BÁC SĨ DÂM ĐÃNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Vũ Yên Dạ

Thể loại: Đoản văn, hiện đại, cường-cường, cao H.

Tình trạng: Hoàn

Edit: Liêm Hồ Đằng

Nguồn: https://liemhodang.wordpress.com/2015/09/09/bac-si-dam-dang/

------------

THƯỢNG

Phó Đống lười biếng ngồi trên ghế, trên đầu còn vô cùng tao nhã làm một quả style tổ quạ, trong miệng phì phèo thuốc lá, bắp chân to dài kiện mỹ vắt chéo ngang nhiên để trên bàn, thoạt nhìn có vẻ lưu manh nhưng lại khoác trên thân chiếc áo blouse trắng thanh tao bên ngoài có hơi nhăn nhúm, bên trong lộ ra mảnh áo sơ mi đã sờn, đến cả việc đóng cúc cũng ngại, quanh thân áo bó chặt ẩn hiện cơ ngực cùng 6 múi mê người.

“Hô……” Nhẹ nhàng phun ra vòng khói bạc, tay đưa lên gãi gãi cằm lún phún, ân, hình như đã qua ba ngày chưa có cạo râu. Nga, đúng rồi, có lẽ vì mình ba ngày không về nhà, ngay cả áo sơ mi trên người cũng có thể từ hôm kia kia chưa có thay đi.

‘Đông đông đông’, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Mời vào!” Phó Đống dụi tàn thuốc, đem chân nguyên bản đặt trên bàn cũng vác xuống, dù sao ở trước mặt người ngoài, vẫn phải duy trì trong mắt họ một chút hình tượng tốt đẹp.

“Bác sĩ Phó, bệnh nhân đang đợi ở ngoài.” Đi vào là một cô bé y tá, khuôn mặt tròn tròn khi cười còn lộ ra hai cái răng nanh, rất đáng yêu.

“Ok, để hắn vào đi.” Phó Đống đứng dậy, vỗ vỗ áo trắng trên người cho đỡ nhăn nheo một chút, từ ngăn tủ bên cạnh rút ra một đôi găng tay y tế. Đứng ở cạnh giường bệnh giữa phòng, sắp xếp lại dụng cụ y tế có thể chút nữa sẽ phải dùng qua.

Nắm cửa vang lên một tiếng ‘cạch’, rõ ràng là thanh âm đóng cửa có chút quái dị làm hắn nghi ngờ quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy bệnh nhân, ánh mắt thoáng qua một tia hàn quang. Phó Đống lại chậm rãi trở về chỗ ngồi.

Bệnh nhân nhìn còn rất trẻ, lớn lên lại xinh đẹp thanh tú, bạch bạch tịnh tịnh, lật mặt hắn từ trên xuống dưới, đều phải hoài nghi có phải hay không mới qua mười tám tuổi, bất quá nhìn hắn một thân comple trang trọng, trên người còn toát ra khí độ trầm ồn của doanh nhân, thật là làm cho người nhìn qua đã cảm thấy khó chịu.

“Cởi giày leo lên giường nằm xuống.” Phó Đống lạnh như băng nói xong, liền nhận lấy hồ sơ bệnh từ trong tay người trước mặt, đến bên bàn làm việc ngồi xuống, lấy ra một cây bút, bắt đầu ghi danh.

“Họ tên.”

“Liêm Thanh.”

“Tuổi.”

“Hai mươi bảy.”

Hai mươi bảy? Thật không thể tin, thanh niên khuôn mặt nhìn qua còn rất trẻ con đã hai mươi bảy rồi.

“Giới tính.”

“Nam……” Liêm Thanh rất tức giận, cậu không biết tôi là nam hay nữ sao……

Điền tên xong, Phó Đống đứng dậy, đi tới mép giường, lanh lẹ đưa tay đối Liêm Thanh cởi thắt lưng kèm khóa quần tụt xuống.

“Cái này của anh làm sao? Bị yếu hay mắc bệnh phụ khoa?” Phó Đống đại đại liệt liệt bắt lấy phân thân mềm nhũn của Liêm Thanh.

“Bác sĩ!” Liêm Thanh tức giận hét lớn.

“Làm sao? Không phải a, không phải cũng tốt, bất quá xem qua dương vật anh có vẻ dùng quá độ rồi, phỏng chừng bạn gái rất nhiều đi.”

Liêm Thanh lập tức mặt đỏ tới mang tai, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tôi không có bạn gái!!”

“Phải không? Vậy anh rốt cuộc đến đây xem bệnh cái gì?” Phó Đống cũng không thèm để ý, người tới đây khám bệnh loại nào cũng có, người không thích gái cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ.

“Da quy đầu hình như hơi sưng tấy.” Liêm Thanh mặt xanh mét, tức giận nói.

“Nga, vậy để tôi kiểm tra giúp một chút.” Phó Đống hơi cong lên khóe miệng, mờ hồ lộ ra một tia gian trá.

Trên dưới sờ soạng một phen, Phó Đống câu khởi ngón tay, nhẹ nhàng ma sát nang đại mềm mại. Liêm Thanh nằm trên giường lập tức hô hấp có chút khó khăn. Máu từ trên đổ dồn xuống dưới, phân thân bị kích thích kìm nén không được liền chào cờ.

“Quả thật là có chút sưng a.” Phó Đống làm bộ nói, sau đó nhẹ nhàng ở trên phân thân cương cứng búng nhẹ một cái.

“Không bằng làm tiểu phẫu cắt luôn đi.”

“Cái gì?” Liêm Thanh giật mình nhìn Phó Đống. Có vẻ không tin vào tai mình.

“Tôi bảo cái kia là da quy đầu kia của anh.” Phó Đống bĩu môi một cái, nói.

“Thật phải cắt?” Liêm Thanh cảm giác da đầu tê dại một trận.

“Tùy anh thôi.” Phó Đống khoanh tay ôm trước ngực, hếch cẳm nhìn hắn, trong tay quơ quơ giấy cam kết phẫu thuật.

“Được …… Cắt……” Khuôn mặt khổ sở nói ra một hơi, Liêm Thanh đặt bút, ở trong giấy cam kết ký tên, sau đó bất đắc dĩ nhắm mắt lại nằm trên giường.

“Đây chính là anh tự đồng ý phẫu thuật nga.” Phó Đống câu khởi khóe miệng, từ trên bàn lấy ra một ống kim tiêm thuốc mê, đặt mũi chích lên tay Liêm Thành một nhát. Liêm Thanh liền mơ màng mất dần đi tri giác.

Đợi đến lúc thời điểm Liêm Thành tỉnh lại, hắn phát hiện mình thế nào đã ngồi trên một chiếc ghế. Trong miệng bị nhét một búi giẻ, suýt chút nữa hốt hoảng mà hô hấp luôn bằng miệng. Hai tay bị trói chặt đằng sau lưng, thân dưới quần âu, quần lót đều không cánh mà bay, hai chân khiêu khai mở rộng, cổ chân cùng đùi đều bị trói chặt ở chân ghế có cố gắng khép lại cũng vô dụng.

“ô ô……” Liêm Thanh giãy giụa thân thể, nhưng ở trong cái tình thế bị trói chặt cố định như này có nhúc nhích cũng chỉ làm đau mình thêm.

“A a.” Phía sau truyền đến tiếng cười cực kỳ dâm đãng.

“Tiểu mỹ nhân, anh gấp đến độ chịu không nổi nữa rồi sao?” Sau đó từ đằng sau hiện ra một bàn tay thô to bắt lấy phân thân hắn chơi đùa.

“Gia hỏa này phân lượng thật không tệ a. Mới vừa kiểm tra toàn thể mới chú ý tới.” Phó Đống liếm môi một cái, tay nhẹ nhàng nhu lộng nắn bóp tính khí mềm mại. Phân thân Liêm Thành bị sờ mấy cái đã có tín hiệu cương lên, bao quy đầu tuột vỏ, lộ ra đỉnh dương vật đỏ hồng như nấm mũ.

“Thật là lớn a.” Phó Đống cảm khái nói:”Bảo bối phải hảo chơi đùa mới thoải mái.”

Liêm Thanh nghe hắn nói xong, thân thể giãy giụa càng thêm kịch liệt.

“Yên tâm, tôi bảo đảm nhất định sẽ làm anh cực kỳ thoải mái.” Nói xong, chuyển tay đến lồng ngực Liêm Thành, chậm rãi cởi cúc áo sơ mi đắt tiền, lộ ra đường cong lồng ngực cực kỳ mỹ lệ.

Thổi ra một tiếng huýt sáo, Phó Đống hài lòng nói:

“Mỹ nhân, dáng người thực không tệ. Thật không lột sạch tây trang mới nhìn không ra cực phẩm a.”

Liêm Thanh không nói gì, chẳng qua là dưới áp bách của Phó Đống, đã có vẻ buông xuôi bỏ qua chống cự.

Phó Đống cúi đầu, đưa vào miệng nhũ viên hồng nộn trước ngực hắn, dùng đầu lưỡi quấn lấy đầu nhũ tận lực hút mút, tay phải không ngừng hành hạ hồng anh còn lại, cấu ngắt mấy cái, liền sưng đỏ cương cứng lên. Tay trái ở dưới cao thấp lên xuống nhu lộng vật nhỏ giữa hai chân hắn.

Mắt thấy Liêm Thanh tựa hồ đã bị dục niệm che mờ cả hai mắt, Phó Đống đột nhiên ở trước ngực hắn hung hăng cắn một cái, lưu lại trên khỏa ngực hắn hai đạo vết máu.

Liêm Thanh rên lên một tiếng, thân thể có chút hơi run rẩy, dáng vẻ hình như rất đau. Nhưng Phó Đống cũng không để ý cảm thụ của hắn, lè lưỡi, dọc theo vết thương còn rỉ máu liếm một vòng, liếm đến khi máu đã khô, sau đó một đường di chuyển xuống dưới. Đầu lưỡi cực kỳ linh hoạt, mang theo trong suốt nước bọt, dọc đường bụng bằng thẳng không một chút tì vết, tiến dần đến trung tâm dục vọng.

------------

TRUNG

Phó Đống nhìn trong tay tính khí hơi khiêu động, đưa ra đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, trong miệng dâng lên một cỗ mùi vị ngai ngái. Liêm Thanh bị liếm, trong nháy mắt nhẹ nhàng run một cái, sau đó côn thịt dưới thân cũng trướng lớn, thậm chí chóp đỉnh cũng bắt đầu nhỏ giọt trọc dịch trắng sữa.

“Muốn?”Phó Đống nhẹ nhàng liếc ánh mắt tà nghễ đến Liêm Thanh, trên mặt tự tiếu phi tiếu. Liêm Thanh có chút dại ra khi bắt gặp khuôn mặt đó của Phó Đống.

Phó Đống cúi người, quỳ gối dưới chân Liêm Thanh, dùng đầu lưỡi liếm cộn thịt từ trên xuống dưới, mỗi một tấc đều không bỏ qua, dùng đầu lưỡi cuốn chặt xung quanh đỉnh chóp, dọc theo thân trụ xoay vòng liếm xuống. Ngón tay chậm rãi nắn bóp hai tiểu cầu, thỉnh thoảng dùng răng cắn nhẹ lên bề mặt da mịn màng.

Liêm Thanh bụng ngày càng căng cứng, trong miệng liên tục để thoát ra thanh âm rên rỉ sảng khoái ‘ô ô ~’. Không nhịn được uốn éo lưng, đem côn thịt càng muốn tiến vào sâu trong cổ họng Phó Đống.

Phó Đống vâng lệnh mở miệng ngậm vào âm hành trước mặt, dùng đầu lưỡi trong miệng không ngừng khuấy đều, côn thịt bên trong di chuyển nuốt ra nuột vào, nước miếng trong suốt tưới ướt rừng rậm, lóng lánh đọng nước sáng bóng.

“Ân…… Ân……” Liêm Thanh thở dốc thô trọng một trận, toàn thân co quắp đến bủn rủn, ánh mắt nhắm lại thật chặt, phảng phất chỉ cần một giây sẽ đạt tới cao trào. Nhưng chưa kịp lên đến nơi Phó Đống đã dừng lại, phun ra âm hành của hắn.

“Hừ, tùy tiện bị liếm hai cái đã biến thành như vậy, thật vô dụng.” Phó Đống đứng lên, chậm rãi nói, xoay người vòng ra đằng sau lưng Liêm Thanh.

Liêm Thanh trong miệng không ngừng phát ra tiếng ô ô, căm tức nhìn theo Phó Đống, thân thể cũng liều mạng giãy dụa, ngay cả cái ghế cũng phát ra thanh âm “Cót két! Cót két!”.

Thanh âm thanh thúy vang lên, tiếng cởi thắt lưng làm Liêm Thành bừng tỉnh lại, đằng sau lại truyền đến tiếng ma sát của quần áo, giống như đang cởi ra.

“Ba” một tiếng, tựa hồ giống như tiếng mở nút chai, làm Liêm Thanh kích động mặt đỏ rần lên, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hình ảnh nam nhân cường tráng bắt đầu thoát từng kiện từng kiện quần áo, sau đó tách mở hai chân, ngón tay đổ ra rất nhiều chất dịch bôi trơn, hơi nhíu lại chân mày, đem ngón tay dính dịch lỏng kia bỏ vào trong mật huyệt mình khuấy động.

Sự thật cùng hắn tưởng tượng hơi có sự khác biệt, Phó Đống thật sự chỉ cởi bỏ quần và áo sơ mi, nằm lỳ ở trên giường, đem áo Blouse trắng vén tới eo, cái mông nhếch cao mân mê, bên trên ngón tay dính đầy chất dịch sền sệt, hai ngón tay đang đặt trong hậu huyệt ra ra vào vào.

Ngón tay dính chất bôi trơn ma sát bên vách phát ra vài tiếng “Cô Thu”, Phó Đống nương theo ngón tay đẩy ra đút vào vang lên ngọt nịm tiếng rên rỉ. Liêm Thanh một bên không cách nào nhúc nhích, cảm giác mình chắc chắn điên rồi. Bên tai là thanh âm dâm đãng của Phó Đống cọ đến cọ đi, hạ thân ngưỡng bổng, trướng lớn đến bùng phát mà không cách nào vuốt ve, dục vọng điên cuồng muốn liều mạng thoát khỏi trói buộc, lập tức nhào đến thao chết nam nhân kia.

Phó Đống nhìn Liêm Thanh đã có dấu hiệu nổi điên, hài lòng nhếch khóe miệng. Hắn từ trên giường bò xuống, đi tới trước mặt Liêm Thanh, nâng lên một chân, giẫm lên đùi Liêm Thanh, phân thân cương cứng bại lộ rõ ràng, nhẹ nhàng lắc eo, thịt hành thật lớn liền cọ cọ lên má Liêm Thanh.

Liêm Thanh mặt mũi đỏ bừng nhìn nam nhân cường tráng trước mặt, hạ thân trần trụi, trên người chỉ độc một cái áo choàng Blouse của bác sĩ, một chân giẫm lên trên người hắn, mật huyệt giữa hai chân bị hai ngón tay của mình rút ra rồi cắm sâu vào, một cái tay khác đặt trên cơ ngực tự nắn bóp, vê tròn nhũ viên đỏ sẫm, trên mặt phiến tình hưởng thụ, hạ thân thẳng tắp quẹt qua quẹt lại hai má hắn, nhẹ nhàng vỗ vào mặt. Ánh mắt Liêm Thành tràn đầy tơ máu, nam nhân dâm đãng, cư nhiên dùng cách này câu dẫn hắn.

Phó Đống thấy cặp mắt Liêm Thanh đã đỏ ngầu, cuối cùng cũng thỏa mãn, đại khái là cảm thấy trừng phạt đủ rồi, hắn mở lớn hai bắp đùi, nhảy qua ngồi lên trên người Liêm Thanh, phía sau sớm bị đùa giỡn đã cực kỳ co dãn, mềm mại dễ dàng nuốt vào từng phần từng phần vật trướng cực đại.

Liêm Thanh kể từ lúc Phó Đống chạy qua ngồi lên thân hắn liền không dám làm ra bất kỳ hành động nhỏ nào, cảm thụ vách động co bóp từng chút bao bọc côn thịt, cho đến khi Phó Đống đã hoàn toàn nuốt hết, mới hài lòng thở ra một hơi. Trước ngực cùng đùi truyền tới cảm giác ma sát thô ráp của vải lụa, lúc này mới để ý Phó Đống cũng không hoàn toàn khỏa thân hết, trên người còn lửng lơ che lấp một kiện áo choàng trắng.

Thấy người nam nhân kia trên người còn mặc áo Blouse, hạ thân lại trần trụi, làm ra tư thế phóng đãng nhảy qua, tách rộng hai chân ngồi lên dục vọng hắn, Liêm Thanh cảm thấy mình suýt chút nữa phun máu mũi, hạ thân đột ngột trướng lớn một vòng.

“Ngô…… Anh…… Sao lại to thêm……” Phó Đống liếm môi khô khốc, thỏa mãn cảm thụ hậu huyệt lại bị dãn một vòng ôm sát nhục bổng, loại cảm giác bị cái này côn thịt to lớn lấp đầy thực thích. Thân thể từ trên xuống dưới phập phồng, thịt hành nóng bỏng ma sát tràng bích nhu nộn, điểm nhạy cảm không ngừng bị chọc tới chọc lui, khoái cảm như điện lưu khiến Phó Đống càng ra sức đung đưa eo.

“A…… Thật là lớn……”

Mới đầu tựa hồ còn sợ dâm uy Phó Đống, Liêm Thanh căn bản cũng không dám động, nhưng mắt thấy Phó Đống không ngừng xoay hắn bên trong tràng bích, kẹp chặt phân thân trướng lớn của hắn, ma sát khoái cảm khiến hắn không thể không đĩnh động thắt lưng, phối hợp cùng Phó Đống đung đưa xốc hạ thân cao.

“Hắc…… Hắc……” Phó Đống lên xuống ngày càng lợi hại, hậu huyệt cũng bắt đầu quy luật co rút, khoái cảm không ngừng làm hắn vội ôm chặt đầu Liêm Thành, ép sát vào ngực mình. Đợi một lúc mới ý thức có điểm không đúng, cúi xuống rút ra từ trong miệng Liêm Thanh một bọng khăn tay bị vo tròn, ném qua một bên.

Trong miệng Liêm Thành mất đi trói buộc, cũng không quản cơ hàm đau nhức, lập tức ngậm lấy tiểu hồng đậu mạch sắc trước mặt.

“Ư…… A…… Dùng sức, mau mau mút mạnh nơi đó.” Phó Đống một tay giữ chặt đầu Liêm Thanh, một tay khác vươn xuống bắt lấy côn thịt tự mình sóc lọ.

Liêm Thanh hàm trong miệng hồng đậu, tận lực hút hút, thỉnh thoảng còn dùng răng day nhẹ, dùng đầu lưỡi liếm quanh đỉnh nhũ. Hắn biết rõ đầu nhũ chính là điểm mẫn cảm của Phó Đống, đặc biệt khi hắn chưa đạt tới cao trào, liếm hút nơi này thậm chí càng làm hắn điên cuồng.

“Ư a…… Bên kia…… Đúng đúng……” Phó Đống cong lưng đem ngực một bên càng nâng cao cơ khát, nhìn Liêm Thanh đôi môi đỏ mọng mút mình đầu nhũ cũng đồng dạng một mảnh sưng tấy đỏ, khoé mắt còn đọng thuỷ quang, lòe lòe tỏa sáng.

-----------

HẠ

“Ngô…… Thật là thoải mái…… Thật thoải mái…….” Phó Đống kẹp chặt bắp đùi, lồng ngực kiện mỹ kịch liệt phập phồng, phân thân trước người đã sưng thành màu đỏ tím.

“Hắc a…… Hắc…… A…… Muốn…… Mau bắn……” Phó Đống thất thần gầm nhẹ một tiếng, hai tay chế trụ bả vai Liêm Thanh thặt chặt, vô tình siết nhưmuốn bẻ gãy hai chân Liêm Thanh. Hai tay nắm chặt tóc Liêm Thanh, đem hắn ngửa đầu lên, hung hăng cúi đầu dày xéo đôi môi hồng nhuận, đầu lưỡi linh hoạt liên tục càn quét cuống họng. Trên đỉnh đầu hạ thể chảy ra không ngừng trọc dịch trắng đục, dọc theo đường thẳng âm hành, lướt qua đùi non, chảy tới gốc rễ Liêm Thanh.

“A…… A…… Bắn ra…… Bắn ra……” Phó Đống kêu to, ngưỡng cao cổ, rùng mình một cái, phun ra toàn bộ một mảnh bạch trọc khắp trên bụng Liêm Thanh.

“Ngô……” Liêm Thanh cũng than nhẹ một tiếng, đem dịch thể nóng bỏng nhất thể bắn vào trong dũng đạo mềm mại.

“Hô, hô.” Trong phòng một mảnh an tĩnh, vang lên tiếng thở dốc đan xen nhau mơ hồ.

“Thân ái. Trước cởi trói cho tôi được không, em cũng phát tiết đi rồi mà.” Liêm Thanh cười khổ nói.

“Hừ!” Phó Đống hừ lạnh một tiếng, từ trên người hắn đứng lên, tháo ra sợi dây thừng cột chặt hắn trên ghế.

Liêm Thanh sờ sờ cổ tay đã lằn rõ vết trói sưng đỏ, thở dài, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Phó Đống ngay cả quần cũng lười xỏ, hai chân mở lớn ngồi ở trên ghế salon, đốt một điếu thuốc, trọc dịch mới vừa rồi đều phát tiết toàn bộ bên trong men theo bắp đùi uốn lượn, nhỏ xuống trên ghế salon, tích thành một vũng dài.

Liêm Thanh nhìn tới choáng váng mặt lại đỏ bừng, vội vàng từ trong túi xách móc ra khăn giấy, quỳ gối giữa chân Phó Đống, cẩn thận lau sạch sẽ. Lau khô hoàn hảo sau đó lại tới nhặt quần của hắn vứt bừa trên sàn, hầu hạ thay hắn mặc vào, sau đó mới bắt đầu quay ra tẩy trừ bản thân.

Phó Đống không nói một lời chỉ nhìn chằm chằm Liêm Thanh loay hoay bận tới bận lui, cho đến khi hắn cuối cùng thu thập sạch sẻ hết thảy, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh mình.

Liêm Thanh nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Phó Đống, trên mặt hắn hôn một cái, nói:

“Tha thứ tôi được không, ngày đó, thật sự là cô ta tự nhiên nhào đến, tôi thực sự không cố ý muốn bị hôn.”

“Hừ!” Phó Đống không để ý tới hắn, nghiêng đầu sang bên.

“Thân ái, em cũng ba ngày không có về nhà, không phải vừa rồi em cũng phạt tôi rồi sao, đừng giận nữa được không, em tức giận tôi cũng rất đau lòng.” Liêm Thanh hơi nhíu mày một cái, nhẹ nhàng ôn nhu sờ sờ cằm Phó Đống, râu ria ngắn ngủn chọc lên làn da mu bàn tay, có cảm giác hơi tê tê rát.

Phó Đống không nói gì, nhưng là cũng không đẩy tay Liêm Thanh ra. Liêm Thanh vội vàng tái nói:

“Em biết mà, từ lúc tôi mười tám tuổi đã thích em, ước chừng đuổi theo em năm năm, thật vất vả mới tại lúc em sinh nhật hai mốt tuổi mới tỏ tình thành công, trải qua bao nhiêu chuyện cũng đã hơn mười năm, tôi làm sao có thể tìm người khác. Mà ngoại hình còn rất xấu……”

“Xì……” Phó Đống không nhịn được cười ra tiếng, sau đó lại vội vàng nghiêm mặt.

Liêm Thanh lập tức đem hắn ôm càng chặt hơn. Nói:

“Em có thể không tin tấm lòng của tôi, nhưng dù sao cũng phải tin vào sự cố gắng của tôi . Em muốn tôi thế nào, tôi nhất định sẽ là người đàn ông tốt như em mong muốn, vì chỉ có em mới là người tôi yêu nhất a.”

“Hừ, chỉ có lần này thôi đấy!” Phó Đống cứng rắn nói.

“Anh thề! Chuyện như vậy sẽ không bao giờ tái diễn! Tôi đảm bảo sẽ giữ khoảng cách đúng ba bước trở lên với nữ nhân viên kia.” Liêm Thanh vội vàng giơ tay chỉ thiên thề.

“Nói cho anh biết!” Phó Đống xoay người lại, nắm chặt cổ áo Liêm Thanh. “Lần này may mắn cho anh, nếu còn lần sau nữa, chẳng những xé nát túi xách, tôi sẽ vĩnh viễn cạo rụng lông toàn bộ của anh!”

Liêm Thanh nuốt một ngụm nước bọt, liều mạng lắc đầu. Sau đó lại không nhịn được thận trọng hỏi một câu, “Cạo lông nơi nào?”

“Hừ!” Phó Đống trên dưới quan sát hắn một phen, quét qua quét lại quét đến khi Liêm Thanh chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Thuận miệng phun ra một câu :”Lông toàn thân.”

Liêm Thanh lập tức xanh cả mặt, hắn biết rõ, Phó Đống tuyệt đối nói được làm được. Xem ra vì bảo đảm an toàn cho lông trên người, vẫn nên cùng những nữ nhân viên kia giữ khoảng cách năm thước tốt lắm. Như vậy cho dù bọn họ nhào tới, hắn cũng không thể không kịp chạy trốn…….

“Thân ái,…… chúng ta về nhà đi. Em ba ngày nay đã không về nhà, tôi cũng thức liền ba ngày không ngủ.” Liêm Thanh đem đầu vùi vào ngực Phó Đống.

Phó Đống thấy một quằng thâm cũng giấu không được sau cặp lông mi dài như mạn che của Liêm Thanh, trong lòng tự khắc dâng lên một cỗ đau lòng. Lại nghĩ tới vừa rồi tức giận đã tan hết, hơn nữa chuyện này cũng không thể trách hắn, dứt khoát cứ về nhà rồi tính. Huống chi mình hai ngày này ngủ cũng không yên ổn, không có cánh tay ôm hông mình cùng ngủ như thường ngày, buổi tối cư nhiên sẽ tự động tỉnh giấc. Ai, nhìn dáng dấp này, hắn là thật không thể rời bỏ thằng nhóc đó rồi.

“Được! Về nhà!” Nói xong liền hành động, Phó Đống đứng dậy đi thu dọn hành lý, Liêm Thanh vội vàng đứng bên giúp một tay. Đem tất cả mọi đồ vật loạn thập bát tao đều nhét vào trong túi xách, Liêm Thanh kéo tay Phó Đống hướng cửa phòng bước ra ngoài.

Hành lang bệnh viện an tĩnh không một bóng người, chỉ vang lên thanh âm đối thoại nho nhỏ.

“Thân ái, có đói bụng hay không, về hầm canh gà cho em tẩm bổ một chút, gần đây ngủ cũng không ngon đi.”

“Đừng nói nữa, thức ăn ở đây ăn không vừa miệng, ba ngày nay tôi cũng chưa được một bữa no đâu.”

“Tốt lắm, buổi tối hầm một con gà, còn chiên cá, với một nồi canh chua cá nấu đậu hũ luôn đi.”

“Ok, cứ quyết định vậy đi. Nhanh chân một chút. Tôi sắp chết đói rồi.”

“Được, chúng ta trước đến siêu thị. Ngày mai muốn ăn cái gì?”

“Tùy tiện……”

“Được……”

-HOÀN-

----------

PHIÊN NGOẠI =)))))

Phó Đống trong miệng phả ra một làn khói trắng, lười biếng nằm trên ghế salon, Liêm Thanh đi Nhật Bản đã ba ngày, trước cũng bởi vì công tác đột xuất, hai người suốt bốn ngày không có ân ái, cho nên Phó Đống hiện tại tâm tình rất khó chịu, đơn giản mà nói ── hắn đang dục cầu bất mãn.

Linh linh linh……

Tiếng điện thoại vang lên.

“Gì?”

“Thân ái, nhớ anh không?” Thanh âm nhẹ nhàng của Liêm Thanh ở đầu dây bên kia vọng ra. Phía sau lưng là một mảnh ồn ào, đại khái là đang trong thời gian hội nghị giải lao giữa chừng.

“Nhớ cái rắm.”

“Nga, tôi biết cái mông của em rất nhớ tôi…….”

“……”

“Đã biết sao còn không vội vàng trở lại.” Phó Đống buồn bực nói.

“Ừ, chút nữa sẽ kí hợp đồng, ngày mai tôi liền có thể về đến nhà.” Liêm Thanh cao hứng nói.

“Lão tử nhịn không được.” Phó Đống thanh âm trầm thấp đáp lại.

“…… Không muốn a, thân ái, em nhất định phải chờ tôi trở về a.” Liêm Thanh nóng nảy, hắn luôn bị thanh âm kia của Phó Đống mê hoặc, mỗi lần nhớ tới thân thể cường tráng của Phó Đống, cơ bụng 6 múi, eo thon vai rộng, bắp đùi mạnh mẽ cũng đồng dạng kiện mỹ, cùng với cặp kiều mông co dãn mượt mà, nước miếng hắn liền chảy ròng ròng. Đặc biệt là nụ hoa ở giữa khe mông, dù làm rất nhiều lần vẫn sẽ không đổi ngậm chặt hắn, sẽ một phát hút mình sâu vào trong động, cực kỳ tiêu hồn…… Không tốt, giống như muốn chảy máu mũi.

“Anh, tên khốn này muốn cái gì hả?” Phó Đống ở bên này nghe được rõ ràng bên kia tiếng Liêm Thanh thở dốc thô trọng, lập tức liền hiểu, gia hỏa nhà mình phát tình.

“Muốn cái miệng nhỏ nhắn đằng sau của em……” Liêm Thanh nhất thời nhanh miệng, trực tiếp đều nói đi ra.

Phó Đống liếm môi một cái, buông lỏng thân thể, khẽ tách mở hai chân, kéo xuống khóa quần, móc ra phân thân đã có chút cương, chậm rãi sờ soạng đứng lên.

“Thật muốn tôi sao?” Thanh âm trầm thấp mang theo cám dỗ.

“Muốn…… Muốn……” Liêm Thanh nghe được bên đầu dây kia vang lên thanh âm ‘tất tất tác tác’, lập tức hiểu hắn đang làm cái gì, hô hấp càng thâm dồn dập.

“Muốn gì.”Phó Đống trầm thấp cười một cái, cầm thật chặt phân thân đã trướng lớn, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

“Muốn làm tình với em……” Liêm Thanh nhỏ giọng nói. Đồng thời kẹp chặt hai chân, tận lực để cho hai chân che đi phần nhô lên dưới đũng quần.

“Ừ……” Giọng mũi mềm mại vô tình thoát ra, Phó Đống ác liệt nói, “Còn muốn gì nữa?”

“Hô…… Hô……” Liêm Thanh hô hấp thô trọng. “Muốn bây giờ liền cắm vào.”

“Hắc a…… ừ…… Anh…… Đã cứng lên rồi sao?” Phó Đống đứt quảng lười nói, đồng thời dùng đầu ngón tay ma sát trên đỉnh hạ thân. Lỗ nhỏ không ngừng rỉ ra vô số chất lỏng trong suốt trơn trượt, càng thuận lợi cho hắn xoa bóp nhu lộng.

“Hôn…… Thân ái…… Em đang làm cái gì.” Liêm Thanh nuốt nước miếng một ngụm, chật vật hỏi.

“Anh đoán thử xem …… Ư a…… Hô…… Hô……” Phó Đống tăng nhanh tốc độ trên tay, phân thân cương cứng dính một tầng thủy quang nhàn nhạt, tự thẩm ngóc dậy, không ngừng phát ra tiếng nước dâm đãng.

“Phó Đống…… Thân ái…… Em……” Liêm Thanh không nhịn được nhẹ nhàng ma sát hai chân, trấn an dục vọng ở giữa, đồng thời cẩn thận đem thân thể mình giấu sau chậu cây, tránh khỏi mọi người được một phen rửa mắt.

“A…… Hắc a…… Thật là thoải mái……” Phó Đống không nhịn được lớn tiếng rên rỉ, ngón tay thô lực trọng nắn bóp phân thân trướng lớn.

“Bảo bối…… Để cho tôi đi vào có được không…… Để cho tôi cảm thụ được cái mông của em có bao nhiêu co dãn?” Liêm Thanh nghe lọt tiếng rên rỉ của Phó Đống, trong đầu không nhịn được hồi tưởng lại hình ảnh hắn phát tình trên giường.

“Ừ, được a.” Phó Đống thả ra một làn khói trắng, không lưỡng lự đem đầu thuốc kẹp trong tay dụi tắt vào gạt tàn, sau đó nâng hai chân đem quần cởi xuống ném sang một bên.

“Anh nghĩ xem sẽ làm gì tôi?” Vừa đặt ngón tay trong miệng, dùng nước miếng nhu ướt, vừa hàm hồ nói.

“Hô…… Tôi trước tiên phải đem tay ngón tay bỏ vào miệng em, để nước miếng của em thoa ướt.” Liêm Thanh liếm liếm khóe miệng khô khốc, nhỏ giọng nói.

“Sau đó làm sao?” Phó Đống đem ngón tay lấy ra, ngón tay dính vô số thoá dịch sóng sánh nhỏ giọt xuống.

“Kế tiếp, tôi sẽ vừa liếm đầu nhũ của em, vừa đem ngón giữa cắm vào bên trong lỗ nhỏ.” Liêm Thanh chăm chú nhìn ngón tay bản thân giơ lên, tưởng tượng trên ngón tay thon dài trắng nõn dính vô số mật dịch, lập tức có thể cắm vào bên trong mật huyệt đạm sắc kia.

“Ngô……” Phó Đống trầm thấp rên rỉ một tiếng, mật huyệt chặt chẽ lập tức cắn mút bao bọc ngón tay đưa vào, phảng phất đối với dị vật so với cái kia quá nhỏ bé hơn có chút không thoả mãn.

“Bảo bối, em cắm vào rồi sao?” Liêm Thanh thấp giọng hỏi.

“Ờ…… Đúng. Tôi cắm vào rồi, một ngón tay.” Phó Đống hai chân mở rộng ra, chân trái tự nhiên để xuống đất, chân phải nằm trên ghế salon. Còn ngón giữa tay phải đang chật vật khai phá mật huyệt phía dưới.

“Một ngón? A a.” Liêm Thanh cười. “Một ngón tay cũng có thể thỏa mãn em sao?”

“Ừ hắc…… Dĩ nhiên…… không thể, hô…… Tôi nơi này, có thể nuốt vào bao nhiêu vật…… ừ…… Anh không phải là người…… biết rõ ràng nhất sao?” Phó Đống há miệng suyễn khí, tay trái cũng không rảnh không ngừng nắn bóp trướng khí.

“Không sai…… Nơi đó của em…… có thể nuốt vào bao nhiêu thứ, tất nhiên tôi biết rõ ràng nhất……” Liêm Thanh cẩn thận hướng đằng sau chậu cây bên ngoài quan sát một chút, người trong phòng đều ở đây bận trao đổi nội dung buổi họp vừa rồi, may mắn không ai chú ý tới hắn.

“Ừ a…… Bây giờ…… đã nuốt vào, hai ngón……” Phó Đống há to miệng thở hổn hển, động tác tay trái đành dừng lại, chuyên tâm vào hai ngón tay phải, khuấy đảo hậu huyệt mình.

“Phó Đống…… Em muốn giết tôi sao…… Hô hô……” Liêm Thanh thở dốc càng lớn, một tay cầm điện thoại, một tay khác đặt trên đũng quần gồ lên nhẹ nhàng ma sát cọ mạnh.

“Hắc a…… Đã ba ngón……” Thanh âm Phó Đống rên rỉ nị nị, từ bên đầu dây kia truyền tới. Liêm Thanh cặp mắt đã hiện lên vài tơ máu đỏ ngầu.

“Ngô…… đã ~ có thể, hô hô…… Liêm Thanh, tôi nơi đó…… đã khuếch trướng thật tốt…… ừ a, anh…… ngô, có thể…… đút vào.”

“Phó Đống…… Phó Đống…… Ngô……” Liêm Thanh thống khổ dùng thanh âm khàn khàn gọi tên hắn.

“A…… Tôi…… Đụng đến rồi…… Thật là thoải mái……” Phó Đống chuyên chú hành sự thở dốc, căn bản không có để ý tới Liêm Thanh đang nói cái gì. Hai chân quỳ gối trên nệm ghế salon, một tay lộng hàm phân thân đằng trước, một tay khác đặt trong hậu huyệt không ngừng rút ra sáp vào, vô số tràng dịch theo ngón tay rút ra nhỏ giọt tích tích xuống ghế salon.

“Phó Đống…… Bảo bối, ngô……” Cặp mắt Liêm Thanh đỏ bừng, sắc mặt cũng nhiễm thượng tầng chu sa, hiện tại cực phẫn hận không thể lập tức bay về nhà, hung hăng cắm vào dâm đãng tiểu huyệt kia.

“Muốn…… Tôi sắp…… ra…… Đi ra…… A…… A…..” Phó Đống gầm lên một tiếng, cao trào đột nhiên dâng cao, toàn bộ bạch trọc đều phun ra ngoài, thành một vũng tán loạn trên ghế salon.

“Hô…… Hô……” Trong loa chỉ truyền tới tiếng thở dốc thô trọng của Liêm Thanh.

Phó Đống lười biếng cười một cái, vừa hưởng thụ cảm giác thoả mãn sau cao trào, vừa thả lỏng nói:

“Thật là thoải mái a……, Liêm Thanh, anh có sao không?”

“Hô…… Không…… Không tốt…… Hô……” Liêm Thanh đã ngay cả lời cũng nói không ra.

“Tôi thấy anh hay là vẫn nên đi tìm WC giải quyết nhanh đi.” Phó Đống thản nhiên nói xong liền cúp điện thoại.

Mà bên kia, Liêm Thanh khóc không ra nước mắt trước tiếng tút tút dài vang lên, miệng câm nín muốn lập tức thổ huyết. Bảo bối của hắn thật thật quá tàn nhẫn mà, cư nhiên cứ như vậy bỏ mặc hắn, liếc xuống hạ thân đã sưng thành một đoàn, đũng quần còn mơ hồ ướt một mảng dịch thể…… Rốt cuộc nên xử lý thế nào mới không bị người khác nhìn ra a……

“Ha ha ha……” Mà bên này, Phó Đống không nhịn được cất tiếng cười to, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng, Liêm Thanh khúm núm khép chặt chân, dáng vẻ chật vật che dấu đũng quần đi viếng WC có bao nhiêu thảm. Cuối cùng thì cừu hận một tuần bị ép ăn chay cũng được báo……

Hừ hừ, Phó Đống cho tới bây giờ luôn là người có thù tất phải trả !

-HOÀN-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro