Chap 148

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Siêu thị cuối tuần có đông người hơn những ngày bình thường rất nhiều lần. Mặc dù là vậy thì một số người vẫn thích dành thời gian vào nơi này trong những ngày nghỉ cho việc mua sắm, ngoài các yếu tố ngoại cảnh bên ngoài thì còn một nguyên nhân quan trọng để dẫn đến việc này nữa, đó chính là hương vị của gia đình. Cùng người thân đi dạo loanh quanh trong siêu thị luôn là một trong những phương thức mà Minatozaki Ji Hye thích làm nhất từ nhiều năm nay, trước đây Tzuyu thường không thích cùng bà đi dạo siêu thị vào nhữngngày cuối tuần như vậy với lý do vì bận rộn và thấy nhàm chán. Nhưng giờ thì bà không cần phải lo nghĩ nữa bởi vì bà có thể cùng Sana làm công việc này, một mặt có thể cải thiện được mối quan hệ của hai người, một mặt có thể giúp bà vơi đi những day dứt cho những quãng thời gian cùng với con gái mình mà bà đã vô tình đánh mất.

Minatozaki Ji Hye đứng trước quầy rau củ vừa săm soi lựa chọn một vài thứ vừa cố nén giữ ý cười trên môi của mình. Còn người đứng bên cạnh bà lại không lên tiếng cũng không hề có dấu hiệu muốn mua sắm, chỉ thỉnh thoảng cứ nhúc nhích không yên và ho khan lên vài tiếng bộ dạng giống như là không đủ kiên nhẫn để đứng ở chỗ này vậy.

Minatozaki Ji Hye nhìn liền hiểu ý liền bà bật cười nói: "Thôi được rồi, umma không có nấu món gì có dưa leo đâu mà. Đừng nhăn mặt như vậy nữa."

Sana hừ nhẹ một tiếng nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm chán ghét nhìn vào thứ thực phẩm xanh lè kia.

Nguyên do là vì bà đang cố tình chọc ghẹo Sana nên mới đứng lần lựa ở nơi này lâu như vậy, từ nhỏ Sana đã rất ghét dưa leo nên việc này làm sao bà quên được. Nhưng nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Sana thì bà lại nổi ý muốn trêu chọc con gái mình một chút. Bà càng cảm thấy vui vẻ hơn khi trông cô ấy lúc này chẳng khác gì một cô bé bị nhìn thấu những bất mãn trong lòng của mình mà sinh ra nhăn mặt nhíu mày cả.

-Nếu mua đủ rồi thì mau về thôi – Sana để tránh mất mặt liền nhanh chóng đẩy xe hàng của mình thoát ra khỏi địa phận của loại nông sản xanh lè mà cô căm ghét nhất.

-Sana à, chúng ta ghé qua chỗ gia vị mua thêm một ít nữa đi.

Minatozaki Ji Hye lắc đầu cười sau đó hướng đến quầy gia vị, còn Sana thì vẫn như lúc ban đầu đẩy xe lẽo đẽo đi theo ở phía sau lưng của bà ấy. Mối quan hệ giữa hai người họ nhiều tuần nay có thể nói là đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, mặc dù Sana mỗi khi ở nhà vẫn luôn rất ít nói khi cả hai người trò chuyện với nhau nhưng cô ấy đã không còn tức giận hay bài xích những sự quan tâm của Minatozaki Ji Hye dành cho mình nữa. Dù chỉ là đơn thuần tiếp nhận những sự quan tâm đó rồi thỉnh thoảng cô ấy lại gật đầu nói cảm ơn bà ấy, thì đối với Minatozaki Ji Hye đó cũng là một quãng thành công dài và là niềm vui rất lớn rồi. Bà đã nợ Sana hai mươi năm tình thân nhiều như vậy nên chỉ với chút lạnh lùng mà bà nhận được thì như thế không có gì là đáng kể cả.

-Sana, con muốn ăn canh cá cay hay là ăn ít cay một chút xíu đây ? – Minatozaki Ji Hye hào hứng hỏi.

...

-Umma nghĩ vẫn là cay đi, umma biết con thích ăn cay mà.

...

Minatozaki Ji Hye vẫn không nghe thấy tiếng trả lời vì thế bà quay người lại nhìn về phía sau và thấy Sana bỗng nhiên đang đứng ngẩn người nhìn quầy sách dạy nấu ăn được đặt gần đấy. Bàn tay cô ấy nhẹ chạm vào những quyển sách đó, ánh mắt trong veo thoáng lạc đi trong nỗi buồn xa xăm vô định. Minatozaki Ji Hye thở dài khi nhìn thấy con gái mình lại trở nên như vậy giống như nhiều ngày nay, thỉnh thoảng đang lại đột nhiên ngẩn người như chợt nhớ đến điều gì đó vậy. Những lúc nhìn thấy cô ấy như thế bà đều cảm thấy rất đau lòng và bà biết việc này chắc chắn ít nhiều liên quan đến việc Tzuyu vẫn tránh gặp mặt bà nhiều ngày nay.

-Sana !

Sana giật mình bừng tỉnh thu lấy ánh mắt lại rồi bước lại gần umma của mình, có chút bối rối che giấu khi cô cố không nhìn vào đôi mắt của bà ấy lúc này.

Minatozaki Ji Hye cũng không hề có ý định làm con gái mình khó xử, bà tỏ ra vẫn như bình thường: "Umma hỏi là con muốn ăn canh cá cay hay là ít cay đây ? "

-Ít cay.

-Sao vậy, umma thấy con ăn cay được mà ?

-Vì....

....Chou Tzuyu không ăn cay được.

-...dạo này trời nóng, ăn cay sẽ không tốt.

-Ừ cũng phải, nghe theo ý con vậy.

Minatozaki Ji Hye cười gật đầu ưng thuận, hình như bà nhớ là Tzuyu nhà họ cũng không ăn cay được thì phải. Hai người họ sau khi đã mua hoàn tất xong mọi thứ thì lại tình cờ gặp được một người mà Sana có lẽ là không bao giờ mong muốn gặp.

Một chiếc xe đẩy khác vô tình đụng phải xe đẩy của họ khiến một vài thứ trên xe rơi xuống. Cũng giống như Sana và umma của cô ấy thì phía bên kia cũng có hai người đi cùng nhau và một trong hai người đó là một cô gái trẻ do biết lỗi thuộc về phía mình nên đã vội vàng cúi người xuống nhặt:

-Xin lỗi vì người đông quá nên tôi lỡ đụng trúng...Đây của cô...ơ...luật sư Minatozaki...

Sana khi nhìn rõ người đối diện liền lẩm nhẩm câu nói "oan gia ngõ hẹp" trong lòng. Sau lần gặp gỡ cuối cùng Sana không biết nên đặt tên mối quan hệ giữa hai người họ là gì, vì thế cô rất không thích khi bị rơi vào tình huống vô tình gặp gỡ như thế này. Mặc dù vậy Sana vẫn cố tỏ ra lịch sự gật đầu đáp lại.

-Chào cô, Jin Ae.

-Lâu rồi không gặp, cô có khỏe không ?

-Tôi khỏe, cảm ơn vì đã hỏi thăm.

Lúc này người phụ nữ đi bên cạnh Song Jin Ae nghe thấy như vậy liền la lên như vỡ lẽ ra được điều gì đó: "Ai cha, cô đây có phải là luật sư Minatozaki Sana không vậy? Chào cô, tôi là Song Chun Hwa, umma của Jin Ae."

-Chào bà.

Song Chun Hwa vẫn giữ vẻ tươi cười quá mức cần thiết để đánh giá Sana rồi như cố dài giọng nói: "Luật sư Minatozaki đúng là có vẻ ngoài rất xinh đẹp, vừa đẹp lại vừa giỏi như vậy hèn gì lại có nhiều người theo đuổi đến thế. Hôm nọ tôi nằm viện, Tzuyu có...."

-Umma....- Song Jin Ae sắc mặt chợt có chút tái đi rồi nhanh chóng kéo tay người phụ nữ bên cạnh để ngăn cản bà ấy lại.

-Gì chứ, con bé này...

-Xin lỗi, bà biết con gái tôi sao ? – Minatozaki Ji Hye lên tiếng khi cảm thấy mối quan hệ giữa Sana và cô gái trẻ kia dường như có ẩn tình gì đó, nhất là giọng điệu của người phụ nữ bên cạnh, bà nghe được đầy vẻ châm biếm nên không thể im lặng.

-Con gái bà ? 

-Phải – Minatozaki Ji Hye gật đầu đáp lại, so với thái độ sỗ sàng của người phụ nữ đối diện thì, vẻ hiền dịu và lễ độ của bà càng thêm khác biệt vô cùng.

-À, thì ra bà đây là umma của luật sư Minatozaki. Thật là có vẻ ngoài giống nhau đó nhỉ, hai mẹ con đều rất là xinh đẹp, chẳng bù cho Jin Ae nhà tôi...

-Tôi thấy cháu ấy cũng rất xinh đẹp mà.

-Xinh thì cũng không xinh bằng người ta, khôn khéo lại cũng không bằng người ta, cả đời chỉ biết thua thiệt – Song Chun Hwa mỉa mai nói, ánh mắt không hiểu vì sao lại hướng về phía Sana.

-Chào bác, cháu là Jin Ae ạ. Umma của cháu, bà ấy hay thích so sánh như vậy lắm – Song Jin Ae thật lễ phép và dịu dàng lên tiếng.

Song Chun Hwa bà ta vừa rồi đã hiểu sai câu hỏi của Minatozaki Ji Hye nên mới tưởng rằng bà ấy đang nói đến Sana. Song Chun Hwa lầm không có nghĩa là Song Jin Ae cũng sai lầm luôn, mặc dù nhìn Sana có rất nhiều nét giống với người phụ nữ đứng bên cạnh nhưng cô ta có một lần đã vô tình nhìn thấy ảnh của bà ấy ở chỗ Chou Tzuyu. Song Jin Ae thầm nghĩ bà ấy là umma của Tzuyu nhưng lại đi chung với Sana điều này có nghĩa là mối quan hệ giữa hai người dường như không đúng với những gì cô ta đã nghe được, chẳng lẽ là vẫn còn rất tốt đẹp hay sao. Vừa nghĩ đến đó thôi Song Jin Ae đã thấy lòng mình có chỗ vừa đau lại vừa ghen tức vô cùng rồi.

Sau khi nói thêm vài câu xã giao đơn giản nữa thì cả bốn cùng chào tạm biệt nhau ra về. Suốt khoảng thời gian đó hai cô gái trẻ hầu như không đề cập gì tới nhau cả, tuy vậy vẻ đối địch vẫn thỉnh thoảng hiện lên trong ánh mắt của Song Jin Ae mặc dù cô ta đã cố che giấu nó đi. Còn Sana thì vẫn cứ lãnh đạm và thờ ơ với câu chuyện của họ. Tuy vậy trong lòng cô lại có chút lưu ý khi vừa rồi người phụ nữ kia đã xưng hô thân thiết với Chou Tzuyu như vậy. Và lúc khi hai người đó rời khỏi thì người phụ nữ kia lại môt lần nữa như cố tình nói để cô nghe được:

-Con bé này thật lạ, lúc nãy đang nói tới chỗ mày gặp được Tzuyu ở bệnh viện còn được người ta giúp đỡ tiền bạc, quan hệ chẳng phải đã....

-Umma, thôi ngay đi...- Song Jin Ae ngay lập tức lại gằn giọng cắt ngang màn huyên thuyên của bà ta. Xong rồi cô ta liền một mạch lôi kéo tay umma của mình đi nhanh ra khỏi đó như thể sợ bà ta lại nói thêm chuyện gì đó liên quan tới Chou Tzuyu nữa vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro