Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Có Chuyện Gì?

- Như Cảnh, em sao vậy, em muốn chị

làm cái gì giúp em, em đứng lên trước

đi rồi từ từ nói_.Gương mặt của cô

trong rất mê mang, cô không biết là

Như Cảnh xảy ra chuyện gì mà tại sao

cô ấy lại khóc thành như vậy?

Lúc cha cô còn sống, Ôn Như Cảnh rất

ít nói, hiền lành và lễ phép. Mặc dù là

hai chị em, nhưng hai người không có
tình cảm ruột thịt, Ôn Như Cảnh là

được mẹ kế dẫn vào, hai người sống

chung trong năm năm qua, rất ít tiếp

xúc với nhau.

Cha cô luôn luôn đối xử công bằng với

cô và Ôn Như Cảnh, nhưng vì địa vị

của cô và Ôn Như Cảnh khác nhau

nên mọi người xung quanh không

thiện cảm với Ôn Như Cảnh.

Mà hiện giờ Ôn Như Cảnh quỳ dưới

chân cô khóc lóc cầu xin tha thứ, làm

cho cô rất bất ngờ, không thích ứng

kịp.

Hình như là kể từ khi qua đời, Ôn Như

Cảnh liền thay đổi hoàn toàn, hôm

nay cô mới nhìn kỉ cô em gái này, cô

ấy luôn luôn dịu dàng, mà bây giờ cô

ấy giống như một người khác vậy,

một người phụ nữ chanh chua, không

hiểu lễ nghĩa?

Ôn Như Cảnh trong ấn tượng của cô là

một người con gái dịu dàng ngoan

ngoãn, bất luận xảy ra ra chuyện gì,

cô ấy đều giải quyết nhẹ nhàng, chưa

bao giờ xuất hiện tình cảnh như ngày

hôm nay.

Điều này làm cho cô rất tò mò, rốt

cuộc là xảy ra chuyện gì, mới làm cho

Ôn Như Cảnh ở trong lễ đường của cô

khóc thét lên như vậy, mà chỉ có

mình cô mới có thể giúp được.

- Chị, chị phải giúp em, chỉ mình chị

mới giúp được em thôi. . . . . ._ Mắt và

mũi Ôn Như Cảnh khóc đến đỏ bừng,

nhìn rất đáng thương.

- Em muốn chị giúp em chuyện gì, em

đứng lên đi chẳng lẽ em muốn quỳ

mãi ở đây cho đến khi hôn lễ của chị

kết thúc? Ngày hôm nay chị rất vội,

chị là cô dâu của buổi lễ hôm nay, em

có chuyện gì thì mau mau nói đi, chị

rất bận._Ngọc Mỹ muốn đỡ Ôn Như

Cảnh lên, nhưng cô ấy vẫn quỳ trên

mặt đất, Ngọc Mỹ nhẹ giọng nói.

Ôn Như Cảnh nghe xong, dùng sức hít

hít mũi, mới miễn cưỡng ngồi dậy.

- Em nói đi?_ Mắt Ngọc Mỹ nhìn

xuống Ôn Như Cảnh, nhìn chằm

chằm cô hỏi.

Ôn Như Cảnh nhìn xuống, cô không

dám nhìn Ngọc Mỹ, giọng nói run rẩy

nghẹn ngào:

- Chị, em xin lỗi chị, em tưởng sự việc

kia không ai biết được, nhưng hôm

nay, nhưng hôm nay em lại nhận

được. . . . . . Nhận được một sấp hình,

chị chị phải giúp em. . . . . ."

Ngọc Mỹ nhíu mày, cô không ngờ rằng

em gái cô lại có thiên phú làm tiểu

thuyết gia như vậy, cô ấy làm cho

người ta có cảm giác rất tò mò, muốn

biết cô ấy sẽ nói gì tiếp theo.

Trong mắt của Ngọc Mỹ , đây là lần

đầu tiên cô cảm nhận được em gái

của cô cũng biết cách bày kế như vậy,

lúc này Ôn Như Cảnh nhất định là

muốn cô hỏi tiếp để cô ấy có thể nói

ra, nhưng cô có một dự cảm, những

lời mà cô ấy nói ra, là những lời mà

cô không muốn nghe nhất.

- Hả? Sau đó thì sau? Chị chắc chắn

với em những tấm hình đó không

phải là của chị gửi, sự việc đó không

liên quan gì tới chị._Ngọc Mỹ nở nụ

cười nhạt, cô cố ý muốn nói sang

chuyện khác, cô bước ra ngoài cửa,

- Chị muốn đi ra ngoài xem khách tới

đông đủ chưa, ngồi ở đây lâu chị cảm

thấy không thoải mái, chị đi xem Đỗ

Yến Thừa chuẩn bị tới đâu rồi, hôn lễ

đã sắp bắt đầu !

Mặc dù cô rất muốn biết Ôn Như Cảnh
tới đây để nói chuyện gì với cô, nhưng

cô làm ra vẻ cô không muốn biết

chuyện gì cả! Từ nhỏ cha cô đã dạy cô

rằng vào thời khắc quan trọng nhất

tuyệt đối không để buồn vui hiển

hiện lên khuôn mặt.

- Chị, không được, chị không được kết

hôn, ngàn vạn lần không được kết

hôn!_ Vẻ mặt Ôn Như Cảnh kinh

hoảng, nước mắt không ngừng rơi

xuống, bùm ... cô lại quỳ xuống mặt

đất, tay run rẩy từ trong túi lấy ra một

sấp hình, đưa cho  Ngọc Mỹ ,

- Chị, tất cả đều là lỗi của em, người

sai là em. . . . . . Chị muốn mắng thì cứ

mắng, muốn đánh thì cứ đánh. . . . . .

Ngọc Mỹ nhận lấy sấp hình, nhìn

những tấm hình trên tay làm cho hơi

thở của cô trở nên chậm lại, mỗi một

tấm hình đều như chiếc gai nhọn

hung hăng đâm vào tim cô.

Ngón tay run lên, những tấm hình rơi

trên mặt đất, đập vào trong mi mắt

của cô là hình ảnh bẩn thỉu. . . . . .

Hai người đang lõa thể, người con gái

không một mãnh vãi che thân, thân

hình mềm mại như rắn nước quấn

lên trên người đàn ông, người đàn

ông thân hình rắn chắc mồ hôi chảy

ra đầm đìa, hai người đang quấn quýt

triền miên với nhau, hoan ái kịch liệt,
lửa nóng kích tình cơ hồ muốn nhảy

ra khỏi tấm hình.

Ánh mắt Ngọc Mỹ buồn bã, trong

những tấm hình ảnh khiêu dâm đó,

người phụ nữ là người đang quỳ

trước mặt cô và cũng là con gái của

mẹ kế cô Ôn Như Cảnh, mà người đàn

ông đó là thanh mai trúc mã của cô,

là chồng sắp cưới của cô Đỗ Yến

Thừa!

Ôn Như Cảnh không dám nhìn mặt

Ngọc Mỹ , cô rơi lệ đầy mặt, khóc

không thành tiếng:

- Chị, tối hôm qua, tối hôm qua anh

Yến Thừa mở party ở khách sạn để

chúc mừng lễ kết thúc đời sống độc

thân của anh ấy, em cũng đi chúc

mừng anh ấy, ai biết. . . . . . Ai biết

chúng em uống say. . . . . . Uống say rồi
làm ra chuyện như vậy. . . . . . Sáng

sớm hôm nay tỉnh lại, em rất sợ, nên

em đã rời khỏi khách sạn từ rất sớm,

không nói lời tạm biệt với anh Yến

Thừa. Em biết chị với anh Yến Thừa

là một cặp đôi trời sinh, cho nên

chuyện tối hôm qua em coi như chưa

từng xảy ra. . . . . . Nhưng hôm nay. . . .

. . Hôm nay em nhận được một sấp

hình này, hơn nữa còn uy hiếp em sẽ

đem những tấm hình này công bố ra

ngoài. . . . . . Là ai bày kế hãm hại

muốn cho gia đình của chúng ta và

gia đình của Đỗ gia thân bại danh liệt. . . . . ."

Ngọc Mỹ cảm giác được máu trong

người dường như đông lại, thân thể

của cô dần dần mất đi nhiệt độ, toàn

thân cô đều lạnh lẽo.

Nhưng mà trên mặt cô vẫn nở một nụ

cười dịu êm, cô dùng đôi tay lạnh

băng của mình lau đi nước mắt trên

mặt Như Cảnh, cố làm bình tĩnh nói:

- Như cảnh, đây là người ta cố tình

hãm hại chị, muốn thử lòng chị? Yến

Thừa không phải là người như vậy,

chị sẽ không bị những tấm hình này

lừa gạt đâu! Đừng quên, em đừng

quên ngành chị học là ngành gì, tùy

tiện photoshop sẽ ra được những tấm

hình này, họ không tốn nhiều công

sức đâu. Như Cảnh, nhanh đi nói với

người đó, bí mật đã bị chị phá rồi!

Cô tự nhủ thầm, nhất định Yến Thừa

sẽ không làm chuyện như vậy, Như

Cảnh nói bậy, đúng, những tấm hình

này không phải là sự thật, đây là do

những người bạn muốn chơi xấu cô!

Cho dù cô nói như vậy, nhưng lòng cô

đang dao động, lúc nãy cô có nhìn

qua tấm hình, cô không thấy dấu vết

bị photoshop, có lẽ những tấm hình

này là thật, hoặc kỹ thuật của người

này quá cao siêu, nhưng những người

có kỹ thuật vượt qua cô, cô chưa từng
gặp qua. . . . .

- Chị!_ Ôn Như Cảnh nghe Ngọc Mỹ

nói vẫn khóc thút thít không ngừng,

cô không ngờ chứng cứ xác thật như

vậy, mà Ngọc Mỹ cũng có thể phủ

nhận được. Như vậy sao được, kế

hoạch của cô không thể thất bại như

vậy, cô còn muốn gả cho Đỗ Yến

Thừa, cô không cho cô ấy cướp của

cô!

Ôn Như Cảnh hạ quyết tâm, từ trong

túi lấy ra điện thoại di động, mở lên

một đoạn video, cô đưa lên cho Ngọc

Mỹ nhìn:

- Không chỉ có hình, người kia còn gửi

tới cho em một đoạn băng video, em

không biết tại sao họ lại có món đồ

này. . . . . . Chị, em không biết mọi

chuyện sẽ thành ra như thế này, đều

là lỗi của em, là em làm cho nhà

mình mất hết mặt mũi . . . . . .

Màn hình của điện thoại rộng 3.5’,

trên màn hình đang chiếu một đoạn

phim ân ái nóng bỏng, thân thể người

phụ nữ dưới thân một người đàn ông

không ngừng uốn éo rên rĩ, vẻ mặt

của hai người đều đang rất hưởng

thụ, lửa nóng lan tràn.

Tiếng thở dốc và tiếng rên rĩ không

ngừng vang lên, từ trong điện thoại

truyền ra bên ngoài, chân tay hai

người quấn chặt vào nhau, họ đang thực hiện hành động tối nguyên thủy nhất của loài người, họ giống như một bộ phim đang quay chậm, lửa nóng lan tràn khắp màn hình.

"Ác ——" Ngọc Mỹ rất muốn nôn, cô

không kiềm chế được nữa nôn ra

ngoài.

Ngọc  Mỹ che miệng, cô không thể

phun, tuyệt đối không thể luống

cuống trước mặt Ôn Như Cảnh!

Nhưng cô không cách nào khống chế

được bản thân mình, giờ khắc này, cô

chỉ cảm thấy cái điện thoại giống như

một loài hoa độc, bay ra mùi hôi thối,

nó nhìn như đang khiêu khích cô! Cô

chưa bao giờ hận chiếc điện thoại

như bây giờ, màn hình to như vậy,

làm cô nhìn thấy được hình ảnh

trong đó rất rỏ ràng!

Xấu xí, bẩn thỉu, ghê tởm, cảm giác

khó chịu đó lan tràn khắp toàn thân

cô.

Cô không có lý do gì để phản bác nữa,

Ôn Như Cảnh lấy ra không chỉ là hình

mà còn là video nữa! Đây là hôn lễ

của cô và Đỗ Yến Thừa, mà chồng sắp

cưới của cô lại ở cùng em gái cô, họ

cùng nhau phản bội cô!

Ngọc Mỹ không ngờ, người luôn giữ

mình như cô, người luôn dịu dàng lễ

phép như cô mà gặp tình cảnh này,

hai người yêu nhau nhiều năm rồi,

mà cô không dám vượt qua cấm kị

với Đỗ Yến Thừa, nhưng hôm nay,

trong hôn lễ này, em gái cô lại đưa

cho cô bằng chứng phản bội của hai

người!

Tại sao, tại sao lại là cô ấy, tại sao hắn

không tìm một người phụ nữ khác,

mà lại là người trước mặt cô, người

này ngoài mặt là cầu xin cô nhưng

trên thực tế là cô ấy đến đây khoe

khoang!

Một cây làm chẳng nên non, rượu say

làm bậy, cái gì mà không hiểu tại sao

lại làm như vậy, nếu không phải Đỗ

Yến Thừa muốn phóng túng, nếu

không phải Ôn Như Cảnh cố ý quyến

rũ, nhất định là tối hôm qua họ sẽ

không xảy ra chuyện gì!

Ôn Như Cảnh bày mưu rất tốt, cô ấy

biết nếu như bây giờ cô ấy đi tìm

người nhà Đỗ gia phụ trạch, họ nhất

định sẽ phong tỏa tin tức, vẫn cử

hành hôn lễ bình thường; nên cô ấy

mới đi tìm cô, ở trước mặt cô nói lời

xằng bậy, cô ấy muốn làm cô tức giận,

vì tức giận cô sẽ từ bỏ hôn lễ này!

- Chị, nể tình chúng ta sống chung

trong thời gian qua, chị hãy giúp em,

nếu như chuyện này được phơi bày,

anh Yến Thừa và em sẽ rất xấu hổ,

La thị và Đỗ gia sẽ mất mặt_ Ôn Như

Cảnh nhìn sắc mặt biến đổi của Ngọc

Mỹ trong lòng của cô liền vui vẽ, cô

không tin bằng chứng như vậy mà

Ngọc Mỹ lại không tin!

Xem đi, đại tiểu thư của La thị lại bị

người đàn ông mình yêu phản bội,

ngay trong hôn lễ của mình thì sẽ bị

đã kích như thế nào!

Ôn Như Cảnh cực kì đắc ý, trước kia

cô đi theo mẹ vào La gia, cô tưởng

rằng tiến vào nhà giàu sẽ được hưởng

hạnh phúc, nhưng ai biết được con

gái duy nhất của La gia lại xuất sắc

đến vậy, luôn luôn áp đảo cô, làm cô

không dám ngẫng đầu nhìn ai, chỉ có

thể chặt chẻ bám sát vào La gia, cô

không dám lên tiếng vì cô sợ người ta

nói cô là một người không hiểu

chuyện và là một đứa con gái của mẹ

kế không giỏi chút nào. Cô theo mẹ

tiến vào La gia, là nhị tiểu thư được

mọi người thừa nhận, nhưng tại sao

trong mắt mọi người chỉ nhìn thấy

đại tiểu thư của La gia là Ngọc Mỹ ,

mà họ chưa từng để cô vào mắt!

Trước kia bố dượng cô còn sống cô

còn im hơi lặng tiếng, hiện tại bố

dượng cô đã qua đời, mà lão già đó

chỉ để lại cho cô và mẹ cô một trăm

vạn, tất cả tài sản còn lại đều để cho

Ngọc Mỹ , kể cả công ty La thị!

Điều này làm cho cô và mẹ cô đều

không phục, cô muốn cướp tất cả của

Ngọc Mỹ , tiền tài, danh vọng và cả

địa vị của cô ấy! Cô muốn làm cho

hôn lễ của Ngọc Mỹ trở thành một

chuyện đau khổ nhất trên đời này!

- Cút, cút ra ngoài!_ Giọng nói của

Ngọc Mỹ run rẩy, âm thanh gào thét

từ cổ họng, cô không muốn nhìn Ôn

Như Cảnh khoe khoang, cô không

muốn cô ấy chà đạp lòng tự trọng của

cô!

- Chị, chị hận em đi, đều là lỗi của em.

. . . . ._Ôn Như Cảnh yếu đuối ôm lấy

chân Ngọc Mỹ , cúi đầu làm bộ khóc

không ngừng,

- Chị muốn làm gì em cũng được, em

sẽ chịu tất cả, nhưng chị đừng trách

anh Yến Thừa, anh ấy không biết gì

cả, anh ấy là vô tội. . . . . .

- Tôi nói lại lần nữa, mang theo điện

thoại của cô cút ra ngoài vĩnh viễn

đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!

Ngọc Mỹ mang đôi giày cao gót 10 cm

đá văng cánh tay cô ra khỏi chân

mình, cô lạnh lùng quở trách, giọng

nói cực kì âm lãnh, giống như muốn

đem căn phòng đóng băng vậy.

- Chị ——_Ôn Như Cảnh còn muốn nói

nữa, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh

mắt của Ngọc Mỹ , cô sợ run người,

cắn cắn môi, nhặt lên những tấm

hình khiêu dâm trên mặt đất, cúi

thấp đầu đi ra ngoài.

Đi tới cửa, Ôn Như Cảnh cười nụ cười

tươi như hoa cũng giống như Ôn Ngữ

mới vừa cười vậy. Ngọc Mỹ , đại tiểu

thư của La gia, cô là một người con

gái kiêu ngạo, tôi sẽ chờ xem khi cô

mất đi tất cả, lúc đó cô có còn kiêu

ngạo được nữa không!

Ngọc Mỹ thấy cửa phòng đóng lại, cô

liền ngã ngồi trên mặt đất, đuôi áo

của cô giống như một cánh quạt, uốn

lượn che phủ tất cả những tấm hình

khiêu dâm mới vừa rồi.

Theo bản năng cô nở một nụ cười

lạnh, lúc cô đau khổ nhất, cô cần phải
tỉnh táo, lúc cô thảm hại nhất, cô cần

phải cười thật tươi.

Cô không khóc, nếu như trường hợp

này rơi vào người khác, thì người đó

sẽ rất đau khổ và tuyệt vọng, còn đối

với cô, cho dù cô có cười khổ hay

cười lạnh, thì cô cũng muốn dùng nụ

cười của mình để tiếp đón tương lai!

Một lúc sau, cô cảm thấy chân mình

đang tê, cô liền đứng dậy.

Khép hờ mắt, cô cởi đi bộ quần áo

cưới hoa lệ trên người, thay vào một

bộ quần áo bình thường, cô xỏa tóc

xuống, một đầu tóc xoăn dài như thác

nước chảy xuống.

Cô lấy hai tay vỗ vỗ vào mặt mình, cô

mặc kệ tối hôm nay giữa Như Cảnh và

Đỗ Yến Thừa có xảy ra chuyện gì hay

không, cũng mặc kệ những tấm hình

đó có phải được chụp hay là chính cô

ấy thiết kế nên, hôm nay ngày hôn lễ,

sẽ không được cử hành.

Trong mắt cô không cho phép có một

hạt bụi, cô ghét nhất là người phản

bội, nếu Đỗ Yến Thừa dám làm ra

chuyện này, anh đừng hi vọng có thể

cưới được cô! Cho dù đây là người cô

yêu, hắn ở trong mắt mọi người là

con rể vàng đi chăng nữa, hay chỉ là

do hắn nhất thời kích động, cô cũng

tuyệt đối không tha thứ, cô vĩnh viễn

cảm thấy Đỗ Yến Thừa là người ghê

tởm!

Đây là lần đầu tiên Ngọc Mỹ biết được

Ôn Như Cảnh cũng là người rất lợi

hại, cô ấy là một con rất độc nhưng

lại biết ngụy trang thành một người

hiền lành, dịu dàng, ít nói! Trong tay

Ôn Như Cảnh có những tấm hình và

cuộn băng video kia, chỉ cần cô ấy tiết

lộ ra ngoài, mọi người mà biết được

sẽ làm cho hai nhà trở thành trò cười

trong thiên hạ! Anh rể lên giường với

em vợ, lúc đó cả hai nhà La gia và Đỗ

gia đều không có mặt mũi nào nhìn

ai!

Việc cấp bách nhất là cô phải cho

ngừng hôn lễ lại, không làm cho

chuyện này lan rộng hơn, sau đó cô

sẽ kêu người của hai nhà ngồi lại, bàn

bạc chuyện kết giao của hai nhà, mặc

dù Ôn Như Cảnh không có quan hệ

ruột thịt với La gia, nhưng Ôn Như

Cảnh cũng là nhị tiểu thư của nhà La

gia, nếu Đỗ Yến Thừa đã làm ra

chuyện như vậy, thì hắn sẽ phải nhận

lấy hậu quả thôi.

Ngọc Mỹ nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng

nghĩ của cô dâu, đi tới một căn phòng

khác, cô không vào mà chỉ đứng ở

ngoài, tân khách đi qua đi lại, nói

cười ríu rít nhưng không ai nhận ra

Ngọc Mỹ , mặc dù họ cũng có một

chút giao tình với nhà cô. Vì bọn họ

nghĩ, giờ lành chưa tới, cô dâu hiện

đang trong phòng nghĩ mặc bộ lễ

phục nên cô sẽ không bước ra ngoài

tản bộ.

Ngọc Mỹ cứ như vậy đi nghênh ngang

trong khách sạn, cô tìm kiếm bóng

dáng của Đỗ Yến Thừa, chuyện đã tới

nước này, cô phải đi hỏi hắn rõ ràng,

tại sao hắn lại làm như vậy, hắn tính

toán xử lý chuyện này ra sao. Nếu

như hắn đã thích Như Cảnh, thì cần

gì phải chờ đến ngày hôm nay?

Một khe cửa mở rộng, trong đó có

tiếng khóc của cô gái truyền ra bên

ngoài, làm cho bước chân của cô

dừng lại, thanh âm này là của Như

Cảnh, cô vội vàng nghiêng lỗ tai vào

vách cửa, lắng nghe.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ