Habit [3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Yatri

Edit: Mai Lạc

Cặp đôi: Sirius Black/Severus Snape


------------------

"Giáo sư Snape, xin hỏi có gì cần giúp đỡ ư?" Filch vừa trải qua hôn lễ, trên tay cầm thang và thùng nước, nhiệt tình hỏi, "Phạt học sinh lao động phục vụ?"

Severus Snape nghiêm mặt hừ lạnh, "Chỉ đi dạo thôi, cái này cũng cần báo cáo với ông sao?"

Hắn bỏ qua vẻ kinh ngạc của giám thị trường Hogwarts, tiếp tục bước về phía trước, bất kì ai đều có thể đi dạo. Giáo sư độc dược vào vườn trường, trợn mắt với những học sinh đang nhìn chằm chằm hắn. Là một trong những giáo sư thâm niên của Hogwarts, đương nhiên hắn cũng có thể đi dạo. Snape bước nhanh, áo chùng phù thủy sau lưng phấp phới như cánh hoa. Hắn chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí mới mẻ, rời xa căn hầm ẩm ướt tràn ngập mùi ma dược, xua đi gió lạnh, cảm thụ ánh mặt trời. Tuyệt đối không phải bởi vì...

Hắn đột nhiên dừng bước, chậm rãi hít sâu, quay đầu nhìn phía bên phải. Lớp Quidditch năm nhất, tân sinh đang lắc lư trên chổi, có những tân sinh đuổi theo chổi bay của mình, một số khác còn chửi bới chổi bay không chịu nhúc nhích trên mặt đất. Tại nơi đó, vị giáo sư mặc áo chùng Qudditch của Gryffindor đặc biệt bắt mắt, đang kiên trì hướng dẫn tân sinh khống chế phương tiện đi lại truyền thống nhất của phù thủy, khi hắn nói thì đôi mắt chứa cười, dưới ánh mặt trời đặc biệt sáng rọi.

Đi nhanh đi, mày, tên ngu ngốc. Lý trí của Snape trách cứ, mệnh lệnh chân mình, nhưng hai chân của hắn không nghe lời, vẫn dính trên mặt đất không nhúc nhích. Black hướng dẫn tân sinh lên chổi, bay tà tà mặt đất, lúc bay đến gần bậc thầy độc dược thì ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau. Tên Black ngu ngốc mỉm cười vẫy vẫy hắn, Snape xoay gót chân trở về, hai tay nắm chặt, toàn thân cứng ngắc, tựa như phù thủy nhỏ ngồi trên ghế đội chiếc mũ phân loại năm 11 tuổi.

Rõ ràng là mặt trời sắp lặn, không khí rất thoải mái, nhưng hắn cảm thấy thật nóng. Gương mặt đỏ bừng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhất định là áo cài quá cao nên mới khó thỏ. Snape quyết định trở lại căn hầm khiến hắn an tâm, tắm một cái rồi thay y phục rộng rãi.

Minerva McGonagall đứng tại chỗ rẽ dưới lầu vẫy vẫy tay với hắn, trực tiếp đi tới trước mặt. "Severus, cậu không ở phòng thí nghiệm sao?" Bà nói.

Sao người nào cũng nghĩ hắn ở đó vậy? "Đi tản bộ một lát." Hắn rầu rĩ trả lời.

Nữ hiệu trưởng hoài nghi nâng mày nhưng không nói gì, chỉ đưa tấm da dê trên tay cho hắn, "Đăng ký ở trường vào Lễ Giáng Sinh." Giáo sư độc dược tiếp nhận, nghe được McGonagall tiếp tục hỏi, "Năm nay cậu vẫn ở lại sao."

Từ lần đầu tiên Severus bước chân vào Hogwarts, điểm này chưa từng thay đổi, ngoại trừ sau khi tốt nghiệp chưa nhận chức giáo sư nên ở bên ngoài. Lễ Giáng Sinh là thời khắc người nhà đoàn tụ, dù phù thủy không có tôn giáo tín ngưỡng, họ vẫn chúc mừng ngày lễ truyền thống. Snape nâng mi nhìn Minerva, sau đó đặt tấm da dê lên cuốn sách trên tay, "Tôi suy nghĩ đã." Hắn thờ ơ trả lời, gật đầu rời đi.

Ngồi bên bàn thật lớn, Severus ngưng mắt nhìn bảng đăng kí tên. Không có gì cần do dự, hắn còn nơi để đi sao? Hắn không có người nhà bạn bè, Hogwarts là gia đình duy nhất của hắn, ngoại trừ ở đây, hắn có thể đến đâu để qua Lễ Giáng Sinh?

Một cái tên hiện lên trong đầu, Snape nhìn trang thứ hai của tấm da dê, ngón tay bị ma dược nhiễm vàng dò được cái tên muốn tìm, đôi mắt đen như mực hiện lên thông tin. Sirius Black, không lưu lại trường, nơi ở là số 12 quảng trường Grimmaul, nhà của gia tộc Black. Trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, Snape tìm được tên một người khác ở trang thứ 3 của tấm da dê. Remus Lupin, không lưu lại trường, nơi ở là số 12 quảng trường Grimmaul.

Hắn đổi ý viết tên lên một mặt của tấm da dê, âm trầm nhìn kỹ. Vì sao không thể? Thói quen có thể thay đổi, vì sao hắn không thể rời trường nghỉ lễ? Ngón tay thon dài cầm bút lông, khi hắn kí tên lại có chút run run.

Buổi tối hôm đó hắn nằm trên giường, tâm tư phức tạp, không ngủ được.

--

Severus Snape nhớ kỹ lần cuối cùng hắn đứng trước căn nhà giăng đầy mạng nhện này, ngày đó hắn mang theo túi hành lý đơn giản gia nhập phe cánh của Voldemort, đáp ứng hoàn thành mọi công việc hiệu trưởng giao phó, đồng thời thề không bao giờ trở lại nơi đã từng sống cùng cha hắn và Peter Pettigrew. Ở đây tràn ngập nhiều hồi ức không tốt đẹp, Snape lấy chiều khóa tra vào ổ.

Giống hệt lúc rời đi, ngoại trừ đồ đạc phủ kín một tầng bụi, tựa như thời gian dừng lại, ngay cả mảnh vỡ của chén trà do lúc đó làm rơi vẫn còn nguyên. Hắn chậm rãi đi vào, hai mắt đảo qua mọi vật dụng, sau đó thở dài, dùng đũa phép tẩy rửa. Đi vào căn phòng quen thuộc của mình, khóe mắt bậc thầy độc dược liếc đến mạng nhện dày đặc bên góc tường. Giường chiếu lộn xộn, chiếc gối xanh biếc nhàu nát, sau khi mở cửa sổ, hắn phải dùng đến ba lần thần chú mới khiến mọi thứ như cũ.

Sau đó thì sao? Snape mờ mịt bắt đầu cuộc sống, ngồi trên sofa, hai mắt nhìn chằm chằm lò sưởi lạnh băng. Ngoài cửa sổ, bầu trời âm u, tuyết sắp rơi, nhiệt độ trong phòng càng xuống thấp, thế nhưng hắn không muốn nhóm lửa. Hiện tại nhớ lại quyết định không nghỉ lễ ở trường, hình như hắn đã quá xúc động, mà xúc động là tính cách không nên có ở Slytherin. Có lẽ do không muốn thua kém người khác, chỉ là, hiện tại ngồi một mình trên sofa lạnh băng, Snape đột nhiên không hiểu điều này là nhằm vào ai.

Bên ngoài vang lên tiếng hát khiến hắn tỉnh lại, Severus mở hai mắt nhìn trần nhà một lần, sau đó chậm rãi đứng dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức. Chả lẽ lại nằm trên sofa trải qua Lễ Giáng Sinh? Bậc thầy độc dược thở dài trong căn phòng đen kịt, quyết định mặc áo khoác đi ra ngoài.

Trong không khí vang lên tiếng động khe khẽ, trên con đường tuyết vơi vắng vẻ xuất hiện một bóng người mặc áo đen, đứng dưới đèn đường ngẩng đầu nhìn tòa nhà hướng đối diện. Tuyết trắng đọng trên vai Seveurs Snape, lông mày dài đen kết một tầng sương, lông mi khẽ hạ, nhìn chằm chằm giữa 11 và 13, người khác khó có thể thấy vẻ mặt của hắn. Từ lúc Albus mất, căn nhà số 12 quảng trường Grimmaul đã trở thành bí mật, Severeus không thể thấy căn nhà nào giữa 11 và 13.

Tuyết dần dần lớn, gió thổi vù vù, chủ nhiệm nhà Slytherin vẫn đứng ở nơi đó như đang đợi ai, nhưng thực tế hắn cũng không biết rốt cục mình chờ mong cái gì. Hiện tại Tiệc Giáng Sinh đã bắt đầu, với năng lực của nhóm phù thủy Gryffindor không thể tiết lộ tung tích của căn nhà số 12 quảng trường Grimmaul. Huống chi, hắn thực sự muốn đi vào gặp đám người kia sao?

Vì vậy, hắn đứng dưới gió tuyết Luân Đôn, ngưng mắt nhìn ngôi nhà cổ kính, mặc cho hoa tuyết rơi xuống đầu vai.

Đêm buổi tối trước Lễ Giáng Sinh, Severus Snape không ăn cơm, toàn thân ướt đẫm nằm trên giường cũ nát, nghĩ mình thật khờ.

-

Hắn thử xoay người, phát hiện mỗi một đốt ngón tay đều đau nhức, mí mắt nặng trĩu, hô hấp giống hệt phun ra lửa. Snape nuốt nước miệng, đau đớn như kim đâm. Kỳ quái chính là, dù hiện tại hắn ngủ bên lò sưởi nóng rực, thân thể vẫn lạnh run.

Bậc thầy độc dược đã sớm hoài nghi mình sinh bệnh, chỉ không ngờ nó phát tác muộn như thế, hơn nữa lại ở thành phố Muggle hẻo lánh, trong căn nhà một mình hắn. Đầu của hắn không thể suy nghĩ, trái tim đập cấp tốc, bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Snape lăn từ giường xuống sàn nhà, thử đứng lên vài lần, cuối cùng bỏ cuộc, quyết định vứt tôn nghiêm bò vào phòng tắm, dù sao cũng chẳng ai thấy.

Nôn hết mọi thứ trong dạ dày, Snape nằm trên sàn phòng tắm, gương mặt nóng hổi dán sát vào nền đất lạnh lẽo. Cẩn thận ngẫm nghĩ, trong phòng không còn chút thức ăn nào chứ đừng nói đến thuốc trị liệu, dù của Muggle hay phù thủy. Hiện tại, xem ra quyết định không ở lại trường học vào ngày lễ là một quyết định cực kỳ ngốc nghếch, chủ nhiệm nhà Slytherin vô cùng nhớ mỗi một gia tinh nhiệt tình trong trường học, đồng thời hối hận sâu sắc vì trước đây nghĩ bọn chúng là một đám nhiều lời và ngu xuẩn.

Đáng tiếc trong phòng hắn không có bột Floo, tình trạng hiện giờ ngay cả đũa phép cũng không động được, càng có khả năng nếu dùng độn thổ thì thân thể ở đây mà linh hồn ở nơi nào đó. Vì vậy Severus nằm trong phòng tắm, vì suy nghĩ quá mệt mỏi mà thiếp đi.

-

"Ông chắc chắn đâm kim như vậy cậu ấy sẽ hạ sốt?"

"Đúng thế." Giọng nói già nua.

"Thực sự là thần kỳ." Xoay người chỉ chỉ cái túi. "Ông nói đây là gì?"

"Túi dung dịch đường."

Ngửi ngửi, "Mùi thật buồn nôn, còn những viên đầy màu sắc này là kẹo sao?"

"Đó là kháng sinh, những cái khác là thuốc hạ sốt, thuốc giảm đau, thuốc chống nôn và thuốc dạ dày."

"Nhiều thế?" Giọng nói của người đàn ông mang theo hoài nghi, "Ăn thế nào? Nhai sao?"

Do dự, "Đương nhiên, nếu cậu thấy bệnh nhân kia có thể chịu được đắng. Thông thường thì dùng nước để nuốt chúng."

"Meilin chết tiệt." Người đàn ông kêu lên sợ hãi, "Một viên này còn lớn hơn ngón tay cái của tôi."

"Đúng, nhớ nhắc nhở bệnh nhân không thể uống thuốc khi bụng rỗng."

"Được rồi." Tiếng bước chân xa dần, "Cám ơn bác sĩ đã đồng ý khám bệnh vào ngày nghỉ." Càng ngày càng xa.

"Không có gì, cậu cùng bệnh nhân là người một nhà sao..." Thanh âm hoàn toàn biến mất.

Rốt cục căn phòng lại trở về yên lặng, Severus Snape mệt mỏi tiếp tục ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro