Chap 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi từ nhà họ Im ra về, Nayeon dặn dò Mina chở MinYeon về nhà Sana trước, còn cô bởi vì bản thân muốn an tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện nên sẽ một mình trở về đó. Mina đương nhiên là không dám phản đối ý kiến của Nayeon, nhưng cô vẫn mong nhìn được những nỗi niềm hiện hữu trong đáy mắt cô ấy lúc này, từ lúc bước vào nhà mẹ ruột với khí thế bừng bừng cho đến lúc nhanh chóng thu lại nụ cười trên môi và thay bằng sự im lặng, trầm mặc thì Nayeon vẫn chưa cho Mina có cơ hội được đối diện với ánh mắt của cô ấy lần nào. Điều này làm cho Mina vừa có điểm mất mát lại vừa có điểm lo sợ nên cô cứ lẳng lẳng lái xe theo phía sau Nayeon xuống đoạn đường về nhà.

-------------------------------------

-Vậy ra Momo đã nhận ra được tôi ngay từ lần đầu gặp mặt, đúng không ? So với 7 năm trước thì tôi thế nào ?

Sana vừa cười nói vừa đung đưa hai chân của mình trên xích đu, trông cô lúc này chẳng khác gì một cô con vô tư đang trò chuyện cùng với một người bạn học. Nụ cười của Sana cũng cứ xinh đẹp như thế mà dễ dàng làm lóa mắt người bên cạnh. Có lẽ những câu chuyện vui từ nhiều năm trước và men rượu chính là một sự kết hợp hoàn hảo, khiến tâm trạng con người ta sau nhiều ngày phiền chán cũng trở nên cởi mở và thoải mái hơn.

Ánh mắt trong veo lấp lánh dưới ánh trăng cùng gò má ửng hồng của Sana lúc này thật khiến cho lòng Momo có chút loạn, khóe môi cũng vô thức mỉm cười đáp lại: "Nếu khen là Sana so với hồi trước còn đẹp hơn thì có tính là giả tạo hay không ? Tôi thật lòng sẽ rất buồn nếu Sana không tin lời tôi nói đấy."

-Vậy tôi rộng lượng tin Momo vậy, ít nhất thì bản thân mình cũng không thiệt thòi mà. Nhưng Momo chưa trả lời câu hỏi đầu tiên đấy, có phải Momo nhận ra tôi ngay từ lúc đầu hay không ?

Thấy Momo thản nhiên gật đầu đồng ý rồi tung người lên cao khiến chiếc xích đu của cô ấy lắc lư bay thật xa, Sana liền nhíu mày nói với theo: "Vậy tại sao không nói cho tôi biết chứ ? Còn chơi trò làm người xa lạ nữa."

Momo có chút oan ức, liền dừng lại rồi than thở: "Nhưng thời gian qua lâu tới nỗi Sana đã quên mất tôi từ lâu rồi, thế thì nhắc lại để làm gì."

-Nhắc lại thì tôi sẽ nhớ. Chắc chắn đó. – Sana kiên quyết khẳng định, trong dáng vẻ cô hiện giờ thật giống như một cô bé đang cố chứng mình với người lớn rằng nó đã lớn. Vừa đáng yêu vừa có chút trẻ con trong lời nói, Momo tự hỏi không biết có phải là Sana đã say rồi hay không, mà sao lời nói cùng cử chỉ của cô ấy với cô so với thường ngày lại khác xa nhau nhiều đến như vậy.

Thật sự thì Sana không say, cô chỉ là hơi chếnh choáng đầu óc một chút, nhưng vì buối tối hôm nay được gặp những người bạn cũ. Cô như sống lại những tháng ngày tự do trước đây, khiến tâm trạng của bản thân vô cùng vui vẻ và thoát ly được những ý nghĩa phiền não mấy ngày qua.

-Hôm mọi người đi, tôi đã không biết vì còn bận mua đồ trên thị trấn. Giá như lúc đó được chào tạm biệt với mọi người thì tốt biết mấy. – Momo đột nhiên lên tiếng nói, thanh âm trong đó mơ hồ buồn bã như vẫn còn tiếc nuối về việc ngày ấy rất nhiều.

-Vậy bây giờ nói cũng được mà. Tạm biệt và xin chào. Nói cùng một lúc sẽ rất là tiện nha. – Sana nói xong thì chính cô cũng phải bật cười với ý tưởng ngớ ngẩn của mình.

Nhưng Momo lại không nghĩ là điều đó buồn cười, bởi vì tiếng cười của Sana tựa như tiếng chuông ngân mà cô chỉ muốn nó vang mãi. Momo nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt trong veo của cô ấy. Tia nhìn ấm áp đến độ Sana cảm thấy không khí xung quanh dường như có điểm kì dị, ngượng ngùng. Khi Sana chuẩn bị quay mặt đi nơi khác thì Momo lại nhẹ nhàng lên tiếng, chất giọng không quá đặc biệt nhưng lại thật dịu dàng dễ nghe:

-Tạm biệt...

...và xin chào. Chúng ta đã từng gặp nhau ở Mông Cổ 7 năm về trước rồi, em còn nhớ tôi không...Minatozaki Sana ?

Khi nói lời tạm biệt thì có lẽ việc tiếp theo sẽ là chia xa.

Ngày trước không nói được, thì bây giờ sẽ nói...

...sau đó lời tiếp theo chính là xin chào.

Vậy có nghĩa là quãng thời gian dài 7 năm dài chưa từng tồn tại giữa chúng ta.

Giống như nụ cười hôm nào đó, vẫn còn vẹn nguyên, chưa phai nhạt bao giờ.

Sana bất chợt không biết nên phản ứng như thế nào trước lời nói mang thanh âm quá dịu dàng của Momo, quãng thời gian họ quen biết nhau cô cũng chưa từng có cảm giác kì lạ về mối quan hệ giữa hai người họ như thế này. Đang lúng túng lựa chọn lời nói của mình thì từ trong khóe mắt, Sana nhìn thấy có dáng người đang đi lại gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro