tong hop 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 227: Tu Bổ - Cường Hóa

Dịch: 1234bbbb

Biên : tieupham_100

Nguồn:Bàn Long Chiến Đội - 2T

Bấm vào đây để xem nội dung.

Trong sơn động,một màn hào quang nóng rực kịch liệt bốc lên cao,khiến cho mọi người khó mà nhìn thấy bên trong đã phát sinh chuyện gì.

Lơ lửng ở giữa không trung,Dược lão nhìn vào cái lồng thanh sắc hoả diễn, trên khuôn mặt có chút thở dài,rồi từ từ thư giãn. nếu đã hoàn thành đến như vậy , thì kế hoạch luyên hoá dị hoả đã có 7 phần thành công,việc còn lại ,chỉ cần Tiêu Viêm đem thanh liên địa tâm hoả bá đạo thu nạp vào trong, như vậy thì thanh liên địa tâm hoả này hoàn toàn vì hắn trở thành chủng hoả.

" Chỉ còn chờ hắn luyện hoá chủng hoả này sau,bước kế tiếp tới phiên sử dụng năng lượng của thanh liên địa tâm hoả này không biết phần quyết này có thể hay không tiến hoá lên huyền giai công pháp cấp bậc?" Dược lão mỉm cười một tiếng nhưng vẫn bảo trì thái độ trầm mặc.

Mà theo sự an tĩnh của hắn ,trong sơn động cũng bị vùi lấp vào trong yên tĩnh.Một trận gió núi lương sản theo khe hởmà vào , đem khí nóng ở bên trong sơn động thổi ra ngoài.

Bên trong sơn động , toàn thân bọc trong hoả diễm ,màn hào quang phóng thích ra thanh mang nhàn nhạt ,màn hào quang bên ngoài lúc sáng lúc ảm đạm ,xạ chiếu trên sơn bích,giống như nhưng làn nước bình thường.

Tại màn hào quang bên trong, Tiêu Viêm ngồi ở trên thanh liên lúc này bị vây trong trạng thái vô thức rất huyền ảo, tâm thần đặt trong cơ thể cũng là vì lúc trước thanh liên địa tâm hoả kháng cự khiến cho uể oải, phiêu đãng trong cơ thể ,khó mà ngưng tụ lại được.

Tiêu Viêm bị vây trong loại cảm giác này,tâm thân nửa tỉnh nửa mê,trong cơ thể , tại kinh mạch thanh liên địa tâm hoả đang chậm rãi chảy,thì đột nhiên mất khống chế không đi theo một lộ tuyến kinh mạch nào vận hành vòng vo đứng lên.

Lúc này thanh liên địa tâm hoả, có lẽ lúc trước bởi vì duyên cớ Tiêm Viêm luyện hoá , không những thả ra cái loại ...địa cao ôn lương,ngược lại còn trở nên có chút ôn lương, tại kinh mạch chảy xuôi.Trong lúc đó thật nhiều thanh sắc nham tương nhỏ,từ từ chia lìa ra đã bị phá hư gần như trong kinh mạch mất đi tác dụng dung hợp đấu khí ,có chút di chuyển khó khăn,cư nhiên từ từ dung hợp vào 4 phía bên trong kinh mạch.

Theo đó trên bề mặt da thanh sắc nham tương thản nhiên tiến vào kinh mạch,da thịt vốn vặn vẹo ,tê dại lúc này như là trong sa mạc gặp được ốc đảo vậy,chậm rãi dãn ra.

Trong cơ thể vài kinh mạch phat ra âm thanh hưng phấn ,thanh liên địa tâm hoả tạo thành nham tương thanh sắc1 đường đi xuống, không ngừng bành truớng áp súc trong kinh mạch,tốc độ nhanh chóng cắn nuốt ,mà theo kinh mạch nọ kia tham lam cắn nuốt .Nhan sắc xám trắng từ từ theo kinh mạch trong mà rút đi,cơ thể thay đổi tràn đầy một màu xanh nhạt đầy sức sống.

Thanh liên địa tâm hoả chảy xuôi theo kinh mạch,các kinh mạch vốn héo rũ một lần nữa trở nên đầy sức sống. Quy liệt địa cốt cách cùng thiêu thương địa cơ thể. Cũng đều là đang lấy một người cũng có tốc độ, cũng nhanh chóng được chữa trị ..kinh mạch cũng sắp được chữa trị hoàn hảo. Cơ thể cũng đạt đến trình độ khác , cứng cỏi vượt xa lúc chưa cắn nuốt dị hoả. Mặc dù thanh liên địa tâm hoả tạo ra hư tổn lớn,bất quá sự nỗ lực cũng được bồi thường, trọng yếukinh mạch trong cơ thể đều được chữa trị xứng đáng.(không phải nói là quá tốt ,ông tác giả này hơi khiên tốn thì phải hehehe).

Thanh liên địa tâm hoả đã tu bổ lại toàn bộ cơ thể của Tiêu Viêm, lúc này bên ngoài cơ thể là những vệt máu, huyết phùng cũng dần dung hợp ,một cơn lốc máu rất nhanh hiện lên ,nhanh chóng rơi xuống không có lưu lại bất cứ dấu tích nào, lớp da ngoài rơi xuống cơ thể hắn nhanh chóng được cường hoá .Mặc dù khôngcó trở nên mãnh mẽ hơn , bấtquá cánh tay tràn đầy lực lượng ,Một cỗ lực lượng mơ hồ hội tụ lại.

Lớp da tay khô héo bên ngoài như rắn lột xác ,nhanh chóng rơi xuống.Một lớp da thịt mới sinh ra. Mặc dù Tiêu Viêm tại sa mạc lịch lãm vài tháng, lớp da màu cổ đồng biến sắc trở thanh trắng nõn nhìn qua mềm mại giống như da con gái vậy.Lực phòng ngự với sự mẫn cảm với năng lượng của thiên địa được cường hoá tich súc không chỉ vài lần.

Lúc này thân thể Tiêu Viêm đang ở dị trạng thái, thanh liên địa tâm hoả ẩn chứa năng lượng khổng lồ là năng lượng bá đạo đáng sợ , đang nhanh chóng cường hoá và chưa trị thân thể trước kia bị tàn phá. Thực sự đây là một loại cơ duyên cùng với may mắn.

Chữa trị cùng với cường hoá đựoc thong thả tiến hành, đem thanh liên địa tâm hoả lúc cuối cùng chui ra tàn phá kinh mạch sau đó, làm Tiêu Viêm bị thương nặng rốt cục cũng được chữa trị hoàn mĩ. Một người gần như bước đi ,thân thể bộc phát chiến đấu lực càng mạnh mẽ so với trước kia.

Thanh liên địa tâm hoả đem toàn bộ thân thể Tiêu Viêm tu bổ một lần,sau đó vì mất đi khống chế ,không có gì đến nó.Đem ánh mắt hướng xuống Đan điền (chắc la dưới bụng) thấy khí lực gần như khô kiệt.

Bây giờ đấu khí trong khí toàn vì lúc trước điên cuồng tiêu giảm gần như đã trống trơn,chỉ còn có 3 giọt dịch thể màu tím ở trong đó cô độc di động , nhìn qua có chút thê lương.

Thanh liên địa tâm hoả chậm rãi xoay quanh khí toàn , trầm xuống một lúc ,đột nhiên chui vào bên trong khí toàn .

Theo thanh liên địa tâm hoả tiến vào,bình tĩnh khí toàn giống như một cái đầm nước yên tĩnh, rồi mãnh liệt nổi sóng ,một vòng năng lượng rung động như nước không ngừng bên trong khí toàn nhộn nhạo.

Thanh liên hoả hoá thành nham tương màu xanh, tại khí toàn trong vòng chảy xuôi theo, 3 giọt năng lượng màu tím yếu ớt như muốn chạy thoát. Nhưng mà cũng bị dính vào thanh sắc nham tương , trong nháy mắt bị rửa sạch đốt cháy thành hư vô.Sau lúc 3 giọt dịch thể bị thanh liên địa tâm hoả đốt cháy ,khí toàn nơi chứa đấu khí bị nó mạnh mẽ chiếm cứ.

Sau lúc thanh sắc tương nham chiếm cứ khí toàn, chậm rãi chảy xung quanh ,một hồi lâu sau , một dòng năng lượng màu xanh tinh thuần từ trong dũng mãnh hiện ra, ngay sau đó rất nhanh bên trong khí toàn trong chốc lát vốn trống rỗng được thanh sắc năng lượng ngập tràn.

Màu xanh của năng lượng cấp tốc khuyếch trương ,theo thời gian cáng lúc càng nhiều từ thanh sắc nham tương lưu chuyển mà ra ,nhàn nhạt một luồng khí nhỏ bắt đầu tụ tập trên khí toàn.Trong chốc lát một giọt dịch thể năng lượng màu xanh đột ngột dũng mãnh hiện ra....

Ngay khi giọt dịch thể màu xanh xuất hiện , khí toàn liền giống như phản ứng ,từng thanh sắc dịch thể như nước không ngừng từ năng lượng sương mù hiện ra rơi vào trong khí toàn như cá gặp nước.

Một giọt nếu như ngày thường ,Tiêu Viêm phải tu luyện 10 ngày mới có thể ngưng tụ ra,giống như mưa nhỏ trong hạ, tích tích đáp đáp không ngừng tăng lên ,trong một thời gian ngắn ,chất lỏng năng lượng cư nhiên tràn ngập gần nửa.

Lúc từ nhất cấp đấu sư lên nhị cấp đấu sư ,Tiêu Viêm tổng cộng ngưng tụ được 15 giọt dich thể năng lượng , mà bây giờ trong khí toàn dich thể năng lượng tăng lên chỉ sợ không ít hơn trăm giọt.

15 giọt là nhị tinh đấu sư ,vậy 100 giọt ...????Xem như là vài tinh????

Nếu lúc này Tiêu Viêm hoàn toàn tỉnh, chỉ sợ rằng hắn sẽ cười đến tận trời xanh???Đương nhiên hiện giờ hắn vẫn đang bị vây trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê được chăm sóc, nếu không phải mọi chuyên đều là do năng lượng của thanh liên địa tâm hoả không hảo tâm ,cuối cùng lại thay hắn tu bổ thân thể.

Dịch thể trong khí toàn sau khi đạt đến 100 giọt thì thanh liêm địa tâm hoả đình chỉ lưu chuyển , toả ra năng lượng khễ di chuyển ra khắp cơ thể toàn cơ thể .Ở trung tâm khí toản ,ở giưa có 1 điểm thật nhỏ quang điểm màu xám thoáng có chút sang lên trong tương nham,như thể con cá nhỏ đang để tâm tìm kiếm ,đứa tre nhỏ nô đùa vậy.

Trung tâm khí toàn .nho nhỏ quang mang màu xám có chút huyền phù, quang điểm bên trong vòng ,như là hắc ám thâm thuý vô cùng vô tận, tựa hồ như ẩn chứa một không gian khác, nhìn qua thật là thần bí.

Thanh liên địa tâm hoả nhận ra tại xung quanh điểm quang mang màu xám , nó tựa hồ có rất nhiều điểm tốt đối với vật này. Có lẽ bởi một tia nghi kỵ nào đó mà có chút chần chờ ., trải qua cả ngàn năm được đại địa ma luyện ,nó đã xuất hiện linh trí, hoả linh trong nó mơ hồ nói cho nó biết nêu như tiếp xúc sờ soạng quang điểm màu xám này sẽ làm nó mất đi vĩnh viên tự do...........

Thanh sắc nham tương chậm rãi xoay quanh quang điểm , trải qua một hồi suy nghĩ ,nó bỏ quên đi ý niệm mạo hiểm cử động, vì một món đò chơi mất đi tự do ,nó cũng không nguyện ý làm.

Một lần nữa xoay tròn ,màu xanh nham tương rốt cuộc không hề dừng lại,thúc dục bản thân xoay người muốn rời khỏi cái địa phương làm nó bất an.

Tuy nhiên thanh liên địa tâm hoả muốn rời đi thì, Tiêu Viêm tại sâu trong linh hồn nửa tỉnh nửa mê mê chợt rung lên , sau đó hoàn toàn tỉnh lại.

Linh hồn thức tỉnh lại ,ngay đó tâm thần như có phản xạ điều kiện nhanh chóng đảo qua , trong cơ thể tất cả đều mới trong nháy mắt làm hắn thất thần, bất quá khi hắn nhìn vào trung tâm khí toản ,trong khoảng thời gian ngắn ngủn khoảng cách giữa quang điểm và nham tương cách xa nhau.Trong đầu hắn đầu tiên là ngẩn người ,chợt nhất thời khó nòng mà che dấu được tâm trạng mừng như điên nảy lên trong lòng. Không quan tâm đến thời gian,tâm thần nhanh chóng tiến vào trong khí toàn, sau đó ngưng tụ tất cả kình khí ,tâm thần Tiêu Viêm hung hăng muốn kéo nó trở lại đụng phải thanh liên tâm hoả đi tới.

"Oanh" trong chốc lát ,trong đầu Tiêu Viêm như có tiếng sấm ầm ầm đột nhiên vang lên, một trận đau nhức ập đến.

Tiêu Viêm bưng đầu nghiến chặt răng chịu đựng đau nhức,khi bị tâm thần Tiêu Viêm hung hăng va chạm thanh liên địa tâm hoả nhất thời lui về phía sau một khoảng cách,vừa vặn.... cái đuôi chết tiêt, tiếp xúc với quang điểm !!

Tại nơi tiếp xúc kia ,quang mang màu xám cấp tốc xoay chuyển, tạo ra hấp lực king khủng bạo phát ra,làm cho thanh liên địa tâm hoả không kịp chạy thoát , toàn bộ bị thu vào............

Vào lúc thanh liên địa tam hoả bị thu vào, bên trong cơ thể hoàn toàn vùi lấp vào yên tĩnh.......

Cái ...này, quang điểm màu xám này đúng là trước kia được Dược lão bắn ra tiến vào bên trong cơ thể Tiêu Viêm được nuôi dưỡng để trở thành sở linh.

Đem dị hoả luyên hoá thành bổn nguyên chủng hoả tới cuối cùng ,đồng thời cũng là trọng yếu nhất là phải từng bước đem thanh liên địa tâm hoả mạnh mẽ áp bức tiến vào sở linh hinh thành một không gian đem thanh liên địa tâm hoả tiến vào đóng lại ,rồi luyện hoá mới thật là chánh thức đạt tới hoàn mỹ.

Vốn là như vậy từng bước cực kỳ gian nan ,dù sao dị hoả trong đó có hoả linh có một chút linh trí, nó đối với một ít nguy hiểm có bản năng kháng cự lại , nếu là mạnh mẽ truy đuổi chỉ sợ là thất bại, ngay từ bước đầu luyện hoá đã làm cho dị hoả cắn trả.

Mà bây giờ , bởi vì Tiêu Viêm lúc trước tâm thần nửa tỉnh nửa mê, thanh liên địa tâm hoả không chỉ nhàm chán đem thân thể hắn tu bổ hoàn toàn, nhưng lại không có chuyện gì chạy đến phụ cận sở linh luẩn quẩn xoay quanh, cho nên mới khiên Tiêu Viêm nỗ lực với mục địch nhỏ lại đạt được mục đích cuối cùng,hoàn mỹ kết thúc từng bước luyện hoá đến tận đây, phải nói rằng đây la một loại cơ duyên cùng may mắn ..............

hương 228: Bổn Nguyên Dị Hỏa Của Tiêu Viêm - Thanh Liên Địa Tâm Hỏa .

Dịch: hungcun

Biên : tieupham_100

Nguồn:Bàn Long Chiến Đội - 2T

Lúc đầu định bỏ 15 chương . Nhưng do lỗi số chươngcon vet nên các dịch giả làm nhầm .

Vậy chỉ có 11 chương thôi .

Hôm khác sẽ bù .......

Bấm vào đây để xem nội dung.

Bên trong sơn động, Dược lão huyền phù trên không trung, đưa mắt nhìn thanh sắc hoả diễm quang tráo, ngón tay nhẹ nhàng lay động, sau một lúc, nhíu mày, thấp giọng:

- Sao lại tốn nhiều thời gian như vậy? Lẽ nào xảy ra vấn đề gì sao?

Lại chờ đợi thêm một lát, thanh sắc hoả diễm quang tráo vẫn không tan đi, Dược lão lông mày càng cau lại, trầm ngâm một hồi, liền muốn động thủ, mạnh mẽ đánh tan thanh sắc quang tráo.

Ngay Dược lão sắp động thủ , thì từ bên trong chiếc thanh sắc quang tráo vốn đang yên tĩnh, đột nhiên từng đợt sóng năng lượng rung động cấp tốc hiện lên. Ngay sau đó, một cỗ khí tức hùng mạnh từ trong hoả diễm quang tráo bên trong khuếch tán ra.

Nhận thấy được cổ khí tức này, Dược lão nao nao, thoáng có chút ngạc nhiên đạo:

- Khí tức này? Sao lại trở nên cường đại như vậy? Luyện hóa dị hỏa tuy rằng có thể đề thăng sức chiến đấu, nhưng lại không đề thăng đẳng cấp công năng a.

Mờ mịt lắc đầu, Dược lão khẽ thở dài một hơi, thấp giọng nói:

- Mặc dù có chút kỳ quái, nhưng rốt cục hăn đã hoàn hảo thành công luyện hoá dị hoả.

Cười khẽ, Dược lão đem ánh mắt nhìn lại vào trên bề mặt thanh sắc hỏa diễm quang tráo đang nổi lên những trận ba động, hai tay đưa vào trong tay áo, an tĩnh chờ đợi.

Bên trên quang tráo, năng lượng ba động tốc độ ngày càng kịch liệt, cuối cùng xuất hiện một vết nứt ở trên đỉnh quang tráo. Vết nứt chậm rãi lan tràn, trong chốc lát đã bao quanh quang tráo, nhìn qua giống với những vết rạn trên mặt quả trứng.

"Răng rắc. . ." âm thanh rạn vỡ vang lên bên trong sơn động, bên trên thanh sắc quang tráo một khối năng lượng lặng yên rơi xuống đập vào một khối đá, mang theo nhiệt lượng khổng lồ, chốc lát đã biến khối đá thành mạt phấn

"Ca. . . Ca. . ."

Khi khối năng lượng rơi xuống, thanh sắc năng lượng quang tráo kịch liệt run rẩy, giằng co chỉ diễn ra trong chốc lát thời gian, đột nhiên ầm, ầm một tiếng, thanh sắc năng lượng quang tráo nổ tung, bạo liệt.

Theo sau tiếng nổ mạnh, vô số mảnh năng lượng nhỏ bắn về bốn phương tám hướng , nhất thời, bên trên những vách núi xxung quanh để lại hằng hà những lỗ nhỏ

Huyền phù giữa không trung, Dược lão híp mắt, tất cả những mảnh năng lượng bắn đến bên Dược lão, khi còn cách chừng nửa thước liền hoá thành một đám khói xanh, không tạo đến cho lão bất kỳ thương tổn nào.

Bên trong sơn động, những mảnh năng lượng bạo phát một lúc lâu mới hoàn toàn tiêu tán.

Sau khi những mảnh năng lượng biến mất, quang mang màu nhàn nhạt màu xanh từ chỗ thanh sắc quang tráo lúc trước bốc lên, một pho tượng hoàn mỹ hình đoá sen màu xanh, từ từ dựng lên, cuối cùng huyền phù đến cạnh Dược lão.

Bên trên toà sen đó, một thiếu niên toàn thân xích lõa, khoanh chân ngồi, khép hờ đôi mắt hơi rung động, một lát sau, chậm rãi mở ra.

Bên trong con ngươi đen nhánh, nhàn nhạt thanh sắc hỏa diễm lượn lờ. Một lát, bỗng nhiên bùng lên, đem toàn bộ con ngươi che lấp, trong lúc nhất thời, con mắt của Tiêu Viêm, biến thành thanh sắc, nhìn qua mơ hồ có cảm giác yêu dị.

Thanh sắc hỏa diễm bên trong đổng tử vẫn duy trì liên tục, sau đó từ từ biến mất, đợi đến thanh hỏa hoàn toàn rút đi, con ngươi trở về đen nhánh, chỉ bất quá, hiện tại so với lúc trước tựa hồ có vẻ sáng sủa hơn rất nhiều, hiển nhiên, trải qua Thanh Liên Địa Tâm Hỏa nung luyện, con mắt của Tiêu Viêm, tựa hồ càng thêm bí ẩn.

Mở mắt ra, Tiêu Viêm hơi uốn éo cần cổ, nhất thời, đầu khớp xương va chạm phát ra một âm thanh lưu sướng, Tiêu Viêm hít sâu một hơi, vẻ mặt thư sướng cùng say sưa.

Cúi đầu, Tiêu Viêm nhìn làn da toàn thân trở nên trắng nõn, trên khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thật vất vả mới có thể có da thịt mạnh khoẻ, hiện tại lại quay về như trước.

- Tiểu tử kia, ở trước mặt ta lõa thể rất thú vị phải không?

Nhìn Tiêu Viêm đang không ngừng đánh giá các nơi biến hóa trên thân thể, Dược lão liếc mắt khinh khỉnh, trêu tức cười nói.

"Ách. . ." Bị Dược lão đề tỉnh, Tiêu Viêm lúc này mới nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, nhìn đến chính mình thân thể trần truồng, ngượng ngùng cười, vội vàng từ nạp giới lấy ra một bộ quần áo, luống cuống tay chân mặc vào.

-Ta xem ngươi tựa hồ thay đổi rất nhiều a? Cả người cảm giác rực rỡ hẳn lên.

Bắt Tiêu Viêm xoay chuyển, Dược lão nhìn thân thể không một vết sẹo của hắn, không khỏi có chút vô cùng kinh ngạc nói:

- Thương thế của ngươi đã hoàn toàn khôi phục rồi?

- Ân. . .

Đem quần áo và đồ dùng hàng ngày mặc vào, Tiêu Viêm đứng ở thanh liên, nắm tay nắm chặt, uy vũ sinh phong đánh ra một quyền, cười nói:

- Cảm giác phi thường khỏe, trước đây chưa bao giờ có.

- Toàn lực bạo phát một chút khí tức, để ta cảm thụ một chút xem hiện tại ngươi đã đạt tới mấy tinh.

Dược lão trầm ngâm đạo.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, thân thể căng thẳng, trong nháy mắt, một cổ khí tức so với trước đây mạnh hơn vài lần không ngừng từ trong cơ thể bạo dũng ra.

"Di. . . ?" Đôi mắt hơi híp lại, cảm thụ được cổ khí tức mà Tiêu Viêm bộc phát ra. Dược lão thoáng có chút kinh dị nhíu mày, kinh dị nói:

- Kỳ quái. . . qua cổ khí tức này của ngươi, tựa hồ bản thân thực lực, ... ít nhất ... cũng đạt tứ tinh đấu sư cấp bậc a? Ngươi làm cái gì?

"Tứ tinh đấu sư?" Nghe được Dược lão nói thế, Tiêu Viêm cũng hơi sửng sốt, chợt chợt một cỗ hỷ ý hiện trên khuôn mặt, không nghĩ tới, luyện hóa dị hỏa dĩ nhiên còn có chỗ tốt như vậy, nếu lấy hắn tốc độ tu luyện, muốn từ nhị tinh đấu sư đến tứ tinh đấu sư, chí ít cũng cần ba bốn tháng thời gian đi? Nhưng hôm nay Thanh Liên Địa Tâm Hoả đã cho hắn thêm một cái kinh hỉ.

Hưng phấn xoa tay, Tiêu Viêm khóe miệng cười, sau đó kể lại tình huống trước lúc chính mình hôn mê, cùng với một ít hành chuyện của Thanh Liên Địa Tâm Hoả.

"Sách sách. . . Thì ra là thế, thật là một tên may mắn . . ." Nghe xong Tiêu Viêm kể lại, Dược lão vẻ mặt kinh ngạc, sau một lúc lâu, mới phát sinh sợ hãi than.

Loại chuyện tốt này tuyệt đối không gặp nhiều. Không đề cập tới chuyện Thanh Liên Địa Tâm Hoả tu bổ thân thể mang đến một loạt chỗ tốt, hay là một tên ngốc chính mình được đậu trạng nguyên , khiến cho Dược lão vì vận số thật là tốt của Tiêu Viêm thở dài cảm thán.

Lúc đầu, vốn nghĩ quá trình luyện hoá cái khó khăn nhất, gian nan nhất cũng không đem lại nguy hiểm cho Tiêu Viêm, gần như chỉ đánh vào tâm thần, khiến cho đầu đau nhức một lúc mà thôi. Đó là không kể bất cứ đại giới, loại thu hoạch cũng cực kỳ tương xứng , cho nên Dược laoc mới dở khóc dở cười .

Muốn đem cốt linh lãnh hỏa tiến nhập vào bên trong Nạp linh thì phải trải qua nỗ lực rất lớn , Nếu cuối cùng không có một tia may mắn ở bước cuối cùng , chỉ sợ hắn cũng sẽ bị phi hôi yến diệt ( tan thành tro bụi ).

"Đây không phải luyện hóa dị hỏa tự động đề thăng đẳng cấp sao?" Nhìn Dược lão sợ hãi than dáng dấp quả thực là có chút bất khả tư nghị , Tiêu Viêm lắc đầu, ngạc nhiên nói.

- Nằm mơ đi. . .

Trợn cặp mắt trắng dã liếc Tiêu Viêm, Dược lão nhìn thần sắc có vẻ vô tội của hắn, trong lòng thầm thở dài một tiếng, người so với người sao lại bất công thế, bĩu môi nói:

- Luyện hóa dị hỏa, mang đến chỗ tốt, là một loại ẩn tính lâu dài, theo năm tháng qua đi, sử dụng thành thạo lúc đó kết quả thu được càng thêm tốt. Nói cách khác, thời gian đầu khí mới vừa luyện hoá được dị hoả, thực lực không phải bởi vì luyện hoá dị hoả mà tăng lên, cho nên, trong thời gian ngắn, dị hỏa cũng không trực tiếp làm cho thực lực của ngươi tăng lên, vì vậy, loại tình huống mà ngươi gặp hiện tại hẳn là xem như là cực độ may mắn. Bất quá cũng đáng tiếc a, như ngươi bây giờ có thực lực là đấu linh hoặc là đấu vương, tiến lên mấy tinh, đó mới là chân chính là làm ăn có lãi. . .

- Hắc hắc, vậy là đủ rồi, đạt đến tình trạng này đã rất thoả mãn , nếu là cao hơn nữa cơ thể của ta không thích ứng cường độ này, dù sao cũng không phải là chính mình từng bước đi lên cầu thang, nhanh quá sẽ không ổn, đến một ngày nào đó không chừng đột nhiên rơi xuống thật sự khó có thể tiếp nhận.

Tiêu Viêm cười nói, khuôn mặt thỏa mãn không phải là giả bộ.

- Hắc, tiểu tử kia dĩ nhiên biết một biết hai, không sai a.

Nghe vậy, Dược lão thoáng vô cùng kinh ngạc cười nói. Hiển nhiên, hắn đối Tiêu Viêm lần này nói, cũng là cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao, trên thực tế, để đề cao thực lực là ước muốn của rất nhiều người.

- Nói thật mà thôi. Nhún vai, Tiêu Viêm mỉm cười nói.

- Ha hả, được rồi, thử xem bổn nguyên hoả chủng của ngươi đi, đây là dị hoả đầu tiên của ngươi.

Cười gật đầu, Dược lão có một chút đồng ý, nói.

"Ân." Nghe vậy, Tiêu Viêm khuôn mặt cũng hiện lên vẻ hưng phấn khó có thể che giấu cùng mới mẻ, chà xát bàn tay, tay phải chậm rãi đưa ra, sau đó đôi mắt từ từ nhắm lại, tâm thần trong cơ thể cấp tốc thiểm lược, đem một đạo mệnh lệnh đưa đi ra ngoài.

Theo mệnh lệnh truyền ra, trong thân thể đồng nhất thời gian có phản ứng, chỉ thấy tụ xoáy đấu khí khí tại vị trí trung ương, quang điểm nhỏ hôi sắc khẽ run lên, thoáng yên lặng trong nháy mắt, một lũ thanh sắc hỏa diễm, mãnh bạo bùng lên.

Thanh sắc hỏa diễm xuyên qua tụ xoáy, sau đó theo kinh mạch trong cơ thể vận chuyển rất nhanh, chớp mắt thời gian truyền tới kinh mạch bên trong cánh tay.

Bên trong sơn động, đôi mắt khép hờ của Tiêu Viêm, bỗng nhiên mở bừng ra, thanh sắc hỏa diễm lần thứ hai từ đôi mắt bùng lên, nắm tay mở ra, lòng bàn tay hướng lên, khuôn mặt dâng lên vẻ kích động, quát khẽ:

- Thanh liên địa tâm hỏa, hiện!

Theo tiếng quát của Tiêu Viêm, hữu chưởng khẽ run lên, ngay sau đó, thanh sắc hỏa diễm trong nháy mắt đằng cuồn cuộn tuôn ra, sau đó rất nhanh bao phủ bàn tay.

Bên trong sơn động , thiếu niên đứng bên trên đoá thanh liên lơ lửng trên không, hơi mở bàn tay, yêu dị thanh sắc hỏa diễm bốc lên, một màn này làm người khác nhìn vào có cảm giac chấn động.

Con mắt chăm chú nhìn chằm chằm thanh sắc hỏa diễm trên tay, Tiêu Viêm khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạn, sau một lát, khoé miệng càng ngày càng rộng hơn, rốt cục chuyển hóa thành tiếng cuồng tiếu.

- Ha ha, ta Tiêu Viêm rôt cục cũng có dị hỏa của chính mình! Ha ha!

Tiên Mộ

Tác Giả: Phong Cuồng Khô Lâu

QUYỂN I

Chương 216: Gián Đoạn

Đội Dịch: Tiên Mộ- A Bu

Biên Tập: A Bu

Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T

bi mới ngày chủ nhật....

"Oa!"

"Chuyện gì xảy ra?"

"Xe như thế nào ngừng?"

Trên xe buýt các đệ tử ồn ào hỏi đứng lên.

"Đường không dễ đi, đều là hố bùn lớn, bánh xe đi vào đó." Tài xế xoay qua, trả lời một câu, sau đó mở hết mã lực, cố gắng đễ cho bánh xe thoát khỏi hố bùn lớn, tiếp tục đi tới.

Chậm rãi đi về phía trước được hơn mười thước, xe buýt Triệu Thụy đang ngồi lại ngừng lại, lúc này không phải bởi vì lâm vào hố bùn lớn, mà là bị một chiếc xe phía trước ngăn chặn.

Chiếc xe nọ không có vận tốt như bọn họ, vẫn bị hãm ở hố bùn lớn, không làm cách nào để đi ra được.

"Ta đi qua đó xem một chút." Triệu Thụy từ chỗ ngồi nhìn qua cửa xe xem xét phía trước, sau đó nói một câu liền xuống xe hướng phía trước đi đến.

Chiếc xe buýt phía trước là xe đệ tử ban Lý sư phụ phụ trách ngồi, cả bốn cái bánh xe đều lâm vào trong hố bùn rất sâu.

Lý sư phụ lúc này đã mang theo đệ tử, từ trên xe đi xuống sử ra hết sức lực, liều mạng đẩy xe, tài xế cũng đem chân ga chạy đến lớn nhất, cố gắng đem chiếc xe ra khỏi hố bùn.

Khói đen nồng đậm đem theo mùi ét-xăng gay mũi, từ ống xả xả ra, bánh xe không ngừng quay tròn, nhưng lại chính là không có biện pháp từ trong hố bùn thoát ra.

Lúc này, Chương chủ nhiệm phu trách hành trình cao năm thu du( tham quan), cũng lại đây xem xét tình huống.

Hắn đầu tiên đối với tài xế hết sức cay độc trách mắng: "Ngươi là như thế nào chạy xe? Như thế nào lại chạy đến hố bùn mà đi?"

"Đường không dễ đi, sao có thể trách ta?" Tên tài xế quát lại một câu. Dù sao Chương chủ nhiệm cũng không phải người lãnh đạo trực tiếp của hắn, hắn cũng không có cần phải sợ hãi.

"Hừ, phía trước vài chiếc xe đều không phải hảo hảo đi qua hai sao? Còn ngươi chạy xe hãm tại chỗ này, tiến không tiến được, lùi cũng không lùi được. Kỹ thuật chạy xe thật là kém cỏi?" Chương chủ nhiệm bị tài xế quát lại, trong lòng rất không cao hứng, vì vậy khinh thường, hừ một tiếng sau đó quay người chỉ trích Lý sư phụ. "Như thế nào? Không có biện pháp đem xe đẩy ra sao? Ngươi cùng đệ tử trong ban chăm chú một chút, đừng xuất công không ra lực giống như cây cà ẻo lả đi."

Lý sư phụ vô duyên vô cớ bị ăn mắng, không khỏi tức giận, mặt đỏ lên, qua hơn nửa ngày mới miễn cưỡng nhẫn nại xuống một hơi, thay chính mình cùng đệ tử giải thích: "Chúng ta đều đem hết toàn lực, nhưng là bánh xe hãm quá sâu. Căn bản không có biện pháp, trừ khi cũng xe khác kéo , mới có thể đem chiếc xe từ trong hố bùn lôi ra."

"A? Không thể nào!" Lý sư phụ vừa tức vừa sợ hỏi: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Chiếc xe này hãm tại hố bùn, tiến thối lưỡng nan! Mặt khác, đường bị chặn lại, xe phía sau cũng không có biện pháp đi tiếp!"

Chương chủ nhiệm thấy thu du vừa mới bắt đầu, đã gặp loại sự tình này, không khỏi có chút bực bội tức giận nói: "Ồn ào làm cái gì? Có chỗ hữu dụng sao? Thật sự không được, thì cấp công ty xe tải gọi điện thoại, gọi bọn hắn lại đây hỗ trợ!"

"Công ty cứu hộ?Vùng đồng nội hoang vu này, công ty nào nguyện ý lại đây cứu hộ? Hơn nữa đường xá xa như vây, chờ bọn hắn đi lại đây. Thu du này, chỉ sợ chúng ta sẽ bị nhỡ mất!" Lý sư phụ trong lòng không có ý tứ gì, nhưng là Chương chủ nhiệm nghe xong, trong lòng cảm thụ tư vị, tưởng rằng Lý sư phụ nhằm vào chính mình mà nói.

Bởi vì lộ tuyến cùng mục đích cao năm thu du lần này, đều là do một tay hắn lập ra, hiện tại Lý sư phụ nói vậy. Không phải chẳng khác nào phủ nhận với quyết định của hắn sao?

Đang ở nơi đó giằng co, Triệu Thụy chạy tới trước mặt hai người, cười cười phá tan không khí tẻ nhạt nói: "Đã như vậy, không bằng chúng ta thử lại, nói không chừng có thể đem xe từ trong hố bùn đẩy ra?"

Bởi vì bánh xe bị hãm rất sâu, Lý sư phụ cùng Chương chủ nhiệm đối với cách này cũng không ôm quá lớn hy vọng, bất quá bởi vì không có biện pháp nào tốt hơn, cũng chỉ còn cách thử lại một lần.

Lý sư phụ mang theo đệ tử, một lần nữa tập trung đến đuôi xe, chân dùng sức đạp mặt đất, hai tay dán vào xe buýt, chỉ còn chờ lệnh một tiếng, tức thì phát lực.

Song, Chương chủ nhiệm lại nhàn nhã đứng một bên khoanh tay, giống như đại lãnh đạo cao cao tại thượng, chỉ định ở một bên phát lệnh chỉ huy, về phần góp lực đẩy xe, tuyệt đối không chịu tham gia.

Triệu Thụy nhíu mày, hắn trước kia đối với Chương chủ nhiệm háo sắc này, hết sức phản cảm, hiện tại trong lúc này càng là đối với Chương chủ nhiệm, cực kì khinh bỉ.

Mặc dù lấy thực lực của hắn, thập phần dễ dàng có thể đem chiếc xe thoái mái đẩy dời đi khỏi hố bùn, nhưng là thái độ Chương chủ nhiệm này, làm cho hắn phi thường khó chịu.

"Chương chủ nhiệm, ta biết ngài thân phận tôn quý, bất quá tình huống bây giờ, ngài cũng lại đây giúp một tay đi sao, nhiều người chính là nhiều sức."

Triệu Thụy quay đầu nhìn Chương chủ nhiệm, trong lời nói mang đậm tính châm chọc.

"Đúng vậy! Chương chủ nhiệm."

"Chương chủ nhiệm, ngài cũng lại đây hỗ trợ đẩy đi sao."

"Vừa nói ngài cũng là lãnh đạo cao nhất, như thế nào cũng phải làm gương tốt đi chứ. Cho ngài làm một vị trí."

"...."

"...."

Các đệ tử vừa nghe, ngay lập tức phụ họa theo, hướng bên cạnh tách ra, lưu xuất một chỗ trống.

Chương chủ nhiệm hoàn toàn sẽ không nghĩ muốn tự mình động thủ, hiện tại nghe Triệu Thụy vừa nói như thế , thiếu chút nữa tức khí mà chết.

Nhưng là nhiều đệ tử đều nhìn hắn như vậy, hắn thật sự không có cách nào từ chối, không thể làm gì khác hơn là cười khan một tiếng: "A, đó là đương nhiên. Ta hẳn là phải xuất ra một phần lực."

Vừa nói, vừa đi đến giữa các đệ tử, nhưng là ánh mắt phi thường âm lãnh liếc Triệu Thụy một cái, trong lòng mắng to: "cẩu cầm háo tử" (bắt chó đi cày, chó lại bắt chuột) xen vào việc của người khác. Triệu Thụy ngươi tên vương bát đản này, ai kêu ngươi nhiều chuyện như vậy?

Triệu Thụy cười cười, thờ ơ như không.

Bởi vì, hắn cùng Chương chủ nhiệm quan hệ, thế đã thành như nước với lửa, trong trường học mọi người đều biết.

Dù sao đều đã là cừu địch, thì bị ghi hận thêm một lần có cái gì quan hệ?

Mọi người chuẩn bị cho tốt, Chương chủ nhiệm bắt đầu chỉ huy phát lệnh.

"Một, hai, ba."

"Dùng sức!"

Theo một tiếng bạo rống, Lý sư phụ cùng đệ tử trong ban đều phi thường cố gắng, cắn răng, mặt đỏ lên, gân xanh trên trán bạo khởi, đem hết toàn lực đẩy xe.

Nhưng là Chương chủ nhiệm hiển nhiên không có xuất toàn lực, thần sắc như thường.

Đương nhiên hắn cũng không dám một điểm lực cũng không xuất ra, miễn cho người ta nhìn ra mánh khóe.

Mọi người sức tàn lực kiệt, nhưng là xe buýt vẫn như cũ không chút nhúc nhích, hãm sâu trong hố bùn.

Lúc này, Triệu Thụy vươn tay, để ở đuôi xe, cũng không có điều động chân khí, chỉ là vận dụng lực lượng thân thể, tùy ý đẩy một cái.

Mới vừa rồi chiếc xe vẫn còn vững như bàn thạch, mà giờ chiếc xe buýt như một con thỏ bật người, một chút chạy ra thật xa.

"Oa!"

Lý sư phụ, còn có đệ tử trong ban đang đem hết toàn lực đẩy xe, nào có nghĩ đến chiếc xe di nhiên như vậy rất nhanh thoát hãm?

Chỉ một thoáng trước, bọn họ đẩy toàn lực thất bại, toàn bộ ngã sấp về phía trước, chỉ có Chương chủ nhiệm, bởi vì lúc ấy dùng sức không lớn, chân có hơi lão đảo, nhưng không lập tức ngã sấp xuống.

Triệu Thụy trong lòng đối với Chương chủ nhiệm hết sức khinh bỉ, cố tình sửa trị hắn một phen, hiện tại đúng là thời cơ tốt nhất.

Vì vậy năm ngón tay hé ra, một cỗ chân khi lặng yên không một tiếng động, hướng Chương chủ nhiệm đi qua.

Chương chủ nhiệm, vừa mới đứng vững thân thể, đột nhiên cảm giác được, cước bộ chính mình như là bị cái gì bán liễu một chút, nhất thời lớn tiếng kêu lên sợ hãi, thẳng tắp hướng trên mặt đất ngã xuống.

"Phanh" Một tiếng thúy vang, Chương chủ nhiệm mặt hướng xuống, ngã chổng vó trên mặt đất, cùng đại địa (mặt đất) tiếp xúc phi thường thân mật.

Hắn cấp rơi đến thất điên bát đảo, hai mắt biến thành màu đen, thiếu chút nữa đã bất tỉnh.

Không đợi hắn thở được một ngụm khí, lúc này, một đệ tử đang nghiêng ngả, giống như một tòa núi thịt, lấy thế như thái sơn áp đỉnh, nặng nề đè ép xuống tới, đem Chương chủ nhiệm đang chuẩn bị bò lên một lần nữa ngã đi xuống.

Lần này Chương chủ nhiệm tương đối thê lương, các đệ tử nhất thời cơ hồ đều đè người của hắn.

Mặt của hắn bị một cái mông cực đại gắt gao ngồi xuống, cái bụng bị sáu cái chân đè nặng, hạ bộ còn không biết bị ai cấp đá cho một cước, đau đến mức khuôn mặt thiếu chút nữa vặn vẹo biến hình, tựa như một con vịt đực bị thiến, kêu lớn ô ô.

Qua một hồi lâu, đau đớn hơi giảm, Chương chủ nhiệm mới hồi khí, không khỏi bưng hạ bộ, nổi trận lôi đình mắng to: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Mới vừa rồi sống chết chiếc xe đều bất động, như thế nào đột nhiên lúc này giống như con thỏ nhảy lên! Tài xế!

Ngươi là như thế nào chạy xe! Ngươi đến cùng là có thể hay không chạy xe a! Ngươi trước đó như nào không đề cập tới một tiếng!"

"Ta kháo! Loại sự tình này ta cũng như ngươi, làn đầu tiên gặp phải, ta làm sao biết!"

Tài xế xe buýt cũng là không hiểu ra sao, yếu thế không dám mắng trở về.

Chương chủ nhiệm một hơi nghẹn tại trong cổ họng, thiếu chút nữa ngất đi, nhưng hắn lại không biết nã tài xế xe như thế nào, chỉ có thể đem khó chịu cất ở trong bụng, quay lại xe của mình.

Thẳng đường lập tức thông suốt, đội xe một lần nữa khởi động.

Triệu Thụy trở lại trên xe, đem Chương chủ nhiệm mới vừa rồi chật vật nói cho Vân Phương, làm cho Vân Phương cười đau cả bụng.

Hành vi, thái độ của Chương chủ nhiệm trước kia đối với nàng, vẫn không thể tiêu tán, hiện tại thấy Chương chủ nhiệm chật vật, Vân Phương tự nhiên không có bất cứ gì đồng tình, trái ngược tâm tình còn có vài phần cao hứng pha lẫn trong đó.

Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 100: Tái hoạch lĩnh ngộ

Tác giả: Thoại Đồng

Dịch: taneoka

Nguồn: 4vn.eu

Bấm vào đây để xem nội dung.

Tiêu đề vừa phát ra, cả Cực đạo chiến võng đều sôi trào, Kim Phi Tích trọng hiện giang hồ? Cái này còn không phải tin tức? Tại thời đại thiếu thốn anh hùng này, giống như sao băng hoành không xuất thế quét ngang lục cấp không gian, nếu so Kim Phi Tích với hình tượng anh hùng trong tiểu thuyết, không thể nghi ngờ sẽ thành thần tượng của đông đảo vũ giả cấp thấp, mặc dù Kim Phi Tích đã đưa ra được mấy tháng, nhưng số lượt xem hình ảnh đối chiến vẫn còn rất cao, chiếm ngôi đầu các bảng xếp hạng.

Ngắn ngủi nửa giờ, lưu lượng của Cực đạo chiến võng gia tăng rõ ràng. Ngườ muốn tận mắt chứng kiến Kim Phi Tích rất nhiều, đến xem tần số đối chiến của hắn đa phần đều là fan hâm mộ, mọi người đều muốn nhìn thấy cường giả ngưu bức điên cuồng vô cùng biến mất mấy tháng lúc quay lại thực lực đã tới cảnh giới gì, có phải sẽ lại sáng tạo một kỳ tích nữa.

Bất quá, mọi người vừa vào xem, lại phát hiện Kim Phi Tích đang đối chiến ở vũ thánh không gian, người cấp bậc thấp không cách nào tiến vào vũ thánh không gian, tự nhiên không thể xem được cuộc chiến trực tuyến, điều này làm cho phần lớn vũ giả đều cảm thấy bất mãn, đều kháng nghị mắng đổ hết lên trên Cực đạo chiến võng. Cũng không biết đã bao nhiêu năm không gặp được tình huống này, tràng diện như vậy, lịch sử của Cực đạo chiến võng cũng chỉ có hai Vũ hoàng cùng một số ít cao thủ có thể đạt được sự ủng hộ của đông đảo cao thủ như vậy. Cực đạo chiến võng lập tức ra tay thi thố, đem tần số Kim Phi Tích đối chiến phát ra ngoài, để tất cả mọi vũ giả không cần tiến vào không gian đối chiến cũng có thể xem được phong thái của Kim Phi Tích, lúc này mới đè thanh âm bất mãn xuống.

Mà ta đối với hết thảy mọi chuyện đều không hay biết, đã đánh bại tên bài danh hơn ba trăm trên bảng xếp hạng, bắt đầu hướng người lợi hại hơn khiêu chiến. Lúc này cùng ta đối chiến là một cao thủ vũ thánh bài danh 150, gọi "Đại Quân".

Đến vũ thánh không gian, mô thức đối chiến cùng lục cấp không gian có điểm bất đồng, chỉ cần đạt tới cấp bậc vũ thánh, liền không hề có hệ thống thiết định cực hạn giá trị nội lực nữa, mà là trong đầu khôi của Cực đạo chiến võng gắn một bộ trang bị, đối với toàn thân đối chiến giả tiến hành dò xét, căn cứ tình trạng thân thể của đối chiến giả, trình độ chân khí ba động cùng tính chất chân khí, tiến hành mô phỏng ở trạng thái tốt nhất. Có thể nói, tới vũ thánh không gian đối chến, cùng với chiến đấu thật sự rất giống nhau. Nói như vậy, không thể nghi ngờ càng tăng thêm tính chân thực khi so đấu.

Cái này cũng là nguyên nhân vô số người muốn tấn cấp vũ thánh không gian đã nhiều càng nhiều hơn, bởi cấp bậc càng cao, vị trí không gian có hệ số mô phỏng chân thật càng lớn, cùng chiến đấu thực sự càng tương tự, càng đề cao khả năng ma luyện vũ kỹ của bản thân mình.

Tại lần đầu tiên cùng đại hồ tử kia đối chiến ta đã phát hiện ra ra khác biệt khi chiến đấu, may là thân thể ta cổ quái, khi đầu khôi dò xét, chỉ đem thuộc tính chân khí của ta xác định là hỏa thuộc tính cấp bậc cao, hơn nữa biểu hiện ngưng tụ mật độ cao, cũng không có phát hiện ra đặc tính của tử điện chân khí, đây là nói, mặc dù mọi người đều có một giá trị chân khí nhất định giống nhau, nhưng là chân khí của ta thực tế có thể gấp mấy lần người khác. Cứ như vậy, lúc đối phó đại hồ tử, liền dễ như trở bàn tay, không có gì khó khăn để nói.

Mà người tên "Đại Quân" này, chiêu thức thật không sai, đơn giản mà có nhiều lực sát thương, theo đuổi phương thức trực tiếp làm địch nhân bị thương tổn lớn nhất. Mà có một ít chiêu thức hết sức ác độc, dù là ta vẫn chống đỡ được, có đôi khi trong lòng vẫn nhảy một cái. Hoàn hảo ta cũng không kém, trước không nói phương diện chân khí vô luận cấp bậc hay số lượng lớn nhỏ so với hắn lợi hại hơn, ta trên người còn mang vài loại chiêu pháp "Như ảnh tùy hình thối", "Chỉ đông đánh tây quyền", "Tình ý miên man chỉ" cùng với Thái Cực quyền pháp, không cái nào không phải tuyệt học đương thời, ứng đối lại cũng không hoảng kinh không vội vàng.

Đánh qua đánh lại, ta trong lòng vừa động, chẳng lẽ tên "Đại Quân" này là người trong Tân liên bang? Cẩn thận đánh giá lại khí thế cùng ánh mắt, liền càng xác định là đúng. Người trong quân đội tại Cực đạo chiến võng cũng không hiếm... Cũng đúng, Cực đạo chiến võng chính là chiến trường tốt nhất, có thể không thương tổn lại có thể huấn luyện năng lực thực chiến của quân nhân, quân đội hẳn sẽ không bỏ qua được...

Dưới quỷ diện, ta trong mắt hiện một tia hưng phấn, không biết người này trong quân đội có cấp bậc gì? Nhìn bộ dáng hắn, hẳn không phải hạng người bình phàm được... Trong lòng nghĩ, ta nổi lên lòng nghiên cứu, liền cố ý không gắt gao bám trụ, mà cẩn thận thu thập chiêu thức tinh túy cùng đặc điểm của quân doanh. Thấy ta công kích dần yếu thế, "Đại Quân" trong mắt tinh quang chợt lóe, công kích càng hung hiểm hơn. Người xem cuộc chiến chứng kiến ta tựa hồ dần rơi xuống hạ phong, rất nhiều người đều lộ ra vẻ thất vọng. Trong bọn họ, rất nhiều người cũng chưa từng tận mắt thấy ta đối chiến, đối với ta có rất ít hiểu biết, vẫn là lần đầu xem trực tiếp ta đối chiến. Bọn họ đối với ta cõi lòng đầy chờ mong, vốn tưởng rằng ta sẽ đại phát thần uy, hai ba chiêu sẽ đem đối phương hạ gục, nào nghĩ tới, đánh cả nửa ngày, hai người ai cũng không làm gì kẻ khác,lại không thấy xuất ra chiêu thức hoa lệ gì, nhất thời thất vọng vô cùng.

"Không đúng!" Đánh cả nửa giờ, đột nhiên có người kêu lên, "Các người xem, chiêu thức của Kim Phi Tích càng ngày càng đơn giản, mà công kích của Đại Quân lại không thể tạo thành thương tổn gì với hắn nữa!"

"A! Hắn đang học đặc điểm chiêu thức của Đại Quân!"

"Trời a! Trong chiến đấu hấp thu đặc điểm của đối phương đề thăng chính mình, người này quả thật là thiên tài chiến đấu sao?"

"Hảo, thật là lợi hại!"

"Thần tượng của ta!"

....

Người đang xem cuộc chiến đều bắt đầu nghị luận, vốn cuộc chiến nhìn qua đang nhàm chán người xem bắt đầu hưng phấn. Trong vô số ánh mắt nhìn kỹ lại, tất cả mọi người bắt đầu phát hiện, mặc dù chiêu thức Kim Phi Tích chậm rãi trở nên liền lạc một mạch, vô cùng đơn giản, nhưng "Đại Quân" lại tựa hồ càng thêm khó có thể ngăn cản nữa, bắt đầu phần lớn thời gian đều là "Đại Quân" tấn công, còn bây giờ, "Đại Quân" dần dần bị ta phản kích, tư thế ngày càng khó khăn.

"Đại Quân" cũng phát giác ra tình huống này, trên mặt lại giống như cương thiết, không hiện vẻ màu gì. Rốt cuộc, sau mười phút, ta nghĩ cũng đến lúc thân thể chợt gia tốc, trong nháy mắt tung ra một cước, sau đó đơn giản một cú lăng không trắc thích đánh tới ngực "Đại Quân"!

"Đại Quân!" thần sắc vừa động, hai tay gác trước ngực, toàn bộ chân khí đều động ngăn cản.

"Oanh!"

Thân thể "Đại Quân" như pháo đạn bay vụt ra ngoài, đánh vào hàng rào phòng hộ bằng năng lượng vô hình, chỉ thấy lượng HP của hắn rất nhanh tụt xuống, lập tức còn zero! Mà trung tâm bộ phận bị đá trúng, mạnh xuất một ngọn lửa, trong nháy mắt bùng phát, cháy thành tro.

Ánh sáng chợt lóe, "Đại Quân" trực tiếp xuất hiện tại khu tái sinh.

"Chiến đấu chấm dứt, Kim Phi Tích chiến thắng, khiêu chiến vũ thánh thành công. Kim Phi Tích thu được 1000 điểm kinh nghiệm, kinh nghiệm nhân đôi, kinh nghiệm 2000 điểm."

"Hoa!"

Uy lực của một cước này, làm đông đảo người xem rung động, người này chỉ một cước, đánh hạ "Đại Quân" cả ngàn điểm tính mạng, mà thiết định của hệ thống, tính mạng của vũ thánh là 3000 ngàn điểm, nói cách khác, một cước này lấy đi một phần ba tánh mạng của "Đại Quân", công kích như vậy, chỉ có một ít chiêu thức sắc bén hiếm thấy mới mạnh như thế, đối với một cước nhìn qua bình thường cùng cực có thể làm được, như thế nào không làm cho kẻ khác giật mình?

Còn có một số cao thủ trong thế giới thật, bằng vào nhãn lực, cũng nhìn ra được, một cước này của ta, hài hòa chí cực, tư thế càng trực tiếp hoàn mỹ, đúng là mơ hồ có thể đem toàn bộ lực lượng chuyển tới trên dùi, chẳng trách lực công kích lớn như thế!

Nhưng cũng vì chỉ mơ hồ nhìn thấy một chút như thế, bọn họ mới càng cảm thấy rung động hơn so với những người khác đang xem náo nhiệt, người có thể đem một cước này diễn thành như vậy, trong thế giới thật, tuyệt đối là phượng mao lân giác, tuyệt đối là trong cao thủ trong cao thủ!

Đại Quân ở khu tái sinh không có vẻ mặt gì, chỉ là ánh mắt so với trước sáng hơn một chút, tựa hồ có chút ý vị đặc thù. Ta lẳng lặng đứng trên lôi đài, cao giọng nói: "Người cấp bậc thấp hơn 'Đại Quân' thì không cần lên đây! Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày Kim Phi Tích sẽ ở nơi này lập lôi đài! Hoan nghênh cao thủ vũ thánh không gian chỉ giáo!"

Nói xong, ta liền rời khỏi Cực đạo chiến võng, lưu lại hàng loạt tiếng than thở. Không có nửa điểm phản ứng với người xem Cực đạo chiến võng , ta chỉ nhắm mắt lại, đắm chìm trong một cước nọ. Nói thật chứ, cước đó dù là ta đá ra, nhưng ngay cả chính mình, cũng không biết làm thế nào lại đá ra một cước như thế, lúc ấy ta đối với chiêu thức của "Đại Quân" đến mức tâm thần hợp nhất, trong một khắc, lúc nghĩ tới đã đến lúc kết thúc, liền tự nhiên đánh ra một cước đó, căn bản không hề nghĩ tới một sẽ xuất cước như thế nào, kết quả không nghĩ tới lực công kích của một cước nọ kinh khủng như thế....

Ta lẳng lặng suy tư, cảm giác một cánh cửa lớn của nền võ học mới đã mở ra một khe hở nhỏ. Từ hóa phồn vi giản, đại đạo vô vi, tại thời không cũ cũng đã nghe nói qua không biết bao nhiêu lần, nhưng là, chính thức có thể hiểu được bao nhiêu chí lý trong đó, chính là một cước vừa rồi. Ta khoanh chân ngồi giữa không trung, lần đả tọa này, đó là hai ngày hai đêm, trong đầu không ngừng diễn luyện lại một cước đó, thể nghiệm lại cảm giác một cước.

Đến khi những tia sáng đầu tiên của ngày mới chiếu trên mặt ta, ta chậm rãi mở mắt. Song nhãn trở nên chất phác vô hoa, phảng phất như một người bình thường không có vũ kỹ, nhưng ta lại biết, mình trên lĩnh ngộ võ học, đã có một bước nữa.

Cửa tự động mở, ta bước ra bên ngoài, thần niệm vừa động, liền biết được chỗ của Thủy Thanh Hoa, cùng ở chung với hắn còn có Hỏa Vân Nộ. Làm cho ta có chút ngoài ý muốn chính là, hai người nhìn qua như cừu hận lẫn nhau, sau khi trong không gian đánh một trận, bây giờ có thể bưng một ấm trà rót cho nhau theo kiểu thế giới tương lai, phảng phất như hảo hữu tương giao nhiều năm.

Không quản chuyện bọn họ, ta trực tiếp bay thẳng tới luyện võ trường. Đứng yên giữa sân,ta điều hòa hô hấp, cả người tinh khí thần đều chậm rãi thu liễm lại, sau vài giây, trên người đã không còn một khí thế gì của vũ giả. Chậm rãi tay phải co lại, thu ở bên hông, dừng một giây, ra quyền!

Không có động tĩnh.

Ta cũng không nổi giận, thu quyền, ra quyền!

Một quyền này đánh ra, mặc dù tốc độ cùng tư thế phảng phất không có gì khác nhau, nhưng hiệu quả lại bất đồng. Ta rõ ràng cảm giác được, một quyền này mặc dù không hài lòng, nhưng thần kỳ ở chỗ làm cho không khí xung quanh sinh ra chấn động. Một đạo gợn sóng không nhìn thấy được lấy nắm tay ta làm trung tâm, khuếch tán ra ngoài.

YOU AND ME

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro