Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một nhà hàng cao cấp, trước hoa dưới trăng, ánh đèn tuyệt đẹp, không khí dễ chịu, tiếng nhạc êm ái, nhưng lại có người nhấp nhổm như muốn bỏ chạy.

Bực muốn chết...

Trong lòng có linh cảm chẳng lành, Khang Mân Quân nhìn vào người đàn ông ngồi đối diện cảm thấy hơi sợ.

Đừng! Ngàn vạn lần không được nói với cô câu nói kia, cô thật không muốn nghe. Khang Mân Quân trong lòng ra sức cầu nguyện. Nhưng ông trời cũng không thèm quan tâm đến cô, bởi vì người đàn ông kia đã nói: "Mân Quân, lấy anh đi!" Anh ta khẩn khoản nhìn cô, chờ đợi cô gật đầu đồng ý.

Cô nhìn chằm chằm bàn tay anh ta đưa về phía cô, là một hộp nhung nhỏ, bên trong là chiếc nhẫn kim cương cực lớn lóe sáng, Khang Mân Quân cô có cảm giác rất muốn khóc.

Tại sao? Tại sao người đàn ông nào quen biết cô đều muốn yêu cô đến chết?

Chẳng lẽ cô giống như bãi tha ma tốt, cho nên mọi người vội vàng muốn chiếm vị trí đẹp.

Không phải chứ..., cô lại nghĩ ngợi lung tung gì vậy? Trong tình cảnh này, cô nên nhanh chóng từ chối sau đó bỏ đi.

"Mân Quân, em đồng ý với anh đi. Anh thề sẽ tuyệt đối yêu thương em..."

Khang Mân Quân vừa định mở miệng thì nghe thấy lời tỏ tình như vậy, toàn thân đến lông tơ cũng cảm thấy kính nể.

"Kính Trung, thật xin lỗi, tôi đột nhiên có chút việc, anh... việc này hôm khác chúng ta nói tiếp được không?"

Cô giả bộ xin lỗi, chuẩn bị bỏ chạy...Cô lặng lẽ thò tay xuống gầm bàn, một tay vội vàng mò điện thoại di động trong ví da, tiếng nhạc chuông bất giác truyền ra.

"Này! Cái gì , hỏi có được không hả? Mình biết rồi, ngày mai làm dâu phụ cho cậu, nhớ rồi.... Hả? Muốn mình tối nay ngủ nhà cậu hả? Sợ mình không lên được..."

Khang Mân Quân giả bộ như thể đang cùng người đầu dây bên kia nói chuyện, thực tế không có ai!

Khang Mân Quân đã dùng tới 1001 chiêu, nhưng đây vẫn là tuyệt chiêu khiến người khác không thể đoán ra được. Tất cả là nhờ chiếc điện thoại yêu quý, chỉ cần tìm được nút chuông mặc định còn sợ gì điện thoại không vang?

Ha ha, cô rất thông minh đúng không? Có thể nghĩ ra tuyệt chiêu trốn chạy.

"Kính Trung, thật sự xin lỗi, bạn tôi sắp cưới lại chưa chuẩn bị xong mọi việc, cần tôi giúp một tay, vậy tôi đi trước. Bye!" Cô tao nhã cúp máy, tao nhã đứng lên, sau đó tao nhã bước đi thật nhanh.

"Mân..." Người bị bỏ rơi, bộ mặt và ánh mắt đầy kinh ngạc.

Khang Mân Quân vừa bước ra khỏi phòng ăn liền tăng tốc, cuối cùng dùng tốc độ 100m mà chạy.

Phù phù phù! Có lẽ là chạy trốn kịch liệt quá, Khang Mân Quân thở gấp, tốc độ chạy dần chậm lại.

Ai, lại bỏ lỡ một người đàn ông tốt, thật là buồn.

Hết đấm ngực lại dậm chân, Khang Mân Quân thật ra không nỡ rời bỏ người đàn ông vừa rồi!

Lâm Kính Trung ở bên trong kia, năm nay 30 tuổi, là "bạn trai" hiện tại của cô.

Anh ta, gia thế tốt, giá trị con người cao, thể trạng lẫn diện mạo không thể chê, mọi mặt đều rất tuyệt, mỗi tội tại sao lại muốn cầu hôn cô???

Nếu anh ta không mở miệng, cô cũng không cần mang dấu X ra gạch.

Haizz, thật lãng phí, lại mất đi một người đàn ông siêu tốt.

Tại sao cô không gặp được người đàn ông nào có các điều kiện ưu việt như thế, mà vĩnh viễn chỉ nói yêu thương với cô mà thôi? Đi đâu tìm được người như vậy đây?

Than thở nhiều chỉ tổ vô ích, kết luận là trên danh sách bạn trai vẫn còn thiếu một người nữa.

Chỉ là đàn ông, tìm thêm sẽ có. Dù sao hiện nay cô vẫn có 2-3 kẻ dự bị nên cũng không đến nỗi quá thương tâm.

OK, cứ như vậy đi. Hôm nay kết thúc không hài lòng lắm, cho nên cô quyết định về nhà đánh một giấc.

Bồi bổ tinh thần cùng thể lực, ngày mai mới có thể đi dự tiệc xem xét đối tượng mới.


Quả tinh cầu trong phòng ăn ở tầng trên cùng của khách sạn xoay tròn.

Ngày hôm nay là ngày tốt để hai nhà "Phạm-Nhâm" làm đám cưới, cả tầng lầu được bố trí lộng lẫy xa hoa, khách khứa tham gia cũng cười nói vui vẻ.

Có điều, hai người ngồi ở phòng cô dâu chờ vào tiệc, lại cảm thấy có chút nhàm chán.

"Này! Cậu làm quái gì mà lại ném hoa cô dâu đúng vào mình thế?" Nhàn rỗi không làm gì, phải hỏi tội một chút. Khang Mân Quân ngồi tại chỗ, đôi tay khoanh lại trước ngực.

"Ai biết có rơi vào cậu hay không? Mình chỉ tiện tay ném 1 cái thôi, làm sao biết nó có rơi đúng đầu cậu hay không..." Cô dâu xinh đẹp nhí nhảnh nháy đôi mắt to đáng yêu.

"Ha ha, thật đúng lúc đấy!" Đúng lúc làm cho cô mất thể diện, Khang Mân Quân quẫn trí trợn mắt.

Lại nói đến lúc ấy, cô là dâu phụ giúp bao nhiêu việc, chỉ muốn trốn sang một bên lấy lại hơi, vậy mà vừa đi mấy bước, một bó hoa to cứ thế từ trên trời rơi xuống, đập trúng đầu cô.

Nhận được hoa của cô dâu nghĩa là cô sẽ là cô dâu tiếp theo. Luống cuống tay chân một hồi, cô cầm hoa đập vào người đứng phía trước.

Khang Mân Quân chỉ nghĩ đến việc đó đã cảm thấy mất hết thể diện.

Nói thật, cô cũng không phải cố ý, sao người đàn ông kia sắc mặt lại khó coi đến thế?

Haizz, muốn trách cũng nên trách cô dâu kia không có mắt. Cô cũng chỉ là người vô tội bị hại, cần gì anh ta phải nhìn chằm chằm cô dữ dằn như thế?

"E hèm, cậu thật là tốt số mới nhận được đó, không thấy có bao người muốn tranh giành sao". Mặc cho Nhâm Mẫn tiếp tục giả vờ vô tội, dù sao cũng phải thừa nhận thật ra là có chút cố ý!

"Tốt số sao? Khá lắm, nhưng mình lại chưa muốn lấy chồng!" Khang Mân Quân lạnh giọng hừ, khuôn mặt tỏ vẻ không đồng tình.

"Mân Quân, mình thật sự không hiểu cậu. Rõ ràng bao nhiêu người muốn kết hôn với cậu, còn cậu lại không chịu lấy chồng, Nhâm Mẫn nhíu mày chăm chú nhìn cô bạn thân.

Thật ra thì cô giận nhất chính là thái độ cự hôn này. Trời mới biết, cô cứ nghĩ đến cưới đã muốn điên rồi, vất vả mãi mới kiếm được một người chịu cưới cô.

"Tớ sao phải đi lấy chồng chứ? Kết hôn tốt ít, dở nhiều, nghĩ không ra!" Khang Mân Quân thẳng vai, hai tay nhất quán, khuôn mặt có vẻ khinh thường.

"Cái gì mà nghĩ không ra? Kết hôn là việc tốt, sao cậu nói như là việc thảm thế?" Mẫn Như đầu mày nhíu lại như muốn đánh người.

"Tốt gì? Tốt chỗ nào?" Khang Mân Quân vẫn tiếp tục phản đòn với bạn thân, bên ngoài còn chưa đến lúc mời khách dùng cơm.

Mặc dù vấn đề này, hai cô đã tranh cãi nhiều lần, lúc này không cần thiết phải nói thêm, chỉ là... rảnh rỗi không có việc gì làm. Thật ra, cô cũng không phải thích nói nhảm, càng không phải muốn diễn lại trò cũ. Cô thật không hiểu nổi kết hôn thì có cái gì tốt?

"Còn phải nói, mình mới muốn hỏi cậu, kết hôn thì có gì không tốt, sao cậu lúc nào cũng phản đối?" Nhâm Mẫn phóng tia nhìn từ đôi mắt tuyệt đẹp về phía cô bạn thân.

"Thế cũng phải hỏi, đương nhiên là vì mình không muốn thành một thiếu phụ luống tuổi có chồng!" Khang Mẫn Quân ưỡn ngực, mạnh mẽ trả lời.

Làm ơn đi, dáng dấp cô đẹp như thế, mà để cho củi gạo dầu muối tương dấm trà hun vào người, cô không biến thành Obasan* mới lạ!

*Obasan: cô, bác (gái) (tiếng Nhật)

"Ai bảo kết hôn sẽ trở thành thiếu phụ luống tuổi có chồng? Mân Quân, ý nghĩ của cậu thật quái gở!" Lông mày Nhâm Mẫn nhíu lại thật sâu, không thể hiểu nổi kiểu lý luận của cô bạn thân.

"Tớ làm sao? Cậu mới là lạ đó! Lấy chồng xong, bất kể có việc hay không cũng phải về nhà rửa tay nấu canh! Mà phục vụ đàn ông tính tình như thời tiết, còn phải tranh thủ lúc lão chồng đi tắm rửa nghỉ ngơi lo đi làm đủ loại việc nhà. Sau đó, mệt sắp xỉu đến nơi còn bị người ta kéo lên giường thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cuối cùng là bị hành gần chết. Cứ coi như mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ, cậu thử nghĩ xem khi từng thứ một lớn dần lên, cuộc sống khác nào địa ngục". Phát biểu hết một chuỗi cảm nghĩ, Khang Mân Quân cảm thấy nói ra được thật là tốt quá.

Dĩ nhiên, chỉ có Khang đại tiểu thư tự cho mình là nói năng lưu loát! Về phần Nhâm đại tiểu thư, tương lai là nhị thiếu phu nhân của Phạm gia, đương nhiên không nghĩ tới những việc như thế.

"Khang Mân Quân! Cậu nói toàn lời vớ vẩn, làm gì đến nỗi như thế hả?"

Nghĩ đến cuộc sống như thế, cô dâu xinh đẹp đáng ra không nên nhíu mày, Nhâm Mẫn lại bị bạn thân khiến cho tâm tư trở nên rối rắm.

"Lời lẽ vớ vẩn gì chứ? Mình nói từng câu từng chữ đều là danh ngôn đấy. Nói cho cậu sáng mắt ra nha."

Với cô bạn thân thiết nhất, Khang Mân Quân cô mới tận tình khuyên bảo như vậy, không bỏ mặc bạn mình chịu khổ.

"Người ta lời nói khỏi miệng tựa châu ngọc."

"Hừ! Cũng biết tiếng Trung khó nghe!" Khang Mân Quân bất mãn hạ giọng, đưa mắt nhìn về phía tân nương xinh đẹp.

"Mân Quân này..." Thấy vẻ mặt Mân Quân không mấy vui vẻ, Nhâm Mẫn thở dài một cái mới nói tiếp "Cậu chắc chưa yêu bao giờ, đúng không?"

"Ai nói..."

Khang Mân Quân định phản bác, chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa bên cạnh cô dâu bất chợt mở ra.

Trong hội trường, người dẫn chương trình đang dẫn chú rể đến để rước dâu.

Nhìn thấy Anna tới, Nhâm Mẫn liền đứng lên nhưng vẫn không quên nói với Mân Quân: "Một khi cậu hết lòng yêu ai đó thì cho dù có là địa ngục, cậu cũng sẽ vui vẻ chịu đựng"

Nói xong, cô dâu xinh đẹp được chú rể nắm tay dẫn đi, còn lại mình cô trong phòng cô dâu ngẩn người ngây ngốc.

Vậy sao? Là cô không biết yêu?

Tránh hội trường đám cưới huyên náo, Khang Mân Quân đi sang phía đối diện phòng ăn, vốn chỉ muốn thoát khỏi đám người ầm ĩ lại không ngờ phát hiện đó là một vườn hoa.

Không chút nghĩ ngợi, Khang Mân Quân lặng lẽ ngồi xuống bên vườn hoa bí mật này.

Vườn hoa giữa không trung được bố trí tinh xảo, vừa đẹp lại vừa thoải mái. Khang Mân Quân đi một vòng rồi quyết định ngồi xuống một chiếc ghế treo đặc biệt.

" Mình không biết yêu ư...." Ngẩng đầu nhìn trời, xung quanh là thủy tinh trong suốt không che được ánh sáng, Mân Quân nhìn thứ ánh sáng u ám mà ngẩn người.

Cô cũng nói chuyện yêu đương với nhiều người, đồng thời cũng qua lại với nhiều đàn ông, nhưng cô có yêu không? Vần đề Nhâm Mẫn nói tới khiến cô suy nghĩ mông lung.

Nói thật là tình sử của cô có thể đóng thành quyển sách dầy rồi, làm sao có thể nói là cô không yêu được?

Nhất định là có. Ách, nên... có chứ?

Nhưng, cô yêu ai?

Nghĩ ngợi một chút, cô nhất định là yêu ai chứ, phải có người khiến cô ngày nhớ đêm mong, hễ nhớ đến là lòng lại tràn đầy ngọt ngào xem lẫn chua xót chứ.

Nhất định đó là một nhân tài!

Nhưng, đáng tiếc là... suy nghĩ 3 phút 8 giây, cô liền bỏ qua.

"Điều này sao có thể?" Cô nghĩ mãi không ra nổi nửa người.

Không phải quá đáng thế chứ? Cô quan hệ với nam giới, số lượng nhiều đến không thể nhiều hơn được nữa! Dẫu sao cũng nên có 1-2 người khiến cô cả đời khó quên chứ?

Cô nhíu chặt lông mày, Khang Mân Quân rốt cuộc bi thảm phát hiện ra, cô thật sự chưa từng yêu.

Lạ một điều, vậy trước đây cô quan hệ với những người đàn ông kia là thế nào? Chậc, nhất định bọn họ chưa đủ ưu tú để cô có cảm giác động lòng.

Cái gì? Đợi đã nào...! Cô việc gì phải nghiêm túc chứ? Bất kể là có yêu hay không, căn bản không quan trọng, cái quan trọng là - cô không có hứng thú lập gia đình!

Thật là, chỉ vì một câu nói của Nhâm Mẫn mà cô bị hù dọa hay sao? Haizz, cô còn nghiêm túc ngồi đây suy nghĩ vẩn vơ, lãng phí thời gian đi câu vài kẻ ngốc.

Yêu chỉ là một hoạt động giải trí, hợp tác, không hợp thì chia tay, nói yêu thương thì được, muốn cưới cô liền không bàn tới nữa.

Cô vẫn kiên trì với triết học "Lão nhị"... Làm vợ bé tuyệt đối hạnh phúc hơn so với vợ cả!

Đúng, chính là như vậy! Giơ hai ngón tay, trong nháy mắt Khang Mân Quân chuyển từ suy nghĩ nhàm chán khôi phục lại tinh thần phấn chấn.

Nhảy xuống khỏi ghế treo, Khang Mân Quân quyết định muốn vui vẻ với mặt hàng mới.

Hắc hắc, hôm qua mới vừa gạch đi một tên, giờ đương nhiên lại muốn tìm một người mới thay thế!

Khang Mân Quân nhẹ nhàng bước, vui vẻ muốn đi ra, ai ngờ vừa bước tới định mở khóa cửa, đầu cũng chưa kịp ngẩng lên, liền đụng phải một bộ ngực nở nang.

"Úi...", giật mình, Khang Mân Quân ngẩng đầu...

A? Là anh ta? Kẻ bị cô dùng hoa cô dâu đập vào, mặt lạnh như băng? Wow, cô với anh ta xem ra rất có duyên nha!

Chỉ là, cái khuôn mặt kia khiến người ta chẳng dám khen.

Chậc, rõ ràng ngũ quan vừa nhìn đã thấy không tồi, nhưng cái khuôn mặt này sao thấy lạnh buốt?

"Oh, thật trùng hợp, lại gặp anh". Mặc dù người kia khuôn mặt lạnh tanh, Khang Mân Quân ngược lại nở một nụ cười lễ phép.

Dù sao lúc nãy cũng không phải với người ta, cô đương nhiên muốn lấy lòng mà nở nụ cười thăm hỏi. Mặc dù, kẻ có lỗi ngàn vạn lần là Nhâm Mẫn, nhưng kẻ đập người ta chính là mình.

"Ừ". Anh ta lạnh lùng đáp, không hề nói thêm gì chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Cái gì? Anh ta như vậy là thế nào đây? Tức đến nỗi không thèm nói chuyện với cô sao? Chậc, thật là hẹp hòi! Cô không nhịn được cảm thấy bực mình nhưng trái lại vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười.

"Bó hoa kia... À, tóm lại là tôi không cố ý, thật xin lỗi anh!" Lặng lẽ lui hai ba bước, Khang Mân Quân mở rộng cự ly.

Ừ, như vậy tốt hơn nhiều. Chàng trai kia thật sự là quá cao, nếu không lùi lại, cổ của cô có thể sẽ gãy mất.

Cô cao 1m68, con gái như thế được xem là cao ráo rồi, nhưng đứng trước anh ta... quả là kém xa.

Anh chàng kia đại khái phải khoảng 1m9. Nói thật, thân hình anh ta rất đẹp, cao ráo, khỏe mạnh, bờ vai vững chắc, thoạt nhìn liền có cảm giác an toàn, chỉ có điều... không nên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh ta.

"Không sao cả". Anh ta mặt lạnh cúi đầu, trong đáy mắt cô thoáng một ý nghĩ phức tạp.

Hô - thật lạnh lùng! Khang Mân Quân bị đông cứng có phần không chịu nổi, run run. Theo cô, tốt nhất nên mau tránh đi, có thế mới không bị cái không khí lạnh lẽo này làm cho phát rét.

"Anh chắc là muốn đến đây cho yên tĩnh, vậy tôi không quấy rầy, tặng chỗ này cho anh. Bye" Nói xong, Khang Mân Quân không chờ người kia đáp, nhanh chóng rời đi.

Nơi này quả thật là rất yên tĩnh! Nhưng cộng thêm cái luồng khí lạnh đó, cô không ngu mà tiếp tục ở lại đấy, ngộ nhỡ chẳng may bị đông lại thành băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro