Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30

Ngọc Mỹ nhìn thoáng qua Ôn Như Cảnh cùng Đỗ Yến Thừa dưới đài, nhìn sắc mặt khó coi của hai người bọn họ, cô liền quyết định muốn làm một chuyện để sắc mặt của bọn họ càng xanh hơn.

Ngọc Mỹ quyến rũ mê người cười: " Các vị, có lẽ mọi người đối với tôi đều chưa quen thuộc, nên trước tôi xin tự giới thiệu một chút. Tuy rằng chưa từng chính thức tham gia vào việc kinh doanh ở thành phố K, nhưng có lẽ mọi người đều có chút ấn tượng với cha tôi, ông là người khởi nghiệp La thị La Thanh Sông, có thể ở đây một số tiền bối đã từng chiếu cố làm ăn với cha tôi. Về sau, xin mọi người hãy nâng đỡ Thịnh Thế Ngọc Mỹ nhiều hơn, tôi sẽ vô cùng cảm kích. Về phần La thị của cha, một ngày nào đó tôi sẽ từ trong tay người khác đoạt lại, làm cho tên tuổi của La thị một lần nữa được tôn lên...."

Mọi người càng thêm xôn xao một hồi, Tổng giám đốc La Ngọc Mỹ của Thịnh Thế Ngọc Mỹ lại là con gái của La Thanh Sông.

phần lớn trong số họ vẫn còn nhớ rõ năm đó La thị giống như mặt trời ban trưa, nhưng tổng giám đốc La Thanh Sông đột ngột mất không lâu, La thị liền đổi tên là Ôn thị, được vợ sau và con gái riêng của La Thanh Sông thừa kế, nhưng mà không còn huy hoàng của năm đó nữa.

Tất cả mọi người là người thông minh mưu tính sâu xa quen thuộc thương trường, nghe qua đôi lời của Ngọc Mỹ liền đoán được bảy tám phần chân tướng, mọi người kinh ngạc mắt nhìn về phía tổng giám đốc Ôn thị Ôn Như Cảnh trong góc phòng, xem ra, vị Ôn tổng này và vị La tổng kia là quan hệ thù địch như nước với lửa.

Thoáng chốc sắc mặt Ôn Như cảnh trắng bệch, Ngọc Mỹ làm sao dám, làm sao dám ở trước công chúng nói ra những lời như thế. Đây thực sự là La thị muốn phá hủy hoàn toàn cả cô và mẹ cô, thật sự dám ở nơi đông người xuống tay tàn nhẫn làm cho bọn cô đẹp mặt.

"Chị nói bậy." Ôn Như Cảnh bị ánh mắt mọi người nhìn xem giống như kim đâm, cô ta run rẩy đứng lên, tràn đầy nước mắt xông lên đài quát Ngọc Mỹ , "Chị, tại sao chị có thể vu oan hãm hại em và mẹ em như vậy! Rõ ràng là chị đột nhiên mất tích, làm cho La thị của cha không có người thừa kế, em và mẹ mới không thể không gánh vác trách nhiệm La thị. Chị, tuy chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng đều cùng kính yêu cha, là em và mẹ giúp ba hoàn thành nguyện vọng, sao chị có thể gạt mọi người như vậy!"

Cô mang dáng vẻ đáng thương nhận hết oan ức, gương mặt tái nhợt bi thương làm cho mọi người sinh lòng thương xót, như lá đung đưa trong gió, tức giận Ngọc Mỹ đến run lẩy bẩy.

"Ôn tiểu thư, tôi có nói gì sao? Tôi có vu oan hãm hại tổn thương đến cô sao? Tôi lại nói dối mọi người chuyện gì?" Ngọc Mỹ giả vờ nghi ngờ hỏi, "Tôi nghĩ Ôn tổng đã suy nghĩ nhiều rồi, vừa rồi tôi chỉ là tự giới thiệu về mình, cũng không nói xấu điều gì về Ôn tổng? Cô nói những lời như vậy là sao? Không phải trộm, vì sao có tội?"

"Chị!" Ôn Như Cảnh bị chặn không nói nên lời, cô biết Ngọc Mỹ đã tra xét rõ ràng chuyện năm đó, nhưng cô nghĩ Ngọc Mỹ sẽ vì thể diện mà che giấu, tuyệt đối sẽ không mang bí mật này nói ra trước mặt mọi người, nhưng sao bây giờ rơi vào cục diện này.
Đúng,Ngọc Mỹ cái gì cũng chưa nói, hết thảy trong lời nói của cô làm cho người ta tự do suy nghĩ, tùy ý biến đổi ý nghĩ, những người đứng đầu giới kinh doanh, giới chính trị có mặt ở đây trải qua sương gió có thể đại khái đoán được sự thật, về sau sẽ dùng ánh mắt khác nhìn về phía Ôn thị, về phía mình và mẹ, nhưng đó tối đa cũng là suy đoán, là chính cô tức giận đứng lên cùng Ngọc Mỹ sẵng giọng, bị Ngọc Mỹ dán lên cái mác có tật giật mình, làm cho mọi người có thể khẳng định sự tình quả nhiên như họ đoán từ trước....

Trong nháy mắt nước mắt của Ôn Như Cảnh rơi xuống, cô sợ đến phát run, lần này nước mắt không phải ngụy tạo, là cô thật sự sợ.

Lần đầu tiên cô cảm thấy sợ Ngọc Mỹ , không phải từ việc đánh giá của người khác, không phải từ lời đồn bên ngoài, là cô tự mình thể nghiệm mưu lược của Ngọc Mỹ , từng bước đào sẵn một cái giếng, khiến cô chủ động từng bước một bước vào vực sâu vạn kiếp bất phục*!

*Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không thể trở lại, quay lại được

Đỗ Yến Thừa bên cạnh tức giận nắm chặt nắm đấm, hắn giận Ôn Như Cảnh thiếu kiên nhẫn như vậy, chủ động nhảy ra thừa nhận bản thân chột dạ, hắn càng giận Ngọc Mỹ vô tình, Như Cảnh là em gái của cô, từ lúc nào cô bắt đầu không để ý đến tình thân tùy ý làm càn như vậy!

Hắn hoàn toàn không chú ý Ôn Như Cảnh điềm đạm đáng yêu chan hòa nước mắt, chỉ là hắn đang suy nghĩ một chuyện.

Ngọc Mỹ đối với chuyện Như Cảnh cướp đi La thị hận như thế, vậy hắn phản bội tình yêu của cô, giúp Như Cảnh thừa kế La thị, không phải là cô cũng hận hắn giống như vậy chứ.....

Ngọc Mỹ nhìn Ôn Như Cảnh khóc không nói thành lời, chẳng qua là trong lòng không ngừng cười lạnh, cô thật sự xem trọng chỉ số thông minh của Ôn Ngữ và Ôn Như Cảnh, nhìn Ôn Ngữ tới tới lui lui vẫn là tiết mục thuê người ám sát, Ôn Như Cảnh hết lần này đến lần khác hơn hết vẫn là tìm lí lo thoái thác, hai người này còn có thể làm ra thủ đoạn khác hay lý do khác để đối phó với cô sao?

Ngọc Mỹ không khỏi thở dài một tiếng, lúc trước làm thế nào để bản thân bị hai mẹ con Ôn Ngữ cùng Ôn Như Cảnh không có bao nhiêu chỉ số thông minh tính kế thành công chứ! Năm đó, nếu không phải cô bởi vì chuyện cha qua đời đau lòng quá mức, tính cảnh giác giảm quá nhiều, có phải là cơ hội thuận tiện để hai mẹ con này đoạt hết tất cả!

Một cảm giác hối hận cùng hổ thẹn xông lên mũi, đôi mắt cuả Ngọc Mỹ ửng đỏ, nước mắt đã ướt mi.

Đột nhiên một đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, xúc cảm ấm áp thoải mái truyền đến,Ngọc Mỹ kinh hãi, nhìn về hướng bàn tay, sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.

"Đừng khóc, em không thích hợp để khóc." Nguyễn Hữu Quốc vừa nắm tay của Ngọc Mỹ một chút vừa lưu luyến, ngón tay thon dài tinh tế nằm trong bàn tay to của anh, làm cho anh có một loại cảm giác thỏa mãn bành trướng.

Nguyễn Hữu Quốc kiềm chế xúc động muốn đặt bàn tay ngọc lên môi hôn, nhỏ giọng an ủi cô nói: "Em hẳn là nên cười khi kẻ thù khóc"

Anh không hy vọng người phụ nữ của mình nước mắt ràn rụa, vẫn là La Ngọc Mỹ cười tự tin kiêu hãnh đẹp nhất, nếu cô khóc, anh sẽ cảm thấy đau lòng. Vừa rồi trong ánh mắt của cô có một chút bi thương cùng đau khổ, cũng làm trái tim của anh đau đớn càng sâu.

“Cám ơn.” Ngọc Mỹ không dấu vết rụt ngón tay lại, cô lặng lẽ nhìn bốn phía, cũng may, không ai để ý việc nhỏ này, nếu không cô lại phải làm rõ với Tiểu Bạch.

Nguyễn Hữu Quốc cảm nhận được Ngọc Mỹ vội vàng né tránh, mi tâm nhíu lại, lại cố ý không buông tay, cố ý cầm ngón tay nhỏ trắng như ngọc của cô, bức bách nhìn cô: “La Ngọc Mỹ , em trốn cái gì? Chẳng lẽ không muốn cùng anh tiếp xúc? Có chuyện không cần nhắc tới, mà có thể làm cho sự thật không xảy ra. . . .”

“Nguyễn thiếu gia, xin buông tay!” Ngọc Mỹ cau mày, chợt cô rút ngón tay ra, từ từ cách xa Nguyễn Hữu Quốc bên cạnh, nhỏ giọng trách mắng, “Chẳng lẽ Nguyễn thị đều đối xử với đối tác như vậy sao? Chẳng lẽ Nguyễn thiếu gia rời khỏi thương trường quá lâu, quên công và tư phải rõ ràng? Bây giờ đang là làm việc, không cần nhắc đến chuyện riêng tư!”

Cô sợ Nguyễn Hữu Quốc nhắc tới quan hệ giữa hai người, trừ một đêm kia vào năm năm trước, cơ hồ giữa hai người không có giao tình nào, lúc anh nổi ở thương trường thì cô vẫn đang nép dưới cánh của cha làm học sinh, không quen nhau cũng chưa bao giờ gặp mặt. Cho dù bây giờ, số lần cô thấy Nguyễn Hữu Quốc cũng đếm trên đầu ngón tay, lại cứ cùng anh làm ra chuyện thân mật, lại có máu mủ là Tiểu Bạch, thật là vừa quen thuộc vừa xa lạ. . . .

Cô không hi vọng Nguyễn Hữu Quốc nói đến quan hệ mật thiết của hai người, hình như anh vẫn chưa quên chuyện cũ, nhưng bọn họ có là cái gì đây? Cũng chỉ coi như tình một đêm?

Đang nói chuyện, Ôn Như Cảnh lại đứng lên.

Cô ta lau sạch sẽ nước mắt, ngẩng đầu đối diện với Ngọc Mỹ tuyên bố, “Bây giờ Ôn thị là công ty của tôi, là kế thừa tài sản hợp pháp của cha. La tổng, thương trường như chiến trường, mặc dù tình cảm của chúng ta sâu đậm, nhưng Ôn thị chính thức cùng cô cạnh tranh ở thành phố K. Tôi nhắc nhở cô một câu, không cần làm theo ý nghĩ của cha, bản quyền thiết kế năm đó của La thị đều ở trong tay của Ôn thị, cô phải cẩn thận nếu không lại sao chép lại thiết kế của Ôn thị.”

Ngọc Mỹ kiêu ngạo nâng cằm, đáp trả khiêu khích của Ôn Như Cảnh: “Cám ơn Ôn tổng nhắc nhở, chẳng qua tôi từ hai bàn tay trắng đến giờ, nếu như xảy ra việc sao chép, tại sao có thể để cho tôi thiết kế đây? Ôn tổng vẫn là lo lắng cho công ty của mình đi, rầm rộ đến hiện tại bây giờ, nếu Ôn thị xảy ra chuyện sao chép, giống như sẽ thua môt ván bài rồi.”

Ôn Như Cảnh mím môi thật chặt, không nói thêm câu nào nữa, giống như con chim nhỏ nép bên người Đỗ Yến Thừa.

Cô hiểu một chuyện, tranh cãi với Ngọc Mỹ miệng lưỡi bén nhọn, bất luận như thế nào người thua cũng là cô, nhưng lấy tài nghệ của Ôn thị, đối đầu với Thịnh Thế Ngọc Mỹ là không có chút phần thắng nào.

Cô muốn dựa vào người đàn ông bên cạnh, chỉ có nhà họ Đỗ mới có thể che chở mẹ con cô. . . . .

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ