Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

"Thịnh Thế Ngọc Mỹ không phải là

một tay tôi bồi dưỡng lớn mạnh như

QM, nó vẫn còn rất kém cỏi, không

thể hợp tác lâu dài với Mộ Nguyệt.”

Ngọc Mỹ công bằng bình luận, “Tôi

lấy thân phận là bạn anh đề nghị, nếu

như là thiết kế trong thời gian ngắn,

thì tìm Thịnh Thế Ngọc Mỹ cũng

được, nhưng nếu là thiết kế trong

thời gian dài, anh phải suy nghĩ cẩn

thận, không thể làm việc theo cảm

tính.”

Kim Tử Long suy nghĩ trong chốc lát,

cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: “Cuối

cùng cũng biết khi em tĩnh táo sẽ

mạnh mẽ đến cỡ nào rồi, việc làm ăn

đến trước mặt còn đẩy ra ngoài. . . .

Nhưng nếu em trở lại thành phố K,

tôi sẽ đợi Thịnh Thế Ngọc Mỹ phát

triển, đợi đến lúc nó đầy đủ trình độ

thì em sẽ không cự tuyệt hợp tác

chứ?”

"Dĩ nhiên."

Hai người thuận miệng tán gẫu, giống

như việc lúng túng vừa rồi chưa từng

xảy ra, xe chạy một mạch, chậm rãi

dừng ở trước cửa.

Thân sĩ Kim Tử Long sau khi xuống xe

liền mở của xe cho Ngọc Mỹ , tạm biệt
cô: “Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm một

chút.”

"Ừ Ngọc Mỹ vẫy tay, xoay người đi vào

cửa.

"La Ngọc Mỹ !" Kim Tử Long vẫn nhìn

bóng lưng của cô, chợt kêu lên, “Bất

luận như thế nào, ít nhất chúng ta

vẫn là bạn chứ?”

"Vẫn là bạn, luôn luôn là bạn.” Ngọc

Mỹ mỉm cười, nhìn vẻ mặt vui mừng

của Kim Tử Long , lại vẫy tay một lần

nữa, đi vào trong nhà.

Nghe bên ngoài tiếng động cơ bắt đầu

chuyển động, âm thanh xe hơi đi mất,
Ngọc Mỹ bất đắc dĩ thở dài, làm sao

biết được, Kim Tử Long , tại sao lại

thổ lộ với cô?! Rõ ràng hắn biết cô

mang theo đứa bé, biết rất rõ hắn hấp

dẫn phụ nữ cỡ nào, hai người hợp tác
lâu dài như vậy, tuyệt đối không nên

sinh ra tình cảm đặc biệt.

Ngọc Mỹ cau mày đi vào phòng, dì

Ngô còn chưa nghỉ ngơi, thấy cô liền

nhẹ giọng nói Tiểu Bạch đã ngủ, mới

xoay người đi chuẩn bị thức ăn

khuya.

Ngọc Mỹ từ từ đi về phía phòng của

Tiểu Bạch, xoa xoa mi tâm, về đến

nhà cũng không cần suy nghĩ những

chuyện bực mình kia, Tiểu Bạch nhạy

cảm như vậy, nếu như cảm thấy cô

phiền muộn cũng sẽ lo lắng, con trai

bảo bối của cô nhất định phải vui vẻ,

hạnh phúc mà lớn lên.

Không tiếng động đẩy cửa phòng của

Tiểu Bạch trong bóng tối, Ngọc Mỹ

vừa mới ngồi xuống giường, muốn

đắp kín mền cho Tiểu Bạch, ngay lập

tức nghe được giọng nói giòn giã rõ

nét: “Mẹ?”

"Quỷ nhỏ, đã trễ thế này còn chưa

ngủ!" Ngọc Mỹ bất đắc dĩ mở đèn ở

đầu giường, xoa xoa tóc của cái đầu

nhỏ trên giường, “Vậy mà học được

giả bộ ngủ, không phải nói con không

cần đợi mẹ về sao?”

Tiểu Bạch dụi mắt, lấy mền ra nhào

vào trong ngực Ngọc Mỹ : “Mẹ, con

không có giả bộ ngủ, con tỉnh sau khi

mẹ về!"

Đôi tay ôm lấy cổ Ngọc Mỹ , gương

mặt Tiểu Bạch cọ tới cọ lui trên người

cô, bất chợt, lỗ mũi bé ngửi ngửi, đầu

lông mày thanh tú nhíu lại: “Mẹ, trên

người mẹ, có mùi vị của người khác!”

Ngọc Mỹ sững sờ, cúi đầu nhìn mình,

có ý gì, mùi vị của người khác?

Tiểu Bạch tỉ mỉ nhìn Ngọc Mỹ , khuôn

mặt nhỏ nhắn kiên quyết nghiêm túc,

tiếp tục hỏi: “Mẹ, bộ đồ buổi tối mẹ

mặc không phải đồ này, lúc đó trên

người mẹ cũng không có mùi vị khác,

rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, không

được nói dối con!”

Trên trán Ngọc Mỹ chảy mồ hôi lạnh

ròng ròng, cứu mạng, Tiểu Bạch phát

huy!

"Tiểu Bạch, mẹ rất ngoan ngoãn,

không hề làm gì cả, thật thật!” Ngọc

Mỹ giải thích.

"Hừ, trẻ con ba tuổi mới có thể tin

mẹ!” Miệng của Tiểu Bạch cong lên, “

Nhất định là có người đàn ông nào

làm cái gì với mẹ, mùi vị trên người

mẹ là của người khác! Ngay cả quần

áo cũng đổi, mẹ, mẹ đừng làm con sợ,

ai làm hư đồ của mẹ? Có phải là Kim

Tử Long bại hoại không?

Tiểu Bạch nghĩ tới đây, quả thật phát

điên, gào tới gào lui ở trên giường: “A

a a! Con biết ngay mà, hắn là tên bại

hoại! Tại sao con có thể giao mẹ cho

hắn chứ, tạm thời cũng không được!

Ở Mĩ, lúc ôm người phụ nữ khác cũng

nhìn lén mẹ, huống chi bây giờ là ở

một mình với mẹ! Ở sân bay, rõ ràng

hắn muốn đi, nhìn thấy mẹ liền

không nhúc nhích, liều chết ở lại, việc

này đã xảy ra chuyện!”

"Tiểu Bạch!" Ngọc Mỹ thấy con trai

càng nói càng quá đáng, những từ

ngữ kia không nên toát ra từ miệng

của một đứa bé, cuối cùng cũng thét

lên, “Chú Kim không làm gì cả, một

chút thiệt thòi cũng không có, con

không cần suy nghĩ loạn lên nữa!”

"Mẹ, vậy mẹ phải bảo đảm với con,

không động lòng với bất cứ kẻ nào,

không được đối với người khác, càng

không thích Kim Tử Long bại hoại!”

Mắt to của Tiểu Bạch nhìn chằm

chằm, ngay cả nháy mắt cũng không

có.

Ngọc Mỹ liên tục bảo đảm: “Được

được, mẹ bảo đảm, chỉ có một người

là Tiểu Bạch.”

"Như vậy con sẽ không tin, tất cả sách

đều nói, phụ nữ đối với chuyện tình

cảm sẽ trở nên ng ngốc và quên hết

không biết mình nên làm cái gì.!”

Bất đắc dĩ kéo đầu Tiểu Bạch lên gối

xong, Ngọc Mỹ vặn vặn khuôn mặ

nhỏ nhắn của con trai: “Sẽ không, mẹ

có Tiểu Bạch là đủ rồi!”

"Nhưng. . . . . ."

Trong mắt Ngọc Mỹ đã là vẻ mặt

nghiêm túc: “Hả? La Tĩnh Bạch, con

còn muốn nói gì nữa? Nhanh lên một

chút rồi ngoan ngoãn đi ngủ!”

Tiểu Bạch gối đầu ở trên gối chu môi,

khi mẹ nói đầy đủ tên của bé thì

không có đường thương lượng.

Gương mặt của bé biến thành hình

bánh bao, giọng nói mềm mại giận

giữ la lên: “Độc tài! Bạo chúa! Không

nghe ý kiến của con, mẹ sẽ hối hận.!”

Ngọc Mỹ tắt đèn, hôn nhẹ lên má hồng

hào của con trai: “Tiểu Bạch đừng sợ,

mẹ vĩnh viễn là của con, ngoan ngoãn

ngủ đi!”

Cho đến khi nghe tiếng hít thở vững

vàng của Tiểu Bạch, Ngọc Mỹ mới

nhẹ nhàng xoay người rời đi.

Cả đêm ngủ tốt, sáng sớm cô rời

giường rửa mặt, vẻ mặt tinh thần

sảng khoái, bữa sáng dì Ngô đã chuẩn

bị tốt, hai mẹ con cùng nhau ăn sáng.

"Tiểu Bạch ngoan ngoãn ăn cơm, mẹ

muốn đi công tác!" Tặng cho Tiểu

Bạch nụ hôn gió,Ngọc Mỹ cầm túi

xách lên, chạy tới xe của Thịnh Thế

Ngọc Mỹ đón cô.

Tiểu Bạch ai oán nhìn bóng lưng của

cô, đôi đũa trong tay nặng nề đâm

trứng ốp la, tức giận hừ một tiếng, bé

đẩy bữa ăn sáng xuống, chạy về

phòng tiến hành kế hoạch của bé.

"La tổng, đây là bản báo cáo tài vụ của

nửa năm nay, xin ngài xem qua.”

"La tổng, đây là bước đầu phương án

thiết kế lọc trong veo đã nghĩ ra, xin

ngài phê chuẩn.”

"Mười một giờ đại diện tổng giám đốc

của Điền thiếu chuẩn bị bàn bạc hợp

tác với ngài, ngài muốn gặp hắn sao?”

. . . . . .

Ở Thịnh Thế Ngọc Mỹ ,Ngọc Mỹ loay

hoay không ngừng nghỉ, ở công ty

cùng Tổng giám, nhà thiết kế, chủ

quản tài vụ chính thức tiếp xúc, quen

thuộc tiến hành các công việc của

công ty, bất tri bất giác, đã qua buổi

trưa.”

Điện thoại chợt vang lên, Ngọc Mỹ

vừa đọc thiết kế quảng cáo nhanh

như gió trên máy tính, vừa nghe: “Xin

chào”

"lo¬tus?" Một chuỗi anh văn bất đắc

dĩ vang lên trong điện thoại, giọng

nói lộ ra tình thế khó xử, “Đã xảy ra

chuyện, Tiểu Bạch cho chúng tôi một

vấn đề không nhỏ. . . . .”

"Daniel?" Ngọc Mỹ cũng đổi anh văn

lưu loát, “Thế nào? Tiểu Bạch hành

hạ các người như thế nào?”

"Trời ơi!" Giọng nói của Daniel chính

là phát điên, “Bé viết nội dung vở

kịch cho《ba¬by bai》 nhưng phần

mới thật sự quá đáng!”

"Bách Bảo? Tôi nói rồi, Bách Bảo là

Tiểu Bạch, chỉ cần ý tưởng và phạm

vi ý nghĩ của bé hợp lí, có thể nghe

bé. Hai năm qua không phải đều

hưởng ứng rất tốt sao? Lần này bé

làm cái gì?” Ngọc Mỹ bật cười, không

nhìn máy vi tính nữa cẩn thận hỏi.

Năm đó kỷ niệm 100 ngày “Bách Bảo”

thành một Anime minh tinh, QM liền

sáng lập ngành quản lí sản nghiệp

chuyên môn này. Tiểu Bạch hai tuổi

liền hiểu chuyện, Ngọc Mỹ liền giao

Bách Bảo cho Tiểu Bạch, để bé phát

huy trí tưởng tượng vô tận và sức

sáng tạo thiên tài, trẻ con mới hiểu

trẻ con, “baby bai” thuộc về Tiểu

Bạch mới có thể thành thần thoại lâu

dài. Chỉ có điều người phụ trách bộ

người Anime là Daniel thường phát

điên, cái thiên tài giám sát kia hình

như không bắt được ý nghĩ của Tiểu

Bạch.

"Tiểu Bạch mới vừa giao một bức

tranh đơn giản và dàn ý, từ trước đến

giờ thế giới của Bách Bảo chưa từng

có tai nạn, lại ăn thịt người vào lúc

trăng sáng và tàn sát rừng rậm bừa

bãi, phủ xuống các loại khủng bố. . . . .

” Daniel cầu cứu, “Tôi đảm bảo, nếu

như kịch bản mới là như thế này, các

trẻ em sẽ sợ hãi với sản phẩm trăng

sáng, cha mẹ các bé sẽ không mau

sản phẩm liên quan. . . . . Căn bản là

bé muốn QM kết thù với Moon!”

Ngọc Mỹ không nói được gì, lực ảnh

hưởng của Bách Bảo ngày càng lớn,

cô không nghi ngờ lời nói của Daniel

sẽ trở thành sự thật, tập đoàn Moon

cũng được mà tập đoàn Mộ Nguyệt

cũng tốt, dấu hiệu rõ ràng nhất của

họ chính là ánh trăng sáng khẽ cong,

công ty của Kim Tử Long nhất định sẽ

hứng chịu tất cả.

Tiểu Bạch là thật, bé muốn mượn

Bách Bảo mà ra tay trả thù Kim Tử

Long !

Ngọc Mỹ đang bắt đầu xem xét lại

chính mình, chẳng lẽ cô quan tâm

con trai không đủ, khiến cho Tiểu

Bạch không có cảm giác an toàn như

vậy? Hay thái độ của mình là si mê

trẻ con thông minh, làm cho bé luôn

luôn lo lắng mẹ bé sẽ bị người khác

bắt cóc?

Chắc là không phải chứ?

Cô tự đánh giá mình tuyệt đối đặt

huyết mạch tương liên với mình là

Tiểu Bạch lên vị trí đầu, mấy năm nay

ngoài Tiểu Bạch và sự nghiệp, cô

chưa bao giờ nói chuyện tình cảm với

bất kì người đàn ông nào. Thứ nhất là

phải bận lòng và mệt mỏi, thứ hai là

đến bây giờ cũng không có người đặc

biệt nào có năng lực làm cho cô cảm

động, hiện tại cô cảm thấy gương mặt

của Tiểu Bạch là hoàn mĩ mê người

nhất, cho dù là bộ mặt con lai tuấn mĩ

của Kim Tử Long , cũng không có

cách nào lọt vào con mắt nghệ sĩ sắc

bén, hà khắc của cô.

Haizz, Ngọc Mỹ thở dài, có lẽ là

chuyện tối hôm qua làm cho Tiểu

Bạch cảm thấy khủng hoảng, tự mình

phiền não sau khi Kim Tử Long tỏ

tình, bị Ôn Như Cảnh đổ rượu lên

người cần phải thay một bộ quần áo

khác, cũng khiến bé nhạy cảm nhận

ra cái gì đó.

Nhưng mà cái ‘Mùi hương của người

khác’ trên người mình để cho Tiểu

Bạch tức giận, rốt cuộc là mùi gì? Căn

bản hôm qua cô không có đến rất gần

người nào nha?

"Lo¬tus? Are you Ok?" Daniel ở bên

kia thấy lâu mà cô không nói gì, thúc

giục hỏi, “Cuối cùng làm như thế

nào? Nếu như làm theo Tiểu Bạch,

chính là gây hận thù sâu sắc, nếu như

bỏ lời nói, Điện hạ ác ma Tiểu Bạch

nổi giận mà chúng ta sẽ không chống

đỡ nổi. . .”

Ngọc Mỹ xoa mi tâm, nhẹ giọng dặn

dò: “Tôi giao Bách Bảo cho Tiểu Bạch,
giao cho bé quyền quyết định cao

nhất, cũng không để cho bé thấy

không đủ quyền lực, nên cứ theo ý bé

mà làm! Kịch bản mới chia bài trên

dưới, bài trên là ánh trăng tối tàn sát

bừa bãi kinh khủng, bài dưới là ánh

trăng sáng hiện ra, đánh bại thế lực

ác trở thành anh hùng. Nếu như vậy,

Tiểu Bạch sẽ cảm thấy các người nghe

lời, Moon cũng có công bằng. . . . .

Trước đó tôi sẽ đi thông báo cho Kim

Tử Long , các người yên tâm đi làm”

"Oh, That’s per¬fect!" Daniel hoan hô,

cúp điện thoại đi chuẩn bị bộ phim

truyền hình mới.

Ngọc Mỹ cười khẽ nhìn gương mặt

đáng yêu của Tiểu Bạch trong màn

hình điện thoại di động trên mặt bàn

con trai nhà mình, không phải là quá

rãnh rỗi chứ? Ở Mĩ, bé lấy lý do hiểu

rõ hết chương trình học để không đi

học, nhưng sau khi về nước, nhưng

bé chỉ biết nói tiếng Trung Quốc, sẽ

không biết viết và biết đọc, cuối cùng

cô nên để cho bé đi học để làm quen

với văn hoá Trung Quốc một chút

chứ?

Ngón tay vừa động,Ngọc Mỹ bấm số

điện thoại của Kim Tử Long nói rõ

kịch bản mới cho Bách Bảo là ý tưởng

đột nhiên của Tiểu Bạch, nên nói xin

lỗi vì có thể Moon và Mộ Nguyệt sẽ có

tổn thất, tất nhiên, vì sao Tiểu Bạch

lại nhằm vào chuyện hoàn toàn biến

mất của hắn.

"Ồ, nếu như là vậy, tôi còn muốn cám

ơn Tiểu Bạch chứ, coi như ‘Baby bai’

quảng cáo cho Moon, bao nhiêu tập

đoàn chen chúc, không tiếc theo đuổi

cũng không có vinh hạnh đặc biệt

như vậy.”

Kim Tử Long khẽ cười: “Vậy nhất định

tôi phải đưa cho Tiểu Bạch một món

quà lớn, cảm ơn bé! Gần đây em có

rãnh rỗi hay không, tôi chính thức

đón tiếp em và Tiểu Bạch tới thành

phố K?”

Lời nói cảm ơn của hắn tuyệt đối

không phải là lời nói xã giao, Bách

Bảo phổ biến toàn thế giới, lực ảnh

hưởng không thể nào đoán được,

công ty quảng cáo nguyện ý tham gia

vào đó nhiều không đếm xuể, kịch

bản ánh trăng sáng, tối xoay ngược

lại, sẽ làm cho Moon và Mộ Nguyệt

trở nên vô cùng nổi tiếng.

Ngọc Mỹ liếc qua lịch làm việc của

mình, áy náy nói: “Gần đây không

được, tôi phải tự mình chấn chỉnh lại

Thịnh Thế Ngọc Mỹ , thời gian gần

đây sẽ rất bận, còn phải ra sức làm

thiết kế mới của tập đoàn Nguyễn thị,
sẽ không có thời gian đâu.”

Cô sẽ dùng hết sức hợp tác với Nguyễn

thị, là một cơ hội tốt vừa phát triển

Thịnh Thế Ngọc Mỹ , vừa vì Công ty

quảng cáo Hành Không của nhà họ

Đỗ và mẹ con nhà họ Ôn chiếm đoạt

Liên thị ---- bây giờ đã đổi tên thành

Ôn thị, đơn đặt hàng này là tình thế

bắt buộc của bọn họ, có cái gì công

kích bọn họ tốt hơn với cướp được

thiết kế đâu?

"Được, vậy thì chờ tới lúc em hết bận

thôi.” Kim Tử Long dịu dàng cướp

điện thoại, nụ cười trên mặt cũng

không giảm.

Một nữ thư ký trẻ tuổi dịu dàng gõ

cửa đi vào, giọng nói ngọt ngào báo

cáo: “Tổng giám đốc, chào ngài, phân

phó lúc sáng của ngài toàn bộ đã

được thực hiện hết, Mộ Nguyệt và

Moon hoàn toàn chấm dứt hợp tác

với Đỗ thị, tiền bạc đầu tư vào Ôn thị

cũng đã thu hồi lại hết.” Cô rụt rè

nhìn Kim Tử Long , “Tổng giám đốc,

ngài có hài lòng không. . . . . .”

Kim Tử Long nhìn người phụ nữ trước

mắt tràn đầy mong đợi, thanh thuần,

trắng nõn nà, e lệ rụt rè, không phức

tạp, bộ dạng của cô là thư ký chuẩn

mực mà hắn chỉ định, nếu là lúc

trước, hắn vô cùng thích thú trêu

chọc thư ký nhỏ, thậm chí cũng có

thể yêu đương với cô.

Nhưng bây giờ, hắn chỉ cảm thấy

không nhịn được, nhìn tim mình rõ

ràng, biết mình thích không phải là

loại mềm mại nhu nhược như hoa

Bạch Liên, hắn thích là thiên tài khôn

khéo tự tin nhưng không mất đi vẻ

đẹp và nữ công gia chánh của người

phụ nữ, phải nhìn rõ là người phụ nữ

hi vọng phụ thuộc vào chồng mình,

Kim Tử Long cũng nói không nổi một

tí thương hoa tiếc ngọc trong lòng.

"Bắt đầu từ hôm nay, cô chuyển đến

phòng kế hoạch, không cần trở lại

tầng cuối.” Kim Tử Long lại cúi đầu

xem tài liệu, lạnh nhạt ra lệnh, “Nhân
tiện kêu trợ lí Lỗ vào đây”

Trong mắt tiểu thư ký giật mình lúng

túng một hồi, bị quyết định chuyển

đến tầng chót, ý của tổng giám đốc là

không hài lòng với biểu hiện của cô.

. . . Nước mắt của cô đảo quanh hốc

mắt, lại cứng rắn cắn môi không dám

khóc lên, chỉ gật gật đầu, liền rơi lệ

chạy ra ngoài.

"Kim Tử Long , sao lại chọc con gái

của người ta khóc?” Lỗ Vi Hiên bị kêu

vào, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi bạn cũ lâu
năm, “Cô bé kia là loại người cậu

thích, sao lại đối xử như thế với

người ta hả?”

“Vi Hiên, mình đổi khẩu vị, sau này

mình sẽ một lòng với một người” Kim

Tử Long nhẹ nói.

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ