Chap 123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chou Tzuyu nhìn Sana vừa vào trong xe đã vươn người ôm lấy cô thì rất bất ngờ, sau đó cô ấy cũng không nói một lời nào chỉ lặng lặng buông cánh tay của mình ra rồi lại chủ động nghiêng đầu đặt môi mình lên khóe môi của cô. Bờ môi mềm mại của Sana khiến Tzuyu chợt bừng tỉnh, cô không biết chuyện gì vừa xảy ra với cô ấy nhưng cô cảm nhận được rằng lòng Sana dường như đang không được yên ổn. Nên chính cô cũng bắt đầu hôn trả lại Sana bằng một phương thức dịu dàng và ngọt ngào nhất, Tzuyu muốn trấn an trái tim Sana rằng cô vẫn đang ở đây và sẽ ở bên cạnh cô ấy dù có bất cứ điều gì xảy ra đi chăng nữa.

Họ rời khỏi nụ hôn của nhau khi cả hai đều cảm thấy không khí bắt đầu trở nên thiếu thốn, Chou Tzuyu cọ nhẹ chóp mũi của mình lên chóp mũi Sana rồi vùa đùa nói: "Em nhớ tôi đến thế hay sao, vừa gặp đã không kiềm lòng được rồi."

Sana thấy Chou Tzuyu lại bắt đầu trêu chọc mình như thế liền không thèm trả lời mà đánh nhẹ vào vai người kia một cái đáp lại rồi ngồi thẳng người dậy. Chou Tzuyu thấy gương mặt Sana bĩu môi phụng phịu thì không kiềm lòng nổi liền đưa tay nựng nhẹ vào má cô ấy rồi tự cưởi khúc khích một mình.

-Về nhà nhé ? – Chou Tzuyu nghiêng đầu hỏi.

Sana nhìn trời màn mưa lất phất bên ngoài cũng không còn tâm tình muốn làm việc gì nữa, cô gật đầu : "Ừ, chúng ta về nhà thôi." – nói xong liền nhắm mắt dựa người vào ghế tận đến khi cả hai về đến nhà Sana cũng không nói thêm bất kì lời nào cả.

Sana tỉnh dậy khi bầu trời bên ngoài đã giăng đầy một mảng tối, cô nhìn đồng hồ thì mới biết mình đã thiếp đi được vài tiếng. Hiện tại đầu óc cô lúc này cũng đã nhẹ nhàng và thư thái hơn lúc nói chuyện với Lee Dong Gun rất nhiều. Mỗi lần gặp mặt ông ta Sana đều cảm thấy toàn thân mình trở nên mệt mỏi, sự hiện diện của ông ta giống như một lời nhắc nhở cho cô nhớ về khoảng thời gian tuổi thơ, khi cô chỉ là một con bé luôn chỉ có thể đứng từ đằng xa nhìn ông ta và mẹ con Lee Anna vui vẻ cùng nhau.

Khoảng thời gian cô sống tại căn nhà đó đâu phải chỉ là một hai ngày, làm sao ông ta không biết được rằng cô đã cô đơn đến thế nào. Khi đó vì sao ông ta không đến bên cạnh cô và làm một người cha như ông ta mong muốn, để mọi chuyện và thời gian cứ thể trôi qua như vậy rồi đến tận bây giờ mới than lên rằng hối hận và muốn bù đắp lại cho cô. Ông ta nghĩ rằng vết thương tồn tại gần 20 năm trời sẽ dễ dàng liền da đến thế hay sao, chỉ cần hai ba lời xin lỗi, một câu nói hối hận là xong tất cả à.

Sana khôngmuốn tha thứ cho những người đó, cô không muốn làm một người khoan dung với họ rồi lại đi phản bội chính nỗi đau của mình, cô đã đau quá nhiều rồi và những người đó thì không xứng đáng được tha thứ.

Chou Tzuyu mở cửa vào phòng ngủ và thấy Sana đang cuộn người trên giường nhìn miên man vào một khoảng không vô định nào đó thì tâm Tzuyu lại đau nhói lên. Mỗi lần cô nhìn thấy Sana như vậy đều là bị sự ưu thương và buồn bã của cô ấy bao trùm lấy khiến cả tâm hồn cũng nặng nề theo. Chou Tzuyu lặng người nhìn Sana một lúc lâu mà cô ấy cũng không hề phát hiện ra thì mới tiến lại gần và ôm lấy cô ấy vào lòng. Vòng tay của Chou Tzuyu siết chặt và ấm áp đủ để Sana nhẹ mỉm cười rồi an tâm dựa cả vào người cô.

-Đang nghĩ gì vậy ?

Sana thả lòng cơ thể rồi nhẹ nói: "Hôm nay em gặp qua Lee Dong Gun, ông ta dường như không biết được rằng Lee Anna lại làm trò xằng bậy."

-Ông ấy còn nói gì nữa à ?

-Muốn cùng em thỉnh thoảng gặp nhau ăn cơm.

Chou Tzuyu dịu dàng vuốt ve mái tóc của Sana: "Em không thích phải không ?"

Sana vùi đầu trong ngực Tzuyu và gật đầu.

-Không thích cũng không sao, em không muốn gặp thì đừng gặp.

-Tzuyu không có lời nào để nói với em hay sao ? Giống như đừng nên thù hận xa lánh gia đình của mình hay phải sống khoan dung với người khác chẳng hạn.

Chou Tzuyu nâng người Sana để cô ấy đối diện với ánh mắt của mình rồi nhướng mày cười nói: " Em nghĩ tôi là người có khả năng có thể nói ra những lời như vậy hay sao ? "

Thấy Sana không chút do dự lắc đầu thì Chou Tzuyu liền bật cười vui vẻ nói: "Vậy em còn hỏi làm gì nữa chứ. Chou Tzuyu là một người rất ích kỷ, chắc chắn sẽ không muốn quản nhiều như vậy. Đối với tôi em mới là quan trọng nhất, còn cảm nhận của người khác tôi đều không quan tâm."

-Như vậy thì tốt – Sana lúc này mới nở một nụ cười đúng nghĩa rồi ôm chặt lấy người kia, tận hưởng lấy hơi ấm chỉ thuộc về riêng cô mà thôi. Cô có thể cảm nhận được cho dù bên cạnh cô không còn một ai thì người này cũng sẽ không bận tâm đến những người khác mà đứng bên cạnh mình. Sana bất chợt lên tiếng nói – Bởi vì Chou Tzuyu rất lười, lười yêu một người nào khác nên chỉ có thể yêu em mà thôi. Có phải hay không ?

-Đúng vậy, yêu em đã tốn rất nhiều thời gian và sức lực của tôi rồi vì thế tôi sẽ cố gắng yêu thương và giữ em vui vẻ ở bên mình để còn có ai đó để mà tôi yêu. Con mắt này của tôi đã chọn em rồi, sẽ không đời nào buông tha cho em đâu.

Chou Tzuyu nói xong thì ôm lấy Sana ngã xuống giường rồi cùng nhau chìm đắm trong một nụ hôn không hề mang chút dục vọng nào. Bên ngoài trời đã tạnh mưa nhưng hơi lạnh vẫn còn đang phủ đầy trên cảnh vật, duy chỉ có ở tại căn phòng này có hai người lại chỉ cảm nhận được sự ấm áp đáng tin tưởng mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro