đoản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh - Hà Nội
Cô - Sài Gòn
Quen biết nhau qua đường truyền mạng.
Anh trưởng thành ấm áp, quan tâm nhưng không dung túng cho cô gái nhỏ nghịch ngợm.
Cô tự nhiên thể hiện cảm xúc vui buồn, nũng nịu, đánh đá hay dỗi hờn với người anh lớn nghiêm khắc nhưng lại dễ mềm lòng, trái ngược với con người thật của cô ngoài thực tại.
Cùng chia sẻ sở thích đặc biệt, trao đổi những hình ảnh bình dị thường ngày.
Anh công tác Sài Gòn. Một cuộc hẹn bị bỏ ngỏ bởi cô bận. Anh cười bảo sẽ tính toán hết nợ với cô vào lần sau. Im lặng thật lâu và cô đồng ý.
Cô du lịch Hà Nội. Hẹn anh tại một quán cà phê phố cũ.
Cô đến sớm với tâm trạng rối bời, nửa hồi hộp nửa lo lắng, vừa vui mừng vừa sợ hãi. Đôi bàn tay đặt trên bàn đan chặt kìm nén sự run rẩy lạnh toát, ly cà phê còn nguyên vẹn chưa từng đụng đến. Anh đến, mắt cô dán chặt vào bóng hình quen thuộc trên những bức ảnh cô được xem rồi vội vã quay mặt đi trốn tránh ánh mắt tìm kiếm của anh.
Anh dõi mắt khắp quán mong bắt gặp gương mặt quen thuộc của cô gái anh chờ đợi bấy lâu. Không thấy. Không có. Chắc cô nhóc lại quen thói đi trễ. Một bóng hình xa lạ lảo đảo rảo bước qua anh tiến nhanh về phía cửa như trốn chạy. Tim chợt nhói.
Anh không nhận ra cô…anh không nhận ra cô. Thất vọng. Đúng vậy. Những hình ảnh cô gửi cho anh vốn không phải là cô. Cô không tự tin. Cô không muốn bị phát hiện rồi bị nhìn với cặp mắt khinh bỉ. Cô muốn chừa lại đường lui cho mình khi rời khỏi. Nên cô đã làm một chuyện xấu. Cô mạo danh tên họ, nhân ảnh, thân phận của người khác nhưng không ngờ lại đổi được một tình cảm chân thật. Biết bao lần cô gào thét trong câm lặng muốn thừa nhận tất cả nhưng lại luyến tiếc hơi ấm gần gũi đó. Giờ đây cô đang phải trả giá, anh gần ngay trước mắt nhưng tựa như lại cách cô xa đến vậy, anh không nhận ra cô gái có ngoại hình bình thường, anh đang chờ đợi bóng dáng xinh đẹp trong trí nhớ mà chính cô tạo ra, không dám đối diện, cô đứng bật dậy lảo đảo chạy trốn.
Thẫn thờ bước xuống taxi dừng trước cửa khách sạn, cô quyết định quay về và dừng lại tất cả liên hệ với anh, có như vậy anh sẽ nhớ về cô với hình ảnh hoàn hảo xinh đẹp như trước. Ích kỷ và xấu xa nhưng may mắn là anh sẽ không biết.
Cả thế giới điên cuồng quay đảo.
Cô choáng váng đến ngừng thở, anh đã đứng trước mặt từ lúc nào. Anh hỏi với giọng khẳng định: Em là…
Cô lặng lẽ gật đầu.
Không khí ngột ngạt, từ khi trở về phòng anh vẫn giữ im lặng, cô càng không dám lên tiếng. Xấu hổ, hối hận và lo sợ nhưng trên hết là nhẹ nhõm. Cô biết phải kết thúc mọi chuyện vào hôm nay.
Mở valy hành lý, không ngờ phút chốc nổi hứng giờ lại có tác dụng, cô đưa roi mây cho anh, vẫn lảng tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cố giữ giọng bình thản:
-Quy tắc cũ.
Nhìn bóng dáng trước mặt bình tĩnh nằm úp sấp trên giường, không quên kê gối nâng cao mông, váy vén đến hông, quần lót kéo xuống tận đầu gối, tay anh khẽ run rẩy, nỗi chua sót dâng trào. Anh chưa bao giờ hình dung nổi lần gặp mặt đầu tiên lại như thế này, cảm giác ngờ ngợ làm anh không thể kìm chế đuổi theo cô gái xa lạ đó, anh vẫn không dám tin vào mắt khi bắt gặp cái gật đầu thừa nhận của cô. Không một lời giải thích, không một câu xin lỗi, ngay cả một giọt nước mắt ân hận cũng không có. Bình thản cam chịu chờ đợi sự trừng phạt của anh.
Vút…vút…vút…vút…vút
Vút…vút…vút…vút…vút
Vút…vút…vút…vút…vút
Vút…vút…vút…vút…vút
Từng lằn roi lạnh lùng giáng xuống, cô oằn người đón nhận cơn đau xé nát da thịt. Thế nhưng đây là giờ phút cô cảm thấy hạnh phúc chân thật nhất trong cả cuộc đời.
Vút…vút…vút…vút…vút
Vút…vút…vút…vút…vút
Vút…vút…vút…vút…vút
Vút…vút…vút…vút…vút
Đau … thật may anh đã không bỏ đi, đau…thật may cô còn có cơ hội trả giá cho tội lỗi của mình. Nước mắt hòa vào gối.
Vút…vút…vút…vút…vút
Vút…vút…vút…vút…vút
Vút…vút…vút…vút…vút
Vút…vút…vút…vút…vút
Mông cô đã chằn chịt những lằn roi, toàn thân run rẩy trước từng ngọn roi anh hạ xuống nhưng tuyệt nhiên không một tiếng động, không một lần tránh né. Cả căn phòng chỉ có tiếng roi chạm vào da thịt vang dội.
Vút…vút…vút…vút…vút
Vút…vút…vút…vút…vút
Vút…vút…vút…vút…vút
Vút…vút…vút…vút…vút
Cộp.
Anh không thể tiếp tục nữa. Mặc dù cô lừa dối anh nhưng tình cảm của anh là thật. Nhìn mông cô bật máu dưới tay mình anh vẫn cảm thấy đau lòng. Nhưng không thể tha thứ. Anh bỏ đi.
Cửa đóng sầm lại, cô òa khóc. Lời xin lỗi nghẹn ngào không thành câu. Anh vẫn mềm lòng như vậy. 76 roi. Còn thiếu 24 roi. Cô vẫn nợ anh.
Chiều hôm đó cô rời Hà Nội. Bóng dáng chiếc taxi xa dần. Đâu hay có một đôi mắt vẫn đang lặng lẽ dõi theo.
THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro