Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26

Mấy ngày kế tiếp, phương án cho

Nguyễn thị kêu gọi đấu thầu ngày

càng hoàn thiện, công việc của Ngọc

Mỹ chưa từng bận như vậy, cô tự

mình dạy dỗ Tiểu Bạch, chăm sóc bé

ăn, mặc, đi, ở, tự mình đưa đón bé đi

học và tan học, hai mẹ con giờ vô

cùng thân thiết. Nhưng Ngọc Mỹ

không phát hiện Tiểu Bạch vẫn liên

lạc với J để đối phó với Kim Tử Long ,

Tiểu Bạch âm thầm vui mừng, càng

dính vào người Ngọc Mỹ nhõng nhẽo,

một bộ dáng đứa con ngoan .

Rốt cuộc, ngày Nguyễn thị kêu gọi đấu

thầu cũng tới, Ngọc Mỹ tụ mang theo

tài liệu có giá trị, ngồi trên xe riêng,

đi nhanh đến cao óc Nguyễn thị xử lí

công việc.

Dọc đường đi, Ngọc Mỹ tiếp tục kiểm

tra phương án, mặc dù cô tự tin

phương án này có thể thắng được tất

cả công ty thiết kế, ở trên sự nghiệp

theo đuổi ý nghĩ hoàn mĩ, cũng âm

thầm suy đoán những công ty tham

gia đấu thầu, sẽ làm ra phương án gì.

Dĩ nhiên, cô càng tò mò hơn là công ty

quảng cáo Hành Không của Đỗ Yến

Thừa và Ôn thị của Ôn Như Cảnh, lúc

trước hai người bị  bức đến vách núi,

lúc này sẽ nhất định kiếm đủ mọi

cách để giành lấy đơn case của

Nguyễn thị, cũng không biết sẽ giở trò

quỷ gì đây?

- La tổng, thắt dây an toàn, cẩn thận!

Tiểu Phi chợt lên tiếng nhắc nhở

Ngọc Mỹ , chờ Ngọc Mỹ chuẩn bị

xong, tốc độ xe chợt nhanh, thay đổi

hướng, chuyển sang con đường khác.

Ngọc Mỹ đem sách đấu thầu cất xong,

quay đầu nhìn về phía xe, thì ra là

bọn họ đã đi đến khu vực tương đối

vắng vẻ rồi, xuyên qua kính chiếu

hậu, cô thấy rõ một chiếc xe toàn

thân màu đen đuổi theo.

Ngọc Mỹ hừ một tiếng, bình tĩnh hỏi:

- Ai vậy, có thể nhìn được không?

- Bản số xe bị che rồi, chỉ là chiếc xe

kia đã sớm mai phục ở cua quẹo rồi,

chờ chúng ta tới đây._ Tiểu Phi nhanh

nhẹn đổi tay lái, tay lái linh hoạt như

con thoi, “Dựa vào địa hình ở đây,

trước mặt cũng sẽ có mai phục, chẳng

qua tôi đã gọi người, sẽ ngăn cản bọn

chúng, La tổng yên tâm.

- Chuyện anh làm tôi rất yên tâm, tiên

phong giữ tròn khí phách quân nhân,

giúp tôi an toàn là chuyện dex như

trở bàn tay. Nhớ dặn người của anh

nghiêm túc thẩm tra xem ai là người

đứng sau bọn họ, nếu có thể có được

chứng cớ mẹ con nhà họ Ôn mua sát

thủ giết người, bây giờ tiền thuê thêm

ba phần._Ngọc Mỹ cười yếu ớt, nhẹ

nhàng nói.

Ngọc Mỹ liếc mắt nhìn chiếc xe hơi

vẫn không biết mình sắp chết, người

ở thành phố K xuống tay với cô, cũng

chỉ có như vậy.

Sau bao nhiêu năm đầu óc Ôn Ngữ

cũng không lớn lên nổi, năm năm

trước chuẩn bị bất chấp thủ đoạn đối

phó với cô, năm năm sau vẫn không

thay đổi, cũng không nhìn xuất thân

của mình, chẳng lẽ Ôn Ngữ tìm mấy

tên lưu manh có thể chế nhạo và làm

cô bị thương? Nếu cô đã biết dã tâm

của hai mẹ con Ôn Ngữ, sao cô lại

không sớm tính toán!

"Được." Tiểu Phi lời ít mà ý nhiều trả

lời, hướng về bộ đàm trên cổ áo sơmi

nói vài câu ám ngữ, truyền đạt ý tứ

của vị cố chủ Ngọc Mỹ này.

Ngọc Mỹ cúi đầu nhìn thoáng qua thời

gian, giật mình nói:

- Tiểu Phi, tôi không rảnh dây dưa

theo chân bọn họ, tôi muốn anh cắt

đuôi họ, để người khác đối phó người

phía sau, tôi muốn đến cao ốc

Nguyễn thị đúng giờ."

Có lẽ lần này Ôn Ngữ bọn họ cũng chỉ

muốn làm trễ nãi thời gian của cô,

làm cho cô không kịp đến hội nghị

đấu thầu. Thịnh Thế Ngọc Mỹ thanh

danh vang dội đăng kí chuẩn bị hạng

mục của người đứng đầu Nguyễn thị

, không tham gia đấu thầu, đối với

danh dự của cô tổn hại cực lớn, cũng

sẽ lưu lại ấn tượng không tốt với

nhiều công ty, cô tuyệt sẽ không để

Ôn Ngữ đạt được mưu kế.

"Hiểu, ngồi vững!" Tiểu Phi liếc mắt

nhìn hướng dẫn, giẫm mạnh chân ga,

chiếc xe đã được cải tiến đặc biệt tốc

độ đủ để sánh ngang với đua xe, tài

lái xe của anh rất giỏi, trong nháy

mắt liền kéo giản khoảng cách với xe

phía sau.

Một đường chạy như bay, cuối cùng

đến khu náo nhiệt, Tiểu Phi xua tan

báo động, nói cho Ngọc Mỹ biết

không có ai theo dõi, có thể yên tâm.

Bất luận là ai có bao nhiêu năng lực,

cũng không dám ở thành phố K cố ý

mưu tài sát hại tính mệnh trên phố

ngựa xe như nước, nơi này cả nước

đều chú ý, một chút chuyện nhỏ đều

lên tin tức trung tâm kinh tế, ở nơi

đông người có chuyện cũng sẽ thu lại.

Rất nhanh, cao ốc Nguyễn thị cao vút

trong mây hiện ra, Ngọc Mỹ nhẹ

nhàng xuống xe, Thi Hoan và Thi

Nhạc đã sớm chờ ở nơi này lập tức

tiến lên tiếp đón, một mặt hướng dẫn

cô đi đến đại sảnh đấu thầu, một mặt

hướng Ngọc Mỹ báo cáo về xí nghiệp

Nguyễn thị.

"Chỉ có sáu công ty?" Nghe được Thi

Nhạc báo cáo, Ngọc Mỹ nhíu mày,

- Thế nào ít như vậy? Thành phố K

nói ít cũng có trăm công ty thiết kế,

sao chỉ có ngần này?

- Đúng vậy, chúng tôi cũng cảm thấy

kỳ lạ._Thi Hoan khe khẽ nói, "Hơn

nữa rất kỳ lạ là, giữa sáu công ty hoặc

là công ty lớn thực lực hết sức mạnh ,

hoặc là công ty mới còn non trẻ, khác

biệt vô cùng lớn. Càng kỳ lạ là, lần

này là Hành Không cùng Ôn thị hai

nhà hợp tác đưa ra một phần văn

kiện đấu thầu, gần như năm công ty

khác cùng nhà họ Đỗ có mối quan hệ

đối đầu thủy hỏa bất dung (nước lửa

không hợp)."

- A, thì ra là thế, tôi đại khái đã biết.

Ngọc Mỹ cười khẽ, cục diện này nhất

định là bởi vì nhà họ Đỗ tạo áp lực

đối với công ty thiết kế khác, lạc đà

gầy còn lớn hơn ngựa(*), dù cho cổ

phiếu ngâm nước, mấy đời Đỗ thị

kinh doanh mạng lưới quan hệ vẫn

còn, chèn ép đối với một số công ty

mới nổi , truyền tin đối với một số đối

tác, bọn họ đều nể mặt Đỗ lão gia, vì

vậy công ty dám đến Nguyễn Thị

tham gia đấu thầu ít đi rất nhiều.

*Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa: dù lạc

đà có gầy gò, nhưng khung xương của

nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù

gia đạo có sa sút trở thành gia đình

bình thường thì so ra vẫn hơn những

gia đình vốn đã bình thường.

- Đi thôi, tôi đi gặp qua tổng giám đốc

của năm công ty kia, gặp nhau trên

thương trường, vẫn nên chào hỏi.

Ngọc Mỹ trên mặt như nghĩ tới cái gì,

kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè,

năm công ty này cùng nhà họ Đỗ và

Ôn thị công ty đối chọi gay gắt, có lẽ

sẽ trở thành trợ lực không nhỏ cho

cô.

- Bác sĩ Trần, Hữu Quốc đâu? Không

phải nó nói nó muốn đích thân tới

đấu thầu sản phẩm sao? Sao chưa

tới?

Nguyễn lão gia quát bác sĩ Trần bên

kia điện thoại, nóng lòng nhìn đồng

hồ, lo lắng không thôi.

Đây là lần đầu tiên Hữu Quốc chính

thức làm việc trên thương trường,

ông đã sớm mong con trai xuất hiện,

nhưng chờ đơi mỏi mòn cũng chưa

thấy con trai lộ diện, hay tiểu tử thối

đó lại quên mất!

- Nguyễn tổng, tôi đang muốn gọi điện

cho ông!_ Bác sĩ Trần cũng nóng nảy,

“Nguyễn thiếu gia còn đang ở trong

phòng khôi phục sức khoẻ, mấy ngày

nay không biết vì sao, mỗi ngày cậu

ấy đều gia tăng lượng luyện tập, nếu

hôm nay không nghỉ ngơi chỉ sợ chân

sẽ bị thương! Ngài nên khuyên cậu ấy

một chút đi.”

- Cái gì? Rốt cuộc, nó đang nghĩ cái

gì?_ Nguyễn lão gia lo sợ một hồi, vội

vàng đồng ý, “Được, tôi sẽ đi!”

Ông cụ và trợ lí Lãnh đi lên thang

máy, nhanh chóng chạy tới tầng cuối

của cao ốc Nguyễn thị, nơi đó có con

trai của ông đang luyện tập khôi phục
sức khoẻ, giờ phút này ông không

giống trên thương trường nhìn xa

trông rộng, toàn bộ đều là lo lắng cho

thân thể con trai có bị thương không?

Đề nghị xây dựng phòng khôi phục

sức khoẻ ở cao ốc Nguyễn thị, ông cụ

nghe Hữu Quốc nói muốn khôi phục,

mệt mỏi gần đây, nhưng chưa từng

nghĩ tới con trai lại nóng lòng muốn

hồi phục, ngay cả nghỉ ngơi cũng

không muốn nữa! Chẳng lẽ nó không

biết dục tốc bất đạt, mài đao cũng

phải để ý đến lỹ thuật đốn cũi sao?

Đi tới căn phòng hồi phục chiếm một

nửa diện tích tầng lầu, ông cụ mở cửa

liền mắng:

- Tiểu tử thối, có phải hôm nay con

quên là ngày đấu thầu không? Không

phải con nói tự mình tìm đối tượng

hợp tác, không muốn chính thức trở

lại thương trường phải không?

Trong phòng, động tác vận động của

Nguyễn Hữu Quốc mồ hôi như mưa

đang nằm ở trên dụng cụ hồi phục

dừng lại, có chút ủ rũ nhìn đồng hồ,

một tiềng thở dài nhở đến mức không

thể nghe.

- Cha, con biết rồi, con đi thay quần áo

ngay đây!_ Động tác của Nguyễn Hữu

Quốc ngừng lại, bảo mẫu vội vàng

nắm xe lăn, đẩy anh vào phòng tắm

tắm rửa.

- Tiểu tử thối, không để ta yên tâm

một ngày!_ Ông cụ thở phào nhẹ

nhõm, miệng vẫn không ngừng lẩm

bẩm.

Trợ lí Lãnh đưa cho ông một ly nước,

an ủi ông cụ nói:

- Tổng giám đốc, đừng nóng, thiếu gia

chỉ muốn sớm hồi phục, luyện tập

một tí quên thời gian, ngài dặn dò

cậu ấy mấy câu, thiếu gia nhất định

sẽ nghe lời ngài. Trước ngài nên ngồi

nghỉ ngơi một tí, chớ nỏng giận để bị

bệnh.

- Haizz, tôi vì nó bỏ ra bao nhiêu tâm

cũng được!_ Ông cụ cầm ly nước, một

đường chạy như bay tới, thân thể hơn

sáu mươi tuổi của ông đã sớm mệt

mỏi.

Thừa dịp con trai đi thay đồ, ông cụ

nhìn quanh phòng luyện tập, hỏi bác

sĩ Trần:

- Bác sĩ, hôm nay Hữu Quốc mệt mỏi

như vậy không sao chứ? Sau này hồi

phục có ảnh hưởng không? Anh xem

nơi này thiếu cái gì, cứ nói!

-------oOo-------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ