TONG HOP 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác Giả : Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ

Chương 32: Màu lam dưới đáy biển.

Dịch giả : daica80

Nguồn : http://www.rvxs.com/bookhtml/31/31529/812651.shtml

Nguồn dịch 4vn.eu

Bấm vào đây để xem nội dung.

Chu vũ nhìn chằm chằm, trong mắt xuất hiện vài nét thất vọng: "Điều này thực rất đáng chê cười, bất quá, ta cũng rất muốn nghe".

Hoa sen ánh mắt nhìn biển rộng mênh mông, âm thanh phảng phất như từ xa xôi truyền đến: "Đó là vào hôm ba ngày trước khi ta tròn mười tám tuổi, Ma thần đi tới Hoa sen điện, đối với Đế quốc có nhiều nhân vật có sắc thái truyền kỳ, ta cảm thấy rất phấn chấn, ta cũng biết con đường tiếp nhận Vương vị phải do hắn chủ đạo, bởi vì Ma pháp sư của cả nước cơ bản đều là môn đồ của hắn, hắn cao cao tại thượng, đối với cái Vương vị của ta còn cao hơn, ...Vì vậy, khi ta tiếp hắn, thần tình có vài điểm càng khẩn trương, hắn nói cho ta biết: "Mẫu thân ngươi đã nói cho ta biết, chúc mừng ngươi, ba ngày sau chính là ngày ngươi đăng cơ!" Ta hướng đến hắn nói lời cảm tạ chân thành, và thỉnh giáo hắn về vài sách lược trị quốc! Không nghĩ tới, chính việc thỉnh giáo này lại là tai hoạ, dẫn đến sự tình như bây giờ, ...!

Thản nhiên nhìn mặt biển mênh mông một hồi, Hoa sen vẻ mặt bình tĩnh như nước, phảng phất nói tới chuyện xưa: "Đầu tiên hắn hỏi ta về cách nhìn nhận Quốc sự trước mắt, việc này đối với Đế quốc mà nói phải là người có bản lãnh, ta không giấu giếm mà nói ra quan điểm của mình, ta nói cho hắn: Bình thường dân chúng sinh sống đã rất khổ cực, tất cả mọi phương diện đều như vậy, khi ta đăng cơ, ta sẽ cho ra một số quy định ước thúc hành vi của một số nhân sĩ, làm cho cuộc sống của cả nước an tĩnh, hoà bình!, bởi vì dân chúng bình thường mới là chủ của Quốc gia, bọn họ chính là con dân của Quốc gia!" Nói tới đây, nàng lâm vào hoàn cảnh của chuyện cũ, một lúc lâu không hề lên tiếng nói chuyện.

Chu Vũ trong lòng vừa động, đúng vậy, đây đúng là biện pháp giải quyết vấn đề tốt nhất cho thế giới này. Vấn đề lớn nhất của thế giới này chính là dục vọng của con người quá nặng, kỳ thật cũng không chỉ có thế giới này mới tồn tại dục vọng như vậy, bất kỳ nơi nào có cuộc sống của con người thì sẽ đều có dục vọng, bởi vì dục vọng vốn là căn tính của con người, bất quá. Tại một số địa phương thì dục vọng của con người bị luật pháp kìm chế, không có khả năng muốn làm gì thì làm, dân chúng bình thường cũng không phải chịu nguy hiểm gì nếu Đế vương có những biện pháp khống chế đặc quyền của giai cấp thượng lưu lại, đây chính là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề này, cần phải có quy phạm, nàng đang tính toán chính là thành lập quy phạm pháp luật.

Cao minh a! Quả thật cùng với tư tương của mình hoàn toàn giống nhau!

Ngẩng đầu thờ dài một tiếng: "Cái biện pháp này của ngươi đúng là biện pháp xử lý tốt nhất, ngươi nói tiếp đi!"

Hoa sen Công chúa đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Ngươi cũng cho rằng như vậy là đúng?"

"Đúng vậy" Một Đế vương nếu có lòng vì dân chúng thiên hạ mới là minh Quân a!, Lấy thiên hạ làm trọng, thì luật pháp là mấu chốt! Có các loại ước chế thực thi thì mới có thể đàm bảo an toàn về tính mạng và tài sản cho dân chúng, làm cho dân chúng cả nước được hưởng cuộc sống ấm no, hạnh phúc!.

Hoa sen ánh mắt loé ra: "Hai năm nay, ta vẫn đang tự hỏi mình rằng: Chẳng lẽ ta sai rồi sao? Ta không nên như vậy sao? Nhưng không ai cho ta một câu trả lời nào cả!"

Chu Vũ nhẹ nhàng cười nói: "Ta có thể cho ngươi câu trả lời, ở cái thế giới này, ngươi có loại ý nghĩ như vậy thì người thừa kế Vương vị tuyệt đối không dậy nổi! Ta chân thành bội phục" Hắn nhìn ra điểm này chỉ vì ở thế giới của hắn Pháp luật đã đi đến từng gia đình, mọi người đều tuân thủ luật pháp. Ở thế giới này mặc dù khắp nơi là ma pháp sư, võ sĩ nhưng trình độ văn minh nhân loại thua xa thế giới của hắn, Đế vương vốn là người chủ trì đại cục, là người có lời nói cao nhất, mà nàng là người tự tìm ra con đường trị quốc như vậy, quả đúng là không ai có thể dạy được.

"Bất kể lời nói của ngươi có phải để an ủi ta hay không, ta đều cảm tạ ngươi" Hoa sen chân thành nhìn hắn, giống như một bằng hữu tri kỷ.

Chu Vũ mỉm cười: "Nói tiếp đi, ta đoán rằng Ma Thần cũng không tiếp nhận cái quan điểm này của ngươi".

Hoa sen thở dài: "Hắn ngày hôm đó không nói gì cả, nhưng ngày thứ hai đột nhiên công khai tuyên bố: Ủng hộ tỷ tỷ của ta".

Tỷ tỷ của nàng? Hiện tại Đế vương là một người con gái? Chu vũ có chút cau mày "Cái vương quốc này đúng là có truyền thống kế thừa Vương vị cho nữ nhân a?"

Hoa sen kinh ngạc nói: "Vương quốc này luôn luôn là nữ nhân làm chủ, ngươi không biết sao?"

Chu Vũ gật đầu nói: "Ta đối với quốc gia đại sự luôn luôn không hứng thú .... Ma thần loại trừ ngươi, ngươi không có biện pháp nào sao?

Hoa sen chậm rãi gật đầu: "Mặc dù hắn không muốn làm quan, nhưng tất cả các quan lại hầu hết đều là người của hắn, hơn nữa, Thành Chủ các nơi đến tám chín phần mười cũng là người của hắn, khi hắn chuyển hướng sang tỷ tỷ của ta thì tất cả các quan viên cũng đồng thời chuyển hướng, trong một đêm, ta chúng bạn phân ly, bên người chỉ còn ba gã võ sĩ hộ thân! Còn có một người.... chính là sư phụ của ta! Lễ đăng cơ vẫn không huỷ bỏ, vẫn như cũ, ba ngày sau tiến hành tân Vương tựu vị, chỉ bất quá, chủ vị là tỷ tỷ của ta, Mẫu thân ta bị áp lực của các quan lại cũng phải đồng ý!" Nói tới đây có vài phần buồn bã.

Chu Vũ gật đầu nói: "Người đi thuận gió, thuyền trôi thuận nước, đó chính là tính khí của con người .... Ngươi cũng không nên lấy làm thương tâm làm gì!" Qua cách nhìn của hắn, việc này tựu trung đã thành đại cục, nàng nói chính là ba ngày sau đăng cơ, bây giờ nàng đã ở bên ngoài lưu lãng hai năm, Vua mới sớm đã đang cơ trở thành Vua cũ rồi, tất cả các nơi đều được chủ trì bởi vị Nữ Vương này, nàng là một người lưu lãng, tuyệt đối không có thế lực để đăng cơ lần nữa, nếu đã không thể thì việc gì phải lãng phí khí lực làm gì?

Hoa sen gật đầu: "Đăng cơ thì ta sớm đã không còn hy vọng, cũng không mộng tưởng trở thành Nữ Vương lần nữa, chỉ là ... Ta không thể quên được cừu hận! ...Khi đại sự đã thành, ta đoán tỷ tỷ của ta cũng không có buông tha ta, trong đêm ta liền bỏ trốn, quả nhiên khi chúng ta vừa ra khỏi thành thì tỷ tỷ ta đã cho truy binh đuổi tới, ba tên võ sĩ hộ vệ hoàn toàn chết hết, sư phụ ta hộ tống ta trốn vào thâm sơn, nhưng địch nhân vẫn truy đuổi vào tận thâm sơn cùng cốc, tại trong ngọn núi đã nổ ra một trận chiến, Sư phụ ta là Đại kiếm thánh của đế quốc cũng không tránh khỏi vận mệnh tử vong! Hơn nữa sau này ta mới biết, Mẫu thân ta cũng bị con ruột của mình là tỷ tỷ của ta giết chết chỉ vì ba không đồng ý cho tỷ tỷ truy đuổi giết ta.

Chu Vũ vẻ mặt trở lên kinh ngạc, Con gái ruột giết chết Mẫu thân của mình, còn muốn giết chết nốt em gái ruột của mình chỉ vì muốn đăng cơ thuận lợi, chính thị là một kẻ tâm như rắn rết, độc ác phi thường.

Trên gò má như ngọc của Hoa sen chậm rãi chảy xuống hai hàng lệ, thanh âm của nàng cũng mang theo vô vàn thương cảm: "Sư phụ với ta trên danh nghĩa là thầy trò nhưng tình như Phụ tử, Cha ta rời bỏ (Chết) khi ta chỉ mới ba tuổi, hắn vẫn thường ở bên cạnh ta, truyền thụ võ nghệ cho ta, cũng dạy ta đạo lý làm người, nhưng chỉ trong vòng có một ngày hai người thân duy nhất của ta lần lượt ra đi, ta ... Ta không thể buông tha cho nàng!"

Chu Vũ chậm rãi gật đầu: "con người độc ác như vậy, quả thật đáng chết, cho nên ngươi thành lập Nghĩa Khi Đoàn, đợi khi hùng mạnh sẽ cùng nàng đối kháng?"

Hoa sen tay áo xẹt qua, nước mắt trên mặt biến mất, ánh mắt cũng trở lên trong trẻo lạnh lùng như nước, thanh âm cũng không có nửa điểm ưu thương; "Bằng vào thực lực của ta thì cho dù có lớn mạnh đến thế nào cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng, cho nên ta phải tìm một người, một người duy nhất có thể giúp ta!"

Chu Vũ động lòng, tìm người? Tìm ai? Chẳng lẽ tìm người mạnh nhất của thế giới này?

Hoa sen nhìn sắc mặt của hắn thản nhiên nói: "Ngươi như vậy cũng đã đoán được...... Người ta muốn tìm chính là Kiếm Thần! Chỉ có hắn mới có thể cùng Ma Thần đối kháng, cũng chỉ có hắn trong tay có lệnh bài có thể hiệu lệnh cho võ sĩ trong thiên hạ, quan trọng hơn nữa chính là, Sư phụ ta chính là đệ tử yêu của hắn! Chỉ cần tìm được hắn thì ta sẽ có cơ hội báo thù, hắn cũng sẽ vì đệ tử của mình mà báo thù!"

Chu Vũ bình tĩnh nói: "Nhưng ngươi vẫn chưa tìm được hắn, đúng không?"

"Đúng vậy" Hoa sen nói: "Hắn bế quan đã nhiều năm, ta biết được vị trí bế quan của hắn nhưng không cánh nào gặp được bởi vì đường đến đó vô cùng nguy hiểm, có rất nhiều loại Ma Thú cao cấp canh giữ, chỉ có thực lực cường đại mới có thể đến được gần nơi động phủ của hắn, đây cũng chính là nguyên nhân ta liều mạng tăng cường thực lực của mình, liều mạng thu dụng nhân tài, bởi vì họ có thể giúp ta hoàn thành giấc mộng, đây là giấc mộng duy nhất trong cuộc đời của ta mà lần trước ta đã có ý giấu ngươi!"

Chu Vũ nhìn lên trời cao, rốt cục cũng nhìn xuống, ánh mắt loé lên tinh quang kiên định, chậm rãi nói: "Ta sẽ giúp ngươi có cơ hội thực hiện giấc mộng của mình".

Hoa sen chậm rãi lắc đầu: "Ngươi như thế nào giúp ta?"

Chu Vũ nằm xuống nói: "Để ta suy nghĩ thêm đã!"

Với công lực của hắn mà nói có thể trực tiếp đem nàng đến nơi tu luyện của Kiếm thần không phải là vấn đề gì, nhưng thế lực của định nhân to lớn như vậy hắn cũng không biết trước được, bình thường Ma pháp sư mà nói hắn không thèm để trong mắt nhưng Cao cấp ma pháp sư thì thực sự có thực lực, quyết không thể khinh thị, một Ma đạo sư đã không phải chuyện đùa rồi, trên nữa còn có Ma Thần, Ma pháp chi thần! Quyết không phải là loại hư danh, vấn đề lớn chính là nhân số của địch nhân quá nhiều, nếu hắn cùng Ma thần đối kháng cũng không ngại nhưng bên cạnh hắn còn có Ma pháp sư, võ sĩ, Khi chưa gặp được Kiếm thần thì đối với các võ sĩ này quyết không thể là địch nhân được, hắn cũng đã biết sự lợi hại về kiếm pháp của Sử Đại Phu, một võ sĩ đồng dạng, hắn không dám khinh thị, một đối một hắn nhất định không e ngại bất cứ kẻ nào, nhưng một đấu với một trăm thì không thể cuồng vọng được, một đối với một vạn, thậm chí mười vạn thì sẽ như thế nào?

Đã biết địch nhân rất cường đại, hắn lại càng có nguỵên vọng tăng cường thực lực cho bản thân mình! Như thế nào tăng lên? Đây là thế giới Ma Pháp, tăng thực lực của ma pháp lên chính là phương pháp trực tiếp nhất, Hoả ma pháp đã đến đỉnh điểm, Thổ ma pháp nguyên tố hiển nhiên là tồn tại rất nhiều trong đất nhưng làm cách nào để hấp thu đây, thực sự là một vấn đề khó khăn a? Tại trong đất thì hắn cái gì cũng không nhìn thấy. Phong nguyên tố thì ở nơi nào đây, tất nhiên là trong không khí cũng có nhưng là quá đơn bạc, phải đạt được như hoả nguyên tố thì mới gọi là uy lực, thật không biết đến ngày nào mới xong, Quang minh nguyên tố cùng với Hắc ám nguyên tố đều giống nhau, hắn nửa điểm cũng không cảm nhận được, Ma Thần nghe nói cũng là tinh thông lục hệ ma pháp, bất kể tinh thông đến trình độ nào thì so với mình cũng giống nhau (tức là cực hạn giống như Hoả ma pháp), có lẽ tự mình cũng không phải là đối thủ của hắn.

Trước mắt giống nhau chỉ có thể thử một lần chính là Thuỷ nguyên tố, Nơi này là biển rộng, mặc dù trên mặt nước nhìn không thấy có bao nhiêu nhưng không chừng ở dưới đáy biển sẽ có, có thể trước tiên thử xem đã! hắn nằm xuống cánh tay rất tự nhiên từ đình đầu đưa lại phía sau, từ trên thuyền cắm vào trong nước, con mắt có chút loé sáng, lục mang tinh trong đan điền chậm rãi xoay tròn, bên tay phải, một cỗ năng lượng thanh lương truyền đến, đúng là Thuỷ nguyên tố nhưng số lượng rõ ràng không quá phong phú, đây cũng không phải là trạng thái lý tưởng.

Đột nhiên mở mắt: "Hoa sen, ngươi không muốn tắm sao?"

Hoa sen sửng sốt, nàng như thế nào lại không muốn? Tại miệng núi lửa tập luyện mười ngày, thân thể sớm đã xú liễu, (eo ui, 10 ngày kô tắm^^..) chỉ là sau nhiều năm phiêu bạt giang hồ, sự sạch sẽ cũng không phải là nhu cầu của nàng nữa, cũng không nguyện ý trước mặt hắn bại lộ da thịt của mình, lúc này nghe hắn nói thì cảm thấy có phần kỳ quái: "hắn tại thời điểm này có ý nghĩ kỳ qoái gì trong đầu vây?"

Chu Vũ cười hì hì: "Nếu người không có ý định tắm thì ta tắm trước đây", thân thể hắn co lại trực tiếp nhảy vào trong nước, kêu to: "thật thoải mái, không khí thật thoải mái", Xích địa một tiếng, hắn hướng đáy biển trực tiếp đi vào.

Dưới đáy biển hắc ám âm u nhưng hắn mở ra thiên nhãn nên vẫn nhìn sự việc rõ ràng, có vô số cá tự do bơi lượn tung tăng, trên người chúng có những điểm sáng màu lam, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là Thuỷ nguyên tố, càng xuống sâu thì Thuỷ nguyên tố càng nhiều, đến gần đáy biển, phía trước lam quang mơ hồ, Chu Vũ mừng rỡ xuyên thẳng đến nơi này, xuyên qua hơn mười trượng, ở dưới nước Chu Vũ đột nhiên bị té ngã, rơi vào một cái hố sâu không thấy đáy, tại đây màu lam quang tràn ngập không biết bao nhiêu mà kể, Chu Vũ đưa tay, Cửu chuyển Thẩn Công nghịch hướng vận công pháp!

Công lực vận lên, hắn rõ ràng nhìn thấy nước biển hình thành một cỗ ám lưu, lam quang phía trước mặt trong phút chốc chui vào cơ thể của hắn. Thanh lương chí cực, tinh khiết vô cùng, Chu Vũ nhắm mắt lại, Thuỷ nguyên tố vừa vào cơ thể hắn chậm rãi tiến tới đan điền, nén ép lại rồi lại nén ép lại, dưới đáy biển hình thành một cảnh quan mới. Một người lẳng lặng đứng trong nước biển, lăng không mà đứng, trên hai tay hắn một dòng lam quang xinh đẹp bị hút vào.

Lục mang tinh chuyển động nhưng thời gian dường như ngừng trôi, Chu Vũ hoàn toàn quên mất thời gian hiện tại, hắn tâm thần chìm vào mi tâm, cùng biển rộng xung quanh hoà thành một thể.

Hoa sen một mình ngồi trên mặt thuyền, sóng gió nổi lên, có lẽ tại lúc hắn rời đi đúng thời điểm sóng lớn bạo phát, cứ như vậy thì thuyền sẽ không thể tiến vào lục địa được, Quần áo của nàng ướt át hết thảy, Hoa sen không thể nào kìm chế dục vọng muốn tắm nữa, nàng chậm rãi chìm vào trong nước, dòng nước thanh mát như những bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nhu mượt của nàng, Hoa sen nhắm mắt lại, thân thể trong nước biển phập phồng, một tay nàng nắm vào thành Thuyền, thời gian đối với nàng cũng không tồn tại.

Chương 33: Tiếng sáo tử vong.

Dịch giả : daica80

Nguồn : http://www.rvxs.com/bookhtml/31/31529/812651.shtml

Nguồn dịch 4vn.eu

Bấm vào đây để xem nội dung.

Không biết trải qua bao lâu, lục mang tinh rốt cục cũng ngừng dịch chuyển, Chu Vũ cũng tỉnh táo trở lại vừa dậy đã mừng rỡ, sáu vùng của lục mang tinh hoàn toàn bất đồng, Hoả nguyên tố tập trung tại một vùng màu đỏ tươi, sắc hồng kiều diễm, bên cạnh nó là một vùng màu lam, lam sắc trong suốt có thể nhìn xuyên thấu được.

Thuỷ nguyên tố đã hấp thu thành công, đạt đến trạng thái bão hoà nguyên tố!

Thuỷ nguyên tố tiến vào trong cơ thể liền cảm giác có một cỗ khí thanh mát, gặp hoả nguyên tố thì cảm giác lửa nóng liền triệt tiêu, mặc dù hai nguyên tố đều chuyển động theo cùng một phương hướng nhưng đối với Chu Vũ thì không thấy có cảm giác gì không thoải mái, từ trên xuống dưới, cảm giác thư sướng, mặc dù người đang ở trong nước nhưng cũng không khác gì đang ở trên mây trắng, cảm giác hoàn toàn giống nhau tự do tự tại, loại cảm giác này thực sự là kỳ diệu, đến nỗi hắn muốn mở miệng ca xướng một phen, thân thể vừa động liền rời đáy sâu biển cả tiến lên không có chút lực cản nào, nước biển đối với hắn đã hoàn toàn tiếp nhận, xung quanh nước biển phảng phất như cô nương đa tình, dùng ánh mắt ôn nhu đưa tiễn hắn, Chu Vũ tiện tay đưa ra, hai con cá lớn liền chui vào Vô sanh giới, người vẫn không ngừng lại trừng chỉ mặt nước tiến đến, hắn nhìn mặt biển đang ầm ầm nổi sóng nhưng cũng không ngăn cản hắn bay lên, nước biển ngược lại đang quay cuồng trở lên yên tĩnh.

Hắn nhô đầu lên mặt biển thấy Thuyền đang cánh đó mấy trượng, trên thuyền một thanh âm truyền đến: "Ngươi không có chết, thực sự là một kỳ tích rất lớn", đương nhiên lời nói này là của Hoa sen Công chúa, nàng đang ngồi ở mạn thuyền, mái tóc ướt, quần áo cũng ướt, thậm chí đôi mắt cũng ướt, làn da không tì vết, lấp lãnh tinh quang thập phần xinh đẹp, ánh mắt lo lắng nhìn Chu Vũ không chớp, âm thanh vẫn bình thản như cũ!

Chu Vũ ha ha cười lớn: "Nếu ta chết được mới là kỳ tích a".

Rất nhanh tiến đến gần thuyền, thân thể vừa lộn một cái đã ngồi vững vàng trên sàn thuyền, nhịp nhịp hai chân, ánh mắt nhìn Hoa sen không chớp!

Tiếp xúc với ánh mắt của hắn, Hoa sen có vẻ bối rối: "Ngươi nhìn cái gì vây?"

Chu Vũ cười hi hi nói: "Ta phát hiện ra rằng đàn bà thường hay sạch sẽ. Thói quen trước kia của ngươi phải sửa đổi lại rồi!"

Hoa sen có chút đỏ mặt nói: "Việc này có quan hệ tới người a?"

Chu Vũ gật đầu nói: "Đương nhiên, ta vốn phát hiện được hai loại người là: Thứ nhất, nhìn không sạch sẽ chính là nam nhân, thứ hai nhìn sạch sẽ chính là đàn bà".

Hoa sen thản nhiên nói: "Ai nói với ngươi ta là nữ nhân?"

Chu Vũ sửng sốt: "Ngươi không phải sao?"

Hoa sen không hề nhìn hắn, chạy ra giữa thuyền nói: "Từ ngày lưu lạc giang hồ, ta đã không còn khí chất của đàn bà mà chỉ tồn tại duy nhất một loại khí chất của thiên địa, đó chính là sát khí!"

Chu Vũ lắc đầu: "Nếu cỗ khí chất này được tiêu trừ thì ngươi một lần nữa sẽ trở thành đàn bà!"

Hoa sen lắc đầu: "Cỗ sát khí này không có biện pháp tiêu trừ, bởi vì ta biết, mục tiêu cuối cùng không cách nào hoàn thành được, Kiếm Thần cùng Ma Thần công lực chỉ tương đương nhau, trong khi đó, hắn bế quan đã nhiều năm, bây giờ thế lực vĩnh viễn không thể bằng Ma Thần được, cho dù ta có còn sống đến gặp được hắn và hắn cho dù có đồng ý giúp ta thì phần thắng của chúng ta cũng không được một thành!"

Chu Vũ nhìn vào mặt nàng nói: "Ngươi hình như quên mất một người?"

Hoa sen ngửng đầu nhìn hắn, vẻ mặt tươi cười, chậm rãi nói: "Đừng nói với ta rằng ngươi rất lợi hại, có thể địch nổi Ma thần đấy nhé?"

Chu Vũ cười tươi: "Nếu hắn đích thị là thần! Thì ta cam bái hạ phong, nhưng đáng tiếc là bản thân ta cũng không mấy tin tưởng vào những lời đồn đại của người khác!"

Hoa sen nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta cũng ấn tượng rằng, ngươi chắc chắn không phải là người không biết suy nghĩ, hôm nay tại sao ngươi nói như vậy?" Nàng đương nhiên không tin lời hắn nói, mặc dù hắn rất khiêm nhường tự nhận không đạt đến tiêu chuẩn của "Thần" nhưng cũng giống nhau đều là không thể có năng lực như thế.

Chu Vũ vẫn không ngừng cười: "Bởi vì ta không thích một người đàn bà xinh đẹp trở thành một cỗ sát khí" (theo ta hiểu thì là người đàn bà đẹp nhưng mang theo sát khí thui, ^^....).

"Ngươi có ý tưởng giúp ta, ta biết" Hoa sen chân thành nói: "Nhưng ngươi ...".

Chu Vũ cắt lời của nàng nói: "Ta đã từng nói sẽ giúp ngươi sao? Không có! Ta chỉ nguyện ý cùng ngươi đi một đoạn đường, để học hỏi thêm kiến thức mà thôi!"

Hoa sen thản nhiên nói: "Tốt lắm, ta dường như đánh giá thấp ngươi rồi, chuẩn bị đi nhé, nếu chết dọc đường thì cũng đừng hối hận!"

Chu Vũ đắc ý cười lớn: "Trên đường đi đến Hoàng tuyền có mỹ nữ đi cùng cũng hãnh diện lắm a?"

Lời nói của hắn bị cắt đứt giữa chừng: "Nói cho ngươi biết, ta không phải là...Mỹ nữ!"

Chu Vũ cười hi hi nhìn nàng: "Ta vốn có thể chứng minh lời ngươi nói là sai, nhưng ta thích để như vậy!"

Hoa sen cau mày liếc mắt nhìn hắn, "thật đắc ý a, nam nhân trước mặt này dường như thay đổi trở thành một người vô lại a!" Nhưng cái vô lại ấy lại thoáng chốc thay đổi trở lên mềm mại, ngơ ngác nhìn về phía chân trời, một câu cũng không nói thêm nữa, đợi một hồi lâu, Hoa sen rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy!"

Chu Vũ tinh quang loé lên lô ra nét đặc biệt tươi cười, "Sao có thể dừng lại như vậy chứ? Có hối hận thì ít nhất cũng đợi cho đến hừng đông chứ! Ta chỉ đang nghĩ, chúng ta đồng thời tiêu sái đi du lịch thiên hạ mặc dù có hứng thú, nhưng phía sau luôn bám theo một đám người không có ý tứ gì!"

Hoa sen gật đầu: "Thật thông minh, cuối cùng cũng biết được nguy hiểm!" Hành tung của nàng đã bại lộ, nếu lên cạn thì lập tức sẽ bị đuổi giết, vấn đề như vậy hắn cũng đơn giản nghĩ ra, thật thông minh, so với những kẻ khác thì hoàn toàn thông minh hơn ba phần.

Chu Vũ tràn ngập cảm kích nói: "Cảm ơn ngươi đã khích lệ, vì cảm tạ sự khích lệ của ngươi, ta sẽ tấu lên một khúc sáo", cánh tay co lại, sáo ngọc không biết từ lúc nào đã nằm trong tay, chiếc sáo ngọc trong suốt, mái tóc dài tung bay thoáng nhìn rất giống một thi nhân, vô cùng tiêu sái.

Hoa sen thoáng chút mê ly, tiếng sáo của hắn thực sự có thể ảnh hưởng đến tâm thần của nàng, một khúc "Thập diện mai phục" làm cho nàng hào khí bừng bừng, cũng cho nàng ý chí kiên định, khi hắn tấu lên khúc nhạc này thì mọi người chính thức trở thành nam nhân, thành những trang hảo hán đỉnh thiên lập địa, làm cho người ta quên hẳn thân phận cùng địa vị chỉ tồn tại hào khí bừng bừng mà thôi.

Tiếng sáo vang lên, vừa nhu hoà, vừa ôn tình. Con người, chim muông, cây cối đều yên lặng, gió nhẹ thổi qua, xuân quang tràn ngập đáy mắt......

Cừu hận trong lòng Hoa sen cũng chậm rãi tiêu tán, con mắt trở lên bình thản, nàng như phảng phất như vừa gặp lại được Cha mình, cùng Mẫu thân tại Vương cung sống trong cảnh êm đềm hạnh phúc, không biết từ khi nào, ánh mắt của nàng phảng phất nhìn được nơi này qua cây sáo ngọc, không gian cô đọng lại, cảnh hạnh phúc êm đềm vĩnh viễn tồn tại trong trí nhớ của nàng.......

Đột nhiên, âm thanh cao vút, ảo cảnh biến mất, xuân quang cũng không thấy nữa, chỉ còn lại tiếng cười âm trầm, đắc ý!

Tiếng sáo ngừng lại! Hoa sen phảng phất như tỉnh lại từ trong mộng, mộng đẹp tỉnh lại trở thành ác mộng! Bây giờ đã là rạng sáng, một vòng mặt trời đỏ rực không biết đã từ lúc nào ở phía chân trời bay lên, biển rộng mênh mông một màu hồng, khung cảnh hạnh phúc, xinh đẹp này vốn như là mộng ảo, như thi như hoạ, nhưng bị cảnh trí hoàn toàn hoà tan, một chiếc thuyền lớn đang tiến về phía trước, khoảng cách không đủ năm trượng, trên đầu thuyền đứng chen chúc một nhóm người, từ tiếng cười, nàng nhận ra chính là Sử Đại Phu, hắn đã đuổi tới!

Sử so với phu cất tiếng cười lạnh: "Tiểu tử, ta quá coi thường ngươi, thật sự không hiểu ngươi a?"

Chu vũ cánh tay vừa động, cây sáo ngọc biến mất vô ảnh vô tung, ngẩng đầu hỏi: "Đây là nơi nào? Ta thực sự không biết! Có thể lãnh giáo ngươi a?"

Sử so với phu cất tiếng ha ha cười lớn: " Ta phải cảm ơn ngươi, tại biển rộng, âm thanh có thể truyền đi rất xa nếu không có tiếng sáo của ngươi dẫn đường mặc dù các ngươi không cách gì chạy thoát nhưng các ngươi cũng không dễ dàng bị bắt, rõ ràng là các ngươi cố ý tự sát a?"

Hoa sen sớm đã âm thầm hối hận, tại sao hắn lại xuất ra sáo ngọc? Nhưng tự mình cũng hồ đồ, đồng ý để hắn tấu lên quỷ khúc này, cái này cũng tốt, không phải phiền tới lão! Ta tự mình đi tới phòng giam!

Chu Vũ gãi gãi đầu: "Mỹ nữ bên cạnh ta muốn nghe khúc nhạc này, không nghĩ rằng các ngươi cũng nghe thấy, cũng được, những nỗ lực của ta cũng có chút thành tựu".

Sử Đại phu tò mò hỏi: "Dụng ý của ngươi là gì?"

Chu vũ thản nhiên nói: "Không có gì.... chỉ là cái ta cần chính là tính mạng của các ngươi!"

Âm thanh thản nhiên vừa ra, giống như một tiếng sét giữa trời, Hoa sen cũng hoắc nhiên quay đầu lại, trên thuyền tiếng cười trong phút chốc cũng im lặng!

Tiếng cười lại cất lên! Đích thị tát bố, hắn bước lên phía trước: "Ngày đó không có phân ra thắng bại, hôm nay ta sẽ cùng ngươi tái chiến một hồi", Bá địa một tiếng, trong tay trường kiếm phát xuất, kiếm quang lưu chuyển, mặc dù còn chưa tới nhưng đã làm cho người ta không thể mở mắt ra được, khí thế phi phàm!

Chu Vũ lạnh lùng nhìn hắn: "Nếu lấy tính mạng mà nói thì ngày đó đích xác là không phân thắng bại, cũng tốt, mời theo ta!" Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện thêm một cây sáo ngọc chỉ xéo lên phía trước!

Hô địa một tiếng, không trung liền xuất hiện thêm một người, nhân thủ vừa tại không trung, trường kiếm đã nhoáng lên hình thành một vầng sáng như một chiếc mặt trời nhỏ hay một viên tinh mang rực rỡ, hướng chiếc thuyền lớn quét đến, Sử đại phu không ngăn cản Tát Bố, vì hắn vốn rất tin tưởng vào năng lực của người này, thất bại ngày đó hắn cũng thấy rõ ràng nhưng qua phân tích lại thấy rằng, nguyên nhân là do người trẻ tuổi kia tốc độ quá nhanh, đích thị là một bộ pháp vô cùng ảo diệu, nhưng tại trên mặt biển rộng thì ưu thế nay không tài nào có thể phát huy được, nguyên lại hắn không giám sát việc này một phần cũng là vì e ngại người trẻ tuổi kia là đệ tử của cao nhân, nhưng hoàn cảnh bây giờ hoàn toàn bất đồng, người trẻ tuổi kia đã cứu Công chúa, hành động này chính là cùng Ma thần đối nghịch, bất kể kẻ đứng sau lưng hắn là ai cũng không phải sợ hãi nữa, bởi vì Ma thần tự thân chủ trì việc này, có Ma thần chống lưng cho hắn thì trên thế giới này có ai mà giết không được nữa đây?

Hoa sen nhắm mắt lại, trong lòng hy vọng cũng biến mất, đường đến hoàng tuyền đang ngoắc gọi nàng, trên đường đến hoàng tuyền cũng có người làm bạn đồng hành đích thị cũng là một hành trình kỳ qoái, hắn vì nàng mà thổi sáo dẫn đến hoạ sát thân, nhưng kỳ qoái là đến giờ phút này nàng cũng không có một chút hận hắn, khúc nhạc vừa xong thật thần kỳ, nàng rất thoả mãn!.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro