Chap 158

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng khách hoàn toàn tối đen chỉ có ánh sáng từ chiếc laptop của Sana phát ra soi rõ gương mặt của cô ấy đang rất tập trung vào điều gì đó trên màn hình.

Tách.

Đèn phòng khách bỗng nhiên được bật sáng, Minatozaki Ji Hye dường như vẫn chưa ngủ mỉm cười nhìn Sana: "Con đang làm việc sao ? Làm việc sao không chịu mở đèn. "

Sana nhanh chóng và nhẹ nhàng đóng máy tính lại rồi đáp: "Chỉ là xem một chút tài liệu liệu thôi ạ. Cũng gần xong rồi. "

-Umma biết tụi con tuổi trẻ nên có rất nhiều điều muốn làm, nhưng cũng nên chú ý tới sức khỏe một chút – Minatozaki Ji Hye ngồi xuống ân cần dặn dò Sana.

Từ sau khi mối quan hệ giữa hai người họ trở nên tốt hơn thì Sana đã không còn thấy khó chịu trước sự săn sóc của bà nữa, mà ngược lại cô còn muốn có được thật nhiều sự quan tâm, chăm sóc từ bà: "Con biết rồi, umma cũng mau đi ngủ sớm đi."

Minatozaki Ji Hye vỗ vỗ lấy bàn tay Sana trong khi vẫn nhìn cô ấy chăm chú, có lẽ suốt nhiều năm qua thì hiện giờ chính là khoảng thời gian bà cảm thấy hạnh phúc của mình được trọn vẹn nhất. Được ở bên cạnh và yêu thương con gái mình, đối với bà là một đặc ân không còn gì có thể to lớn hơn nữa. Sana dường như cũng có cùng chung một cảm giác đó với umma của mình, cô ôm lấy cánh tay của bà tựa như một đứa trẻ ôm ấp thứ vô cùng quý giá của nó. Lúc này lời nói trở nên quá thừa thãi trong khung cảnh bình yên như thế này, thời gian lẳng lặng trôi qua cho đến khi Minatozaki Ji Hye đột nhiên lên tiếng nói:

-Sana à, chuyện của con và Tzuyu sao rồi ?

-Vẫn đang tốt ạ.

-Thật không ? Đừng gạt umma đấy – Minatozaki Ji Hye cách đây không lâu đã biết được là Tzuyu và Sana đã chia tay nhau, cho dù không ai nói thì bà cũng biết một phần nguyên nhân là nằm ở mình.

-Con nói thật mà, con đang trong quá trình theo đuổi Tzuyu – Sana rất thản nhiên thừa nhận.

-Theo đuổi ?

-Dạ phải. Umma không cần ngạc nhiên như vậy đâu.

Trước gương mặt cười hì hì của con gái mình thì Minatozaki Ji Hye chỉ đành bất đắc dĩ cười theo: "Cả hai đứa con của umma đều tốt thế này, chắc chắn là chỉ có hai đứa mới xứng với nhau thôi. "

-Haizz, phải chi Tzuyu cũng biết được điều umma nói thì tốt biết mấy – Sana bĩu môi khi nhớ đến phản ứng đôi khi là quá ngập ngừng, xa cách của Chou Tzuyu nhiều ngày nay.

-Sana, con có muốn biết khoảng thời gian Tzuyu bỏ qua Mỹ thì cả ngày nó đã như thế nào không ?

Sana ngẫm nghĩ một vài giây rồi đầy hứng thú nhìn umma của mình: "Tzuyu đã như thế nào vậy ạ ? "

-À thì Tzuyu suốt ngày ra biển ngồi đó thơ thẩn, rồi thỉnh thoảng con bé còn lại lẩm bẩm gì đó một mình. Nó cũng thường xuyên than ngắn thở dài nữa, hỏi thì không chịu nói, đó là lần đầu tiên umma nhìn thấy Tzuyu như vậy đó.

Sana bật cười thành tiếng vui vẻ khi tưởng tượng đến vẻ mặt của Chou Tzuyu khi ấy: "Chắc lúc đó Chou Tzuyu nhìn ngớ ngẩn lắm, con nhớ là khoảng thời gian ấy Tzuyu bỏ qua Mỹ hơn 1 tuần lễ, luôn miệng nói là qua đó để giải quyết công việc, ai ngờ là đi trốn. "

-Điều đó chứng tỏ con bé yêu con rất nhiều Sana à, mỗi khi nhắc đến con đôi mắt Tzuyu đều tràn đầy cảm xúc. Không giống như ngày thường luôn luôn lặng lẽ.

-Tzuyu lúc đó có hỏi umma chuyện gì không ạ ?

-Có, hình như lúc đó hai đứa đang giận nhau thì phải.

Sana lắc đầu : "Không phải giận nhau, mà là tụi con không chịu thừa nhận tình cảm của bản thân. Lúc đó cả hai đều quá ngần ngại không muốn để người kia bước vào cuộc đời mình."

-Vậy thì đúng rồi, lúc đó Tzuyu có nói với umma một câu là. Chân thành đổi lấy sự chân thành, cưỡng chế con nhận lấy sự chân thành của nó đó.

-Chân thành đổi lấy sự chân thành. Hèn gì Chou Tzuyu từ sau đợt ấy về liền đáng yêu hẳn lên, còn ghen tuông rõ ràng nữa chứ - Sana vừa nói xong liền bất giác mỉm cười.

-Ghen ? Với ai ?

-Momo ạ.

-À thì ra là vậy, Momo cũng là một cô gái tốt. Umma cảm thấy Momo và Tzuyu tuy cách thể hiện bên ngoài không giống nhau nhưng thật ra tính cách của cả hai đều có phần tương tự như nhau.

-Con cũng thấy vậy, nhưng bất quá Chou Tzuyu thì hẹp hòi hơn nhiều – Sana nói xong thì tự gật gù cho rằng lời nói của mình là phải.

-Tzuyu mà nghe được con nói xấu nó như vậy sẽ tức chết đó.

-Không đâu ạ, nếu Tzuyu mà nghe được thì đầu tiên cô ấy sẽ làm con tức chết trước rồi mới chịu an lòng.

-Hai đứa...đúng thật là – Minatozaki Ji Hye lắc đầu chào thua trước lý lẽ của Sana, trầm ngâm một lúc bà lại nói – Sana à, con còn giận Tzuyu vì chuyện con bé đã giấu con về umma không ?

-Con đã không còn giận từ lâu rồi. Bây giờ nghĩ lại, con biết Tzuyu làm vậy là vì muốn tốt cho con, chỉ là mọi chuyện lúc đó xảy ra quá đột ngột nên con nhất thời khó tiếp nhận được mà thôi.

-Umma...thật xin lỗi hai đứa vì đã để con và Tzuyu khó xử như vậy.

-Mọi chuyện đã qua rồi, umma đừng nói như vậy nữa. Tất cả đều là sự an bày của số phận, bây giờ con lại còn muốn cảm ơn sự an bày đó nữa, nếu không phải vô tình gặp Tzuyu thì con cũng sẽ không tìm gặp lại được umma. Và nếu như không có umma bên cạnh thì còn cũng không tìm đâu ra đủ dũng khí để níu giữ Tzuyu lại.

Minatozaki Ji Hye nghẹn ngào ôm lấy Sana, vừa dịu dàng vỗ nhẹ vào bả vai cô ấy vừa cười nói: "Con gái ngoan...thật sự cảm ơn con."

Sana ngoan ngoãn nằm trong lòng umma của mình một lúc lâu rồi rời ra, cô nhìn bà thật chậm rãi và nghiêm túc nói: "Umma, bây giờ con cũng muốn dùng tình yêu để đổi lấy tình yêu, bắt ép Tzuyu quay trở lại."

Bây giờ tới lượt Minatozaki Ji Hye bật cười khi nhìn thấy vẻ tinh nghịch hiếm hoi của Sana, dáng vẻ đó giống y hệt như bà từng thấy ở Tzuyu vậy.

-Được rồi, umma ủng hộ con. 

------------------------------------------------

Sau khi Minatozaki Ji Hye trở về phòng ngủ thì Sana vẫn ngồi đó tiếp tục xem tài liệu vừa nãy cô đã bỏ dỡ trên laptop của mình. Bởivì trong lòng cô từ khi biết về vụ tai nạn của Tzuyu thì luôn ẩn chứa một sự bất an vô hình mà chính cô hiện tại cũng không thể xác định nó rõ ràng được. Chỉ biết rằng bên trên những ý định và viễn cảnh tốt đẹp mà cô đã nghĩ đến dường như vẫn còn tồn tại một bóng đen lượn lờ không chịu rời đi. Sana càng đọc những con chữ trên màn hình thì chân mày cô càng nhíu chặt vào nhau hơn và lòng lại càng rối loạn.

Kang Ji Sung, 47t – Bác sĩ bệnh viện HP.

Là bác sĩ nổi tiếng trong lĩnh vực điều trị về Mắt.

...

Những thông tin này là do Sana nhờ cấp dưới của mình thu thập được, tiện thể điều tra một chút về tình hình của Tzuyu, chỉ là không ngờ mọi chuyện lại đi đúng theo như những gì mà Sana đã dự đoán và đó thì không phải là theo hướng tốt. Sau tai nạn ấy, Tzuyu rõ ràng là gặp phải vấn đề với sức khỏe của mình nếu không thì sẽ không đến bệnh viện kiểm tra thường xuyên đến như vậy.

...Là bác sĩ nổi tiếng trong lĩnh vực điều trị về Mắt...

Đầu óc Sana có chút choáng váng còn trong lòng thì cứ bồi hồi nóng rang cả lên vì cô sợ điều mình đang nghĩ đến là sự thật. Cô nhớ lại phản ứng của Tzuyu nhiều ngày trước khi đánh vỡ chồng bát đĩa, phản ứng chậm chạp của Tzuyu tối này cùng thái độ cáu gắt nhưng cũng vô cùng nhạy cảm ấy.

-Không cần, tôi tự mình lo được.

-Không cần.

...

-Đã bảo không cần mà. Tránh ra đi.

...

Có tiếng đổ vỡ vang lên thật đáng sợ trong lòng Sana, cô vô thức nâng bàn tay của mình che đi đôi mắt mình lại rồi chính cô cũng giật mình hoảng hốt trước hành động vừa rồi của bản thân. Ngồi cuộn tròn ôm lấy cơ thể, Sana lắc đầu cố xua đi những ý nghĩ u ám đang lượn lờ trong tâm trí nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh được cảm xúc của chính mình. Sana thật sự cảm thấy rất bất an nên không cần quan tâm hiện giờ là thời điểm nào mà ngay lập tức đã nhấc máy gọi ngay đến cho Chou Tzuyu.Sau một vài tín hiệu kết nối đầu dây bên kia liền có người bắt máy.

-Sana ? Có chuyện gì vậy ?

...

Giọng nói ấm áp của Chou Tzuyu truyền đến khiến lòng Sana nhanh chóng dâng lên cảm giác đau nhói cùng nhớ thương mãnh liệt. Cô cầm chặt điện thoại trong tay mà không biết nên nói gì tiếp theo, bởi vì sợ rằng bản thân không thể kiềm giữ nổi mình mà vô duyên vô cớ lại bộc phát lên.

-Sana à...Em còn ở đó không ?

...

-Sana, đã xảy ra chuyện gì ? – giọng nói của Chou Tzuyu đã có phần gấp gáp hơn.

-Tzu...yu...- Cuối cùng Sana cũng rời rạc gọi tên người ở đầu dây bên kia.

-Có chuyện gì sao ?

-Thật ra thì từ nụ hôn ở trong khu rừng đó...em đã yêu Tzuyu rồi.

-Ơ...- Chou Tzuyu hoàn toàn bị bất ngờ trước lời nói của Sana, cô không nghĩ là giữa đêm như thế này mà cô ấy lại gọi điện đến cho mình chỉ để thổ lộ như vậy. Buổi tối hôm nay, cô thật sự đã bị Sana làm cho hoàn toàn rối loạn và không còn có khả năng chống đỡ được nữa rồi.

Sana không hiểu vì sao mình lúc nãy lại muốn nói điều đó với Tzuyu, giống như cô sợ rằng chỉ cần bỏ qua khoảnh khắc đó thì mình sẽ không bao giờ còn có cơ hội như vậy nữa.

Sau một thanh âm thốt lên vô nghĩa của Chou Tzuyu thì cả hai người đều đồng loạt im lặng, dường như là để lắng nghe tiếng thở đều đặn của nhau. Sana muốn trấn tỉnh lại lòng mình còn Chou Tzuyu thì lại muốn tận hưởng thanh âm yên bình, quen thuộc mà mỗi đêm trước đây đều đưa cô vào giấc ngủ. Cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa thì đối với cả hai người họ, chỉ cần nghe được nhịp thở đều đặn của người kia để chứng minh rằng họ đang tồn tại ở bên cạnh mình thôi, thì đó còn hơn cả bất kì phương thuốc nào trên thế gian này rồi

-Còn Tzuyu thì sao ? Là từ khi nào vậy ? – Sana lại hỏi.

-Ngay từ giây phút đầu tiên – Chou Tzuyu không ngần ngại trả lời.

-Nói để cho người khác vui thôi chứ gì, Tzuyu làm sao có thể là người mơ mộng vừa gặp đã yêu được.

-Không tin ? Là sự thật đó. Còn em...thật ra thì từ trước tới giờ em đã có bao giờ có cảm giác với Hirai Momo chưa ?

-Chưa từng có, nhưng em cũng từng ước là mình đã chọn Momo.

-Tôi biết ngay mà, có khoảng thời gian sự gần gũi của hai người...thật thân thiết– Chou Tzuyu có vẻ không vui, tiếng thở hắt ra rõ ràng đến mức Sana ở đầu dây bên kia đều nghe được.

-À, thật ra thì...lúc đó em chỉ là muốn trêu tức Tzuyu thôi. Cùng đi chơi, chèo thuyền, gọi điện tất cả đều là chỉ muốn chọc giận Tzuyu thôi.

-Người phụ nữ xấu xa – Chou Tzuyu lầm bầm.

-Yah, Tzuyu cũng chẳng tốt lành gì cả. Chẳng phải lúc đó không phải Lee Anna thì là Song Jin Ae hay sao ?

-Tôi và Song Jin Ae chẳng có gì với nhau hết, là em hãy nghĩ lung tung thôi.

-Nghĩ lung tung, có ai đời vừa nhận điện thoại của cô ta liền chạy đi bỏ lại người yêu ở lại một mình đâu cơ chứ ?

-Lúc đó còn chưa là người yêu mà – Chou Tzuyu lầm bầm nói rồi hồi tưởng lại quãng thời gian đó mà oán trách lên tiếng – Còn sau đó thì sao, em mỗi lần nói chuyện đều như muốn gây sự với người khác, lần nào cũng để lại cho người khác bóng lưng của mình rồi đi mất. Em có biết cảm giác đó khó chịu đến mức nào hay không ?

-Biết – Sana dứt khoát thừa nhận.

-Em biết ?

-Phải – Sana thật bình thản nói nhưng không ai biết được rằng trái tim của cô lúc này đang bắt đầu đau xót như thế nào - Vừa cách đây không lâu, khi Tzuyu nói với em là chúng ta chia tay đi. Nó thật sự rất khó chịu.

...

Sau câu nói ấy lại là một sự im lặng được kéo dài chậm rãi nhưng cùng thật nặng nề. Sợ không khí lại rơi vào trầm mặc và cứ như thế qua đi, Sana chuyển câu chuyện nói với Chou Tzuyu về những gì tối nay cô đã nói cùng umma của họ.

Đêm hôm đó, Chou Tzuyu lại thức cùng Sana để tiếp tục trò chơi hỏi – đáp của riêng họ. Sana biết được rằng thì ra đã từ rất lâu rồi tình cảm của Tzuyu dành cho cô là sâu sắc đến như vậy và trái tim cô ấy dường như đã dành tặng hết sự chân thành của mình cho cô.

Còn Chou Tzuyu đã hiểu thêm được rất nhiều cảm xúc của Sana trong suốt quãng thời gian mà họ quen biết nhau, càng hiểu thêm được cô lại càng không muốn buông tay cô ấy. Cho đến tận lúc này, vị trị của cô trong tim Sana vẫn là không thể thay thế được. Con người ta dễ dàng gì tìm được một nửa thật sự dành cho mình, cô đã tìm được rồi chẳng lẽ cam lòng để mất đi rồi hối hận cả một đời hay sao. Chou Tzuyu đã không ngừng liên tục hỏi bản thân mình như vậy suốt một đêm dài, cho dù lý trí vẫn giẫy giụa không ngừng bởi những ám ảnh về thị giác của mình thì một phần sự bi thương và yếu ớt trong cô về nó đã dần mất đi rất nhiều. Có lẽ đó là bởi vì nhờ vào Sana.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro