HỒ ĐỎ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy tàn là hiện thực tráng lệ của cái chết tất yếu.



2.Cái chết tất yếu


Draco bị lôi tuột ra khỏi cơn mê khi một mũi tên bắn xuyên qua mắt mình. Hắn nảy người oằn lên rồi lại nằm sóng soài ra đó, với cơn đau buốt bị nhận chìm trong hố đen của trí óc trống rỗng. Một mũi tên nhọn hoắt nữa rơi ngay trên cổ. Hắn thót vai, các nếp da xô lại trong một cái nhíu mày xấu xí, mặt xoay nghiêng qua như tránh né sự đau đớn đang vùng trỗi dậy xuyên suốt cơ thể. Rồi những loạt tiễn nối nhau đâm bổ xuống người hắn như một cuộc phục kích bởi hàng triệu trệu quân lính với cung tên ẩn sau tầng mây đen lùi lũi.

Một tiếng thét inh tai chọc thủng màng nhĩ khiến hắn bật người như cương thi. Draco lại vật mình xuống, mở trừng mắt đón những mảnh pha lê buốt giá đập vào con ngươi. Chúng vỡ ra khi truyền hết cái đau buốt vào tận sâu các dây thần kinh. Bầu trời đen nhẻm như nhọ nồi, thi thoảng ánh chớp loé lên, hằn nét những đám mây đen kịt vần vũ.

Một cơn mưa. Sấm chớp xé toạc bầu trời.

Hắn nhíu mày, cố mở mi mắt ra để lộ hai con ngươi xám ngoét. Nước ngay lập tức rơi bộp vào đồng tử đau điếng. Đầu, mặt, tay, chân, mình, khắp người hắn không chỗ nào không bị mưa vây lấy, đè nén bằng thứ áp lực lạnh buốt và nặng khủng khiếp. Ngàn vạn hạt nước to, sắc lạnh, đang rào rạo rơi như sỏi đá đập vào đất. Chúng để lại vô số vết cắt vô hình trên da, nơi mạch máu đã không còn chảy nữa. Vi khuẩn bắt đầu ngúc nguẩy. Draco cảm thấy chỗ da nứt toác của mình đang tấy lên, trào nhầy. Thịt hắn bắt đầu mục nát, tan rã, rồi cuối cùng sẽ chẳng còn lại gì ngoài mấy cọng xương trắng hếu. Sự thối rữa đang bắt đầu tiến trình ăn mòn của nó một cách đầy đau đớn khi các dây thần kinh vẫn còn hoạt động cầm chừng. Hắn nhận ra mình đang đau nhức và rát bỏng khắp người. Nhưng cơn đau khiến hắn cũng biết rằng mình chưa chết hẳn. Hắn cố mở mắt ra lần nữa, gắng sức rướn cổ để xem mấy đầu ngón tay có cử động như mình muốn hay không. Chỗ bàn tay trắng bệch vì nước mưa, hắn nhận ra một chút sự co giật của khớp ngón. Hắn nhếch môi. Thế là được.

Nhưng mà, hắn biết sớm muộn gì mình cũng chết. Cái lạnh đang ùa vào tận sâu trong tuỷ, khiến mỗi lần nghĩ đến việc ngồi dậy, hắn đều thấy run rẩy cả người, nhiều lúc còn đau. Nghĩ thôi đã đau. Mà cơn đau mỗi lúc một tê dại hơn. Dưới lưng, đất nhão ra thành bùn, bốc mùi hăng hăng. Hắn sẽ bị nhận chìm từng chút một trong bùn, bàn chân, khuỷu chân, thân người, cánh tay, ngực, vai, cổ, rồi đến đầu. Khi hốc mũi lút trong bùn và đôi mắt hoàn toàn nhắm lại để thưởng thức màn đêm vĩnh cữu, Draco Malfoy sẽ vĩnh viễn chìm trong bóng tối kín như hũ nút.

Hiện thực tất yếu của Draco Malfoy. Ít nhất thì cũng là tương lai gần.

Cũng được, hắn nghĩ. Ít ra đất cũng ấm hơn mưa một tẹo. Dù sao thì hắn cũng biết mình không phải là người duy nhất chết. Cơn thoả mãn điên dại xộc vào trí não khi hình ảnh những cuộn khói tái hiện lại vô cùng chi tiết trong đầu hắn. Hình dạng cuộn xoáy bốc mãi lên trời. Cái mùi thơm phức của thịt, máu tươi nhầy nhụa và tường gạch hoang phế đang rêu mốc đang bị tàn lửa nướng chín. Thịnh soạn quá, một bữa tối mùi vị và hình ảnh hoàn hảo. Hắn nhìn thấy đũa phép gãy, áo chùng rách bươm, khô từng bệt máu đông.

Để hắn đoán nhé, nếu không lầm thì Minevra McGonagall đã bị một Tử Thần trục xuất linh hồn khỏi thể xác và bị bức tường của lâu đài bà ta tự hào nhất nghiến nát tim gan. Những người khác, Hagrid - cái lão khổng lồ hôi hám, Trealawney - mụ già điên mắt to như ốc nhồi, Flitwick nhỏ thó, rồi Sprout, rồi lão Filch, chưa hết, cả Hook, Pomfrey, Pince, Vector, Slughorn.... Tất cả đều đã bị chôn vùi vĩnh viễn giữa những phiến đá, bậc thang, bàn ghế, những ngọn đuốc mà họ tự hào. Và cả lũ học sinh nữa. Hàng trăm đứa! Chạy nháo nhào như bầy kiến gặp lũ. Khi chúng đang mải mốt hướng về ánh sáng, toà lâu đài với những chở che của nó bỗng dưng ào ạt đổ xuống. Thật phi phàm. Chỉ một khoảnh khắc, bóng tối chụp xuống đầu tất cả. Con người, cú trong chuồng, gia tinh co cụm trong bếp, bọ, mối, ông kẹ, sên, nhộng, nhện, chuột, mèo, cóc nhái, những cây chổi xếp xó, các ông bá tước và các bà mệnh phụ trong tranh, và cả những con ma.

~

Không một toà thành nào không thể bị phá huỷ. Taj Mahal đang bị ăn mòn. Pizza đang nghiêng ngả. Jerusalem chỉ còn lại tàn tích. Babylon đã tan thành bụi cát. Istanbul thậm chí đã bị sụp đổ đến hai lần trong hai cái tên khác nhau. Giza, cứ cho là nó có thể ở đấy thêm một trăm ngàn năm nữa, nhưng sa mạc sẽ bào mòn nó, đồng hoá nó, cho tới khi tất cả đều thành cát và cát mà thôi. Không quyền lực nào, dù là vĩ đại nhất, có ngăn cản sự tàn lụi. Đó là một phần của tồn tại. Như chết là một phần của sống.

Mọi sự suy tàn đều là hiện thực. Vấn đề là thời gian. Tất cả rồi sẽ trở thành bụi. Hogwarts không ngoại lệ.

Hogwarts đã nhờ một kết cấu phép thuật cổ xưa nâng đỡ. Một kết giới vững chãi, nghiêm cẩn, rắn chắc, an toàn tuyệt đối trong suốt mấy trăm năm. Nhưng, như mọi con đê đứng trước dòng lũ cuồn cuộn bị bào mòn dần, kết giới ngày một yếu đi. Năm 1991, Hắc Ám đã theo Quirrell vào tận tầng hầm, đứng trước gương Ảo ảnh. Năm 1992, Tử Xà yên giấc bỗng dưng thức tỉnh và bắt đầu chiến dịch săn mồi tàn bạo. Năm 1993, Chuột mới bị phát giác và trốn thoát. Ba năm tiếp theo không năm nào không có điều tệ hại gì đó xảy ra, mức độ ngày càng nghiêm trọng hơn, nhiều hơi hám bóng tối hơn. Tất cả đều là những cảnh báo, những dấu hiệu... Năm 1996, Albus Dumbledore chết, chứng tỏ kết giới đã lung lay. Đến năm 1997, nó đã đủ yếu để Ngài và Bầy Tôi có thể khoan một lỗ thủng trên đó.

Thế là, phần nền móng lâu đài nhũn ra như bùn. Kết cấu khối rắn chắc của đá ong, đá vôi, hoa cương và cẩm thạch cùng bùa phép xuất hiện những khe rãnh nứt. Chúng lan rộng cùng lúc với cuộc tắm máu bắt đầu khi các Tử Thần muốn thoả mãn sự hưng phấn đang trào lên ngùn ngụt. Tiếng thét chồng chất,vang vọng suốt cả những hành lang tối tăm thúc đẩy tiến trình rung lắc. Những toà tháp gãy đôi. Tường lún và đá vỡ. Như một trận tuyết lở, một thảm hoạ đầy kiêu hãnh bởi sự đồ sộ phi thường của lâu đài. Từ trên đồi cao, Hogwarts dần dần chìm xuống. Đám bụi mù khổng lồ bốc lên cùng với lửa, dày đặc bao lấy sự suy vong đang mỗi lúc một tăng tốc. Những luồng sáng được giải toả, lao vút ra không trung, vờn quanh lâu đài khiến nó chói loá như thuỷ tinh. Tất cả in hằn trên nền trời như một ảo ảnh. Cơn địa chấn kéo dài, cuốn tất cả vào vòng xoáy của nó. Thế rồi khi bụi và ánh sáng tan đi rồi đống hoang tàn hiện ra, mọi thứ đã chết.

Giống như khi Mỹ thả bom nguyên tử xuống Hiroshima và Nagasaki, cái chết bùng nổ bằng vận tốc ánh sáng, bao trùm khắp nơi cùng nỗi hoang mang và căm phẫn tột độ. Nhưng mà, sau lưng, họ bảo nhau : Thật kỳ diệu, cứ như là thần thánh.

Hogwarts đã sụp đổ vô cùng tráng lệ như thế.

Thật may mắn.

~

Draco thở phì phò. Hơi phà ra nóng hổi. Cái nóng phát xuất từ phổi, tim gan, lục phủ ngũ tạng và từng thớ thịt trong cơ thể. Như thể có một cái lò lửa trong người. Từng tế bào đang đốt cháy lượng carbon hydrate tích trữ, toả nhiệt mạnh mẽ. Gan tiết ra những chất độc ăn sâu lên não làm tê liệt thần kinh. Ruột quặn thắt. Nhưng da thịt thì lạnh ngắt như cá chết ướp băng. Sốc phản vệ, hắn lờ mờ nhận ra, xấu xí cười. Hắn đang muốn từ bỏ tất cả, nhưng cơ thể thì không. Ít nhất thì quá trình vận động sinh học đang rít lên phản đối bằng những đợt choáng váng đến tắc thở. Ý thức hắn muốn buông xuôi, nhưng cơ thể đã chết gần hết của hắn lại đang níu kéo những hy vọng ít ỏi của sự sống bằng cách gồng mình lên chống đối cái chết đang đến quá mau. Nhưng không hy vọng gì, bởi lẽ dù hơi nóng có làm ấm hắn lại một tẹo, nhưng bùn đất và các vết thương ăn mòn sớm muộn gì cũng lôi kéo hắn vào vực tối.

Không gì ngăn được cái chết.

Thôi nào, Malfoy. Hắn tự nhủ, cố gắng trấn áp khối thịt nham nhở của mình. Xong hết cả rồi. Còn gì nữa đâu. Nhà niêm phong. Gia đình chết hoặc bỏ tù. Còn bạn bè? Giả sử những kẻ từng xúm xít quanh hắn đáng gọi là bạn bè, thì chúng đã nằm cả lại trong đống đổ nát. Nhưng cái ngữ ấy, không khác gì ngoài những tảng thịt biết đi, biết nói và biết vuốt đuôi, mà gọi là bạn bè ư? Hắn cũng chẳng còn gì để làm, đơn giản là mọi thứ đã chấm dứt. Draco Malfoy đã không còn gì cả. Cái chết chờ đón hắn cũng như chờ đón mọi người. Cõi chết là một nơi không lạnh, không nóng, tồn tại một trạng thái cân bằng vĩnh cữu của bóng tối. Nơi ấy, Draco sẽ không tiếp nhận, không trao cho, không biết đến bất cứ ai hay bất cứ gì. Một cơn ngủ mê thôi. Có ai trên đời này không mơ đến một thiên đường toàn ngủ là ngủ? Mà ngủ thiên thu, không tỉnh lại nữa, không đau đớn nữa. Không hề vướng bận một cơn mơ mỏng mảnh nào. Thật đáng ngưỡng mộ.

Hắn tự an ủi. Ít ra thì mình cũng không phải chết một mình.

Khoan. Gượm đã. Một mình ư? Thế nào là "một mình"? Hắn còn có thể chết cùng với ai?

Với Hogwarts, với lũ ngu trong ấy, hắn yếu ớt nghĩ. Và ý tưởng ấy ngay lập tức bị vùi dập tàn bạo bởi cơn mưa đen kịt đang quật đập dữ dội vào thân thể. Hay là cơn mưa vừa mới đánh thức một ý nghĩ từ góc khuất trong não. Hắn đang chết với ai? Hogwarts, hắn gắng gượng đáp. Nhưng rồi cái luồng tư tưởng ấy, gian trá và quỉ quyệt như một con lươn bóng nhẫy, bật lên một tràng cười khanh khách ma quái, âm âm u u như vọng về từ cõi xa xăm. Ái chà, Draco Malfoy cười, cười thật, chuỗi cười như tiếng cành cây gãy nát trong cuồng phong. Đầu óc hắn bỗng dưng bị thao túng bởi cái luồng tư duy kia. Bất đồ hắn mở to mắt, hoàn toàn tỉnh táo bởi nhận ra rằng Hogwarts đã chết trước hắn lâu lắm. Và giờ thì hắn đang chết trong đơn độc.

Chết một mình!

Không, hắn lúng túng. Thế còn Parkinson? Chết rồi. Crabbe, Goyle? Chết rồi. Patil? Finigan? Lovegood? Creevey? Corner? Chết rồi. Chết rồi. Còn Weasly? Thằng anh hay đứa em? Chẳng đứa nào sống. Granger? Y vậy cả. Các Tử Thần? Một giuộc cả thôi. Hắn hỏi, và tự mình thản nhiên trả lời. Hắn hỏi khắp mặt những đứa biết tên, hay những đứa từng đi sượt qua hắn hàng ngày. Hắn hình dung ra Đại Sảnh với bốn dãy bàn đông đúc những bóng áo chùng của lũ học sinh, những hành lang chật kín người mỗi giờ đổi tiết. Gryffindor, Ravenclaw, Hufflepuff, Slytherin, đủ cả. Hắn yên lặng đếm, kiểm tra sự hiện hữu của họ. Hắn bàng hoàng nhận ra ngay khi hắn lẩm bẩm tên ai đó, người kia liền vụt biến thành một vũng máu. Một vũng máu, hai vũng máu, ba vũng máu. Thế rồi hắn cứ đếm số máu thay vì đếm người. Máu đỏ thắm, loang rộng ra thành một cái ao lớn quanh hắn, rồi thành hồ do hắn cứ đếm người rồi người biến thành máu. Thậm chí hắn chỉ cần liếc mắt qua người kia cũng đã tan thành máu. Mùi bốc lên nhoài nhễ trong mũi làm hắn ngộp thở. Hắn sợ hãi tột độ khi quanh mình là một hồ máu sóng sánh. Cái hồ đỏ lòm, rộng vô tận. Rồi hắn thấy mình đang từ từ chìm xuống. Hắn vùng vẫy, rướn người lên. Hắn quờ quạng, sặc sụa trong điên cuồng. Nhưng máu đỏ nhận chìm hắn xuống và tọng đầy họng hắn bằng cái vị thanh thối không sao chịu nổi.

"KHÔNGGG!!!!!!!"

Hắn oằn người, rú lên như một con sói hoang, mặt mày díu lại như một miếng giẻ rách. Cảm giác đau đớn khôn xiết tràn ngập trong hắn, bùng phát dữ dội xuyên suốt ruột gan, từ đầu đến tận ngón tay ngón chân. Không chỗ nào là không quằn quại. Hồ máu biến mất. Chỉ còn lại tiếng mưa. Ầm ầm. Sấm chớp cắt ngang cắt dọc bầu trời với tiếng sét búa bổ. Draco đau đớn đến nỗi hắn bật khóc. Hay là nước mưa đột ngột trở nên mặn chát. Hắn khóc, ri rỉ như một con sên mất vỏ, phơi mình ra giữa bãi muối. Nước mắt để mặc cho trào ra khắp mặt mũi, khiến vết rách trên mặt rát như bị cứa thêm sâu. Mọi vết thương trên người hắn đều thế. Cảm giác đau đớn thuần khiết này thực khổ sở. Draco chưa từng gặp bao giờ. Hắn co cụm lại trước nó, ư hử khóc một cách bất lực.

Bởi lẽ, hắn nhận ra rằng : Mình đang cô đơn.

Những người khác đã được cứu rỗi trong bóng tối trước hắn. Từ kẻ hắn khinh bỉ đến người hắn căm ghét. Tất cả. Và Harry Potter, có thể thằng ấy cũng vậy. Chết.

Khoan!

Harry Potter?

Lẽ nào cái thằng trời đánh không chết ấy rốt cuộc đã chết rồi ư? Cái gã hắn hận nhất trên thế gian? Ồ, có thể lắm. Một đứa dai như đỉa đói thế mà còn chết, thì còn ai xứng đáng sống nữa đây? Hở Draco Malfoy?

Hắn kiệt sức, mắt díu lại, mong chờ cái chết, hoàn toàn bình thản. Bởi lẽ, một khi Harry Potter đã chết rồi thì một kẻ như hắn hoàn toàn không có lý do gì để sống cả. Hắn rơi tõm vào bóng tối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro