Chương 16+17+18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Bị vẻ mặt đáng yêu của hắn dụ dỗ, Lang Vương thiếu chút nữa đồng ý.

"Làm sao nguy hiểm? Ta không thấy như vậy a?" Nhìn trái nhìn phải, hắn không thấy như vậy a?

"Nguy hiểm thấy được sẽ không là nguy hiểm, chuyện ca ca cưng bổn vương tự mình làm chủ, cưng ngoan ngoãn ở bên người bổn vương, đừng để bổn vương phân tâm, được không?" Nghịch mái tóc hồng xinh đẹp của hắn, Lang Vương nói ra lo lắng.

Vật nhỏ này là điểm yếu của y, nếu hắn xảy ra chuyện gì, không phải là muốn lấy mạng y hay sao?!

"Ta..." Kim Cát vẫn là muốn vì chính mình tranh thủ ích lợi.

"Tiểu đệ, nghe lời Lang Vương, cùng y đi đi." Kim Hồ hợp thời lên tiếng.

"Vậy được rồi, ca ca, ca phải cẩn thận một chút nga." Gặp ca ca cũng đã lên tiếng, Kim Cát dẩu môi gật gật đầu.

Lang Vương cũng không có lên tiếng, nắm bàn tay nhỏ bé đi ra doanh trướng, nhìn hắn cẩn thận mỗi bước đi, trong lòng liền hiểu ra, liền hạ lệnh tăng cường thị vệ, Kim Cát mới lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Kim Cát nhất cử nhất động đều động tâm Lang Vương, thấy hắn một lòng nghĩ tới Kim Hồ, Lang Vương lòng tràn đầy tức giận.

"Tiểu Cát Cát, trong lòng cưng là Kim Hồ quan trọng hay là bổn vương quan trọng?" Vừa đi vừa hỏi, Lang Vương giống như không chút để ý, kì thực lỗ tai đã dựng cả lên.

"Đương nhiên là ca ca..." Kim Cát không chút nghĩ ngợi, như thế trả lời.

Mặt Lang Vương hiện đầy hắc tuyến (_ ___||||||||), bàn tay to niết chặt đến hắn kêu ô ô.

"Ôi, ngươi niết ta làm gì?" Ngốc Kim Cát la lối, đảo cặp mắt trắng dã, trừng mắt hắn.

"Chẳng lẽ bổn vương ở cưng trong lòng một chút địa vị đều không có? Vậy cưng còn đáp ứng gả cho bổn vương làm gì?" Cười lạnh một tiếng, đem hắn ôm vào trong lòng.

"Không phải ta muốn gả , rõ ràng là ngươi thú (cưới) ta, hơn nữa ngươi đều đem ta cật kiền mạt tịnh (ăn sạch sẽ), còn không chịu trách nhiệm sao?" Kim Cát dẩu lên cái miệng nhỏ nhắn.

Nói ra thì y là người tự nói muốn thú hắn, từ tù binh đến kết thân, hắn có lúc nào xen miệng vào để có ý kiến sao?

"Cưng cho rằng bổn vương thú cưng là vì trách nhiệm? Bổn vương đã sớm cho cưng thấy tâm tình mình, ngay cả vị trí Lang Hậu đều cho cưng, chẳng lẽ cưng chưa từng thích bổn vương?" Lang Vương nổi giận, y làm hết thảy mọi chuyện cũng chỉ muốn Kim Cát yêu thương y thôi.

"Ta... Ta đây vì... Ngươi thật sự làm cho ta làm Lang Hậu sao?" Lắp bắp, Kim Cát cảm thấy hình như là chính mình đuối lý.

Lang Hậu sao? Tựa như mẫu thân độc hưởng sủng ái của phụ thân sao?

Hắn luôn hâm mộ cha mẹ, hi vọng sau này có thể tìm được bạn đời tri kỉ ân ái quí trọng nhau như vậy. Chẳng lẽ Hắc Trạch thật sự là chân mệnh thiên tử của hắn sao?

"Nói cho bổn vương, trong lòng cưng nếu thật sự không có bổn vương, ta lập tức thả cưng đi, hôn sự hủy bỏ!" Lang mục đỏ sẫm, Lang Vương ngoan tâm hạ mãnh dược.

Kim Hồ tựa như một cái ghim trong lòng Kim Cát. Nếu hắn thủy chung không bỏ Kim Hồ xuống được, y không ngại chính mình động thủ rút cây ghim này ra.

"Không... Không cần, không cần hủy bỏ..." Kim Cát nức nở, mũi cũng hồng hồng.

Hắn chỉ là có chút tưởng niệm ca ca, hắn không nghĩ rời đi Hắc Trạch, không nghĩ!

Nghĩ Hắc Trạch lại đem sủng hạnh này cho nữ tử khác, tâm hắn rối bời đau xót nhức nhối không thôi...

"Vậy cưng là muốn ở bên người ta, hay là đi vào bồi Kim Hồ?" Chỉ vào doanh trướng, bắt hắn lựa chọn.

Kim Cát quay đầu nhìn thoáng qua, do dự một lúc lâu, mới xụ khuôn mặt nhỏ nhắn, cầm lấy góc áo y.

Thấp giọng hỏi nói: "Ta... Không cần đuổi ta đi được không?"

Hắn thật sự nói không nên lời, hắn luyến tiếc Hắc Trạch, hắn biết hôm nay thật sự lựa chọn ca ca, về sau sẽ vĩnh viễn mất đi y, cho nên hắn dùng hành động nói cho Lang Vương quyết định của chính mình.

"Thật sự là không có biện pháp với cưng a! Chính miệng thừa nhận thích bổn vương khó như vậy sao?" Hôn khóe mắt đẫm nước, biết được tâm ý hắn, Lang Vương hơi hơi lộ ra ý cười, ôm hắn lại thân lại sờ.

"Trên lưng ta có phải có cái gì hay không? Vì sao ca ca cũng chấp nhận hôn sự của chúng ta?" Cầm lấy tóc dài đen bóng của Lang Vương, tùy ý hắn xằng bậy.

Trong đầu lại hiện lên một màn trần trụi vừa rồi, vẻ mặt đỏ ửng đem nghi vấn vẫn chiếm cứ trong lòng nói ra.

"Đi, hồi trướng rồi, ta chậm rãi nói cho cưng." Nắm bàn tay nhỏ bé, Lang Vương lòng tràn đầy vui mừng đi nhanh về phía trước.

** ** **

"Còn làm gì? Buổi chiều không phải đã làm sao?" Kim Cát khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, liều mạng ôm hạ thân chạy trốn.

"Buổi chiều là buổi chiều, hiện tại là hiện tại, không thể nhập lại làm một, cưng không hiếu kỳ chính mình sau lưng có cái gì sao?" Bàn tay to trượt trên làn da mềm mại, Lang Vương trong mắt thiêu đốt lửa dục vọng.

"Nhưng là... Nhưng là cũng không cần cởi hết a!" Tuy rằng toàn thân sớm bị Hắc Trạch xem không sót chỗ nào, nhưng hắn vẫn thực thẹn thùng như cũ.

"Tiểu Cát Cát xinh đẹp như vậy, bổn vương trăm xem ngàn xem cũng không phiền, còn muốn nhìn xem nhiều nhiều, cũng không được sao?" Dễ dàng đem hắn ôm vào lòng, bàn tay to chà xát phân thân thanh tú, thuần thục niết lộng.

"Đừng... Đừng sờ loạn a!" Giống như không tình nguyện, nhưng đỉnh phân thân đã chảy ra chất lỏng trong suốt, Kim Cát thống khổ thở phì phò.

17.

"Bổn vương không có sờ loạn, đều sờ chỗ cưng thích a, hắc hắc." Tà tà cười, bên vành tai mẫn cảm thổi một một hơi nhiệt khí, bàn tay to bận việc không ngừng, đem Kim Cát ngã vào lòng y khóc lóc xin tha thứ.

"A..." Nâng eo thon, hướng bàn tay to không ngừng trừu động thắt lưng, đầu đầy mồ hôi Kim Cát chìm đắm trong dục vọng hét lớn.

"Tiểu Cát Cát, thực hưng phấn a?" Hôn hai má đẫm mồ hôi, Lang Vương vụng trộm nở nụ cười.

Y biết Tiểu Cát Cát của y ngăn không được tình dục dụ hoặc, ai kêu hắn là mị hồ cực phẩm Hỏa Hồ!

"Ta... Ta thật sự không được..." Nháy mắt trùng mình một cái, thân dưới phun ra tinh hoa, dính đầy bàn tay to của Hắc Trạch.

Thở hổn hển, thắt lưng đều bất lực, toàn bộ thân thể đều dựa vào lòng Hắc Trạch, híp hồng mâu, lúc này Kim Cát kiều mị vô cùng.

"Lang Hậu của bổn vương như thế nào lại không được? Coi cái miệng nhỏ nhắn hé ra khép lại, không phải hy vọng bổn vương lâm hạnh sao?" Bàn tay dính ướt nhũ bạch đưa xuống tham nhập tiểu huyệt đỏ hồng, cẩn thận khai mở.

Mị thịt phấn hồng nhanh co rút lại toát ra một cỗ mùi hương thơm động lòng người, Hắc Trạch nhắm mắt hít sâu, lang căn lập tức dài ra một thốn, nhảy lên không ngừng.

Hắc Trạch trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Hồ tộc mị hương thật sự là lợi hại, bất quá chỉ nghe qua thôi sẽ không hình dung hết được!

"Ngươi như thế nào nổi sắc quá độ như vậy? Làm thiếu một lần sẽ chết sao!" Sau huyệt hư không làm cho hắn mở mắt, xương sống thắt lưng vô lực, hắn nhịn không được liếc Hắc Trạch một cái.

"Cưng không thích bổn vương đối với cưng nổi sắc sao? Thân thể của cưng xem ra thực thích a, mỗi lần đều phối hợp bổn vương, làm bổn vương yêu cực!"

Y chen vào giữa hai chân hắn, kéo hai chân thon dài quấn quanh thắt lưng y. Tóc đen rơi trên người Kim Cát nhột nhạt khó tả, gắt gao vòng tay ôm chặt hắn.

"Hảo nóng, tránh ra..." Bỉu môi, Kim Cát tròn mắt nhìn cự vật dưới thân.

"Tiểu đệ đệ này không quá nghe lời bổn vương, ngươi bảo bổn vương giáo huấn nó như thế nào?" Ngửi mị hương mê người như một tiếng trống làm tinh thần Hắc Trạch hăng hái thêm, đâm đến chỗ sâu nhất bên trong, liền không hề nhúc nhích.

"Oa... Đâm chết ta ..." Oa oa quát to một tiếng, Kim Cát hai chân lại gắt gao xiết thắt lưng Hắc Trạch.

Cự vật nóng hổi ở sâu bên trong, quy đầu đâm ngay điểm mẫn cảm, Kim Cát hai mắt trắng dã, không có khí lực để tức giận.

"Thích tiểu đệ đệ của bổn vương không?" Chậm rãi rút ra, cố ý không cho hắn thỏa mãn, Hắc Trạch híp hai mắt, liếm vành tai hắn.

"Hỉ... Thích..." Thanh âm mang theo khóc nức nở, nhưng không có thật sự khóc, khàn khàn cổ họng, không ngừng thở phì phò.

Đâm sâu nữa đi, đâm càng sâu hắn càng thích...

"Yêu tiểu đệ đệ của bổn vương không?" Lang Vương thanh âm phá lệ gợi cảm.

Ấm áp ẩm ướt tiểu huyệt làm cho y bừng bừng phấn chấn, nhưng Kim Cát vừa đáng yêu lại kiều mỵ, y nhịn không được muốn khi dễ hắn, cắn răng do dự mãi, cuối cùng hạ quyết tâm rút ra cự vật.

"Yêu, yêu a, mau cho ta!" Thét chói tai, tiểu huyệt một trận kịch liệt co rút lại, kỳ vọng lang căn lại lần nữa tiến vào.

"Đến, cưng không phải muốn xem sau lưng cưng có cái gì sao? Bổn vương chỉ cho cưng xem!"

Bàn tay to vung lên xuất hiện một tầng hắc mang, hiện ra thủy kính, hoa văn cổ xưa xinh đẹp viền chung quanh, làm nổi bật thủy kính quang chói loá mắt.

"Kính... Gương..." Gian nan quay đầu lại nhìn sau lưng mình, Kim Cát ngây dại.

Kẻ có làn da ngọc phấn hồng, đôi mắt Hỏa Hồng to tròn, môi đỏ mọng tiên diễm ướt át, quyến rũ nằm ở dưới thân Lang Vương là hắn sao?

"Tiểu Cát Cát của ta, rất đẹp phải không?" Ôm lấy hắn để trước thủy kính, tinh tế miêu tả hình dáng động lòng người của hắn.

"Xinh đẹp... Xinh đẹp cực..." Lăng lăng nhìn mình trong kính, hắn nhìn đến ngây dại.

Nguyên lai hắn cũng có thể đẹp như vậy...

Kim Hồ đại ca cao cao tại thượng cũng ko so được với hắn, ôn nhu Ngân Hồ nhị tỷ lại càng kém cỏi, hắn là độc nhất vô nhị Hỏa Hồ!

"Thấy rõ ràng, đây chính là Lang Vương cả đời chỉ một lần chích văn đồ đằng (vẽ biểu tượng vật tổ), chỉ có Lang Hậu mới xứng có được, ta hiện tại tặng nó cho cưng, tiểu hồ ly thân ái của ta." Nói xong, hôn hôn bả vai bóng loáng của hắn.

Xoay qua nhìn thấy Ngân Hồ Đồ Án trên lưng, Kim Cát hốc mắt đỏ hồng, trong lòng ấm áp, cái mũi nhỏ lại ê ẩm .

Nguyên lai, Hắc Trạch đem vật trọng yếu như vậy cho hắn, có thể bảo hắn không cảm động sao?

"Thật là đẹp mắt!" Kinh thán tán dương Ngân Lang chói loá mắt, hắn hận không thể tự mình sờ.

"Lang Hậu của ta, cưng đã thật yêu bổn vương?" Nâng lên cằm hắn, hôn lên miệng hắn, nháy mắt đoạt đi hô hấp.

"Ngô..." Chữ 'yêu' lần thứ hai còn chưa nói ra đến miệng.

"Lang Hậu của ta, cưng không được nghĩ tới người khác, hiện tại cưng chỉ cần hảo hảo thỏa mãn bổn vương, trong đầu chỉ được nghĩ đến bổn vương." Lần nữa tham nhập tiểu huyệt nóng bỏng, Hắc Trạch thỏa mãn thở ra một hơi dài.

"Trạch, cho ta đi, đều cho ta đi!" Trong mắt, trong lòng đều là thân ảnh Hắc Trạch, hắn hét lớn chủ động nâng lên thắt lưng, ngồi xuống trên người y.

"Tiểu Cát Cát, đem tình cảm trao hết cho bổn vương, bổn vương chỉ cần của tâm của cưng!" Nanh sói cứ vờn quanh khuôn ngực nhỏ đang phập phồng kịch liệt, muốn cắn nhưng lại không nỡ.

"Tâm của ta... Tâm của ta sớm đã không phải của ta nữa rồi..." Bắt lấy hai vai Hắc Trạch, điên cuồng kích thích, tác cầu vô độ.

Ngay lần đầu đầu tiên gặp Lang Vương, tâm hắn đã không còn ...

"Tiểu Cát Cát, bổn vương thật sự là yêu cưng chết mất!"

Y hét lớn, đem hắn áp đảo ở trên giường, mồ hôi như mưa, xuất hoàn toàn tinh lực, muốn uy tiểu yêu tinh dưới thân ăn thật no, nhưng y tựa hồ không ngờ được, mị hồ thân thể hoàn toàn mở ra, ép y thiếu chút nữa tinh tẫn nhân vong.

Này một đêm rất dài, rất dài...

18.

Sáng sớm, Kim Cát cả người mệt mỏi uể oải tỉnh dậy, theo thói quen xoay người về bên phải lăn một vòng, liền rớt xuống đất, lúc này mới phát hiện Hắc Trạch không ở bên người.

"Mới sáng sớm, đã chạy đi đâu?" Nhu nhu mắt, mơ mơ màng màng nhìn quét bốn phía.

Thẳng đến khi xác định Hắc Trạch không ở trong trướng, hắn mới đánh ngáp, dịch chuyển thắt lưng, rồi mới xuống giường đi vài vòng.

"Chẳng lẽ là thói quen... Thắt lưng cũng không nhức như vậy?" Xoay xoay thắt lưng, cũng có chút đau nhức a, nhưng không như ngày xưa đi cũng không nổi.

"Ha ha, thừa dịp y không ở, ta đi gặp ca ca, thuận tiện đòi lại pháp lực của ta." Hồ mắt vòng chuyển, thần thanh khí sảng.

Lòng tràn đầy vui mừng bước ra ngoài, lại bị thị vệ ngăn cản.

"Ngươi lại ngăn ta làm chi?" Cao ngạo ngẩng đầu lên, mặt không hiện tí hòa nhã nào.

"Vương có lệnh, ngài không thể tùy ý xuất nhập doanh trướng." Thị vệ vẫn như cũ phụng phịu.

Trừng mắt liếc thị vệ, vung quyền khoa tay múa chân một chút, Kim Cát oán hận nói: "Ta đi gặp đại ca của ta, không gọi tùy ý xuất nhập, hiểu chưa?"

"Vậy ngài, tốt nhất chờ Vương trở về lại đi, thỉnh đừng làm thuộc hạ khó xử." Lang tộc thị vệ mồ hôi như mưa hạ.

"Tốt, chờ Trạch trở về, ta liền nói với y là ngươi phi lễ ta." Khẽ cười một tiếng, Kim Cát chu lên cái miệng nhỏ nhắn, hai tay khoanh trước ngực.

"Phi... Phi lễ... Tội này thuộc hạ gánh không nổi..." Thị vệ mặt từ xanh biến trắng, lại từ trắng biến thành đen.

Nhớ tới Lang Vương khủng bố, chân thị vệ run lẩy bẩy.

"Vậy ngươi còn chưa tránh ra!"

"Này..."

Gặp thị vệ giống đầu gỗ đứng ở trước mặt mình, sớm không kiên nhẫn, Kim Cát đẩy hắn ra, hướng doanh trướng của Kim Hồ bước đi, thị vệ gặp ngăn cản hắn không được, xoay người bay nhanh tới một hướng khác.

Dựa vào trí nhớ, hắn rất nhanh đi đến trướng ngoại Kim Hồ, thị vệ tuần tra bốn phía thấy hắn đến đều bị dọa đến bất động, chăm chú nhìn hắn.

"Đừng có xen vào chuyện của ta, ta đến để gặp ca ca ta thôi." Kim Cát cười hì hì phất tay, thừa dịp bọn họ còn sững sờ liền vọt vào doanh trướng.

"Ca, ta đến xem ca a."

"Tiểu Cát, đệ không phải ở bên người Lang Vương sao? Như thế nào chạy đến đây?" Kim Hồ kinh ngạc nhìn hắn.

"Ai biết y a, sáng sớm đã không thấy bóng dáng, nên ta đến kiếm ca a." Tùy ý tìm cái ghế dựa ngồi xuống, Kim Cát ngẩng đầu cười đến xán lạn.

"Chuyện gì cười vui vẻ đến vậy? Vừa thành tân nương tử, liền cao hứng như vậy." Kim Hồ nhéo nhéo mặt hắn, chọc ghẹo hắn.

"Thế nào... Nào có..." Thẹn thùng xoay người, làn da trắng lại lần nữa nổi lên một tầng đỏ ửng.

"Lang Vương có đối tốt với đệ không?" Kim Hồ chỉ vào hồng ngân trên cổ hắn.

"Ách... Dù sao không xấu !" Nhớ tới đêm qua kích tình triền miên, đầu của hắn đều nhanh nóng đến bốc hơi .

"Đệ lần này thật sự là nhân họa đắc phúc, nếu không phải Lang Vương coi trọng đệ, chỉ sợ..."

"Ca, ca không biết... Đại sắc lang kia chiếm hết tiện nghi lần đầu tiên của ta, làm hại ta xương sống thắt lưng đau kinh khủng, vài ngày đều không xuống giường được!" Nghĩ đến chính mình bị ủy khuất, sớm đem ngượng ngùng quăng sau đầu, gân cổ kể lể với ca ca tiếng lòng mình.

"Xem ra đệ thực may mắn, Lang Vương thật đúng là là sủng ái đệ, Lang Vương chưa bao giờ sủng hạnh ai quá ba lần!" Kim Hồ nở nụ cười.

"A... Một, hai, ba, bốn, năm, sáu... Ai nha, ta cũng không đếm được ..." Giơ ngón tay đếm lại đếm, như thế nào cũng không đếm được.

Hảo phiền a, hắn rốt cuộc cùng Hắc Trạch làm bao nhiêu lần? Chục lần hay là vài chục lần?

"Tốt lắm, tốt lắm, tính rõ ràng như vậy làm gì, ca ca biết Lang Vương đối với đệ yêu thích không buông tay!" Lắc lắc đầu, đối với tiểu đệ này của hắn, hắn cũng là không có biện pháp.

"Ca, ta muốn Trạch thả ca đi được không? Chuyện mị hương, ta ở tại chỗ này, cùng y chậm rãi tra." Không thể nhìn ca ca chịu ủy khuất, hắn tự mình tính toán giải cứu ca ca a.

"Ngốc tiểu đệ, tại loại thời điểm này, ta không thể rời đi Lang tộc, chuyện mị hương còn chưa điều tra rõ, nếu ta đi rồi, chỉ sợ thật sự sẽ khiến cho hai tộc đại chiến." Kim Hồ lý trí lắc đầu.

"Kim Hồ, ta biết ngươi là hung thủ, trốn không dễ như vậy đâu!" Hắc Sâm vén màn bước vào, âm u nhìn huynh đệ Hồ tộc.

"Hắc Sâm, ngươi không cần ngậm máu phun người, Lang Vương còn chưa định tội ta, ngươi dựa vào cái gì nói lung tung?!" Đối với khách không mời mà đến, Kim Hồ lập tức phản kích.

"Chính là, chính là, ca ca ta rõ ràng không phải hung thủ, ngươi không cần vu hãm hắn!" Kim Cát đứng lên, hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Hắc Sâm.

"Hồ tộc đều giảo hoạt, ngươi nói xạo cũng vô dụng, sự thật đã rõ ràng rồi!" Tuy rằng lời nói hướng Kim Hồ, nhưng một đôi màu xám sắc bén lại gắt gao nhìn chằm chằm Kim Cát, nước miếng đều thiếu chút nữa chảy xuống.

"Các ngươi Lang tộc mới giảo hoạt, mặt ngươi hiện toàn ý nghĩ xấu, không phải cái gì thứ tốt!" Khoái nhân khoái ngữ (người chân thật nói lời thẳng thắn) Kim Cát, đứng ở trước người ca ca, chỉ vào mũi Hắc Sâm chửi ầm lên.

Hắn chán ghét ý cười xấu xa của Hắc Sâm, luôn không có hảo ý nhìn mình!

"Tiểu tử kia, đừng có hung dữ như vậy, mấy ngày không gặp liền càng thêm mê người, chờ Hắc Trạch ngoạn chán ngươi, ngươi chính là của ta, đến lúc đó xem ta có hay không chỉnh tử ngươi." Vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, Hắc Sâm hận không thể hiện tại liền đem hắn ăn cả vào bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro