Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt ngây thơ của đứa trẻ nhìn qua khe cửa hẹp bên ngoài phòng đọc sách, trong đó có hình ảnh hai người lớn đang ôm ghì lấy nhau, một người là appa của nó và một người mà appa bắt nó gọi bằng Dì, dì Park. Nhưng tại sao appa lại ôm dì ấy, appa không phải đã nói chỉ thương nó và umma vì thế chỉ ôm nó và umma thôi sao. Tại sao họ lại ôm nhau ?

Đứa trẻ ấy cứ đứng ngây ra ở đó, nó nghe thấy tiếng cười của hai người lớn, giọng nói của dì Park gọi tên appa của nó. Nó quay lưng chạy đi tìm kiếm umma của mình, con gấu bông bị nó lôi kéo sềnh sệch trên đất, món quà sinh nhật của appa nó, bây giờ trông thật vô dụng làm sao. Nó bước vào phòng ngủ và nhìn thấy umma đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt bà đẹp như vì sao trên trời vậy. Bà ôm nó vào lòng và cất tiếng khe khẽ gọi tên nó, tên nó rất đẹp, Lee Sana, umma nói là do appa đặt cho nó.

Nó khó hiểu hỏi bà:

-Umma, tại sao appa lại không ôm umma và Sana nữa, appa ôm dì Park, appa không thương Sana nữa ?

Umma nó mỉm cười, nụ cười rất dịu dàng: "Appa sao lại không thương Sana, Sana là người appa thương nhất."

Đứa trẻ không hiểu chuyện nghe umma mình nói như thế thì reo lên vui sướng, nó ôm cổ umma rồi hỏi lại: "Thật không ạ ?"

-Thật. Sana phải tin umma chứ.

-Vâng ạ, Sana tin umma.

Đứa trẻ ngây thơ, còn quá nhỏ để nhận biết được những gì đang diễn ra xung quanh nó. Nó không hiểu tại sao appa lại dẫn một đứa bé khác về rồi thương đứa bé đó hơn nó, cũng không hiểu tại sao appa và umma thường xuyên to tiếng với nhau rồi sau đó umma ôm nó khóc thật nhiều. Bà luôn nói bà yêu nó và nó tin mọi điều bà nói.

Rồi một đêm mưa gió rất lớn, nó nằm ngủ trên giường với bà, thân thể nhỏ bé run lên từng đợt vì sợ hãi sau khi appa say rượu trở về và mắng chửi hai mẹ con nó.

Đêm đó trời rất lạnh, tiếng mưa và tiếng sấm trong tâm trí nó như loài ma quỷ đang chờ bắt nó đi xuống địa ngục, nơi appa nói chỉ dành cho những kẻ xấu.

Nó rất sợ, nó gào khóc trên đường, chạy đuổi theo bóng hình của umma nó, nó khóc khàn cả tiếng xin bà đừng bỏ nó lại...

...âm thanh nghiến đường ken két của bánh xe, một ánh đèn pha lóe lên rồi tất cả đều chìm vào bóng tối...Nó nghĩ mình đã xuống địa ngục vì chẳng ai cần nó cả...Đêm đó trời mưa. Rất lạnh. Rất tối và rất đáng sợ.

Tin umma...Tin umma...Tin umma

-Đừng đi...đừng đi...làm ơn...đừng bỏ đi....ĐỪNGGGG.

Sana ngồi bật dậy trên giường với toàn thân run rẩy, hai bàn tay cô nắm chặt vào tấm chăn đến nổi trắng xác. Sana hoang mang nhìn khắp mọi nơi để tìm lại ý thức của mình. Đôi mắt long lanh đầy nước nhưng ánh nhìn thì lại ráo hoảnh, vô hồn. Bên ngoài trời đang mưa. Những cơn mưa mùa đông lạnh lẽo

đây. Nhà cô. Cô không phải là con bé năm nào nữa. Tất cả. Tất cả đều là quá khứ rồi.

Sana dần dần buông lõng cơ thể đang đông cứng của mình nhưng ngay khi phòng tuyến cuối cùng được buông xuống, cô nhận ra được cơn ác mộng năm nào lại trở về với cô thì lúc đó sự đau đớn tận sâu trong tâm hồn lại ùa về. Sana cuộn người trên giường và khóc nức nở, đôi vai gầy run bần bật lên từng hồi, chỉ những lúc ở một mình như thế này thì cô mới để cho bản thân mình được quyền yếu đuối, khóc thương cho chính mình. Tiếng gào khóc đến lạc cả giọng vang lên giữa màn đêm u tối thật cô đơn, lạc lõng.

Tại sao lại lừa tôi ! Bà luôn bảo tôi tin bà nhưng bà lại bỏ đi, tại sao bà bỏ lại tôi một mình,tại sao không dẫn tôi theo cùng bà. Đừng bỏ tôi lại một mình...nơi đó...đáng sợ lắm...bà không thương tôi...bà cũng không thương Sana...nó thật đáng thương...

---------------------------------------

Sau một đêm khóc đến mệt nhoài cả người, cộng thêm việc tối qua trời đột nhiên trở lạnh mà cô lại ăn mặc phong phanh nên kết quả là sáng nay Sana đã bị cảm. Cô gọi điện xin phép nghỉ làm rồi bắt đầu công cuộc ngủ vùi của mình. Cứ nghĩ chỉ là bệnh nhẹ thông thường, ai dè càng ngày càng trở nặng, cô không những cảm, nhức đầu mà toàn thân lại còn phát sốt.

Vào ngày thứ 2 của đợt nghỉ, Sana bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, vừa lê cơ thể không còn một chút sức lực nào ra mở cửa cô vừa suy nghĩ xem đó là ai, sáng nay Nayeon đã ghé qua để coi cô thế nào rồi nên không thể là cô ấy được, với lại nếu Nayeon có đến thì cũng sẽ lấy chìa khóa dự phòng mà tự mở cửa, nếu đó không phải là Nayeon thì chẳng lẽ lại là...Momo, người cũng nói là muốn tới thăm cô. Nếu là Momo thì thật khó xử cho cô lắm, bởi vì mối quan hệ giữa họ vẫn chưa thân thiết tới mức như vậy.

Khi Sana vẫn còn đang chán ngán vì sự khó xử đó thì dáng người đằng sau cánh cửa lập tức khiến cô nhận ra không còn gì có thể rắc rối hơn thế nữa. Một ngày tồi tệ với cơ thể bệnh tật và người khách không được mong chờ nhất.

Chou Tzuyu nhếch môi cười khó hiểu sau khi đánh giá hết một lượt gương mặt nhỏ nhắn lấp ló đằng sau cánh cửa: "Không mời khách vào nhà à ?"

Sana cất giọng nói khàn khàn vì cảm của mình: "Giám đốc Chou, bây giờ tôi không có thời gian để tiếp chuyện với cô, tôi đã xin nghỉ bệnh rồi, bây giờ thì xin phép."

Chou Tzuyu đưa tay chặn lại cánh cửa khi Sana có ý định đuổi khách, cô biết chắc chắn là cô nàng này thế nào cũng sẽ nói như vậy.

-Ngày hôm qua tôi nhặt được một chiếc vòng tay bằng bạc trên xe của mình, không biết có phải là của em không ?

Sana mắt mở lớn ngạc nhiên, tâm trí cô lập tức khôi phục sự tỉnh táo liền chìa tay ra khẩn thiết nói: "Là của tôi, nếu cô nhặt được thì trả lại cho tôi đi. Thứ đó rất quan trọng."

Chou Tzuyu chỉ nhẹ nhàng liếc mắt vào trong không nói gì. Sana biết ý liền thở dài bất đắc dĩ nói nhỏ: "Thôi được rồi. Vào đi."

Cô gái họ Minatozaki không còn cách nào khác đành tránh đường để cho người kia đi vào mặc dù trong lòng vẫn không ngững nguyền rủa cái kẻ hách dịch thừa cơ hội này.

Chou Tzuyu sau khi đạt được mục đích thì bắt đầu đánh giá khắp nơi, đôi mắt đen thẫm rất nghiêm túc quan sát mọi ngóc ngách trong căn hộ của Sana. Không lớn lắm nhưng đầy đủ tiện nghi. Màu trắng làm chủ đạo, rất sang trọng và trang nhã, màu sắc phòng khách được điểm xuyến thêm vài vật dụng màu hồng. Điểm đặc biệt là trên tường treo khá nhiều tranh về một nơi nào đó, có đồng cỏ xanh bạt ngàn và bầu trời trong cao vời vợi...

Cạch

Sana đặt ly nước xuống mặt kính với một phương thức không nhẹ nhàng gì, cô ngồi xuống sofa rồi nói với người kia: "Giám đốc Chou, mời uống nước."

-Được – Chou Tzuyu tao nhã thực hiện lời mời rồi lại rãnh rỗi quan sát khắp nơi, dáng điệu thoải mái cứ như đang ở nhà mình vậy.

Sana lại chìa tay ra lần nữa: "Uống xong rồi thì có thể trả chiếc vòng đó cho tôi được rồi chứ ?"

Chou Tzuyu làm như không nghe thấy câu nói vừa rồi, nắm lấy cánh tay Sana, ánh mắt chăm chú nhìn vào vết mực còn in rõ đó mà cảm thán: "Đúng là sản phẩm tốt thật, chữ số không hề phai tí nào. Tôi nghĩ mình nên gửi mua vài cây thôi."

-Này – Sana bực mình quát lên – Tôi thật không muốn đùa với cô đâu, hai ngày nay dù rất mệt tôi vẫn tìm nó khắp nơi, nếu cô nhặt được thì trả lại cho tôi đi – cô nói xong rồi thì dùng ánh mắt bừng bừng lửa giận phóng thẳng cho Chou Tzuyu, mặc dù ngực phập phồng lên xuống liên tục vì đã dùng sức quá nhiều.

Chou Tzuyu thấy hai má cô đỏ hồng vì giận, lại thêm cái kiểu ăn bận thoải mái ở nhà càng tăng phần xinh đẹp nên cảm thấy tâm trí bản thân mình có chút thơ thẩn. Nhẹ mỉm cười nói: "Đừng giận. Bệnh rồi mà giận thì sẽ có hại cho sức khỏe. Cái vòng của em tôi sẽ trả lại nhưng không phải là hôm nay."

-Tại sao ?

-Vì tôi không mang nó theo – Chou Tzuyu tỉnh bơ đáp.

-Vậy cô tới đây làm gì ?

-Tới để xác nhận cái vòng có phải của em hay không ?

-Cô yêu sách đòi vào nhà chỉ để xác nhận hay sao ?

-Con người tôi trước giờ làm việc luôn cẩn thận mà.

-Cô...rãnh rỗi quá hả ? Không có chuyện gì làm tới đây để trêu chọc người ốm như tôi à.

-Tôi nghĩ dùng từ "thăm" sẽ thích hợp hơn.

-Đồ điên – Sana tức giận bỏ vào phòng ngủ của mình và đóng xầm cửa lại, dù sao cô cũng không thể thẳng thắn đuổi cổ kẻ đó về được, đành tránh mặt để Chou Tzuyu biết chán mà tự động rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro