Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu phải quyết định nhanh một chút, mọi chuyện đang dần tồi tệ hơn rồi."

"Không nên động đến cô ấy." Thanh âm có chút đè nén tức giận.

"Hiện tại tình trạng của Amanda không tốt, chính cậu cũng biết rõ, vậy mà lại vẫn mang tiền ra đổ vào cô ta."

"Đó là tạm thời. Người nào mà không phạm sai lầm? Chỉ cần cô ấy đi qua chuyện này được, thì sẽ lên đến đỉnh cao nhất."

"Hừ! Cha con hai người đều là cùng một dạng."

"Ông nói cái gì?" Long Thiều Thiên âm điệu trầm thấp, không nóng không lạnh nhưng âm lượng đã cao hơn.

"Cha con Long gia nhà cậu đều yêu ca sĩ. Cha cậu chính là một ví dụ máu chảy đầm đìa còn đó, cậu vẫn muốn theo bước ông ấy sao?" Giám đốc Vương lạnh lùng nói.

Không khí phút chốc bỗng trở nên nặng nề, mọi người cũng đều trầm mặc, bởi người họ Vương kia đã nói lên hộ tiếng lòng của họ.

"Được rồi, có chuyện gì thì từ từ nói, làm gì mà lại phải nóng nảy như vậy chứ?" Long Chính Khang lên tiếng. Ông là chú của Long Thiều Thiên, ở Long thị uy vọng cũng rất cao.

Mọi người đều đồng loạt đứng dậy rời đi, chỉ còn lại Long Chính Khang. Ông dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Long Thiều Thiên.

"Thiều Thiên, về hôn sự kia, cháu tính như thế nòa?"

"Cháu sẽ suy nghĩ thêm."

Ông nhìn ánh mắt cơ trí của Long Thiều Thiên: "Chú biết cháu đã bí mật mua cổ phiếu, hiện tại cháu có khoảng 46%?"

Khuôn mặt Long Thiều Thiên vẫn là không một chút thay đổi, chỉ cười nhẹ một tiếng.

"Chú biết, cái cháu muốn không phải chỉ là Long thị, mà còn nhiều hơn thế nữa kia."

"Chú đang làm thuyết khách cho ai vậy?"

"Ha ha! Coi như chú vì mình! Chú vẫn luôn hy vọng Long thị có thể phát triển hơn nữa, Thiều Thiên, đừng dẫm vào vết xe đổ của cha cháu. Tiểu thư Quan Gia cũng rất tốt, chú đã gặp mấy lần, coi như không tính đến xuất thân bối cảnh, thì cũng là một cô gái rất xuất sắc."

Long Thiều Thiên một chút cũng không nhúc nhích, dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ.


"Mấy cậu nói vậy có đúng không?"

"Hừ! Nhỏ giọng một chút, Amanda có trong đó không?"

"Cô ấy không có đây, còn đang trong phòng thu, chút nữa sẽ ra."

Từng giọng nói cố đè thấp thanh âm từ ngoài cửa truyền đến, khiến cho Amanda vốn đã thu âm xong muốn đẩy cửa bước ra lại nghe thấy tên mình thì không khỏi rút tay về.

"Nghe nói Long thị đang nâng đỡ một người mới- Trần Dư, hát nhảy đều tốt. Mọi người đều nói cô ấy chính là tiểu Amanda."

"Amanda chiếm cứ cả nửa vùng trời, Long thị hiện tại là đã vội vã đào tạo người mới?"

"Nghe nói a....." Người này thanh âm lại càng cố làm nhỏ hơn, những người khác thân thể đều ghé vào sát người nọ: "Nghe nói Amanda bám dính quá, Boss không chịu nổi nữa, hắc hắc...."

Rõ ràng có thể nghe tiếng hút khí từ đó truyền ra.

"Qúa bạo đi! Hai người bọn họ...."

"Có thật không? Vậy thì thật là một đại bát quái*"

*Đại bát quái: bát quái là tin giả trí, lá cải đó, đại khái đây lag tin tức để buôn rất lớn.

"Đây đã sớm không phải tin gì mới, rất nhiều người cũng đã biết việc này rồi. Lần trước không phải có scandal cô ấy với trùm truyền thông sao? Đó chính là Long Thiều Thiên đó, nếu không anh ta làm sao mà thưởng thức, cất nhắc cô ấy trở thành một ngôi sao lớn thế chứ?"

"Cái chuyện về cô người mới cậu vừa nói là như thế nào?" Đại khái là không dám nói đến chuyện này nữa, đề tài lại được chuyển qua cái khác.

"Người mới kia ngoan ngoãn lại láu lỉnh, có thể không được cưng chiều sao?"

"Nhưng không phải anh ta muốn cùng tiểu thư Quan gia kết hôn liên minh sao?"

"Chậc! Cậu lại không hiểu rồi. Đàn ông mà, gặp dịp thì chơi là một chuyện, muốn kết hôn, cưới vào cửa lại là chuyện hoàn toàn khác."

"Vậy thì Long gia tập đoàn trong giới giải trí châu Á là lớn nhất rồi."

"Còn không phải sao? Sau khi liên hôn cùng Quan gia, làng giải trí châu Á không phải là thiên hạ của Long Thiều Thiên sao."

"Này Long đại thiếu gia đúng là không ai sánh bằng. Sau khi khám phá ra Amanda. Lại đào tạo Trần Dư, hiện tại lại sắp liên hôn cùng Quan gia, thật là hưởng hết diễm phúc của người ta mà."

"Đã sống lâu như vậy, cậu còn không biết? Ở đây đàn ông có tiền như vua thiên hạ vậy đó, mỹ nữ thiên hạ, Hoàn phì Yến gầy có thể tùy ý mà chọn."

"Đàn ông có tiền vẫn là tốt nhất....."

Amanda như con rối gỗ, mờ mịt chui vào trong xe.

"Tiểu thủ, hiện tại về nhà sao?" Lão Trần tài xế quan tâm hỏi.

Cảm giác sai rồi sao? Từ ánh mắt của lão Trần có thể nhìn ra tia đồng tình. Cô miễn cưỡng lấy lại tinh thần, yếu đuối cười một tiếng: "Không, tôi còn phải đến đài truyền hình nữa."

Cô không muốn ở một mình, không muốn một mình trong căn phòng rộng lớn trống rỗng. Cô tình nguyện ở cùng một chỗ với đám người không quen biết trong những tiết mục giả trí kia.

Đúng rồi, ngày mai vẫn còn có việc phải làm, Trái Đất vẫn sẽ quay, Mặt Trời vẫn sẽ mọc lên như bình thường.

Cô ôm lấy đôi vai mình, chỉ cảm thấy cả người rét run, ý lạnh từ lòng bàn chân hướng vọt thẳng lên đầu, lạnh đến hai hàm răng cô va lập cập vào nhau. Mùa đông Đài Bắc so với New York còn lạnh hơn vài phần, lạnh khiến cô nhớ đến New York, nhớ những khi cô ngồi ở ban công căn hộ ở New York, còn Long ngồi ở phòng khách hút thuốc, lặng yên nhìn cô.

Cô buồn ngủ quá, cần ngủ một giấc thật ngon, trong mơ, có thể quay trở cề thời điểm hạnh phúc tột đỉnh ấy.


"Amanda, đợi lát nữa chụp ảnh xong, ba giờ rưỡi phải đến phòng thu thu âm, trong khoảng thời gian chờ còn có một cuộc phỏng vấn ngắn. Khi thu âm xong còn một buổi chụp hình nữa..." Kiệt Sinh thao thao bất tuyệt nhớ lại lịch trình hôm nay của Amanda.

Cô ngắt lời anh: "Rồi rồi em biết rồi, chuyện đó nói lên là hôm nay trước 1h sáng em sẽ không về nhà được phải không?"

"Nếu tất cả công việc đều thuận lợi thì hai giờ rưỡi mới có thể về đến nhà." Kiệt Sinh xem thoáng qua cái lịch. "Còn nữa, sáng mai em phải dậy từ 5h nữa."

"Thật là hành trình đáng sợ." Cô tự lẩm bẩm.

"Đợi lát nữa anh tới gọi em." Rồi Kiệt Sinh xoay người rời đi.

Cô nằm trên tầng thượng đài truyền hình, gió thổi tung mái tóc dài của cô. Những ngày bận rộn tối mắt đến bao giờ mới kết thúc?

Sau lưng có tiếng bước chân. Lòng cô một hồi căng thẳng. Là anh sao? Là anh? Cô không kịp chần chừ, quay đầu lại.

"Hi....!" Jady cầm máy ảnh, miệng ngậm một điếu thuốc, cười như không cười nhìn cô.

"Hi." Cô phờ phạc rã rời lên tiếng trả lời anh ta, sau đó liền đêm tầm mắt phóng ra xa.

"Xem ra cô rất thất vọng?" Anh ta cũng dựa người vào tường, học theo cô quan sát thành thị dưới chân.

Cô không nói lời nào, bò lên chỗ cao hơn, như có suy nghĩ nhìn về phương xa. Bầu trời mù mịt, bầu trời trước mắt như nửa vòng tròn, u mạc, thâm thúy.

"Này, cẩn thận một chút, nếu cô té xuống, tôi sẽ là người tình nghi đầu tiên đó."

"Yên tâm đi, tôi vẫn còn rất biết quý trọng bản thân mình."

Anh ta cười nói: "Tôi lại cảm thấy cô như đang có ý định tự sát."

Cô nhướng mày nhìn anh ta.

"Là vì Long Thiều Thiên?"

Khi nét kinh ngạc hiện lên trong mắt cô, thì anh ta chỉ cười mà nói: "Qua máy ảnh có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà mắt thường không thể thấy. Đáng tin hơn nhiều"

Anh ta đưa cho cô một điếu thuốc, cô nhận lấy! Anh ta lại thuần thục chầm lửa cho cô, tầm mắt hai người chạm nhau, cả hai đôi mắt đều toát lên thứ ánh sáng ấm áp.

"Rõ ràng như vậy sao?" Cô tự giễu hỏi.

"Không phải rất rõ ràng, mà là ánh mắt của tôi tốt hơn người bình thường một chút."

Cô khẽ mỉm cười: "Anh làm nhiếp ảnh gia thật đáng tiếc- một nhiếp ảnh gia kỳ quái."

"Cám ơn lời khen, cô cũng là một ca sĩ kỳ quái."


Trước mắt là TV chiếm cả một bức tường. Trên màn hình là hình ảnh từ các máy quay từ các góc truyền về. Mỗi máy đều là hình ảnh Amanda. Cô mỉm cười vẫy tay, hiện trường liền vang lên tiếng hét chói tai.

Long Thiều Thiên mang theo vẻ mặt phức tạp nhìn Amanda trên màn hình. Cô lại gầy rồi. Trước kia, cô thích ăn kem, thích ăn bánh tráng dầu, nói chung tất cả thức ăn làm người ta béo phì, cô đều thích. Hồi ở New York anh từng nhìn thấy cô ăn một lúc hết hai hộp bánh chocolate, dưới ánh mắt không đồng ý của anh, cô lại hài hước liếm ngón tay, lười biếng như một con mèo mà híp mắt cười với anh. Nhớ, khi biết hôm sau phải về Đài Loan, những bơ, kem chocolate trong tủ lạnh, đều bị cô dứt khoát vứt vào thùng rác.

Khi anh nhìn cô thì cô lại đáng yêu cau cái mũi, vẻ mặt thê thảm nói: "Ba mươi năm sau em mới lại được ăn những đồ này rồi."

Rồi cô bĩu môi một cái, khiến anh khẽ cười: "Ăn một chút cũng không sao mà."

"Không được! Trước ống kình nhiều hơn 1 puond cũng bị coi là mập. Hollywood không chấp nhận một người béo mà."

Từ ngày đó trở đi, ngoài rau xà lách cùng trái cây, anh cũng không thấy cô ăn cái gì khác. Cô có vóc người thon gầy uyển chuyển, không biết đã phải hy sinh cái gì để duy trì?

Trong lòng anh dâng lên một cỗ tức giận. Khi người con gái anh ôm trong ngực ngày càng nhẹ, thì đồng thời, nhiệt lực cùng sức sống mãnh liệt ngày xưa cũng ngày một mất đi. Mà anh muốn, là được nhìn thấy cô ăn cánh gà chiên ngon lành, liếm kem trên tay, muốn nghe giọng nói đầy tinh thần của cô.

Anh biết, cô cũng chẳng sung sướng gì. Từ bao giờ, cô đã biết hút thuốc lá, cũng học uống rượu?

"Xem xem, xem có phải cô ấy giống như đang đi trên một cái dây nhỏ? Chỉ cần không để ý một chút cũng sẽ chết không có chỗ chôn?" Jady lười biếng tựa vào cánh cửa nói.

Long Thiều Thiên nhìn anh ta một cái, rồi ánh mắt hai người lại đồng thời nhìn về phia Amanda trên sân khấu. Cô chói sáng làm người ta hoa mắt, sôi nổi, tựa như một tiểu tinh linh trên đời.

"Cô ấy sẽ vượt qua được, chỉ cần có thể đi qua đoạn đường này, thì cô ấy sẽ đứng ở chỗ cao nhất."

Jady như có điều gì suy nghĩ, nhìn Long Thiều Thiên. Long Thiều Thiên chuyên chú nhìn màn hình, đôi mắt toát lên vẻ vui mừng sáng rỡ.

"Đây là cách anh yêu sao?"


Khuôn mặt Long Thiều Thiên dần lạnh lại, trầm mặc.

Thật lâu sau anh mới lên tiếng: "Cô ấy cho rằng mình không cần đứng trên sân khấu, chỉ cần có tình yêu là đủ rồi. Nhưng, cô ấy trời sinh, nhất định phải đứng ở đó. Cô ấy còn trẻ, nếu bị nhốt vào trong cái lồng có tên là tình yêu quá sớm, sẽ chỉ khiến cô ấy ngày một hao mòn."

"Cô ấy sắp chống đỡ không được nữa rồi, cô ấy đã quá mệt mỏi." Jady lắc đầu thở dài. Người đàn ông này, khéo khi thích một người, cũng chính là hành hạ người ta đến chết thì thôi. "Mặc dù cô ấy kiên cường, nhưng vẫn là một cô gái, cũng sẽ có lúc yếu ớt. Nếu anh không ủng hộ, cô ấy sớm muộn cũng sẽ ngã xuống."

Anh trầm mặc, nhìn cô trên màn hình, ánh mắt phức tạp khó hiểu.

"Cô ấy nên trưởng, thành, con chim nhỏ rồi cũng sẽ lớn lên bay đi thôi."

Jady vẫn không thay đổi bộ dạng cà lơ phất phơ: "Tôi vẫn luôn tò mò một chuyện. Anh đã nhặt được một con chim rừng nhỏ, chỉ cần cho một chút nước, một chút thức ăn, cũng đủ để cho cô ấy báo ân cả đời, vì anh làm trâu làm ngựa, nhưng tại sao, anh lại nuôi cô ấy như con chim hoàng yến, cho cô ấy những thứ tốt nhất?"

"Cậu làm nhiếp ảnh gia thật đáng tiếc." Trên mặt anh không một chút thay đổi, chỉ là lời nói có chút châm chọc: "Cậu là một nhiếp ảnh gia kỳ quái."

Jady nhún vai một cái, vẫn là trước sau như một cà lơ phất phơ: "Trước máy ảnh, tôi có thể tùy tiện định đoạt bọn họ, muốn họ đứng, họ tuyệt không dám ngồi, muốn họ chạy họ không dám nhảy, mà bọn họ còn phải đưa tiền cho tôi, trên đời này có công việc nào nhẹ nhõm vui vẻ hơn sao?"

Đột nhiên, người vốn đang nhìn chằm chằm vào màn hình TV- Long Thiều Thiên kêu lên một tiếng: "Amanda...."

Sắc mặt anh thoáng cái đại biến. Chỉ có anh nhìn thấy, khi đi về phía sau hậu đài, cơ thể cô liền mềm nhũn, ngã xuống.

Trước sân khấu, khán giả vẫn như cũ tâm tình sôi trào, gậy huỳnh quang vẫn không ngừng nhấp nháy.

"Amanda...... Amanda........ Amanda....... Amanda...... Amanda....."

Mà Amanda, vì quá mệt mỏi, đã được đưa vào bệnh viện.


Mùa đông tới, Đài Bắc lạnh lẽo ẩm ướt khiến người ta khó có thể chịu nổi.

Amanda ôm chặt chân, cuộn tròn người lại, ngồi trên ban công căn hộ tầng 26. Nhớ đến lúc mua căn hộ này, Long cùng cô đi xem. Cô nhìn liền thích ban công này, anh lúc ấy cũng chỉ lắc đầu: "Đã sớm biết em sẽ thích nơi này mà."

Cô nghĩ đến, anh sợ độ cao, nói gì cũng không nguyện ý bước lên ban công, bình thường cũng không muốn nhìn nó một cái, nhưng lại vì cô, mà cho cô chọn chỗ cao nhất. Anh không hay nói, cô vẫn tự cho là mình hiểu anh.

Nhưng, anh thay đổi, cô càng ngày càng không biết rốt cuộc anh muốn gì, nghĩ gì. Anh đối xử với cô lúc xa lúc gần, tựa hữu tình lại tựa vô tình, cô chỉ cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi. Có phải, một con người càng trưởng thành thì càng trở nên phức tạp?

Long.....

Trong lòng cô thầm nhắc cái tên đã nhớ khắc cốt ghi tâm. Cô trở lại Đài Loan, số lần gặp nhau nhiều hơn, nhưng tại sao, hai người tuy ở gần nhau, mà khoảng cách trong lòng lại ngày càng lớn?

Anh ngày càng bận, cô cũng bận. Ghi hình, hội diễn, còn có những tiết mục nói chuyện không đếm hết. Cô bị xoay như chong chóng, di chuyển không ngừng, mà Long lại là bận đến một tháng không thấy bóng. Một tháng trước cô chỉ biết anh đang ở Mỹ, nửa tháng trước biết anh đã về Đài Loan, nhưng lại vẫn không thấy anh.

"Làm sao mà em lại vẫn giống như đứa trẻ luôn ngồi trên ban công?" Một giọng nam trầm thấp vang lên.

Cô quay nhanh đầu lại, nhìn anh đang đứng trong phòng, gương mặt long đong mệt mỏi, có nét mỏi mệt giống cô.

"Sao anh lại tới đây?" Cô rất vui vẻ. Tuy tức giận mình không có tiền đồ, nhưng vẫn không khống chế được mình mà lại chạy về phía anh.

"Muốn nói cho em một chuyện."

"Chuyện gì?" Cô dừng lại bước chân đang chạy về phía anh. Anh nghiêm túc khác hẳn với bình thường, khiến lòng cô chợt chùng xuống, lòng bàn tay vì hồi hộp mà đổ mồ hôi.

"Nếu không nói bây giờ thì mấy ngày nữa em hẳn sẽ thấy trên báo." Giọng anh bình thản như đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp. "Tôi sẽ kết hôn."

Cô thẳng người, trợn to mắt nhìn anh: "Kết....Kết hôn?"

Kết hôn? Cô lập tức choáng váng, vẫn không thể phân biệt được ý tứ trong lời nói của anh, mà dường như ý thức cũng kháng cự không muốn hiểu ý anh.

"Vào khoảng nửa 6 tháng cuối năm nay, có lẽ là sau khi hội diễn của em kết thúc." Giọng anh vô cùng rõ ràng, nhưng lại như đang mở ra sương mù trong đầu cô.

Cô cắn cắn môi, mãi mà không thể nói thành lời. Mà anh vẫn đứng thẳng nơi đó, xa cách, lạnh nhạt, khó có thể thân cận.

Cái đầu cô ong ong choáng váng, tứ chi lạnh lẽo không còn chút sức lực. Cô quên thở, quên đi cả sự tồn tại của mình. Chỉ sợ nếu không có cảm giác anh đang đứng đây, thì cô sẽ ngỡ mình là đang nằm mơ.

"Anh muốn em chúc phúc cho anh sao?" Trong miệng cô khô khốc, giọng nói khàn khàn.

"Đúng vậy. Không những thế, em còn phải hát ca khúc chúc mừng trong đám cưới, thuận tiện có thể tiêu trừ một số tin đồn không tốt."

Cô hít sâu từng hơi, lồng ngực đau đớn như sắp nổ tung, ngay cả thở cũng cảm thấy thật khó khăn. Cả người run rẩy, tựa như hoa bồ công anh trong gió.

"Anh kết hôn.......Còn bắt em phải chúc phúc cho anh.....Anh.....Anh làm sao có thể.....có thể đối xử với em như vậy?"

"Anh cho rằng trong lòng em sớm đã có dự tính rồi." Anh cắn răng, không nhịn được khổ sở dâng lên trong lòng.

"Anh thật đáng hận, đáng ghê tởm!!!!" Cô như con báo nhỏ, tức giận nhào về phía anh, hung hăng đánh vào lồng ngực anh.

"Đáng chết!" Anh cũng nổi giận. Cô có ý chỉ ngoan cường, có cố chấp điên cuồng.

"Em hận anh! Em hận anh...."Cô tức giận kêu lên, tóc mây rối tung. "Anh thật là ghê tởm,anh biết rõ tấm lòng của em, vậy mà...."

Anh không nói lời nào, chỉ là trầm mặc, để cho cô phát tiết những quả đấm nhẹ hều trên ngực mình.

Cô nức nở khóc khẽ, ôm chặt cổ anh mà khóc.

"Em là một người hạ tiện. Anh không thích nghe mà em vẫn nói, biết anh không muốn gần em em lại vẫn ôm anh, biết anh không muốn em mà em lại vẫn cứ muốn anh. Em chán ghét chính mình, tự xem thường mình. Em đã tự nói với mình hàng trăm lần, ngàn lần, vạn lần rồi, em muốn ở một mình, em không cần anh nữa. Em đã từng quyết định sẽ không bao giờ để anh khinh phụ em nữa, lần này em cũng sẽ không tha thứ cho anh, không bao giờ để anh làm tổn thương em một lần nào nữa......Nhưng là.....nhưng là.....em không thể khống chế được mình."

Nước mắt chảy thành hai hàng trên khuôn mặt cô, mắt đỏ lên, không ngừng nức nở, cô nói: "Em cho là có thể mặc kệ những phản ứng lạnh nhạt của anh, chỉ cần em yêu anh là đủ rồi. Nhưng, đó lại không đủ, chỉ và muốn anh đáp lại, một lần lại một lần, em đặt mình vào vị trí hèn mọn, giống như một đầy tớ, muốn chạm đến tình yêu của anh. Một chút xíu đáp lại của anh cũng khiến em vui sướng đến phát điên, có thể quên đi anh đối với em tàn nhẫn, quên đi rằng trong lòng anh em chỉ là một món đồ có giá trị. Làm sao em muốn thành cái bộ dạng này? Em tự hận mình chết thôi, em hận....em hận....em hận...hận muốn chết...."

Cô khóc, vừa khóc vừa nói, từng câu từng chữ như ngàn đao vạn quả, đem con người mình vạch trần hết ra. Cô bây giờ không phải Amanda, không phải một siêu sao, chỉ là một người phụ nữ rất bình thường, một người phụ nữ đang lâm vào tuyệt vọng.

"Long...Em yêu anh, em phải làm thế nào......Em...Em quỳ xuống...Em quỳ xuống trước anh được không? Đúng, quỳ, em sẽ quỳ...Giống như trước đây..." Cô quỳ xuống, đầu liều mạng đập xuống.

Cộp! Cộp! Cộp!

Từng tiếng từng tiếng vang lên rõ ràng. "Em cầu xin anh, xin anh....Cầu xin anh yêu em....Yêu em...Chỉ cần yêu em, một chút xíu cũng tốt...Không cần....Không cần cự tuyệt em....Đừng đẩy em ra xa....Em sẽ ngoan ngoãn mà, em...bảo đảm, em thề! Đừng kết hôn....Đừng đối xử với em như vậy...Em sẽ chết mất...Anh..."

Trước kia, cô vì mẹ mà quỳ xuống trước mặt anh lần đầu tiên, anh gật đầu, đồng ý giúp cô. Lần này, cô lại vì mình không được đáp lại mà lần nữa quỳ xuống, cho dù có phải dập đầu đến chảy máu, cũng không muốn dừng lại không muốn chùng bước, chỉ cầu xin anh đáp lại một chút.

Anh khó tin rống to, hung hăng kéo cô đang quỳ dưới mặt đất lên.

"Em đây là đang làm gì? Đứng lên cho anh!"

Cả người cô xụi lơ, môi đỏ bị cắn đến bật máu. Anh kéo cả người cô, nắm thât chặt cánh tay cô, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ánh lệ của cô: "Em có biết em là ai không? Em là Amanda!!!!"

Cô liều chết lắc đầu, một đầu tóc dài bị làm cho tán loạn.

"Không được phép khóc!" Anh thét to lên.

Cô nâng đôi mắt đầy nước lên nhìn anh, theo thói quen khống chế nước mắt không cho một giọt rơi xuống nữa. Trái tim anh như bị ai dùng dao rạch một đường, đau đến không thở nổi. Bộ dáng nuốt nước mắt của cô khiến anh càng không cách nào xoa dịu được nỗi đau thấu tâm can.

"Anh.....Anh đến khóc cũng không cho em khóc..." Cô run run nói với anh.

Anh muốn điên lên rồi. Cô trước nay vẫn là một ngọn lửa, trước kia là ngọn lửa nhỏ kiều diễm, giờ đã thành một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cả rừng rậm rồi.

"Không cần....Khóc....Không cho phép chảy nước mắt nữa...Amanda....Không khóc..."

"Em mệt quá, mệt quá...Em cũng không muốn làm Amanda nữa rồi."

Trong giọng nói của cô có buồn bã thê lương đến tuyệt vọng, khiến anh sợ hãi. Khuôn mặt đầy nước mắt. Cô còn trẻ như vậy, mới hai mươi ba tuổi, lại đau thương như một phụ nhân.*"

*phụ nhân: người phụ nữ có chồng.

"Vậy em muốn làm người nào? Muốn là Diệp Bình khi đó?"

"Em không quan tâm người nào cả, em đều không cần."

Gương mặt cô hiện vẻ đau thương, quá khứ tràn đầy sức sống, anh lại chỉ là một màu tái nhợt.

"Ai em cũng không phải, em là của anh!" Anh đè cô trên giường. Chỉ có khi nào cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người cô, anh mớí có thể đánh tan được nỗi sợ hãi đang lan tràn toàn thân.

Cô nhếch khóe miệng, cười mà như không cười: "Vậy anh là của ai?"

Tối nay cô khiến anh kinh hãi tột độ. Đau thương đến muốn cười...cười.....Khiến cho anh sợ hãi. Tựa như cô đã nhìn thấu việc đời, dường như bất cứ việc gì, cô cũng không quan tâm nữa.

Anh nổi giận gầm lên một tiếng, kéo y phục của cô xuống. Tơ lụa theo đó mà vang lên từng tiếng xé rách, tù ngực đến thắt lưng, làm lộ ra một bên ngực cùng da thịt trơn bóng mịn màng.

Cô nhìn thấy ham muốn nóng bỏng trong mắt anh. Vốn là như vậy, Khi cô nóng bỏng nhiệt tình thì anh lại lạnh lùng xa cách; khi cô tuyệt vọng thì anh lại mong muốn thiêu đốt cô. Lần thứ nhất rồi lần thứ hai, một ngày lại một ngày, cô đều không thể với được tới trái tim đó. Nhưng bây giờ, tối thiểu, anh vẫn là mê luyến thân thể cô.

Bàn tay to của anh theo khuôn mặt cô trượt đến bộ ngực. Anh nheo mắt lại, theo dõi phản ứng của cô. Anh trêu chọc thân thể cô, cho đến khi trong đôi mắt cô phủ lên một tầng tình dục.

"Không nên nói những lời nói như vậy nữa, anh không muốn nghe nữa." Môi dán trên cổ cô, rồi theo đó hôn từng tấc da thịt cô.

"Không cho phép khóc, hiện tại đến nói cũng không cho phép em nói." Cô sâu kín nỉ non.

Mắt thấy anh lại cau mày, lòng cô dường như lại thấy đau đớn.

"Em là...Amanda, là người độc nhất vô nhị trong thâm tâm anh." Anh cắn răng, những lời này như phun ra từ kẽ răng.

Cô biết, đây là giới hạn tận cùng của anh rồi, những lời này đã là giới hạn thấp nhất, nhưng là....Cô muốn nhiều hơn.

Cô với tay ra phía anh: "Mà anh, là toàn bộ sinh mạng của em, là linh hồn, là tất cả, tất cả. Cho dù anh không muốn, tất cả của em đều muốn đặt nơi anh."

Anh run rẩy. Người trước mắt này, đang nằm trên giường, dang hai tay muốn ôm anh, như muốn...ôm toàn bộ thế giới vào lòng. Cô tại sao.....lại có dũng khí để yêu cuồng nhiệt như thế? Không chút nào giấu diếm, cất giữ, cứ như vậy đem toàn bộ tình yêu của mình đặt vào tay anh, lộ ra trước mắt anh.

Không! Tuyệt đối không!

Trong lòng anh tức giận gào thét. Anh không cần hủy diệt như vậy, không cần tình yêu hủy thiên diệt địa như vậy. Như thế không an toàn, không đáng tin! Người trước mắt đang lấy phương thức của cô để phá hủy pháo đài kiên cố nhất trong lòng anh.

Anh thở gấp, tay cởi hết đồ còn lại trên người cô, rồi dò hướng quần lót của cô. Không để ý đến nét khổ sở cùng kinh ngạc trong mắt cô, anh dùng lực xé ra, cũng nhanh chóng đè lên người cô.......Anh cậy mạnh không để ý đến cảm thụ của cô, như một con dã thú, một lần lại một lần chạy nước rút trong co thể cô. Anh đã gần như điên cuồng. Từ ngày đầu nhìn thấy cô, một cô gái nhỏ mười bốn tuổi, đã dùng tư thái xinh đẹp kiều diễm, tỏa sáng nhất khiến anh không thể chuyển dời tầm mắt. Mà bây giờ, đã trở thành một cô gái thành thục, một cô gái khiến anh điên cuồng.

Mùi hương kích tình tràn ngập trong phòng. Bất kể là tấm lòng có cách xa nhau thế nào, thì bây giờ, vẫn là thân thể đòi hỏi lẫn nhau.

Cô khóc, thanh âm nghẹn ngào khó nén, rất nhỏ, dần dần biến mất trong phòng.....




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro