Chap 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi trưa hôm ấy Chou Tzuyu vốn định sẽ dắt MinYeon đi ăn cùng Sana, tiện thể hỏi cô ấy vì sao buổi sáng lại trở nên khó chịu với cô như vậy.

Lúc nhìn bóng lưng của Sana nhỏ bé từ từ rời xa khỏi tầm mắt, chính là Chou Tzuyu cũng không hiểu vì sao lòng mình lại cảm thấy một nỗi mất mát day dứt vô cùng. Nhìn những tia nắng buổi sáng hắt lên hình dáng của Sana lấp lánh, nhảy múa trên làn tóc, bờ vai cô ấy, tựa như một bức tranh đẹp đẽ về miền kí ức xa xôi nào đó, chỉ có thể lặng đứng nhìn vĩnh viễn không thể nào gọi được người con gái ấy vì mình mà quay lưng lại. Chou Tzuyu không muốn kể cả khi trời đang sáng rõ thế này, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Sana từ phía sau mà thôi.

Mỗi ngày, chỉ mỗi buổi đêm , là đã quá sức chịu đựng với cô rồi.

Nhưng không may khi vừa bước ra khỏi cửa công ty thì Chou Tzuyu đã nhận được một tin nhắn khẩn cấp mà cô không thể nào từ chối nổi.

-Nhớ cho MinYeon ăn trưa đàng hoàng là được rồi – Sana ngắn gọn đáp và cũng như lúc sáng, cô ấy cúp máy một cách rất tuyệt tình khiến Tzuyu thật không hiểu là rốt cuộc mình vừa làm sai chuyện gì.

Tzuyu dắt tay MinYeon đi vào một phòng bệnh nhỏ, bởi vì cô bé khá ngoan lại không thích ngồi trong xe đợi nên cô quyết định dắt cô bé cùng mình vào thăm một người. Bên trong phòng bệnh là một người đàn ông đã đứng tuổi mắt đang nhắm ghiền trên giường bệnh, gương mặt khắc khổ của ông ta tuy có vẻ như đã ngủ say những vẫn cho người ta cảm nhận được sự đau đớn. Một cô gái trẻ và một người phụ nữ dường như là vợ của người đàn ông đó đang mệt mỏi ngồi bên cạnh.

Chou Tzuyu đưa mắt nhìn cả nhà 3 người rồi lên tiếng gọi: " Jin Ae. "

Nghe thấy giọng nói quen thuộc mà ngày đêm mình luôn tưởng nhớ, Song Jin Ae vội lau đi những giọt nước mắt còn lấm lem trên gò má của mình, ánh mắt không giấu nổi vui mừng khi nhìn thấy Chou Tzuyu: "Tzuyu đến rồi sao ? Em không ngờ là Tzuyu đến nhanh như vậy đó."

Chou Tzuyu có hơi đau lòng khi nhìn gương mặt tiều tụy vừa cười nhưng cũng như vừa khóc của cô gái đối diện, cô nhẹ giọng nói: "Appa em sao rồi ?"

-Bác sĩ nói tạm thời đã qua cơn nguy kịch rồi ạ, tuy vậy hiện giờ ông ấy vẫn còn khá yếu.

-Tôi có một người quen là bác sĩ ở đây, tôi đã nhờ cậu ấy chú ý tới appa của em rồi. Một lát nữa họ sẽ chuyển bác ấy tới một phòng bệnh khác. tôi không có nhiều tiền như vậy đâu. – người phụ nữ lớn tuổi bỗng nhiên lên tiếng chen ngang, từ lúc Chou Tzuyu vừa mới bước vào bà ta đã nhìn cô vô cùng chăm chú, không hề che giấu vẻ mặt đang đánh giá của mình.

-Là umma em. Umma, đây là Tzuyu.

-Cháu họ Chou - Chou Tzuyu cười nói - Bác yên tâm đi ạ, tiền viện phí cháu đã lo hết rồi.

Gương mặt vốn chẳng mấy thân thiện của người phụ nữ kia nghe tới đó thì lập tức nở nụ cười tươi rói, bà ta sán lại gần chỗ Chou Tzuyu và MinYeon đang ngồi một cách vô cùng thân thiện: "Vậy thì tốt quá, cảm ơn cô Chou nhiều. Thú thật nhà tôi cũng chẳng đào đâu ra tiền để lo cho ông ấy. Rất may là có cô. Cô Chou đang làm việc ở đâu vậy ?" – Song Chun Hwa cười xởi lởi hỏi

-Umma... – Song Jin Ae cố níu mẹ mình lại, ngăn không cho bà ấy nói thêm những lời vô nghĩa.

-Làm cái gì vậy con bé này – Không quan tâm tới vẻ mặt hiện giờ của con gái mình, Song Chun Hwa vẫn chú mục vào Chou Tzuyu - Cô Chou quen với Jin Ae nhà tôi thế nào ? Quen nhau bao lâu rồi ?

Chou Tzuyu nhìn cảnh tượng trước mắt thì liền ngộ ra một vấn đề, hóa ra đây chính là phong thái của người mẹ đã khiến cả gia đình họ Song mắc nợ, đẩy con gái mình vào tình huống phải làm việc trong quán bar. Đương nhiên những câu hỏi của bà ta thì một người như Chou Tzuyu liền hiểu ra là nó có ý định gì, bất quá cũng như với nhiều mối quan hệ xã giao khác trên xã hội, Chou Tzuyu không hề muốn mất thời gian để bận tâm về nó quá nhiều, cô vẫn là một dáng vẻ lịch sự nhưng đồng thời cũng vạch rõ ranh giới xa cách rất rõ ràng.

-Bọn cháu là bạn ạ.

-Bạn à ? Quen như thế nào vậy.

-Gặp nhau tại một bữa tiệc.

-Vậy sao ? Thật ra thì Jin Ae nhà chúng tôi rất....

Song Jin Ae hơi ngượng ngùng gắt lên – Umma, đừng nói nữa có được không ? – cô vốn rất hiểu rõ người mẹ của mình, bà ấy làm gì mà lại nhìn ngưởi ta như thể đó là miếng bánh ngon lành vậy.

-Có gì mà không được chứ ?

Khụ khụ khụ

-Đi đi, đi xem appa con thế nào đi. Để umma rồi nói chuyện với cô Chou – Song Chun Hwa cố tình đuổi khéo con gái mình đi.

Sau đó bà ta bắt đầu hỏi han rất nhiều thứ, nhưng Chou Tzuyu một là chỉ cười không đáp hai là trả lời giữ kẻ rất cho có lệ, được một lúc khá lâu thì cô đứng lên chào gia đình họ Song và dắt MinYeon ra về.

Đứng trước cổng bệnh viện, Song Jin Ae lại nói lời cảm ơn một lần nữa.

-Cám ơn Tzuyu rất nhiều...những điều umma em vừa nói xin Tzuyu đừng để bụng.

-Không sao cả. Em dạo này thế nào rồi Jin Ae, học hành có tốt không ? Nếu có gì khó khăn cứ gọi cho tôi.

Nghe được giọng nói trầm ấm đã nhiều ngày xa cách của Chou Tzuyu, Song Jin Ae chợt thấy khóe mắt mình cay cay, nước mắt không biết từ lúc nào cũng bất giác rơi xuống, cô vội lau nó đi và lắc đầu nói: "Em làm sao còn dám làm phiền Tzuyu thêm nữa ạ."

-Đừng nói như vậy. Tôi xem em như em gái của mình mà.

...

-Em gái ? Phải rồi, em gái. – Song Jin Ae chợt cảm thấy cơn đau trong tim mình lại chực nhức nhối trở lại vì 2 từ nhẹ nhàng đó, nhưng cô vẫn ngượng cười nhìn gương mặt của người đối diện, cô biết người này chưa bao giờ yêu cô nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện vì người đó mà yêu, dù bản thân có tổn thương đến thế nào.

Chou Tzuyu vuốt nhẹ tóc Song Jin Ae, dặn dò: "Từ này đừng tới làm ở quán bar đó nữa, chuyên tâm học hành một chút, dù sao cũng là năm cuổi rồi."

-Em biết rồi – Song Jin Ae vẫn cố gắng cười nói – Chỉ là thỉnh thoảng Tzuyu đến gặp em có được không ?

Chou Tzuyu im lặng không nói chỉ nhẹ gật đầu mà thôi, cô biết tình cảm của cô gái này dành cho mình, nhưng cô lại càng hiểu một đạo lý đó là

Nếu đã không thể chịu trách nhiệm đến tận cùng thì ban đầu đừng bao giờ đứng ra lãnh lấy trách nhiệm đó.

Đừng cho người khác hy vọng quá nhiều khi bản thân mình biết sẽ không thể nào hoàn thành giấc mơ cho người đó được.

--------------------------

Xin lỗi mấy bạn vì dạo này mình đăng truyện hơi chậm trẽ, gần đây mình bận nhiều lịch học ở trường nên kh9ng có nhiều thời gian, nếu có chậm trễ mấy bạn thông cảm cho mình nhe, mình sẽ cố gắng bù vào cuối tuần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro