Vô Đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng thét thất thanh, đầy đau khổ vang lên khắp phủ, người hầu ríu rít thay nhau chạy ra chạy vào, trên tay các nàng bưng đầy những thau nước nhuốm màu đỏ tươi của máu.

Lão nam nhân sắc mặt trắng bệch, trên khuôn mặt in đậm dấu ấn của năm tháng, hắn lung lay dẫn theo một đội quân chạy vội tiến vào tòa phủ.

Phía sau nam nhân là một đoàn quân lính, trên tay mỗi người cầm theo binh khí nặng nề, dẫn đầu là một nữ nhân thân mặc giáp sắt, tóc nàng búi cao, gương mặt nàng trắng bệch, bước chân không ngừng mà chạy theo nam nhân.

Trước gian phòng ngủ, chủ nhân của tòa phủ mang theo một chút lo lắng nhìn vào bên trong, nhưng cũng chỉ là một chút lo lắng, hắn vẫn đứng yên tại nơi đó, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu ngắm trăng.

Nữ nhân thân mặc áo giáp nhìn đến hắn, nàng sắc mặt giận dữ, chạy vụt đến tung vào mặt hắn một cú đấm " Mộ Dung Lương, nếu hôm nay nàng có mệnh hệ gì, có liều cả cái mạng này, ta cũng nhất định giết chết ngươi! "

Mộ Dung Lương sững sờ, cảm nhận trên mặt đau đớn cùng mùi vị tanh tưởi của máu, hắn hoàn hồn, khuôn mặt lập tức trở nên vặn vẹo vì đau đớn, hắn điên cuồng quát lớn " Lưu Khanh Nghi, ngươi điên rồi! Ngươi biết bổn vương có bao nhiêu cao quý sao? Một nữ nhân hèn mọn như ngươi mà cũng dám đấm ta? "

" Người đâu! Bắt ả nữ nhân này lại cho ta! "

Chưa kịp đợi người của hắn hành động, lão nam nhân lạnh lùng cất tiếng " Lương Vương Gia! "

" Lão phu không quản ngài có bao nhiêu cao quý, hôm nay lão phu đến đây để mang nữ nhi trở về Trương gia. "

Bà đỡ vừa lúc từ trong phòng chạy ra, khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi " Vương phi sinh rồi, là một tiểu vương gia. "

Chưa đợi Mộ Dung Lương phản ứng, Lưu Nghi Khanh vội vàng vọt vào bên trong, nàng bỏ qua những người khác, chạy nhanh tiến đến bên giường.

Trên giường, nữ nhân khuôn mặt tái nhợt, nàng hô hấp khó khăn, mồ hôi ướt đẫm tóc cùng y phục. Nhìn đến Lưu Nghi Khanh, nàng khó khăn nở nụ cười " A Khanh..." Ngươi đến rồi...

Lưu Nghi Khanh đau lòng ôm lấy nàng, trong mắt phiếm quang, hốc mắt chua xót, nàng nhỏ giọng nức nở " Xin lỗi, xin lỗi Ninh Ninh...ta đến trễ, nàng chịu khổ rồi... "

Trương Ninh suy yếu vòng tay ôm lấy cổ nàng, ôn nhu trấn an " Không có, nàng không đến muộn...ta đã làm tròn trách nhiệm, A Khanh...đưa ta đi đi... "

Lưu Nghi Khanh ngẩng đầu, nàng cẩn thận hôn lên trán nàng, trên mặt nàng đã treo đầy nước mắt.

Lưu Nghi Khanh nàng, sinh ra đã là con nhà tướng, từ nhỏ đã chịu sự huấn luyện nghiêm khắc từ phụ thân, nàng chưa bao giờ khóc quá.

Lên chiến trường, thân là nữ nhân, nàng cùng thanh kiếm giết qua bao nhiêu giặc, trên người chi chít bao nhiêu là vết thương, Lưu Nghi Khanh nàng vẫn chưa từng khóc hay rên rỉ.

Lần đầu tiên nàng khóc, là Trương Ninh chấp nhận tình cảm của nàng.

Lần thứ hai nàng khóc, là ngày Trương Ninh lên xe hoa.

Lần thứ ba nàng khóc, là hiện tại.

" Ninh Ninh, ta đưa nàng đi...phụ thân nàng cũng đã đến rồi... "

Trương Ninh mỉm cười, nàng suy yếu dựa vào lòng ngực nàng " A Khanh, ta mệt mỏi quá, thân thể ta đau quá... "

Lưu Nghi Khanh vội vàng bế lên nàng, hướng bên ngoài chạy vội, trên miệng không ngừng trấn an " Ta đưa nàng đi gặp đại phu, sẽ không sao đâu...ráng chịu một chút... "

Trương Ninh không đáp lời, nàng ghé vào lòng ngực nàng, đôi mắt đã nhắm từ khi nào, chỉ có đôi tay vẫn gắt gao ôm lấy cổ nàng.

" Trương tướng quân, ta đưa Ninh Ninh đi trước... "

Trương Bính thấp thấp gật đầu, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ áy náy, sớm biết thế này...hắn không nên chia cắt các nàng...

Hắn liếc mắt nhìn bà đỡ " Đem hài tử đưa cho ta. "

Ôm hài tử trên tay, Trương Bính thở dài. Nhìn Mộ Dung Lương sắc mặt xanh mét đến khó coi, hắn lạnh nhạt " Vương gia, ngài viết giấy hòa li đi. "

" Nữ nhi của ta đã chịu đủ cực khổ rồi. "

Mộ Dung Lương nhíu mày, hắn nhìn Trương Bính " Nhạc phụ... "

Trương Bính lạnh giọng cắt ngang lời hắn " Lão phu không dám nhận. Nữ nhi bảo bối của ta đã bị ngài làm hại đến như vậy, ta chưa một kiếm đem ngài giết chết đã là rất có lỗi với nàng. "

" Ngài nhớ rõ ngày đó sao? Là chính miệng ngài thề độc, hứa hẹn sẽ đối tốt với Ninh nhi, sẽ vĩnh viễn yêu thương Ninh nhi, đây là cách ngài yêu thương Ninh nhi sao? "

Mộ Dung Lương sắc mặt trắng bệch, hắn cắn môi, gục xuống đầu.

Hắn yêu Trương Ninh, yêu đến ích kỉ. Hắn cho rằng có được thân thể nàng, sẽ có được lẫn tâm nàng.

Hắn không dám bộc lộ tình yêu với nàng, hắn sợ rằng nàng sẽ vì thế mà lên mặt, vì thế mà không coi hắn ra gì, hắn là vương gia một nước, phải có thể diện.

Biết được tâm nàng đã trao cho một nữ nhân, hắn không cam lòng. Một nữ nhân có gì tốt? Một nữ nhân có thể so được với hắn sao?

Mộ Dung Lương chán ghét Lưu Nghi Khanh, nhưng nàng là tướng, hắn không thể đối nàng động tay, vì thế hắn đem toàn bộ căm hận trút vào Trương Ninh.

Phần tình yêu ban đầu dành cho nàng, đã vặn vẹo biến thành sự tra tấn nàng.

Hắn cưỡng ép Trương Ninh có mang, trong lúc nàng mang thai, hắn không ít lần đối nàng động tay.

Hắn biến thái nghĩ rằng, hắn làm thế là vì yêu nàng, vì muốn nàng nhớ rõ rằng, hắn mới là trượng phu của nàng.

Trương Bính ôm theo hài tử, dẫn theo toàn quân hướng cổng lớn đi đến " Vương gia, nhớ rõ viết giấy hòa li, nếu không...dù có đánh đổi cả mạng già này, lão phu cũng sẽ làm Ninh nhi thoát khỏi ngài. Đây là lỗi lầm của lão phu, là lão phu nên chuộc tội. "

Lưu Nghi Khanh vội vàng ôm Trương Ninh về phủ, nơi đó đã có đại phu đợi sẵn. Nhìn sắc mặt của nàng, cùng toàn thân nhuộm đầy mồ hôi và máu, Lưu Nghi Khanh hốc mắt phiếm hồng.

Nàng sợ...sợ Trương Ninh sẽ một lần nữa rời bỏ nàng...

Đại phu qua một lúc lâu mới ngừng tay, hắn trách móc nhìn Lưu Nghi Khanh " Tướng quân quá bồng bột, cô nương này mới sanh, vẫn chưa xử lí tốt, cũng may không quá nghiêm trọng...nếu chậm trễ hơn một chút, chỉ sợ Hoa Đà cũng khó mà cứu nàng. "

Lưu Nghi Khanh cuống quít cúi đầu, nàng thấp thấp giọng " Là do ta quá lo lắng...nhìn đến nàng hạ thân đầy máu, ta chỉ nghĩ mau chóng đưa nàng đi... "

Đại phu thở dài, hắn cầm theo hòm thuốc đứng dậy, tiến đến vỗ vai nàng.

Lưu Nghi Khanh tâm thần không yên, chỉ cần người trên giường có một chút động tĩnh, nàng liền gấp gáp chạy đến xem.

Trương Bính có đến, hắn ôm hài tử trên tay, thở dài nhìn nàng " Hài tử này... "

Lưu Nghi Khanh nhìn hài tử, hắn khuôn mặt non nớt, yên tĩnh ngủ.

Nàng trầm mặt nhìn hắn, thở dài vươn tay ôm lấy hắn " Vẫn là giao cho ta đi...đây là hài tử của Ninh Ninh, là nàng dùng cả sinh mạng để mang hắn đến thế gian này... "

Trương Bính thở dài, khuôn mặt già nua của hắn hiện lên buồn bã " Ta...giao Ninh nhi lại cho ngươi. "

Nhìn theo Trương Bính bóng dáng dần đi xa, Lưu Nghi Khanh ngẩn người, nàng hỉ cực mà khóc nức nở. Phụ thân của Trương Ninh...rốt cuộc đã chấp nhận nàng!

Triều đại này không cấm đồng tính yêu nhau, chỉ là lão tướng quân đã già, hắn có nhất định cố chấp cùng cổ lỗ sĩ...để chia cắt nàng cùng Trương Ninh, hắn đã vô tình đẩy nữ nhi hắn yêu thương nhất vào hoàn cảnh này.

Nhưng Lưu Nghi Khanh biết, Trương Ninh chưa bao giờ trách hắn, có lẽ...nàng chỉ là một mình chịu đựng đau buồn cùng ủy khuất.

Ôm hài tử đặt đến Trương Ninh bên cạnh, Lưu Nghi Khanh ngẩn người nhìn mẫu tử các nàng.

Trương Ninh tỉnh lại, nàng suy yếu mở mắt, nhìn đến Lưu Nghi Khanh ghé vào bên giường ngủ gục, nàng khóe miệng cong cong.

Sợ đánh thức Lưu Nghi Khanh, nàng chỉ đành ôn nhu nhìn nàng, đáy mắt nàng chứa đựng không nói nên lời ái cùng áy náy.

Tâm nàng trao cho Lưu Nghi Khanh...nhưng thân thể nàng lại bị cưỡng ép trao cho Mộ Dung Lương.

Trương Ninh rủ mắt, nàng đã không còn trong sạch...nàng không xứng với Lưu Nghi Khanh...

Nàng xoay mặt qua một bên, nhìn đến tiểu hài tử ngoan ngoãn ngủ trong bọc, Trương Ninh cắn cắn môi dưới. Đây là hài tử của nàng...cũng là hài tử của tên nam nhân nàng chán ghét...

Nàng ái hài tử, nhưng đồng dạng cũng chán ghét hài tử...

Dường như cảm nhận được gì đó, hài tử khóc rống lên, hắn ngọ nguậy lung tung. Lưu Nghi Khanh giật mình thức giấc, nhìn đến Trương Ninh tỉnh lại, nàng vui mừng.

" Ninh Ninh rốt cuộc đã tỉnh! Thân thể của nàng thế nào, cần ta lại kêu đại phu đến sao? "

" A Khanh, ta không sao... "

Nàng xoay mặt qua nhìn hài tử, lại nhanh chóng xoay mặt đi, nhìn Lưu Nghi Khanh mặt " Hài tử... "

Lưu Nghi Khanh thở dài nhìn nàng, hài tử đã khóc đến mặt đỏ bừng, thoạt nhìn Trương Ninh cũng không có ý định dỗ hắn, nàng nhẹ nhàng ôm lấy hài tử.

Lưu Nghi Khanh dịu giọng dỗ dành hài tử, nàng nhẹ nhàng vỗ về hắn, hài tử quả nhiên ngừng khóc, hắn giương đôi tay bé nhỏ nắm chặt vạt áo nàng, miệng nhỏ liên tục " ô ô ".

Lưu Nghi Khanh bật cười, nàng quát nhẹ chóp mũi hài tử, chọc đến hài tử khanh khách cười.

" Hài tử không có lỗi, hắn là do nàng dùng cả tính mạng sinh ra. Ninh Ninh...hắn là hài tử của nàng, cũng là...hài tử của ta. "

Trương Ninh mở to mắt nhìn nàng, nói không nên lời xúc động.

Lưu Nghi Khanh tiến đến bên người nàng, cúi đầu hôn lấy trán nàng, lại hôn lên đôi mắt nàng. Nàng hôn ôn nhu, trân trọng...lại làm Trương Ninh luân hãm.

" Yêu ai yêu cả đường đi sao...phụ thân nàng đã không còn phản đối hai chúng ta ở bên nhau. Ninh Ninh, chúng ta cùng nuôi hài tử lớn nha? "

" Lưu Khanh Đàm. "

Lưu Nghi Khanh nghi hoặc nhìn nàng, Trương Ninh nhẹ nhàng cười " Tên của hài tử. "

Lưu Nghi Khanh ngẩn ra một chút, nàng bật cười " Ta đã biết. "

Kế tiếp mấy ngày, Trương Ninh đã dần ổn định, nhưng vẫn là không quá quen cùng hài tử tiếp xúc. Nàng không thế nào nhìn qua hài tử, trừ lúc cho hài tử bú sữa.

Trương Bính đem cả chức vị cùng binh phù trao đổi với Hoàng đế, bắt buộc Mộ Dung Lương đồng ý cùng Trương Ninh hòa li.

Dưới sự bắt buộc của Trương Bính cùng Hoàng đế, Mộ Dung Lương tuy không tình nguyện, nhưng vẫn là viết hòa li thư.

Lưu Nghi Khanh mang theo Trương Ninh cùng hài tử hồi biên cương, nơi đó là lãnh thổ của nàng, là nơi nàng cùng Trương Ninh sống cuộc đời mới.

Lưu Khanh Đàm theo thời gian mà lớn lên, hắn thích bám lấy Lưu Nghi Khanh học võ, mỗi khi nhìn đến Lưu Nghi Khanh, hai mắt hắn liền sáng rực như ngôi sao.

Thời gian trôi nhanh, Lưu Khanh Đàm đã trưởng thành, hắn vẫn như cũ kính trọng cùng yêu quý Lưu Nghi Khanh.

Lưu Khanh Đàm lớn, Lưu Nghi Khanh liền giao lại biên cương cho hắn thủ. Nàng tâu với Hoàng đế, truyền lại chức vị cho Lưu Khanh Đàm.

Mang theo Trương Ninh đi du ngoạn khắp nơi, các nàng mỗi ngày đều sống đến vui sướng, hạnh phúc.

18 tuổi năm ấy, Lưu Nghi Khanh nắm lấy tay Trương Ninh hứa hẹn " Ta sẽ dẫn nàng đi ngao du khắp nơi, nhìn xem cảnh đẹp. "

Nhiều năm trôi qua, Lưu Nghi Khanh thực hiện được lời hứa, nàng đưa Trương Ninh đi ngao du khắp nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt