Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm sau.

Thăm lại chốn xưa, cảnh vật vẫn còn, nhưng người lại có rất nhiều thay đổi. Nguyên Thiên Tuệ bớt chút thời gian đi hồ ước nguyện, phóng mắt nhìn, vẫn là có rất nhiều du khách, nhưng tâm tình của cô lại khác nhau, trừ bỏ vui vẻ trên gương mặt, còn mang theo tràn đầy hạnh phúc.

"Mẹ. Nơi này là nơi nào?" Lạc Tư bốn tuổi cũng cao lên không ít.

"Đây là hồ ước nguyện nổi tiếng ở Italia. Nghe trước kia người ta nói, nếu như ném tiền vào hồ ước nguyện, nguyện vọng sẽ được thực hiện. Con xem, bây giờ có mấy người vây ở bên cạnh." Nguyên Thiên Tuệ cúi cong eo dắt tay con trai, một ngón tay chỉ.

"Mẹ, làm sao mẹ biết nguyện vọng sẽ thực hiện?" Lạc Tư ngẩng đầu trợn to mắt nhìn cô.

"Bởi vì mẹ cũng ở nơi này cầu nguyện. Sau đó thì gặp được ba con, sau đó thì có con." Nguyên Thiên Tuệ điểm một cái vào chóp mũi con.

Cô còn nhớ rõ ban đầu cầu nguyện vọng gì, đáng tiếc nguyện vọng này chỉ thực hiện một nửa.

"Vậy con cũng muốn ước nguyện." Nghe được nguyện vọng sẽ thực hiện, Lạc Tư lập tức kéo lấy tay của cô đến trung tâm hồ ước nguyện. "Mẹ. Nhanh một chút."

"Được, được, được. Con chậm một chút, hồ ước nguyện sẽ không chạy mất đâu." Con trai lực kéo càng lúc càng lớn, Nguyên Thiên Tuệ gần như chống đỡ không được.

"Mẹ, bế con..." Lạc Tư đi đến bên cạnh hồ nước, mới phát hiện thân mình không đủ cao, đứng ở bên cạnh hồ chỉ lộ ra nửa cái đầu.

Nguyên Thiên Tuệ không có cách nào, chỉ đành phải dùng sức ôm lấy con, để cho con đứng ở bên cạnh hồ. "Lạc Tư, con phải đứng ngay ngắn, không nên lộn xộn."

"Vâng." Lạc Tư nghe lời gật đầu, liếc trừng mặt nước không dám động. "Mẹ, có thể cho con đồng tiền không?"

"Uh." Nguyên Thiên Tuệ đem đồng tiền đưa tới lòng bàn tay nhỏ của con.

"Mẹ, muốn ước nguyện phải làm như thế nào ạ? Giống chúng ta mỗi lần cùng bà ngoại đi bái thổ địa công sao?" Nó vẫn không hiểu phải làm như thế nào.

"Lại đây nào.... vỗ hai tay, rồi mới ước nguyện, ví dụ như nói con ước bình an. Sau khi cầu nguyện xong, liền ném đồng tiền." Nguyên Thiên Tuệ kéo lấy tay của con làm mẫu.

"A..." Lạc Tư liền theo lời của mẹ nói, học theo. "Tôi có thể ước ba có thể mua một hộp xe hơi điều khiển từ xa cho tôi, còn một mô hình máy bay nữa, ước ba còn có thể chơi nhiều với tôi, tôi còn ước mỗi ngày đều có thể ăn bánh ngọt mẹ làm, tôi còn ước..."

"Hắc. Lạc Tư, không thể có quá nhiều lòng tham... Cẩn thận thần tiên ở hồ ước nguyện không giúp con thực hiện nguyện vọng đâu." Nhìn con trai ước nguyện vọng ngày càng nhiều, Nguyên Thiên Tuệ cảm thấy buồn cười, vội vàng ngăn con lại, tránh cho con nói không dứt.

"A... Vậy con hi vọng ba có thể chơi nhiều với con, không cần bận rộn như vậy." Lạc Tư nhắm chặt hai mắt, rất nhanh nói xong, ngay lập tức đem đồng tiền ném vào trong hồ.

"Em yêu, hai mẹ con ở đâu ước nguyện sao?" Mới vừa hết bận ở hội nghị, Tư Bì Nhĩ liền đi ô tô chạy tới hồ ước nguyện, cho bọn họ một sự ngạc nhiên.

"Ba." Nghe thấy giọng nói của ba, Lạc Tư vui vẻ quay đầu lại kêu to, không cẩn thận bước chân không ổn liền trượt ra ngoài.

"Cẩn thận." Nguyên Thiên Tuệ giật mình, vội vàng ôm lấy đứa trẻ.

"Cẩn thận." Tư Bì Nhĩ còn lại đưa tay ôm mẹ con bọn họ lại, dẫn bọn họ cách xa hồ.

"Ha ha ha..." Lạc Tư cảm thấy chơi rất vui, cười không khép miệng.

"Tư Bì Nhĩ, thả em xuống." Trời ạ. Một đống quan khách, anh lại ôm cô cùng Lạc Tư như vậy, Nguyên Thiên Tuệ trên mặt đỏ lên.

Tư Bì Nhĩ buông bọn họ xuống, để cho Lạc Tư đứng vững, nhưng không có buông ra Thiên Tuệ.

"Mẹ, mẹ xem, hồ ước nguyện thật linh, con nói con ước ba chơi nhiều với con, ba liền thực sự xuất hiện." Lạc Tư sôi nổi nói.

Lời của con khiến cho Tư Bì Nhĩ có chút áy náy, vội vàng sờ sờ đầu con, an ủi con. "Thiên Tuệ ở đây? Em cầu nguyện gì?"

"Em không cần ước nguyện nữa, bởi vì ước nguyện của em đã được thực hiện." Nguyên Thiên Tuệ lắc đầu cười nói. Thật là không nghĩ đến anh lại phát hiện ra, vốn là cô còn tưởng rằng nguyện vọng mới đạt được một nửa thôi đấy.

"Nguyện vọng gì?" Tư Bì Nhĩ rất tò mò.

"Bí mật." Cô cười đến thần bí.

"Lạc Tư, mẹ có nói cho con biết nguyện vọng của mẹ không?" Tư Bì Nhĩ chuyển qua hỏi thăm con trai.

"Không có, nhưng mẹ có nói với con, hồ ước nguyện rất linh. Cho nên sau khi ước, liền gặp được ba, rồi có con." Lạc Tư thành thật đáp. "Ba, ba có muốn ước không ?"

"Tốt." Tư Bì Nhĩ đáp lời của con, lại nhỏ giọng bên ta Nguyên Thiên Tuệ: "Nguyện vọng của em, là gặp được người yêu có phải hay không ?"

"Mới không phải." Nguyên Thiên Tuệ giả trang mặt quỷ với anh.

"Vậy là cái gì?"

"Nói là bí mật, không nói cho anh."

"Được, bây giờ không nói, buổi tối xem anh như thế nào trị em." Tư Bì Nhĩ uy hiếp, đáy mắt mang theo tràn đầy ý cười.

"Tùy anh, dù sao em cũng không nói." Cô mới không sợ anh, cô muốn đem nó vĩnh viễn trở thành bí mật.

"Ba, ba cũng đi cầu nguyện sao?" Lạc Tư lôi kéo lấy góc áo của ba, không để cho bọn họ coi thường sự có mặt của mình.

"Được." Buổi tối em sẽ biết. Tư Bì Nhĩ im lặng nói xong với cô, liền khom người ôm lấy Lạc Tư đi tới hồ ước nguyện.

"Ba, ba nghĩ ước nguyện gì?"

"Ba ước người một nhà chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau!"

Nhìn bóng lưng cha con bọn họ, khuôn mặt Nguyên Thiên Tuệ nổi lên nụ cười hạnh phúc.

Thần ơi, thật sự cảm tạ ngài đã thực hiện nguyện vọng của tôi, tôi thật sự cùng người yêu trở lại nơi này lần nữa rồi!

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro