TONG HOP 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 177 : Giao thủ

Dịch: VBI

Nguồn:Bàn Long Chiến Đội - 2T

Các chương ở trên ta biên từ lâu lắm rồi. Post vào phần đăng ký dịch nhưng ko ai để ý. Lão TNM lại mất công biên lại. Đúng là bó tay.

Bấm vào đây để xem nội dung.

Dưới lớp bạch sắc băng hàn khí vụ bao phủ cả căn phòng ốc, Tiêu Viêm trong lòng thoáng hiện lên một tia không ổn, bởi vì hắn nhận ra rằng lớp khí vụ này đã làm cho hắn mất cảm giác về phương hướng, hơn nữa thì sau khi lớp khí vụ đậm đặc này xâm nhập vào cơ thể thì Tiêu Viêm rõ ràng cảm giác được tốc độ của mình đã bị chậm lại rất nhiều.

Còn chưa chính thức giao phong đã bị đối phương kiềm chế tốc độ, Tiêu Viêm cảm giác hết sức ngưng trọng, trong lòng vừa động, cỗ tử sắc khí vụ từ tiểu phúc bên trong cơ thể chỗ nhất thời phân tách ra thành từng đợt từng đợt tử hỏa đấu khí, tử hỏa đấu khí theo kinh mạch rất nhanh mà lưu chuyển, chỉ trong nháy mắt, Tiêu Viêm thân thể bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, một cỗ tử sắc đấu khí nhàn nhạt toả ra, bao trùm lấy thân thể hắn ở bên trong, đấu khí toả ra, từng đợt từng đợt tử hỏa đằng bốc lên mà thiêu cháy lớp băng hàn khí vụ xâm nhập vào cơ thể hắn thành một mảnh hư vô.

Đấu khí toả ra, Tiêu Viêm rõ ràng cảm giác được trạng thái của bản thân đã tăng lên rất nhiều, thủ chưởng lập nắm chặt huyền trọng xích ở sau lưng mà dùng sức rút ra. Một thanh âm khẽ vang lên, trọng xích cắm mạnh vào mặt đất mà tạo ra một cái ấn ký thật sâu.

Thủ chưởng nắm chặt trọng xích, Tiêu Viêm ánh mắt cẩn thận quan sát xung quanh lớp khí vụ lạnh lẽo.

Sau khi Tiêu Viêm phóng thích ra tử hoả đấu khí phụ thể thì từ trong cỗ bạc sắc khí vụ đang bao vây chung quanh truyền ra một thanh âm trầm thấp kinh ngạc. Hiển nhiên là vị thần bí lão nhân kia cũng không từng ngờ tới là Tiêu Viêm lại có thể triệu hồi ra thêm đấu khí sa y vào hỏa diễm.

"Lão tiên sinh, tại hạ không có ác ý, cũng không muốn quấy nhiễu lão tiên sinh ẩn cư, chỉ là bức tàn đồ này là cực kì trọng yếu đối với ta, mong lão tiên sinh thông cảm một chút!" Ánh mắt đảo qua chung quanh, Tiêu Viêm la lớn.

"Hừ, năm đó ta hao tổn không biết bao nhiêu tâm kế mới đoạt được, mặc dù đã nghiên cứu vài chục năm mà vẫn không thể khám phá ra lợi ích của nó, bất quá ta ít nhất cũng biết được là nó ẩn chứa bí mật tuyệt đối không nhỏ, muốn để cho ta vô duyên vô cớ mà giao cho ngươi ? Nằm mơ!" Tràn ngập hàn vụ bao bọc bên ngoài, lão nhân cười lạnh nói.

Nhíu mày, Tiêu Viêm lại định mở miệng. Trong lòng lại thoáng rùng, trọng xích trong tay nhanh chóng giơ lên che chắn trước người, sau đó thân thể rất nhanh ẩn vào phía sau.

"Phốc..." Theo tiếng xé gió vang lên, vài đạo bạch sắc băng thích từ trong đám khí vụ mãnh liệt bạo xuất ra, rồi đinh đinh đang đang va chạm vào trên thân huyền trọng xích trước mặt Tiêu Viêm.

Băng thích sau khi đâm vào trên thân huyền trọng xích thì bị tan ra, hóa thành băng thuỷ mà đọng lại trên thân huyền trọng xích. Còn lúc này, Tiêu Viêm nắm trọng xích trong tay lại là cảm nhận được một cỗ cảm giác băng lãnh truyền lại, không ngừng truyền vào bên trong cơ thể.

Sắc mặt hơi đổi, Tiêu Viêm thủ chỉ khẽ bắn ra, tử sắc hỏa diễm mãnh liệt từ trong lòng bàn tay hiện lên, sau đó liền bắn nhanh vào trên thân xích, đem số băng sương hàn khí toàn bộ đánh tan đi.

"Di?

Tử sắc hỏa diễm ? Không nghĩ tới là ngươi tuổi còn nhỏ mà lại có nhiều loại kì vật đến như vậy. Khó trách là lá gan lại lớn đến vậy ." Nhìn cử động của Tiêu Viêm, lão nhân ẩn núp trong lớp khí vụ lần nữa kinh dị nói.

Tiêu Viêm con mắt nheo lại, cũng không có trả lời. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cỗ khí vụ, cước bộ chậm rãi căn cứ theo lộ tuyến trong trí nhớ mà tiến thối nhịp nhàng.

"Mặc dù bị cái thứ chết tiệt này khiến cho thực lực kém xa khi xưa nhưng là để thu thập cái mao đầu tiểu tử ngươi thì vẫn không thành vấn đề!" Nhìn thấy cử động của Tiêu Viêm trong lớp bạch sắc khí vụ, Lão nhân cười lạnh một tiếng. Một đạo bạch sắc ảo ảnh đột nhiên phóng tới, giống như tia chớp, trong nháy mắt đã đến gần Tiêu Viêm.

Lão nhân đột nhiên phóng tới làm cho Tiêu Viêm thoáng chút kinh hãi. Thủ chưởng nắm chặt trọng xích, không chút khách khí mà hung hăng hướng đạo nhân ảnh trước mặt đánh tới .

Nhìn cự xích xé gió mà lao đến, cặp song thủ khô héo của lão nhân rất nhanh kết xuất một cái ấn kết, miệng thì quát khẽ:"Ngưng băng kình!"

Ngay sau khi lão giả thủ ấn chấm dứt, cỗ bạch sắc khí vụ đột nhiên trở nên cứng rắn ngưng tụ lại. Trong nháy mắt, một khối băng kình trong suốt ước chừng rộng có tới nửa thước đột ngột ngưng kết lại.

"Thình thịch!"

Trọng xích hung hăng đánh xuống, cuối cùng nặng nề kích vào mặt trên của khối băng kình. Nhất thời Tiêu Viêm sắc mặt đột ngột biến đổi, hắn phát hiện là khi trọng xích của hắn bổ vào băng kính thì một cỗ đại lực mạnh mẽ đã phản hồi lại, quỷ dị chấn thẳng tới, khiến cho Tiêu Viêm trở tay không kịp mà bị chấn bay đi.

Nhìn Tiêu Viêm sắc mặt thoáng có chút tái nhợt bị chấn bay đi, lão nhân một lần nữa cười lạnh một tiếng, thủ chưởng vung lên, mấy chục mảnh băng thứ xoắn nhọn trong nháy mắt xuất hiện, sau đó theo cái phất tay của lão nhân liền hướng Tiêu Viêm mà phóng tới.

Vốn đang bị chấn bay ra ngoài, bàn chân chà xát miết trên mặt đất một quãng để hãm lại, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhíu mày nhìn một cỗ hơi thở lạnh băng của vô số băng thứ đang phóng đến, bàn chân đột nhiên dẫm mạnh lên mặt đất, theo một tiếng năng lượng nổ vang, thân thể liền bạo vọt bay lên.

Phóng lên không trung, tránh thoát băng thứ kích tới, Tiêu Viêm thân thể đột nhiên xoay tít, huyền trọng xích trong tay mượn lực xoay tròn rồi đột ngột rời khỏi tay, hung hăng bắn tới lão nhân.

Trọng xích bắn ra, dưới sự gia trì của trọng lực, tựa như là xé rách không khí vậy, mơ hồ lại như có một cỗ tử sắc cầu vồng mầu nhàn nhạt huyền phù ẩn hiện.

Nhìn huyền trọng xích bạo nộ phóng tới, lão nhân nhíu mày kinh ngạc, gã thiếu niên trước mắt đã gây cho hắn quá nhiều ngạc nhiên.

Song kinh ngạc thì kinh ngạc, lão nhân hạ thủ cũng không hề có chút nương tay, song chưởng một mở một hợp, ngưng kết thành vô số tiểu băng ti, thủ chưởng vung lên, băng ti phóng lên cao, sau đó tạo thành một cái chùm chụp tới trọng xích, chỉ trong chớp mắt liền tạo thành một tầng đầy đặc bạch sắc băng ti mà vây quanh trọng xích.

Dưới cái chùm được tạo bởi vô số đạo băng ti vây cản, trọng xích mang theo kình khí hung mãnh cấp tốc bị hóa giải , khi nó chỉ cách đỉnh đầu của lão nhân có nửa thước thì hoàn toàn bị đình trệ mà dừng lại.

Tùy ý liếc trọng xích bị băng ti vây chặt đang dừng lại phía trên đầu, lão nhân cười lạnh một tiếng, thủ chưởng vung lên, đang bị băng ti quấn quanh vây chặt, trọng xích tại giữa không trung xoay tròn một vòng, rồi sau đó đột nhiên quay đầu, cuồng nộ kích ngược trở lại Tiêu Viêm.

Trọng xích dưới lực lượng của lão nhân mang theo kình khí không hề kém hơn so với lúc Tiêu Viêm toàn lực ném tới, nếu là bị đánh trúng, Tiêu Viêm cũng khó tránh khỏi trọng thương.

Nhìn trọng xích đang tiến đến mỗi lúc một gần hơn, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, sau lưng hơi hơi rung lên, Tử Vân dực bắn ra, hai cánh rung lên, thân hình cấp tốc bay lên cao, cuối cùng tránh được trọng xích đang phi tới.

"Di? Đấu khí hóa cánh?"

Nhìn Tiêu Viêm sau lưng bắn ra hai cánh, lão nhân đồng tử hơi co lại, kinh ngạc nói, một lát sau lại lắc đầu, cau mày nói:

"Không giống như là đấu khí hóa cánh, chẳng lẽ... là phi hành đấu kĩ?"

"Khá lắm, tiểu tử này như thế nào toàn thân đều là kỳ bảo?" Chậm rãi lắc lắc đầu, lão nhân ngạc nhiên nói.

Không để ý đến Tử Vân dực gây cho lão nhân bao nhiêu rung động, Tiêu Viêm thừa dịp lúc này lão nhân đang phân tâm, thân hình đột nhiên hạ xuống tử sắc hỏa diễm liền xuất hiện, thủ chưởng khẽ hất, một đạo tử hoả liền bạo xuất, cuối cùng đám băng ti vây quanh trọng xích đốt cháy đi.

Mất đi băng ti khống chế, huyền trọng xích liền rơi xuống, Tiêu Viêm hai cánh rung lên, thân hình nhanh chóng hạ thấp xuống, trên bàn tay, tử hỏa từ mười ngón tay từng đợt từng đợt bắn ra những tia thật nhỏ, đem đám băng ti vây quanh huyền trọng xích toàn bộ đốt cháy gần hết.

Sau khi hoàn toàn đánh tan băng ti, Tiêu Viêm lúc này mới dám lần nữa nắm huyền trọng xích trong tay. Cầm trọng xích, hai cánh lần nữa cấp tốc rung động, Tiêu Viêm thân thể lập tức lại phóng lên cao.

Đứng ở phía dưới, lão nhân nhìn thấy Tiêu Viêm chuẩn bị trực tiếp phá nóc mà bay ra thì trên khuôn mặt không khỏi thoáng hiện một tia trào phúng trêu tức.

Tiêu Viêm thân hình cấp tốc bay lên cao, song ngay sau khi Tử Vân dực rung động hai lần, hắn đột nhiên cảm giác được ở cách đỉnh đầu không xa, một cỗ hàn khí lạnh lẽo đang không ngừng phát ra.

Cảm nhận được luồng hàn khí này. Tiêu Viêm trong lòng khẽ rung, trọng xích trong tay đột nhiên hướng phía trên phóng tới.

"Đang!"

Trọng xích giống như là va phải một vật gì đó mà vang lên một trận thanh âm thanh thúy, cùng lúc đó thì vài khối băng nhỏ cũng nhẹ nhàng rơi xuống mặt Tiêu Viêm, cảm giác lạnh buốt khiến cho trong lòng hắn hơi trầm xuống. Hắn không nghĩ tới, lão gia hỏa kia lại có thể ở trong thời gian ngắn như vậy mà biến cả căn phòng thành một cái hầm băng cứng rắn.

Từ bỏ cách dùng đại lực cương mãnh để phá nóc, Tiêu Viêm hai cánh chậm rãi phe phẩy, thân hình hơi hạ xuống, lạnh lùng nhìn lão nhân đang đứng trong cỗ bạch sắc khí vụ .

"Sách sách, phi hành đấu kĩ hiếm thấy, kì dị tử sắc hỏa diễm, quỷ dị thân pháp đấu kĩ. Thực lực vượt xa một đấu sư bình thường . Tiểu tử, ngươi đến tột cùng là truyền nhân của Vân Lam Tông tông chủ ? hay là đại thiếu gia của mấy cái đại gia tộc kia ? Hoặc là người trong hoàng thất?" Ngẩng đầu có chút hứng thú nhìn Tiêu Viêm đang phe phẩy Tử Vân dực giữa không trung, lão nhân hỏi.

Tiêu Viêm liếm miệng, ánh mắt cẩn thận nhìn chăm chú vào lão nhân, vẫn chưa trả lời.

"Bất quá cho dù ngươi có thân phận như ta nói thì hôm nay cũng không có thể mang tấm tàn đồ này rời đi." Bàn tay khẽ vuốt vuốt khuôn mặt già nua đầy vết sẹo, lão nhân thanh âm từ từ biến lạnh.

"Mặc dù là ngươi trên người mang nhiều loại tuyệt kĩ, nhưng ngươi bất quá mới chỉ là một cái đấu sư mà thôi, tuy nói hiện giờ thực lực ta bị đại giảm, nhưng để thu thập ngươi thì không phải là chuyện khó." Lão nhân thản nhiên nói:"Đưa đồ vật này ra đây, ta cho ngươi rời đi, ta cũng không chấp nhất chuyện bị người phá hư cuộc sống ẩn cư nhiều năm qua ."

Nhìn lão nhân ngoan cố này , Tiêu Viêm bất đắc dĩ thở dài một hơi, trong lòng cười khổ nói:

"Sư phụ, xem ra tựa hồ chỉ có người ra tay , ta không phải đối thủ của hắn, cho dù hắn hiện giờ thực lực không còn như trước kia nhưng cũng đúng như như lời hắn nói : thu thập ta cũng không khó."

"Aa, đích xác là không khó, dù sao các ngươi là hai cái cấp bậc khác nhau, hơn nữa tên kia người mang đấu kĩ không hề yếu hơn so với ngươi, lúc trước giao phong, bất quá chỉ là thử dò xét mà thôi, nếu hắn thật sự ra tay, ngươi chống cự được không quá năm hiệp." Thanh âm của Dược lão vang lên tại trong lòng Tiêu Viêm .

Tiêu Viêm cười khổ gật đầu, cùng lão nhân ngắn ngủi giao phong một trận, hắn tự nhiên là biết lão nhân thực lực cường hãn như thế nào, nếu không phải hiện tại hắn không có đấu khí hóa cánh, sợ rằng đã sớm bị bắt .

"Ân... Đến đây thì giao cho ta đi, ta tạm thời khống chế thân thể của ngươi."

Đến lúc này thì Dược lão không còn cự tuyệt, hắn biết, cho dù là muốn dùng thực chiến đến rèn luyện Tiêu Viêm thì cũng có một cái giới hạn, với thực lực vừa mới đạt tới đấu sư của Tiêu Viêm mà đi khiêu chiến với một cường giả cấp bậc đã từng là đấu hoàng, không thể nghi ngờ chỉ là tìm chết.

"Lão tiên sinh, ta nói rồi, bức tàn đồ này là ta bắt buộc phải có!" Đầu tiên là hơi gật đầu, Tiêu Viêm cúi đầu nhìn lão nhân nhún vai rồi đột nhiên chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Nhìn cử động quái dị của Tiêu Viêm , lão nhân thoáng có chút ngạc nhiên nhíu mày. Một lát sau, sắc mặt lại là đột nhiên biến đổi, hắn phát hiện, một cỗ khí thế hung mãnh không hề thua kém hắn chút nào đột nhiên chậm rãi phát tán ra từ bên trong thân thể gã thiếu niên đang ở giữa không trung kia.

"Như thế nào có thể?" Cảm nhận được cỗ khí thế liên miên phát tán ra, trên khuôn mặt vốn bình thản của lão nhân rốt cuộc cũng lộ ra một nét tia rung động. Đấu Phá Thương Khung

Chương 178 : Dược lão ra tay

Dịch: VBI

Nguồn:Bàn Long Chiến Đội - 2T

Bấm vào đây để xem nội dung.

Toàn bộ tràn ngập trong lớp băng hàn khí vụ, giống như là đi vào một cái hàn khí không gian, chung quanh sương trắng tràn ngập, không thể nhìn được cái gì.

Ở trong lớp sương trắng, lão nhân ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn thiếu niên đang lăng không đứng giữa không trung, một lát sau, sắc mặt từ từ ngưng trọng lại, khẽ quát hỏi :

"Tiểu tử, đây là loại bí pháp gì?"

Chẳng trách lão nhân lại rung động như vậy, tuy nói là ở trên Đấu Khí đại lục này cũng có không ít bí pháp có thể tăng thực lực nhanh đến như vậy, bất quá là bí pháp này cấp bậc đều thuộc về thượng tầng, những người hoặc nhóm thế lực ở trên Đấu Khí đại lục có thể xuất ra loại bí pháp cấp bậc này chỉ có này có thể đếm được trên đầu ngón tay : là siêu cấp thế lực hoặc là siêu cấp cường giả lánh đời, mà so với đám siêu cấp thế lực, siêu cấp cường giả này thì những cường giả bên trong Gia Mã đế quốc, không nghi ngờ gì , chỉ là ánh đom đóm so với vầng minh nguyệt mà thôi.

"Chẳng lẽ tiểu tử này xuất thân từ đám thế lực đó?" Lão nhân trong lòng có chút hoảng sợ, dưới áp lực của đám siêu cấp thế lực cực kì kinh khủng, hắn không thể bảo trì sự trấn tĩnh trong lòng.

"Không có khả năng! Tiểu tử này mặc dù trên người mang nhiều loại kì bảo, nhưng hắn tu luyện công pháp tựa hồ cũng không có vượt qua huyền bậc, cái này tuyệt đối không giống với tác phong của đám thế lực đó !" Mặc dù trong lòng thoáng có chút hoảng sợ, bất quá sau một lát, lão nhân ngay lập tức đè nén tâm tình xuống mà tự mình an ủi bản thân.

Từ từ trấn tĩnh lại, lão nhân sắc mặt ngưng trọng, cặp song thủ khô héo nắm chặt lại, băng hàn khí vụ ở chung quanh nhanh chóng ngưng kết, cuối cùng tại giữa song chưởng này đọng lại thành một thanh bạch sắc băng thương. Sau khi ngưng hóa đấu khí thành băng thương, lão nhân như cũ vẫn cảm thấy có chút cảm giác nguy hiểm, song thủ lại bắt quyết một cái ấn kết, sau đó quát khẽ:

"Băng linh giáp!"

Theo tiếng quát, bạch sắc khí vụ tràn ngập ở chung quanh tràn ngập nhất thời ngưng tụ lại trên thân thể lão nhân thân rồi sau đó hình thành một bộ băng lãnh băng giáp lộng lẫy.

Vũ khí trên tay và băng giáp trên thân thể lão nhân đều hoàn toàn do đấu khí ngưng kết mà thành, ít nhất cũng phải cấp bậc đấu linh cường giả mới có thể miễn cưỡng làm được.

Trên đấu khí đại lục, từ phàm nhân mà đạt tới đại đấu sư cấp bậc thì có thể ngoại phóng đấu khí mà bao trùm đấu khí lên trên vũ khí, từ đó mà gia tăng lực công kích trên phạm vi lớn, còn sau khi đạt tới đấu linh có thể giống như bạch phát lão giả hiện đang ngưng kết đấu khí ra vũ khí cùng chiến giáp, loại vũ khí và phòng ngự này, không phải là vũ khí và chiến giáp bình thường có thể so sánh được.

Lão nhân đã ngưng trọng mà dốc toàn lực đối phó, có thể thấy Tiêu Viêm sau khi thực lực đột ngột gia tăng đã được hắn coi trọng đến mức nào .

Không thèm nhìn đến phía dưới lão nhân đang toàn lực chuẩn bị để phó, Tiêu Viêm giữa không trung lúc này trong cơ thể phát ra khí thế mỗi lúc càng đại thịnh, rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài. Tiếng hú ẩn chứa mãnh liệt đấu khí, liền đem đám bạch sắc khí vụ đang tràn ngập phía dưới mà đánh tản mát gần hơn phân nửa.

Nhìn Tiêu Viêm chỉ một tiếng hú đã đem đám khí vụ dày đặc thổi tan đi. Lão nhân sắc mặt lần nữa biến đổi. Không dám tái chậm trễ, băng thương trong tay vung lên, Vô số băng thích bén nhọn cấp tốc ngưng tụ tại phía trên đỉnh đầu, sau đó tạo nên một tiếng xé gió mà phóng tới Tiêu Viêm đang đứng ở giữa không trung.

Ở giữa không trung, theo tiếng huýt gió từ từ dừng lại, Tiêu Viêm hai cánh đột ngột rung lên, thân thể giống như đại bàng hạ cánh đáp xuống, đạm mạc nhìn nhàn nhạt nhìn đám băng thích bay đến, song thủ bắt quyết hình chữ thập, rồi sau đó nhẹ nhàng khép lại.

Theo tiếng song chưởng va chạm vào nhau, một đạo vô hình năng lượng như tia chớp khuếch tán ra. Một tiếng "Rắc " vang lên, ngay sau đó thì vô số băng thích bén nhọn tại giữa không trung biến thành một đám bột phấn lạnh lẽo rơi lả tả xuống...

"Đây là... Linh hồn lực lượng?"

Nhìn đám băng thích bén nhọn tại giữa không trung đột ngột bị chấn thành một đám bột phấn, bạch phát lão giả thoáng sửng sốt rồi thất thanh nói.

Không để ý đến lão nhân đang kinh ngạc, Tiêu Viêm hai cánh rung lên, lập tức xuất hiện ở trên không chỗ đỉnh đầu của lão nhân, thủ chuởng nắm chặt huyền trọng xích mà toàn lực đánh xuống.

Lần này huyền trọng xích huy động cơ hồ còn xé rách cả không khí. Nơi trọng xích đi qua đã để lại một đạo dấu vết màu đen nhạt...

Mặc dù lúc này đây một chiêu kích tới cũng không có thanh thế như lần trước. Bất quá là khi trọng xích chém ra thì sắc mặt lão nhân lại trở nên cực kì ngưng trọng, trong lòng hắn minh bạch, cho dù lần công kích này vô thanh vô tức, nhưng lực lượng ẩn chứa trong nó căn bản không phải là cái mà lần công kích trước của Tiêu Viêm có thể so sánh cùng...

Cẩn thận lùi ra phía sau một bước, lão nhân thủ chưởng đột nhiên nắm chặt lại, băng thương mang theo kình khí lạnh thấu xương mà bạo nộ đâm ra.

Nhìn thấy lão nhân lựa chọn ngạnh kháng, Tiêu Viêm ámh mắt thoáng hiện một tia trào phúng, trọng xích chợt gia tốc, cuối cùng va chạm với băng thương đang kích tới.

Trọng xích cùng băng thương giao nhau, nhất thời một cỗ năng lượng hung mãnh từ chỗ va chạm khuếch tán ra, liền đem mặt đất trong phòng đất chấn thành rất nhiều cái hố loang lổ như con nhện vậy.

"Phá!"

Vừa mới va chạm, băng thương đó là bị áp súc mà uốn cong lại như một cái như cung, theo một tiếng quát lạnh của Tiêu Viêm, liền kêu rắc một tiếng rồi ầm ầm vỡ vụn, mảnh băng văng ra khắp nơi.

Mới chỉ một hiệp, vũ khí đã bị đối phương dễ dàng chấn đoạn, lão nhân sắc mặt trở nên có chút khó coi, hắn không ngờ tới rằng gã thiếu niên trước mặt này chỉ trong ít phút ngắn ngủi thực lực đã biến đổi đến mức không thể hình dung nổi!

Nếu nói lúc trước Tiêu Viêm chỉ là một cường giả cấp bậc đấu sư thì bây giờ hắn e rằng ít nhất đã đạt tới cấp bậc đấu vương ! Sự chênh lệch này có chút doạ người, thật sự đã khiến cho lão nhân trong lòng có chút kinh hãi.

"Tiểu tử này rốt cục là cái loại gì?" Trong đầu thoáng nghĩ mhamh , lão nhân mũi chân khẽ nhún một cái, thân hình cấp tốc lui về phía sau, cùng lúc, song thủ cấp tốc vũ động, theo song thủ của hắn vũ động, bẩy khối băng kình lóe ra hàn quang rồi nhanh chóng ngưng kết lại mà ngăn cản đưòng truy kích củaTiêu Viêm .

Vừa mới bố trí bảy đạo băng kình, lão nhân còn chưa kịp thở ra một hơi thì đã nghe một thanh âm thanh thúy vang lên, vừa ngẩng mắt lên nhì thì đã kinh ngạc phát hiện thấy Tiêu Viêm năm trọng xích trong tay đang mở một đường tiến thẳng tới, dọc đường hắn đi, băng kình còn chưa chạm vào thân thể của hắn thì đã bị cỗ tử sắc hỏa diễm bên ngoài đốt cháy thành hư vô.

"Hảo tiểu tử, ta không tin là ta ẩn cư đã hơn hai mươi năm, nay lại bị mao đầu tiểu tử nhà ngươi đánh cho không có lực hoàn thủ!" Tiêu Viêm liên tiếp dồn ép khiến cho lão nhân trong lòng một cơn nộ hoả, lão nhân lông mày nhất thời dựng thẳng, bàn chân đột nhiên đạp mạnh trên mặt đất, băng hàn đấu khí ở chung quanh hơn mười thước trên mặt đất trong nháy mắt đông kết lại .

"Huyền Băng toàn sát!"

Song thủ phóng ra một cái ấn kết trước người , lão nhân giữa yết hầu đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ, nhất thời từng đạo từng đạo loan nguyệt băng nhận, từ trong người xoay tròn phóng ra .

Băng nhận càng ngày càng nhiều, cuối cùng, đem lão nhân hoàn toàn che lấp ở trong đó, băng nhận thay nhau liên tiếp hình thành một trận phong quyển được hình thành từ vô số tiểu băng nhận .

"Đi!"

Một tiếng quát khẽ từ bên trận phong quyển truyền ra, phong quyển băng nhận đột nhiên cuốn tới Tiêu Viêm, dọc đường đi, mặt đất trong căn phòng toàn bộ bị biến thành một cái khe rãnh , chiếc quầy bằng thủy tinh bị băng nhận thổi qua một đường liền ầm ầm bạo liệt nổ tung .

Lạnh lùng nhìn cỗ công kích hung bạo của lão nhân, Tiêu Viêm đột nhiên hạ cước bộ, tử sắc hỏa diễm bao phủ toàn thân bỗng nhiên hoàn toàn thu vào bên trong cơ thể.

Hiện tại thì Tiêu Viêm toàn thân không có bất cứ lớp phòng ngự nào, huyền trọng xích trong tay cũng là bị hắn cắm ở bên cạnh.

" Tiểu tử, muốn chết!"

Nhìn cử động của Tiêu Viêm, từ trong phong quyển băng nhận nhất thời truyền ra tiếng quát có phần phẫn nộ của lão nhân , hiển nhiên, đối với cử động có phần coi thường này của Tiêu Viêm đã khiến cho lão nhân trong lòng hết sức phẫn nộ, với thân phận của hắn thì ra tay với một cái vãn bối đã là không ổn, hiện giờ đã phải dụng đến toàn lực, nhưng dưới tình huống này, đối phương lại là không thèm phòng ngự mà cứ thản nhiên hướng về phía cực mạnh công kích của hắn, điều này không hề nghi ngờ gì đã khiến cho sự tự tôn của một cường giả như hắn bị đả kích.

Không để ý đến lão nhân đang phẫn nộ, Tiêu Viêm cảm nhận được từ không khí phía trước truyền đến một cảm giác áp bách giác, nhẹ thở ra một hơi, bàn tay chậm rãi mở ra, sau đó khẽ rung lên : Sâm bạch hỏa diễm chợt mãnh liệt bốc lên .

Sau khi Sâm bạch hỏa diễm hiện ra, Tiêu Viêm bàn chân đạp mạnh một bước trên mặt đất, theo một tiếng tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể của hắn giống như mũi tên rời khỏi dây cung mà bắn đi, hóa thành một đạo quang ảnh như tia chớp lao thẳng về phía cỗ tiểu hình phong quyển băng nhận đang cuốn sạch mọi thứ mà đến .

"Là ngươi tự tìm chết, vậy cũng đừng có trách lão phu !"

Nhìn Tiêu Viêm trực tiếp ngạnh kháng, từ trong trận phong quyển, lão nhân nhất thời quát lạnh mmột câu, tuy nói hiện giờ thực lực không bằng khi xưa nhưng dưới "Huyền Băng toàn sát" hắn thi triển thuộc về huyền giai cao cấp này thì thật cũng không có nhiều người dám lựa chọn trực tiếp ngạnh kháng, đối với lão nhân thì động tác của Tiêu Viêm không nghi ngờ gì chính là đi tìm tử lộ!

Vẫn như cũ không thèm để ý đến lão nhân đang gầm lên, Tiêu Viêm vẫn trực tiếp hướng thẳng trận phong quyển mà lao tới, đôi mắt khẽ nhắm lại, thủ chưởng cơ hồ hoàn toàn được che phủ trong Sâm bạch hỏa diễm, Tiêu Viêm thủ chưởng cắm thẳng vào trong trận phong quyển .

Khi thủ chưởng cắm thẳng vào trận phong quyển, bên trong gian phòng liền xuất hiện một cỗ năng lượng ba động đột ngột khuếch tán ra, ép mặt đất nhô lên gần nửa thước!

"Răng rắc..."

Tiêu Viêm thủ chưởng cắm vào trong trận phong quyển thoáng dừng trệ trong giây lát, còn cỗ băng nhận phong quyển vốn đang xoay tròn bỗng nhiên bắt đầu từ từ chậm lại, trong tiếng răng rắc vang lên, băng nhận phong quyển hoàn toàn bị đình trệ lại thành một cái đại băng trụ trắng như tuyết .

Thản nhiên nhìn băng trụ trước mặt, Tiêu Viêm từ từ rút bàn tay ra, ngón tay đang ở trong băng trụ nhẹ nhàng rút ra.

"Thình thịch!"

Một tiếng trầm đục vang lên, băng trụ ầm ầm bạo liệt, hóa thành vô số bột phấn màu trắng lạnh lẽo từ giữa không trung rơi xuống.

Băng trụ bạo liệt, hiện ra ở bên trong, lão nhân đang bị đóng băng trong một tầng băng mỏng nhàn nhạt.

Nhìn lão nhân, Tiêu Viêm đôi mắt khẽ nhắm lại, sau một lát thì lại mở ra, lúc này thì cỗ hắc sắc lạnh lung chứa đầy vẻ tang thương trong đôi mắt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là đôi mắt của một gã thiếu niên nên có sức sống đầy tinh thần phấn chấn.

"Lão tiên sinh, ngươi đã bại, xin lỗi, đồ vật này thuộc về ta." Vỗ hai tay, Tiêu Viêm hướng phía lão nhân cười nói.

Đấu Phá Thương Khung

Chương 179 : Từng trong thập đại cao thủ - Băng Hoàng

Dịch: VBI

Nguồn:Bàn Long Chiến Đội - 2T

Bấm vào đây để xem nội dung.

Nhìn lão nhân trước mặt bị bao phủ trong lớp bạch sắc quang mang băng tần đầy vẻ yêu dị, Tiêu Viêm trong lòng nhẹ thở phào một hơi, đối với lão nhân thoáng có điểm áy náy mà chìa tay, sau đó xoay người muốn bỏ đi.

"Tiểu tử, ta quả thật đã xem thường ngươi ."

Ngay khi Tiêu Viêm xoay người thì từ trong băng tầng truyền ra thanh âm thoáng có chút mệt mỏi của lão nhân .

Cước bộ hơi hơi dừng lại, Tiêu Viêm quay đầu lại, lão nhân ở trong băng tầng chậm rãi mở mắt ra, trong lòng hắn vẫn không hề kinh hoảng, bởi vì hắn biết là với thực lực bây giờ của lão nhân thì không thể đột phá được phiến lá chắn mà dược lão đã thiết lập .

Thở dài một hơi, Tiêu Viêm cười khổ nói:

"Lão tiên sinh, ta đã nói là không muốn trở mặt với ngươi, chỉ là thứ này đối với ta thật sự trọng yếu, cho nên..."

"Ha ha, không nghĩ tới là ẩn cư ở đây hơn hai mươi năm, nhưng hôm nay lại bị một tên tiểu bối làm cho chật vật như vậy, thật sự là có chút đáng buồn a." Lão nhân thanh âm thoáng có chút thê lương, song một lát sau, giọng nói chợt biến đổi, ánh mắt xuyên thấu qua lớp băng tần yêu dị mà nhìn Tiêu Viêm đang ở bên ngoài, thản nhiên hỏi:

"Tiểu tử, bức tàn đồ này đối với ngươi rất trọng yếu?"

Tiêu Viêm trầm mặc một chút, hơi gật đầu.

"Hắc hắc." Thấy thế, lão nhân bỗng cười hắc hắc, nụ cười có chút quỷ dị.

Nhíu mày, Tiêu Viêm không còn để ý tới hắn, xoay người đi ra ngoài cửa.

"Năm đó tại giữa sa mạc mà hao tâm tổn kế mới đoạt được bức tàn đồ này, sau đó ta dựa vào ta nhiều năm kinh nghiệm vẽ bản đồ mà đã hoàn hảo chia nó ra thành hai phần. Một phần trong đó chính là lúc cái mà lúc trước ngươi đã lấy đi, phần còn lại... Hắc hắc." Lão nhân cười lạnh nói.

Cước bộ lại một lần nữa dừng lại, Tiêu Viêm quay lưng về phía lão giả, thủ chỉ từ nạp giới bắn ra, bức tàn đồ rất nhanh xuất hiện trong lòng bàn tay, Tiêu Viêm để trước mắt quan sát kỹ càng, quả nhiên đã phát hiện là kích thước của bức tàn đồ này so với cái mà lần trước hắn đã đoạt được tại sơn động trong ma thú sơn mạch thì nhỏ hơn một nửa .

Bàn tay nắm chặt tàn đồ, Tiêu Viêm sắc mặt thoáng có chút khó coi. Hao hết tâm lực dĩ nhiên chỉ có thể đoạt được một nử bức tàn đồ, điều này thật sự là làm cho hắn có chút tức giận.

Nhẹ thở ra một hơi. Tiêu Viêm đem tàn đồ cẩn thận cất vào trong nạp giới rồi chậm rãi xoay người lại lạnh lùng nhìn lão nhân nói:

"Ngươi vốn không cần đem này bí mật này nói ra. Hơn nữa ngươi cũng biết là ta sẽ không muốn giết ngươi, nhưng ngươi hiện tại nhưng lại tự mình nói ra... Ngươi muốn ta hạ sát thủ?"

" Hắc hắc. Tiểu tử. đừng đem tử vong ra mà uy hiếp ta. Ta sống hơn phân nửa cuộc đời, còn cái phong ba nào mà chưa trải qua? Lúc ta tung hoành ở Gia Mã đế quốc thì ngươi còn chưa có xuất sanh! Chẳng lẽ còn sợ ngươi uy hiếp? Cìn nữa, nếu như ta bỏ mạng thì cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên thì cũng không thể có được phần còn lại của bức tàn đồ. Hắc hắc. Đến lúc đó. chỉ cần thiếu đi một tiểu bộ phận thì ngươi có đem cả bức bản đồ mà khâu lại đầy đủ thì cũng không thể tìm được vị trí chỉ dẫn nơi cất giữ bảo vật ." Đối với giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sát ý của Tiêu Viêm thì lão nhân đáp lại một cách xem thường.

Đôi mắt híp lại, hàn quang nhàn nhạt từ đó xẹt qua. Tiêu Viêm thở nhẹ một hơi, bàn tay nắm chặt lại, thản nhiên nói:

"Nói đi. Ngươi rốt cùng là muốn cái gì? Ngươi tự dưng mà đem bí mật này nói ra, không phải chỉ là để chọc giận ta một cách ngu xuẩn đấy chứ?"

"Tiểu tử kia tâm trí quả nhiên bất phàm, ta thật tò mò là cái tên biến thái nào lại có thể bồi dưỡng ra ngươi. Hiện tại mặc dù ta không thể nói gì, nhưng ta có thể khẳng định là mười năm sau thì ngươi có lẽ sẽ đứng trên đỉnh cao của Gia Mã đế quốc này." Nhìn bộ dáng bình thản của Tiêu Viêm, lão nhân không khỏi có chút cảm thán nói.

Nghe lời đánh giá của lão nhân, Tiêu Viêm liếc hắn, cau mày nói:

"Chỉ là lời ngươi nói mà thôi. Ngươi rốt cùng là muốn như thế nào mới bằng lòng giao ra phần còn lại của bức tàn đồ?"

"Có thể phóng xuất ta từ khối băng tần này ra chứ? Đương nhiên là nếu như ngươi không sợ ta trở mặt." Lão nhân cười nói.

Tiêu Viêm híp đôi mắt ưu tư nhìn chằm chằm lão nhân. Một lát sau, đôi mắt chậm rãi nhắm lại rồi chợt mở, chậm rãi tiến lại gần, thủ chưởng khẽ chạm vào lớp băng tầng, lòng bàn tay khẽ rung lên, một đạo Sâm bạch hỏa diễm xâm nhập vào bên trong, liền đem yêu dị băng tầng mà nhanh chóng đánh tan.

"Ta có thể giam ngươi một lần thì cũng có thể làm lại lần thứ hai cho nên ngươi đừng có giở trò, nếu không lần sau, băng tần ngưng kết lại chính là từ máu của ngươi ." Chỉ bằng cái phất tay phá vỡ yêu dị băng tầng này, cho dù là một cái đấu linh cường giả cũng không có năng lực đó, Tiêu Viêm con ngươi đen kịt đột nhiên lần nữa trở nên vô cùng thâm thúy ẩn chứa sự tang thương.

Sau khi phá vỡ lớp băng tầng, Tiêu Viêm đầu hơi quay ra đằng sau, ánh mắt thâm thúy ẩn chứa sự tang thương nhanh chóng biến mất, rồi chậm rãi cúi đầu nhìn băng tan, không ngừng run run đánh vào lão nhân mà nói :

"Nói đi."

"Thật là băng lãnh hỏa diễm khủng khiếp, nếu như ta đoán không nhầm thì hỏa diễm mà ngươi sử dụng lúc trước chính là một loại thần kỳ dị hỏa đi?" Khuôn mặt run rẩy, lão nhân thoáng có chút sợ hãi nói.

Tiêu Viêm ngước mắt, từ chối cho ý kiến.

Nhìn bộ dáng của Tiêu Viêm, lão nhân trong mắt xẹt qua một tia vui mừng, bất quá ngay lập tức đã áp chế xuống, trầm ngâm nói:

"Ngươi cũng biết, thực lực thực sự của ta là một đấu hoàng cường giả ?"

"Ân." Tiêu Viêm gật đầu.

"Vậy ngươi biết thân phận của ta chứ?" Lão nhân lại hỏi.

"Không biết."

Nhìn thấy Tiêu Viêm lắc đầu, lão nhân có chút bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá chợt khuôn mặt thoáng hiện nét kiêu ngạo nói:

"Tên của ta là Hải ba đông, có lẽ ngươi cũng chưa có nghe qua cái tên này, nhưng một cái cái tên khác của ta thì ta nghĩ ngươi hẳn là đã nghe qua."

"Băng hoàng!"

Hai chữ Băng hoàng lọt vào tai, Tiêu Viêm đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó khuôn mặt biến đổi, ánh mắt ẩn chứa nét kì dị mà đánh giá lão nhân trước vốn đang chịu thiệt với hắn. Mặc dù trước kia hắn vẫn co đầu rụt cổ tại Ô Thản Thành nhưng là đối với cái cường giả danh chấn Gia Mã đế quốc này thì cũng không có xa lạ.

Băng hoàng, từng bài danh một trong thập đại cường giả của Gia Mã đế quốc, là người tính tình cô tịch kiêu ngạo, cực kì am hiểu băng hệ đấu khí, đã từng giận dữ mà đóng băng cả một tòa thành thị, trong số thập đại cường giả năm đó, hắn là một trong số không nhiều đấu hoàng cường giả đã cùng Vân Lam Tông tông chủ quyết chiến trên đỉnh Vân Lam sơn, mặc dù cuối cùng bị thua, nhưng đối phương cũng thắng một cách chật vật, trong một lần Gia Mã đế quốc và Xuất Vân đế quốc tổ chức cường giả đại hội, hắn đã một mình độc chiến với đối phương là một gã đấu hoàng và một gã đấu vương mà không bị bại, gây kinh chấn toàn đấu trường.

Sau lần cường giả đại hội đó thì Băng hoàng đã biến mất, cho tới bây giờ, cái tên Băng hoàng tại Gia Mã đế quốc chỉ còn lưu lại trong trí nhớ đám cường giả đồng lứa với hắn mà thôi, nhóm thập đại cường giả mới bây giờ đã che lấp đi vinh quang của lớp cựu thập đại cao thủ trước đây.

Tiêu Viêm chưa từng nghĩ rằng lão nhân tướng mạo xấu xí trước mặt này lại là Băng hoàng từng khiến cho các giai tầng cường giả của Xuất Vân đế quốc đau đầu, cái loại bất ngờ này thật sự là khiến cho người ta không khỏi ngạc nhiên.

"Hắc, thật tốt, đại danh của lão phu không có theo thời gian mà trôi vào quên lãng. Ngươi vẫn còn nghe qua..." Nhìn sắc mặt kinh ngạc của Tiêu Viêm, Hải ba đông thoáng có chút đắc ý cười nói.

Chậm rãi thở một hơi, Tiêu Viêm thở dài nói:

"Đích xác, thật là không ngờ, không nghĩ tới là đấu hoàng cường giả danh chấn Gia Mã đế quốc lại đến ẩn cư ở sa mạc mà làm một cái tiểu thương nhân bán ra bản đồ."

"Vậy ngươi như thế nào lại trở thành bộ dáng này? thực lực vừa rồi mà ngươi hiện lộ ra ước chừng chỉ là ở mức đấu linh đi?" Tiêu Viêm nghi hoặc hỏi.

Nghe vậy, Hải ba đông có chút khổ sở gật đầu thở dài nói:

"Năm đó, sau khi tham dự đế quốc cường giả đại hội xong thì ta đi tới Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc, trong lúc ngẫu nhiên mà đoạt bức tàn đồ, nhưng cũng vì vậy mà bị xà tộc hoàng giả trong sa mạc là Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương truy sát, ngươi phải biết rằng, Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương thực lực trong cấp bậc đấu hoàng cường giả chính là đứng đầu, nếu không phải là vị cường giả này đã có lời, nói không chừng thì bọn xà nhân tộc đã sớm tấn công nhân loại đế quốc rồi."

"Tại trường chiến đấu nọ, ta thua trong tay nàng cũng không có gì bất ngờ, mặc dù sau đó mượn cơ hội đào thoát, nhưng lại trúng Xà Chi Phong Ấn Chú của nàng . Không chỉ có thân thể nhanh chóng già yếu, mà ngay cả thực lực cũng bị phong ấn tại đấu linh cấp bậc."

Hải ba đông thở dài nói:

"Nhiều năm như vậy, ta vẫn ẩn cư ở chỗ này mà nghiên cứu bí mật của bức tàn đồ, muốn từ đó tìm ra biện pháp có thể giải trừ phong ấn, nhưng bức tàn đồ này chỉ là một tiểu bộ phận mà thôi, cho dù ta lão luyện như thế nào thì cũng không có thể giải được nó a."

"Ngươi không phải là muốn ta giúp ngươi phá giải phong ấn chứ?" Con mắt híp lại, Tiêu Viêm đột nhiên nhíu mày nói.

"Ân."

"Ách... Ngươi quá coi trọng ta . Ta cũng không có bản lãnh đó đâu.", khẽ lắc đầu, Tiêu Viêm cười khan nói, trọng trách như vậy hắn kham không nổi.

"Cách đây vài thập niên, ta có được một phương thuốc có thể phá giải phong ấn, chỉ cần luyện chế ra đan dược theo lời chỉ dẫn của phương thuốc nọ là có thể khôi phục thực lực của ta." Hải ba đông trầm giọng nói.

"... Ta nghĩ là ngươi nên đi tìm Đan Vương Cổ Hà, ở Gia mã đế quốc này mà nói đến luyện dược, hẳn là cũng không có nhiều người có thể so sánh được với hắn. Ta chỉ là một cái nho nhỏ nhị phẩm luyện dược sư mà thôi." Tiêu Viêm nhún vai bất đắc dĩ nói.

"Hắn không được."

Hải đông ba lắc đầu, cười khổ nói:"Luyện chế loại đan dược này thì điều kiện quan trọng nhất là luyện dược sư phải có dị hỏa... Đan vương Cổ Hà, tựa hồ cũng không có thứ này."

"Nga?"

Nghe vậy, Tiêu Viêm trong lòng xẹt qua một nét thoáng hiện kinh ngạc, cái loại đan dược gì mà cần điều kiện ngặt nghèo như vậy ?

"Vốn ta cũng không định đem tin tức về phần còn lại của bức tàn đò mà nói cho ngươi, bất quá... Ngươi lúc cuối cùng thi triển ra Sâm bạch hỏa diễm đã khiến cho ta thay đổi chủ ý."

"Chỉ cần ngươi có thể luyện chế ra đan dược mà ta cần thì ta không những giao bức tiểu tàn đồ này cho ngươi mà đồng thời, Băng hoàng Hải ba đông ta cũng nợ ngươi một ân tình, ngươi hẳn là biết... Một cái ân tình của đấu hoàng cường giả đáng giá như thế nào..." Hải ba đông trầm giọng nói.

Nghe nói thế, Tiêu Viêm trong lòng thoáng có chút động dung, nhẹ giọng dò hỏi:

"Đan dược mà ngươi cần phải là mấy phẩm?"

"Lục phẩm đan dược." Hải ba đông liếm liếm miệng, cười nói.

Đảo cặp mắt trắng dã, Tiêu Viêm bất đắc dĩ giang tay nhún vai :

"Lục phẩm... Cho dù ta có dị hỏa, nhưng hiện tại chỉ là một cái nhị phẩm luyện dược sư, như thế nào có thể luyện chế ra cái loại đan dược cấp bậc này ?"

"Ta tin rằng thực lực của ngươi không phải chỉ là biểu hiện ra từng ấy..." Nhìn Tiêu Viêm đang bất đắc dĩ, Hải ba đông thoáng có chút giảo hoạt cười.

Thở dài một hơi, Tiêu Viêm hơi trầm mặc, trong lòng nhẹ giọng dò hỏi:"Sư phụ, ngươi thấy thế nào?"

"Mặc kệ như thế nào, với bức tàn đồ có liên quan đến "Tịnh liên yêu hỏa", chúng ta phải đoạt bằng được, nó đối với tiến hóa công pháp của ngươi sau này chính là cửa ải quan trọng nhất !" Dược lão trầm ngâm nói.

"Vậy ý của người ... là đáp ứng hắn?"

"Ân, trước hết cứ đáp ứng hắn đi, hơn nữa một cái ân tình của đấu hoàng cường giả cũng đích xác là đáng giá ."

"Thế người có cho rằng lão gia hỏa này một khi hồi phục thực lực thì..." Tiêu Viêm đảo con mắt một vòng, cẩn thận hỏi.

"Aa, yên tâm đi, có ta ở đây, cho dù hắn có hồi phục thực lực, cũng không có năng lực đoạt lại bức tàn đồ, ... Tại lúc luyện chế đan dược, chẳng lẽ chúng ta không thể thi triển chút thủ đoạn phòng ngừa vạn nhất sao?" Dược lão thản nhiên cười nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm lúc này mới thở phào một hơi, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đang chờ đợi của Hải ba đông, khẽ gật đầu mỉm cười nói:

"Hảo, ta đáp ứng ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro