Chap 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-AAAAA.....huuuuu hu hu hu.........tôi muốn chết......cho tôi chết đi.......sống mà làm gì để cho con ả kia xỉ nhục như vậy chứ.........Agggggg......huahuhuhu...

-Con gái, con bình tĩnh lại, có chuyện gì nói cho mẹ nghe nào ?

-AAAAAAAAA.....Hu hu hu hu hu.........để tôi chết đi.....thiên kim tiểu thư họ Lee...cái quái quỷ gì chứ......hu hu hu hu........

Park Hana trong lòng đang nóng như lửa đốt vì nhìn thấy con gái cưng của mình đang đổ gục cả người xuống giường mà gào khóc, tiếng khóc nghe có vẻ đau lòng nhưng cũng thật chói tai người khác. Lee Anna bất kể mặt mũi từ lúc trở về nhà tới giờ luôn miệng mắng chửi và khóc lóc không ngừng đến náo loạn cả một căn biệt thự rộng lớn, Một vài người làm đứng tụ tập bên ngoài phòng của cô ta bàn tán sôi nổi về đối tượng lần này đã chọc giận được đại tiểu thư nhà họ Lee, chắc hẳn là một con người vô cùng lợi hại và người đó chắc chắn cũng sắp gặp một rắc rối rất lớn khi phu nhân họ Lee đã triệu tập gấp chủ tịch họ Lee bỏ cả công việc về nhà chỉ để chứng kiến cảnh con gái họ đau lòng.

Lee Dong Gun phẩy tay đuổi đám người làm nhiều chuyện rời khỏi, rồi tự mình bước vào phòng, ông ta cất giọng nói không hề che giấu sự bực bội của mình:

-Rốt cuộc là có chuyện gì ? Tại sao lại gọi tôi về ngay khi tôi đang làm việc vậy hả?

Park Hana miệng một bên dỗ dành con gái, một bên quay qua ngoa ngoắt với chồng: "Còn là việc gì nữa hả ? Con gái bên ngoài bị người ta xem thường mà ông để yên được hay sao, ông là cha kiểu gì vậy ?"

-Ai ? Ai dám xem thường con gái của Lee Dong Gun này ?

-Còn ai vào đây nữa, ngoài đứa con vàng ngọc luôn vâng lời Lee Sana của ông. À mà không, thậm chí bây giờ nó khinh thường ông tới nổi còn không thèm để họ của ông trong chứng minh thư của nó nữa kìa, nó bây giờ là Minatozaki Sana đó.

Lee Dong Gun hơi bất ngờ về thông tin sau cái lườm nguýt vừa rồi của vợ mình, ông ta ngẫm nghĩ một lúc rồi ngồi xuống giường bên cạnh Lee Anna, miệng lưỡi nhỏ nhẹ an ủi: "Con gái ngoan, có chuyện gì nói cho appa nghe nào. Ai đã chọc giận con hả ? Chuyện đâu còn có đó mà. "

Dường như chỉ chờ có thế, Lee Anna liền ngồi bật dậy rồi không ngần ngại hét vào mặt cha mình: "Là Minatozaki Sana, đứa con gái cưng chết tiệt của appa đó. Nó dám cướp mất Chou Tzuyu của con rồi. Hôm nay Tzuyu còn nói chia tay với con nữa. Appa thiên vị, appa lúc nào cũng thương nó hơn con. " – nói rồi cô ta lại gục người xuống khóc rống lên.

-Đấy ông thấy chưa, tất cả đều là nhờ con gái ngoan của ông đó, từ nhỏ tới lớn, nó lúc nào cũng tìm đủ mọi cách để ức hiếp Anna cả. Hôm nay Chou Tzuyu nói chia tay với Anna, cũng bởi vì nó đó. Ông liệu mà dạy dỗ nó lại đi, nếu không thì không xong với tôi đâu.

-Vậy bà muốn tôi làm thế nào hả ?

-Thì dạy dỗ nó lại chứ còn làm thế nào nữa ? Nó là con gái ông mà, muốn đánh muốn mắng, chẳng phải ông có cái quyền đó hay sao ?

-Bà nói tôi đi đánh nó sao ?

-Sao ông không làm được à ? Hay là ông vẫn còn nhớ nhung mẹ của nó, ả đàn bà vất bỏ con gái của mình để chạy theo nhân tình vậy mà ông vẫn còn nhớ tới bà ta.

-Bà...đừng có nói bậy bạ.

Lee Dong Gun khẽ thở dài bất lực, ông ta ngồi xuống một cái ghế sofa bên cạnh và nhìn đứa con gái của ông ta vẫn không ngừng gào khóc, chửi rủa về một đứa con gái khác, cũng là con gái của ông ta. Lee Dong Gun có thể là một kẻ lão luyện trên thương trường, một người đàn ông mưu mô đã sống hơn nửa đời người, không sóng gió gì là chưa từng vượt qua. Nhưng mỗi lần ông ta đứng đối diện với mọi điều liên quan tới đứa trẻ đó đều có một áp lực vô hình khiến lòng ông ta vừa nặng trĩu lại vừa thấy khó chịu vô cùng. Đứa trẻ đó bây giờ đã lớn thật rồi, lần trước gặp nó ở bữa tiệc ông ta còn thấy rõ ràng phong thái của Minatozaki Ji Hye năm nào. Ánh mắt của nó, không biết từ lúc nào vẫn luôn như lần cuối cùng ông nhớ được, đó là ánh mắt khi nó trở về nhà từ bệnh viện năm đó, là ánh mắt căm thù thống hận đến tận xương tủy.

-Thôi nín đi – Lee Dong Gun mệt mỏi quát lên khiến tiếng khóc ồn ào im bặt – Hai mẹ con các người tạm thời đừng quậy nữa, chuyện của Sana tôi sẽ giải quyết cho.

-Appa...appa – Lee Anna vẫn tiếp tục mếu máo – Trước giờ Minatozaki Sana có cướp cái gì của con con đều không để ý, nhưng...Chou Tzuyu...con thể mất Tzuyu được...

-Được rồi, đừng khóc nữa – Lee Dong Gun thấy con gái cưng khóc lóc đến mặt mày đỏ ửng, mắt sưng húp lên như vậy lại không khỏi đau lòng, ông ta vuốt ve nói – Appa sẽ chủ trì mọi việc cho con, con gái cưng đừng khóc nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro