Chap 172

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Kính thưa quý vị...- Người chủ tọa đứng trên bục lên tiếng để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ngay lặp tức toàn bộ hội trường liền trở nên im ắng vô cùng.

Vị chủ tọa đó đọc một vài câu phát biểu thông thường rồi mới chậm rãi mở bìa thư chứa tên của công ty trúng thầu lần này. Tốc độ trên tay của ông ta rất thản nhiên nhưng lọt vào con mắt của hàng trăm người ở đây chính là vô cùng chậm chạp. Ẩn bên trong những cái nhíu mày và nét mặt nghiêm trang của tất cả mọi người chính là sự hồi hộp bị dồn ép đến cực điểm.

-...Và tôi xin đọc tên công ty đã giành được gói thầu xây dựng...

Song Jin Ae đưa mắt liếc nhìn về phía Chou Tzuyu một lần rồi cũng nhắm chặt mắt mình lại. Bụng dạ cồn cào đến khó chịu.

Sana cũng bị cuốn vào bầu không khí đó mà vô thức nắm chặt lấy bàn tay, Tzuyu nhìn thấy thế liền nhẹ nhàng gỡ những ngón tay đang trở nên trắng xanh của cô ấy ra rồi để hai bàn tay của họ 10 ngón tay đan chặt vào nhau. Chou Tzuyu mỉm cười với Sana và gật đầu, ý nói là mọi chuyện đều hãy tin tưởng vào tôi, không sao hết.

...với mức giác 1...

Mọi người đều tự động đổ dồn về phía trước như thể sợ rằng sẽ bị lọt mất bất kì âm thanh nào. Trong khi đó Chou Tzuyu và Hirai Momo vẫn điềm tĩnh rồi trên ghế của mình. Cả hai đồng thời mỉm cười khi màn hình lớn phía sau nhấp nháy...

...Mức giá 125 tỷ. Xin chúc mừng TYC...

-Yeahhhh, chúng ta làm đươc rồi !

-Hoan hô, thắng rồi !

-Aish, chỉ còn một chút xíu nữa...

-Xin chúc mừng các vị.

-Khốn kiếp ! Vì saolại như thế...Nói là 127 chúng ta mới để 126, cuối cùng lại là 125 hả ?

Tiếng xôn xao lại lặp tức nổi lên sau lời tuyên bố đó, có tiếc nuối, có tức giận, cũng có những lời chúc mừng vội vã. Mọi người ở phía sau Chou Tzuyu và Momo đều nhảy lên ôm nhau mừng vui sướng, những cái ôm thật chặt, tiếng hò hét vang vọng khắp một góc phòng. Cuối cùng công sức bỏ ra cũng đã được đền bù sức đáng.

Sana kéo lấy bàn tay Chou Tzuyu rồi cả hai đều nhìn nhau mỉm cười. Chỉ đơn giản là nhìn vào mắt nhau thật sâu nhưng còn hơn cả muôn vàn lời nói, dường như giữa quang cảnh ồn ào và đầy tiếng người này chỉ có hai người họ tồn tại trong mắt nhau mà thôi. Chou Tzuyu nhẹ nhàng thở ra một hơi như trút đi gánh nặng, thật ra thì chính cô lúc nãy cũng bị dồn ép đến tận cùng như người khác mà thôi, chỉ là giỏi che giấu hơn một chút.

-Xong rồi, vướng mắc cuối cùng tôi cũng đã đặt nó xuống. Bây giờ chúng ta đi thôi em.

-Cứ thế mà đi à ?

-Ừ, cứ thế mà đi thôi.

-Còn Momo thì sao, Tzuyu không định nói với cậu ấy một tiếng à ?

-Tôi sẽ nhắn tin cho cậu ta. Đi thôi, tôi muốn dẫn em tới một nơi này – Chou Tzuyu nói rồi nắm lấy bàn tay Sana và rời khỏi đó.

Ít phút sau, Momo nhận được tin nhắn của Chou Tzuyu với nội dung:

Thời gian nghỉ phép của cậu cho tôi mượn luôn vậy.

Nửa năm sau gặp lại. Tạm biệt,

Momo mỉm cười rồi nhắn lại hai tin:

Tin đầu tiên là:

Nhất định nửa năm sau phải trở lại.

Dù có xảy ra chuyện gì cũng mặc kệ đi. Tôi sẽ nuôi cậu, yên tâm.

Và tin thứ hai:

Kiên nhẫn với cậu ta một chút nhé Sana. Tính tình cậu ta không được tốt lắm.

Cậu cũng phải nhớ giữ gìn sức khỏe nữa đó

Sau đó lại thêm một tin nhắn khác được gửi đi:

Dahyun à, bọn tớ thắng rồi. Cậu đang ở đâu vậy ?

Tớ nhớ cậu.

-Này mọi người mau đi ăn mừng thôi, tất cả mọi chi phí hôm nay đều do Giám đốc Chou bỏ tiền túi ra chi hết. Cứ ăn uống thoải mái vào nhé – Momo hô to với nhân viên của mình và ngay lặp tức được nhiệt liệt hoan nghênh bằng một tràng pháo tay vang dội.

Thật tội nghiệp cho Giám đốc Chou, nghe nói buổi ăn mừng hôm đó đã tiêu hết gần 2 tháng thu nhập của cô ấy. Bởi vì sau khi họ ăn xong rồi, Hirai Momo còn đề nghị mỗi người đem ba bốn phần ăn trở về nhà để chia cho gia đình...và hàng xóm.

Trong góc khuất của bức tranh đầy sinh động đó, Song Jin Ae đứng thẩn thờ dựa lưng vào tường còn bàn tay thì nắm chặt di động của mình.

Xem chuyện lần này như một bài học của mình.

Việc làm ở tòa soạn báo tôi vẫn để nó lại đó, hãy suy nghĩ thật kĩ.

----------------------------------------------

Bỏ lại đằng sau thành phố ồn ào và náo nhiệt, trên chiếc xe đang tiến thẳng đến một nơi nào đó, Sana tựa đầu vào vai Chou Tzuyu và cảm thấy giây phút này thật bình yên làm sao. Cô không biết người đó muốn dẫn cô đi đến đâu nhưng đối với Sana chỉ cần có Chou Tzuyu bên cạnh thì đi bất kì nơi đâu cũng được.

-Vì sao Tzuyu biết được ý đồ của Song Jin Ae vậy ? – Sana mơ màng hỏi.

Chou Tzuyu hôn nhẹ lên mái tóc Sana và có thể thấy được rõ ràng khóe miệng cô đang cười: "Là nhờ em đó."

-Nhờ em ?

-Phải. Là lần em nói đã gặp được cô ta cùng mẹ ở siêu thị đó. Lúc đó đáng lẽ ra một người bệnh nặng như mẹ của Song Jin Ae thì không nên có mặt ở đó, nó khiến tôi nghi ngờ và càng để ý thì càng thấy rõ ý đồ mà Song Jin Ae đang sắp đặt. Nếu tính ra thì như vậy cũng tốt, ít nhất tôi chỉ cần đảo ngược một chút là có thể nắm được phần thắng rồi, đỡ mất công hơn.

Sana chép miệng lắc đầu nói: "Đúng là gian thương."

-Đều là tại họ thôi, nếu như họ không chơi xấu trước thì chưa chắc tôi đã giành được dự án đấu thầu đó.

-Vậy hóa ra là công của em là lớn nhất phải không ?

-Ừ, đúng là rất lớn cho nên... – Chou Tzuyu nâng gương mặt Sana lên rồi gian xảo cười –...phần thưởng của em sẽ là một nụ hôn của tôi.

Một cái chạm nhẹ lên môi Sana mặc dù rất nhanh nhưng cũng đủ để cảm nhận hương vị và sự mềm mại nơi khóe môi của người kia.

Sana liếc nhìn Chou Tzuyu và bĩu môi đầy khinh thường nói: "Tzuyu nghĩ mình là ai vậy ? " – nói rồi bất chấp gương mặt phản đối của người bên cạnh cô tiếp tục dựa đầu vào vai người đó và xem như mọi chuyện chưa hề xảy ra.

-Này, tôi không là ai thì tránh ra xa một chút đi...

-Không tránh. Buồn ngủ chết được.

-Em là heo hay sao, suốt ngày đòi ngủ - Chou Tzuyu lặp lại lời hôm qua Sana đã nói với mình.

-Vậy người mới hôn heo thì gọi là gì ?

-Em....

Lúc này ở vị trí người lái bỗng truyền đến một giọng nói đầy than thở: "Hai người làm ơn tôn trọng người khác được không ạ ? Còn có người ở đây đó. "

Chou Tzuyu nhìn từ kính chiếu hậu gương mặt của cô trợ lý trẻ rồi nhếch môi cười đe dọa: "Kim Ji Won, hay là em cứ trở lại công ty làm trợ lý của Hirai Momo đi. Dự án xây dựng mới ở Kangnam chắc chắn sẽ cần nhiều người lắm đó. "

Kim Ji Won nghe thấy thế liền lắc đầu vội nói: "Thôi mà Giám đốc, em chỉ nói đùa thôi mà. Hai người cứ tiếp tục đi ạ. Em sẽ yên lặng làm nhiệm vụ lái xe của mình."

-Thật vậy không ? Tôi thấy Momo sẽ rất vui nếu em ở lại phụ cậu ta đấy.

-Nhưng em muốn nghỉ phép – Kim Ji Won làm mặt đáng thương năn nỉ.

-Tôi nghỉ phép còn em theo nghỉ phép luôn làm gì hả ?

-Em là trợ lý của Giám đốc mà, một mình em ở lại công ty thì sẽ buồn lắm...

-Tôi thấy em là lười thì có. Vừa nghe tôi nghỉ phép đã xin nghỉ theo – Chou Tzuyu hừ lạnh một tiếng rồi cũng thôi không đôi co nữa.

Khi nhìn qua kính chiếu hậu thấy Ji Won thừa lúc người kia không để ý liền làm mặt xấu trêu chọc cô ấy, Sana bật cười và nói : "Hai người thật giống con nít quá đi."

-A, Sana unnie – Kim Ji Won gọi Sana lại khi cô ấy và Chou Tzuyu chuẩn bị xuống xe. Cô gái trẻ cười một cái làm dáng với Chou Tzuyu rồi nhanh chóng kéo Sana ra một góc xa.

-Chuyện gỉ vậy ? – Sana khó hiểu hỏi, chỉ thấy Kim Ji Won hết liếc nhìn Tzuyu rồi lại cúi đầu im lặng, mất vài phút sau mới chịu ngẩng đầu nhìn cô nhưng khóe mắt cô ấy không biết từ lúc nào đã đỏ hoe cả lên.

-Sao vậy Ji Won, em có chuyện gì muốn nói với tôi phải không ?

-Em chỉ muốn nói...ờ... unnie nhất định phải chăm sóc tốt cho Giám đốc Chou ạ.

Hiểu ra được mọi chuyện, Sana mỉm cười rồi xoa đầu cô gái đối diện: "Em biết hết rồi phải không ?"

Kim Ji Won gật gật rồi sau đó lại chần chừ hỏi: "Thị lực của Giám đốc...có phải có thể sẽ mất đi không ạ ?"

-Nếu điều trị tốt thì sẽ không sao hết, em đừng quá lo lắng – Sana trấn an nói cũng như củng cố niềm tin trong lòng của mình. Cô hiểu việc mình cần làm nhất bây giờ đó chính là tuyệt đối không được suy nghĩ bi quan.

-Giám đốc Chou là người rất tốt...umma của em cũng rất lo lắng vì vậy...hai người nhất định phải sống thật hạnh phúc ạ.

-Cám ơn em, Ji Won. Chúng tôi sẽ nhất định như vậy, đây xem như là lời hứa đấy.

-Vậy...vậy...em đi về đây ạ...Tạm biệt unnie.

-Ừ, tạm biệt. Cho tôi gửi lời thăm umma của em nhé.

Kim Ji Won cúi đầu chào Sana rồi bước tới chỗ Chou Tzuyu, dường như hai người họ còn nói gì đó với nhau và Sana nhìn thấy cô bé ấy lại khóc. Cô mỉm cười trước cảnh tượng Chou Tzuyu đánh vào đầu Ji Won và đẩy cô bé vào trong xe đuổi về Seoul, trong khi Ji Won cứ ngoái đầu về phía sau và vẫy tay liên tục chào tạm biệt họ. Nhìn cảnh tượng như thế khiến Sana cảm thấy thật ấm lòng, cô mỉm cười nắm lấy bàn tay Chou Tzuyu khi cô ấy bước về phía mình.

Hai người họ bước đi trên con đường đất dẫn đến ngôi nhà có hàng rào bằng hoa rất quen thuộc với Sana. Cô không ngờ được là nơi Tzuyu muốn dẫn mình đến lại là chỗ ở của Bác Song. Cũng đã rất lâu rồi từ lần cuối cùng cô gặp bác ấy và lần đó cũng là đi cùng với Tzuyu.

-----------------------

Sắp end rồi a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro