1 núi 2 hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 núi 2 hổ (一山二虎)

Tác gi: Mẫu Chi (母之)

Th loi: đoản văn, nhất thụ nhất công, HE

Trans: QT – Edit: viễn

~~~~~~~~

Sức mạnh của đoản văn, ngắn kinh hoàng, ờ, vậy nên bạn spam chút =))~~~~~

~~~~~~~~

Vừa qua cơn mưa gột rửa, bên khe suối bông đã mở mắt rồi.

Sơn đại vương của nhóm mãnh hổ Hoàng Uy Phong không có tâm tư thưởng thức cái gì mà cảnh xuân sơn sắc, đầy núi khắp nơi là các món ăn thôn quê cũng không làm dậy nổi hăng hái của hắn, trên thực tế, hắn đang ngồi xổm tìm một thứ mùa hè, một thứ mùa thu, một thứ mùa đông tới tăng cường trong động tiên, như lâm đại địch.

Trong mong chờ gặp phải tiếng bang bang nổ lớn.

Hoàng Uy Phong đã căng cứng thân thể rồi, nhè nhẹ mà nhìn thẳng cánh cửa run rẩy.

Mãnh thú ngoài cửa lực lớn vô cùng, có thể cảm giác được lực kia đạt tới chấn động thiên quân.

Then cửa bắt đầu lỏng lẻo, Hoàng Uy Phong "ngao" một tiếng hóa thành hình người, vung cái búa gỗ xông lên phía trước bổ cứu(dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi – QT)

Chưa đợi cú thứ nhất gõ vào, cửa gỗ đã thọ chung chính tẩm(aka "tèo")

Một đầu bạch hổ giũ giũ vụn gỗ trên người, "sưu" một phát biến thành một thanh niên mặc bạch sam, vừa thẹn sáp lại vô hại mà cúi đầu cười: "Đại vương, mùa xuân lại tới rồi đi..."

Hoàng Uy Phong một ngụm máu hổ thiếu chút nữa phun ra.

Đương sơ ở chân núi gặp phải một con bạch hổ thụ thương, thấy nó thì thương cảm, Hoàng Uy Phong đột nhiên phát thiện tâm, nghĩ nhóm mãnh hổ dù sao đồ ăn cũng nhiều ăn không hết, tạm thời thu lưu y một lần, kết quả người ta ở rồi không (muốn) đi.

Một núi không thể có hai hổ, cũng nói bạch hổ gây tai họa, Hoàng Uy Phong từ lúc đó bắt đầu quả nhiên tính đụng rủi ro, năm xưa bất lợi, hổ phẩm (phẩm chất của hổ) trực tiếp xuống cấp, hổ sinh ngày càng ít đi.

"Ngươi, ngươi đừng tới đây!"

"Năm nay vẫn là không có đợi được thư hổ(hổ cái), tốp trên chỉ có chúng ta hai người..."

"Ngươi, ngươi cút cho ta!"

"Đại vương, thời kỳ hổ tộc tìm bạn đời tới rồi, không có thư hổ hợp, chúng ta đây vẫn là...?"

"Chính ngươi cầu đi, lão tử không giống ngươi thích động dục như vậy!"

"Ha hả, đại vương lời ấy sai rồi, ngươi xem ở đây đều không phải có phản ứng rồi sao?"

"Ngươi, ngươi, lão tử hảo tâm thu lưu ngươi, ngươi làm chuyện chó má gì?"

"Chính là làm chuyện chó má a."

"..."

"Ngươi, ngươi, hỗn đản, ngươi đi ra ngoài cho ta."

Dàn xếp hảo Hoàng Uy Phong, Bạch Bàn Văn thần thanh khí sảng mà đi ra khỏi động tiên.

Một con mi hầu(khỉ macaca*) từ phương xa chạy vội tới, "Khởi bẩm nhị đại vương, có con mẫu ở ngoài trạm gác mười dặm dạo chơi!"

Bạch Bàn Văn hổ mâu chợt lóe, lạnh lùng nói: "Theo thường lệ, đuổi đi!"

Sau đó nhìn lại động tiên một mảnh hỗn độn, hơi nở nụ cười, "Lệnh cho chim gõ kiến lại đưa cửa gỗ tới cho ta, đừng quên ở chỗ bí mật khoan những động nhãn(những lỗ nho nhỏ để nhìn trộm í), đại vương tỉnh lại khẳng định cần."

...end = =

~~~~~~~~~~

Mi Hầu(猕猴): Khỉ ma-các(tên khoa học là macaca), một loại thuộc họ khỉ, là một loại khỉ phổ biến nhất ở Châu Á cùng Bắc Phi, cũng gọi là khỉ lông dày, khỉ ma-các cũng thường bị dùng cho các thí nghiệm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro