Chương: 45 - 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 45: ANH CŨNG SẮP LÀM CHA RỒI

Bà Hạ vội vã đi vào phòng vệ sinh vỗ nhẹ sống lưng Hạ Tử Du, lo lắng nói, "Tử Du, con làm sao vậy?"

Hạ Tử Du nôn vào trong bồn cầu, xem ra rất khó chịu.

Bà Hạ sốt ruột, "Có khó chịu lắm không? Mẹ bảo tài xế đưa con đi bệnh viện. . . . . ."

Cảm giác buồn nôn dần dần dịu lại, Hạ Tử Du đứng lên, xua tay, "Con. . . . . . không sao. . . . . ."

Bà Hạ đưa cho Hạ Tử Du một ly nước ấm, nghi ngờ nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ Tử Du, thử dò xét hỏi, "Tử Du, con nói cho mẹ biết, tháng này con đã đến ngày chưa?" Phụ nữ rất nhạy cảm với chuyện này.

Hạ Tử Du ngây ra vì câu hỏi của mẹ, trong đầu lập tức đoán được suy nghĩ của bà Hạ, vội vàng cắt đứt suy nghĩ của bà Hạ, giải thích, "Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm. . . . . . Cơ thể của con rất bình thường, khó chịu có thể bởi gì mấy ngày qua không nghỉ ngơi tốt, không có nguyên nhân khác."

"Vậy sao?" Bà Hạ hỏi dồn dập.

Hạ Tử Du vội gật đầu, "Dĩ nhiên. . . . . ."

Bà Hạ vẫn giữ thái độ ngờ vực.

Hạ Tử Du ôm vai bà Hạ, nói sang chuyện khác, "Mẹ, con đói rồi. . . . . . Chúng ta cùng ăn sáng thôi!"

Ban đêm.

Ông Hạ đang xem TV nhìn thấy vợ cứ ngẩn ngơ nên hỏi bà Hạ, "Bà làm sao vậy? Hình như không yên lòng."

Bà Hạ nhìn ông Hạ, nói nghiêm túc, "Chính Nghiệp, hình như Tử Du mang thai rồi. . . . . ."

"Cái gì?" Ông Hạ kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

Bà Hạ vỗ nhẹ ông Hạ, "Ông nhỏ tiếng chút. . . . . ."

Ông Hạ vội hạ thấp giọng, hỏi nghiêm nghị, "Bà vừa nói Tử Du mang thai, đây là sự thật sao?"

Bà Hạ khẽ gật đầu, nói chắc chắn, "Chắc là vậy. . . . . . Trước kia lúc tôi mang thai Tử Du, cũng có phản ứng giống Tử Du bây giờ."

"Vậy đứa nhỏ này. . . . . . Đứa nhỏ này đúng là của tổng giám đốc Đàm sao. Đúng là chuyện tốt !!" Ông Hạ nhất thời khó nén hưng phấn trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn.

"Đương nhiên là chuyện tốt, nhưng. . . . . . Tử Du chưa kết hôn với tổng giám đốc Đàm, bây giờ có con rồi, phải làm sao đây?" Bà Hạ lo lắng cho Hạ Tử Du.

Ông Hạ nói bình thản, "Bà lo lắng gì chứ, để tổng giám đốc Đàm kết hôn với Tử Du là được!"

"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng mà không biết trong lòng Tử Du nghĩ như thế nào. . . . . . Hôm nay tôi hỏi nó có phải mang thai hay không, xem ra nó rất muốn trốn tránh vấn đề này." Đây cũng là điều khiến bà Hạ sầu lo.

Ông Hạ cười nói, "Không có việc gì, bây giờ chúng ta đi tìm Tử Du hỏi rõ ràng, xem xem rốt cuộc nó nghĩ như thế nào. . . . . ."

Bà Hạ gật đầu, "Cũng chỉ có thể như vậy."

Khi ông bà Hạ tới phòng Hạ Tử Du, cô đang tắm.

Ông bà Hạ quyết định chờ Hạ Tử Du ở trong phòng, lúc này, tiếng chuông điện thoại của Hạ Tử Du đột ngột vang lên.

Bà Hạ chỉ sợ Hạ Tử Du lỡ mất cuộc điện thoại quan trọng, lập tức nghe giúp Hạ Tử Du.

Người điện thoại tới là chị Dư, nghe giọng nói là của bà Hạ, chị Dư kính trọng nói, "Hạ phu nhân, bà khỏe chứ, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Đàm. Tôi chỉ muốn nói với Hạ tiểu thư, tối nay tổng giám đốc Đàm về!"

Trước đó, bà Hạ đã nghe Hạ Tử Du nói chuyện Đàm Dịch Khiêm đi Mỹ công tác, không khỏi vui mừng nói, "Vậy tốt quá. . . . . . Cô giúp tôi nói lại với tổng giám đốc Đàm, cậu ấy sắp được làm cha rồi. . . . . . Tôi và ba của Tử Du muốn bàn với tổng giám đốc Đàm việc hôn nhân của cậu ấy và Tử Du."  

CHƯƠNG 46: AI CHO PHÉP CÔ MANG THAI CON TÔI

Hạ Tử Du lau tóc, đi ra từ phòng tắm.

Ông bà Hạ bước lên trước nghênh đón, "Tử Du. . . . . ."

Hạ Tử Du ngước mắt nhìn vẻ mặt kích động của ba mẹ, không khỏi nghi ngờ, "Ặc, ba mẹ. . . . . ." Sao ba mẹ lại đến phòng con vào lúc này?

Bà Hạ dắt Hạ Tử Du đi tới bên cạnh giường, vui sướng nói, "Vừa rồi trợ lý tổng giám đốc Đàm gọi điện thoại tới cho con, cô ấy nói tối nay tổng giám đốc Đàm sẽ về. . . . . ."

Hạ Tử Du vui mừng, "Vậy sao?"

Ông Hạ gật đầu, "Đúng vậy, ba mẹ còn nhờ trợ lý Dư nói lại. . . . . ."

Ông Hạ còn chưa kịp thốt lên, bà Hạ đã nháy mắt với ông Hạ, ngay sau đó tiếp lời ông Hạ nói, "Ba mẹ đã nhờ trợ lý Dư nói lại với tổng giám đốc Đàm, tối nay con sẽ tới sân bay đón tổng giám đốc Đàm. . . . . ."

Hạ Tử Du nhìn ông Hạ muốn nói lại thôi, sững sờ gật đầu, "Dạ. . . . . ."

"Vậy ba mẹ về phòng nghỉ ngơi trước, Tử Du, con cũng phải trang điểm xinh đẹp một chút." Bà Hạ vội vàng kéo ông Hạ rời đi.

Lúc ông bà Hạ sắp đi khỏi, Hạ Tử Du mới nhớ tới hỏi ba mẹ, "A, ba mẹ tới tìm con có chuyện gì vậy?"

Bà Hạ vội trả lời, "Không có việc gì, sáng nay thấy con khó chịu nên mới đến xem. . . . . ."

"Dạ."

Nhìn ba mẹ rời đi, Hạ Tử Du cứ có cảm giác hành động của ba mẹ hơi kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Sau khi ông bà Hạ rời khỏi phòng của Hạ Tử Du, ông Hạ hoang mang hỏi bà Hạ, "Tại sao bà không nói cho Tử Du chuyện tổng giám đốc Đàm đã biết nó mang thai?"

Bà Hạ cười hì hì, "Vậy là ông không hiểu rồi. . . .Ông nghĩ đi, tổng giám đốc Đàm biết Tử Du chúng ta mang thai, chắc chắn là rất vui mừng. . . .Có lẽ lúc này tổng giám đốc Đàm đã chuẩn bị cầu hôn với Tử Du. Lát nữa Tử Du đi đón tổng giám đốc Đàm, như vậy không phải là sắp nghênh đón một tin vui thật lớn sao. . . . . ."

Ông Hạ giờ mới hiểu được, khuôn mặt từ ái bật cười, "Bà suy nghĩ thật chu đáo!"

Hạ Tử Du đứng trước tấm gương trong phòng, cẩn thận nhìn ngắm trang phục của mình.

Mái tóc suôn thẳng đen nhánh như thác nước, vẻ mặt trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, váy chiffon màu tím nhạt, tôn lên làn da trắng nõn của cô. . . . . .

Lúc này cô thật xinh đẹp mà thanh nhã.

Cô chưa từng trang điểm cẩn thận như bây giờ, đây là lần đầu tiên cô muốn mình thật xinh đẹp trước mặt người khác. . . . .

Mười giờ tối, Hạ Tử Du ngồi xe nhà đến sân bay tư nhân của Đàm Dịch Khiêm.

Từ xa cô đã thấy máy bay Đàm Dịch Khiêm dừng lại ở sân bay, máy bay hạ xuống ngay sát chiếc Bentley màu đen quen thuộc.

Hạ Tử Du liếc mắt nhìn trang phục của mình lần cuối, lúc này mới hài lòng xuống xe.

Có lẽ là ánh mắt thâm trầm trước sau như một của Đàm Dịch Khiêm luôn làm cho người khác không thể không chú ý, Hạ Tử Du vừa xuống xe đã cảm giác được ánh mắt u ám đến từ chiếc xe hơi màu đen kia.

Hạ Tử Du chậm rãi đi đến bên cạnh Bentley, cửa xe chỗ ghế lái phụ đã mở sẵn cho cô, người ngồi trên ghế tài xế chính là người đàn ông anh tuấn mà mấy ngày nay cô vẫn mong nhớ.

"Dịch Khiêm." Cô khẽ gọi tên anh, ngay sau đó ngồi bên cạnh anh.

Trong thoáng chốc, Đàm Dịch Khiêm áp mạnh Hạ Tử Du lên cửa xe, ngón tay lạnh như băng của Đàm Dịch Khiêm không hề báo trước bóp chặt cổ họng của Hạ Tử Du, nhìn chằm chằm Hạ Tử Du bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo, giọng nói của Đàm Dịch Khiêm như thể tiếng quỷ Satan nguy hiểm, "Ai cho phép cô mang thai con của tôi?"  

CHƯƠNG 47: CHỈ VÌ BIẾT CÔ MANG THAI

"Á. . . . ." Cảm giác đau đớn và khó thở ập tới, sắc mặt Hạ Tử Du chợt xám ngắt, cô cảm thấy cô đã sắp mất đi ý thức, từ từ nhắm mắt lại.

Khi Đàm Dịch Khiêm nhìn thấy cô đang lịm dần, lúc này sức lực ở ngón tay mới nới lỏng ra.

Cô cho rằng cô sẽ chết, nhưng ở một giây cuối cùng, ý thức của cô dần dần hồi lại, khôi phục hơi thở.

Cô dựa vào cửa xe, dường như không còn sức lực. . . . . .

Một giây tiếp theo, anh bắt đầu khởi động máy, chiếc xe lập tức lái ra khỏi sân bay tư nhân.....

Từ từ khôi phục ý thức, cô nhìn gò má cương nghị của anh, mãi không thể mở miệng.

Cuối cùng xe dừng lại trước cổng một bệnh viện tư nhân, anh túm lấy cô toàn thân nhức mỏi xuống xe, không hề thương tiếc.

Cổ tay cô bị anh siết làm đau, cô muốn giãy giụa nhưng hoàn toàn vô lực.

Anh lôi cô bước lên bậc thang bệnh viện, nhìn bệnh viện trắng toát lạnh lẽo khiến cô vô cùng sợ hãi, cô nghi ngờ hỏi anh, "Tại sao dẫn tôi tới bệnh viện?"

Anh nói lạnh lùng như thể ra lệnh, "Phá thai!!"

Phá thai?

Lúc này cô mới nhớ lại câu nói đầu tiên khi anh nhìn thấy cô:

Ai cho phép cô mang thai con của tôi?

Cô không hiểu lắm ngước mắt nhìn anh, "Tôi không hiểu anh đang nói gì. . . ."

Anh liếc nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm bao hàm nghi vấn.

Cô nhìn thấy mặt anh lộ vẻ tàn nhẫn, xua tay nói cho anh biết, "Tôi không mang thai. . . . ."

Anh siết chặt lấy cổ tay cô, đôi mắt đen nguy hiểm híp thành một đường ngang, nói lạnh lùng, "Đừng giở trò với tôi!!"

Trong khoảnh khắc đó, cô sợ run người.

Người trước mắt tản ra hơi thở hung dữ, một giây trước dường như muốn đưa cô vào chỗ chết, chính là người đàn ông mà nhiều ngày qua cô luôn mong nhớ sao?

Tại sao. . . . . . Tại sao anh lại làm cô cảm thấy sợ hãi như vậy? Nhiều ngày không gặp, lần đầu tiên nhìn thấy cô không phải anh nên cưng chiều ôm cô, hôn cô sao? Tại sao lại hung dữ và tuyệt tình như vậy?

Lòng lan tràn đau đớn, cô chậm rãi cụp mắt xuống, hỏi anh bằng giọng run rẩy, "Vừa rồi. . . . . . Anh cho rằng tôi đã mang thai, đúng không?"

Giọng nói anh âm trầm không hề thương tiếc, vẫn lạnh lùng như cũ, "Đi vào!!"

Cô cắn nhẹ môi dưới, sau đó hít sâu một hơi, vẻ mặt bÌnh thản ngẩng lên nhìn anh, "Không cần anh đi theo tôi, tôi tự đi!!" Dứt lời, cô tránh khỏi anh, lập tức đi vào bệnh viện.

"Hạ tiểu thư, cô không mang thai. . . . . . Nếu cơ thể của cô xuất hiện triệu chứng của người mang thai, tôi tin là có liên quan với thuốc tránh thai cô dùng thời gian dài gần đây. Thuốc tránh thai có khả năng sẽ ảnh hưởng đến chu kỳ hành kinh của phụ nữ, làm rối loạn kinh nguyệt, còn có thể thỉnh thoảng nôn mửa khó chịu. . . . . . Cho nên, phụ nữ cần phải hết sức cố gắng ít dùng thuốc tránh thai."

Cầm báo cáo kiểm tra của bệnh viện, Hạ Tử Du sững sờ đi ra khỏi phòng khám phụ khoa.

Chiếc Bentley quen thuộc đã không còn ở trong tầm mắt của cô, cô hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động ra.

Đầu điện thoại bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói của chị Dư, "Hạ tiểu thư."

"Tôi có chút đồ hy vọng chị chuyển cho tổng giám đốc Đàm hộ tôi. . . . . ."  

CHƯƠNG 48: CÔ THẬT SỰ CHỈ LÀ MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ ĐỂ ANH PHÁT TIẾT SAO

Hai giờ sau.

Chị Dư đi vào phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm với vẻ mặt nặng nề.

Đàm Dịch Khiêm đứng trước cửa sổ rộng lớn, ánh mắt thâm trầm nhìn dòng xe như nước dưới lầu.

Chị Dư kính cẩn đứng phía sau Đàm Dịch Khiêm, "Tổng giám đốc."

"Nói."

"Đây là thứ Hạ tiểu thư nhờ tôi chuyển cho ngài . . . . . ." Chị Dư đưa bản báo cáo kiểm tra của bệnh viện trong tay cho Đàm Dịch Khiêm.

Dường như Đàm Dịch Khiêm đã đoán được nội dung kiểm tra trên báo cáo, anh không xoay người, chỉ hờ hững lên tiếng, "Cô ấy đâu?"

Chị Dư nói, "Hạ tiểu thư đã trở về nhà họ Hạ rồi. . . . . . Tổng giám đốc, xin lỗi, đều do tôi xử lý chuyện không cẩn thận, chưa điều tra đã tin lời nói của ông bà Hạ. . . . . ."

"Đi xuống đi!"

"Vâng."

Sau khi Chị Dư đi, ánh mắt Đàm Dịch Khiêm lướt qua báo cáo Chị Dư đặt trên bàn làm việc, nhớ lại khoảnh khắc kia ——

Anh suýt nữa tận tay giết cô. . . . . .

Anh biết cô là một người phụ nữ giỏi diễn trò, vậy mà, tại sao khi nhìn thấy sắc mặt cô dần dần trắng bệch, gần như lịm đi thì anh lại không xuống tay được?

Nhìn cô thất vọng buồn bã đi vào bệnh viện, anh vốn nên đề phòng cô nhưng, giây phút đó,anh lại lựa chọn lái ô tô rời đi. . . . . . Hoặc là, trong nháy mắt đó, anh dựa vào trực giác lựa chọn tin cô.
Nhưng. . . . . .

Tại sao anh lại tin tưởng cô?

Khi Hạ Tử Du về nhà, nhà họ Hạ đã hoàn toàn yên tĩnh. . . . . .

Hạ Tử Du nhẹ nhàng xoay nắm tay mở cửa phòng, sau khi đi vào trong phòng, cô nhào cả người xuống chiếc giường lớn mềm mại.

Cổ họng cô vẫn còn đau đớn, anh muốn đẩy cô vào chỗ chết, bỗng dưng, cô cảm thấy mắt cô chua xót, chất lỏng ẩm ướt nóng hổi bắt đầu ngưng tụ trong hốc mắt cô.

Cô vẫn luôn là một người rất kiên cường, thậm chí lúc bảy tuổi bị mẹ vứt bỏ ở trại trẻ mồ côi, cô cũng chưa từng khóc lóc. . . . . . Nhưng mà tối nay, cô lại không thể nào kìm nén sự khó chịu dưới đáy lòng.

Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?

Cô cũng đã từng cảm thấy anh cũng chẳng yêu thích cô, nhưng ở bên nhau nhiều ngày như vậy, chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, cô đã quên mất những điều đó. . . . . .

Nhưng, tối nay cô đã thấy được sự nguy hiểm như tử thần sâu thẳm trong đôi mắt anh?

Cô hiểu rõ, giây phút đó, anh thật sự muốn đưa cô vào chỗ chết. . . . . .

Tại sao hai người lại trở nên như vậy?

Là bởi vì anh cho rằng cô mang thai con của anh sao?

Thật ra mấy ngày nay, tình cảm của cô đối với anh thật sự có thay đổi, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới việc mang thai để có được thứ gì đó. . . . . . Huống chi, cho tới nay, cô đều dùng thuốc tránh thai, cô không thể nào mang thai. . . . . .

Nhưng cô không hiểu, tại sao khi biết được cô "mang thai", ánh mắt và động tác của anh lại có thể trở nên tuyệt tình như vậy? Chẳng lẽ sự yêu thương cưng chiều của anh dành cho cô, cũng chỉ là ảo giác của cô?

Đối với anh mà nói, cô thật sự chỉ là một người phụ nữ để cho anh phát tiết sao?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro