Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn con trai cùng ba của nó nhận nhau, hốc mắt Thiên Tuệ bỗng dưng ửng hồng lên...

Thật ra có một chuyện khiến cô ngạc nhiên hơn, vốn cho là cả đời này cô sẽ không bao giờ gặp lại Tư Bì Nhĩ, chuyện con trai cũng sẽ theo đó trở thành một bí mật.

Nhưng bây giờ mọi chuyện lại biến hoá nhanh như vậy, cô thật bất ngờ.

Cô nghĩ rằng , sau bốn năm, chuyện thu gom những thông tin về anh cũng chỉ là một thói quen. Nếu như để ý đến người con gái bên cạnh anh, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt liền qua đi, cũng không ảnh hưởng đến cô nhiều. Cho đến khi anh ôm cô.....................

Cuối cùng, cô cũng là tự mình lừa dối bản thân mình. Tình cảm của cô khép kín trong đáy lòng. Vào lúc gặp được anh, lòng cô lại mở ra một khe hở nhỏ, còn khi anh ôm cô cũng là lúc tấm màng đó bị tan vỡ...

Nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống trên gương mặt cô.

Cô vẫn là rất yêu anh, trong lòng căn bản cũng không yêu người khác ngoài anh.

" Thiên Tuệ, sao lại khóc?" - Tư Bì Nhĩ nhìn thấy cô đang khóc

" Mẹ............."- Lạc Tư quay đầu lại, vừa thấy cô khóc liền chạy tới ôm cô.

" Mẹ, sao mẹ lại khóc ? Mẹ đừng khóc! " - Nó tự tay lau đi nước mắt cho cô.

"Không có việc gì, chỉ là mẹ đang vui nên mới khóc." - Thiên Tuệ vội vàng mỉm cười rồi lau sạch nước mắt.

" Mẹ..........." - Tại sao vui mà mẹ lại khóc? Lạc Tư không hiểu.

" Không có việc gì là tốt! Lạc Tư, con đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không ?" - Tư Bì Nhĩ đại khái có thể đoán được tâm tư của cô, cho nên cũng không cần hỏi nhiều.

"Ba, Lạc Tư khát nước." - Nó quay đầu nói.

" Vậy Lạc Tư chờ một lát, ba kêu người lấy nước cho con. Nước trái cây có được không?" - Tiếng " ba" này vang lên khiến cho Tư Bì Nhĩ khó có thể nói lên cảm giác trong lòng.

"Dạ." - Lạc Tư gật đầu một cái.

" Thiên Tuệ, đừng ngồi ở đó nữa, lên ghế sa lon ngồi với Lạc Tư đi!" - Tư Bì Nhĩ nói xong liền nhấc điện thoại lên gọi người mang đồ uống cùng một ít thức ăn lên.

"Ba, tại sao ba không tới tìm con với mẹ a? Ba có phải là quên con với mẹ không?" - Lạc Tư quên rằng bọn họ chính là gặp nhau ở trên đường liền vô tư mà hỏi một câu khiến cho thân thể Thiên Tuệ đột nhiên cứng đờ.

"Không có, ba làm sao lại quên Lạc Tư cùng mẹ con ! Là bởi vì công việc của ba quá bận rộn, không có cách nào tìm hai mẹ con con !" - Tư Bì Nhĩ nói, dùng ánh mắt trấn an cảm xúc của Thiên Tuệ, muốn nói cô đừng để ý...

" A............bận giống như ba của A Bảo sao? A Bảo thường nói ba nó là chủ của một công ty lớn, cho nên rất bận, thường rất ít về nhà ăn tối! " - Lạc Tư trợn mắt nhìn anh...

"A Bảo là ai ? Là bạn tốt của Lạc Tư sao?"- Tư Bì Nhĩ cười nói.

"Hừ! A Bảo không phải là bạn tốt của con. A Bảo thường cùng với mấy bạn trong công viên trêu chọc con! " - Lạc Tư bĩu môi nói.

" Trêu chọc con! Trêu con cái gì? " - Tư Bì Nhĩ khẽ nhíu mày

" Bọn họ đều cười con là đứa bé không có ba, nói con là A độ tử!" - Lạc Tư lấy giọng điệu đó của bọn chúng rồi nói.

"A độ tử?" - Đây là có ý gì? Tư Bì Nhĩ nhướng mày, dùng anh mắt hỏi Thiên Tuệ, trong lòng dâng lên một tầng hoả khí, con của anh vậy mà bị người khác giễu cợt!

" A.............ý nói là người ngoại quốc, không phải là có ý không tốt!" - Thiên Tuệ muốn nói với anh

Mặt khác, cô ngạc nhiên nhìn con trai. Bởi vì từ trước đến giờ không ai nói cho cô biết chuyện con trai bị trêu chọc:

" Lạc Tư, chuyện này bà có biết không?"

" Không biết, bọn họ cũng là thừa dịp bà không chú ý liền trêu con." - Lạc Tư lắc đầu một cái.

" Vậy tại sao lại không nói với mẹ?" - Thiên Tuệ nhăn mày, đau lòng vô cùng. Đây đều là do cô hại con trai, khiến cho nó bị người khác chế nhạo.

" Con..........." - Lạc Tư cúi đầu, nó cảm thấy mẹ như đang khiển trách nó

" Lạc Tư, ngoan..........mẹ không phải trách con mà là mẹ đau lòng " - Thiên Tuệ phát hiện giọng điệu của mình có chút không đúng liền thu lại tâm tình, ôm Lạc Tư vào lòng.

" Mẹ, con rất ghét A Bảo nói con như vậy." - Lạc Tư buồn buồn nói.

"Lạc Tư, sau này con có thể nói cho bọn họ, con có ba!" - Tư Bì Nhĩ nhẹ nhàng vuốt tóc Lạc Tư nói.

"Dạ" - Nó gật đầu một cái.

Đúng lúc chuông cửa vang lên, Tư Bì Nhĩ liền đứng dậy ra mở cửa.

"Lạc Tư, sau này nếu có ai bắt nạt con, phải nói với mẹ nha!" - Thiên Tuệ cúi đầu dặn dò, cô hy vọng sẽ không có chuyện tương tự như vậy xảy ra nữa.

" Dạ"

"Lạc Tư, tới đây uống nước trái cây đi con." - Tư Bì Nhĩ vừa nói với hai mẹ con họ vừa ngoắc tay.

" Thiên Tuệ, em cũng lại đây ăn một ít gì đi!"

Lạc Tư nghe thấy anh gọi liền nhanh chóng nhảy xuống ghế, chạy đến cái ghế bên cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Động tác này của Lạc Tư khiến cho lòng anh trở nên vui mừng. Nhìn những đứa trẻ cùng lứa với Lạc Tư rất nghịch ngợm, lại tuỳ hứng, thỉnh thoảng sẽ khóc náo nhưng Lạc Tư lại khéo léo khiến cho người khác không nhịn được muốn yêu thương.

" Sao lại gọi nhiều đồ ăn như vậy a? " - Thiên Tuệ đến gần, nhìn đống đồ ăn trên bàn liền hoảng sợ.

"Bởi vì anh không biết hai mẹ con thích ăn gì, nên gọi nhiều một chút." - Tư Bì Nhĩ cười nói.

"Nhiều như vậy, em và nó sao ăn hết đây?" - Thiên Tuệ thở dài một cái.

"Không quan trọng, ăn trước đi! Ăn không hết, nhân viên sẽ xử lí." - Tư Bì Nhĩ lơ đễnh nói

"Không được! Mẹ với bà có nói, phải ăn hết đồ ăn, nếu không sẽ bị Lôi công công trừng phạt!" - Lạc Tư bưng lấy cái ly la ầm lên.

"Lôi công công?" -Tư Bì Nhĩ đối với ngôn ngữ của Lạc Tư có chút không hiểu.

" Là ngươi phụ trách đánh sấm, gọi là Lôi công công a! Ba thật ngốc!" - Lạc Tư lớn tiếng nói, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

"Đúng a! Ba rất ngốc, sau này Lạc Tư phải chỉ cho ba, ba muốn hiểu những lời mà con nói! " - Lần đầu tiên trong đời anh bị chửi là ngốc, nhưng Tư Bì Nhĩ cũng không có tức giận, ngược lại rất vui vẻ.

Thiên Tuệ cũng cảm thấy buồn cười:

" Lạc Tư, ăn cái này đi! " - Cô đưa cho nó một cái bánh rán.

"Ăn thật ngon !" - Lạc Tư cắn một cái bánh rán hình tam giác rồi cười thật vui vẻ.

Nó không chỉ có mẹ, mà còn có ba nữa, hi.............

Cứ như vậy, bọn họ cùng nhau thưởng thức bữa trưa thật vui vẻ, thẳng đến khi trời sắp tối.

Trải qua một buổi chiều, sau bữa ăn tối, Lạc Tư liền buồn ngủ. Bây giờ đang nằm trong phòng, còn Tư Bì Nhĩ và Thiên Tuệ thì ngồi nói chuyện với nhau trên ban công.

" Đứa bé này cũng rất khoẻ a! " - Thiên Tuệ cười nói. Buổi chiều nhìn thấy hai ba con họ chơi cùng nhau, lại chạy qua chạy lại ...

" Cũng được, chỉ là cực khổ cho em rồi." - Tư Bì Nhĩ lắc đầu nói, lấy thể lực của anh so với một đứa bé thì dư sức, nhưng cô thì khác. Bộ dạng cô yếu đuối như vậy,sao có thể chăm sóc cho nó?

" Không đâu! Hôm nay đều là anh chơi với Lạc Tư!" - Cô nói lại tình huống buổi chiều.

" Anh nói lúc trước, một mình em đem mang thai Lạc Tư, em có thể mệt chết đi." - Tư Bì Nhĩ cười nói.

" Không có, đừng nhìn em như một người con gái yếu đuối, giống như tay không thể xách, vai không thể gánh nặng như vậy, thật ra em vẫn dư sức! Huống chi hơn nửa thời gian em đều làm việc. Lạc Tư đều là do ba mẹ em chăm sóc, nó có lẽ rất buồn. " - Thiên Tuệ phất tay một cái.

" Nếu là như vậy thì hôm nay để cho bọn họ thoải mái một chút đi!"

" Hả?" - Thiên Tuệ không hiểu ý tứ của anh.

"Tối nay, em cùng Lạc Tư ở lại đây đi!" - Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.

"Không được ....! Nếu không quay về, ba mẹ em sẽ lo lắng. Hơn nữa, ngày mai em phải đi làm, ở lại đây cũng không tiện lắm." - Thiên Tuệ cho là anh muốn có thêm nhiều thời gian ở với Lạc Tư nhưng là lúc này vẫn chưa thích hợp. Vả lại, cô vẫn chưa nói cho ba mẹ biết chuyện của anh.

"Như vậy a! Vậy bây giờ em làm gì?" - Tư Bì Nhĩ cũng không muốn ép cô ở lại, trái lại nói sang chuyện khác.

Nghĩ đến thật buồn cười, sau bốn năm anh mới có cơ hội để tìm hiểu về cô.

" Em làm trong một ngân hàng."

" Công việc thường ngày rất bận sao?"

"Không tồi, chỉ có mấy ngày cuối tháng, cuối năm mới nhiều việc hơn mà thôi." - Thiên Tuệ cúi đầu uống nước trái cây, vẫn là không dám nhìn thẳng anh.

" Vậy em nghỉ ngơi khi nào?" - Anh phát hiện cô đang tránh né ánh mắt của anh, cô đang sợ cái gì?

" Phần lớn là ở bên cạnh Lạc Tư. Anh cũng biết, trẻ con rất ham chơi, ở bên nó một lúc, em liền cảm thấy mệt mỏi." - Thiên Tuệ cười nói.

"Nói cũng phải." - Anh tin tưởng cô thật sự đem toàn bộ tinh thần của mình đặt lên người Lạc Tư, cũng không phải là giả vờ. Anh biết một vài người thường chỉ nói ngoài miệng mà thôi, trên thực tế thì luôn đem đứa bé cho bảo mẫu, giống như mẹ anh chẳng hạn.

Im lặng một lúc lâu, hai người bọn họ đột nhiên đồng thời mở miệng, sau đó không nhịn được bèn nhìn nhau cười.

" Em muốn nói gì?" - Tư Bì Nhĩ cười hỏi.

" Không có gì, chỉ là em muốn hỏi, mấy năm nay anh có khoẻ không?" - Mặc dù chuyện của anh cô đều xem trên báo nhưng cô muốn biết rõ hơn, anh nói về chính mình như thế nào?

" Không khác so với em, Lạc Tư chiếm đi chú ý của em, còn anh thì phần lớn đều làm việc." - Tư Bì Nhĩ nhún vai nói.

"A! Vậy lần này anh tới Đài Loan định ở lại bao lâu?" - Câu trả lời của anh khiến cho cô có chút thất vọng những cũng không có hỏi thêm.

"Thành thật mà nói, bây giờ anh lẽ ra là phải ở Nhật Bản, không nghĩ tới gặp được em, cho nên đem công việc kéo dài đến mấy ngày." - Tư Bì Nhĩ bình tĩnh nhìn nàng.

"A!"- Cô cúi đầu tránh ánh mắt của anh, ánh mắt của anh khiến cho cô có chút không thoải mái.

"Mấy năm không thấy, em lại sợ anh sao?" - Tư Bì Nhĩ đột nhiên mở miệng nói.

"Không có a! Em đâu có sợ anh!" - Thiên Tuệ lắc đầu rồi ngẩng đầu lên. Bộ dáng khẩn trương của cô khiến cho anh buồn cười.

"Nói cho anh biết, năm ấy sao lại đến Italy?"- Tư Bì Nhĩ lại hỏi

" Đi Italy là vì muốn thưởng cho chính mình sau khi tốt nghiệp, chỉ là không nghĩ tới.............." - Gặp được anh. Mấy chữ cuối cùng, cô ngậm trong miệng cũng không nói ra ngoài.

Tư Bì Nhĩ suy nghĩ một chút, đột nhiên mở miệng nói:

" Thiên Tuệ, em còn thích anh không?"

Câu hỏi của anh khiến cho Thiên Tuệ hít phải hít một hơi, khuôn mặt cũng trở nên đỏ hơn.

" Thiên Tuệ.............."

"Thật xin lỗi, em muốn đưa Lạc Tư về!" - Không thể nói dối cũng không thể thừa nhận, Thiên Tuệ không còn cách nào khác liền tìm lí do để rời đi.

Phản ứng kinh hoảng của Thiên Tuệ khiến cho Tư Bì Nhĩ hiểu được tâm tư của cô, anh vội vã ngăn đường đi của cô:

" Thiên Tuệ, gả cho anh" - Lời này vừa thốt ra, anh mới phái hiện, thì ra anh là muốn kết hôn với cô. Anh không thể lí giải tại sao mình lại như vậy?

"Cái gì ?" - Thiên Tuệ ngẩn người.

Trước đó là " Thích anh không" đã khiến cho cô giật mình, bây giờ lại " Gả cho anh" , thật sự là khiến cho cô cảm thấy sợ hãi.

"Thiên Tuệ , gả cho anh." - Trong giọng nói của anh có ý cưỡng bức, không cho cô từ chối.

Cô thật sự không có nghe lầm, anh thật muốn cô gả cho anh!

Thiên Tuệ hơi hé miệng nhưng cũng không biết trả lời thế nào.

Nhìn vẻ mặt cô bị hù dọa, Tư Bì Nhĩ không nhịn được liền cúi xuống hôn cô.

A! Cô trừng lớn mắt, nhìn khuôn mắt phóng đại của anh, cảm giác trên môi rất chân thực, tình huống này là sao?

Anh đang hôn cô!

"Thiên Tuệ, gả cho anh." - Môi của cô giống như ngày ấy, thật mềm mại, ngọt ngào. Tư Bì Nhĩ rời đi, cánh môi đã ửng đỏ, cũng không ngại lặp lại lời nói một lần nữa.

" Em..........." - Cô vừa mới mở miệng, đã bị cắt ngang

" Thiên Tuệ, Lạc Tư cần có ba."

Bởi vì câu nói này, Thiên Tuệ liền phát hiện ra một hiện thực.

Đúng ! Lạc Tư cần ba mà Tư Bì Nhĩ cũng có quyền ở chung với con trai, cho nên anh mới cưới cô, bởi vì cô là mẹ của Lạc Tư. Cô nhắm mắt, trái tim bỗng dưng đau đớn.

Người cô yêu không yêu cô, lại muốn kết hôn với cô, trên đời này còn có chuyện nào buồn hơn chuyện này?

" Thiên Tuệ?" - Trên ban công mờ tối, Tư Bì Nhĩ chú ý tới sắc mặt tái nhợt của cô.

"Em đồng ý gả cho anh." - Chậm rãi mở mắt ra, Thiên Tuệ hít sâu một cái, gật đầu đồng ý.

"Thật tốt quá!" - Mục đích đạt thành, Tư Bì Nhĩ cười.

"Em muốn đưa Lạc Tư về nhà." - Thiên Tuệ rời khỏi ban công, cô không muốn nhìn ánh mắt của anh. Giờ khắc này, cô thật sự cảm thấy đau.

" Anh đưa em về."

Cuối cùng, Tư Bì Nhĩ ôm Lạc tư đang ngủ say về nhà. Ngồi trong xe, Thiên Tuệ im lặng nhìn ngoài cửa sổ, cho đến khi về đến cửa nhà, cô mới ôm Lạc Tư rồi mở miệng nói:

" Chuyện này em sẽ nói với ba mẹ, ngày mai nếu được thì anh hãy đến nhà em!"

" Anh biết rồi."

Thiên Tuệ từ trước đến giờ chưa bao giờ về muộn, bây giờ lại khiến cho người nhà đợi mòn cả mắt. Vì vậy khi thấy Thiên Tuệ ôm Lạc Tư, ba của cô liền vội vàng đứng dậy đi lại ôm đứa bé, mà mẹ của cô lúc này cũng ở phía sau.

" Sao trễ như vậy mới về? Các con đi đâu vậy?" - Bà dùng ánh mắt ra hiệu bảo chồng mình ôm đứa bé vào phòng, sau đó kéo tay con gái đến sô pha ngồi xuống.

" Mẹ, đợi ba xuống đã. Con có chuyện muốn nói cho ba mẹ biết!"

"Được rồi!" - Nhìn bộ dáng thận trọng của con gái, lòng bà lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng lại nói không ra lời.

" Sao vậy? " - Ông vừa bước ra khỏi phòng liền thấy phòng khách yên tĩnh lạ thường, liền đi tới ngồi xuống đối mặt với hai mẹ con, cũng không nói gì.

" Ba, con có chuyện muốn nói với ba mẹ."

"Chuyện gì? Nhìn bộ dáng con thật nghiêm túc." - Ông cùng vợ ngồi chung một chỗ cười cười nói

" Ba, mẹ, hôm nay con đã gặp ba của Lạc Tư." - Thiên Tuệ không chần chờ, cứ nói thẳng.

Ông bà liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên một tia kinh ngạc.

Đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên con gái mới mở miệng nói tới chuyện của người đàn ông kia, làm sao họ lại không giật mình được?

"A ..............Vậy hôm này con với Lạc Tư ở cùng anh ta cả ngày sao? Vừa rồi, là anh ta đưa con về sao?" - Thu hồi kinh ngạc, bà mở miệng nói.

" Dạ" - Cô gật đầu một cái.

" Thiên Tuệ, anh ta rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao không dẫn vào đây cho ba mẹ gặp mặt?" - Ông nói đùa, cố gắng hoá giải cái bầu không khí ngột ngạt này, thật ra trong lòng cũng chẳng vui gì.

" Con để anh ấy về trước, chỉ là ngày mai anh ấy sẽ đến nhà." - Ánh mắt của cô dừng lại trên một góc bàn, cũng không dám ngẩng đầu nhìn ba mẹ.

" Vậy bây giờ con có thể nói cho mẹ biết, người đàn ông đó tên gì không? " - Bà vẫn là muốn biết rõ hơn

" Anh ấy tên là Tư Bì Nhĩ"

" Tư Bì Nhĩ? Là người ở đâu? " - Bà tiếp tục hỏi.

Cho tới nay, bà chỉ biết, ba của Lạc Tư là người ngoại quốc nhưng cũng không biết là quốc gia nào. Chỉ có thể là người Italy, bởi vì ngày đứa bé ra đời, đoán ngược thời gian trở lại...Khi đó con gái bà đang đi du lịch ở Italy.

" Ba của Bì Nhĩ là người Italy, còn mẹ anh ấy là hậu duệ quý tộc."- Đây là những thông tin mà cô thu thập được trên tạp chí.

" Vậy hôm nay các con gặp nhau ở đâu?"- Thì ra ba của Lạc Tư là con lai. Bà gật đầu một cái rồi hỏi tiếp.

" Chúng con gặp nhau ở công ty bách hoá."

" Vậy anh ta sao lại đến Đài Loan?"- Thế giới rất rộng lớn lại có thể chạm mặt nhau ở Đài Loan, coi như cũng có duyên rồi. Trong lòng ba thầm nghĩ.

" Anh ấy tới Đài Loan làm việc"

" Làm việc, Tư Bì Nhĩ rốt cuộc làm việc gì?" - Ông thầm nghĩ, nếu như người đàn ông này không có cái gì tốt, đừng nghĩ muốn ông đem con gái và cháu trai giao cho anh ta.

" Anh ấy là chủ của một công ty." - Thiên Tuệ nói đơn giản.

Cô thật sự không biết làm sao để giới thiệu bối cảnh của Tư Bì Nhĩ cho ba mẹ biết, chỉ sợ hai người sẽ bị dọa thôi. Nhớ ngày đó, cô hoàn toàn không biết thân phận của anh, liền yêu anh.

Cho đến khi, trong lúc vô tình, cô nhìn thấy hình của anh trên tạp chí, liền biết được...Anh chính là tổng giám đốc của tập đoàn Tư Ngải Thuý.

" A! Công ty gì chứ? Có thể là một nhân viên thường phụ giúp tổng giám đốc a!" - Ông thế nào cũng không chịu nghĩ tốt về người đàn ông kia. Dù sao chính anh ta đã khiến cho con gái ông chưa cưới đã mang thai.

"Không phải vậy, công ty của anh ấy là chủ yếu chuyên về thiết kế, sản xuất đồng phục, còn có mỹ phẩm bảo dưỡng ......nhân viên của anh ấy cũng không ít." - Thiên tuệ ngầng đầu giải thích với ông.

" Vậy anh ta biết con sinh đứa bé, có phải muốn mang Lạc Tư đi hay không?" - Nghĩ đến chuyện người kia ngày mai muốn đến nhà, bà không khỏi có chút lo lắng. Bà thật sự không muốn xa đứa cháu này.

"Mẹ, anh ấy là ba của Lạc Tư." - Thiên Tuệ cũng phủ nhận.

" Nhưng nó không có trách nhiệm của một người ba, sao lại muốn mang Lạc Tư đi?" - Ông quát.

" Ba, là lỗi của con, là con không cho anh ấy biết chuyện con mang thai, không thể trách anh ấy." - Ba cô tức giận là chuyện tất nhiên, Thiên Tuệ có thể hiểu nhưng mà vẫn không có cách nào mà cãi lại ông.

" Vậy con muốn đem Lạc Tư trả lại cho anh ta sao?" - Ông nghĩ thế nào cũng cảm thấy bất mãn.

" Ông à, con gái cũng đã lớn rồi, trong lòng có tính toán. Ông cũng đừng can thiệp vào quyết định của nó." - Bà lay nhẹ cánh tay của chồng mình, muốn ông bớt giận. Bà rất hiểu con gái mình, một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. Giống như chuyện ông bà bắt nó bỏ đứa bé, nó cũng không tiếc, liền trốn nhà đi.

" Làm sao có thể như vậy? Ba nói cho con biết, nếu ngày mai anh ta đến để đem Lạc Tư đi, ba sẽ không bỏ qua đâu!" - Ông nói xong liền tức giận, đứng dậy đi vào phòng.

" Thiên Tuệ, con hãy suy nghĩ cho thật kĩ, nếu con muốn để cho Lạc Tư đi, mẹ cũng không có phản đối. Dù sao con cũng đã lớn, đây chính là quyết định của con." - Bà nhẹ nhàng nói với con gái của mình rồi cũng theo chồng đi vào phòng, để Thiên Tuệ ngồi một mình ở phòng khách.

A.............Cô nên làm gì? Chỉ đưa Lạc Tư đi, ba cô đã tức giận như vậy. Nếu ba biết, Tư Bì Nhĩ muốn dẫn cả cô đi, không biết ông sẽ có phản ứng gì?

Một đêm này, cô mất ngủ.

--- ------ --------

Giống như thường ngày, cô vẫn đi làm, nhưng cả ngày hôm này Thiên Tuệ không thể chuyên tâm. Thật may là không xảy ra sai xót gì, cô cứ như vậy cho đến hết giờ làm việc.

Hoàn thành công việc của mình, cô liền đón xe buýt về nhà. Đến cửa nhà, nhìn thấy xe của Tư Bì Nhĩ, mà người dựa vào cạnh xe không ai khác chính là anh. Anh hình như là đang chờ cô về.

Anh là một người ngoại quốc, cho dù đứng một chỗ , không làm bất kì động tác gì nhưng cũng khiến cho hàng xóm phải chú ý. Tuy vậy, cũng không có ai dám ra nói chuyện với anh, chỉ dám tụ tập lại một chỗ, len lén thảo luận. Còn bộ dạng của anh, giống như đã sớm quen với những chuyện như vậy, hoàn toàn không có cảm giác mất tự nhiên.

"Hi" - Tư Bì Nhĩ khẽ giơ tay kêu.

" Làm sao anh......Anh chờ ở đây lâu chưa?" - Không phải nói anh liên lạc qua điện thoại sao? Nghĩ tới đây, Thiên Tuệ đột nhiên nhớ tới...Ngày hôm qua cô mải lo suy nghĩ, căn bản không gọi điện cho anh, hèn gì anh xuất hiện mà không có báo trước.

" Không sao, không có lâu." - Tư Bì Nhĩ cười nói.

Sau khi anh trở về mới nhớ đến mình chưa có hỏi số điện thoại của cô, đành phải đến công ty của cô để hỏi thời gian cô tan việc, sau đó liền đến nhà cô trước.

"........Vậy chúng ta đi vào thôi ! Ba mẹ em chắc vẫn đang ở nhà." - Thiên Tuệ thấy hàng xóm cứ liên tục chú ý đến cô và anh, vốn muốn nói một việc nhưng lại thôi, trực tiếp đưa anh vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro