Chương 164_165_166

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 164 : Dịu dàng tấn công

Vũ Nghê bị uy hiếp đến hốt hoảng , nhưng liền tỉnh táo ngay được :"Được , anh đừng quên mình vừa nói cái gì , vật chứng này trình lên quan toà , chưa chắc anh thoát tội . Cả một đêm lạm tình , vả lại còn cưỡng bách em . . . . . ."

"Anh chỉ nói đến tình một đêm , như thế là lạm tình rồi sao ?!" Lạc Ngạo Thực nghi ngờ hỏi

"Đúng , chẳng lẽ anh thật quên mất ?!"

"Mới vừa rồi anh có cưỡng bách em , chúng ta xảy ra quan hệ với nhau sao ?!" Lại hỏi , ánh mắt tà ác nhìn từ trên xuống thân thể của cô

Gương mặt Vũ Nghê đỏ lên , theo bản năng khép hai chân vào , kéo cái mền qua che kín nửa người dưới :"Anh làm những gì thì chỉ có mình anh biết !"

"Lấy ra !" Anh duỗi tay về phía lòng bàn tay cô

"Lấy cái gì ?!"

"Tất cả các thiết bị điện tử bao gồm usb !"

"Gì chứ , em làm gì có mấy thứ đó !"

"Nếu em không ngoan ngoãn giao ra , đừng trách anh lục soát !" Nói xong , anh liền dùng đến thân thể cường tráng chặn lấy cô . Bàn tay to bắt đầu xé rách quần áo của cô , dù cho cô giấu ở đâu , anh cũng nhất định phải tìm cho ra , thậm chí là giấu trong quần áo , giày dép hay cả túi xách !

Nhìn thấy hành động của anh , khiến cô dứt khoát chịu thua :"Dừng lại , em sẽ đưa cho anh . Đồ đều ở trong ví da của em !" Cô chỉ chỉ trên sàn nhà.

Lạc Ngạo Thực không có đáp trả , bàn tay tiếp tục lùng sục vào túi áo cô . Rốt cuộc , anh cũng mò được thiết bị bên trong

Vũ Nghê thất bại nặng nề , cô áp mặt vào giường than khóc . Chết tiệt , mình vậy mà không thể qua mặt anh ta !

Anh cầm món đồ trong tay , giơ giơ trước mắt cô :"Phó Vũ Nghê , em bây giờ thật dối trá , có thể nói anh biết , lời nào của em là thật lòng hay không ?!"

"Mọi thứ anh đã lấy được rồi , mau buông em ra , em muốn đi khỏi chỗ này !" Cô phẫn nộ nhìn anh , thật hận không xé nát khuôn mặt đắc ý kia . Nghĩ lại càng thấy chính mình ngu ngốc , giằng co một ngày trời , rốt cuộc đổi lại được gì ?! Không chỉ bị anh chơi đùa đến chán , thậm chí còn bị mất đi bằng chứng !

Lạc Ngạo Thực đăm chiêu quan sát thiết bị , tò mò hỏi :"Cái thứ này , ghi âm tốt và quay hình rất rõ sao ?!"

"Không biết !" Cô tức giận gầm nhẹ . Nếu như không nhầm , anh ta nhất định muốn dùng món đồ này tiếp tục làm nhục cô

"Anh vốn nghĩ như thế , dù sao em cũng từng là phóng viên , ít nhất sẽ sử dụng thứ đồ hiệu quả !" Sau khi đánh giá xong , anh liền thay đổi chủ đề :"Ha ha , Vũ Nghê , anh vừa mới phát hiện , em cùng với anh làm tình trên giường cũng rất tình cảm , đem loại chuyện này quay thành một bản , xem chừng rất sáng tạo . Không tệ , đêm khuya yên tĩnh , chúng ta nên ôn lại kỷ niệm cũ một chút , một phen phong tình !"

"Anh . . . câm miệng , em không giống anh . . . . ." Vũ Nghê ngượng ngùng hô to , gương mặt ửng hồng như trái cà chua.

"Suỵt , nghe lời anh !" Người nào đó đem mấy vật dụng cất vào trong túi quần , bắt đầu động tác không đứng đắn , nhẹ nhàng kéo cô trở lại trên giường . Hai tay anh nắm chặt đầu vai mỏng manh , nghiêm nghị mở miệng :"Chuyện của chúng ta tiến triển thế này , em cảm thấy mình có bao nhiêu phần trăm cơ hội là thắng ?!"

"Cho dù là một phần trăm . . . . . ."

"Ha ha , một phần ?! Dù cho anh không bắt được âm mưu này của em , em cũng thua cuộc !" Anh tự tin nói . "Anh còn có thể bẻ ngược tội danh của em về việc em vào quán bar , gây chuyện thị phi !"

"Em không có . Vì theo dõi anh , cho nên mới đi vào đó !"

Sắc mặt của anh trở nên thâm trầm , cô ấy thật sự vì đứa con sao ?! :"Luật pháp không nghe một phía , mà họ nhìn vào chứng cớ trong tay !"

"Anh. . . . . ."

Vũ Nghê mím môi , rõ ràng cô đang thảm bại

"Tình huống bây giờ của em ngày càng bất lợi , thứ nhất , em không có được công việc ổn định , không nguồn thu nhập . Thứ hai , tác phong sinh hoạt không đứng đắn . . . . . . Thứ ba , em dùng mọi thủ đoạn , bất chấp chụp hình anh . . . . . ."

Vũ Nghê tỏ vẻ không phục , nói ra yếu điểm chết người của anh :"Thứ nhất , anh hèn hạ giấu giếm sự tồn tại của đứa bé , đột ngột tước quyền làm mẹ của em . Thứ hai , anh cũng có đến quán bar dâm dục , chúng ta coi như huề nhau . Thứ ba , em hiện tại không có công việc , là do anh ác ý chèn ép , chứ không phải em không có năng lực làm việc . Thứ tư , anh làm em mất đi khả năng sinh đẻ về sau (Do là hồi xưa lúc đồng ý cứu Vũ Nghê , Lạc Ngạo Thực đã ký tên đồng ý với bác sĩ , khi đó là mổ tử cung) . Thứ năm. . . . . ." Vừa mới nói đến điều lệ tiếp theo , tròng mắt cô đã ửng đỏ , nước mắt lã chã rơi xuống . "Thứ năm , em thật sự nhớ thằng bé , muốn nhìn thấy nó , muốn ôm nó vào trong lòng , chưa gì anh đã đem nó đưa đi . . . . . ." Nói tới chỗ này , cô đã khóc không thành tiếng.

Thấy nước mắt của cô , Lạc Ngạo Thực có chút bối rối , nhanh chóng di chuyển tầm mắt . . .

"Em đây cả đời chỉ sợ cái gì cũng sẽ không có , Lạc Dật chính là tất cả của em . Cho dù xảy ra chuyện gì , em đều muốn có thằng bé . Coi như là em thua thiệt , nhưng mà em cũng chống án lần nữa . . . . . . Chỉ cần em còn hơi thở cuối cùng , em vẫn phải tranh đứa bé với anh !"

Lạc Ngạo Thực trầm mặc thật lâu , rốt cuộc cũng quay đầu nói :"Nếu em muốn cùng Lạc Dật sống chung một chỗ , thà rằng chấp nhận điều kiện của anh , nếu không , chúng ta càng tốn thời gian . Có lẽ đến khi thằng bé tận mười tám tuổi , em cũng chưa được nhìn thấy được nó !" . Anh dứt khoát không hề đe dọa

"Anh. . . . . . Lẽ nào anh thật tính toán như vậy ?!"

Lạc Ngạo Thực ngưng mắt nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn , khẽ vuốt tóc cô , dịu dàng ôm cô vào lòng :"Anh không hề có ý định đó , chỉ là anh càng hy vọng em lại có thể quay về bên anh , để cho Lạc Dật còn có đầy đủ cả cha lẫn mẹ . Vũ Nghê , đây mới là phương cách tốt nhất , chẳng lẽ em chưa từng nghĩ qua ?! Nếu như thằng bé cùng em sống chung , chẳng phải cũng thiếu đi tình thương của cha , thế thì Lạc Dật liệu có hạnh phúc hay không . . . . . ."

Động tác ôn nhu khiến cô quên mất giãy giụa , nhịp tim mạnh mẽ của anh tác động tư tưởng tình cảm nơi cô . Mỗi một giây như muốn bao phủ , khắc chế cơ thể nhỏ bé của cô

Anh ta nói không sai , đứa bé chia lìa dù cha hay mẹ , vẫn không sung sướng được gì

Lạc Ngạo Thực tiếp tục ung dung nói :"Lạc Dật càng lúc càng lớn , em thật cho rằng , đây là quyết định sáng suốt ?!"
____________________________________

Chương 165 : Tự trách bản thân 

Lạc Ngạo Thực đem quần áo trên sàn nhặt lên , sau đó bỏ xuống giường :"Em mặc vào đi , anh đưa em về . Không cần lý luận cùng anh nữa , cho em suy nghĩ một chút . Anh vẫn hy vọng con mình lớn lên trong môi trường lành mạnh nhất"

Lời của anh mỗi một chữ một câu kích động đáy lòng của cô . Đúng vậy , cô chỉ muốn có được Lạc Dật , muốn cùng thằng bé sống chung , muốn nhìn thấy thằng bé mạnh khỏe vui vẻ lớn lên . Hoan Hoan cũng từng kể qua , nói rằng tâm nguyện lớn nhất của mình là có cả cha lẫn mẹ . Thế nên thằng bé mới một mực gài bẫy để cô và anh gặp nhau , hy vọng bọn họ có thể yêu nhau.

Nhớ tới lời nói của con gái , cô không nhịn được tự trách bản thân . Đứng ở góc độ người mẹ , phải chăng cô quá tồi tệ , đã từng nghĩ đến cảm nhận của Lạc Dật chưa ?! Trên miệng rõ ràng lúc nào cũng nói luôn vì đứa con , nhưng là căn bản cô lại không biết con mình cần gì

Khi cô mặc quần áo xong , anh cũng đã chỉnh trang lại . Khi anh lái xe đưa cô về đến dưới lầu nhà trọ , cô đã đồng thời gợi ý :" Nếu như em đồng ý với lời đề nghị của anh , liệu anh có thể tiếp nhận Hoan Hoan ?!"

Lạc Ngạo Thực nghiêng người sang , hiểu cô lúc này đang rất lo lắng :"Dĩ nhiên , Hoan Hoan là một bé con ưu tú , không ai ghét cả"

"Nếu anh chịu tiếp nhận con bé , em sẽ đáp ứng đề nghị của anh" Vũ Nghê cuối cùng cũng nói ra quyết định . Cứ phải tiếp tục kiện ra tòa án , thể nào người đau khổ nhất vẫn là Lạc Dật

"Thật vui vì em đã chấp nhận !" Gương mặt của anh hướng tới gần cô , khi môi mỏng sắp sửa áp vào bờ môi nhỏ nhắn , Vũ Nghê lập tức lấy tay chắn lại cánh môi kia :"Em chỉ là đồng ý dọn vào cùng anh sống chung , không có ý định trở thành tình nhân của anh . Đến lúc đó , em muốn ở chung phòng với Hoan Hoan"

Lạc Ngạo Thực nheo mắt quan sát Vũ Nghê , tựa hồ không hiểu lời cô nói

Trên mặt Vũ Nghê chợt đỏ bừng , hạ mắt sau đó nói thật :"Ý của em là chúng ta không phải quan hệ kia , ừ. . . . . là quan hệ chủ nhà với khách"

Đầu anh đưa tới gần , vài giây sau đó nâng lên khóe miệng :"Anh hiểu ý của em , chúng ta không giống như hai người yêu , tùy theo thời điểm phát triển quan hệ , đúng không ?!" Nhắc tới cái đề tài này , anh liền gật đầu đồng ý . Anh cũng muốn thử cùng cô nghiên cứu cái loại quan hệ mập mờ này

Vũ Nghê nặng nề nói rõ suy nghĩ :"Em là vì con nên mới đồng ý cùng anh ở chung một chỗ"

"Không phải chúng ta đã nhiều lần thân mật , em cần gì tính toán kỹ thế ?!" Anh dùng tảng âm thấp nhất mà hỏi.

"Anh. . . . . Mỗi lần đều không phải em nguyện ý" Cô có chút phát điên

"Thế sao , anh nhớ không phải chỉ một mình anh mới cưỡng bách em. . . . ." Chẳng phải đã có một lần cô rất chủ động muốn anh hay sao , thậm chí còn tự tách chân mình ra ~

Cô vốn hiểu anh đang muốn nói gì , sau đó trực tiếp cắt lời :"Em chỉ nói là về sau , chuyện lúc trước không muốn nhắc lại"

"Tốt , anh tôn trọng ý kiến của em" . Thời gian còn dài , không sớm không muộn , kết quả cuối cùng vẫn là phải theo ý anh . "Anh tiễn em đi lên , dù sao cũng đã nửa đêm"

Đã đồng ý cùng anh ta sinh sống chung một mái nhà , bây giờ cự tuyệt hẳn làm điều thừa , Vũ Nghê gật đầu một cái.

Tiến vào thang máy , thoáng chốc đã lên đến trước cửa nhà , xem chừng cũng chưa tới hai phút . Đứng ở trước cửa , Vũ Nghê lấy ra chìa khóa :"Bây giờ đã khuya , không tiện mời anh làm khách rồi . . . . ."

Lạc Ngạo Thực nâng lên khóe miệng , sau đó nói rõ tình thế :"Em nên chuẩn bị thu dọn đồ đạc cần thiết , trưa mai anh sẽ qua đón"

"Ngày mai là em có thể gặp mặt Lạc Dật rồi sao ?!" Cô hỏi tới

"Chỉ cần em dọn qua , anh hứa sẽ đem thằng bé trở về"

"Anh nhất định phải đem Lạc Dật trở về , nếu không , em lập tức đi ngay"

"Anh là người thế nào , em còn chưa hiểu ?!" Người nào đó bảo đảm.

Vũ Nghê lúc này mới yên tâm mở ra cửa phòng , sau đó chậm rãi đóng lại.

Xác định cô đã an toàn , Lạc Ngạo Thực nhìn vào chiếc đồng hồ ở trên cổ tay , trong lòng có chút do dự , cửa phòng bên kia chợt mở ra

Bộ mặt Quan Tĩnh tiều tụy , trên tay vẫn còn đang quấn băng gạc , đứng trước cửa

Lạc Ngạo Thực nhìn cô , sau đó đi vào bên trong :"Đã trễ thế này , vì sao em còn chưa ngủ ?!"

"Anh đã toại nguyện rồi chứ , ép buộc cô ấy trở về với mình được rồi sao ?!" Quan Tĩnh đứng ở mép cửa , mở to hai mắt nhìn anh

Lạc Ngạo Thực trầm mặc không nói . Chuyện vui khi nào đến , chỉ có ông trời mới biết

"Anh tình nguyện ư ?!" Quan Tĩnh gấp gấp nói , ánh mắt toát ra đau lòng

Lạc Ngạo Thực sờ sờ mái tóc Quan Tĩnh , nở lên nụ cười gượng gạo , trong tiếng cười tựa hồ có chút uất ức :"Em đừng nghĩ bậy , anh đã suy nghĩ rất kỹ"

Quan Tĩnh tự trách , nước mắt nhanh chóng chảy xuống , che miệng vùi đầu vào lồng ngực anh :"Có cần thiết làm thế vì em , để cho bản thân uất ức thế này ?! Như vậy em càng cảm thấy có lỗi với anh hơn !"

"Ha ha. . . . . Em nói gì vậy , uất ức gì chứ , ít ra cô ấy cũng rất xinh đẹp , thậm chí còn là mẹ của Lạc Dật . Ép buộc cô ấy trở về bên mình , chẳng phải thiệt thòi gì đâu" . Anh nửa đùa mà nói , muốn cho Quan Tĩnh yên tâm

"Không , không phải như vậy. . . . . Em hiểu rõ điều đó , đây không phải là ý muốn của anh . Nhìn thấy dáng vẻ của anh bây giờ , đều là tại em , tại em cả"

"Nếu em đạt được hạnh phúc , như vậy cũng đáng . Bởi vì anh từng nói qua , anh muốn nhìn em hạnh phúc , việc anh sợ nhất chính là thấy em đau khổ"

Quan Tĩnh lau sạch nước mắt trên mặt , từ trong ngực Lạc Ngạo Thực ngẩng đầu lên nói :"Dù anh có đem cô ấy trở về bên mình , Tưởng Vũ Hàng cũng sẽ không vì thế mà chấp nhận em . Cho nên , hành động của anh , thật rất ngu ngốc , có biết không hả ?! Em không đáng giá như vậy . Jerry , anh không cần phải lo lắng cho em , không cần phải làm những chuyện ép buộc bản thân . . . . ."

"Ha ha , làm sao em biết được anh lại không muốn ?! Thật ra thì anh đột nhiên cảm thấy , để cho cô ấy mau sớm trở về , điều này xem ra không tồi"

Quan Tĩnh dùng sức lắc đầu , cô hiểu rõ anh :"Nếu như muốn có kết quả thế này , anh đã hành động lâu rồi , không cần phải chờ đến ngày hôm nay . . . . . Jerry , hãy nghe em , em nghĩ thông suốt rồi , em không cần đến Tưởng Vũ Hàng , vì thế anh đừng hy sinh quá nhiều . . . . ."

"Quan Tĩnh , chuyện của anh và cô ấy em không phải lo . Tất cả mọi chuyện anh đều tính toán kỹ lưỡng , anh bây giờ cũng không muốn thay đổi gì thêm nữa , có biết không hả ?!" Cưỡng bức Vũ Nghê quay về với mình , cũng không phải là ý muốn của anh . Điều làm anh cảm thấy khổ tâm , chính là sợ phải nhìn thấy cảnh tượng Quan Tĩnh tự sát lần nữa . Mặc dù trên miệng cô nói không cần tên kia , nhưng mà ánh mắt của cô nói lên tất cả

Lời của tác giả :

Tập sau là những diễn biến Vũ Nghê trở về biệt thự sinh sống , liệu Lạc Ngạo Thực có thật sự chấp nhận Hoan Hoan ?! Cuối cùng là anh có khổ tâm gì mà phải giấu diếm Vũ Nghê ?! Bùi Tạp Tư tại sao xuất hiện ?! Quan hệ của Quan Tĩnh và Tưởng Vũ Hàng sẽ thế nào ?! mọi người hãy cùng nhau theo dõi nha.
______________________________

Chương 166 : Thân mật luyện tập 

"Mẹ , về sau chúng ta thật sự sẽ sống ở đây sao ?!" Tan giờ học , mẹ và chú cùng nhau tới trường đón cô bé , sau đó hai người được chở tới biệt thự này .

Nơi này quả nhiên hoành tráng , bên ngoài còn có một vườn cây to , tuy là khí trời rét lạnh , nhưng mà quang cảnh xung quanh thật quá lộng lẫy . Mỗi phòng là một không gian rộng lớn .

Bên trong biệt thự trưng bày đủ loại chai lọ , mặc dù đây là lần đầu tiên thấy được , nhưng mà Hoan Hoan biết rằng bảo vật vô giá . Trước đây từng xem tivi , nên cũng có chút kiến thức về vấn đề này . Tự nhủ trong lòng phải luôn cẩn thận , không thể đụng vào lung tung , nếu như vỡ vụn , chắc chú và mẹ sẽ thấy khó chịu !

Vũ Nghê đối mặt con gái nói :"Ừ , sau này chúng ta sẽ sống ở đây !" . Cô chỉ đơn giản dặn dò , cũng không có hỏi con thích hay không , bởi cô không phải chủ nhà nơi đây !

"Chú à , Lạc Dật có ở đây không ?! Đã vài ngày rồi con chưa có gặp , có thể để con gặp không ?!" Hoan Hoan đi về phía Lạc Ngạo Thực , gương mặt thiên sứ ngước lên .

Vũ Nghê nghe con gái nói thế cũng đành im lặng , thật ra cô cũng tò mò muốn hỏi , ánh mắt lặng lẽ nhìn anh

Lạc Ngạo Thực quay đầu nhìn sang Vũ Nghê , sau đó cúi đầu nói với tiểu thiên sứ :"Lạc Dật đang ở một thành thị khác , hiện tại chú cũng đang có việc bận , thế nên chưa có đón về , chờ chú hoàn thành nốt công tác , chú sẽ lập tức đưa về đây ngay !"

"Lạc Ngạo Thực , anh là có ý gì ?! Mấy ngày trước anh cũng nói với em như vậy !" Vũ Nghê bước lên , dắt ống tay áo của anh hỏi nhẹ

Nhìn thấy thái độ kịch liệt của cô , rõ ràng dọa sợ con gái , toàn thân Hoan Hoan run rẩy , ngẩng cao gò má :"Mẹ , mẹ tức giận sao ?! Là con nói sai đúng không ?!"

Cô bé trở nên nhạy cảm khi mẹ có biểu tình kỳ lạ , trong lòng lo lắng cứ nghĩ mình sai

"Không có , Hoan Hoan , mẹ không giận con , không được nghĩ bậy , mẹ là đang bực bội chú ấy !" Vũ Nghê vội vàng giải thích , thuận tiện nói rõ nguyên do , đỡ làm con gái hoang mang !

"Nhưng chú , mẹ và Lạc Dật là người một nhà , nhất định phải hòa thuận cùng nhau . Điều này viện trưởng đã từng nói qua , tình thâm máu mủ không được giận dỗi . Cho nên mẹ không được bực bội với chú ! Ai da  con lại nói nhiều quá rồi !" Hoan Hoan hối tiếc cúi đầu.

"Hoan Hoan , nghe mẹ nói , thật sự không có !" Vũ Nghê nóng nảy giải thích , nhưng càng giải thích lại càng khiến cho cô bé đau lòng , nước mắt tanh tách chảy xuống !

Lạc Ngạo Thực ngồi xổm xuống , sờ sờ đỉnh đầu cô bé :"Ngoan , Hoan Hoan là đứa bé đáng yêu nhất , sẽ không ai trách mắng con . Ừ , để chú nói cho con biết một chuyện , bây giờ ở trong phòng ăn có rất là nhiều món ăn ngon . . . . ."

Nghe đến món ngon , ánh mắt Hoan Hoan tỏ ra sáng ngời

"Nhanh đi , nếu con không dùng đúng bữa , đồ ăn sẽ nguội lạnh mất , khi đó chất lượng dở tệ nha ! Con vào trong kia dùng bữa trước , chú có vài lời muốn nói với mẹ con !" Lạc Ngạo Thực bổ sung thêm một câu , bởi vì cảm giác cô bé còn đang câu nệ . Nhưng là cô bé rất hiểu chuyện , có thể hiểu được chú ấy muốn gì , sau đó nhanh chóng chạy sang một bên

Thấy mẹ gật đầu một cái , cô bé vui vẻ lon ton đi vào phòng ăn

Trải qua sự việc lần này , cô không thể không ngưỡng mộ anh !

Lạc Ngạo Thực nhún vai một cái :"Rõ ràng đấy , đối với con nít , em thật không có kinh nghiệm !"

"Vậy thì thế nào ?! Nếu em một tay nuôi lớn Lạc Dật , nhất định vô cùng thành thạo , bởi vì do anh tước đoạt quyền lợi làm mẹ của em !" Vũ Nghê ấm ức nói

Một tay anh khoác lên vai cô , sau đó nhẹ nhàng ôm vào lòng :"Không cần phải luôn sững cồ lên , đừng dùng bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống anh . Anh nói như thế chẳng qua ám chỉ em chưa có kinh nghiệm , kinh nghiệm đương nhiên phải từ từ tích lũy !"

"Lỗ tai của em nghe rất rõ , anh không cần phải kề sát để nói như vậy !" Vũ Nghê đẩy Lạc Ngạo Thực ra , muốn giữ khoảng cách cùng anh

"Chậc , em tới nơi này là để đảm đương trách nhiệm , cũng đừng quên mất , cha mẹ hiển nhiên phải thân thiết trước mặt con cái của mình , chẳng lẽ em muốn thằng bé biết mối quan hệ chúng ta rất tệ sao ?!" Lạc Ngạo Thực không buông cô ra , ngược lại còn dùng sức ôm sát

"Bây giờ Lạc Dật không có ở đây , chúng ta đâu cần đóng kịch !"

"Nhưng còn Hoan Hoan , nếu lỡ con gái lén lút dò xét thì sao ?! Hơn nữa , chúng ta cũng nên tập dần thói quen này , phải cố gắng thân mật một chút , đôi bên đều cảm thấy thoải mái là được . Chúng ta cứ như vậy , bọn nhóc nhất định sẽ không nghi ngờ , em thấy anh nói có đúng không ?!" Trần thuật xong quan điểm của mình , anh vẫn không quên hỏi cô một câu

Ừ , nghe qua có chút đạo lý

Thấy cô vẫn còn im lặng , anh liền ôm cô đến gần gian phòng có ghê sofa , hơn nữa còn để cô ngồi đối diện với mình . Trước tầm mắt cô là một tấm gương to lớn , bên trong phản chiếu hình ảnh của hai người họ .

Vô tình nhìn vào trong gương , lại thấy tình cảnh bây giờ trông như một đôi vợ chồng son , Vũ Nghê có chút khó thở

Anh nhàn nhã dựa lưng vào ghế , cánh tay vẫn khoác lên đầu vai cô , còn cô thân mật ngồi bên cạnh anh , bộ dạng ngoan ngoãn nghiêm túc lắng nghe lời nói của anh .

Giây phút lúc này thật sự ấm áp , mang theo dư vị ngọt ngào . . . . . Hình ảnh quá đỗi hạnh phúc , phải chăng cô đã nhiều năm mong chờ ?!

Mặc dù tình cảnh bây giờ đều là giả vờ , nhưng vẫn làm trái tim cô thổn thức vô tận

"Vì để bọn nhỏ an tâm , bắt đầu từ giờ trở đi , em phải từ từ học cách chấp nhận thân mật cùng anh . Ví như , anh sẽ ôm em . . . . ."

"Được , việc này em đồng ý !" Lời nói của anh vẫn có đạo lý

"Cám ơn em chịu phối hợp , sau này có thể em sẽ hoàn toàn thích ứng. . . . ." Anh vòng qua thân thể cô , nheo cặp mắt nhìn vào gương mặt xinh đẹp đối diện , môi mỏng chậm rãi hôn nhẹ lên trán của cô .

"Đừng. . . . ." Vũ Nghê lên tiếng phản đối

"Nụ hôn thế này phải có , em nghĩ đúng không ?!" Anh ngang ngược ôm lấy gò má của cô , môi mỏng từ từ ấn xuống

"Ừ. . .m . . . có . . .thể . . . nhưng mà bọn nhóc không có ở đây !" Cô e dè rúc cổ

"Dù cho bọn nhỏ không có ở đây , chúng ta cũng phải tập dần . Nếu không đến khi nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương , bộ dạng cứng ngắc của em , liệu chúng nó có nghi ngờ không ?! Ngoan , thật ra thì anh không muốn mượn cơ hội này để lợi dụng em , mà là anh nghĩ cho em . Như vậy đi , coi như anh chịu phần lỗ về mình , để em hôn lại lên mặt và trán của anh , sẵn tiện giúp em thành thạo hơn !" Anh thì thầm bên tai cô , trên mặt cố giấu đi sự trêu đùa

Vũ Nghê ngượng ngùng đè thấp gương mặt , cho nên hoàn toàn không thấy điểm này . Cô dốc sức lắc đầu :"Không sao , em biết anh không có lợi dụng em , nhưng là em nghĩ mình cũng không cần hôn trả !"

Nụ cười trên mặt Lạc Ngạo Kiệt ngày càng gia tăng , ánh mắt lóe lên sáng ngời :"Là em nói đấy , anh không có lợi dụng em !" Nói chuyện đồng thời bờ môi của anh ghé sát vành tai phiếm hồng , như có như không hôn nhẹ

Anh từ từ đè cô xuống ghế salon , trong lúc vô tình , tư thế hai người tạo thành bộ dáng càng thêm mập mờ

Vũ Nghê che dấu cảm xúc tê dại bên tai , đẩy ngực của anh :" . . . . . Khi nào anh mang Lạc Dật trở về ?! Em muốn thấy mặt con trai !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro