêu , cô nói rõ luôn đi ?!" Vũ Nghê thà đem tiền vứt bỏ , còn hơn đứng đây xấu mặt với hạng người này

"Ừ , tổng cộng 5000 nhân dân tệ !" Người phụ nữ không chút gượng miệng , nói rõ số tiền

A. . . . . .

Người này là thầy bói sao ?! Vừa đúng lúc cô mới rút ngay 5000 . Ý định dùng số tiền này mua thêm quần áo cho Hoan Hoan :"4000 nhân dân tệ , thế nào ?!"

"Hừ , coi như tôi xui xẻo , 4000 thì 4000 !"

Vũ Nghê đếm ra 4000 nhân dân tệ , đưa cho người phụ nữ . Cuối cùng cũng giải quyết xong. . . . . .

Khi hai mẹ con nhà kia đã đi rất xa , Lạc Dật mới bắt đầu kéo tay Vũ Nghê :"Dì à , con sẽ gọi điện thoại cho ba . Kêu ba đến đây trả lại tiền cho dì nha , dì đừng giận con , có được hay không ?!"

"Thôi , sau này con đừng hành động thế nữa , có biết không hả ?! Bây giờ dì có công việc , con mau kêu người nhà tới đón về đi , dì phải dẫn Hoan Hoan đi rồi !" Vũ Nghê dắt tay con gái , đối diện tiểu ác ma nói

"Không cần , dì à , dì chờ con đi . Con gọi ba đến ngay !" Lạc Dật nhanh chóng nắm chặt cánh tay Vũ Nghê , móc ngay chiếc điện thoại từ trong túi áo ra :"Chờ con một chút , con gọi điện thoại !" Chỉ vài giây sau , điện thoại đã reng . "Ba. . .ba . . .là con"

Đầu dây điện thoại mới thông , đã nghe được âm thanh của Lạc Ngạo Thực :"Về đến nhà rồi sao ?! Gọi điện thoại tới có chuyện gì ?!"

"Ba , ba nghe con nói . Vừa rồi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn , cần phải bồi thường tiền cho người ta . Mẹ của bạn học đã thay con chi trả , tất cả hết thảy 4000 nhân dân tệ . Đây không phải là con số nhỏ , ba nên đến đây để trả lại tiền cho người ta , được không ?!"
________________________________________

CHƯƠNG 121 - CHUYỂN NHƯỢNG CỔ PHẦN

"Con đưa điện thoại cho dì ấy nói chuyện !" Lạc Ngạo Thực kìm chế tức giận , cố gắng bình thản nói ~

Vũ Nghê nhìn điện thoại Lạc Dật đưa tới , vội vàng khoát tay , nhỏ giọng nói :"Thôi , không cần đâu . Sau này con đừng gây ra phiền toái là được , tiền này dì cũng không cần !"

"Như thế không được , con nhất định phải để ba hoàn trả !" Lạc Dật gấp gáp nói , trong lòng kích động , vô tình vuột tay làm bay chiếc điện thoại di động ra khỏi bàn tay nhỏ bé

Chiếc điện thoại bay ra tạo thành một đường vòng cung , phịch một tiếng , lọt vào trong khe nước

Tầm mắt ba người cùng nhìn vào rãnh nước phía dưới

"Tiếc thật !" Hoan Hoan đau lòng nói

"Đúng xui xẻo !" Cặp mắt cậu bé gần như ngấn lệ , không phải đau lòng vì làm hư điện thoại , mà là không có cơ hội cho ba trò chuyện cùng dì ký giả

Nhìn điện thoại tắt ngúm , Lạc Ngạo Thực nhíu mày :"Xảy ra chuyện gì ?!" . Hắn vội vàng nhấn số điện thoại trường học

"Lạc Dật , con không thể đi theo dì , mau trở lại trường học , chờ người thân tới đón , ngoan !" Vũ Nghê khẽ vuốt hai gò má của cậu bé

"Dì . . . . . ."

Đúng lúc này thì thầy tổng giám thị hấp tấp chạy lại , nhanh chóng bắt được Lạc Dật :"Thật là . . . Ba của con vừa mới gọi điện , bảo rằng lát nữa sẽ có người tới đón !"

"A , không được . Con muốn đi cùng dì . . . . . ." Lạc Dật giãy dụa thân thể , muốn thoát khỏi sự trói buộc của thầy tổng giám thị

Nhìn thấy thầy tổng giám thị , cuối cùng Vũ Nghê cũng thở phào nhẹ nhõm :"Thầy à , cậu bé này giao cho thầy ! Lạc Dật , nếu sau này con rãnh , cứ tới nhà dì chơi , gặp lại con sau !" Vũ Nghê sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé , sau đó dắt tay Hoan Hoan đi tới một chiếc taxi. . . . . .

Còn Lạc Dật thì bị thầy tổng giám thị dắt vào trường học !

"Anh tìm em có việc gì ?!" Vũ Nghê đi vào phòng làm việc , nhìn người ngồi trên ghế

Vừa về tới đài truyền hình , Vũ Nghê được trợ lý cho hay , Lạc tổng cần gặp . Dù biết đây chỉ là cuộc gặp lấy lệ , nhưng cô cũng không được phép vắng mặt

"Em ngồi đi !" Lạc Ngạo Thực đứng lên , sau đó đi về ghế sa lon , chào hỏi Vũ Nghê

"Không cần phải như thế , có gì thì anh cứ nói . Xế chiều hôm nay em còn có việc !" Trên mặt Vũ Nghê lộ rõ chán ghét , đã xem là kẻ thù , cần gì phải khách sáo

Khóe môi Lạc Ngạo Thực nâng lên , dựa vào bàn làm việc , nhìn chằm chằm người trước mắt ~ nhạo báng nói :"Ha ha , em cứ yên tâm , anh kêu em tới đây , không hẳn là muốn em đến vậy !"

Mặc dù muốn Vũ Nghê thả lỏng tinh thần , nhưng lời nói lại rất chói tai . Cô âm thầm hít thở thật sâu , ngẩng mặt nhìn về phía hắn :"Chẳng nghĩ gì cả , chỉ là muốn biết , anh tìm em có chuyện gì ?!"

"Em quả không tồi , hiệu suất làm việc ngày càng nổi bật , tỉ lệ người xem của hai ngày nay , thành tích thật đáng kể !" Lạc Ngạo Thực ngưng mắt nhìn Vũ Nghê , mỏi cười khen ngợi

"Đúng vậy , càng có đối thủ cạnh tranh , biểu hiện sẽ thêm hoàn hảo . Cho dù anh có ủng hộ Diêu Hân đến mấy , cũng chỉ uổng công !" Vũ Nghê nhíu mày cười một tiếng , chấp nhận lời khen

"Thế ý của em là , Diêu Hân không phải đối thủ của mình ?!"

"Đương nhiên không !

"Cho nên , em nghĩ rằng mình có thể giữ được vị trí này , hay bởi vì em còn có ‘Tưởng Vũ Hàng’ nâng đỡ ?!" Sau khi nói xong , ý cười trên mặt đã chuyển biến thành một loại giễu cợt.

Cái loại mỉa mai thường thấy này , khiến Vũ Nghê run sợ , dự cảm không tốt cứ lùng bùng trong đầu :"Lạc Ngạo Thực , lời này của anh , là có ý gì ?!"

Lạc Ngạo Thực thu hồi nụ cười , cầm lên một chục văn kiện trên bàn đưa cho Vũ Nghê :"Mở ra xem , anh không thích dông dài !"

Dự cảm bất an ngày càng mãnh liệt , tay Vũ Nghê khẽ run , mở ra từng trang giấy

Khi nhìn thấy dòng chữ ‘chuyển nhượng cổ phần’ , lại còn có những dòng ký tên của các cổ đông , bao gồm cả ngày tháng năm sở hữu chủ quyền

Vũ Nghê không chịu nổi đả kích , nặng nề lui về mấy bước , trong mắt tràn đầy tức giận , nhìn con người ma quỷ trước mắt :"Tại sao phải như vậy ?! Lợi nhuận ở Đài Truyền Hình , căn bản anh không cần , cớ sao cứ muốn làm thế ?!"

Lạc Ngạo Thực bỏ ra ba ngày , mua sạch cổ phần của những người trong công ty , ngoại trừ phần của ‘Tưởng Vũ Hàng'

Nói cách khác , hắn bây giờ chính là cổ đông lớn nhất ở MBS ! (Tức là người có quyền quyết định cao nhất)

Lạc Ngạo Thực đi qua quầy rượu nhỏ trong phòng , rót thêm một ly rượu đỏ , nhẹ nhàng lắc lắc :"Muốn em hiểu rằng , em căn bản không thắng nổi anh . Cho dù là ‘Tưởng Vũ Hàng’ , cũng giống như vậy !" Thấy nét mặt bây giờ của Vũ Nghê , hắn tỏ ra rất hài lòng !

"Anh thật hèn hạ , anh có biết MBS là tâm huyết lớn nhất của Tưởng Vũ Hàng không ?!" Khi bắt đầu tiếp nhận MBS , anh ta đã bỏ ra rất nhiều công sức , chính vì lẽ đó , MBS mới có ngày hôm nay !

"Ở lập trường kinh doanh , em đừng nên nói đến vấn đề tình cảm ! Bản thân hắn ta không có năng lực , em đừng đổ lỗi cho anh !" Lạc Ngạo Thực lạnh lùng nói ra , trong quan niệm của hắn , điều này chẳng là gì cả "Vũ Nghê , nếu em vẫn còn thích vị trí này , hãy về bên cạnh anh đi . Nếu không , dù em có cố gắng thế nào , trưởng nhóm chủ trì ở kỳ tiếp theo , người đó chắc chắn không phải là em !"

Hắn muốn đẩy cô vào ngõ cụt , để cô phải trở về bên cạnh hắn . Nếu như muốn trách , thì hãy tự trách mình . Nhớ lại cái ngày hôm đó , chính cô đã đuổi hắn đi , bởi vì Tưởng Vũ Hàng , cô tuyệt nhiên vứt bỏ hắn . Chuyện này đối với hắn mà nói , quả thật vô cùng nhục nhã . Không cướp được thứ quý giá nhất của Tưởng Vũ Hàng , trong lòng hắn sẽ vô cùng khó chịu

Vũ Nghê tức giận nhìn Lạc Ngạo Thực , sau đó nghẹn ngào mà hỏi :"Em đáng giá để anh hao tâm tốn sức như thế này sao ?! Dạng người khinh thường phụ nữ như anh , chẳng lẽ lại đi thích thân thể của em đến vậy ?! Khi mới bắt đầu , vì sao không giữ em lại ?!"

Cầm ly rượu đỏ trong tay , có phần hơi cứng ngắc :"Đừng nhắc chuyện trước kia . Anh thích em của bây giờ , chỉ đơn giản là thế !"

"Anh muốn nên tìm đến , nếu không sẽ chẳng cần ?!" Cô dây dưa hỏi tới

Lạc Ngạo Thực không trả lời ngay , sau đó quay mặt đi :"Tùy em suy nghĩ thế nào , anh cũng không phản đối !"

Vũ Nghê căm hờn nhìn bóng lưng Lạc Ngạo Thực . Nếu như trước kia là không yêu không hận , bây giờ cô đã cảm giác được , mình hận hắn thật rồi . Hận hắn quá hèn hạ , quá ích kỷ , quá lạnh lùng nhẫn tâm .

"Lạc Ngạo Thực , cám ơn vì đã tốn công với em như vậy . Nhưng dù mất đi công việc , mất đi tất cả , suốt đời này , cũng sẽ không về bên anh !" Nói xong , Vũ Nghê tính xoay người rời đi

Lời nói vừa ra , khiến Lạc Ngạo Thực không thể tin được . Chẳng lẽ cả vị trí này , cô ấy cũng không cần sao ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro