Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau cuộc họp, Momo có ngỏ lời mời Mina và Sana cùng nhau dùng cơm, cả Chou Tzuyu cũng tham gia. Không khí bữa ăn diễn ra rất vui vẻ, Sana thậm chí còn nhiều lần chen vài câu vào câu chuyện giữa Momo và Mina. Họ nói rất nhiều chuyện, từ những việc thời sinh viên, đến những vấn đề gặp phải trong cuộc sống, những khó khăn khi lập nghiệp, rồi tới chuyện tình yêu và hôn nhân. Trong 4 người thì chỉ có duy nhất Mina là đã kết hôn nên có kinh nghiệm nhiều nhất, Sana tham gia vào mọi chủ đề chỉ duy nhất chủ đề tình yêu – gia đình thì cô chỉ ngồi im lặng lắng nghe. Lúc này Sana mới nhận thấy là người đối diện mình, Chou Tzuyu từ lúc bắt đầu tới giờ rất kiệm lời, chỉ thình thoảng trả lời những câu hỏi đề cập tới mình mà thôi. Sana thật ngưỡng mộ Hirai Momo vì có thể thoải mái ở bên cạnh một người như vậy, thậm chí khi Chou Tzuyu không thèm trả lời câu hỏi của cô ấy, Momo cũng chỉ cười hì hì rồi thôi không đả động gì nữa. Đang lúc giữa chừng bữa ăn thì Mina nhận được điện thoại của Nayeon nói là MinYeon, con gái họ lên cơn sốt nên cô ấy phải đi về gấp.

-Sana, bây giờ tớ phải về nhà xem sao. Lát nữa cậu chịu khó bắt taxi về vậy.

Momo nghe thế liền nói: "Không cần, nếu Sana không ngại lát nữa tớ sẽ đưa cô ấy về."

Mina đưa mắt nhìn Sana chờ phản ứng của cô ấy.

-Nếu tiện đường thì tớ sẽ đi nhờ xe của giám đốc Hirai. Nhà tôi ở Cheongdamdong, thế có tiện không ?

-Cheongdamdong sao ? Nhà tôi ở Kangnam. Nhưng không sao cả, tôi có thể đưa cô về. – Momo thành thật trả lời, lúc này Mina lên tiếng hỏi con người vẫn luôn im lặng từ đầu: "Tzuyu, nhà cậu ở đâu ?"

Tzuyu thoáng nhìn Sana rồi nhẹ đáp: "Cheongdamdong "

Sana tựa như không nghe thấy câu trả lời vừa rồi: "Không sao, cậu cứ về trước đi. Lát tớ bắt taxi về cũng được."

Ánh mắt Chou Tzuyu tối sầm lại, cô gái này lơ đãng không nghe thấy câu trả lời của cô hay là cố tình muốn làm xấu mặt cô vậy. Lòng rõ ràng là không vui, Chou Tzuyu không nói không rằng đứng dậy một mình bỏ đi nơi khác. Trước khi đi xa khỏi chỗ đó cô nghe tiếng Mina loáng thoáng nói:

-Vậy thì nhờ cậu Momo. Tớ về đây.

Khi trở lại thì đã thấy Momo cùng cô gái kia trò chuyện rất vui vẻ. Chou Tzuyu xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, bình thản ngồi xuống mặc dù vậy cho đến tận lúc về cũng tuyệt nhiên không nói một lời khiến người ngoài cũng dễ dàng nhận thấy là cô đang khó chịu.

Lúc Momo đưa Sana về tận nhà, đã cười nói đỡ cho bạn mình: "Thật xin lỗi Sana. Chou Tzuyu, cậu ta thường không như vậy. Chắc hôm nay cậu ấy hơi mệt."

-Không sao đâu. Tôi cũng không phải là người biết ăn nói cho lắm. Bữa ăn hôm nay được nói chuyện với Giám đốc Hirai, tôi rất vui.

Momo giả đò nhăn mặt: "Đã thỏa thuận là sẽ gọi tôi là Momo rồi mà."

Đôi mắt trong veo của Sana ánh lên ý cười, cô nhẹ nhàng nói: "Cám ơn Momo đã đưa tôi vể. Sau này chúng ta cùng nhau hợp tác vui vẻ."

-Được, hợp tác vui vẻ. Chúc ngủ ngon, Sana. - Momo đứng đó cho đến khi bóng lưng nhỏ nhắn kia khuất hẳn. Tâm trí mơ màng cô nghĩ về dáng vẻ lặng yên lúc chiều của cô gái ấy, trong bộ đồ công sở nhưng cũng không thể nào che lấp được vẻ đẹp thánh thiện nhưng đầy cám dỗ của Sana.

Nhẹ thờ dài một hơi, Momo thầm nghĩ cô gái ấy đã thay đổi rất nhiều, xinh đẹp và trưởng thành hơn, nhưng cô ấy thật sự đã quên cô rồi. Momo không ngờ cũng có lúc mình lại phải thừa nhận rằng thì ra sự kì lạ của nhân duyên vẫn còn tồn tại trên đời này. 7 năm trước, ở một đất nước xa xôi, Momo vô tình bắt gặp một nụ cười rất thuần khiết, rất trong trẻo, nụ cười đó ngay từ giây phút đầu tiên, cô đã xác định rằng bản thân sẽ không thể nào quên được. Trong suốt 7 năm nay, thời gian cô đều dành hết cho công việc, không giống như Tzuyu, Momo là người hoàn toàn tin tưởng vào tình yêu trọn vẹn. Ngần ấy năm, cô không để bản thân mình rơi vào những mối quan hệ hờ hững, cô cũng không giải khuây bằng việc tùy tiện ở bên cạnh một người nào đó. Thỉnh thoảng trong những bộn bề của công việc, Momo nhớ tới nụ cười của cô gái ấy, chỉ là nhớ tới, không ôm mộng, cũng không điên cuồng vọng tưởng, chỉ là để cho trái tim mình một chút bình yên, thanh thản của một ngày tuổi trẻ. Cô không ngờ đến là có một ngày mình có thể gặp lại chủ nhân của nụ cười ấy, mà giờ đây còn là luật sư của công ty. Nỗi dịu dàng an ủi của cô trong suốt nhiều năm. Momo mỉm cười ngước nhìn lên tòa nhà thêm một lúc rồi mới ra về.

Lee Anna từ lúc hai người kia chia tay nhau tới giờ vẫn nhìn chăm chăm cho đến khi chiếc xe màu đen khuất hẳn. Cô ta nhớ đến nụ cười có chút ngây ngô của Hirai Momo. Trong ấn tượng của cô ta, Hirai Momo là bạn thân nhất của Chou Tzuyu, rất chính chắn và lễ độ, tuy bình thường cũng khá thân thiện với cô nhưng là kiểu xã giao thông thường, chứ không phải tình cảm tràn đầy từ đáy mắt như vậy. Lee Anna nở một nụ cười mỉa mai, định tới đây để dạy dỗ Minatozaki Sana một bài học, lại nhìn thấy được một chuyện hay ho như vậy. Ai ngờ một Hirai Momo bản lĩnh tài năng mà dường như cũng bị quyến rũ bởi cô ả đó. Sana mở miệng thì nói toàn điều lương thiện vừa quay đi là đã dụ dỗ người khác lên giường. Nhưng nếu xét lại thì chuyện này cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu, nếu Hirai Momo đã có ý với Minatozaki Sana thì cô ta không cần phải lo sợ việc Sana ngày ngày thân cận được với Chou Tzuyu. Lee Anna lòng hí hửng mong chờ một dịp nào đó sẽ kể chuyện này cho Tzuyu nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro