Bạn tưởng tượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<image>images/55.jpg</image>

Những kẻ thực sự bị mù là những tên cố chấp không bao giờ biết chấp nhận sự thật


‎“Những kẻ thực sự bị mù là những tên cố chấp không bao giờ biết chấp nhận sự thật”. Có lẽ câu ‎nói ‎này đã tóm gọn lại những gì tôi muốn nói. Chúng ta không bao giờ phân biệt được đâu là thật ‎đâu là ‎giả, vì là người ai cũng có một trí tưởng tượng rất phong phú. Đôi khi chúng ta tin vào trí ‎tưởng ‎tượng của chúng ta hơn sự thật.‎ [

Ví dụ á? Bạn có bao giờ nghe đến cụm từ “những người bạn tưởng tượng” chưa?‎

Trong số những người đang đọc bài viết này, không ít thì nhiều, khi còn nhỏ, các bạn đều có một ‎‎người bạn tưởng tượng. Cái khái niệm bạn tưởng tượng đã được lan truyền vào nền văn hóa của ‎‎loài người chúng ta từ lúc nào không hay. Người lớn thường nghĩ khi còn nhỏ thì có bạn tưởng ‎‎tượng cũng chỉ bình thường thôi. Bố mẹ nào mà không ngạc nhiên khi thấy con mình tự dưng nói ‎‎chuyện một mình cơ chứ? Làm như đang có một sinh vật vô hình hiện hữu trước mặt đứa trẻ mà họ ‎‎không nhìn thấy vậy. Cụm từ bạn tưởng tượng ra đời từ đó.‎

Khi hỏi những đứa trẻ về người bạn tưởng tượng của mình, bạn sẽ thường nhận được một câu trả ‎‎lời đầy ngạc nhiên: “Ủa, thế cô/chú không nhìn thấy bạn ấy hả? Bạn ấy đẹp thế này kia mà! Có cả ‎‎cánh lẫn đuôi nữa cơ!”‎‎[Nguồn: vnsharing.net. Người dịch: Ai Chikane Enma @ Consternated ‎‎team]‎

Chắc bạn cũng nghe đến một thứ trong phim kinh dị gọi là “giác quan thứ sáu”. Ừm, ít ra thì tôi nghĩ ‎‎người ta gọi khả năng những người có thể “trò chuyện” với hồn ma là vậy. Không phải ai cũng có ‎‎giác quan thứ sáu, và do dị nghị của xã hội từ đó đến giờ, những người có giác quan thứ sáu thường ‎‎bác bỏ năng lực siêu nhiên của mình.‎

Chắc bạn đang hỏi ý tôi là sao. Khi còn nhỏ, tất cả chúng ta đều có giác quan thứ sáu. Hoặc ít nhất ‎‎chúng ta cảm giác được một người có giác quan thứ sáu. Nhưng năng lực đặc biệt ấy biến mất khi ‎‎một đứa trẻ lên năm tuổi. Một vài trường hợp hiếm hoi là đứa bé ấy có khả năng phát triển năng ‎‎lực siêu nhiên của mình khi lớn lên. Đáng buồn thay, những đứa trẻ như vậy thường có khuynh ‎‎hướng tránh tiếp xúc vói thế giới bên ngoài, với người thật việc thật. Chúng sẽ sống cô lập một ‎‎mình, nói chuyện với một vật thể không tồn tại, được biết đến với danh từ “bạn tưởng tượng”.‎

‎“Bạn tưởng tượng” là khái niệm chính của bài viết này. Chúng ta thường nghĩ rằng nó chỉ đơn ‎thuần ‎là trí tưởng tượng phong phú của chúng ta lúc còn nhỏ thôi, đúng không? Nhưng khi nhìn ở ‎một ‎khía cạnh khác, một bác sĩ tâm thần đã nói rằng bạn tưởng tượng được tạo ra như một sự trốn ‎‎tránh của một đứa trẻ khỏi cha mẹ nó. Những đứa bé có bạn tưởng tượng thường không có anh chị ‎‎em, hoặc không được tiếp xúc với những đứa trẻ khác. Những người bạn tưởng tượng được tạo ra ‎‎từ sự cô đơn của chúng ta khi còn nhỏ. Ước tính tuổi thọ trung bình của một người bạn tưởng ‎‎tượng sẽ là bảy năm, tùy vào “chủ thể”. Khi bạn lớn lên, người bạn tưởng tượng của bạn sẽ biến ‎‎mất vào hư vô. Có lẽ bố mẹ bạn sẽ nhắc bạn về người bạn tưởng tượng ngày xưa mà bạn có. ‎‎Nhưng bạn sẽ trở nên lúng túng và lẩn tránh câu hỏi của người lớn. Có lẽ bạn sẽ đáp lại rằng: “Ngày ‎‎xưa nhỏ quá con không nhớ gì hết”, hoặc câu nào đó đại loại như vậy. Là do bạn không nhớ thật, ‎‎hay là do bạn không muốn nhớ?‎

Và khi bạn ép mình nhớ lại, những hình ảnh bóp méo sẽ xuất hiện trong đầu bạn. Bạn sẽ tạo ra ‎‎những bóng đen xiêu vẹo không rõ mặt mũi, và nghĩ rằng có lẽ ngày xưa bạn tưởng tượng của mình ‎‎giống như vậy. Có thể bạn sẽ tạo ra những thứ không đúng sự thật, ví dụ như là gấu bông hay một ‎‎nhà phi hành gia chẳng hạn. Dẫu sao đi nữa, sự thật đâu quan trọng khi bạn không muốn gặp lại ‎‎người bạn tưởng tượng khi xưa của mình?‎

Nói thật đi. Có đúng không?‎

Bạn không nhớ vì bạn không muốn nhớ. Những người bạn tưởng tượng hành hạ bạn khi bạn còn ‎‎nhỏ. Có lẽ bạn không hề hay biết, nhưng những kẻ đấy đã luôn ra lệnh cho bạn chơi những trò chơi ‎‎nguy hiểm. Chúng không đơn thuần là trí tưởng tượng lành mạnh của chúng ta khi còn bé. Chúng là ‎‎những con quái vật hiểm ác. Chúng bắt chúng ta tránh né người xung quanh (như tôi đã nói, đa số ‎‎những đứa bé có bạn tưởng tượng thường là con một). Chúng biết khi chúng ta cảm thấy cô đơn, ‎‎chúng sẽ được sống lâu hơn nữa. Chúng tồn tại như một loài kí sinh vậy.‎

Dĩ nhiên là khi xưa bạn quá ngây ngô để nhận ra mình đang bị một con quái vật lợi dụng để tồn tại. ‎‎Nhưng từ đấy mà loài người chúng ta đã được sở hữu một năng lực đặt biệt. Con người khác động ‎‎vật ở chỗ là chúng ta có thể tạo ra những lời dối trá để che lấp sự thật. Những cuộc nghiên cứu về ‎‎tâm thần học đã củng cố cho giả thuyết này, và nó chứng minh rằng những kí ức mà chúng ta có chỉ ‎‎là giả dối.‎

Liệu có phải những người bạn tưởng tượng này đứng sau hành động của chúng ta khi còn nhỏ ‎‎không? Chắc bạn còn nhớ hồi nhỏ, bạn luôn tìm cách che dấu sự nghịch ngợm của mình theo bản ‎‎năng, như là giấu đồ vỡ dưới thảm chùi chân, hay tìm cách che dấu vết thương trên người mình. ‎‎Nhưng khi lớn lên, bạn nhốt người bạn tưởng tượng của mình lại, và nó mục nát theo năm tháng, ‎‎để rồi cuối cùng chỉ còn lại là một bộ xương khô. Khi ấy bạn lớn lên, phát triển… Và bạn trở thành ‎‎một đứa bé bình thường.‎

Nhưng có một điều mà bạn (và trí não của bạn) không nhận ra. Bạn luôn nghĩ bạn tưởng tượng chỉ ‎‎là ảo ảnh, nhưng thực chất, chúng có một sự tồn tại riêng biệt mà bạn không hề hay biết đến. ‎‎Chúng luôn chủ động, và tiềm thức của bạn nằm trong tầm kiểm soát của chúng. Khi chúng được ‎‎‎“sinh” ra, bạn vẫn nhìn thấy chúng. Nhưng khi chúng phát triển, bạn không còn thấy chúng nữa. ‎‎Đáng sợ hơn thế, chúng đang thao túng bạn.‎

Chúng điều khiển cảm xúc của bạn, khiến bạn trở nên giận dữ. Chúng khiến bạn trở nên bạo lực đối ‎‎với người khác. Chúng khiến bạn cảm thấy cô đơn. Và khi bạn đã thực sự cô đơn, chúng hủy diệt ‎‎bạn từ bên trong và nhốt bạn lại trong chúng.‎

Có lẽ bạn không hiểu tại sao chúng lại dày vò bạn từ ngày này qua tháng nọ như vậy. Cuối cùng bạn ‎‎đã nhận ra rồi, đúng không? Có lẽ bạn đang tự hỏi liệu chúng có phải là sứ thần của địa ngục không.‎

Đơn giản thôi. Địa ngục hiện hữu với bất kì những sinh vật nào có linh hồn. Bạn tưởng tượng không ‎‎hẳn được coi là một “linh hồn”. Nói trắng ra, chúng chiếm đoạt thân xác của một đứa trẻ, lấp đầy ‎‎đầu óc của đứa trẻ ấy với những suy nghĩ tiêu cực để đoạt được mục đích của chúng. Chúng cần một ‎‎‎“chủ thể” để sống. Thật giống với những con kí sinh ghê tởm, nhỉ? Cuộc sống quanh bạn tồn tại đầy ‎‎rẫy những ví dụ như trên. Nhưng một ví dụ nổi tiếng là Kurt Cobain. Chúng ta vẫn không biết được ‎‎ông ta bị ám sát hay là đã tự sát. Lá thư tuyệt mệnh của ông ấy để lại đầy rẫy những bí ẩn mà cảnh ‎‎sát không sao giải thích được. Lá thư ấy được gửi từ một kẻ lạ mặt với cái tên “Bạn tưởng tượng của ‎‎ông”. Nghe quen không nào?‎

Có lẽ bạn biết những gì tôi nói ở trên đang xảy ra với bạn. Có lẽ bạn thừa biết những gì con bạn ‎‎miêu tả không đơn thuần chỉ là “bạn tưởng tượng”. Có lẽ bạn đang tồn tại như một bóng ma, một ‎‎cái bóng vô hình. Não bộ bạn vẫn sẽ luôn tự động phản bác những cái gì nó cho là vô lý, và vô hình ‎‎chung tạo cơ hội cho những người bạn tưởng tượng phát triển. Hãy cẩn thận. Bạn đang gặp nguy ‎‎hiểm đấy.‎

Dẫu sao đi nữa, tôi để lại quyền quyết định cho bạn. Hoặc là bạn tin tôi, hoặc là bạn bác bỏ những gì ‎‎tôi nói.‎

Thân mến.‎

Người bạn tưởng tượng của bạn.

Nguồn:  Truyện Creepypasta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro