Hóa kiếp thành một cường thê ( ABO) [ Part I ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước hết mình sẽ giải thích về thế giới ABO trước khi vào truyện chính.

A B O là một thế giới rất giống với thực tế chúng ta nhưng nó có đa dạng hơn về tính dục của con người

A - Alpha : Những kẻ sinh ra là mang bản năng con đực mạnh mẽ, có khả năng tỏa ra một thứ gọi là Pheromone để thu hút bạn tình. Những alpha là những người sỡ hữu bẩm sinh cơ thể khỏe mạnh, và bản năng chiếm hữu bạn tình mạnh mẽ. Đặc biệt ! Alpha nữ có cả 2 bộ phận sinh dục, bộ phận giống nam sẽ nằm ẩn bên trong âm đạo và phụ thuộc vào việc alpha nữ đó có muốn dùng nó hay không. Ta có thể phân alpha ra làm 3 loại :

+ Thứ nhất : Alpha trội - Là bậc alpha cao nhất, mang bản năng mạnh mẽ nhất và sỡ hữu sức khỏe và sức đề khoáng tuyệt vời. Nhưng bù lại alpha trội lại dễ mất đi lý trí khi đến kì phát dục của mình.

+ Thứ hai : Alpha - Là bậc alpha phổ biến trong xã hội, cũng sỡ hữu những đặc trưng cơ bản như sức khỏe vượt trội, đề kháng cao nhưng lại thua alpha trội 1 bậc vì pheromone của alpha không có khả năng khống chế mạnh mẽ như alpha trội.

+ Thứ ba : Alpha lặn - Cơ bản họ giống như những người bình thường, cũng có khả năng sản xuất pheromone nhưng lại không sở hữu những thể chất như alpha trội và alpha.

B - Beta : Cơ bản mà nói họ giống hệt với người bình thường chúng ta. Họ có thể ngửi được mùi pheromone nhưng lại không bị kích thích tình dục bởi nó.

O - Omega: Omega sỡ hữu những bản năng mạnh mẽ như alpha nhưng họ lại không có thể chất tuyệt vời như alpha. Các omega cả nam lẫn nữ đều có thể mang thai, họ cũng có thể sản xuất ra pheromone để thu hút bạn tình. Đặc biệt các omega có thể thực hiện một việc gọi là khóa đôi với bạn tình của mình, việc khóa đôi có thể làm bất chấp đôi phương có là một omega khác hay là beta đi nữa miễn là đối phương đồng ý thì nó có thể thực hiện được. Đặc biệt omega nam sẽ có thêm một đường sinh dục nằm bên trong hậu môn, có khả năng tự làm sạch và tiết dịch trơn giống như âm đạo của phụ nữ. Họ cũng có tử cung giúp họ mang thai giống như omega nữ. Giống với alpha ta cũng phân họ làm 3 loại :

+ Thứ nhất : Omega trội - mang bản năng mạnh mẽ, những omega trội bẩm sinh sỡ hữu những nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Họ cũng có pheromone mạnh mẽ hơn bình thường, những omega trội không thể bị khống chế bởi pheromone của alpha trội vì thế người ta xem họ như là những kẻ bề trên trong xã hội. Họ chỉ khống chế kẻ khác chứ kẻ khác không thể không chế họ. Omega trội sỡ hữu đặc quyền khóa đôi bất cứ ai mà không cần sự đồng ý của người đó và họ có thể hủy việc khóa đôi đó bất kì lúc nào thứ mà các omega còn lại không làm được.

+ Thứ hai : Omega - giống với omega trội nhưng họ không có bản năng mạnh mẽ bằng, họ dễ bị khống chế bởi các alpha trội nhưng nếu có ý chí đủ mạnh thì họ vẫn có thể thoát khỏi sự khống chế

+ Thứ ba : Omega lặn - Cơ bản họ giống hệt với người bình thường, khả năng mang thai thấp vì tử cung có họ không lớn bằng các omega khác. Nhưng bù lại khi mang thai họ có khả năng sinh ra các alpha trội hoặc omega trội cao hơn.

- Đây là một số lý thuyết cơ bản về thế giới ABO, vẫn còn nhiều điều nữa mà mình chưa nói. Những thiếu sót còn lại mình sẽ giải thích ngay trong truyện, mong mọi người theo dõi và ủng hộ mình. Nếu thấy truyện hay hãy cho mình một bình chọn và một cmt. Chân thành cảm ơn

Đầu tôi đau nhói lên từng cơn, tôi mở mắt mơ màng nhìn xung quanh. Khung cảnh thật lạ lẫm, ở đây là đâu ? Những kiến trúc này trong thật lạ, trông nó giống hệt trên phim vậy. Mình đang ở trong phim trường chăng ?

Tôi chạm nhẹ tay lên trán mình, lập tức một cơn đau ào đến. Trán tôi đang được quấn băng cẩn thận, có vẻ tôi đã bị tai nạn ở đâu đó. Đúng rồi tôi đã bị xe tải đâm trúng, đáng lý tôi phải chết rồi chứ.

Tôi mở cửa bước ra bên ngoài, những cơn gió lạnh buốt thổi vào khiến tôi khẽ run người. Không thể nào ! Hiện tại đang là mùa hè sao lại có tuyết được ? Tôi đảo mắt xung quanh, khung cảnh giống như trên những bộ phim truyền hình cung đấu mà tôi đã từng coi trên ti vi. Cái quái gì thế này, tôi nhìn thấy một cô gái đang hớt hãi chạy đến. Cô ta hoảng loạn dắt tôi vào bên trong, ngôn ngữ gì thế này. Nó nghe khá giống với tiếng Việt nhưng lại rất khó nghe, nhưng đại khá tôi hiểu được cô ấy muốn nói gì ?

" Thái tử phi sao người lại đi ra bên ngoài vậy ! Người vẫn còn yếu lắm xin hãy nghỉ ngơi bên trong ! "

" T-thái tử phi ? "

Cô ta vừa nói là thái tử phi ? có nghĩa là vợ vua ý hả ? Nhưng tôi là đực rựa mà sao thành vợ vua được ?

" C-cô nói ta là thái tử phi ? "

Cô gái làm ra vẻ mặt khó hiểu, cô ấy nhẹ nhàng đắp lên người tôi tấm chăn dày rồi mỉm cười nói.

" Người nói gì vậy ? Người đã vào cung được 2 năm rồi mà ? "

Mình đã vào cung được hai năm ? Vậy ra đây thực sự là đã xuyên về cổ đại giống mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình à ? Không đúng trong các triều đại mà mình đã từng đọc qua, không có triều đại nào ghi lại việc một nam nhân có thể làm thái tử phi. Chỉ có thể là nơi đây chính là một thế giới khác, có lẽ là một vũ trụ song song với trái đất.

" Người không khỏe hả thái tử phi ? Trông sắc mặt người xanh xao quá ! "

Tôi nhìn về phía cô gái ấy, có lẽ cô ấy là người hầu của tôi. Tôi nên diễn rằng mình đã mất sạch kí ức thì hơn, nếu làm như thế mình sẽ có thể tránh việc bị nghi ngờ mình không phải là chủ nhân cơ thể này.

" T-ta có thể gọi cô là gì vậy ? "

Cô gái mỉm cười, giọng giận dỗi

" Người bị sao thế ? Em đã theo phục vụ người từ nhỏ đến lớn, người lại không nhớ tên em sao ? "

Tôi mở mắt ngạc nhiên, kèm một chút hoang mang trên gương mặt

" T-ta không nhớ gì cả ! đến cả tên của mình ta cũng không nhớ ! "

Vẻ mặt của cô gái từ vẻ mỉm cười hiền hậu trở nên cực kì nghiêm trọng, cô ấy đi đến nắm chặt lấy tay tôi.

" Người thực sự không nhớ gì sao ? Là em nè ! em là A Nhược nè ! Người đã hầu hạ người hơn 15 năm ! "

" Xin lỗi A Nhược ! Ta không nhớ ! "

Nước mắt của A Nhược từ từ chạy xuống, tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy. Nhưng tôi vốn không biết gì về thế giới này, tôi buộc phải diễn như đã mất hết kí ức để tránh việc bị nghi ngờ

" Ta có thể hỏi tên ta là gì không ? "

A Nhược vội lau đi những hàng nước mắt, biểu cảm cô cũng đã bình tĩnh hơn lúc trước

" Dạ người tên là Cao Hạ Liên Băng, con trai cả của Cao gia "

" Cao Hạ Liên Băng.. "

Đó là một cái tên đẹp, đến bây giờ tôi mới để ý. Mái tóc tôi có màu trắng xóa hệt như tuyết vậy, có lẽ vì vậy mà gia đình đặt cho tôi cái tên này.

A Nhược đứng dậy, cô đắp lại chăn ngay ngắn cho tôi rồi nói

" Người hãy nghĩ ngơi thật tốt ! kí ức của người sẽ quay trở về thôi. Em sẽ đi thông báo với mọi người là người đã tỉnh lại. "

Nói rồi A Nhược quay người bước ra ngoài, tôi gác tay lên trán không ngừng trầm tư. Đây là một thế giới kì lạ, tại sao lại có chuyện hai tên đực rựa lại kết hôn như thế này chứ. Lại còn là trong thời cổ đại nữa chứ. Tôi thở dài một tiếng rồi chìm vào trong giấc ngủ.

Ở phía đằng cửa, một người đàn ông đang nhìn vào bên trong phòng nơi mà có một chàng trai đang nằm say giấc. Ánh mắt anh ta chán ghét nhìn vào bên trong, miệng anh ta lẩm nhẩm

" Vậy mà lại không chết, quả thật là số lớn mệnh lớn "

Nói rồi anh ta đi mất

Tôi một lần nữa tỉnh dậy, xung quanh tôi bây giờ xuất hiện nhiều người hơn. Tôi không biết bất kì ai trong họ cả, đột nhiên một người phụ nữ nắm lấy tay tôi. Trông bà rất lo lắng nhìn tôi, có lẽ đây là mẹ tôi.

" Con thực sự không nhớ gì cả à ? Kể cả ta ? "

" Dạ ? Người là.. ? "

Người phụ nữ bật khóc, người đàn ông bên cạnh tay nắm chặt mặt ông trông cực kì tức giận. Tôi nhìn về phía ông nhẹ nhàng hỏi.

" Con có thể hỏi là.. hai người là cha mẹ con ạ ? "

Người đàn ông giản cơ mặt ra, trông ông có vẻ hiền hậu hơn trước.

" Đúng vậy ! Ta là cha con Cao Kim Bảo, còn đây là mẹ con Trần Thị Du "

Ông đi đến xoa nhẹ đầu tôi, ông có mái tóc trắng giống với tôi. Gương mặt ông có nhiều nếp nhăn nhưng đồng thời cũng có rất nhiều vết sẹo, có thể ông là một võ tướng trong triều.

" C-con có thể hỏi tại sao con lại mất đi kí ức không ? Con không nhớ gì cả ! "

Gương mặt của cha tôi thoáng ánh lên vẻ tức giận, nhưng nhanh chóng nó trở về bình thường.

" Con bị ngã ngựa đập đầu vào đá ! Cũng may là không nguy hiểm đến tính mạng "

Thì ra đó là lý do mà đầu tôi đau đến vậy khi tôi tỉnh lại, ba mẹ tôi hỏi thăm thêm một chút về sức khỏe rồi bắt đầu đứng dậy rời đi

" Con hãy giữ sức khỏe nhé, bọn ta sẽ đến thăm con nữa ? "

Nói rồi họ rời đi, chỉ còn lại tôi và A Nhược ở trong phòng. Khi nãy khi trong lúc ngủ tôi đã ngửi được những mùi hương kì lạ, đó là một hương thơm mà tôi chưa từng ngửi qua. Nó có mùi giống như một loại nước hoa cao cấp vậy, nghe rất dễ chịu.

Tôi liếc mắt nhìn A Nhược

" Ta muốn đi dạo một chút ! "

" N-nhưng hiện tại đang là mùa đông mà thái tử phi, trời đang rất lạnh ! "

" Không sao ! mặc ấm một tý là được "

Tôi đứng dậy để cho A Nhược mặt áo ấm cho tôi, tôi mở cửa bước ra ngoài. Quả thật trời có chút lạnh, nhưng không hiểu tại sao tôi lại thích cảm giác này. Ở kiếp trước tôi rất ghét lạnh, nó làm tay tôi tê cóng mỗi khi viết bài. Chắc có lẽ là do bản thân cơ thể này thích nó, tôi nhẹ nhàng đưa tay đón lấy một hoa tuyết đang rơi xuống.

Tôi bắt đầu đi dọc khuôn viên, rồi dừng lại trước một mặt hồ đã đóng băng. Giữ hồ có một chỗ ngồi nhỏ, thật giống với trong phim. Tôi đi đến nhẹ nhàng ngồi xuống, cảm giác thật dễ chịu. Dưới mặt băng tôi có thể nhìn thấy những con cá vẫn đang bơi lội, đột nhiên tôi cảm nhận được mùi hương đó một lần nữa. Tôi quay đầu lại nhìn, một người đàn ông anh tú đang đứng trước mặt tôi. Ở bên canh A Nhược lập tức cuối đầu chào

" Thần xin kính chào Thái Tử ạ ! "

Cô ấy vừa gọi người này là Thái Tử ! Vậy ra đây là chồng của mình à ? Trông cũng đẹp trai phết nhưng sao lại lấy một nam nhân làm Thái Tử Phi nhỉ ?

" Sao ngươi vẫn còn ngồi đấy ? Không mau đứng dậy chào ta ! "

Tôi vội vàng đứng dậy chào ! Tôi quên mất là phải chào Thái Tử. Nhưng chẳng phải đã là vợ chồng rồi sao ? Vẫn phải giữ những lễ nghi phiền phức này à ?

" Hừ ! Sao khi té ngựa ngươi có vẻ ngu ngốc hơn thì phải ? "

Gân xanh lập tức nổi trên trán tôi, tên khốn này nói chuyện như thế với vợ mình à ? Nhưng cũng có thể hôn nhân của tôi với hắn là hôn nhân chính trị, trông hắn cũng có vẻ rất ghét tôi.

" Thần thật lòng xin lỗi người, thần vẫn còn chưa khỏe sau tai nạn đáng tiếc ấy ! "

Anh ta đi đến ngồi đối diện với tôi, tôi tưởng anh ta đến rồi đi chứ. Hay anh ta cố tình ngồi xuống để tiếp tục làm khó tôi nhỉ ? Việc không hiểu gì về thế giới này khiến tôi gặp rất nhiều bất lợi.

" Ta không biết là ngươi cũng thích ra đây ngồi đấy ! "

" Dạ ? "

Ánh mắt của hắn nhìn đăm đăm vào tôi, A Nhược đứng bên cạnh thì thâm nhỏ vào tai tôi

" Thưa người ! Thái Tử thường ra đây ngồi một mình ngắm cảnh "

À vậy là tôi hiểu rồi, hắn đang có ý đuổi tôi đi.

" Vâng, thần thiếp rất thích cảnh vật ở đây ! "

Ánh mắt của hắn ngày càng đáng sợ, nhưng tôi cóc sợ hắn đâu. Chỉ một vài ánh mắt không hù dọa được tôi, có mà hắn cầm gươm kề cổ tôi thì còn có chút tác dụng đấy.

" Có vẻ sau tai nạn, da mặt của ngươi cũng dày hơn "

Hắn vừa nói vừa đứng dậy rời đi, vậy là đúng thật mối quan hệ giữa tôi và hắn không hề tốt rồi. Xét về nhiều tình huống trên phim, có lẽ bản thân tôi trong quá khứ từ hãm hại người thân của hắn. Để chắc chắn tôi quay sang hỏi A Nhược

" A Nhược ! ta và hắn vốn ghét nhau như vậy ạ ! "

A Nhược cố lảng tránh câu hỏi nhưng khi chạm vào ánh mắt tôi thì cô ấy cũng nói ra.

" Dạ.. vâng, mối quan hệ giữa hai người vốn đã như vậy từ khi người được lập làm thái tử phi "

" Ta có thể hỏi hắn đã từng có người thương gì chưa ? "

" Vâng ! Em nhớ có một người tên là Tiểu Nguyệt từng được Thái Tử yêu mến, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì cô ấy lại treo cổ ở trong phòng. Thái tử đã đau lòng suốt mấy năm trời vì đều đó ! "

Sao tôi có linh cảm tôi chính là người làm đều đó nhỉ, cảm thấy thật có lỗi.

" A Nhược ! Người có thể kể một chút về tính cách của ta trước kia được không ? "

A Nhược ậm ừ, có lẻ cô ấy không muốn nói về nó. Vậy chắc là tính cách của bản thân cơ thể này cực kì khốn nạn cho nên đến cả người ta cận nhất cũng không muốn kể về nó.

" A Nhược mau kể đi ! "

Cô ấy thở dài một tiếng rồi bắt đầu kể về tôi trước kia

Qua những lời nói của A Nhược tôi biết được, bản thân của tôi trước kia là một kẻ như thế nào. Ngạo mạn, mưu mô, ác độc, toan tính, xấu xa,... mọi tính xấu của một nhân vật phản diện điển hình đều có ở tôi. Có lẻ nữ chính sẽ xuất hiện rồi cùng với tên đó giết tôi chăng, thật là đau đầu

" Chà ! Ta trước kia thật xấu xa nhỉ ? "

A Nhược lập tức phản bác lại

" Không phải ! Người rất tốt, người luôn lo lắng cho mọi thứ chỉ trách thái tử không quan tâm đến người thôi "

Đúng là vậy, qua lời kể dù đã đính hôn từ trước tên đó vẫn không quan tâm gì đến tôi mà chỉ chú tâm đến cô gái tên Tiểu Nguyệt kia. Có thể vì ghen ghét nên tôi đã sát hại cô ta, nhưng tôi thấy hình như không phải là tôi làm. Với tính cách như của tôi, thì cô gái Tiểu Nguyệt đó thậm chí không lọt được vào mắt với lại thay vì giết cô ta với tính cách của người này chắc chắn sẽ đày cô ta ra một nơi khác chứ không giết để làm gì. Giết cô ta để rồi nhận lấy ánh mắt nghi ngờ, với sự thông minh của cơ thể này là không thể.

" Hừm ta hiểu rồi ! "

Tôi đứng dậy tiếp tục đi dạo, nhắc mới nhớ tôi cũng chưa biết tên chồng mình là gì luôn. Thôi thì để về phòng hỏi A Nhược sao vậy.

Đi giữa đường thì tôi gặp được một anh chàng tuấn tú khác, trông anh ta giống thái tử một cách kì lạ. Có lẽ hắn là hoàng tử của vương triều này

" Thần xin kính chào người, Nhị hoàng tử ! "

Tôi đứng cạnh cũng cuối đầu chào theo

Mùi hương của người này thật khác biệt với thái tử, anh ta mang một mùi dịu dàng hơn. Giống với các loài hoa trong khuôn viên.

" Đừng qua khách khí với ta ! ta nghe tin thái tử phi đã tỉnh nên đến để thăm người ! "

Anh ta bước đến nắm tay tôi lên hôn nhẹ lên mu bàn tay, đột nhiên tôi nổi da gà. Nếu tôi cảm nhận không sai thì tên này hình như thích tôi thì phải, ánh mắt của anh ta thật đáng ngờ.

" Cảm ơn Nhị hoàng tử đã có lòng đến đây đến thăm tôi "

" Nhìn thấy em vẫn khỏe là tôi vui rồi ! "

Anh ta mỉm cười rồi rời đi, trong ánh mắt anh ta chứa đầy sự toan tính. Tôi vẫn nên cẩn thận thì hơn, tôi đã chết 1 lần rồi tôi sẽ không chết một lần nữa đâu.

Một vài tuần trôi qua tôi cũng nhận ra nhiều điều ở thế giới này, nó là một thế giới dạng ABO mà tôi đã từng đọc qua ở thế giới cũ. Vậy là một thế giới như vậy có thật, và ở đây người ta không gọi là ABO mà gọi là Nhật Tử và Nguyệt Tử.

Nhật Tử chính là Alpha còn Nguyệt Tử là omega, những beta là những người bình thường.

Tôi là một Đại Nguyệt Tử, cũng chính là omega trội. 3 vị hoàng tử trong cung đều là các Đại Nhật Tử. Nhờ những thông tin này tôi càng chắc chắn rằng tôi không phải là hung thủ giết cô gái Tiểu Nguyệt kia vì một Đại Nguyệt Tử như tôi có thể tùy ý Khóa đôi người khác nên tôi không cần thiết phải giết cô gái đó, tôi chỉ cần khóa đôi thái tử là được.

Tôi lại ra ngồi ở chỗ ngồi trên mặt hồ đó, lần này tôi đem theo một số dụng cụ vẽ tranh. Các họa cụ ở thế giới này rất đơn giản, chỉ có một chiếc cọ, tấm giấy trắng và một vài loại mực. Khác xa với thế giới của tôi, nhưng việc có giấy và cọ đã là một may mắn đối với tôi.

Tôi mắt đầu quẹt những nét cọ ban đầu, chẳng biết tôi đã ngồi vẽ trong bao lâu nhưng trời hình như đã chuyển sang màu hoàng hôn. Bức tranh của tôi cũng đã gần hoàn thiện rồi, A Nhược đứng bên cạnh không ngừng vỗ tay thán phục

" Em không ngờ người vẽ đẹp như thế này đấy, cứ ngỡ những con chim từ tranh sẽ bay ra ngoài luôn đấy "

Tôi mỉm cười, tôi đã vẽ một bức tranh phong cảnh ở trong cung. Một cái hồ to chứa đầy hoa sen ở trong, những con chim thì bay lượn phấp phới ở trên cao, một cô gái đứng giữa hồ cầm một chiếc ô tựa như đang nhảy múa.

Tôi đang vẽ những nét cuối cùng thì một mùi hương quen thuộc lại xuất hiện, lại là tên khốn đó. Hắn đi đến rồi ngồi đối diện với tôi

" Thần xin kính chào thái tử điện hạ ! "

Tôi đứng cạnh cũng chào theo, hắn còn chả mải mai nhìn chỉ gật đầu một cái. Tôi cũng cóc thèm quan tâm đến hắn, chỉ còn một chút nữa là xong rồi.

Ánh mắt của hắn liếc đến ngón tay đang vẽ của tôi rồi cười khinh

" Ha ! người mà cũng biết vẽ à ! "

Tôi bình tĩnh đáp lại cái giọng điệu khó ưa đó

" Thần thiếp chỉ là biết một chút về thi họa, vẫn còn rất non kém "

" Để ta xem thử bức họa của ngươi ra sao nào ! "

Nói rồi hắn giật đi bức tranh mà tôi đang vẽ, tên khốn này luôn khốn nạn như vậy à. Tôi phải ráng nhịn mới được, thật muốn nắm đầu đánh hắn.

" Cũng không tệ ! "

" Người đã quá khen ! "

Tất nhiên là phải đẹp rồi, cả cái hoàng cung này chẳng có ai vẽ đẹp hơn ta đâu. Đột nhiên tay hắn run run đưa bức tranh lại cho tôi, ánh mắt hắn ánh lên một tia giận dữ. Hắn bị điên à, tự dưng mượn tranh rồi đùng đùng nổi giận như thế.

Có lẽ tôi không nên ngồi ở đây nữa, bức tranh cứ để hôm sau vẽ tiếp

" Có lẽ sự xuất hiện của thần thiếp đã làm điện hạ khó chịu, thần thiếp xin cáo lui ! "

Tôi đứng dậy rồi đi cùng A Nhược.

" Đứng lại đó ! "

Hắn ta hét lên, tôi không hiểu hắn đang bị gì nữa.

" Người cố tình đúng không ! "

" Vâng ? "

" Ngươi cố tình vẽ bức tranh đó để chọc tức ta đúng không ! "

Hắn đang nói cái quái gì vậy ! Tranh tôi vẽ phong cảnh non nước hữu tình vậy thôi thì chọc tức điều gì ở hắn chứ ?

" Thần thiếp không hiểu điện hạ đang nói về điều gì ? "

" Ha ! Mồm mép người khá lắm, ngươi cố tình vẽ Tiểu Nguyệt để chọc tức ta chứ gì ! Ngươi thành công rồi đấy ! "

À... Là cô gái ở trong tranh à ! Tôi thậm chí còn chưa biết mặt của cô ta thì sao vẽ được chứ, đó chỉ là một nhân vật vô danh mà tôi vẽ vào thôi.

" Có vẻ điện hạ đã hiểu nhầm, tôi thậm chí không biết Tiểu Nguyệt là ai "

Hắn ta đập mạnh xuống mạnh xuống chiếc bàn đã khiến nó nứt ra, sức khỏe thật thần kì.

" Tên khốn ! Cô ấy đã bị ngươi hại chết rồi ! Ngươi còn lấy cái chết cô ấy để chọc tức ta ! Ngươi có còn là con người không ! "

Ánh mắt tôi lạnh lẽo nhìn hắn

" Điện hạ ! Người đang hiểu lầm ta thì phải. Ta chẳng có lý do gì để hại chết cô gái đó ! Nếu muốn người không qua lại với cô ta, ta chỉ đơn giản là khóa đôi người lại thôi !"

Hai mắt của hắn run run, tôi nói quá đúng đến nổi hắn không phản bác được

" Ta đã nhịn nhục mấy năm nay rồi ta sẽ không nhịn nữa, thề với trời đất nếu ta có hãm hại gì đến cô gái tên Tiểu Nguyệt đó Cao gia sẽ tuyệt tử tuyệt tôn "

Một tia sét đột ngột đánh sang như đang minh chứng cho lời thề của tôi, có vẻ trời sắp có mưa rồi. Mùa đông lại có mưa, thật kì lạ

Hắn ngồi bệch xuống ghế gác tay lên trán, trông cũng thật tội nghiệp nhưng liên quan gì đến tôi chứ. Không thể cứ để chịu oan được mãi

" Nếu người muốn người có thể phế ta, ta cũng chán cái chức danh thái tử phi này rồi ! "

A Nhược bên cạnh lập tức ngăn cản

" Người nói gì vậy ! Không được.. "

Hai mắt của hắn ngạc nhiên nhìn tôi, có thể trong kí ức của hắn tôi là kẻ thèm muốn cái chức Thái tử phi này nhất. Nhưng đó là quá khứ, hiện tại tôi cũng không mong muốn gì các chức danh đầy tai tiếng này.

" Điện hạ hãy suy nghĩ rồi quyết định, nếu người muốn phế ta ta lập tức đồng ý. "

Nói rồi tôi lập tức quay người rời đi bỏ lại hắn đang dõi mắt theo nhìn tôi, dọc đường A Nhược cứ liên tục khuyên nhủ tôi

" Người sao lại nói như thế ! Người đã rất vất vả để lên được chức thái tử phi mà ? Sao lại từ bỏ dễ dàng như thế "

Tôi nhìn A Nhược cười

" Có thể chức thái tử phi nghe thật cao sang, là mong muốn của tất cả Nguyệt Tử nhưng nhìn ta xem ta có ngày nào sống hạnh phúc cùng hắn hay không. "

Điều quan trọng nhất là tôi là trai thẳng nữa, sao lại có thể sống cùng một thằng đàn ông khác được chứ. Tôi quay về phòng ngồi thong thả nghỉ ngơi, đáng lẽ hôm nay sẽ trôi qua một cách yên bình nếu không gặp tên ôn dịch đó. Tôi tìm những cuốn sách trên kệ tiếp tục học về các loại ma pháp.

Tôi quên nói rằng, ở thế giới này cái thứ gọi là ma pháp có tồn tại và tôi đang học nó đây. Trong quá khứ bản thân cơ thể này đã là một người điều khiển ma pháp khá tốt rồi nên tôi học cũng rất nhanh, khi đọc những thứ về ma pháp tôi phát hiện rất nhiều điều thú vị.

Sự đa dạng của ma pháp phụ thuộc vào ý chí và sự tưởng tượng của người sử dụng mạnh mẽ như thế nào, dựa theo điều đó tôi đã tạo thử một sinh vật có tri giác bằng băng thử và nó đã thành công. Chỉ cần có ý niệm mạnh mẽ thứ tạo ra sẽ có tri giác thì sẽ thành công, tôi dành vài tiếng để đọc sách ma pháp rồi mới đi ngủ.

Hôm nay quả thật là một ngày mệt mỏi, mong cho những ngày tiếp theo không khó khăn như hôm nay.

Vài tháng lại trôi qua, tôi đã hóa kiếp vào cơ thể này khá lâu rồi. Tôi cũng đã hiểu được cơ bản về thế giới này, và tôi đang phải cố né tránh tên khốn kia.

Chuyện là sao bữa mà tôi nói hắn nếu muốn phế vị tôi thì cứ phế đi thì lập tức ngày hôm sao hắn đã đến nói chuyện với tôi

" Ngươi thực sự muốn ta phế ngươi ? "

" Vâng ! Nếu đó là mong muốn của người ! "

" Ngươi không muốn cái ngôi vị hoàng hậu của vương triều này à ? "

Tôi khẽ cười, hoàng hậu gì chứ ! Tôi thà ế suốt đời để ăn sung mặc sướng trong Cao gia còn hơn là ở cùng với hắn, dù sao Cao gia cũng là một trong 4 gia tộc trụ cột của đất nước này mà, không dễ để đụng vào.

" Anh Long điện hạ ! người thật có lòng. Có thể ta của vài năm trước sẽ muốn có nó, nhưng hiện tại ta đã chán nó rồi. Làm hoàng hậu có ý nghĩa khi không phải là hoàng hậu của người mình thích chứ ! "

Hai mắt của Anh Long khẽ run nhìn tôi, môi anh ta mấp mối như muốn nói gì đó nhưng rồi lại đứng dậy rời đi.

Kể từ hôm đó, bất kể tôi đi đâu cũng gặp hắn. Anh Long muốn theo đuổi tôi chăng ? Chuyện đó là chuyện vô lý nhất mà tôi từng nghĩ đến.

Bây giờ đã đến mùa xuân rồi, tôi đang đi đến nơi lấy chứng chỉ ma pháp của tôi. Nếu thành công nhận được chứng chỉ Quy trở lên thì tôi có thể trở thành một pháp sư của vương triều rồi, nó sẽ đỡ đau đầu hơn việc phải suốt ngày phải tìm cách né tên khốn đó.

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, hắn đang đứng trước của Ma Điện nhìn tôi. Tôi cố tình bước qua mà không nhìn lấy hắn một cái.

" Khoan đã ! Ngươi không chào ta à ! "

Tôi sững người lại, đúng rồi phải chào hắn nữa

" Thần thiếp xin kính chào Anh Long điện hạ ! "

Hắn đi đến trước mặt tôi, tôi có thể ngửi được mùi pheromone của hắn. Tuy nhân cách không bằng một con chó nhưng không thể phủ nhận pheromone của hắn rất quyết rũ.

" Ngươi đến đây đến làm gì ? "

Tôi cúi nhẹ đầu, nhẹ nhàng đáp

" Thần thiếp đến đây để thi lại chứng chỉ ma pháp ạ ! "

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt khinh thường của hắn, thôi thì ráng chịu đựng vậy.

" Chẳng phải lần trước ngươi đã lấy được cấp Hổ rồi sao ? Sao lại muốn thi lại "

Ánh mắt tôi đảo lên nhìn thẳng vào hắn, tên khốn này tò mò gì vậy nhỉ ? Nếu ghét mình thì cứ việc tránh né mình đi, cứ bám riết mình mãi

" Thần thiếp muốn làm pháp sư cho triều đình để cống hiến cho đất nước ! "

Hắn đứng nhìn tôi, thật khó hiểu sao hắn lại không nói gì vậy. Hắn chỉ đứng đó nhìn tôi, tên này chắc chắn bị ấm đầu rồi.

" Anh Long điện hạ nếu người không hỏi gì nữa thần thiếp xin được cáo lui "

Lúc này hắn mới như được đánh thức, vội vàng gật đầu.

Tôi quay người rời đi, hắn thì vẫn cứ ở đấy nhìn tôi. Hắn làm tôi cảm thấy nổi da gà, tên này càng ngày càng điên.

Tôi bước vào bên trong Ma Điện, trước một sảnh lớn một người đàn ông đang đứng đợi tôi. Vừa gặp tôi, ông ta vội vàng cúi xuống chào.

" Thần xin kính chào thái tử phi ạ ! "

Tôi gật nhẹ đầu với ông ta

" Ta hôm nay đến để xin thi lại chứng chỉ của mình, ta đã có gửi thư từ trước xin ông hãy chuẩn bị thật nhanh ! "

Người đàn ông gật đầu rồi dẫn tôi sang một gian phòng khác, không gian căn phòng này rộng rãi có cấu tạo giống như một cái mặt hồ vậy. Ở giữa mặt hồ có một cái cột mà ở trên đó có gắn một quả cầu thủy tinh, theo hướng dẫn của ông ấy thì tôi phải đặt tay lên đấy rồi truyền ma lực vào.

Tôi nhẹ nhàng bước đến cây cột, mặt nước dưới chân tôi thuận theo từng bước chân mà dao động. Dừng lại trước cây cột tôi hít một hơi thật sâu rồi đặt tay lên, tôi đẩy luồn ma lực của bản thân vào bên trong quả cầu. Đột nhiên một đạo ánh sáng xanh chói lên, mọi thứ xung quanh biến thành băng ngay lập tức, quả cầu cũng vì thể mà vỡ tan.

Người đàn ông vội vàng chạy đến, gương mặt ông ta có chút hoảng loạn hòa cùng vẻ kinh sợ.

" Thái tử phi ! Xin lỗi người nhưng quả cầu chỉ có thể đo đến mức Quy thôi ạ. Trên mức này nó sẽ vỡ tan, xin người đợi tôi thay thế một quả cầu ở cấp cao hơn "

Nếu ông ta nói vậy là tôi thậm chí đã vượt qua mức Quy rồi sao, không uổng công mấy tháng đèn sách của tôi. Đột nhiên tôi thấy Anh Long chạy vào đây, hắn ta đi vào đây làm gì vậy nhỉ.

Hai mắt hắn ngạc nhiên nhìn tôi, lúc này dưới chân tôi tất cả đã biến thành băng rồi. Những khối băng kết lại xung quanh tôi trông giống như một đóa hoa sen khổng lồ vậy.

Cuối cùng thì người gác thi cũng đem một quả cầu mới đến, lần này quả cầu có vẻ to hơn. Tôi lại đặt tay mình lên nó, ánh sánh xanh dương rực rỡ soi rọi khắp căn phòng rồi dừng lại. Quả cầu lúc này đang phát sáng tự như một viên kim cương vậy, người gác thi đi lại gần không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.

Ông ta nhìn vào quả cầu lập tức vui mừng thông báo cho tôi

" X-xin chúc mừng người Thái Tử Phi, cấp bậc ma pháp của người ở cấp Phụng , thậm chí là ở cấp Cao Phụng nữa ! Cứ đà này người sẽ nhanh chóng đạt đến cấp Long thôi "

" Ngươi nói tên đó đạt cấp Phụng ? "

Anh Long từ từ đi đến cạnh người gác thì

" Vâng thần không nhìn nhầm đâu thái tử điện hạ, với độ sáng của quả cậu như vậy thái tử phi chắc chắn là ở cấp Phụng "

Giọng điệu của người gác thi rất phấn khởi nói, ma pháp trông vương triều này chia thành nhiều cấp bậc. Thấp nhất là Sói, cao nhất là Long mà tôi đã đạt được cấp phụng, một cấp bậc chỉ thua kém Long .

Sơ đồ cấp bậc ma pháp có thể hiểu như này :

Sói - Hổ - Lân - Quy - Phụng - Long

Trong các cấp bậc ma pháp cũng phân thêm cao và thấp nữa nên việc tôi đạt được cấp Cao Phụng là một việc rất đáng vui mừng, trong lịch sử của vương triều này vẫn chưa có Nguyệt Tử nào đạt đến cấp Long. Có thể tôi sẽ là người đầu tiên làm nó.

Ánh mắt của Anh Long nhìn tôi, tôi nhẹ nhàng gật nhẹ đầu cười đáp lại.

Tên khốn nhìn ta đi, thấy ghen tỵ chưa ? Cấp ma pháp của ta thậm chí còn cao hơn cả người nữa.

Anh Long từ từ đi đến đứng cạnh tôi, mắt tôi tập trung vào anh ta

" Thưa Anh Long điện hạ ! Người có điều gì muốn nói với thiếp ạ ? "

Ánh mắt ánh nhìn tôi một cách chăm chú như đang muốn dò xét tôi

" Ta.. "

" Vâng ? "

" Ta muốn đánh một trận với ngươi ! "

Hả ? Hắn đang nói cái quái gì vậy ? Đánh nhau á ? Tên này bị điên à. Hay là vì thấy mình có cấp bậc ma pháp cao hơn rồi sinh ra ghen tức, hay là muốn nhân cơ hội này giết mình ?

" Thần thiếp chưa hiểu ý điện hạ ? "

" Ta nói ta muốn đánh vài hiệp với ngươi ! "

" Xin người cho thần thiếp lý do ạ ? "

Hắn ậm ừ một lúc rồi rồi nhìn vào tôi nói

" Ta chỉ muốn kiểm tra thực lực của ngươi, không thể để một kẻ bất tài làm pháp sư cho đế quốc được "

Tôi thực sự muốn nhai đầu tên này, chắc chắn hắn không phục với kết quả mà tôi nhận được nên muốn nhân cơ hội này đánh cho bỏ tức này.

" Nếu người muốn thì thiếp xin đồng ý ! "

" Được ngày mai ở võ đài của các binh sĩ ta sẽ đợi ngươi ở đó "

" Vâng ạ ! "

Nói xong hắn quay người rời đi, tôi thực sự không thể hiểu được tên khốn này mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro