tổng giám đốc đói bụng: thỏ trắng mở cửa đi! 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Trên xe có gắn GPS
Loan Đậu Đậu gọi điện thoại mấy ngày cho Thạch Lãng nhưng đều nghe thấy tiếng hộp thư thoại. "Bọ Hung chết tiệt, lúc nên xuất hiện thì không xuất hiện, lúc không nên xuất hiện lại xuất hiện giống như oan hồn vậy." Mắt trợn to nhìn chằm chằm điện thoại giống như nhìn nó chằm chằm có thể nghiền nát nó.

"Đậu Đậu cô đang đợi diện thoại của ai sao?" Cô nàng bát quái tiến lại gần, cười đùa nói: "Cô cả ngày đều không yên nha."

"Hả......." Loan Đậu Đậu hồi phục tinh thần, méo miệng nói: "Không có!" Cô chỉ muốn gọi điện thoại cho Bọ Hung hỏi xem tổng giám đốc thích gì! Bây giờ còn đủ thời gian mua!

Ánh mắt cô nàng bát quái nghi ngờ mặc dù cô ấy không tin tưởng nhưng cũng sẽ không truy hỏi tận gốc. "Không phải cô nói hôm nay muốn về sớm sao? Còn không về đi? Tôi giúp cô quẹt thẻ."

"Tôi quên mất!" Loan Đậu Đậu nhảy dựng lên nhìn đồng hồ chỉ gần năm giờ, bừng tỉnh: "Tôi muốn về sớm đi mua đồ ăn! Cô giúp tôi quẹt thẻ nhé nếu không sẽ không được tiền thưởng......."

Giọng nói vẫn còn vang nhưng đã không thấy bóng người đâu.......

Cô nàng bát quái nhún vai, ánh mắt nhìn người đàn ông anh tuấn: "Nhớ giúp chúng tôi quẹt thẻ, tôi phải đi tìm ngôi sao của tôi."

Người đàn ông anh tuấn đang trang điểm lại chưa rời khỏi gương giống như không nghe thấy.

Loan Đậu Đậu mới chạy ra khỏi công ty đã có một chiếc xe màu đen dừng trước mặt, gương mặt anh tuấn của Thạch Thương Ly hiện ra, con ngươi đen tối như bảo thạch. Hôm nay hắn tự mình lái xe, mở cửa tay lái phụ ra giọng trầm thấp nói: "Lên xe."

Loan Đậu Đậu không tình nguyện lên xe, vốn dĩ không muốn nhưng bây giờ là giờ tan làm rất nhiều nhân viên từ công ty đi ra cộng với xe của Thạch Thương Ly quá nổi bật chỉ làm thu hút thêm sự chú ý của nhiều người. Nếu có người biết cô lên xe của tổng giám đốc không biết ngày mai sẽ có những tin tức gì!

"Đi đâu?" Ánh mắt Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt cũng không ngừng liếc nhìn cô. Thấy trong đáy mắt cô có chút lo lắng không khỏi nhíu mày.

"Hả......" Loan Đậu Đậu chần chờ một chút nói: "Đến chợ bán thức ăn cách đây không xa, anh biết chỗ đó không?" Đối với Thạch Thương Ly kỹ tính trong ăn uống có biết chợ bán thức ăn là gì không?

Thạch Thương Ly khẽ ừ một tiếng, xe rất nhanh đã hòa vào dòng đường.

Loan Đậu Đậu đứng ở cửa chợ không nhịn được hưng phấn nói: "Thật không nghĩ tới anh cũng biết chợ ở đâu."

Thạch Thương Ly liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Trên xe có gắn hướng dẫn GPS."

Loan Đậu Đậu:.......

Cả người Thạch Thương Ly mặc âu phục, hai chân thẳng tắp được bao bởi chiếc quần tây, cả người như một bóng cây lớn. So với Tô Triệt u buồn, Thạch Lãng dịu dàng, hắn càng thêm khí thế, đôi môi mím chặt dửng dưng không hề có đường cong, trên trán không có nếp nhăn. Cao quý ưu nhã nhưng cũng lạnh lùng vô tình.

Người như vậy đến chợ đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người chung quanh, sắc mặt hắn rất tự nhiên giống như đã sớm có thói quen trở thành tâm điểm của mọi người. Yên lặng đi theo sau lưng Loan Đậu Đậu, nhìn cô và người bán hàng trả giá, trực tiếp dùng tay nhặt những bó rau đọng nước kia không có dáng vẻ sợ bẩn.

Chương 62: Ý nghĩa quà tặng
Đáy lòng bị sự ấm áp bao trùm, ngay cả khóe miệng lạnh lùng bất giác biến mất, nở nụ cười hạnh phúc đến ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện ra.

Hình ảnh như vậy giống như chồng tan làm đưa vợ đi mua thức ăn, giống một gia đình, sau này còn có thể có một đứa trẻ đáng yêu, cả nhà vui vẻ.

Loan Đậu Đậu đứng vui vẻ trong phòng bếp, không ngừng chạy tới chạy lui, Thạch Thương Ly dựa vào ghế salon, mắt híp lại giống như chú mèo Ba Tư. Trong đầu còn đang suy nghĩ hình ảnh ở chợ, chợt nảy ra một ý có lẽ kết hôn với Loan Đậu Đậu cũng không tệ.

Mặc dù dáng cô không đẹp nhưng cũng khéo léo, trình độ học vấn không quá cao nhưng hắn muốn lấy vợ chứ không phải lấy bách khoa toàn thư, cô không thông minh nhưng về sau sinh con sẽ không thông minh lắm nhưng cũng sẽ không ngốc nghếch, mặc dù cô đào hoa nhưng đã có kéo sắc bén, huống chi cơ hội để cô ngoại tình chỉ có mười phần trăm mà thôi.

Ưu điểm của cô là khi ở trên giường không đến nỗi nào hơn nữa không bám riết lấy không thủ đoạn! Dù sao cũng không phải là hắn không thể nuôi nổi cô.......

Loan Đậu Đậu làm một bàn thức ăn, đủ loại màu sắc. Cố ý mở một chai rượu đỏ cho hắn. "Tổng, Thương Ly......Gần đây giám đốc làm gì?"

Thạch Thương Ly nghe thấy cô nhắc đền người đàn ông khác khẽ nhíu chân mày, lạnh lùng nói: "Nên ở chỗ nào ấm giường."

Ấm giường? Loan Đậu Đậu suy nghĩ một chút liền hiểu, chắn chắn là ở trên giường của cô gái nào rồi! Chỉ là Thạch Lãng cũng quá sức rồi, không sợ mấy ngày không xuống giường sẽ tử vong sao!

"Hả......." Loan Đậu Đậu len lén nhìn hắn, từ trong túi móc ra một hộp quà tinh xảo đưa tới trước mặt hắn, chu mỏ: "Tôi nói rõ trước, quà sinh nhật của tôi là bàn tiệc cùng với hộp quà này, mặc dù không quá đắt nhưng tôi rất dụng tâm chọn lựa rất lâu. Cám ơn anh cho tôi ở cùng cũng cám ơn anh không đuổi tôi đi!"

Bàn tay thon dài của Thạch Thương Ly cầm lấy hộp quà, khóe miệng không nhịn được khẽ nở nụ cười. Mặc dù không mong cô sẽ đưa đồ gì đắt nhưng ít nhất cũng là do cô dụng tâm suy nghĩ còn làm một bàn tiệc đầy thức ăn, trên trán bây giờ vẫn còn đầy mồ hôi.

Loan Đậu Đậu khẩn trương nhìn hắn, ngón tay không ngừng bẻ ngón tay, rất sợ hắn không thích món quà đó. Nếu như hắn không thích, không phải hắn sẽ bày ra bộ mặt tức giận với cô sao?

Bàn tay xé giấy gói quà, mở hộp ra, ánh mắt Thạch Thương Ly chợt sửng sốt, mặt không chút thay đổi, cầm hộp quà giống như đã cố định không thể thay đổi. Chân mày khẽ run, đáy mắt khẽ cười.

"Thế nào?" Loan Đậu Đậu thấy sắc mặt hắn không tốt, cẩn thận hỏi: "Có phải không thích không? Không phải tôi khuyến khích anh hút thuốc lá chẳng qua là khi nào anh muốn hút thuốc lá có thể lấy ra chơi......"

Thạch Thương Ly lấy cái bật lửa màu bạc ra, không ngừng vuốt ve trong lòng bàn tay. Mặc dù không phải hàng hiệu nhưng mặt ngoài rất tinh xảo, màu sắc giống như trời sinh là dành cho hắn. Khóe miệng khẽ nở nụ cười ấm áp, hắn nhìn cô, lần đầu tiên dịu dàng nói: "Vật nhỏ, em có biết đưa bật lửa là có ý gì không?"

Chương 63: Không phải không có em thì không được
"Hả?" Loan Đậu Đậu sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt, tặng bật lửa còn có ý nghĩa gì sao? Vừa mới chuẩn bị nói chuyện điện thoại di động chợt vang lên: "Xin lỗi tôi nghe điện thoại một chút."

Thạch Thương Ly không lên tiếng ánh mắt ngầm đồng ý. Cúi đầu nhìn đồ vật trong lòng bàn tay, đây là món quà ý nghĩa nhất mà hắn nhận được.

"Alo......." Loan Đậu Đậu cố ý nhỏ giọng: "Bây giờ sao?........Được rồi.......Chờ em."

Sau khi cúp điện thoại Loan Đậu Đậu cẩn thận nhìn hắn, đáy mắt có một chút bối rối. Ánh mắt cúi nhìn đồng hồ, đã không còn nhiều thời gian. Lập tức đứng lên, cởi tạp dề ra cầm túi xách chạy đến cửa vừa đeo giày vừa nói: "Tôi có việc đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về ăn bánh sinh nhật cùng anh......."

Thạch Thương Ly nhíu mày, đứng lên đi về phía cửa, lúc cô muốn mở cửa thì hắn lấy tay đè cửa lại. Sắc mặt tái xanh, ánh mắt sắc bén, môi mỏng khẽ mở giọng nói lạnh lẽo từ trong cổ bật ra: "Em có thể không đi......."

Loan Đậu Đậu theo bản năng cắn môi, ánh mắt lo lắng nhìn hắn, vội vàng nói: "Cái đó.......Tô Triệt phải quay về Pháp, bây giờ anh ấy đang ở sân bay chờ gặp tôi. Anh để tôi đi, rất nhanh sẽ.....Rất nhanh sẽ quay lại, nhất định về kịp trước mười hai giờ để ăn bánh sinh nhật cùng anh."

Thạch Thương Ly vừa nghe đến "Tô Triệt", sắc mặt càng lạnh hơn, chân mày nhíu lại, gân xanh nổi đầy trên trán. Một lúc sau khẽ nói một câu: "Loan Đậu Đậu, hôm nay là sinh nhật anh."

Hắn muốn dùng lý do này để giữ cô ở lại!

"Tô biết." Loan Đậu Đậu cũng nhíu mày, sắc mặt càng thêm nóng giận: "Nhưng lần này Tô Triệt quay về Pháp về sau có thể không quay lại, anh ấy nói trước khi đi muốn gặp tôi......"

"Anh không cho phép em đi!" Thạch Thương Ly lạnh lùng vô tình nói, thái độ rất kiên quyết.

Loan Đậu Đậu giống như con thỏ nhỏ bị dồn vào chân tường giật mình: "Anh đừng có bá đạo không nói lý lẽ như vậy được không? Dù sao tôi cũng tặng quà sinh nhật cho anh rồi, cơm cũng nấu rồi, tại sao anh không cho tôi đi gặp anh ấy? Hôm nay tôi nhất định phải đi, anh không mở cửa tôi sẽ cắn anh!"

"Anh bá đạo không nói đạo lý? Tại sao anh không cho em đi?" Giọng nói của Thạch Thương Ly lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô: "Loan Đậu Đậu, rốt cuộc em có lương tâm hay không? Em xem anh là gì?"

Một lần lại một lần khiêu chiến tới ranh giới cuối cùng.

Cái gì mà coi anh là gì?

Loan Đậu Đậu bị hắn làm cho hồ đồ không có thời gian để suy nghĩ, chỉ biết Tô Triệt đang ở sân bay chờ gặp cô lần cuối! "Anh nhanh tránh ra đi, tôi nhất định sẽ cắn anh!"

Ánh mắt lạnh lẽo của Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, sự tức giận trên mặt từ từ thay đổi, đáy mắt thất vọng. Ngón tay đè chặt trên cửa một lúc sau liền buông ra. Trên trán tối sầm rất đặc biệt, làm cho hắn không giống với những người khác, cho dù là tối sầm cũng khí thế hơn người.

Ngón tay buông ra, từ không trung trượt xuống cạnh cơ thể, cơ thể nghiêng tránh qua.

Ánh mắt Loan Đậu Đậu vui mừng, mở cửa định chạy ra ngoài, vừa mới bước một chân ra ngoài, phía sau liền truyền đến giọng nói lạnh lẽo không có tình cảm của hắn: "Loan Đậu Đậu, hôm nay em bước ra khỏi cánh cửa này về sau đừng xuất hiện trước mặt anh. Thạch Thương Ly anh đây không phải không có em thì không được."

Chương 64: Bác tài làm ơn chạy với tốc độ nhanh nhất
Ánh mắt khẽ thoáng kinh ngạc, nhìn hắn chằm chằm, không biết sao gò má của hắn lại có chút u buồn. Trong trái tim dường như có thứ gì đó lấn áp, rất trầm trọng, lỗ mũi không nhịn được chua xót.

Trong nháy mắt cô thật muốn đi tối ôm hắn nhưng ý nghĩ này bị áp chế lại bởi vì Tô Triệt vẫn đang ở sân bay chờ cô. Sinh nhật sau này còn có thể ở bên cạnh hắn nhiều lần nhưng Tô Triệt đi Pháp rồi không biết có còn quay lại hay không, cô không để đến nước Pháp xa xôi như vậy, cho nên tối nay nhất định phải đi.

"Anh mau ăn cơm, tôi sẽ nhanh về." Loan Đậu Đậu khẽ nói một câu, đầu cũng không dám ngẩng lên chạy thẳng ra khỏi phòng, một mạch chạy ra đường lớn, bắt một chiếc taxi nói với tài xế: "Đến sân bay, bác tài làm ơn chạy với tốc độ nhanh nhất!"

Không gian xung quanh tĩnh lặng giống như ném đá vào giếng cũng không có tiếng động gì, thậm chí không khí còn lạnh lẽo. Dưới ánh đèn mờ, sắc mặt hắn căng thẳng, đáy mắt lạnh lùng. Đôi môi cong lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt quét qua bàn thức ăn chẳng thèm đụng vào hơn nữa còn cảm thấy chán ghét.

Đôi chân thon dài đi tới thùng rác, nhẹ nhàng thả chiếc bật lửa vẫn cầm chặt trong tay vào thùng rá. Không quay đầu lại trực tiếp đi về phòng.

"Bùm" một tiếng cửa bị đóng lại cả phòng đều rung lên.

Loan Đậu Đậu, rốt cuộc em có biết ý nghĩa khi tặng bật lửa là: "Không phải vua thì không lấy! " Làm sao em có thể đưa quà cho anh xong lại chạy đi gặp người đàn ông khác như vậy? Hơn nữa lại là vào ngày sinh nhật của anh!

Rốt cuộc em xem anh là gì? Tại sao không sợ hãi cứ khiêu chiến ranh giới của anh như vậy!

Điện thoại không ngừng vang lên phá tan không gian yên tĩnh, rốt cuộc Thạch Thương Ly có phản ứng mở loa lớn, sóng điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng thấp thỏm lo âu: "Thương Ly, em đã về. Em.......muốn gặp anh, có được không?"

Giọng nói hèn mọn cùng với thỉnh cầu!

Thạch Thương Ly khẽ động đôi môi mỏng, một lúc sau mới tự nhiên nói: "Em đang ở đâu? Anh đến gặp anh."

"Khách sạn Normandy phòng 520."

Thạch Thương Ly tắt điện thoại, bình thản nhặt áo vét trên giường, đi ra khỏi phòng, lúc đi qua phòng khách dừng lại một chút. Sau khi đóng cửa, cả phòng chỉ còn lại mùi không như có như không của thức ăn.

Loan Đậu Đậu chạy như bay vào sân bay, tìm kiếm bóng người quen thuộc trong biển người mênh mông, rốt cuộc thấy Tô Triệt đứng ở phòng chờ.

"May quá anh chưa đi. Sao đột nhiên lại đi như vậy? Em không nghe nói gì cả!"

Tô Triệt thấy cô thì ánh mắt khẽ cười dịu dàng. Ngón tay nắm gì đó trong túi, khóe miệng mím lại: "Không có gì anh rất vui vì em đã đến."

"Dĩ nhiên, chúng ta là bạn bè!" Loan Đậu Đậu nói xong cũng ngẩn người một chút, từ lúc nào cô đã xem Tô Triệt như bạn bè bình thường?

"Đậu Đậu, nếu như anh có thêm một vé máy bay, em có muốn đi cùng anh hay không?" Tô Triệt chợt mở miệng hỏi một câu.

"Hả?" Laon Đậu Đậu khó hiểu nhìn hắn, không hiểu ý hắn muốn nói gì.

Tô Triệt khẽ nâng khóe miệng, một nụ cười bất đắc dĩ, ánh mắt u buồn. Lắc đầu: "Không có gì, chỉ muốn ôm em một cái!"

Chương 65: Quan to đều rất keo kiệt
Đậu Đậu chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm vào trong ngực, thật chặt, thật chặt, chặt đến nỗi không có khe hở nào, anh ta siết cô đến nỗi cô không thể thở nổi!

Anh ấy sao vậy? Lần đầu tiên dùng sức ôm chặt như vậy, làm cho người ta cảm thấy anh ấy không thể bỏ cô!

Tô Triệt ngửi mùi tóc thơm ngát của cô, khóe miệng khẽ nở nụ cười đắng chát, nhỏ giọng nói: "Đậu Đậu, nếu em không hạnh phúc thì đến Pháp tìm anh, nhất định phải nhớ!"

"A!" Loan Đậu Đậu ngu ngốc gật đầu, trong đầu tính toán vé máy bay đi Pháp hết bao nhiêu tiền!

Tô Triệt không nói một lời, chợt buông tay nói một câu, xoay người đi, sự ấm áp đột nhiên biến mất chỉ còn lại một không khí lạnh lẽo. Trước khi lên máy bay anh ta xé tấm vé máy bay còn lại trong túi!

Cuối cùng anh ta cũng không có dũng khí nói cho cô biết: "Anh mua vé máy bay cho em, em có muốn đi cùng anh không! Hay dũng cảm hơn là đưa cô lên máy bay." Nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì? Lời nói của Thạch Lãng vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn, không khỏi lo lắng cho cô. Bị kẹp giữa một con hồ ly cùng một con sói cô có thể đối phó được sao?

Loan Đậu Đậu đứng tại chỗ ngây người, mặc dù nói chỉ xem Tô Triệt như một người bạn bình thường nhưng biệt ly như vậy làm cho trong lòng cô cảm thấy trống trải, nghĩ về sau không thể gặp mặt hay sẽ lạc mất nhau! Chiếc vòng đeo tay lấp lánh, cô bất chợt giật mình kêu to: "Phân Ruồi đang ở nhà chờ mình!"

Lập tức chạy như điên, tài xế một lần nữa chạy với tốc độ nhanh nhất.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Ân Ái Không Buông
4. Sau Khi Linh Khí Trở Lại
=====================================

Đứng ở cửa một lúc lâu Loan Đậu Đậu hít một hơi lấy dũng khí đi vào, ngộ nhỡ hắn tức giận đánh người thì sao? Cứ xem như không đánh người nhưng bộ mặt kia cũng đủ làm cho người ta cảm thấy sợ!

Nghĩ tới đây cô nhìn về phía cánh cửa khép chặt gật gù tự an ủi bản thân: "Không sao đâu, hắn chỉ dọa mình thôi! Loan Đậu Đậu mày phải có chút dũng khí, ngàn vạn lần không được để hắn hù sợ!"

Hít một hơi thật sâu, đẩy cửa ra sung sướng kêu lên: "Thương Ly, tôi đã về rồi."

Đáp lại cô chỉ có một không gian yên tĩnh lạnh lùng, căn phòng to như vậy không có một bóng người, thức ăn trên bàn cũng dã lạnh nhưng không có ai đụng tới. Ly cao cổ đựng thứ rượu đỏ làm người ta mê hoặc, màu rượu đỏ như máu lẳng lặng chờ người ta thưởng thức.

Loan Đậu Đậu thoáng thất vọng, hắn không đợi cô quay lại! Đi ngang qua thùng rác thì nhìn thấy món quà cô tặng hắn nằm yên giống như đang khóc thút thít vì bị bỏ đi! Cô thở dài nhật nó lên lau sạch sẽ nhìn nó lẩm bẩm: "Hắn giận tao! Không còn cách nào, quan to đều rất keo kiệt! Chờ hắn hết giận rồi sẽ nhớ đến mày!"

Nói xong đi xử lý những món ăn kia bỏ vào tủ lạnh. Từ phòng bếp lấy bánh ngọt đặt mua để lên bàn, đây là chiếc bánh đắt nhất cô đặt ở cửa hàng! Cắm nến lên trên, cô ngồi trên ghế chờ hắn về.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, đồng hồ treo trên tường kêu "keng keng" nhắc nhở mọi người một ngày đã trôi qua, một ngày mới đang bắt đầu.

Chương 66: Không phải gặp quỷ mà là thấy quỷ sống
Loan Đậu Đậu ngồi đến nỗi hai chân tê dại, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cánh cửa vẫn đang đóng chặt không có chút động tĩnh nào. Nhiệt độ buổi tối cực kỳ lạnh khiến cô không khỏi rùng mình một cái. Niềm hy vọng tan biến, do dự thật lâu quyết định tắt đèn, đốt nến, nhạc chúc mừng sinh nhật vang lên đầy thê lương trong không gian yên tĩnh giống như linh hồn phiêu bạt!

"Thạch đại nhân, sinh nhật vui vẻ!"

Giọng nói khàn khàn, không thổi tắt nến cũng không cắt bánh ngọt mà trực tiếp cầm bánh cắn tửng miếng từng miếng. Hương vị ngọt ngào của bơ lan tỏa trong miệng.

"Cái gì mà bánh ngon nhất cửa hàng, bánh ngọt khó ăn thế này! Hại mình uổng phí nhiều tiền như vậy, bây giờ còn không có người ăn cùng!"

Nản lòng nản chí lẩm bẩm một câu, tay cầm bánh ngọt đưa lên miệng. Không để ý khắp mặt dính đầy bơ. Ánh nến yếu ớt chiếu vào khuôn mặt cô, đầu tóc rối bời cùng sắc mặt quỷ dị giống như linh hồn xuất hiện lúc nửa đêm, thật đáng sợ!

Tiếng nhạc vẫn còn không ngừng kêu, ánh đèn dần dần tắt, toàn bộ không gian chìm vào bóng tối, không có gió, không có ánh sáng, thời gian từ từ trôi qua không ngừng.

"Phân Ruồi, không đợi tôi về thì thôi ai thèm chứ!"

Khi Thạch Lãng mở cửa thì sợ hết hồn, gào khóc thảm thiết: "Đậu xanh nhỏ em làm sao vậy? Đừng dọa anh Lãng!"

Loan Đậu Đậu nhíu mày, theo bản năng xoa xoa chân mày, mở mắt thấy Thạch Lãng, lẩm bẩm: "Sáng sớm anh làm ầm ĩ cái gì, gặp quỷ à?"

"Không phải gặp quỷ mà là thấy quỷ sống!" Thạch Lãng nhìn cô từ trên xuống dưới đều dính bơ, ngay cả tóc cũng đều là một màu trắng của bơ, thấy âm nhạc vẫn mở nhưng nến đã tắt liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, đáy mắt trầm xuống thoáng trở nên lạnh lẽo.

Loan Đậu Đậu cúi đầu nhìn dáng vẻ nhếch nhác của bản thân, gương mặt khẽ buồn. Khổ não nắm tóc, giọng nói làm như không có gì: "A, tối qua ăn bánh ngọt liền ngủ quên, không cẩn thận nên bị dính lên người."

Ánh mắt Thạch Lãng khẽ nghi ngờ, mở miệng: "Đậu xanh nhỏ......."

Loan Đậu Đậu nghiêng người thấy kim giờ chỉ bảy giờ bốn mươi, lập tức nhảy dựng lên: "Xong rồi, trễ giờ làm rồi!" Không để ý tới Thạch lãng chạy vội vào phòng tắm.

Thạch Lãng nhìn chằm chằm bóng lưng nhếch nhác của cô, muốn mở miệng nhưng cổ họng giống như có gì đó chặn lại không nói được. Cần gì phải hỏi nữa, Loan Đậu Đậu tổ chức sinh nhật cho Thạch Thương Ly nhưng hắn lại đi khách sạn với một người phụ nữ khác. Bề ngoài nhìn Loan Đậu Đậu không có gì thật ra thì trong lòng rất khó chịu, nếu không vừa rồi sẽ không nói sang chuyện khác!

Loan Đậu Đậu ngồi trên chiếc xe thể thao màu đỏ của Thạch Lãng đến công ty, mọi người trong công ty đều thấy nhưng không thể trách được! Cô nàng bát quái liền đi đến bên cạnh, lẩm nhẩm: "Ai! Tối qua có người cùng đồng nghiệp đến khách sạn, cô đoán xem nhìn thấy gì? Tổng giám đốc vĩ đại của chúng ta đi khách sạn cùng một mỹ nữ! Hơn nữa tổng giám đốc đối với người ta rất dịu dàng......."

Loan Đậu Đậu méo miệng, không hổ là cô nàng bát quái, quả nhiên tin tức cực kỳ nhanh! Thì ra tối hôm qua hắn đến khách sạn cùng mỹ nữ, tất nhiên sẽ không chờ cô về ăn bánh ngọt! Bánh ngọt cùng mỹ nữ, người nào ngu ngốc nhất cũng sẽ chọn người! Làm cho cô tối hôm qua cảm thấy áy náy với hắn.

Chương 67: Đừng nên tin những gì đàn ông nói
Stop! Thà tin tưởng người lạ chứ đừng bao giờ tin tưởng miệng lưỡi đàn ông.

"Đậu Đậu, cô làm sao vậy? Sắc mặt tệ thế!" Cô nàng bát quái thận trọng nhìn cô, hoài nghi nhìn cô vì tổng giám đốc mà khổ sở!

"À?" Ánh mắt Loan Đậu Đậu mờ mịt nhìn cô: "Đau lòng vì đi trễ sẽ mất tiền thưởng!"

Cô xác định không phải vì tổng giám đốc? Cô nàng bát quái không dám mở miệng, xát muối lên vết thương của người khác cũng không có gì hay!

Lúc ăn trưa Thạch Lãng cố ý chạy tới rủ cô đi ăn cơm. Trong mắt mọi người Loan Đậu Đậu có ở cùng cái toilet bọn họ cũng sẽ không cảm thấy cái gì kỳ lạ!

Thạch Lãng: "Tối qua Thạch Thương Ly ở phòng 502 khách sạn Normandy cùng với Trầm Vũ."

Loan Đậu Đậu không yên lòng: "vậy sao."

Thạch Lãng: "Bọn họ từng là một cặp được rất nhiều người ngưỡng mộ, trai tài gái sắc!"

Loan Đậu Đậu cúi đầu ăn cơm: "vậy sao."

Thạch Lãng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục: "Bọn họ thiếu chút nữa thì kết hôn."

Loan Đậu Đậu ngẩng đầu, ánh mắt hung ác trừng hắn, giọng nói khó chịu: "Lúc ăn cơm có thể không nói chủ đề chán ngắt này được không! Bọn họ đi khách sạn liên quan gì đến tôi!"

Sắc mặt Thạch Lãng chấn động, hoàn toàn không nghĩ tới phản ứng của cô sẽ như vậy, tự nhiên tức giận. Đôi mắt phượng tìm tòi nghiên cứu: "Đậu xanh nhỏ, em hãy thành thật nói cho anh biết, có phải em thích Thạch Thương Ly không?"

"Tôi thích hắn?" Loan Đậu khinh thường: "Đàn ông toàn thế giới chết sạch rồi sao, sao tôi có thể thích hắn chứ!"

"Nhưng bây giờ nhìn em thiếu sức sống, chẳng lẽ không phải vì hắn đến khách sạn cùng người phụ nữ khác để mặc em ăn bánh kem một mình, hồn bay phách lạc......."

"Đừng nói đùa! Ai hồn bay phách lạc? Tôi đang đau lòng vì mất tiền thưởng, bánh ngọt mua về rồi thì phải ăn chứ! Chị cả của tôi đấy nên tâm tình không tốt!" Loan Đậu Đậu ngoan ngoãn cắn một cái móng heo thật đau răng!

Sắc mặt Thạch Lãng ngày càng tối sầm, giọng nói âm trầm: "Tuần trước chị cả của em mới hết."

"......."

"Chị cả quá yêu thương tôi, một tháng đến ba lần không được à.......!" Tức giận bỏ lại một câu xoay người bỏ đi.

Thích Thạch Thương Ly? Giỡn kiểu gì vậy? Khuôn mặt đen đó, ăn nói độc ác, không có tình cảm, Phân Ruồi lừa gạt người, quỷ mới thích hắn! Hơn nữa hắn không dịu dàng chăm sóc cô như Tô Triệt, mà lại là một người vương giả độc ác.

Loan Đậu Đậu đứng trên sân thượng của công ty, gió lạnh thổi qua, hít sâu, sắc mặt tức giận đến đỏ lên, cả người run rẩy. Miệng thì nói như vậy nhưng trong đầu đều là hình ảnh mây mưa của Phân Ruồi cùng với người phụ nữ chút nữa là vợ hắn.

Tức giận đến nỗi nghiến răng kẽo kẹt, thở phì phò: "Rõ ràng có tình nhân còn quan hệ bừa bãi! Vừa yêu nam vừa yêu nữ, Phân Ruồi! Thật đáng xấu hổ!"

"Cô ở đây nguyền rủa ai vậy?" Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, Loan Đậu Đậu giật mình, thiếu chút nữa té từ trên sân thượng xuống dưới!

"Anh,anh, sao anh lại ở đây?" Loan Đậu Đậu nháy mắt kinh ngạc nhìn Thẩm Nghịch đang đứng trước mặt, trong lòng khẩn trương: "Xong đời, chẳng lẽ anh ta nghe thấy những gì mình nói, biết được tối qua Phân Ruồi qua đêm cùng phụ nữ!"

Sắc mặt Thẩm Nghịch lạnh nhạt, giống như không có chuyện gì xảy ra.Giọng nói khàn khàn yếu ớt: "Tới đây nói chuyện, đến lầu chín không tìm thấy cô nên thử lên đây xem thế nào."

Chương 68: Bởi vì chỉ có thể là cô
Loan Đậu Đậu chậc lưỡi hít hà: "Sao anh không tìm chỗ khác lại lên đây tìm?" Ngay cả Thạch Lãng cùng Thạch Thương Ly cũng không biết cô có sở thích này!

"Cô từng nói thích chỗ cao, tốt nhất có thể nướng thịt, uống bia, ngắm sao. Tôi nghĩ chỉ có tầng thượng mới thõa mãn nguyện vọng này của cô!" Thẩm Nghịch đi về phía cô, đi thẳng sau đó vòng qua!

"Cẩn thận!" Loan Đậu Đậu nhảy xuống, vội vàng bắt hai cánh tay anh ta. "Anh thật sự không nhìn thấy gì sao?"

Khóe miệng Thẩm Nghịch khẽ cười: "Trước kia mắt trái còn có thể nhìn thấy một chút, bây giờ......."

Mặc dù chưa nói xong nhưng Loan Đậu Đậu cũng biết thị lực của anh ta kém hơn. Anh ta nhìn không thấy, một mình sao có thể leo lên các bậc thang.

"Anh tìm tôi có chuyện gì không?"

"Có chuyện mà cũng không có chuyện......." Thẩm Nghịch khẽ trả lời.

"Vậy rốt cuộc là có chuyện hay không có chuyện?" Nói chuyện với loại người này thật mệt mỏi! Thẩm Nghịch thoát ẩn thoát hiện làm cách nào cũng không bắt được, càng không thể biết rõ nội tâm anh ta đang suy nghĩ gì!

Đối với trí thông minh của Loan Đậu Đậu càng khó hơn!

"Cô nên biết chuyện Trầm Vũ quay về."

"À, cô gái thiếu chút nữa kết hôn cùng tổng giám đốc sao! Anh đừng đau lòng, nói không chừng tổng giám đốc không thích cô ấy, anh vẫn còn cơ hội!" Loan Đậu Đậu vỗ vỗ vai hắn an ủi!

Ánh mắt Thẩm Nghịch tĩnh mịch, sắc mặt nặng nề, nghiêng đầu ánh mắt lại nhìn chính xác vào mặt cô: "Cô đồng tình với tôi à?"

"A, không phải! Là ủng hộ anh! Ủng hộ tinh thần cho anh phản công đè chết tổng giám đốc!" Loan Đậu Đậu lòng đầy căm phẫn.

"Vậy cô giúp tôi!" Thẩm Nghịch khẽ cười nhạt.

"Hả?" Loan Đậu Đậu sửng sốt, vuốt vuốt mái tóc do dự: "Không phải anh muốn bỏ thuốc vào thức ăn của tổng giám đốc chứ? Anh ta sẽ giết tôi đấy......."

"Chỉ cần cô làm loạn chuyện của Trầm Vũ! Mặc kệ cô dùng biện pháp gì, nhân lực cũng như vật chất tôi đều có thể trợ giúp!" Giọng nói mê hoặc phát ra từ trong cổ rất nhẹ, rất nhanh bị gió thổi bay đi!

"Tại sao lại là tôi?" Loan Đậu Đậu ưu thương dẩu môi: "Anh có thể tìm bất kỳ người phụ nữ nào làm náo chuyện của Trầm Vũ!!"

Khóe miệng Thẩm Nghịch khẽ nở nụ cười, tròng mắt giống như có thể nhìn thấy ánh sáng "Bởi vì chỉ có thể là cô!"

Yên lặng xoay người bước đi, lần này đi thẳng một đường. Sắp tới khúc cua thì anh ta dừng lại, quay đầu về phía cô nói: "Loan Đậu Đậu, ngày hôm đó xin lỗi vì đã hôn cô nhưng.......tôi không hối hận!"

"Hả?" Lần này Loan Đậu Đậu hoàn toàn không hiểu, khóe miệng hắn khẽ cười là có ý gì? Cười lạnh?

Cái gì gọi là "Ngày hôm đó xin lỗi vì đã hôn cô nhưng không hối hận!" Mẹ kiếp, không hối hận, tôi hối hận! Đậu hũ cũng bị ăn sạch rồi!

"A a a a a......" Loan Đậu Đậu vò tóc như tổ chim, nhức đầu muốn chết. Rốt cuộc đây là thế giới gì? Kể từ sau khi biết Thạch Thương Ly thế giới của cô giống như lệch quỹ đạo.

Hết Thạch Lãng với Thạch Thương Ly bây giờ là Thẩm Nghịch, ông trời còn muốn cô sống nữa không!

Lúc tan làm Loan Đậu Đậu trốn ở trong nhà vệ sinh không ra ngoài, Thạch Lãng gọi điện thoại cho cô đến nỗi nóng máy nhưng cô không nhận!

Chương 69: Đậu xanh nhỏ bị bắt cóc
Cô đứng trên bồn cầu, cô không muốn nhìn thấy Bọ Hung cùng Phân Ruồi! Đoán rằng Phân Ruồi cũng không muốn gặp cô.

Thạch Lãng quyết tâm gọi điện thoại đến khi nào được mới thôi, Loan Đậu Đậu suy nghĩ một chút, nếu được thì gọi điện thoại cho Thạch Thương Ly đi. Ngồi chồm hổm trên bàn cầu chơi trò chơi "Đào vàng". Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngồi đến nỗi chân tê rần mới bước xuống, xoa xoa đầu gối đáng thương.

Nhân viên đã về hết, phần lớn đèn đều đã tắt chỉ còn một vài cái trên hành lang. Đi ra khỏi công ty bầu trời đầy sao cùng với ánh đèn nhấp nháy của thành phố chiếu sáng cả một phương, nhìn ra ngoài đường mọi người đều đang vội vàng nhưng cô không biết mình nên đi đâu!

Không muốn quay về nhà thấy mặt hai người kia, một tảng băng, một giông bão......

Dù sao cũng phải nghĩ cách giúp Thẩm Nghịch loại bỏ tình địch, vậy đến nhà anh ta ở một đêm cũng không sao chứ? Dù thế nào đi nữa anh ta cũng là đại gai, lại còn Gay! Không thể công kích! Loan Đậu Đậu vừa móc điện thoại ra thì trên màn hình hiện lên "Đồng Thoại".

Chao ôi, cái nhân vật này trốn đã lâu giờ đã chịu ra gặp người sao?

"Xin lỗi, chủ nhân số điện thoại này không tồn tại......"

"Đậu Đậu, đừng làm loạn! Nói cho mình biết cậu đang ở đâu?" Đồng Thoại cắt ngang lời cô, giọng nói tràn đầy lo lắng.

Loan Đậu Đậu nắm điện thoại di động, móc trong túi ra vé xe buýt: "Ở cửa công ty! Không phải cậu không yêu người đàn ông của mình nữa mà muốn yêu mình chứ.......A......."

Lạch cạch một tiếng, điện thoại di động rơi trên mặt đất, tan nát.

Loan Đậu Đậu vừa đi tới ven đường vừa nói chuyện điện thoại với Đồng Thoại, không chú ý đến một chiếc xe màu đen đang chạy tới, đột nhiên dừng xe, hai người đàn ông xuất hiện, một người bắt cánh tay cô, một người dùng khăn bịt miệng cô, trực tiếp đưa cô lên xe.......

Động tác gọn gàng nhanh chóng, thời gian không tới một phút!

"Đậu xanh nhỏ......."

Thạch Lãng mới từ công ty bước ra, thấy Đậu Đậu bị đưa lên xe, sắc mặt đột nhiên sa sầm, muốn đuổi theo cũng không kịp. Xe đi xa tít không thấy đâu nữa.

Thạch Thương Ly cầm chìa khóa đi ra nhìn đến khuôn mặt khẩn trương của Thạch Lãng, trong ánh mắt đều là hốt hoảng cùng bất lực "Đã xảy ra chuyện gì?"

Thạch Lãng nhìn thấy hắn cũng sững sờ, không nghĩ tới muộn như vậy hắn cũng chưa về. Đáy mắt khẽ do dự, có thể tưởng tượng được Đậu Đậu đang gặp nguy hiểm mà hắn cũng không biết rõ thành phố này, căn bản không có biện pháp cứu Đậu Đậu. Cắn cắn môi, khó khăn nói một câu: "Đậu xanh nhỏ.......bị bắt cóc rồi."

Pằng.......

Chùm chìa khóa trong tay rơi xuống, khuôn mặt Thạch Thương Ly vẫn lạnh lùng, khuôn mặt trấn định lộ ra dưới ánh đèn đường, từ từ tái nhợt đến nỗi không còn giọt máu nào.

Chương 70: Hắn bảo anh giết chết con tin! Chính là giết chết tôi!
"Ô ô.......Ô ô......."

Loan Đậu Đậu bị bắt ném lên xe, đôi tay bị trói chặt, miệng dán băng dán màu đen có muốn nói chuyện cũng không được chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô. Hai chân muốn đạp cửa xe lại bị đánh một cái.

Người đàn ông có vết sẹo trên mặt nhìn thật hung ác, khạc một bãi đàm trên người cô, tùy tiện mắng: "Con đàn bà hư hỏng kia nằm yên cho tao!" Nghiêng đầu nói với bọn tay chân: "Cột chắc hai chân nó lại cho tao."

Mày mới là đàn bà hư hỏng, cả nhà mày đều là đàn bà hư hỏng!

Loan Đậu Đậu oán thầm, đôi mắt nhìm chằm chằm hắn! Tao không biết mày tại sao lại bắt tao! Đồ đàn ông chết tiệt!

"Nhìn cái gì? Con đàn bà hư hỏng này còn dám nhìn à? Có tin tao móc mắt mày ra không?" Đao Ba Nam vừa nói vừa vung tay định móc mắt cô.

Loan Đậu Đậu sợ phát run, vội vàng nhắm mắt lại. Mẹ nó, thật là hung dữ! Nguyền rủa chúng mày cả đời cũng không có mỳ ăn liền để ăn,a, không đúng! Là nguyền rủa các người mắc bệnh da liễu,.......Ô ô, ông trời nhanh lên một chút cho người đến cứu tôi! Anh cứu tôi, tôi liền lấy người đó! Tên ăn mày cũng được, cùng lắm thì cô nuôi hắn!

Đao Ba Nam khẽ dùng ánh mắt ra dấu cho bọn tay chân, đối phương hiểu ngầm trong lòng, từ trong góc xe lấy ra một kiêm tiêm, trực tiếp đâm vào cánh tay cô!

"Ô ô......." Loan Đậu Đậu gào khóc, trợn to mắt hoảng sợ nhìn hai người đàn ông này, sau đó không tới năm giây, đôi mắt nặng nề rũ xuống, chưa tới ba giây liền mơ hồ, sau đó cụp xuống, cả người chìm vào trạng thái hôn mê.

Xe chạy về hướng ngoại ô.

Đêm khuya tĩnh lặng, xe vẫn còn lắc lư, xung quanh tối như mực, thỉnh thoảng ở phía xa có ánh đèn leo lắt, còn có tiếng chó sủa. Loan Đậu Đậu nhíu mày một cái, cảm giác cả người xương đều muốn vỡ vụn, giống như bị phá hủy. Do dự mấy giây không biết có nên mở mắt hay không, người đàn ông có khuôn mặt xấu xí đó lại tiêm cái gì kỳ quái vào mình thì sao?

Còn nữa, rốt cuộc bọn họ muốn đưa cô đi đâu?

Không biết lái xe mất bao lâu, rốt cuộc dừng lại! Nghe thấy có tiếng người nói chuyện: "Cô ta còn hôn mê làm sao đây?"

"Cõng vào trong, ngu ngốc! Nhanh lên một chút......."

"Vâng!"

Sau đó Loan Đậu Đậu cảm giác cơ thể bị đẩy lên, kéo xuống xe, từ từ kéo.......Da thịt ma sát cùng mặt đất làm cho cô đau đến nỗi thiếu chút nữa hét lên, mẹ kiếp, bảo mày cõng, không phải bảo mày kéo, đồ ngu như heo! Muốn hại chết tao à!

Vì nghĩ đến sự an toàn nên cô tốt hơn vẫn nên nhịn một chút!

Kéo mấy phút thì hình như đến đích. Nghe có tiếng mở cửa, sau đó là ánh sáng, Loan Đậu Đậu bị ném trên ghế salon rách. Sau đó là tiếng bước chân vội vã cùng giọng nói ồn ào của người.

"Mẹ nó, mệt chết tao. Cô ta thật nặng! Vuốt thật thoải mái.......Hắc hắc......." Nụ cười ghê rợn.......

Pằng.......

"Đừng làm loạn! Không thể động vào cô ta! Cô ta là bảo bối trong lòng tổng giám đốc! Thiếu một ngón tay hắn sẽ lấy mạng chúng ta!"

"Biết thế nhưng đã đến tay rồi không thể ăn rất khó chịu.......Của tao đã cứng rồi!"

"Mẹ kiếp tự đi nhà vệ sinh giải quyết đi! Lần này phát tài to! Đủ cho chúng tau hưởng phúc về sau......Còn sợ không có tiền tìm gái sao? Ngu xuẩn!"

"Hắc hắc.......Cũng không thể nói vậy! Phụ nữ bên ngoài không có tí sức lực nào! Lỏng loẹt, một chút cảm giác kích thích cũng không có! Con đàn bà này xem ra rất ***, nếu không làm trở thành bảo bối được người ta che chở chứ?"

"Đi ngay! Nhanh đi vào nhà vệ sinh giải quyết em trai mày, đừng làm tao xấu hổ! Chúng ta là cướp nhưng cũng có đạo đức nghề nghiệp đấy!" Giọng nói rất tự hào!

"Hắc hắc.......Được rồi! Tối nay lại làm bảo bối nhà tao uất ức rồi!" Sau đó là tiếng bước chân, còn có tiếng nhổ đờm.......

Loan Đậu Đậu nằm ngay đơ trên ghế salon cũ nát, lỗ mũi có thể ngửi thấy mùi mốc, thiếu chút nữa nhịn không được nôn ra! Nghe bọn họ nói chuyện càng nghĩ càng không đúng!

Mẹ kiếp, Thạch Thương Ly che chở cô xem cô như bảo bối lúc nào? Mẹ kiếp mắt bị mù à? Xong rồi xong rồi, lần này xong thật rồi! Phân Ruồi làm sao có thể nguyện ý đưa tiền chuộc cô chứ? Ngộ nhỡ bọn cướp không lấy được tiền, nhất thời tức giận đến mất hết lý trí, giết cô? Hoặc là thay nhau hiếp cô?

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khóc không ra nước mắt! Làm sao lại có bi kịch bắt cóc như vậy? Loan Đậu Đậu rối rắm trong lòng, trong lòng mong mỏi Phân Ruồi có thể nhìn cô khổ cực nấu cơm, giặt giũ, làm việc nhà sẽ cầm tiền đến chuộc cô!

Ô ô.......Cùng lắm thì sau này cô không dùng thuốc tẩy làm xấu quần áo anh, không bao giờ nhổ nước miếng vào cơm của anh.......Nhất định phải tới chuộc tôi về nhà........!

Công ty U:I, phòng làm việc của tổng giám đốc. Ánh đèn cực kỳ tịch mịch giữa tòa nhà lớn, bốn người ngồi trong phòng làm việc to lớn, mọi người mặt không hề thay đổi! Trong đôi mắt ba người đầy lo lắng, chỉ có một người duy nhất thoải mái nhàn nhã, ngồi xem giống như việc không liên quan đến mình!

Thạch Thương Ly chạm vào cạnh cửa sổ, đôi tay tựa lên bệ cửa sổ. Cửa thủy tính phản chiếu khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo đến bức người. Đôi môi mỏng mím lại, giọng trầm thấp lạnh lùng: "Nói như vậy là đối phương bắt nhầm người? Người bọn họ muốn bắt cóc chính là cô.......Đồng Thoại!"

Đồng Thoại ngồi trên ghế salon, giày cao gót màu tím cao mười hai xencimet, đôi chân trắng dài được bao bọc bởi một chiếc quần ngắn màu tím, trên người mặc áo khoác, thoạt nhìn phong cách có chút quái dị. Khuôn mặt trắng noãn, trên mặt mặc dù không trang điểm nhưng rất thanh thoát, không có mascar, gật đầu: "Vâng, chúng tôi sớm nhận được tin có người muốn bắt cóc tôi, vẫn luôn luôn phòng bị an toàn nhưng không có ai hành động, tới chiều hôm nay thì mới biết thì ra đối phương nhầm lẫn thân phận của tôi và Đậu Đậu, bắt cóc Đậu Đậu. Tôi mới gọi điện thoại cảnh báo cô ấy, ai biết......."

Cô ấy vô tội nhún vai, chuyện này cũng không thể trách cô ấy! Chỉ có thể trách........bọn cướp quá ngu ngốc!

Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, quần áo gọn gàng sạch sẽ, không có một chút xốc xếch nào, khuôn mặt anh tuấn cùng đôi mắt to với đôi môi mỏng, giọng nói dịu dàng: "Em yêu, chúng ta về nhà ngủ đi!"

Đồng Thoại bắn ánh mắt giết người về phía hắn: "Anh câm miệng cho em!"

Anh ta vô tội cong cong môi, ánh mắt như đang nói: "Dù sao cũng không bắt cóc em, bắt cóc người khác, chúng ta phải lo gì, không bằng về nhà làm nốt chuyện còn đang làm dang dở lúc nãy!"

Đồng Thoại nghĩ đến chuyện vừa rồi còn đang làm dở khuôn mặt ửng hồng, tiếp tục trừng hắn: "Dài dòng nữa thì rời khỏi đây cho em!"

Người đàn ông méo miệng, chống cằm, không nói.

Thạch Lãng ngồi đối diện bọn họ sắc mặt vẫn căng thẳng, đôi mắt phượng đầy lo lắng cùng khẩn trương. Không còn vẻ õng ẹo cùng quá lời như ngày xưa, giọng nghiêm túc nói: "Chúng ta báo cảnh sát đi!"

"Không được!" Đồng Thoại phản đối đầu tiên, giọng nói nghiêm túc: "Một khi báo cảnh sát, đối phương sẽ giết chết con tin, Đậu Đậu sẽ gặp nguy hiểm! Tôi không thể để Đậu Đậu gặp nguy hiểm! Mặc kệ đối phương đòi bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý!"

Người đàn ông kia liếc cô ấy một cái, giọng nói lạnh lùng: "Em có nhiều tiền vậy sao?"

Đồng Thoại lắc đầu: "Không có.......Nhưng anh có!"

"Tại sao anh phải bỏ tiền mua người đàn bà khác chứ?" Người đàn ông khinh thường hừ một tiếng!

Sắc mặt Đồng Thoại trầm xuống: "Ok! Tôi không cần anh tốn tiền, tôi đi bán thân, bán một đêm hai trăm nghìn! Có thể sớm gom đủ tiền......."

"Em cũng không còn nguyên vẹn, kỹ thuật không tốt, tính khí không tốt, làm sao có thể bán hai trăm nghìn" Người đàn ông nói, không cảm thấy bây giờ đề tài này có gì không ổn.

"Anh......."

"câm miệng!" Thạch Thương Ly chợt mở miệng, giọng nói lạnh như băng, ánh mắt sắc bén, gằn từng chữ một: "Người của tôi, không cần người khác tốn tiền! Chỉ cần cô và bọn cướp đàm phán tốt, nói cho tôi biết số tiền, địa điểm cùng thời gian!"

Thạch Lãng nhíu mày không vui phản bác: "Cái gì gọi là người của anh? Muốn tiền ai cũng có thể đưa? Mấy chục triệu còn......."

"Cậu cũng câm miệng cho tôi! Bây giờ chưa đủ loạn sao?" Thạch Thương Ly lạnh giọng quát lên. Khuôn mặt anh tuấn khẽ hiện lên một chút không vui, chân mày nhíu lại. Thạch Lãng uất ức méo miệng, không dám nói nhiều. Được rồi, thật sự mười triệu hắn ta cũng không có!

Đôi mắt Thạch Thương Ly lần lượt nhìn lướt qua bọn họ, cầm điện thoại gọi. Giọng nói trong không gian tĩnh mịch cực kỳ rõ ràng, thậm chí có thể nghe thấy giọng nói của đối phương.

"Là tôi, Đậu Đậu bị bắt cóc rồi. Làm phiền cậu, lợi dụng quan hệ với người bên kia giúp tôi một chuyện!"

"Được, trong vòng một tiếng cho cậu câu trả lời thuyết phục."

Thời gian từ từ trôi qua, hôm nay không làm được việc gì. Thạch Thương Ly dựa vào cửa sổ, nhìn ánh đèn bên ngoài cửa sổ, chợt rất nhớ cảm giác có cô trong nhà. Không biết bây giờ cô thế nào, có bị đánh hay không? Chắc sẽ không nguy hiểm, bọn cướp chưa lấy được tiền trước mắt sẽ không làm gì. Chỉ sợ cô không thành thật sẽ chịu đau khổ!

Còn nữa, cô nhát gan có khóc đến nỗi mù mắt không?

Bàn tay bám trên cửa sổ nắm chặt, mạch máu cũng lồi ra có thể nhìn rõ ràng. Sớm biết có thể như vậy, hắn nhất định không xa lánh cô.......

Nửa tiếng sau bên kia gọi điện thoại tới: "Tra được rồi, đối phương tên là Cung Lam Nhiễu, dưới tay ả có mấy tên côn đồ!"

"Cung Lam Nhiễu?" Thạch Thương Ly im lặng, có chút quen thuộc lại không thể nhớ ra là ai.

"Là người tình của Hắc Bang ở thành phố Z, nghe nói rất được cưng chiều. Cho nên có mấy tên tay chân,cô ta rất dung túng đàn em. Nhưng tôi đoán cô ta không biết chuyện này bởi vì cô ta chưa bao giờ xúi giục đàn em bắt cóc người."

"Tôi muốn biết việc thăm dò địa điểm thế nào rồi? Có thể liên lạc với Cung Lam Nhiễu không?" Thạch Thương Ly nhíu chặt chân mày. Khó trách có chút quen thuộc nhưng không thể nhớ ra, thì ra là thành phố Z, nghe nói gia đình nhà ho Trình làm mưa làm gió khắp thế giới, quan hệ với vợ không tốt lắm còn có người tình!. đam mỹ hài

"Chưa tìm được địa điểm nhưng tôi sẽ giúp cậu liên lạc với Lam Nhiễu trong thời gian nhanh nhất. Cậu cũng không cần lo lắng, Đậu Đậu cô ấy......Ngu ngốc nhưng cũng có phúc của ngu ngốc."

Trong ống nghe truyền đến giọng nói lạnh lẽo, trong màn đêm yên tĩnh làm cho trái tim không khỏi hoảng hốt. Lời nói của Thẩm Nghịch hắn có thể hiểu được. Ngay bây giờ không nên làm gì, để anh ta đi xử lý, nếu như có thể liên lạc với Lam Nhiễu càng tốt, có thể tránh tất cả tổn thương. Để Đậu Đậu bình anh quay về, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Người đàn ông lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, ngáp nói: "Bảo bối, chúng ta về nhà ngủ đi. Người ta có thể giải quyết......."

"Anh câm miệng đi! Cút đi!" Đồng Thoại không khách khí giơ móng vuốt với hắn, giọng tức tối: "Nếu muốn về thì anh về một mình đi, đừng làm phiền tôi!"

Thạch Thương Ly đi tới bàn làm việc ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng Đồng Thoại. "Hai người về trước đi, chuyện của Đậu Đậu tôi sẽ giải quyết."

"Nhưng......."

"Hai người ở đây cũng không giúp gì được cho tôi, không bằng về nhà đi!" Thạch Thương Ly lạnh lùng ngắt lời cô, thái độ rất kiên định.

"Anh Thạch nói đúng đó! Chúng ta về trước đi!" Người đàn ông trực tiếp đứng lên nắm tay Đồng Thoại, dùng sức hơi lớn giống như đang cảnh cáo cô.

Đồng Thoại do dự mấy giây liền gật đầu: "Vậy cũng được! Tôi về nhà chờ điện thoại của anh, Đậu Đậu không sao thì gọi cho tôi!"

Thạch Thương Ly gật đầu, nhìn bọn họ rời khỏi phòng làm việc, ánh mắt chuyển đến người vẫn đang ngồi im lặng trên ghế salon "Cậu cũng về đi!"

Thạch Lãng xoay người ngồi vào vị trí lúc nãy người đàn ông kia ngồi, đối mặt với Thạch Thương Ly, hất cằm: "Tôi muốn ở đây chờ tin tức của Đậu Đậu."

Thạch Thương Ly nhíu mày, trầm giọng nói: "Tùy cậu." Sau đó nhìn tài liệu chờ điện thoại báo tin tức của Thẩm Nghịch.

Khi đi đến hành lang Đồng Thoại nói muốn đi toilet, người đàn ông đứng trước cửa thang máy lại nhận được một cuộc điện thoại: "Người phụ nữ tao trong tay mày sao? Mười triệu đôla? Xin lỗi, không có. Bọn mày muốn giết con tin? Vậy làm đi đừng báo tao đi nhặt xác, tao sợ máu tanh......."Cúp điện thoại! Người đàn ông cười cười, Loan Đậu Đậu trong điện thoại dám nói Fuck-you.......Lần này cô ta bị bắt cóc thay bảo bối cũng đáng đời cô ta! Dù sao có hai người đàn ông quan tâm lo lắng cho cô ta! Anh ta không quan tâm vấn đề này!

Đao Ba Nam cầm điện thoại tròn mắt, quay đầu nhìn Loan Đậu Đậu ngồi trước bàn ăn đùi gà: "Anh mới nghe gì vậy?"

Loan Đậu Đậu miệng đầy dầu, lẩm bẩm: "Hắn nói anh giết con tin! Chính là giết chết tôi!" Chỉ là giọng Thạch Thương Ly nghe là lạ, không có trầm thấp như vậy? Không phải hắn nghe thấy cô bị bắt cóc lại vui hơn chứ?

Ách.......Chợt không có khẩu vị nữa! Cô bị bắt cóc, hắn không những đưa tiền chuộc cô về còn nói bọn cướp giết con tin! Quá không có lương tâm........Dầu gì cũng ở chung một mái nhà, đã từng ngủ cùng nhau.......Cô lại giúp hắn giặt quần áo nấu cơm.

Tại sao hắn có thể vô tình như vậy! Nuôi con chó Nhật còn tốt hơn hắn! Ô ô.......Nước mắt rơi trên đùi gà đang gặm dở! Trong lòng rất khó chịu!

"WOW! Tao còn chưa khóc, mày khóc gì? Không phải tao bắt cóc trắng tay sao?" Đao Ba Nam im lặng bóp trán.

Loan Đậu Đậu để đùi gà xuống, xoa xoa bàn tay dính đầy dầu lên quần áo hắn, hít hít mũi: "Không ăn, anh trói tôi lại đi! Nhớ trói lỏng một chút, không sẽ làm máu bầm đau lắm!"

Đao Ba Nam cầm sợi dây vội vàng cột tay cô, trói xong mới thét chói tai: "Không đúng! Nếu không lấy được tiền chuộc, tao còn trói mày làm gì?"

Loan Đậu Đậu nhìn hắn. Lông mi còn dính nước mắt, nghi ngờ: "Vậy anh muốn thả tôi ra sao?"

"Nói nhảm, làm sao có thể thế! Không lấy được tiền tao phải ăn thua thiệt!" Đao Ba Nam móc ra từ hông con dao găm kề sát cô cô, hung hăng hỏi: "Người đàn ông của mày đã không đưa tiền chuộc mày, vậy thì bảo người nhà lấy tiền chuộc!"

"Hắn không phải người đàn ông của tôi!" Loan Đậu Đậu rầm rì, méo miệng: "Tôi không có người thân."

"Đừng nói láo, đưa số điện thoại người nhà mày cho tao! Tao không muốn nhiều, một trăm vạn cũng không được sao?" Đao Ba Nam giơ một ngón tay.

Loan Đậu Đậu mắt đỏ giống như thỏ, méo miệng: "Tôi thật sự không có người nhà! Ô ô.......Tôi chưa ra đời ông bà nội đã mất, tôi vừa sinh ra mẹ tôi liền mất, ba tuổi ba tôi có người tình, bị tai nạn xe cộ chết rồi.......Ô ô.......Một mình tôi không nơi nương tựa, ăn không đủ no mặc không đủ ấm......Tôi.......Ô ô......."

Nghẹn ngào nói không được, mặt đầy nước mắt cùng nước mũi, khóc đến kinh thiên động địa, làm cho người ta đau lòng!

Đao Ba Nam hít mũi một cái, hốc mắt ửng hồng, thu hồi dao găm. Vỗ Vỗ bả vai cô, giọng nói khàn khàn: "Số cô thật khổ, cô cũng giống tôi đều khổ!"

"Ô ô.......Anh cũng là cô nhi sao?" Loan Đậu Đậu nước mắt ròng ròng nhìn hắn, đáy mắt khẽ đồng tình: "Chúng ta là đồng bệnh tương liên!"

"Cũng không phải.......Lúc còn nhỏ ba mẹ đều mất, không có ai nương tựa! Nếu không tôi sẽ không gia nhập vào xã hội đen......Qua hôm nay không biết có ngày mai hay không!"

"Ô ô......Anh thật đáng thương......."

"Ô ô.......Cô cũng thật đáng thương......."

Đao Ba Nam ôm cổ cô, hai người cùng khóc thảm thương.......!

Hai người ra ngoài quay về nhìn nhau không hiểu gì. Một trong hai người cẩn thận hỏi: "Anh Ba, anh không sao chứ?"

Đao Ba Nam phản ứng kịp, đầy Loan Đậu Đậu ra, lau nước mắt trên mặt. "Mẹ nó! Tao khóc với mày làm gì! Tao cho mày biết, ngày mai không ai tới giao tiền tao sẽ bán mày vào hộp đêm tiếp khách!"

"A, vậy không tốt, hay là để em kiểm hàng trước cho!"

Bàn tay đưa tới bị Đao Ba Nam chụp được, giọng nói tràn đầy tức giận: "Tao nói mày bao nhiêu lần rồi? Chúng ta là cướp, là côn đò, là người nguy hiểm chứ không phải tội phạm cưỡng dâm!"

"A!" Tay chân cúi đầu, mệt mỏi vô hồn đi tới, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm người Loan Đậu Đậu, bộ dạng rất dê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff