6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Khiếu Long đi theo tiểu trợ lí nhếch nhác vào phòng nghỉ phía sau hậu trường, vừa vào đến nơi thì thấy trong này không có một bóng người.

"Cô ấy đâu?" Không phải cô ta dẫn anh đi tìm người sao?

Đáng giận! Cô lừa anh?!

Không trả lời thẳng anh, tiểu trợ lí chỉ chớp chớp đôi mắt nhìn anh đầy tò mò: "Anh tìm Mã Lâm có chuyện gì?"

Lông mày của Mặc Khiếu Long cau lại: "Cô gái nhỏ, cô hỏi quá nhiều rồi, mau gọi bà chủ của cô ra đây."

Tính kiên nhẫn của anh sắp hết rồi.

Nhưng điều ngoài ý muốn là, anh càng nhìn càng cảm thấy tiểu trợ lí mặc chiếc áo sơ mi nửa trong quần nửa ngoài quần này lại có chút quen mắt.

Anh đã gặp qua cô ở chỗ nào rồi?

Tiểu trợ lí nhếch nhác cười một cái gật đầu: "Được rồi! Anh bạn này, tôi chính là Mã Lâm, Bùi Mã Lâm, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì không?"

Cô thả búi tóc đã được buộc lên xuống, nhìn anh, mong chờ nhìn vẻ mặt kinh ngạc và hét lên của anh.

Tất nhiên, Mặc Khiếu Long sẽ không thét lên, anh là ông chủ của một xí nghiệp lớn, là người đàn ông thành thục ổn trọng, làm sao anh có thể thét lên được?

"..." Chỉ là, hiện tại vẻ mặt của anh đã đen đến mức không thể đen thêm được nữa.

Báo động vừa rồi trong lòng anh đã trở thành sự thật, anh thật sự đã gặp qua cô? Nhưng mà làm sao có thể như thế! Nhìn qua trông cô rất trẻ tuổi mà?

Ha ha! Chắc anh cho rằng cô lại lừa anh. Bùi Mã Lâm thầm nghĩ.

Quả nhiên.

"Tiểu thư, đừng đùa nữa không buồn cười một chút nào đâu, mà sự kiên nhân của tôi có hạn." Không thể nào, cô gái nhỏ này nhiều nhất chỉ là mười tám tuổi, còn Bùi Mã Lâm kia đã hai mươi tư tuổi rồi.

"Thật xin lỗi, tôi cũng không quen nói đùa, Stone."

Vậy mà cô lại biết tên gọi anh sử dụng trong email.

" Cô..." Mặc Khiếu Long rung động, cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt này.

Hai năm trước dáng người rất lùn, mắt đeo một cặp mắt kinh to màu đen, tóc rối loạn như rơm rạ, cùng cô gái đơn thuần như sinh viên đại học đứng trước mắt...

Lần đầu tiên trong đời, Mặc Khiếu Long cảm thấy mình như một tên ngốc.

Không thể nào! Người con gái này thực sự là Bùi Mã Lâm của hai năm trước.

"Cô thật sự là Mã Lâm?" Là con vị xấu xí kia?

"Đúng vậy." Bùi Mã Lâm nghiêm túc gật đầu.

Thực ra, ngay từ lúc bảo vệ ngăn anh lại, cô đã nhận ra anh, hình dáng cao lớn, ngang ngược cùng khí chất kia đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu của cô suốt hai năm qua.

Chỉ có điều cô không biết trong giới doanh ngiệp, đại danh đỉnh đỉnh Mặc Khiếu Long lại chính là Stone năm đó, là người nhân viên lạnh lùng, không thích cười nhưng lại rất tốt bụng kia.

"Tại sao cô lại nói với cô nhân viên kia là không biết tôi?"

Shit! Người con gái này cô ý đùa anh, muốn anh trở thành trò cười cho mọi người.

Không thể tin nổi! Người con gái hai mươi tư tuổi lại chẳng có chút trưởng thành nào, không có đồ hàng hiệu đắt tiền, cũng không có phong cách ăn mặc thời thượng... Cô lại là nhà thiết kế nổi danh Bùi Mã Lâm.

"Tôi thật sự không biết ai là Mặc Khiếu Long!" Cô tinh nghịch mỉm cười.

Năm đó, anh chỉ đưa cho cô địa chỉ hòm thư cùng tên tiếng anh của anh, cô cũng không phải thiên tài, làm sao có thể liên tưởng đến anh?

"Cô..." Mặt của người đàn ông đã đen đến mức không thể đen hơn được nữa.

Cô gái này, có ý định chọc cho anh tức chết mà.

Nhưng hết lần này đến lần khác cô cũng không sai, từ trước tới giờ anh chưa từng nói cho cô biết tên thật của mình, chỉ cho tên tiếng anh cùng email, ngay cả số điện thoại cũng không cho.

Bùi Mã Lâm cố ý nhìn khuôn mặt sắp nổi giận của anh, ánh mắt mang theo một chút suy nghĩ nhìn vào anh...

Xem ra, hai năm qua anh thăng chức cũng rất nhanh.

Theo như cô biết, hiện tại anh đã là Tổng giám đốc, Stone từ một nhân viên nhỏ biến thành Tổng giám đốc, tốc độ thăng chức thực sự rất kinh người.

Càng làm cho cô bất ngờ hơn là những kí ức từ hai năm trước vẫn còn rất rõ ràng trong đầu của cô.

Dáng người của anh, khí chất của anh, cách anh nói chuyện, vẫn giống hệt trong trí nhớ, lạnh lùng, cao ngạo, xấu đến mức để cho người ta nhớ mãi không quên.

Kì lạ!

Bọn họ thực sự rất quen như lời anh nói sao?

"Cô nhìn đủ chưa?"

Sau khi im lặng một lúc lâu, người đàn ông phát hiện mình bị người khác nhìn chằm chằm như con khỉ bị đùa giỡn, rất không lịch sự gầm lên một tiếng.

Anh đang rất tức giận! Tức giận vì mình bị đùa giỡn. Bùi Mã Lâm cười thầm, nhưng cũng biết không thể lại tiếp tục trêu chọc anh nữa.

"Xin hỏi Mặc tiên sinh sao lại vội đến tìm tôi như vậy, có chuyện gì sao?"

Nói thực ra, cô cũng từng nghĩ, cả đời này bọn họ sẽ không bao giờ có cơ hội gặp mặt.

Dù sao, cô cũng không phải là một cô gái năng động, trên mạng gửi thư là một chuyện, còn ra ngoài gặp mặt lại là một chuyện khác.

Cho nên, khi thấy anh lạnh nhạt trả lời thư, cô nhẹ nhàng thả lỏng hơn.

" Tất nhiên là có chuyện rồi! Tôi hỏi cô, sao cô không trả lời email của tôi?" Cảm giác bị đùa giỡn thật không tốt chút nào, lại càng không tốt nhất là khi bị một cô gái đùa giỡn.

Vậy mà tìm người kiện anh, lại không trả lời email của anh, hiện tại còn mang anh ra để đùa giỡn trong lòng bàn tay nữa chứ.

Cô gái này, cố tình không muốn gặp mặt anh đây mà.

"Email?" Cô mơ hồ không hiểu giống như đang nghe tiếng Ả Rập vậy.

"Đúng vậy, mấy ngày trước tôi có gửi một tin nhắn cho cô, tại sao cô không trả lời?" Lâu nay nhận tin quen rồi, bây giờ gửi tin nhắn đi lại bị xem thường thật sự rất chán ghét.

" Anh gửi thư cho tôi?" Lần này Bùi Mã Lâm cảm thấy thực sự ngoài ý muốn, hai năm qua, đây là lần đầu tiên anh chủ động gửi thư cho cô.

"Cô nhất định phải bắt tôi lặp lại sao?" Một người đàn ông chưa nguôi giận, rất có ý kiến đối với việc cô lúc nào cũng lặp lại vấn đề của mình.

"Tôi xin lỗi." Cô xấu hổ đỏ mặt xin lỗi.

Thật không thể trách cô được, cô thật sự kinh ngạc mà! Đến cùng là có chuyện gì mà anh chủ động gặp mặt cô?

"Tiểu thư, cô vẫn chưa trả lời tôi." Anh mất kiên nhẫn thúc giục.

Nghe anh nói câu gì cũng thất thần, cô gái này, thật là quá kì lạ!"

"À." Bùi Mã Lâm mỉm cười hoàn hồn: " Thật xin lỗi, máy tính của tôi mấy ngày hôm nay bị hỏng, chưa đi sửa được"

" Bị hỏng?" Cô dám dùng cái lí do này đến nói cho anh: " Cô chỉ có một máy tính sao? Tại sao không dùng máy tính của công ty để kiểm tra hộp thư, đừng nói là cô cố ý tránh mặt tôi"

Vì sao anh lại nổi nóng với cô? Bùi Mã Lâm nhịn không được, nhíu chặt chân mày lại.

Người đàn ông này, sao càng lúc càng không lịch sự như vậy, mới mấy ngày trước cô bận tới mức không có thời gian xem thư, điều này rất nghiêm trọng sao?

" Thật xin lỗi, Stone tiên sinh, tôi tại sao phải tránh mặt anh?"

" Cô đương nhiên muốn tránh mặt tôi, bởi vì cô đuối lí, cô chột dạ, cô muốn tranh độc quyền công nghệ nano với tôi, cô là đồ vong ân phụ nghĩa, không dám gặp mặt tôi"

Anh mang hết cơn tức giận đè nén trong người mấy ngày hôm nay ra trút hết một lần, Mặc Khiếu Long cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, bình thường anh sẽ không nóng nảy như vậy, mà tất cả là do cô gái này... quá cem thường người khác, xem thường người đến mức làm cho người ta tức giận.

"Tranh giành độc quyền công nghệ nano?" Đột nhiên bị lên án Bùi Mã Lâm kinh ngạc không thôi: "Tôi đâu có làm vậy."

"Không có? Hừ!" Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Cô cùng cố vấn luật sư của tôi tranh giành độc quyền công nghệ nano, hiện giờ lại nói không có, đừng nói là cô rất giỏi việc bịa chuyện."

Anh đây là đang nói chuyện với một cô gái như thế nào đây?

"Tôi thật sự không có!" Bùi Mã Lâm khẳng định: " Mặc tiên sinh, anh có thể bình tĩnh nghe tôi nói được không?" Cô cảm thấy sắp bị gương mặt kia dọa chết rồi.

Mặc Khiếu Long cho là thật im lặng nhìn cô, đợi cô nói.

Bùi Mã Lâm bị làm tới mức không biết nên khóc hay nên cười: "Nếu như anh nói đến chuyện về công nghệ nano thì, tôi chỉ muốn luật sự của tôi lấy lại quyền lợi vốn có của mình thôi, trước đây anh đã đồng ý với tôi, tôi là người đầu tiên được ưu niên có quyền sử dụng, tại sao phải độc quyền, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó."

" Không để ý? Quyền sử dụng? Đợi một chút, cô nói rõ ra!" Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Mặc Khiếu Long, mím chặt đôi môi, chờ đợi cô nói tiếp.

"Tôi nói, tôi từ trước tới giờ chưa từng có ý định tranh giành độc quyền gì cả." Bùi Mã Lâm nhắc lại một lần nữa: "Nhớ trước kia ở bên trong email anh có nói, nếu một ngày kĩ thuật nano phát triển nghiên cứu thành công, loại vải mới này chỉ cần tôi muốn thì được tùy ý sử dụng."

"Không sai!" Luật sư của cô đưa ra cũng chính là những bức thư hứa hẹn kia.

" Nhưng, gần đây, tôi bị gây khó khăn đủ đường..."

Nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên chuyển sang lạnh lùng kia, Bùi Mã Lâm dừng lại một chút, nghĩ xem mình có nói sai chỗ nào không...

" Nói tiêp đi" Mặc Khiếu Long phất phất tay muốn cô tiếp tục nói.

Trong mơ hồ, anh dường như đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Bùi Mã Lâm cười khổ nói: "Nói đơn giản là, một số loại vải dạo gần đây chúng tôi mua đều không đủ dùng, đừng nói đến nano, ngay cả một số loại vải hàng mẫu kiểu mới chúng tôi đều phải tốn rất nhiều tiền mới mua được."

Thực ra mà nói, với danh tiếng của cô, các loại vải đối với cô không có bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng có một số loại vải có tính đặc thù, là ý tưởng của cô, cô muốn tự tay thử độ mềm mại của chúng.

"Ai nói muôn nâng giá tiền? Ai nói không cho các cô dùng vải?" Mặc Khiếu Long cảm thấy một luồng lửa giận đang từ từ bốc lên trong lòng.

"Một giám đốc bộ phận kinh doanh của các anh."

"Tạ Đình Ngạn?" Mặc Khiếu Long mơ hộ cảm thấy có một giao dịch dơ bẩn nào đó ẩn đằng sau.

Đột nhiên anh cảm thấy sự tức giận khi đến hỏi tội cô đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là xấu hổ cùng oán giận.

Bùi Mã Lâm nhún vai lắc đầu: "Ttôi không biết anh ta là ai, chỉ biết bên mua sắm nói với tôi, công ty các anh không chỉ cấm chúng tôi sử dụng loại vải nano, mà còn muốn tôi từ bỏ quyền sử dụng hàng mẫu đối với loại vải nano trong tương lại, tôi chỉ có thể dùng giá cao mua lại để sử dụng"

Bùi Mã Lâm ngừng nói mấy lần nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng nói tiếp: " Tôi nhớ lại khi chúng tôi thông báo về quá trình, anh nói chỉ cần tồi nguyện ý, thì tất cả các loại vải tôi tham gia thiết kế đều được tùy ý sử dụng."

Chính lời hứa hẹn này đã làm cho cô nhớ mãi không quên, vào lúc cô không có danh tiếng gì, anh đã cho cô một không gian rộng lớn phát huy hết khả năng của mình.

Người đàn ông này là người tốt.

" Đúng thế! Cho nên cô ủy thác luật sư đến cơ bản là không phải tranh giành độc quyền với tôi?" Mất cả nửa ngày anh mới biết bản thân đang tự tìm phiền phức.

" Ừm." Cô kiên định gật đầu.

" Không có yêu cầu mức tiền hòa giải?"

Cô mỉm cười lắc đầu: "Tôi không thiếu tiền."

"Tôi nghĩ là tôi biết chỗ nào xảy ra vấn đề rồi." Trên trán hiện lên gân xanh, Tổng giám đốc Mặc muốn giết người.

Tạ Đình Ngạn đáng chết! Thì ra một mình ông ta đang giở trò.

" Anh hiểu là tốt rồi, vậy... Không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước"

Thấy anh giống như đã giải quyết được hiểu lầm, Bùi Mã Lâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhóm, kéo cánh cửa phòng nghỉ ra, chuẩn bị rời đi.

Cô còn một số công việc cần phải giải quyết.

" Chờ một chút!" Mặc Khiếu Long không kìm được giữ chắt lấy cô.

Người con gái này cứ như vậy mà rời đi, đây là lần đâu tiên anh thấy có người phụ nữ vội vàng muốn rời khỏi anh khi đang đứng bên cạnh anh.

"Còn có chuyện gì sao?" Người con gái nghe thấy giọng nói thì quay lại, nhìn xuống cánh tay đang bị giữ của mình, mở to mắt nghi hoặc nhìn anh.

" Cô ăn cơm chưa? Đi, tôi mời cô ăn, coi như là xin lỗi cô."

Được rồi! Anh thừa nhận, người con gái này hết lần này đến lần khác thu hút sự chú ý của anh, cặp mắt to kia giống như có thể hút hồn người khác.

Một điều làm cho anh động lòng.

"Không cần, tôi còn công việc vẫn chưa làm xong." Anh mời làm cô hoảng sợ nhảy lên một cái.

Trong email, người con trai kia tuyệt đối không phải là người dễ dàng làm bạn, hiện tại lại mở miệng mời cô ăn cơm? Tại sao?

"Buổi trình diễn cũng đã kết thúc, cô tan làm rồi." Anh quyết định thay cho cô.

"Buổi trình diễn đã kết thúc, nhưng vẫn còn rất nhiều công việc phải làm..."

Không để cho cô nói xong.

"Vậy những người trợ lí đó lĩnh lương không phải để làm ông chủ, cô giao cho bọn họ là được rồi."

" Nhưng mà..." Anh nói như kiểu anh mới là ông chủ của cô vậy.

"Không có nhưng mà, tôi nhớ không nhầm, cô còn chưa cảm ơn tôi chuyện hai năm trước"

"Ai?"

Không để cho cô cự tuyệt, Mặc Khiếu Long kéo tay cô ra khỏi phòng nghỉ.

Bùi Mã Lâm cũng không có lại giãy giụa, anh nói không sai, dù sao năm đó là cô thiếu nhân tình của anh trước, quả thực anh có quyền yêu cầu cô đi ăn cùng một bữa cơm.

Cũng tốt, mời anh ăn một bữa cơm xong, xem như là báo đáp lại nhân tình hai năm về trước, bọn họ sẽ chẳng còn nợ nần gì nhau nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro