Chương 125_126_127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 125 - GIAO DỊCH

"Diêu Hân , ngoại ô thành phố có tin về đường ống nứt toác , dẫn đến việc làm một ông già rơi xuống giếng , cô đi đến đó một chuyến xem !" Chủ nhiệm nhận được tin tức , lập tức ra chỉ thị

"Nhưng mà lát nữa tôi còn có cuộc phỏng vấn rất quan trọng , chắc không thể được !" Diêu Hân vừa nghe , lập tức cự tuyệt . Ống nước ngầm ở phía đông ngoại ô thành phố lâu năm không tu sửa , thường hay bị nứt toác . Vả lại đường núi khó đi , giao thông thường hay bị kẹt , thật sự cô chẳng muốn đi !

Chủ nhiệm đang bề bộn công việc , đành nói :"Vậy cô xem người nào đang có thời gian , nhờ họ đi phỏng vấn vậy , lấy bài giúp tôi !"

"Để cho tôi quyết định sao ?!" Diêu Hân ngẩn người ra , tròng mắt khẽ nheo lại.

"Ừ , tôi còn có việc bận , chuyện này giao cho cô !" Sau khi nói xong , chủ nhiệm cầm bản biên tập mang đến phòng thu

Khóe miệng Diêu Hân lộ ra nụ cười xảo quyệt , nhìn chủ nhiệm đi xa. . . . . .

Bây giờ là 4 giờ 32 phút , có người vừa mới kết thúc bản tin . . . . . .

Vũ Nghê hoàn thành xong bản tin khoảng 4 giờ 30 , cô mặc một bộ đồ công sở màu đậm , phụ kiện đi kèm là chiếc khăn lụa đỏ , rất có phong cách thời trang

Mới vừa ra khỏi phòng phát thanh đã nhìn thấy bóng dáng to lớn bên ngoài , khó trách trước đó cô có cảm giác khó thở , áp lực đè nặng . Cô giả vờ như không thấy , trực tiếp lướt qua hắn .

"Hình ảnh của em trong phòng phát thanh , quả thật mê người , như một nữ vương kiêu ngạo !" Lạc Ngạo Thực ung dung mở miệng

Phát ngôn lịch sự , nhưng ánh mắt lại cực kỳ hạ lưu . Lạc Ngạo Thực từ trên cổ áo của Vũ Nghê hạ mắt nhìn xuống , tấm nhìn làm cho người ta có thể cảm giác được , như một bàn tay vô hình , chặt chẽ chạm nhẹ vào người cô

Vũ Nghê khẽ run thân thể , rõ ràng có chút khó chịu . Cô không phản ứng , tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên có một cánh tay chặn ngang , ngăn cản đường đi của cô . Tây trang xanh đậm vừa vặn dán chặn vào người nào đó :"Nếu như đến cả lời nói của anh , em cũng không nghe rõ , chi bằng bắt anh động thủ !"

Vũ Nghê lui về phía sau một bước , kéo ra khoảng cách hai người , nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ràng buộc mạnh mẽ :"Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói . . . . . ."

"Không có gì để nói ?! Tưởng Vũ Hàng có gì tốt ?! Em bởi vì hắn , lần nữa khơi lên cơn giận của anh ?!"

"Là anh tự ý gây sự !" Vũ Nghê mở to mắt , nhỏ giọng quát :"Chúng ta đã ly hôn , tội gì anh cứ trói buộc em . Ngay cả sự nghiệp của Tưởng Vũ Hàng , anh cũng không tha !"

"Anh đã nói rồi , là anh muốn em . Ngoài ra không còn nguyên nhân nào khác ! Nếu em không về bên cạnh anh , không rời khỏi Tưởng Vũ Hàng , anh sẽ ra tay thảm hơn ! Em tin hay không , 40% cổ phần còn lại , anh có thể khiến Tưởng Vũ Hàng vụt mất trong tay , đến cả cái giường cũng không mua nổi !"

Lời nói của hắn khiến Vũ Nghê sợ hãi :"Lạc Ngạo Thực , anh là một thằng điên !"

"Ha ha. . . . . . Anh không quan tâm . Như em đã nói , một Đài Truyền Hình đối với anh , căn bản là con số nhỏ . . . . . ."

"Anh. . . . . . Hèn hạ , bỉ ổi !" Cô liên tiếp chửi rủa , cuối cùng chỉ cười một tiếng :"Không sao cả , không đói chết là được . Anh phá hủy MBS , chính là mất đi tổn thất của mình . Ha ha. . . . . . đến lúc đó , trên thương trường sẽ lưu truyền cái tên Lạc Ngạo Thực , bỏ tiền đầu tư Đài Truyền Hình , cuối cùng năng lực cũng có giới hạn , tự tay đánh mất món đồ đắt giá . Đúng vậy , anh sớm sẽ trở thành trò cười cho mọi người !"

". . . . . . Em nghĩ rằng anh sẽ sợ sao ?!" Lạc Ngạo Thực nhíu mày , nhìn người phụ nữ trước mắt . . . . . . . Hắn thật sự thích nhìn bộ dáng này của cô , trong bộ tây phục công sở , vẻ ngoài trông thật gợi cảm , bên trong còn là cơ thể quyến rũ

Cho dù chỉ là nghĩ thôi , mà nơi ‘nhạy cảm’ của hắn đã cương cứng lên . Shit , là hắn muốn cô: "Tối hôm nay em đến chỗ anh , anh hứa sẽ để chức vị tổng giám đốc này cho Tưởng Vũ Hàng . Còn em , vẫn là người kế nhiệm vị trí như cũ , thế nào ?!"

"Đê tiện !" Toàn thân Vũ Nghê tức giận run lên , hắn căn bản là đang xúc phạm cô

"Anh đê tiện thế nào ?! Theo anh cả đêm , là có thể giữ vững vị trí của bạn trai mình , chuyện tốt như vậy , em lại dám nói anh đê tiện ?!" Khóe miệng Lạc Ngạo Thực phun ra khói sương mù , hướng về phía cổ Vũ Nghê

Trong nháy mắt , nơi cổ trắng muốt trở nên phiếm hồng . Thân thể mặc dù bị hắn ảnh hưởng , nhưng đầu óc cô vẫn tỉnh táo :"Lạc Ngạo Thực, nói cho anh biết , Tưởng Vũ Hàng không giống như anh . Hắn có năng lực , cũng không phải hạng người bắt em bán mình để trợ giúp . Em cần vị trí này , nhưng là không phải để anh sỉ nhục . Vì vậy , anh nên dừng ngay suy nghĩ này !" Khóe miệng Vũ Nghê nâng lên , mặt khinh bỉ nhìn hắn :"Anh đê tiện , cùng Diêu Hân , tự cho là mình thông minh , kì thực chính là ngu ngốc Đúng là một cặp trời sinh . Nếu anh thích phát tiết thú tính như vậy , khuyên anh mau chóng đi tìm cô ta !"

"Vũ Nghê , nếu em thật sự từ chối , hãy chờ ngày Diêu Hân thay thế vị trí của em đi !"

"Đó là chuyện sau này , đương nhiên đừng nghĩ , cô ấy sẽ có cơ hội !"

Khi Vũ Nghê nói xong lời nói này , vừa lúc có một đồng nghiệp đi qua , Vũ Nghê đắc ý rời đi

Lạc Ngạo Thực hút một điếu thuốc , nhìn bóng lưng dần đi xa , khóe miệng lộ ra nụ cười . Cũng may , cô ấy không ngốc đến thế , không muốn dùng thân thể đánh đổi , cùng hắn lên giường vì ‘Tưởng Vũ Hàng’ . Nếu mà trường hợp xảy ra ngược lại , hắn thề cả đời , sẽ khiến cho cô không biết được ‘bí mật’

4 giờ 35 phút , Vũ Nghê trở lại bộ thông tin

Diêu Hân vừa nhìn thấy Vũ Nghê xuất hiện , lập tức vội vội vàng vàng lên tiếng :"Chị Phó , lúc nãy chủ nhiệm có nhờ em thông báo , kêu chị đi đến Thành Đông phỏng vấn , nói về vấn đề nước ngầm nứt toác , tiểu Cao đã lên xe . . . . . ."

Vừa nghe đến công việc , Vũ Nghê còn chưa kịp suy nghĩ , đã cầm văn kiện Diêu Hân giao cho "Được rồi !" . Nói xong , Vũ Nghê xoay người đi ra phía ngoài . . . . . .

Nhìn bóng lưng của cô , Diêu Hân lộ ra một nụ cười lớn

Từ Thành Đông về công ty hoặc ngược lại , ít nhất phải mất một tiếng rưỡi , mà nơi đó nghe nói nước ngầm chảy kịch liệt . Muốn về trước 7 giờ 30 phút , khả năng chắc chắn không kịp . Ha ha , tối hôm nay cô có thể thay thế Vũ Nghê phát sóng . . . . . .
______________________________________

CHƯƠNG 126 - NỬA NGƯỜI DƯỚI ƯỚT ĐẪM

Kim đồng hồ chỉ đến 6 giờ.

Diêu Hân nhàn nhã ngồi trong phòng , nhìn mình trong gương , bên môi khẽ cười.

Đúng vậy , tối nay cô phải tranh thủ cơ hội , để mọi người biết rằng , cô cũng có năng lực . Không khác gì Phó Vũ Nghê , cô đây cũng có thể đảm đương tốt công việc , nâng cao tỉ lệ người xem bản tin buổi chiều

Mọi thứ đều diễn ra hoàn hảo , không chê vào đâu được . Trên mặt Diêu Hân đã được trang điểm thật kỹ , tóc tai gọn gàng , còn có quần áo hàng hiệu , đi kèm là những phụ kiện bắt mắt , trông hình tượng của cô bây giờ , thật rất chuyên nghiệp

Không vấn đề gì hết , tất cả mọi thứ đều trong tay mình.

Diêu Hâm cầm lấy điện thoại , bấm một dãy số

Chuông điện thoại vang lên , một lúc sau cũng có người bắt :"Anh nghe . . . . . ."

"Anh , là em , Diêu Hân . Tối nay anh có muốn xem trực tiếp buổi quay bản tin của em không ?!"

"Trực tiếp ?!" Lạc Ngạo Thực khẽ nheo mắt

"Vâng ạ , xế chiều hôm nay chị Vũ Nghê đã đi Thành Đông . Đến giờ cũng chưa thấy về , cho nên chủ nhiệm để em thay thế !" Nói đến đây , trên mặt Diêu hân càng thêm mừng rỡ

"Vậy ư ?!"

"Vâng ạ , Ngạo Thực à , anh cũng biết là em tìm biết bao cơ hội để chứng mình năng lực của mình mà , nhất định em sẽ làm hài lòng khán giả ! Hôm nay vừa đúng là cơ hội tốt , Ngạo Thực à , anh tới được không ?!"

"Có thể !" Hắn tò mò , Vũ Nghê thật để người khác thay thế sao ?!

"Vậy thì tốt quá. . . . . . Sau khi xong việc , em mời anh ăn tối nha . . . . . ."

Trò chuyện xong xuôi , Diêu Hân từ trên ghê đứng lên , đi về phòng phát thanh

Chủ nhiệm nhận được điện thoại "Vũ Nghê ?! Cô đang ở đâu ?! Sao cô còn chưa đến ?! Bọn họ tìm cô muốn điên rồi !"

"Ở đâu ?! Anh còn mặt mũi hỏi tôi ở đâu ?!" Đầu dây điện thoại bên kia hét lớn

Loại âm thanh này khiến hắn để điện thoại thật xa lỗ tai

"Chính anh kêu tôi tới Thành Đông phỏng vấn ?! Hiện tại đang bị mắc kẹt . Chết tiệt ! 7 giờ 30 tôi còn phải lên sóng bản tin . Xe đang hư hại , còn phải sửa chữa . Sao anh không nhờ người khác đến ?! Anh cố ý phải không ?!"

Chủ nhiệm ngạc nhiên mở to đôi mắt

"Tôi không có chỉ định cô đi đến đó  !" Hắn suy nghĩ một chút rồi nói :"Là Diêu Hân , khi đó tôi cũng đang bận , cô ấy nói sẽ giúp tôi tìm người thay thế , cũng không có nói tên cô . Thật quá đáng , không ngờ cô ấy ra lệnh cho cô , người phụ nữ này thật xảo quyệt"

Vũ Nghê nắm chặt điện thoại trong tay , giận đến toàn thân phát run.

"Bây giờ ở đài , ai là người thay thế tôi ?! Là Diêu Hân sao ?!" Vũ Nghê nhạy cảm hỏi

Chủ nhiệm gật đầu một cái :"Ừ , là Diêu Hân !"

"Đáng chết , tôi sẽ không để cô ta thỏa mãn , người khác có thể , cô ta thì không !" Vũ Nghê điên cuồng hét lên , lập tức cúp điện thoại , hai tròng mắt hừng hực lửa . . . . . .

Lúc này cô đang bị mắc kẹt bên con ‘sông nhỏ’ , bởi vì địa hình nơi đây không bằng phẳng , mặt đường ngập nước ít nhất 30 mét , hơn nữa độ sâu của nước đã lên đến đùi . Cho nên các xe lưu thông đều khó di chuyển , đường đi tương đối nguy hiểm , rất nhiều chiếc xe đều đã tắt động cơ

"Chị , chị muốn làm gì ?!" Tiểu Cao nhìn tah61y Vũ Nghê cởi giầy cao gót ra , ngạc nhiên hỏi

"Shit , chị nhất định không để Diêu Hân toại nguyện , nhất định phải trở lại MBS !" Vũ Nghê phát điên nói , cầm giầy giơ cao , chuẩn bị tiến đi

Mùa thu ở đây vốn dĩ rất lạnh , nước thấm vào chân khiến da Vũ Nghê tê dại , cái lạnh thấu xương làm con người ta run rẩy không ngừng . Cô cẩn thận từng bước , từng bước đi về phía trước.

"Chị , không bằng em cõng chị !" Tiểu Cao đứng ở mép nước , lo lắng hỏi

"Không cần , đến lúc đó em còn phải quay trở lại !" Vũ Nghê đứng ở trong nước , đưa lưng về phía tiểu Cao đáp , thân thể mỏng manh không ngừng loạng choạng

"Chị , chị thật khờ nha . Quần áo trên người bẩn vậy , khi trở về , cũng không cách nào quay hình !" Tiểu Cao thì thầm nói . . . . . .

Người dân gần đó ngạc nhiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt . Nước đen dày đặc xung quanh bẩn đến kinh hoàng , khiến mọi người cũng không muốn xuống xe đi bộ

Chậc chậc. . . . . . cô gái xinh đẹp như vậy , tại sao lại cứ cố chấp đi tới ?!

"Á. . . . . ." Đột nhiên Vũ Nghê hét lên , thân thể ngập chìm trong nước. . . . . .

7 giờ 10 phút.

Diêu Hân ngồi lên vị trí , lần nữa xem lại bản thảo tin tức

Không vấn đề gì , cô nhất định phải thắng , Phó Vũ Nghê chắc chắn không về kịp

7 giờ 15 phút

"Thôi , Phó Vũ Nghê không thể nào về kịp , để cho Diêu Hân thay đi !" Chủ nhiệm bất đắc dĩ nói

Diêu Hân mỉm cười , bắt đầu đối thoại cùng MC nam

7 giờ 20 phút

Tất cả ánh đèn tập trung trên người Diêu Hân , cô cảm thấy toàn thân đắm chìm trong vui sướng.

Ánh mắt cô lướt qua phòng quay , giống như một nữ hoàng nhìn xuống lãnh địa của mình . Cuối cùng , cô cũng thấy hắn.

Lạc Ngạo Thực đi vào phòng quay

Cô nhẹ nhàng mỉm cười , giống như đã có tất cả mơ ước trong tay

7 giờ 25 phút

Diêu Hân nghe được tiếng thở của mình , cô vô cùng hoảng sợ . Không được , mình phải làm tốt , nhất định là thế . Đây chính là thời khắc quan trọng nhất . Cô âm thầm tự nhủ

Cô ngẩng đầu lên , nhìn thấy cảnh tượng trước mắt , ngạc nhiên há hốc mồm

Toàn thể ekip la lên :"Vũ Nghê , thật tốt quá , cô đã về. . . . . ."

"Chị , có nên thay quần áo trước không . . . . . ." Nhân viên phòng quay dáo dác nhìn Vũ Nghê

Ánh mắt của mọi người đều đổ đồn vào người phụ nữ trước mắt , cách cô xuất hiện quá bất ngờ

Trên sàn nhà lưu lại nhiều bùn đất , đi kèm là đôi giày cao gót được cô xách trên tay . Chiếc váy còn tệ hơn , ẩm ướt dính hết phân nửa

"Ầy ! Cô từ Thành Đô về sao ?!" Nhiếp ảnh gia lắc đầu than vãn , miệng há thật to

Vũ Nghê lạnh lùng nhìn hắn :"Đúng thế !"

Điều khó tin là cả thân thể đều bị dính dơ phía dưới , phía trên hoàn toàn nguyên vẹn
__________________________________

CHƯƠNG 127 - VÁY RƠI XUỐNG ĐẤT

"Thân thể thế này , cô . . . . . . cô còn muốn quay hình sao ?!" Chủ nhiệm đi tới , hoảng hồn nhìn Vũ Nghê , chần chờ hỏi.

"Đúng vậy" Vũ Nghê ngẩng đầu lên , từng bước tới chỗ Diêu Hân , tròng mắt tức giận :"Không việc gì có thể ngăn cản nổi tôi , cho dù là bị người khác cố ý hãm hại , tôi cũng sẽ không để yên cho họ . Phiền cô về đúng vị trí của mình , không cần ra tay giúp đỡ !"

Dứt lời , cô buông đôi guốc đang cầm trên tay , bùn sình dơ bẩn văng lên , trúng ngay chiếc váy công sở hàng hiệu kia

"Chậc . . . . . . Thật xin lỗi !" Vũ Nghê giả vờ áy náy , nhưng ánh mắt trở nên sắc bén

"Chị . . . . ." Diêu Hân hoảng sợ đến nổi phản ứng không kịp , nửa người dưới lấm lét bùn dơ , trên mặt như một con ngốc . . . . . .

"Cô tính chơi tôi ?!"

Vũ Nghê lớn tiếng hỏi , thanh âm rung động cả phòng quay hình . Người trợ lý đứng gần vô cùng khiếp sợ , hắn nhanh tay đẩy đẩy Diêu Hân :"Còn không mau xuống đây !"

Bị giọng điệu hung hăng lấn át , Diêu Hân tựa như kẻ ngốc , sau đó bị trợ lý trực tiếp kéo đi

"Làm sao cô đến được đây ?!"

Vũ Nghê đưa tay ngăn lại tò mò của chủ nhiệm "Chúng ta nói chuyện sau"

Cô dùng khăn giấy lau sạch đôi tay , sau đó đạo diễn hô lên :"Năm , bốn , ba , hai , một. . . . . ."

"Kính chào các vị khán giả , các bạn đang xem chương trình trực tiếp tin tức của đài MBS . . . . . ." Giọng nói bình tĩnh đầy thanh lịch , đúng lúc được truyền tới tai khán giả

"Tin tức liên quan đến thị trưởng Kim , ông ta tham ô hai tỷ trong các sự kiện gần đây . Hôm nay vụ án có nhiều manh mối triển khai , trở thành đề tài cho những bài báo . . . . . ." Hình ảnh vừa mới chuyển hướng , Vũ Nghê liền hô to :"Lấy cho tôi một cái khăn lông lớn , tôi lạnh quá !"

Quả là khác biệt , người phụ nữ đứng trước ống kính và người phụ nữ đang nói này , có thật là một không ?! Những cử chỉ cũng như hành động của cô ấy , như hai con người khác nhau . Những ngày cuối thu mà ướt đẫm thế này , không lạnh thì thật uổng phí . Lạc Ngạo Thực đứng ngoài phòng phát thanh , trực tiếp nhìn người phụ nữ trước mắt

Cô gái ngốc này , đi nơi nào phỏng vấn , đến nỗi toàn thân ướt đẫm ?! Chẳng lẽ cô ấy nhảy xuống nước cứu người ?!

Nhận lấy khăn lông từ tay trợ lý , Vũ Nghê liền quấn ngang quanh đùi , cô chủ động cởi chiếc vớ bẩn xuống . . . . . .

"Vũ Nghê chuẩn bị " Đạo diễn la to bắt đầu

"Là người của nhân dân , ông lại lợi dụng chức quyền trong tay để thu nhận hối lộ , tự ý đem ruộng đất của nông dân , rao bán cho các doanh nghiệp bất động sản , thậm chí còn sử dụng cảnh sát , để giúp đỡ mình trong việc xua đuổi họ . Chúng ta hãy lắng nghe những cuộc phỏng vấn giữa ký giả và người dân . . . . . ."

Hình ảnh lần nữa chuyển hướng

"A ! Váy của tôi , nhanh lên !"

Vũ Nghê bắt đầu cởi ra chiếc váy cùng những thứ ướt đẫm phía dưới , cô quăng chúng xuống cả sàn nhà . Tất cả đàn ông đứng đó đều không tự chủ nín thở , nuốt vào một ngụm nước miếng. . . . . .

Bọn họ đều biết dáng dấp Vũ Nghê rất chuẩn , nhưng mà , trời ạ , hình ảnh gần ngay trước mắt , khiến ai nấy cũng hiểu rõ , cô bây giờ chỉ còn một chiếc quần lót bên dưới cái khăn . . . . . .

Người MC nam ngồi gần Vũ Nghê cảm thấy khiếp sợ , căn bản không dám nhìn bậy . Đối mặt với tất cả những người bên dưới , còn thêm ống kính trước mặt , khiến hắn càng thêm khẩn trương :"Vũ Nghê , bây giờ tôi mới biết , cô là một phụ nữ thoải mái như vậy . . . . . ."

"Cái đầu anh , tôi lạnh chết được. . . . . ."

"Nhưng mà cô cứ như vậy , tôi rất hồi hộp . . . . . ." MC nam sờ sờ lỗ mũi.

"Đến phiên anh rồi , mau dẫn chương trình đi . . . . . ." Vũ Nghê lau lau vết bẩn trên đùi , không quên nhắc nhở người bạn phối hợp với mình

Thấy ống kính không còn quay đến mình nữa, cô vội vàng cúi đầu xuống , chạy tới phía trợ lý , cầm ngay chiếc váy mới , nhanh chóng mặc vào .

Trong phòng quay chỉ nghe được toàn tiếng thở

Lạc Ngạo Thực đứng cạnh một đám đàn ông háo sắc , hận không đem được bọn họ giết chết . Shit , cô ấy dám có hành động càn rỡ này ngay trước mặt mọi người . . . . . . Rõ ràng là đang dụ dỗ kẻ khác

Hắn cố gắng duy trì biểu tình bình thản , chỉ có điều trên trán đã nổi gân xanh , hô hấp ngày càng nồng đậm

Bị đuổi xuống đài đã gần 10 phút , Diêu Hân mới bắt đầu tỉnh táo lại , bây giờ cô còn đứng đây làm gì ?!

"Anh à , em . . . . . . Chúng ta đi chỗ khác có được hay không ?!" Cô kiếm cớ hỏi.

"Câm miệng !" Lạc Ngạo Thực cắn răng nghiến lợi , cũng chẵng có nhìn sang Diêu Hân

Diêu Hân nhìn theo ánh mắt của hắn , chợt hiểu ra . Không ngờ anh ta cũng bị hình ảnh trước mắt mê hoặc

"Vũ Nghê , chuẩn bị !" Đạo diễn lên tiếng

". . . . . . Ngày 17 này , sẽ mở ra phiên tòa , thẩm vấn thị trưởng Kim , nói về vụ án tham ô . . . . . ."

Vũ Nghê nhíu chặt hai hàng lông mày , hết sức chăm chú nhìn vào bản thảo trên tay . Toàn thân cô nghiêng về phía trước , tư thái luôn tỏ ra bình tĩnh , nhưng nửa người dưới lại lạnh run . . . . . .

Ánh mắt Lạc Ngạo Thực không cách nào dời khỏi người cô

Hình ảnh này không khỏi thu hút tầm mắt của hắn , cử chỉ thật quý phái , luôn luôn tỏa sáng mọi nơi , cả chiếc giày cao guốc bẩn thỉu cũng trở nên bắt mắt , đôi chân trần dính dầy bùn dơ càng thêm nổi bật .

Hắn chưa từng thấy qua , hôm nay cô lại chật vật như vậy . Cũng giống như cô hiện hữu vô cùng xinh đẹp .

Cô giống như một con sư tử cái , đang ra sức bảo vệ lãnh thổ của mình . Hắn từng khi dễ lòng dạ sâu sắc , quỷ kế đa đoan của cô , nhưng là giây phút này đây , lại không khỏi ngưỡng mộ dũng khí và nghị lực mà cô mang lại . Vẻ đẹp cùng hành động của Vũ Nghê , khiến hắn gần như khó thở .

"Tin tức đến đây tạm dừng , mời quý vị khán giả xem tiếp lần sau" Âm thanh trong trẻo vang lên

"Ai tới giúp tôi xử lý đống đồ dơ bẩn này đi"

Sau khi Vũ Nghê nói xong câu ‘cám ơn các vị khán giả’ , đèn trong phòng thu cũng tắt dần . . . . . .

Chủ nhiệm đi tới , hết sức tò mò mà hỏi :"Vũ Nghê , rốt cuộc là thế nào ?! Làm cách nào cô về được đây , thật quá thần kỳ !"

Vũ Nghê nhìn xung quanh , trực tiếp đưa mắt nhắm ngay người đàn ông bên cạnh Diêu Hân :"Cách nào ư ?! Tôi thà chịu dơ bẩn , lặn lội qua tất cả vật cản trên đường , nào là chuột chết , lá cây , thậm chí cả phân , để đi tới được đây . Nói cho các người biết , tôi còn nắm giữ vị trí này ngày nào , ngay cả khi các người muốn tôi phải chết , tôi cũng không để các người toại nguyện . . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro