Chap 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sana luôn nghĩ rằng những người như cô hay Chou Tzuyu, thì sẽ không bao giờ có ý niệm sẽ "chung thủy" ghi nhớ những gì thuộc về hồi ức, họ quá yêu sự tự do của bản thân nên cũng tự hình thành một bức tường dựng lên trong tâm hồn. Không điều gì khiến họ cảm thấy quan trọng hơn những cảm giác của chính mình, nên sự tồn tại của mọi vật dường như đều giống như nhau và không có điểm khác biệt. Đương nhiên, chuyện giữa hai người họ lại là một ngoại lệ khác. Nhưng nếu một người như Chou Tzuyu lại có thể nói với cô rằng dùng mãi một chiếc xe từ nhiều năm trước chỉ vì đó là một hồi ức đẹp đẽ thì Sana sẽ cảm thấy lạ lùng vô cùng. Một người không hề thích sự ràng buộc, tức là một người vô tâm với quá khứ và sẵn sàng bỏ rơi hiện tại, vậy mà từ Chou Tzuyu cô lại có thể nghe được những lời lẽ chân tình có phần ngây ngô như vậy, điều đó khiến Sana đã phải suy nghĩ rất nhiều.

Ngày cuối tuần, Chou Tzuyu nói rằng muốn cùng nhau đi đâu đó. Sana liền đồng ý vì ở nhà mãi cô cũng cảm thấy buồn, nhưng cô lại không ngờ rằng người đó lại dẫn cô đến một bãi đất trống rất rộng lớn của một công trường xây dựng, chưa kịp lên tiếng thắc mắc thì Chou Tzuyu đã đẩy cô qua chỗ ghế lái, thản nhiên nói rằng : "Tới đây để tập xe cho em, có việc gì thì cũng tự mình đi được, không cần nhờ người khác nữa. "

Sana ban đầu không đồng ý, còn có phần tức giận vì Chou Tzuyu không hề hỏi ý kiến của cô mà lại tự mình quyết định rồi cứ thế áp đặt lên người khác. Đã biết từ trước tới giờ Sana luôn sợ gặp phải những chấn động từ xe cộ nên cô chưa bao giờ có ý định muốn tập lái xe.

Đứng trước sự phản đối đó, Chou Tzuyu vẫn kiên trì bắt buộc cô phải nghe lời cho bằng được, với lí do là muốn tốt cho cô, sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian cho công việc. Nhưng Sana biết rất rõ cái ý định thật sự của Chou Tzuyu là gì. Tuần trước, người này từ trên nhà nhìn xuống thấy một thân chủ dùng xe của mình đưa cô về nhà thì liền tỏ ra không vui, thậm chí tận 2 ngày cũng không nói với cô lời nào. Giờ lại nổi hứng muốn tập xe cho cô thì ngoài việc canh cánh chuyện đó trong lòng thì còn việc gì nữa.

-Em đừng nghĩ xấu cho tôi. Tôi đâu có hẹp hòi như vậy chứ ?

-Vậy thì chúng ta về nhà đi. Em không tập. Sau này thấy phiền thì em tự mình đi taxi cũng được, tuyệt đối không nhờ đến Tzuyu đâu.

Từ trước tới giờ, Chou Tzuyu không bao giờ có thói quen thỏa hiệp với người khác, đặc biệt khi người đó lại là Sana. Cho dù Sana có tỏ thái độ kiểu gì đều chỉ nhận được một yêu cầu duy nhất đó chính là phải đồng ý để cho Tzuyu tập lái xe cho mình, phản đối cũng không được, nói mãi cũng hết giờ. Cuối cùng Sana lại là người chịu thỏa hiệp trước, gần đây cô nhận ra rằng mình thường xuyên có thói quen nhân nhượng trước những yêu cầu của người kia. Từ việc chấp nhận để người ấy dọn hẳn vào căn hộ của mình cho đến việc này cũng vậy. Cô, từ lúc nào lại không biết rằng Chou Tzuyu đang dần ảnh hưởng đến mình nhiều như thế.

Như để đáp trả cho việc bị ép buộc, Sana rất nhiều lần đã cố tình phá hỏng xe của Chou Tzuyu thành một bộ dạng không thể nào nhận ra được, đến nỗi người đó lại có cơ hội xị mặt với cô thêm vài ngày nữa.

-Tzuyu vừa mới lấy xe về à ? – Sana hỏi khi Chou Tzuyu đến đón cô sau giờ làm.

-Ừ, mới lấy về chiều nay. Sau này em muốn mua xe thì tôi sẽ kiếm một cái xe nào đó cứng cỡ xe tăng cho vừa với sức em.

-Là do Tzuyu đề nghị trước đó nha, tự làm thì tự chịu.

Chou Tzuyu liền thở hắt ra một cái: "Em cố tình hành hạ chiếc xe này thì có."

Sana lơ đãng chống cằm nhìn ra ngoài rồi thản nhiên nói: "Không có trò dở chỉ có thầy không giỏi mà thôi. "

-Ngụy biện, đúng là luật sư... – Chou Tzuyu lầm bầm vái tiếng rồi im lặng không thèm nói nữa.

Sana thấy vậy thì càng lấn tới: "Mà cái xe này cũng thật tốt, bị đâm như vậy rồi vẫn có thể khôi phục được. Lần sau có thể yên tâm mà tập rồi. Hay là cứ để như vậy rồi Tzuyu đi mua xe mới đi, Giám đốc công ty lớn gì mà có mỗi một chiếc xe này lại đi hoài vậy." – vừa nói cô vừa lắc lắc ống tay áo của người bên cạnh, hành động vừa như trêu chọc vừa như làm nũng. Chỉ là không ngờ....

-Không được – thanh âm lạnh lùng dứt khoát vang lên, chứng tỏ rằng Chou Tzuyu đang rất nghiêm túc – Nếu em thích tôi sẽ mua xe khác cho em.

-Sao vậy ? Chiếc xe này có gì đặc biệt tốt chứ, kiểu dáng này cũng đã cũ rồi mà.

-Cái gì cũ thì có thể vứt đi hay sao ?

Sana nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của người bên cạnh, cười nói:"Nghe chẳng giống Chou Tzuyu chút nào. Là mới gần đây hay từ lâu rồi Tzuyu có ý niệm thương tiếc đồ vật của mình vậy."

...

Lúc đó Chou Tzuyu không trả lời, chỉ im lặng trong suốt đoạn đường về như đang chìm trong những dòng suy nghĩ của mình. Nhưng cũng trong buổi tối hôm ấy, Chou Tzuyu trước khi đi ngủ đã ôm lấy Sana vào lòng, kể cho cô ấy nghe về một câu chuyện rất bình thường và giản dị, không phải là bí mật khiến người khác điên đảo, cũng không phải hồi ức tình yêu đau buồn gì cả. Chỉ là một chút diễn biến xảy ra trong quá khứ mà thôi. Chuyện là về ngày đó khi Chou Tzuyu và Hirai Momo bắt đầu bước chân vào con đường kinh doanh đã gặp không biết bao nhiêu khó khăn, cũng đã hứng chịu không ít những trò lừa lọc trên thương trường, dù ngày hôm nay có bản lĩnh đến thế nào thì khi ấy có những lúc áp lực đến nổi tưởng chừng như muốn bỏ cuộc. Rồi một ngày nọ, khi hợp đồng lớn đầu tiên của TYC được kí kết thì Chou Tzuyu đã vui mừng tự thưởng cho mình một chiếc xe bằng số tiền có được, đó chính là chiếc xe của ngày hôm nay đây.

-Nghe chán lắm phải không ? Loại chuyện cũ rích nhảm nhí như vậy mà cũng có người ghi nhớ trong lòng nữa – Chou Tzuyu ánh mắt dịu dàng cười cười rồi hôn lên trán Sana.

-Cảm giác thế nào ?

-Cảm giác gì ?

-Thì lần đầu tiên mua một món đồ giá trị từ chính nỗ lực của mình đó.

-À...- Chou Tzuyu tựa trán cả hai vào nhau rồi nhoẻn miệng cười – Cảm giác như vừa thay đổi được cả thế giới vậy.

-Vậy nên Tzuyu mới thích chiếc xe đó. Sau này cũng không muốn dùng một chiếc xe khác à ?

-Không...không nỡ.

Vậy còn một người khác thì sao ?- câu hỏi đó Sana chỉ dám hỏi với chính mình.

Sau đó Chou Tzuyu liền cuốn Sana vào những nụ hôn liên tiếp đầy nhiệt tình và nóng bỏng. Giữa những thanh âm choáng váng và cơn buồn ngủ mụ mị vây lấy đầu óc, Sana còn nghe tiếng thì thầm yêu thương của Chou Tzuyu cứ chậm rãi vang lên trong đầu mình: "Cảm giác lúc đó giống như cảm giác hôn em bây giờ vậy. Đều là...không nỡ."

-------------------------------------------------

Nayeon đang chuyên chú chuẩn bị mọi thứ cho con gái mình trước khi đưa nó tới trường. Cả một quá trình từ sáng sớm đến giờ cô đều chỉ lẳng lặng làm cái này cái nọ mà tuyệt nhiên không nói bất kì lời nào. Bên ngoài phòng khách thì Mina đang ngồi ở đó, cô cũng im lặng, trầm mặc trong suy nghĩ riêng của mình. Cả hai người lớn trong nhà đều không ai lên tiếng nên dễ dàng nhận ra được một bầu không khí nặng nề đang diễn ra giữa họ.

MinYeon đưa đôi mắt to tròn nhìn umma của mình, bé muốn nói gì đó nhưng lại sợ không dám lên tiếng bởi vì đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy khóe mắt của umma Nayeon đỏ hoe như vậy, đôi mắt umma lúc nào cũng cười vậy mà bây giờ lại giống như đang khóc, vì điều đó mà Yeonie cảm thấy thắc mắc vô cùng. Từ sáng tới giờ, umma cứ không chuyên tâm, dọn tới dọn lui cặp táp của Yeonie đến nỗi khiến mọi thứ trong đó đã trở nên vô cùng lộn xộn. Còn appa Mina thì lại không nói lời nào, cứ ngồi một mình ở ngoài phòng khách và không chịu đưa Yeonie đi học. Yeonie còn nhỏ, nhưng bé biết là appa và umma của mình đang giận nhau, vì thế nên ôm nay cả hai người đều không ai chịu đưa Yeonie đi học mà thay vào đó bé lại đến trường cùng cô Sana.

Sau khi giao con gái cho bạn thân của mình thì Nayeon trở vào nhà, cô đi vào phòng khách ngồi đối diện với Mina để nói cho rõ ràng mọi chuyện. Những ngày qua cô gần như đã muốn phát điên vì những mâu thuẫn xảy ra xung quanh họ, bản thân cô còn không đủ mệt mỏi hay sao mà Mina lại có thể đối xử với cô như vậy. Quăng mạnh một sấp đầy nhữnghình và một bức thư viết tay lên bàn, Nayeon lạnh lùng nói:

-Tất cả những thứ này là sao ? Làm ơn hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý có được không 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro