Chap 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chou Tzuyu cùng Hirai Momo đang ngồi trong phòng làm việc, cả hai đều có dáng vẻ thoải mái hơn mọi ngày dường như họ đang chờ đợi một niềm vui nào đó tự mình tìm đến. Trong khi Chou Tzuyu thư thái đọc một cuốn tạp chí thì Hirai Momo lại chăm chú chơi game trên điện thoại của mình. Hai người cùng im lặng, cho đến khi một tiếng mở cửa rất mạnh làm ngắt mạch chờ đợi của họ. Cả hai đều nhếch môi cười một kiểu cười giống nhau.

Gã đàn ông mặt mày xanh mét, quần áo có hơi xốc xếch, anh ta lao thẳng đến trước mặt hai người kia rồi vừa thở vừa nói: "Chou Tzuyu, như vậy là có ý gì. Không phải cậu bảo đảm với tôi là sẽ không có chuyện gì hay sao ? Tại sao bây giờ tôi lại bị triệu tập điều tra như vậy hả ? "

Hirai Momo tiện tay rót một ly nước đẩy tới trước mặt Park Jihoon rồi nói với anh: "Uống nước đi rồi lấy lại sức mà đi lo liệu."

-Cô đang nói cái gì vậy, Momo ? Bây giờ còn hơi sức châm chọc tôi à. Nếu tôi gặp chuyện gì thì hai người các người được yên hay sao ?

Chou Tzuyu bật cươi, mỉa mai hỏi lại: "Sao lại không được yên ? Chúng tôi thì có liên quan gì đến anh hả ? "

Park Jihoon hơi sững người rồi cười cười thân thiết nói: "Cậu đang nói gì vậy Tzuyu ? Chúng ta đang hợp tác với nhau mà, nếu tôi có chuyện thì cậu cũng đâu được yên đâu ? "

Hirai Momo cảm thấy rất thú vị, cô nhường phần trình diễn này lại cho Tzuyu, còn mình vừa nhãn nhã thưởng thức café vừa xem kịch hay.

Chou Tzuyu cười lạnh: "Anh nhớ tôi đã từng nói gì với anh không ? Đừng bao giờ giở trò sau lưng tôi, đừng bao giờ đụng vào người của tôi. Cái giá ngày hôm nay coi như là tôi chỉ lấy vốn với anh thôi."

-Cậu vẫn còn nhớ chuyện của con nhỏ trợ lý đó sao ? Đã lâu như vậy rồi, chẳng qua chỉ là một con trợ lý thôi mà.

-Park Jihoon. Có những điều mà kẻ tồi tệ như anh mãi vẫn không thể hiểu được đâu.

Lúc này đột ngột điện thoại của Park Jihoon lại reo lên, hắn ta nhanh chóng bắt máy rồi bủn rủn cả người ngã phịch xuống đất. Em gái hắn ta không biết tự lúc nào đã triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị để đòi lại chức chủ tịch. hắn ta lắc đầu không tin được Park MinYoung đào đâu ra từng ấy số cổ phần như vậy rồi chợt trong lúc rối loạn đầu óc hắn ta lại minh bạch vô cùng. Park Jihoon đứng dậy và gầm lên:

-Là mày. Mày đứng sau tất cả những chuyện này có đúng không ?

-Anh cuối cũng cùng đã hiểu rồi. Xin chúc mừng – Momo ngồi ở bên cạnh tán thưởng. Sắc mặt của Park Jihoon lúc này khiến cô cảm thấy rất hả hê.

-Chúng mày...chúng mày...đã làm như thế nào hả ? Tại sao bọn người kia lại chịu bán sổ cổ phần đó cho nó.

-Để tôi nói cho anh nghe một bí mật nhé. Đó chính là anh rất tham lam, tham đến chết mà cũng không hay ? Những hợp đồng mà anh kí với TYC, tôi đều đã bán rẻ nó cho các cổ đông của anh để đổi lấy cổ phần của họ, rồi sau đó tôi chuyển số cổ phần đó cho em gái anh. Bây giờ thì cô ấy mới là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất ở HJ. Anh lo mà liệu giữ lấy cái thân mình đi – Chou Tzuyu nhẹ nhàng nói, tuy nhiên cái ý nghĩa của nó lại tựa như một nhát dao trí mạng đâm vào Park Jihoon, hắn ta sững sờ không hiểu việc gì đang xảy ra, một lúc sau lại gào lên:

-Có phải mày cũng lừa tao gửi tiền vào mấy ngân hàng kia không hả ?

-Đúng vậy, rất mừng vì anh đã hiểu ra - Tzuyu rất bĩnh tĩnh gật đầu, khóe mắt hiện đầy tia đắc ý.

Momo nhấn nút gọi nội bộ rồi nhàn nhã lên tiếng: "Bảo vệ, mau lên phòng Giám đốc Chou đưa chủ tịch Park ra về."

Gương mặt của Park Jihoon lúc này chẳng khác gì kẻ bị đẩy xuống vực thẵm, hắn ta trông thật hèn yếu và vô lực đến tội. Ngã phịch xuống đất thẫn thờ sắp xếp lại từng chuyện từng chuyện một cho đến khi bảo vệ lôi hắn ta đi mà hắn ta cũng không hề phản ứng lại. Lúc này hắn mới thật sự thấm thía cái gì gọi là ác giả ác báo, làm chuyện xấu thì đương nhiên phải trả giá mà thôi.

-Vậy là thôi hả ? – Momo đứng sau Tzuyu hỏi.

-Không. Mới là phần vốn thôi, làm ăn kinh doanh thì phải có lời chứ - Chou Tzuyu cười cười - Mai Ji Won sẽ đi làm trở lại, chuẩn bị mở tiệc chào mừng em ấy đí.

-Ok được rồi. Mina mới nhắn tin nói là mọi việc đều ổn thỏa, chúng ta không dính dáng một chút xíu nào tới vụ này cả.

Chou Tzuyu chợt cười rạng rỡ rồi nói: "Myoui Mina, đúng là rất lợi hại."

------------------------------------

-Tất cả mọi chuyện là như vậy sao ? – Sana vẫn còn hơi choáng váng khi nghe Nayeon kể lại đầu đuôi sự việc.

-Ừ, đúng vậy. Hết ngày hôm nay, chủ tịch tập đoàn HJ đã không còn là Park Jihoon nữa rồi. Chou Tzuyu và Hirai Momo lần này chơi cho hắn ta một ván sát nút, lấy cả vốn lẫn lời – Nayeon vung nắm tay trong không khí, khí thế nói.

Sana thừ người ra ngẫm nghĩ, hóa ra Chou Tzuyu không hề cố ý tàn nhẫn với Ji Won. Hóa ra cô ấy đúng là có suy nghĩ sâu xa hơn cô rất nhiều. Hóa ra tất cả đều là cô đã trách lầm cô ấy.

Sana chợt nhớ lại những lời cô đã nói với Chou Tzuyu trên sân thượng lúc đó.

...Khinh thường...

...Khủng khiếp...

...Ghê sợ....

"Xin lỗi vì nhân cách của tôi đã không hoàn hảo như cô mong muốn. Sau này tôi đảm bảo sẽ không đến làm phiền cô nữa."

Những lời lẽ tàn nhẫn, mỉa mai nhất cô đều đã dành cho Chou Tzuyu. Chou Tzuyu không sai, là cô sai. Sana không ngờ là có một ngày cô lại hồ đồ đến mức đem suy nghĩ của mình để áp đặt lên chuẩn mực của người khác. Cô đã mong chờ điều gì ở Chou Tzuyu cơ chứ, là một con người thành thật và thánh thiện, luôn nói lời thật lòng và sẵn lòng giúp đỡ người khác hay sao. Nếu người như vậy thì đâu còn là Chou Tzuyu nữa.

-Cậu không sao chứ Sana ? – Nayeon lo lắng hỏi.

Sana chợt cười buồn, rầu rĩ nói: "Tớ không biết Nayeon à. Hôm đó tớ đã mắng Chou Tzuyu và nói rất nhiều lời tổn thương với cô ấy."

-Cậu mắng ? Có đánh hay không ? – Nayeon kinh ngạc hỏi lại.

Sana không còn tí tinh thần nào liền uể oải lắc đầu: "Không."

-Vậy cũng không tệ lắm. Tớ tưởng với tính cách của cậu thì cậu đã đánh cho cậu ấy bầm dập rồi chứ.

Sana vẫn một mặt buồn bã, sáng nay cô còn mắng cho Chou Tzuyu một trận nữa chứ. Sana luôn nói Chou Tzuyu là kẻ kiêu ngạo khiến người khác khó chịu, nhưng thật ra cô mới là người hành xử vô lý nhất. Tối hôm qua, Chou Tzuyu vì cô mà bất chấp tất cả lao vào chiếc xe ấy, cô đã không nói được tiếng cám ơn đàng hoàng lại còn đi mỉa mai cô ấy, nghĩ lại từ lúc hai người họ gặp nhau tới giờ Chou Tzuyu cũng chưa từng làm việc gì quá đáng với cô, ngược lại còn luôn ở bên cạnh và chăm sóc cho cô rất nhiều. Sana luôn cho rằng Chou Tzuyu thật phiền, thật chán ghét nhưng lại không để ý rằng mình đã quen thuộc với sự hiện diện của cô ấy từ lúc nào. Sana còn nghe Nayeon nói loáng thoáng gì đó là Chou Tzuyu thật ra không hề đính hôn với Lee Anna, tất cả chỉ là tin đồn mà thôi. Nhưng bất quá Sana lại không chú tâm tới điều đó cho lắm.

Cô nhớ gương mặt u ám của Chou Tzuyu mỗi khi bị cô từ chối.

Nhớ tới những lúc họ cãi vả với nhau và thường kết thúc trong sự cưỡng hôn đầy bá đạo của Chou Tzuyu.

Tâm hồn cô đã hoang mang thế nào khi biết rằng mình đang dần yêu con người ấy.

Sự thất vọng về một cuộc tình còn chưa kịp bắt đầu.

Cái đau đớn, bóp nghẹn trong lòng ngực khi nhìn Chou Tzuyu ôm hôn một cô gái khác.

Hơi ấm mà cô tham lam giữ lấy dù là trong vô thức.

Là Chou Tzuyu.

Thì ra tất cả đều xoay quanh chỉ một người duy nhất. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro