Chap 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sana vừa bước vào nhà nhìn thấy Chou Tzuyu ở trong phòng khách, thì tâm trạng vui vẻ của cô lập tức đã có phần thuyên giảm đi một chút. Sana vẫn chưa quên được sự việc xảy ra ngày hôm qua giữa hai người họ, gương mặt xinh đẹp nhanh chóng thu lấy nét cười nơi khóe môi và trở về với dáng vẻ thờ ơ, lạnh lùng của thường ngày, cô xem như người kia không hề tồn tại trong mắt mình mà bỏ đi vào phòng ngủ, tối nay cô không muốn cùng người đó tranh cãi bất cứ điều gì cả.

Khi Sana thay xong đồ ngủ và bước ra khỏi phòng tắm thì đã thấy Chou Tzuyu đang tựa người yên vị trên giường của mình. Ánh mắt người đó âm trầm nhìn theo cô soi xét, tựa như không muốn nhìn thấu tất cả tâm tư của cô lúc này vậy. Sana mặc kệ hiện giờ Chou Tzuyu là đang có tâm tình gì, cô ngồi trước bàn trang điểm làm việc riêng của mình và tiếng rè rè của mấy sấy tóc vang lên rõ ràng chứng tỏ bầu không khí lúc này là có cỡ nào im ắng.

-Tối hôm nay, em đã đi đâu vậy ?

Sana vẫn không hề quay đầu lại, nhìn người kia qua tấm gương, cô trả lời:

-Có liên quan gì à ? Tôi nghĩ mình không có nhiệm vụ trả lời cho Tzuyu biết.

-Sana...em vừa đi đâu về vậy ? – Chou Tzuyu vẫn kiên nhẫn hỏi lại.

Động tác trên tay Sana chợt khựng lại, một lúc sâu cô cũng miễn cưỡng nói: "Đi với một vài người bạn."

-Có cả Momo à ? Cậu ta từ khi nào cùng em lại trở nên thân thiết đến như vậy.

Cạch.

Tiếng máy sấy tóc được đặt xuống bàn một cách khô khốc, Sana có chút bực bội gắt lên: "Chou Tzuyu, thôi ngay cái kiểu nói chuyện tra xét người khác đi. Xin nhắc lại là tôi đi với ai và làm gì không cần có nghĩa vụ thông báo cho cô biết."

Sana nghĩ rằng khi mình nói xong thì chắc chắn Chou Tzuyu sẽ như mọi lần, trở nên khó chịu với cô và bá đạo nói ra những lời áp đặt gì đó. Nhưng lần này lại không giống như Sana đã nghĩ, Chou Tzuyu chỉ lẳng lặng nhìn cô bằng ánh mắt dường như chất chứa rất nhiều nỗi niềm của mình. Không phải là sự nhàn nhạt chế giễu của thường ngày khi đọc được tâm tư người khác, cũng không phải là sự sắc lạnh, kiêu ngạo trong từng ánh nhìn mà nó có chút gì đó mềm mại, ôn hòa hơn. Trong phút chốc Sana như cảm thấy rằng chính cô mới là người gây sự, quá quắt trước tiên.

-Tôi chỉ muốn quan tâm tới em thôi. Không cần nóng giận lên như vậy – Chou Tzuyu bất chợt mỉm cười rồi lại bình thản nói – Lúc nãy tôi thấy em và Momo đi cùng nhau, hai người dường như rất vui vẻ nên tôi mới tò mò hỏi qua thôi.

Thấy ngữ điệu nói năng của người kia có vẻ rất thoải mái thành ra Sana cũng không muốn giương cung bắn súng làm gì. Nghĩ lại thì dù sao Hirai Momo và Chou Tzuyu cũng là bạn thân với nhau, nên không có lý do gì người này sẽ gây sự với cô cả.

-Momo và tôi từng gặp nhau ở Mông Cổ trong chuyến đi tình nguyện hồi đại học. Hôm nay có một vài người bạn làm trong tổ chức đó đến Hàn Quốc, nên mọi người cùng rủ nhau đi gặp mặt một chút.

-Vậy à. Đúng là Momo đã từng ở nơi đó một năm khi cả hai chúng tôi vừa tốt nghiệp Đại học. Trái đất thật tròn nhỉ.

-Ừ - Sana tuy không rõ Chou Tzuyu có cất giấu những ẩn ý gì sau lời nói của mình hay không, cô chỉ gật đầu đồng ý khi nhớ tới Momo của 7 năm về trước – Momo đúng là vừa giỏi lại vừa rất có tấm lòng nữa.

Chân mày Chou Tzuyu trong một thoáng liền nhíu lại vào nhau, nhưng rất nhanh sau nó đã khôi phục về với trạng thái thường ngày của mình. Tzuyu biết đối với Sana thì không nên suy tính quá nhiều hay hành động dựa theo sự áp đặt của mình lên cô ấy, kinh nghiệm đã cho thấy chắc chắn kết quả cuối cùng chỉ có thể là có tác dụng ngược lại mà thôi.

-Mina và Nayeon đã làm lành với nhau rồi đấy – Chou Tzuyu bất chợt đề cập đến chuyện của hai người kia.

-Ừ, tôi biết rồi – Sana mỉm cười khi nhớ lại dáng vẻ của hai người kia lúc nãy, vừa ôm vừa nghẹn ngào hét lên, trông họ thật sự hạnh phúc biết bao.

Chou Tzuyu bước lại gần và ngồi xuống trước mặt Sana, cử chỉ cực kì dịu dàng khiến người đối diện bỗng nhiên ngây người: "Vậy bây giờ em tha lỗi cho tôi được không, Sana ? Thật sự tôi và Jin Ae không có gì với nhau hết."

...

-Sana, là Myoui Mina, không phải tôi. Là chuyện của họ, không phải chúng ta, tôi như có cảm giác em đang đặt tôi vào sai lầm của Myoui Mina vậy.

Tiếng gọi "Sana" đó của Chou Tzuyu như chạm vào đến sâu tận tâm hồn của Sana, trái tim cô một lần nữa rung rẩy khi đối diện với người này, tâm trí cô một lần nữa dù biết sẽ day dứt, đau đớn vẫn không thể nào ngăn được trong mắt cô lúc này chỉ có thể chứa đựng được một mình Chou Tzuyu. Sana tự trách mình hết lần này tới lần khác, đều cứ như vậy mà bị con người này làm cho xao động.

-Sana...tha lỗi cho tôi được không ? - Chou Tzuyu tựa đầu lên đùi của Sana, hai tay ôm lấy vòng eo của cô ấy, trong thoáng chốc cả không gian như trầm lắng lại, dường như chỉ có tiếng thở đều đặn của hai người cùng tồn tại mà thôi.

Sana biết trái tim cô không bao giờ biết nói dối, nên quyết định sẽ đánh cược với nó một lần khi lên tiếng hỏi Chou Tzuyu: "Tzuyu...chúng ta rốt cuộc là gì của nhau vậy ?"

Giọng nói của Sana chỉ tựa như tiếng thì thầm khe khẽ vì cô không dám cùng nó đối mặt một cách rõ ràng, con người này tựa như một cơn gió, mà cô vốn luôn chỉ muốn là một ngọn cỏ có thể bình thản mà sống, không quan tâm và cũng không muốn những phiền muộn trên cuộc đời này tìm đến mình. Sana hiểu tính cách của Chou Tzuyu, nếu một ngày nào đó việc ở bên cạnh cô sẽ là tổn hại đến lòng kiêu hãnh của người đó thì chắc chắn người đó sẽ ra đi. Tựa như cơn gió không bao giờ muốn lưu lại ở một nơi nào đó quá lâu, cả hai người họ đều có nỗi sợ hãi của riêng mình.

...là tình nhân hay là tình yêu ?

Tất cả cũng lại là sự im lặng .

Bây giờ họ rất giống như tình nhân của nhau, là tình nhân thì có phải mỗi người đều có thể giữ lại một góc khuất trong tâm hồn của mình hay không. Đó là sẽ bí mật, là bất khả xâm phạm kể cả người kia cũng không thể nào chạm đến được. Như vậy chẳng phải rất nhẹ nhàng thoài mái hay sao. Nhưng là tình nhân thì một ngày nào đó Sana cũng có thể ở trong vòng tay một kẻ khác, Chou Tzuyu lại không muốn như vậy, cô muốn Sana mãi mãi thuộc về mình và chỉ được nhìn duy nhất một mình cô mà thôi. Vậy cô có nên gọi đó là tình yêu hay không ? Rốt cuộc, họ là gì của nhau ? Yêu...có thật là có thể sẽ trọn một đời chỉ yêu chung thủy với một người hay không ?

Chou Tzuyu bất chợt nhớ tới lời Mina từng nói với mình, chỉ cần chân thành đón nhận và cho đi thì mọi tình yêu trên thế giới này đều sẽ trở nên hoàn hảo. Nếu lúc này cô nói yêu Sana thì cô ấy có sẵn sàng đón nhận lấy nó hay không ?

-Tzuyu không trả lời được sao ?

Sana đặt bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng gương mặt của cô gái đang ôm lấy mình, ánh mắt trong veo của cô vương nét buồn khiến Chou Tzuyu cảm thấy lòng mình cứ đau nhói lên từng chút một, nó day dứt và dồn dập tựa như cơn sóng lớn cứ không ngừng vỗ vào bờ. Một giây lại một mạnh hơn. Tzuyu chợt nhận ra mình thật sự không muốn nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Sana như lúc này.

Phải, cả đời này cô cũng không hề muốn nhìn thấy nó.

Một tiếng "cả đời" khiến trái tim Tzuyu bất chợt thanh tỉnh, sáng rõ vô cùng.

-Sana, tôi...

Rengggggggg

Nhưng lời chưa kịp nói thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên đột ngột, gấp gáp tựa như muốn hung hăng phá vỡ phút giây này vậy. Chou Tzuyu định lơ nó đi nhưng Sana đã lắc đầu đứng dậy.

-Nghe điện thoại đi.

Chou Tzuyu thầm nguyền rủa trong lòng người nào lại phá đám vào lúc này, nếu như không phải là có người sắp thiệt mạng thì chắc chắn chính cô sẽ giết cái người đang gọi điện đến này.

-Có chuyện gì ? – Chou Tzuyu vừa cầm lấy điện thoại đã khó chịu gắt lên.

-Tzuyu ahh – giọng nói của Song Jin Ae từ đầu dây bên kia nức nở rồi nghẹn ngào òa khóc - Appa của em...ông ấy...mất rồi...

-Jin Ae... – Chou Tzuyu theo phản xạ tự nhiên liền kêu lên, vô tình lại làm tổn thương trái tim của một ai đó, Sana không nói một lời liền lẳng lặng bỏ ra ngoài. Với cô, mối quan hệ này hiện giờ thật sự đã quá mệt mỏi rồi. Nếu như trước sau gì họ cũng sẽ đường ai nấy đi, vậy thì cứ hãy để nó diễn ra ngay bây giờ đi vậy.

....

Chou Tzuyu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối đen của mình mà lòng ngổn ngang bối rối, lần đầu tiên cô biết thế nào gọi là lỡ một khoảnh khắc thì sẽ quên hết lòng can đảm của mình. Hiện tại Tzuyu không biết nên nói gì với Sana nữa, lời nói ngay tại đầu lưỡi lúc vừa rồi đã chưa kịp thốt ra, mà chính cô hiện giờ lại phân vân rằng liệu nó có thích hợp để Sana tiếp nhận ngay lúc bây giờ hay không, bởi vì Chou Tzuyu chưa bao giờ thấy bản thân mình lại trở nên mất tự tin như lúc này cả.

-Sana, chuyện của chúng ta ngày mai hãy nói có được không, bây giờ thì em đi ngủ trước đi. Tôi có việc cần phải làm. – Chou Tzuyu e dè nói vì cô nửa muốn đi nửa lại muốn ở lại.

-Tùy – Sana nhẹ hẫng buông ra một chữ rồi mặc kệ Chou Tzuyu, nhưng khi người đó vừa quay đầu rời khỏi thì ánh mắt cô lại vô thức nhìn theo.

Hàng mi chớp nhẹ để giọt nước mắt khẽ khàng rơi xuống. Chạm vào nền đất rồi tựa như tiếng vỡ của thủy tinh, tuy chỉ là trong một khoảng khắc, nhưng thanh âm của nó sẽ vang vọng mãi không ngừng.

"Chúng ta" là một đại từ rất khó khăn, đừng thốt ra nó nếu như có thể dễ dàng quay lưng đi như vậy. Bởi vì chẳng phải ai cũng có đủ kiên nhẫn để tiếp nhận nó và chờ hình dáng ấy toàn tâm toàn ý quay trở về bên mình đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro