BẮT CÓC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thanh Phong

Thể loại: Hiện đại, SM, cao & dày H, ngược thân, 1×1

Hệ liệt: Cảnh sát tam bộ khúc (bộ 1)

Nhân vật chính: Trần Nghị

Đào hố: Gia Linh

Editor: Mimi, Nhiên Nhiên Vi Vũ (phongkieudabac.net)

Beta: Mimi

-----

CHƯƠNG 1

Tiếng cước bộ nặng nề liên tục quanh quẩn tại tầng hầm.

Một người đàn ông chầm chậm bước về phía Trần Nghị.

Lúc này, cậu ta thân trên mặc áo sơmi trắng toát, nửa người dưới hoàn toàn trần trụi, nằm yên bất động trên mặt sàn đầy bùn đất bẩn thỉu và lạnh lẽo.

Hai mươi bốn tuổi đầu, vừa mới tốt nghiệp học viện cảnh sát không đến hai năm, nhờ vào biểu hiện đặc biệt ưu tú, Trần Nghị được điều tới tổ hình sự. Thế nhưng trong một lần truy đuổi tội phạm giết người hàng loạt, cậu đã mắc phải sai lầm, kết quả bị thượng cấp cưỡng chế bắt nghỉ việc trong vòng một tháng.

Bởi vì tâm tình buồn bực cho nên Trần Nghị đã đi uống vài chén rượu, chẳng ngờ cuối cùng lại bị người bỏ thuốc mê, cứ thế mà rơi vào ma trảo của tên bắt cóc. Trần Nghị có ngoại hình tuấn mỹ lại mạnh mẽ, thân thể thon dài cân đối giống như một chú hươu sao tràn trề nhựa sống, làn da màu tiểu mạch thoạt nhìn dẻo dai săn chắc vô cùng, trên thân đều là cơ bắp dạt dào sức trẻ. Đối với đàn ông mà nói, cậu chính là con mồi thượng đẳng nhất.

Người đàn ông kia từng bước tiến về phía Trần Nghị đang hôn mê bất tỉnh, vươn tay tách rộng hai bắp đùi cậu ta, sau đó vừa mơn trớn vuốt ve, vừa thưởng thức ngắm nhìn cấm địa non mề ẩm ướt mê người nọ. Đó là nơi mà đàn ông thích đùa bỡn nhất.

Mấy tiếng đồng hồ trước, nơi tư mật chưa một ai động chạm vào ấy đã lọt vào tay người đàn ông này, bị gã trêu đùa suồng sã, triệt để tước đoạt tôn nghiêm mà hung hăng súc ruột vô số lần, mãi đến khi chỉ còn nước trong chảy ra mới ngừng hẳn lại.

Kế tiếp, tất nhiên là một màn gian dâm lăng nhục, sau khi kết thúc nơi ấy còn bị nhét những thứ khiến người ta đặc biệt mất thể diện vào.

Cho tới bây giờ, hậu huyệt của Trần Nghị vẫn chưa hết sưng đỏ và đau rát.

Tuy rằng con mồi rơi vào trạng thái hôn mê khiến cho cả quá trình thiếu đi lạc thú, thế nhưng người đàn ông tin tưởng những trải nghiệm sắp tới sẽ kích thích vô cùng.

Gã lấy ra năm sáu quả trứng rung thô ráp to bằng ngón tay cái, bôi loạn chất dịch làm trơn lên, sau đó cẩn thận nhét vào huyệt khẩu còn chưa khép chặt của người kia.

“Ưm…” Giữa lúc hôn mê, Trần Nghị chỉ cảm thấy khó chịu mà rên nhẹ một tiếng. Dược hiệu cực mạnh của thuốc mê khiến cho cậu không cách nào tỉnh lại được.

Người đàn ông chuyên chú tiến hành động tác của mình, cho đến khi nhét hết sáu quả trứng rung vào trong cơ thể Trần Nghị mới thôi.

Nhìn huyệt khẩu mê người vẫn đang sưng đỏ lại gắt gao cắn chặt sáu sợi dây điện, gã bất chợt mỉm cười.

Sau đó, gã lấy ra hai cái quần lót bằng da chuyên dùng để điều giáo (*).

(*) Điều giáo: dạy dỗ huấn luyện cơ thể quen với SM

Cái thứ nhất có tạo hình rất kỳ lạ, giống như mấy cái dây lưng kết hợp với vài vòng thép. Trước tiên người đàn ông luồn phân thân của Trần Nghị vào trong một cái vòng, tiếp theo lại cẩn thật đẩy hai tiểu cầu bên dưới vào một cái lỗ được tạo thành bởi hai vòng tròn giao nhau. Sau đó, gã điều chỉnh đường kính những vòng tròn này, khiến cho chẳng những phân thân của Trần Nghị bị bó chặt, mà hai khối cầu tròn trĩnh kia cũng một phải một trái mà lủng lẳng ở bên ngoài.

Dây đai nối liền với vòng thép buộc ở gốc phân thân được kéo về phía sau, mang theo một vòng tròn đường kính rộng chừng 7cm vừa vặn đặt ở vị trí của cúc huyệt. Dây da hai bên theo tự nhiên mà tách rộng hai cánh cánh mông nó đang co kéo, để lộ cấm địa thần bí sâu kín giữa kẽ hở đẹp mắt kia. Sau cùng người đàn ông dùng một sợi dây lưng, móc hết đầu nối của đai da cả trước cả sau, rồi buộc ngang thắt lưng Trần Nghị.

Nhìn vào huyệt khẩu lủng lẳng sáu sợi dây điện với đủ sắc màu ở giữa hai cánh mông săn chắc đang bị đai da tách rộng, gã vừa ý nở nụ cười, cầm cái quần lót bằng da thứ hai lên.

Phần sau của chiếc quần này rất giống một cái khóa trinh tiết (*) dành cho hậu huyệt. Bất quá, lỗ khóa được thiết kế khá đặc biệt, sau khi mặc vào người còn có thể thay đổi những đạo cụ nhét vào hậu môn. Người đàn ông cân nhắc một chút, chọn một que rung cỡ vừa, sau đó nhồi đầy huyệt khẩu đáng thương còn đang ngậm đầy dây điện nọ.

(*) khóa trinh tiết: 1 cái quần có gắn dương cụ giả, có khóa, người mặc không tự cởi ra được.

Nửa trước của đạo cụ này là một lớp vải, bên trong có năm cái vòng bằng da, có thể cố định phân thân của người mặc, còn chức năng điều chỉnh độ căng - chùng của vòng từ phía bên ngoài. Phía trên lớp vải chỗ gần bụng dưới có một cái khóa kéo nho nhỏ, chỉ cần mở ra là phân thân người mặc lập tức được phơi bày. Đáy mắt người đàn ông lóe ra một thứ quang mang cuồng dã, gã cắm một que mát xa niệu đạo vào đỉnh đầu phân thân của Trần Nghị, sau đó khóa tất cả bảy, tám cái khóa trên bộ đạo cụ da này vào.

Kể từ lúc ấy, những đạo cụ này giống hệt như tầng da thứ hai gắt gao bao bọc lấy hạ thể của Trần Nghị, chỉ để lộ hai tiểu cầu tròn tĩnh ở bên ngoài. Mà chất liệu da đặc biệt dai bền và chắc chắn của những đạo cụ này, có thể đảm bảo Trần Nghị tuyệt đối không thể tự mình gỡ xuống được.

Quang mang chứa đầy dã tính xấu xa lại một lần nữa lóe lên nơi đáy mắt người đàn ông, gã cởi bỏ chiếc sơmi trắng trên người Trần Nghị, khiêng cậu lên xe, lái về mục tiêu thứ hai mà gã đã định sẵn trong tâm tưởng.

“Trò chơi săn mồi… chính thức bắt đầu.”

***

Khi Trần Nghị từ từ khôi phục ý thức, cậu chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, ngay sau đó, toàn thân dâng lên một cảm gíac rất khác thường.

“Ư…” Khó chịu rên nhẹ một tiếng, cậu cố hết sức mở mắt, thế nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen như mực.

“Tại sao… A…” Phần da thịt mẫn cảm ở hai đầu nhũ và tiểu cầu bên dưới hạ thân truyền đến từng hồi đau buốt rất nhỏ. Trần Nghị giãy dụa định ngồi dậy, nhưng ngay sau đó liền phát hiện tay mình đã bị trói ở sau lưng. Mặt khác, những bộ vị vốn đã tê dại sau khi bị tra tấn một thời gian dài, lại bởi vì những động tác này của cậu mà dấy lên đau đớn cực kỳ rõ rệt.

Trần Nghị nhất thời cứng ngắc cả người, cậu cảm nhận được vách tràng đang bị một thứ gì đó kích thích mãnh liệt, huyệt khẩu cũng bởi vì bị cắm cái gì đó mà truyền đến đau rát như muốn nứt ra. Đáng sợ hơn chính là bên trong phân thân cũng xuất hiện những tia đau buốt rất nhỏ kèm theo từng hồi tê dại, hiển nhiên cũng bị nhét những đạo cụ biến thái vào.

“Đáng chết…” Nhịn không được mà kẹp chặt hai chân, Trần Nghị còn chưa hiểu vì sao mình lại biến thành như vậy, đã tức thì cảm nhận được đau đớn kịch liệt truyền tới từ đầu nhũ và hai tiểu cần dưới hạ thân. Cậu mở to hai mắt, cố gắng nhìn cho rõ ràng, chính là sau khi minh bạch thì liền kích động vặn vẹo thân mình đồng thời chửi mắng không thôi.

Côn trùng! Vô số những con kiến lớn nhỏ và đủ loại côn trùng của nơi rừng hoang núi vắng đang bò trên thân thể trần trụi của cậu, điên cuồng cắn lên những vùng da thịt non mềm mẫn cảm nhất.

Kỳ thực nguyên nhân của chuyện này là do người đàn ông kia đã bôi nước đường lên cơ thể cậu, song Trần Nghị không biết được điều đó, chỉ có thể cuống quít mà lăn lộn trên mặt đất đầy lá rụng, đồng thời điên cuồng đá động hai chân.

Trong lúc giãy dụa, dường như một thứ gì đó bên trong cơ thể bị tác động vào, từng cơn chấn động mãnh liệt cứ thế đánh úp tới tiền liệt tuyến, khiến cho Trần Nghị bốc chốc rên rỉ không ngừng.

Cậu biết mình phải đi khỏi nơi này, đến có một chỗ có người để cầu xin giúp đỡ…

Lắc lư thân thể cố gắng đứng lên, Trần Nghị tận lực kìm nén cảm giác đau buốt khi bị hàng trăm con kiến cắn cùng với sự tra tấn và kích thích kịch liệt nơi hạ thể. Tiếp đó cậu lảo đảo từng bước đi về nơi có vài tia sáng mơ hồ mà mắt thường nhìn thấy được.

“Hô… Ưm…” Cảm giác chấn động áp bách nơi tiền liệt tuyến tựa hồ càng lúc càng mạnh liệt, phân thân bị buộc chặt bên trong quần lót da từ từ sung huyết đến phát đau, và cả những rung động mơ hồ vừa tê dại lại vừa thống khổ bên trong niệu đạo, tất cả đều mang đến loại ảo giác như thể liên tục muốn xuất tinh.

Dọc đường, Trần Nghị đi một quãng lại ngã một cái, thân thể trần trụi không biết đã bị cây cối cào xước để lại bao nhiêu vết thương nhỏ li ti. Nhưng hiện tại, điều này đã không còn quan trọng, cậu đang quay cuồng giữa loại tra tấn mãnh liệt của việc phát sinh khoái cảm nhưng lại vô pháp đạt tới cao trào. Ở thời điểm này, ngay cả việc bị kiến cắn cũng nhanh chóng mang tới cho cậu một loại khoái cảm cực kỳ biến thái…

Rõ ràng trời đêm ở vùng núi vô cùng lạnh lẽo, thế nhưng Trần Nghị lại đổ đầy mồ hôi, yết hầu không bị khống chế liên tục phát ra thanh âm rên rỉ cực khổ và những tiếng thở dốc liên hồi.

Vất vả chạy một hồi lâu mới nhìn thấy một ngôi biệt thự ở phía đằng xa, Trần Nghị vui mừng không sao tả siết, chẳng biết lấy được sức lực từ đâu mà nghiêng nghiêng ngả ngả chạy tới nơi, dùng bả vai húc mạnh vào cánh cổng tòa nhà.

“Có ai không… Tôi cần giúp đỡ, có ai không…”

--------------------

CHƯƠNG 2

Cậu tận lực lắc lư cơ thể, muốn mượn rung động trên người để lắc cho đám kiến rớt xuống. Nhờ vào ánh đèn từ hành lang hắt tới, cậu thấy vô cùng rõ những con sâu xấu xí đang không ngừng bâu trên da thịt mình, thậm chí còn có những vật thể đen dài hệt như con đỉa bám dính lên đầu nhũ bên trái. Vì thế, cậu cuống quít ma sát thân thể trần truồng của mình vào vách tường, muốn đem những vật thể kia vứt xuống.

Song vật thể giống như con đỉa nọ không hề rơi xuống, trái lại hai đầu nhũ trước ngực cậu lại bị cọ sát đến sưng đỏ cả lên.

‘Cạch’.

Cửa mở ra, một người đàn ông diện mạo rất bình thường xuất hiện. Nhìn thấy cậu, vẻ mặt đối phương vô cùng ngạc nhiên.

Trần Nghị nhớ đến bộ dạng của mình, khuôn mặt anh tuấn nhất thời đỏ rực.

“Tiên sinh, giúp đỡ một chút, tôi bị kẻ gian tập kích… Mở cửa cho tôi được không?”

Người nọ ngẩn ra, vội vàng để cho Trần Nghị vào nhà.

“Thật cảm ơn anh.” Trần Nghị cảm kích nói lời đa tạ, cố hết sức tiêu sái mà bước vào nhà, không hề chú ý tới ánh mắt đang đặt ở giữa hai chân mình cửa người đàn ông nọ. Người kia tựa hồ đang chăm chú nhìn vào hai tiểu cầu bị thắt đến căng lên, theo từng bước đi mà đong đưa qua lại của cậu, tròn trịa vô cùng.

“Vì sao cậu lại thành ra cái dạng này?” Người đàn ông bắt đầu giúp Trần Nghị gỡ đống côn trùng đang bu trên người xuống.

“Tôi cũng không biết… Khả năng là bị bỏ thuốc mê… Ưm…” Tay người nọ chụp lên một con kiến lớn ngay trên đầu nhũ bên phải, Trần Nghị vì thế xấu hổ rụt vai, “Tiên sinh, có thể phiền toái anh gỡ dây thừng trên tay tôi ra không? Sau đó, tôi sẽ tự mình xử lý…”

“Được, tôi đi lấy kéo.” Người đàn ông xoay người bước vào phòng trong, vừa đi vừa nói, “Sao cậu lại gặp phải loại đỉa hút máu này? Chờ một chút, tôi giúp cậu xử lý, cứ cố tình để vậy sẽ bị nhiễm trùng.”

Trần Nghị không trả lời, chấn động bên trong cơ thể bất chợt tăng lên càng thêm kịch liệt, khiến cho cậu tựa như mắc nghẹn, cặp chân thon dài không tự chủ mà kẹp chặt lại, dần dần cúi gập thắt lưng xuống.

Người đã ông tựa hồ không chú ý đến tình trạng kì lạ của Trần Nghị, cắt dây thừng trói chặt hai tay cậu ra, sau đó để cậu ngồi lên trên ghế sofa.

“Ngồi một chút đi, trước tiên cậu uống chén nước, tôi đi lấy hòm thuốc tới giúp cậu xử lý vết thương do đỉa hút máu gây ra.”

Trần Nghị quả thật cảm thấy hơi khát, vì thế liền uống hết chén nước.

Nhưng động tác ngồi xuống này lại làm cậu cảm thấy dị vật cắm trong hậu huyệt càng tiến sâu vào cơ thể hơn. Thứ kia gần như đã đâm tới điểm mẫn cảm rồi, vì thế cậu vội vàng định đứng lên, song lại bị người đàn ông ấn ngồi xuống ghế.

Tuyến tiền liệt không nặng không nhẹ bị công kích một cú, sống lưng Trần Nghị nhất thời mềm nhũn, cả người ngồi phịch xuống ghế sofa, không cách nào bảo trì tư thế nghiêm chỉnh như lúc trước.

“Đừng đứng lên nha, tôi giúp cậu xử lý miệng vết thương.” Người đàn ông hoàn toàn không để ý đến những giọt mồ hôi đang không ngừng túa ra cùng với nhịp hô hấp bất thường của đối phương, động tay phủi đám côn trùng trên thân thể cậu xuống, mở hòm thuốc lấy thuốc bột và dụng cụ y tế ra.

Trần Nghị lúc này thật sự là có nỗi khổ mà không thể nói nên lời, chỉ đánh nhìn người kia cầm nhíp và một đống thuốc bột chẳng biết có công dụng gì, bắt đầu xử lý con đỉa trên đầu nhũ trái của cậu.

Nhíp kim loại lạnh như băng chạm vào đầu nhũ mẫn cảm, Trần Nghị căng thẳng cả người, liều mạng cắn răng nhịn xuống tiếng rên rỉ suýt nữa tràn ra khỏi miệng.

Sau khi con đỉa xấu xí khó coi bị gắp đi, đầu nhũ sưng đỏ dựng thẳng của Trần Nghị liền chảy xuống một sợi tơ máu rất nhỏ, thoạt nhìn thực sự mê người.

Người đàn ông nọ lại tiếp tục giúp Trần Nghị xử lý những chỗ bị đỉa cắn khác, chính là, khi anh ta bảo cậu tách chân ra, câu lại vội vàng từ chối.

“Nhưng chỗ này của cậu có ba con đỉa nha, nếu không mau xử lý nó rồi xoa thuốc, nhất định sẽ bị nhiễm trùng.” Người đàn ông nghiêm túc nói.

Trần Nghị cũng từng nghe tới chuyện bị nhiễm trùng, thế nhưng ở dưới ánh đèn sáng chói trong nhà cậu mới biết, chính mình hiện tại đang mặc một cái quần lót bằng da chuyên dùng để điều giáo, chỉ thấy trong các bộ phim đen. Bây giờ người kia lại bảo cậu mở rộng hai chân, để bộ vị tư mật nhất phơi bày ngoài không khí…

Chần chừ một hồi lâu, Trần Nghị miễn cưỡng tách mở hai chân mình.

Giữa hai bắp đùi rộng mở, hai tiểu cầu bởi vì tiền liệt tuyến bị kích thích liên tục mà thoạt nhìn căng tròn như sắp nứt ra. Bên trên bộ vị non tơ phấn nộn ấy thế nhưng lại có ba con đỉa đen xì bám chặt, Trần Nghị nhìn vào mà cảm thấy từng trận bất an.

Người đàn ông dịch chuyển bàn tay hướng về nơi đó, Trần Nghị nhất thời chấn động toàn thân, khẽ hỏi, “Anh đang làm cái gì!?”

“Tôi muốn xác định rõ vị trí rồi mới xuống tay, đừng nhúc nhích.”

Trần Nghị không biết đây có phải là ảo giác của bản thân hay không, dù sao cậu vẫn cảm thấy người đàn ông đang tận lực vuốt ve xoa nắn hai tiểu cầu tròn trịa giữa cặp chân mình. Phải mất gấp đôi thời gian tìm kiếm thông thường, anh ta mới bắt ba con đỉa kia ra.

Chờ khi tay người đàn ông nọ rời đi, Trần Nghị tức khắc khép chặt hai chân lại, kinh ngạc phát giác toàn thân mệt mỏi đến không còn chút sức lực nào.

“Anh…” Vừa sợ, vừa giận mà nhìn người nọ, Trần Nghị khẩn trương khi thấy đối phương lại một lần nữa định duỗi tay với tới vùng giữa hai chân mình.

“Tôi giúp cậu tiêu độc.” Người đàn không chút thiện ý mỉm cười, đem bông băng thấm đẫm ô xỳ già chà sát lên da thịt non mềm yếu ớt của cậu.

“A…” Trần Nghị không ngừng hút vào từng ngụm lãnh khí, đau đến hai mắt trợn trừng, nhưng không cách nào ngăn cản động tác chà sát ở hai nhũ điểm và những chỗ bị thương khác của đối phương, chỉ có thể liều mạng mà gào thét.

“Cậu xem, bị cắn nghiêm trọng thế này, sưng lên hết cả rồi.” Một bên vuốt ve quai hàm cậu, một bên lại nhéo nhẹ đầu nhũ non mềm kia, người đàn ông lộ ra ánh mắt chứa đầy quang hưng phấn đến lạ lùng.

“Buông tay! Tôi là cảnh sát… Mau buông tay…” Trần Nghị phẫn nộ mắng, chính là thanh âm lại rất chênh vênh. Không xong, liên tục bị kích thích khuấy động vào điểm mẫn cảm, hiện giờ cậu hoàn toàn vô pháp chống cự lại khoái cảm mà bàn tay người đàn ông này mang tới.

“Cậu là cảnh sát? Cảnh sát mà lại có loại trang phục này sao?” Ngón tay cái của người nọ lướt ra phía sau, cách lớp quần da, dùng sức đè lên vị trí hậu huyệt của đối phương.

“Làm cái… Đừng chạm vào…” Chấn động như sóng triều theo thao tác của người đàn ông đánh úp vào thân thế, Trần Nghị khó chịu nhíu mày.

/Vi Vũ lồng tiếng/ “Làm cái… Đừng CHỈ chạm vào…” :))))))

“Bên trong mông cảnh sát sẽ cắm mấy thứ đồ loạn thất bát tao này sao? Phải không?” Người đàn ông vừa cười vừa nói, thò tay vào ngăn kéo dưới bàn, lấy ra một cuộn băng dính.

“Anh muốn làm gì? Không được làm bậy, tôi thật sự là cảnh sát…” Trần Nghị thấy người nọ bắt đầu cột hai chân mình lại thì căng thẳng kêu lên.

“Tôi sợ sau khi dược hiệu hết tác dụng, cậu sẽ vùng vẫy chống cự, trói chặt một chút vẫn an toàn hơn.” Người đàn ông nghiêm túc nói, đồng thời đem hai chân Trần Nghị một trái một phải vắt lên tay vịn sô pha, mắt cá chân thì dùng băng dính cố định nơi chân ghế, đầu gối được đặc biệt quấn thêm mấy vòng nhằm dán chặt trên tay vịn.

Hai tay Trần Nghinh cũng bị băng keo quấn chặt, rồi dùng dây thừng buộc vào cái giá đỡ của bức rèm ở đằng sau chiếc sofa. Như vậy, cho dù dược hiệu không còn, Trần Nghị cũng đã biến thành miếng thịt bò trên thớt, mặc người hiếp đáp, vô pháp làm ra bất cứ phản kháng gì.

Trong suốt quá trình bị trói lại, thân thể Trần Nghị bởi vì dược tính phát huy công hiệu mà không có sức chuyển động, chỉ biết lớn tiếng chửi rủa đối phương. Cho đến khi người đàn ông nọ hoàn thành toàn bộ công việc của mình, cậu vẫn không ngừng rống giận và gào thét.

--------------------

CHƯƠNG 3

“Ồ, cậu cũng thật có sức sống nha… Nói như vậy, hẳn là còn có thể ăn thêm đồ vật lớn hơn nữa đi?”

“Đi chết đi! Tôi cảnh cáo anh, lập tức thả tôi ra…”

Người đàn ông không thèm đếm xỉa đến cậu, tự tay tháo mở cái khóa mật mã ở phía sau chiếc quần da, rút cây gậy mát xa khỏi hậu huyệt.

Thanh âm Trần Nghị nghẹn lại, dị vật đang chấn động không ngừng giống như động tác bài tiết mà trượt ra ngoài cơ thể, cúc hoa vì thế không tự chủ được dùng sức co rút liên hồi.

“Pục!”

Theo một thanh âm dâm mĩ rất nhỏ, dị vật vùi sâu trong cơ thể gần ba tiếng đồng hồ được rút ra, Trần Nghị há miệng thở dốc, bụng dưới nhanh chóng quặn thắt từng hồi. Cảm giác muốn bắn tinh nhưng không tài nào làm được khiến cậu khó chịu, thấp giọng rên rỉ thành tiếng.

“Cảnh sát sẽ vì dị vật cắm ở mông bị rút ra mà rên rỉ như vậy sao?” Người đàn ông cầm cây mát xa đang rung động quét lên trên má Trần Nghị. Hỗn hợp của dịch ruột non, tinh dịch cùng chất bôi trơn làm hoen ố gương mặt thoạt nhìn vô cùng anh tuấn của cậu.

Chưa hết căm phẫn trừng mắt nhìn người nọ, Trần Nghị đã phải kinh hãi khi thấy vật thể từng nhét trong hậu huyệt mình: một đạo cụ màu da người, đường kính khoảng 2 đến 3 cm, dài 10cm, khi phát rung sinh ra thứ âm thanh đáng sợ, còn có một đống bạch dịch đục ngầu tựa như tinh dịch dích đầy bên trên…

Lúc cậu hôn mê đã bị kẻ nào xâm phạm?!

Đại não Trần Nghị hỗn loạn hết trận này đến trận khác, không bao lâu sau đã khôi phục lại bình thường. Cậu cảm giác được ngón tay người đàn ông kia đang đặt giữa lớp cơ vòng (*), nhẹ nhàng vào ra. Chính là, hình như ngoại trừ ngón tay gã ta, còn có thứ gì khác nữa đang bị vách tràng kẹp lấy.

(*) Cơ vòng: cơ ở … tiểu cúc hoa bé nhỏ -.-

“Đừng chạm vào tôi… Cái gì vậy…”

“Đó là dây điện của mấy món đồ chơi ở trong cơ thể cậu, thứ mà tôi muốn bỏ vào còn chưa chạm tới người cậu đâu!”

Đồ chơi ở trong cơ thể…

“Lấy ra! Lấy hết mấy thứ kia ra…” Trần Nghị gào thét, xúc cảm tê dại truyền ra ngày một sắc nét dần, khiến cho cậu cảm giác càng thêm rõ rệt về đống dây điện của máy rung bên trong cơ thể.

“Lấy ra sao?” Người đàn ông nghiền ngẫm cười cười, ngón trỏ đang cắm trong tiểu huyệt khẩn trương co rút lại kia, lập tức càn rỡ mà khuấy động.

“Đừng… Bỏ tay ra…” Trần Nghị như thú hoang bị vây khốn, gầm nhẹ mấy tiếng.

“Hừ hừ.” Người đàn ông rút ngón tay, chậm rãi kéo dây điện ra.

Sáu quả trứng rung ở trong cơ thể theo đó mà chuyển động, toàn thân Trần Nghị run lên, vừa động một chút , một dòng nhiệt lưu từ vùng bụng dưới đã mãnh liệt lan tràn. Chính là luồng nhiệt khí này không cách nào phát tiết, chỉ có thể chảy ngược xuống hai tiểu cầu đã căng phình kia.

Người đàn ông rút một quả trứng rung ra, giơ món đồ chơi tràn đầy tình thú đang kịch liệt chấn động này tới trước mắt Trần Nghị, sau đó dùng băng dính dán lên ngực trái của cậu. Kế tiếp gã rút thêm một quả nữa, dán lên đầu nhũ còn lại của đối phương. Trần Nghị liên tục chửi rủa, đem toàn bộ lời lẽ thô tục mà cậu biết phun ra hết một lần, thận chí sau khi người nọ lấy nốt bốn quả trứng rung còn lại ra, cậu vẫn không ngừng mắng chửi.

Dịch thể ướt át theo trứng rung chảy ra ngoài, dính vào bắp đùi trong, hạ thể bị quần da bao bọc cũng vì thế mà ẩm ướt một trận.

Người đàn ông cởi cái khóa nhỏ ở vùng bụng dưới của cậu, kéo xuống, để lộ ra đầu ống mát xa cắm ngay bên trong niệu đạo. Lỗ nhỏ trên đỉnh phân thân Trần Nghị liên tục đóng mở, thế nhưng chỉ có thể chảy ra một chút dịch lỏng trong suốt. Mà Trần Nghị, sau khi nhìn thấy phân thân mình cũng bị cắm những thứ loạn thất bát tao, cơ hồ đã không còn tìm được ngôn tử nào để mắng chửi nặng lời hơn nữa.

Mắt thấy người đàn ông nọ định đem bốn quả trứng rung kia nhét vào phía trước, Trần Nghị nhắm chặt hai mắt, cưỡng ép chính mình hạ thấp khí độ bản thân, nói, “Tiên sinh, dừng tay, tôi không phải là đồng tình luyến ái… Thả tôi ra, tôi cam đoan sẽ không truy cứu những việc anh làm.”

Người đàn ông thoáng nhướn mày, nhìn biểu tình không cam chịu của Trần Nghị. Đáp án duy nhất chính là, gã đem hai quả trứng rung dán lên hai tiểu cầu tròn trịa của đối phương, một quả nhét vào bên mép bao quy đầu, còn một quả để ngay trước đầu que mát xa niệu đạo thò ra phía trên linh khẩu. Sau đó gã kéo cái khóa trở về trạng thái ban đầu.

“Không chơi GAY hay không thích SM cũng không quan trọng, tôi sẽ khiến cho cậu, từ nay về sau chỉ - có - thể - bị - chơi - đùa - cái - mông.”

“Mẹ kiếp! Mày thực sự chán sống rồi, tao tuyệt đối sẽ bắt mày để trừng trị theo pháp luật…” Trần Nghị hô hấp dồn dập, chỉ có thể phát ra những tiếng chửi bới mơ hồ. Bởi vì đồ vật cắm trong niệu đạo ở phân thân bị chấn động của trứng rung kích thích không ngừng, mà cậu đau đến đổ mồ hôi lạnh, không những thế, còn có một loại khoái cảm quỷ dị nảy sinh, liên tục xuyên thấu tới tận sống lưng.

Người đàn ông nheo mắt, cười khẩy một tiếng.

“Đó là chuyện sau này, hiện tại…” Gã lôi phân thân cường tráng của mình ra, đổ chất bôi trơn lên trên, bắt đầu dùng ngón tay đâm chọc cúc hoa Trần Nghị.

“Thằng khốn, mày dám… A—-”

Giống như bị một cây gậy sắt to lớn đâm xuyên qua hậu huyệt, Trần Nghị nhịn không được mà hét lên, thân thể vô lực không cách nào chống cự, chỉ có thể thừa nhận cảm giác thống khổ tựa hồ bị xé rách này.

“A… a… a… Đáng chết, mau đi ra… Đau quá… Ư…”

Người đàn ông như đang đóng cọc, rút ra cắm vào liên tục không ngừng. Trần Nghị đau đớn kêu gào thảm thiết, ngoài sự khuất nhục và mất thể diện về mặt tinh thần ra, cảm giác nội tạng bị va chạm, vách tràng bị chèn ép, cơ vòng phải chống đỡ đến cực điểm, khiến cho cậu thống khổ không sao tả xiết.

Tính khí thô to của nam nhân ra vào càng thêm mãnh liệt, dùng sức mà sáp nhập. Hơn nữa, trọng lượng của gã cũng đè ép vào từng cú thúc, khiến cho xương chậu và sống lưng Trần Nghị phải chịu đựng một áp lực cực lớn. Đầu tiên cậu đau đến kêu cha gọi mẹ, sau đó là khổ sở rên rỉ, cuối cùng chỉ đành cắn chặt răng cầu nguyện gã kia mau mau kết thúc, và chính mình sẽ không bị nhiễm bệnh tật gì.

Trong phòng luẩn quẩn những tiếng da thịt va chạm cùng thứ thanh âm ướt át dính nhớp của chất bôi trơn phát ra theo từng động tác đẩy đưa. Trần Nghị rên rỉ gào thét khiến cho đối phương phi thường thỏa mãn. Vì thế, khi thấy cậu càng về sau càng kìm nén không chịu phát ra âm thanh, gã bắt đầu bất mãn điều chỉnh góc độ sáp nhập, dùng sức va chạm tới vị trí của tuyến tiền liệt sâu trong cơ thể đối phương.

“Ư… a, không…” Khoái cảm mãnh liệt đánh bay sự tự chủ của Trần Nghị, cậu kiềm lòng chẳng đặng mà phát ra những tiếng rên rỉ mềm mại và cao vút. Chú ý tới điểm ấy, cậu mãnh liệt kháng cự lại loại cảm giác này, “A… Đừng… Đừng đụng vào nơi đó…”

“Nơi đó là nơi nào? Cảnh sát đại nhân, thích bị đâm vào mông sao?” Người đàn ông càng thêm dùng sức thúc mạnh, dùng đầu đỉnh thô kệch của mình ma sát lên tiền liệt tuyến đối phương. Cùng lúc đó, gã cảm nhận được vách tràng của người dưới thân càng thêm thắt chặt, huyệt khẩu của cậu ta cũng run rẩy mà co rút từng hồi.

“Khốn nạn, ưm… Đừng đụng… Đừng tiếp tục đâm vào nơi đó…” Khoái cảm vô pháp kháng cự làm cậu thở gấp liên hồi, giọng nói theo đó mà trở nên mơ hồ đứt quãng. Phân thân phồng lên dưới quần da càng thêm sung huyết, song kiểu gì cũng không thể bắn tinh, khoái cảm vì thế đã biến thành một loại giày vò tra tấn.

“A… a… Cởi ra… A…”

Không để ý đến rên rỉ của Trần Nghị, người đàn ông một lèo phát tiết hết dục vọng của mình, đem dịch thể bắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cậu. Gã rút phân thân ra, cầm lấy món đồ vừa rồi định bụng mang ra sử dụng.

“Kế tiếp, cắm cho cậu cái này.”

Ánh mắt bị khoái cảm tựa như sương mù che lấp, song Trần Nghị vẫn thấy rõ món đồ trong tay của gã ta, nhất thời gương mặt cậu hiện lên một kia kinh hãi.

--------------------

CHƯƠNG 4

Đó là một cây gậy rung cỡ lớn, tạo thành từ bốn viên bi tròn nối liền vào nhau, đường kính viên nhỏ nhất ước chừng 2cm, viên lớn nhất tới 6cm, chiều dài khoảng 25cm. Trần Nghị bất hạnh căn bản không dám tưởng tượng tiếp nữa.

Thứ đạo cụ vốn chỉ thấy ở những bộ phim đen cư nhiên được dùng lên người mình, nghĩ thế, cậu liền hoảng hốt giãy giụa không thôi.

“Không… đừng…”

“Đây là đồ tốt nha, viên bi thô to này vừa vặn đè lên tiền liệt tuyến của cậu, những vị trí tiếp xúc với cơ vòng còn có thể thay đổi độ rung nhằm giúp cậu mát xa, như vậy mới làm cho máu huyết dễ dàng lưu thông. Cái này tổng cộng có 7 nấc cường độ, có thể xem như một dụng cụ súc ruột tuyệt vời…” Người đàn ông cười cười, tựa hồ rất quen thuộc mà giới thiệu.

“Mẹ nó, mày thực sự quá biến thái! Đồ tốt như thế sao không giữ lại tự dùng đi!” Cả người Trần Nghị căng thẳng, nhưng thân thể vẫn hư nhuyễn vô lực đến kiệt cùng, chỉ có mấy đầu ngón tay miễn cưỡng lắm mới có thể động đậy được.

“Tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào cái mông dâm đãng của cậu nha~” Người đàn ông đổ một đống chất bôi trơn lên mông cậu, lướt ngón tay tới tiểu huyệt sưng đỏ do vừa bị chính mình càn quét qua, cẩn thận bôi bôi miết miết, sau đó mới chậm rãi nhét cây gậy mát xa vào.

“Mẹ kiếp, không… đừng… đau…”

Huyệt khẩu vừa bị hung hăng xâm phạm, lại một lần nữa bị dị vật đâm xuyên, Trần Nghị một mặt chật vật chống đỡ, mắt khác bật ra những tiếng rên rỉ đau đớn cực kỳ.

Hai viên bi đầu tiên trên gậy tiến vào rất thuận lợi, nhưng đến viên thứ 3 có đường kính tận 6cm, người đàn ông cố thử vài lần, song vẫn không thể đẩy vào trong được. Trần Nghị bởi vì động tác này của gã mà đau đến mắng chửi không ngừng.

Người nọ thở dài một tiếng, ngay tại thời điểm Trần Nghị cho rằng chính mình đã được buông tha, gã lại bất ngờ giữ chặt thắt lưng cậu, điều chỉnh tư thế một chút, nâng bổng cậu lên, dự định ấn cả cậu và cây gậy rung đang cắm trong hậu huyệt xuống mặt ghế salon bên dưới.

Ý thức được chủ định của gã, Trần Nghị kích động la to, “Dừng tay, tôi… không thể… sẽ hỏng mất… đừng…”

Người đàn ông không đếm xỉa tới tiếng kêu gào của Trần Nghị, chậm rãi buông lỏng lực đạo đang nâng đỡ đối phương ra, để trọng lượng cơ thể cậu tự đè ép cây gậy mát xa tiến sâu vào hậu huyệt.

“A a a—-” Khi vật thể thô to ấy phá bỏ phòng vệ của cơ vòng mà tiến vào bên trong cơ thể, Trần Nghị thê thảm gào lên, “Đau… đau quá… Nứt ra rồi…”

Nghe thế, người nọ cúi đầu kiểm tra một chút, quả thực đã nứt ra rồi. Nếp nhăn nơi hậu huyệt bởi vì hoàn toàn không chống đỡ nổi mà căng ra, còn có vài chỗ ri rỉ mấy sợi tơ máu rất nhỏ.

“Không nghiêm trọng, bị đâm nhiều lần thì sẽ quen thôi.” Gã vừa nói vừa đem phần còn lại của cây gậy mát xa đẩy sâu vào, kế đó, một lần nữa móc chặt cái khóa nhỏ trên quần da, triệt để ngăn không cho Trần Nghị có cơ hội rút bỏ dị vật.

Trần Nghị đau đến không thốt nên lời, mà dòng khoái cảm bộc phát như sóng triều ban nãy cũng hoàn toàn biến mất.

Người đàn ông nọ khẽ cười, nhân lúc đối phương đau đến thất thần, liền nhét một cái đạo cụ thoạt nhìn như miếng bọc hàm (*) vào trong miệng cậu.

(*) Miếng bọc hàm: làm bằng nhựa dẻo nhằm bảo vệ hai hàm răng không cho va đập vào nhau (chú thích hình), đạo cụ này gồm 2 miếng, nhét vào miệng để cho đối tượng không ngậm miệng lại được.

Kế đó, gã dung phân thân thô to dính đầy dịch ruột non và chất bôi trơn của mình, cứ thế đâm chọc vào cái miệng nhỏ nhắn không cách nào ngậm lại của cậu.

Trần Nghị bị trói trên ghế sa lông đã hơn tám tiếng, nước bọt cùng tinh dịch từ khóe miệng chảy xuống không ngừng, trên người in hằn những dấu vết nhuốm đầy sắc dục của đàn ông. Thứ dịch thể dính nhớp màu trắng đục bám đầy trên mặt, trên ngực, trên bụng và cả bên trong bắp đùi cậu. Mà bên dưới chiếc quần da cậu bị ép phải mặc, vẫn luôn truyền tới những thanh âm chấn động rè rè của máy rung.

“…Đề tôi đi WC… Xin anh…” Không biết đã van nài người nọ bao nhiêu lần, Trần Nghị sắp nhịn không nổi nữa rồi.

Người đàn ông đang ngồi một bên thong thả dùng cơm, nghe thế thì chậm rãi buông bát đũa, đi đến bên cạnh cậu.

“Muốn đi WC sao? Cũng được. Nhưng trước hết cậu tự an ủi cho tôi ngắm đi.”

Dứt lời, gã cũng không đếm xỉa đến vẻ mặt bối rối của Trần Nghị, tiếp tục ăn cơm.

Một lát sau, Trần Nghị tựa hồ không thể nhịn thêm được nữa, chỉ đành lúng ta lung túng thấp giọng nói, “Tôi biết rồi.”

Người đàn ông nở nụ cười, cởi khóa quần da dưới hạ thân Trần Nghị, sau đó lại bởi vì hỗn hợp của dịch thể, mồ hôi và chất bôi trơn gần như đã dán chặt lớp quần vào da thịt, mà chầm chậm lột ra. Gã nhìn cây gậy mát xa thật lớn cắm trong tiểu huyệt ở giữa hai cánh mông run rẩy của đối phương, vươn tay cởi bỏ trói buộc trên tay và phân thân cậu.

Xong xuôi, gã cũng không vội rút ống mát xa niệu đạo ra, ngược lại bưng một cái gương thay quần áo có chiều cao ngang mặt tới, đặt ở đối diện với ghế sô pha, để Trần Nghị có thể tậm mắt nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình.

“Ngài cảnh sát, thử nhìn dáng vẻ của mình một chút, soi gương rồi tự an ủi đi.”

Người đàn ông chậm rãi rút ống mát xa niệu đạo ra, cầm tay Trần Nghị đặt lên phân thân của cậu.

Trần Nghị bởi vì phẫn nộ mà nhất thời thở hổn hển, nhưng cậu không thể không lựa chọn con đường sống duy nhất này, đành liếc mắt về phía chiếc gương lớn ngay trước mặt mình.

Người trong gương hệt như một tiểu thụ biến thái trong phim gay, tinh dịch dính đầy người, linh khẩu đã hoàn toàn mở ra, hai tiểu cầu bên dưới bị vòng thép bó buộc, cặp chân mở rộng dán chặt lên tay ghế salon, còn có một đạo cụ tình thú thô to cắm ở bộ vị giữa hai bắp đùi…

“Nếu cậu không tự xử, vậy thì việc đi tiểu chỉ còn cách dùng ống thông mà thôi.” Người đàn ông nhẹ nhàng miết ngón tay qua đầu linh khẩu, “Nhét vào từ chỗ này, sau đó cắm thẳng tới bàng quang…”

Đây chính là một lời đe dọa trắng trợn, Trần Nghị chỉ đành cứng ngắc mà bắt đầu tự xoa nắn phân thân mình.

Người nọ tỏ ra hài lòng, thoải mái ngồi xuống bên cạnh cậu, ánh mắt mang theo một ngọn hỏa diễm hừng hực như thiêu như đốt, nhìn chằm chằm vào biểu tình nhục nhã thống khổ lại pha lẫn khoái cảm dâng trào của đối phương.

Sau mấy phút đồng hồ, Trần Nghị bật ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, dục vọng bị kìm nén đã lâu rốt cuộc đạt tới cao trào. Một lượng lớn tinh dịch bắn tung tóe xuống mặt sàn, lên ngực và bụng cậu, cứ thế liên tục nhiều lần mà không hề ngừng lại.

Đúng vào lúc ấy, người đàn ông nọ mở cây mát xa ở cường độ tối đa.

“A a a…” Trần Nghị không khống chế được từng hồi rên rỉ của mình, cao trào lần thứ hai lại ập đến, tiền liệt tuyến bị kích thích liên hồi, khoái cảm dâng cao khiến cậu liên tục xuất tinh.

Sau khi phóng thích ngót nghét 10 lần, dịch lỏng bên trong cơ thể tiết ra càng ngày càng ít, Trần Nghị từ giữa dư âm của cao trào chuyển dần sang thống khổ, phân thân đã không còn gì để bắn vẫn run rẩy không ngừng.

Bổng nhiên, Trần Nghị hốt hoảng trợn tròn con mắt, phát ra một tiếng gào thét thảm thiết vô cùng. Bởi vì người đàn ông nọ vừa bật mở chức năng chích điện cường độ rất nhỏ của gậy rung.

“A—”

Ngay giây tiếp theo, một dòng nước tiểu màu vàng không cách nào khống chế phun thẳng ra từ đầu đỉnh phân thân cậu

--------------------

CHƯƠNG 5

Trần Nghị bị giam tại tầng hầm của ngôi biệt thự đã một tuần.

Ngoại trừ cuối tuần, người đàn ông kia không xuất hiện vào một khoảng thời gian nhất định nào cả. Có khi gã chỉ đến vào buổi tối, có lúc lại xuất hiện đột ngột giữa ban ngày, cũng từng phát sinh tình huống bất chợt ly khai. Vì thế cho nên cậu phỏng đoán, hẳn là gã có một công việc bận rộn nhưng không theo quy luật.

Cậu vẫn luôn có ý định chạy trốn, hoặc muốn nắm bắt thời cơ khống chế người đàn ông kia rồi mang cho pháp luật trừng trị!

Thế nhưng đối phương lúc nào cũng cẩn thận vô cùng. Tầng hầm không có cửa sổ, ngay cả lỗ thông hơi cũng không có, chỉ có một cái quạt gió rất nhỏ. Cánh cửa ngăn cách căn phòng với không gian bên ngoài được làm bằng sắt, hơn nữa, cho dù ở dưới tầng hầm, tay chân Trần Nghị vẫn bị trói buộc bằng đủ loại hình cụ, rõ ràng người đàn ông này phi thường thận trọng.

Trần Nghị được học cách phá khóa ở trường cảnh sát, cậu cũng đã từng thử bỏ trốn vài lần, song, bởi vì hai tay luôn bị trói ra phía sau, cho nên không có cách nào mở ba cái khóa phong bế cánh cửa. Cuối cùng cậu đành phải từ bỏ hy vọng, thừa nhận bản thân vô pháp tự mình thoát khỏi căn hầm này.

Trong bảy ngày ngắn ngủi ở nơi đây, Trần Nghị nếm trải hết mọi khuất nhục cùng tra tấn phi thường thống khổ. Thân là một người đàn ông, thế nhưng lại bị một gã đàn ông khác giam cầm cưỡng bức, ngay cả cấm địa mà chính mình và bạn gái cũng chưa từng đụng tới lại bị gã điên cuồng xỏ xuyên, còn phải chịu đựng sự đùa bỡn của đủ loại đạo cụ biến thái, Trần Nghị đã hận đến mức chỉ muốn băm nát đối phương ra ── Đáng tiếc, sau khi bị cưỡng chế nghỉ việc, cậu không còn được mang theo súng, bằng không cậu tuyệt đối sẽ nổ súng bắn vỡ đầu gã khốn kia!

Nằm sấp trên mặt sàn xi măng lạnh lẽo như băng, Trần Nghị nhẫn nại chịu đựng chấn động liên tục bên trong cơ thể.

“Tuy rằng làm vách tràng mềm mại chơi sẽ rất thích, nhưng là cúc huyệt rộng ra thì sẽ không thích nữa đâu, những lúc tôi không ở đây, cậu nên luyện tập co rút một chút đi.”

Người đàn ông kia đã nói như thế, sau đó nhét vào cơ thể cậu hai quả trứng rung cường độ nhẹ, tiếp xúc chặt chẽ với lớp cơ vòng. Chấn động cùng với luồng điện rất nhỏ luôn luôn kích thích cơ vòng co rút theo bản năng, khiến cho Trần Nghị cả ngày đều chỉ có thể kẹp chặt cái mông lại.

Sau đó, khi người đàn ông xuất hiện, nơi vừa khôi phục tráng thái khít chặt sẽ bị tàn nhẫn tách mở ra một lần nữa. Bản thân Trần Nghị sau khi triệt để tiếp nhận thú tính của gã, liền bị súc ruột và đặt ống thông nước tiểu.

Ngoài cửa sắt vang lên tiếng mở khóa, cơ bắp trên thân Trần Nghị bắt đầu căng thẳng. Chính là, ngày hôm qua cậu đã thành công đạp cho gã kia một cước, vì thế hôm nay liền bị đeo lên còng cổ còng tay, khóa chặt xuống mặt đất, vô pháp chống nửa thân trên dậy, chỉ có thể bảo trì tư thế quỳ rạp trên mặt đất này.

Không cách nào quay đầu để nhìn thấy động tác của gã đàn ông nọ, thế nhưng cậu có thể cảm nhận được đối phương vừa ngồi xổm xuống bên cạnh mình.

Gã tháo mở lớp quần da, để cúc huyệt đã chịu đủ loại tàn phá ở sâu giữa hai cánh mông đang được vòng thép tách rộng, triệt để phơi bày trước mắt, mị thịt đỏ tươi ngậm chặt dây điện màu hồng, thoạt nhìn dị thường mê hoặc.

“Không… Buông…” Hai tay bị còng da trói chặt ở phía sau, Trần Nghị bắt đầu giãy dụa khi người đàn ông chạm vào hậu huyệt của mình.

Kéo dây điện ra ngoài, hai quả trứng rung to bằng ngón tay cái được bao phủ bởi hỗn dịch của đàn ông cùng với dịch ruột non cũng được rút ra. Theo từng đợt co rút của huyệt khẩu, một dòng chất lỏng trong suốt còn ấm nóng bên trong cơ thể Trần Nghị lập tức chảy tràn.

Người đàn ông nâng thắt lưng Trần Nghị lên cao, bắt cậu đổi thành tư thế quỳ trên mặt đất. Ngón tay gã hung hăng tiến nhập vào huyệt khẩu đang không ngừng co rút theo từng nhịp thở của đối phương.

“Ô…” Thân thể giãy dụa muốn nhích về phía trước, tựa hồ định trốn tránh động tác đẩy đưa ngón tay của người đàn ông, Trần Nghị thống khổ bật ra một tiếng rên rỉ.

Mặc kệ đây là lần thứ bao nhiêu, cảm giác ghê tởm cùng chán ghét vẫn làm cho cậu tức giận đến toàn thân run rẩy.

“Cậu xem đi, đã thực mềm mại rồi…” Giữa thanh âm ướt át phát ra khi ngón tay khuấy đảo bên trong hậu huyệt, người đàn ông tóm lấy dây xích nối với còng tay Trần Nghị, kéo mạnh ra sau, cường thế cưỡng ép cậu đưa mông lại gần, để ngón tay gã tiến vào sâu hơn nữa.

Ngón tay đảo loạn bên trong cơ thể, lại thêm mị thịt ẩm ướt mẫn cảm đã bị trứng rung kích thích mấy tiếng đồng hồ, Trần Nghị dán sát cái trán xuống nền xi măng lạnh lẽo, cắn răng nhẫn nhịn cảm giác hỗn độn của thứ khoái cảm biến thái đan xen cùng với sự khuất nhục và tâm lý ghê tởm buồn nôn.

“Ưm…”

Ngón tay người nọ chạm đến vị trí tiền liệt tuyến, khoái cảm giống như một dòng điện mãnh liệt đâm xuyên qua xương sống, Trần Nghị vì thế mà bật ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào khó nhịn.

“Lúc trước, khi bị tôi đâm còn nói tôi là biến thái, hiện tại lại có thể phát ra thanh âm đáng yêu như vậy, cảnh sát tiên sinh, bây giờ cậu lắc mông rất giống mấy thằng trai bao mà cậu hay bắt đấy.” Nói xong lời lăng nhục này, gã thô bạo đẩy đưa hai ngón tay mình, thỉnh thoảng lại tách rộng hai tay khiến cho huyệt khẩu đối phương không ngừng co rút. Những thanh âm hết sức dâm mỹ vang lên, rồi luẩn quẩn mãi dưới tầng hầm.

Có điều, lần này không dùng tay để đùa bỡn tới mấy tiếng đồng hồ như trước nữa, người đàn ông nhanh chóng rút tay ra.

Trần Nghị thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó lại càng thêm kinh hãi.

Người đàn ông cầm một cây gậy bằng cao su lớn, màu đen, đường kính khoảng 3cm, bôi loạn chất làm trơn lên rồi đặt ngay tại cúc hoa đang sưng đỏ của đối phương.

Trong nháy mắt ấy, xúc cảm nơi hạ thể giúp cho Trần Nghị nhận ra, trên bề mặt cây gậy cao su to lớn kia phủ đầy những khối tròn quỷ dị. Khi người đàn ông từ từ gia tăng lực đạo, cậu liền giãy dụa muốn lao về phía trước, đồng thời phát ra những tiếng rên rỉ bi thảm khôn cùng.

“Đừng… Thằng khốn! Dừng tay, buông ra…”

Hai chân quỳ rạp trên mặt đất không ngừng động đậy, da thịt non mềm yếu ớt liên tục ma xát trên nền xi măng, Trần Nghị bởi vì sợ bị thứ kinh khủng kia tiến vào cơ thể mà vặn vẹo thân mình, hòng phản kháng lại áp lực phía sau.

Người đàn ông thử vài lần, hình cụ cao su thô lớn đều bởi vì giãy dụa của đối phương mà trượt ra ngoài huyệt khẩu. Gã bất mãn, một phen nắm lấy phân thân cùng hai tiểu cầu bị vòng thép thắt chặt nơi gốc đùi Trần Nghị, ra sức mà nắm bóp.

Bộ vị yếu ớt nhất của đàn ông cứ như thế mà rơi vào ngược đãi, Trần Nghị nhịn không được bắt đầu kêu la thảm thiết.

“A ── Buông tay, đau quá… A a… Đau…”

“Còn lộn xộn nữa sẽ bóp cho hỏng luôn, biết chưa?” Kéo lấy tính khí và hai tiểu cầu yếu ớt của đối phương, gã buông lời đe dọa, thành công khiến cho Trần Nghị không dám tùy tiện giãy dụa nữa.

Vật thể cứng rắn được bao phủ bởi những khối tròn rõ nét từng chút từng chút cắm sâu vào trong cơ thể, Trần Nghị nhíu chặt lông mày, bởi vì khó chịu mà thở hổn hển.

Người đàn ông cứ như vậy, một tay nắm lấy chỗ yếu hại của cậu, tay kia thong thả đẩy đưa hình cụ cao su một cách nhịp nhàng

--------------------

CHƯƠNG 6

“Ư… Đáng chết… A ưm…” Trần Nghị khó chịu mà rên rỉ. Những viên tròn thật nhỏ mang tới cho huyệt khẩu một sự tra tấn và kích thích cường đại, khiến cậu càng lúc càng vô thức thắt chặt cơ vòng. Mặt khác, thứ kia không những công kích mị thịt bên trong, còn ma xát vào tiền liệt tuyến, tạo ra khoái cảm mạnh mẽ khiến cậu vô pháp khắc chế từng hồi thở dốc của mình.

Người đàn ông quan sát thấy phản ứng của Trần Nghị, chậm rãi thay đổi tần suất đẩy đưa, bàn tay đang thô lỗ nắm lấy phân thân cậu, cũng bắt đầu nhẹ nhàng ve vuốt.

“A… Ưm ư…” Trong khoái cảm ngập tràn cùng những tiếng thở dốc đầy áp lực, đỉnh đầu phân thân đang dựng thẳng của Trần Nghị dần dần rỉ ra một chút dịch thể.

“Mở rộng chân ra đi, tôi sẽ làm cậu thoải mái hơn.” Nhẹ lay đẩy đưa hình cụ bằng cao su thật lớn, người đàn ông dùng thứ thanh âm tràn đầy hấp dẫn mà thấp giọng nỉ non.

Hình cụ thô to khẽ chạm vào điểm mẫn cảm, sau đó lại ngừng đẩy đưa, khoái cảm đang dâng trào đột nhiên dừng khựng, Trần Nghị thống khổ nhíu mày, bật ra một tiếng chửi mắng giữa hai hàm răng cắn chặt.

“Xuống địa ngục đi… Tên biến thái…”

Dưới tình huống không hề báo trước, hình cụ cao su được rút ra bên ngoài mấy cm, lại bị người dùng sức đâm sâu vào trong cơ thể Trần Nghị, những viên tròn sắc nét hung hăng ma xát trên tuyến tiền liệt ở sâu tận cùng. Vô số viên bi thật nhỏ mang đến vô hạn xúc cảm mãnh liệt không thôi.

“A!”

Trần Nghị trừng lớn con mắt, thanh âm như nghẹn ứ tại yết hầu, đạt tới cao trào ngay trong tay của người kia.

“Hừ hừ, cảnh sát Trần, mông cậu trời sinh chính là muốn bị người khác đâm.” Nở một nụ cười dâm đãng, gã dùng dịch thể dính nhớp trên tay bôi lên lồng ngực đang phập phồng vì thở dốc của đối phương.

“Mày chết đi…” Cậu cắn răng, vung chân đá vào bên hông của gã, nhưng lần này lại không thành công. Người nọ một phen tóm được chân của đối phương, đặt lên vai mình, khiến Trần Nghị chật vật mà nghiêng người nằm trên mặt đất, bày ra một tư thế nhục nhã vô cùng.

“Góc độ rất vừa vặn, thử xem tư thế này có thể làm cho cậu sung sướng hay không nhé.” Ánh mắt của người đàn ông dừng lại nơi huyệt khẩu còn chưa thể khép chặt kia, gã thò tay lấy phân thân của mình ra.

Phát hiện ý đồ của đối phương, Trần Nghị bật ra mất tiếng trầm thấp ở dưới yết hầu, điên cuồng đá động hai chân, song lại bị gã dễ dàng khống chế.

“Không, dừng lại, tên biến… A!!!!”

Tư thế này vô pháp co rút hậu huyệt, Trần Nghị nhắm mắt cắn răng, tận lực nhịn xuống đau đớn cùng tra tấn vì bị xâm phạm một lần nữa.

Người đàn ông làm vận động pít-tông, mà trong miệng cũng không ngừng vũ nhục cậu.

“Cảnh sát Trần, cậu biết không, thời điểm tôi cắm vào thân thể cậu, những nếp gấp ngoài cửa huyệt sẽ bị đẩy sâu vào trong, mà lúc rời khỏi, ngay cả mị thịt cũng được kéo ra ngoài, một màu hồng nhạt thật là dâm đãng…”

Oán hận trừng mắt nhìn gã, Trần Nghị chịu đựng thống khổ nơi hạ thể, đồng thời trào phúng đối đáp lại:

“Tao chỉ biết mày giống hệt những mô tả về tội phạm cường bạo biến thái mà tao đã học, bởi vì tự ti cực độ cùng bóng ma tâm lý khi còn nhỏ, cho nên mới muốn dùng thứ giữa hai chân và hành vi bạo lực để chinh phục người khác… Hơn nữa, người như mày, tám phần là lúc bé đã từng bị ai đó cưỡng bức đi?”

Người kia nheo lại mắt, im lặng không nói, chính là mạnh mẽ rút ra rồi lại hùng hổ đâm vào, để Trần Nghị cảm giác được rõ ràng hơn sự đau đớn cùng cực như bị xé rách theo từng va chạm. Cuối cùng gã đem tất cả dịch thể bắn vào bên trong cơ thể cậu.

Chậm rãi xử lý xong xuôi cho chính mình, người nọ đứng lên, thình lình đá một cước vào giữa hai chân Trần Nghị. Đau đớn mà kêu thảm một tiếng, cậu co rúm người lại như một con tôm.

“Thật cao hứng khi cậu còn có tinh thần mắng chửi người khác, hôm nay chúng ta chơi trò khác đi.”

Trần Nghị bị đưa tới một gian phòng khác trong biệt thự. Nhìn thấu ý đồ vừa thoát khỏi tầng hầm liền muốn chạy trốn của đối phương, người đàn ông dùng dây câu cá buộc chặt phân thân và gốc tiểu cầu của cậu, nếu Trần Nghị thật sự bỏ chạy, sợi dây tinh tế mà dai bền này thậm chí có thể cắt đứt da thịt mỏng manh.

Trong gian phòng kia có đủ loại hình cụ, người đàn ông đem hai tay vốn đang bị trói sau lưng của Trần Nghị buộc lên một cái xích sắt rủ xuống từ trần nhà, chính mình thì đi tới cạnh một cái bệ tam giác ở giữa phòng, chọn ra vài cái gậy rung mát xa cỡ lớn từ vô số đạo cụ tình ái chất đầy trên giá, còn cố ý để Trần Nghị nhìn thấy rõ ràng.

Đầu tiên là một cái hình cụ có kích thước và màu sắc mô phỏng tính khí chân thực của đàn ông, chiều dài khoảng hơn hai mươi cm, bề mặt có những đường gân, không cần tưởng tượng cũng biết bị vật thể như vậy xâm phạm sẽ khủng bố biết nhường nào. Vì thế sắc mặt Trần Nghị nhất thời trắng bệch.

Tiếp theo Trần Nghị nhìn thấy một cây gậy mát xa có kích thước tương đương với phân thân cậu, thoạt nhìn rất bình thường, thế nhưng sau khi mở chốt lại có góc độ cùng tốc độ rung động đến đáng sợ. Cậu không khỏi nhớ tới vách tràng đã bị giày vò thống khổ của mình.

Dụng cụ thứ ba có chiều dài ước chừng năm, sáu cm, bề mặt phủ đầy những viên tròn quái dị, còn có một vòng lông như là lông cừu quấn chặt lên. Trần Nghị cảm giác được những tiếng gào thét rất nhỏ đến không thể nghe thấy đang cuồn cuộn tại yết hầu, nhịn không được bắt đầu giãy dụa.

Chính là, khi cậu thấy rõ hình cụ cuối cùng, thiếu chút nữa đã hôn mê ngay tại trận.

Một cái dương cụ giả uớc chừng bảy cm, gắn đầy những sợi tua dài đến gần ba mươi cm, trên đỉnh còn có một hình cầu to bằng nắm tay của một người đàn ông trưởng thành. Đây thực sự là một hung khí có khả năng triệt để phá hoại cơ thể con người.

Người đàn ông mở cái hòm tam giác ra, đem bốn đạo cụ chuẩn bị đầy đủ, sau đó cởi bỏ cái quần da mà Trần Nghị đã mặc bảy ngày nay, dắt cậu tới bên cạnh hòm gỗ.

“Đi lên.”

Trần Nghị trừng mắt nhìn lỗ tròn trên bề mặt cái hòm tam giác, hiển nhiên hiểu được nếu mình ngồi lên sẽ có kết cục như thế nào, vì vậy nhất quyết không chịu tiến thêm một bước. Nếu không phải đầu kia của sợ dây câu đang nằm trong tay gã đàn ông nọ, cậu nhất định bỏ chạy tức thì.

Đột nhiên, người đàn ông dùng sức kéo dây câu cá, Trần Nghị nhịn không được kêu thảm một tiếng, ngay sau đó máu tươi tích giọt nhỏ xuống mặt sàn.

“Cảnh sát tiên sinh, tôi cảnh cáo cậu, mông cậu bị tôi đâm nhiều ngày như vậy, hiển nhiên có thể thừa nhận thống khổ khi bị cưỡng ép phải mở ra, thế nhưng cái này mà bị dây câu cắt lìa khỏi cơ thể thì liền vô phương cứu chữa, nghĩ cho kỹ đi.”

Trần Nghị thống khổ gập thắt lưng, đau nhức nơi hạ thể khiến cho cậu cảm nhận được rằng, bộ vị trọng yếu nhất của đàn ông kia thực sự sẽ bị cắt xuống.

Vì thế cho nên, trước khi cái tên đáng hận này kéo dây câu một lần nữa, cậu liền khuất phục.

Cái hòm gỗ hình tam giác kia cao hơn so với tưởng tượng của cậu. Tuy rằng Trần Nghị ước chừng cao tới một mét tám mươi, bước lên cũng thực miễn cưỡng, phải kiễng mũi chân mới có thể gian nan ngồi lên được. Một góc phía sau của hòm gỗ lõm vào, tựa hồ muốn đem hai bắp đùi hãm sâu xuống để hai chân được tách rộng ra.

---------------------

CHƯƠNG 7

Trước tiên người đàn ông dùng dây câu trói chặt gốc phân thân của Trần Nghị, sau lại đem sợi dây đó cố định tại cái vòng sắt trên mặt hòm gỗ, kế đó kéo một sợi xích sắt đem cố định hai tay cậu ra sau phần đuôi của cái hòm, mắt cá chân hai bên trái phải thì bị khóa vào vòng sắt ở dưới đáy.

Gã áp chế nửa thân trên của Trần Nghị, dùng một cái xi lanh thật lớn hút đầy chất bôi trơn rồi bơm vào huyệt khẩu đang khẩn trương co rút của đối phương.

“Ưm…” Một lượng lớn chất lỏng lạnh như băng được đưa vào trong cơ thể, Trần Nghị thoáng chốc nhíu chặt lông mày.

“Kẹp chặt một chút nha, hiện tại mà chảy hết, lát nữa không có chất bôi trơn, vách tràng có bị thương tôi cũng không dừng lại đâu.” Nói đoạn, gã lại rót vào thêm ba trăm cc nữa, dùng ngón tay cẩn thận bôi loạn lên bề mặt cơ vòng, cho đến khi lượng chất lỏng hoàn toàn thấm ướt bên trong Trần Nghị.

Bảo Trần Nghị ngồi xuống, người nọ dùng dây câu cá buộc chặt hai đầu nhũ của đối phương, hợp với dây xích nối vào còng cổ, đồng loạt móc lên móc sắt lủng lẳng trên trần nhà. Kể từ đó, Trần Nghị chỉ có thể dựng thẳng nửa thân trên ngồi tại hòm gỗ, không cách nào nhúc nhích được.

Bắp đùi rắn chắc do nhiều năm rèn luyện của cậu gắt gao bám chặt trên tấm ván gỗ dốc nghiêng, cậu phải hao tổn một lượng khí lực rất lớn mới có thể ngăn thân thể mình trầm xuống, tránh bị chỗ lõm ở góc sau của tam giác làm tổn thương. Song động tác này khiến cho hậu huyệt của cậu mạnh mẽ co rút, không cách nào thả lỏng để giảm bớt đau đớn mà những hành vi tra tấn sắp tới có khả năng tạo ra.

Hài lòng thưởng thức biểu tình khẩn trương, sợ hãi cùng phẫn nộ đan xem của người nọ, gã đàn ông cầm điều khiển từ xa lên, tùy tiện vặn vặn hai cái.

Hòm gỗ truyền đến chấn động khiến cho Trần Nghị phải tuyệt vọng, cậu căng cứng thân thể chờ đợi tra tấn sắp diễn ra.

Dị vật lạnh như băng rục rịch nhô lên, đặt ngay chính giữa tiểu huyệt, không ngừng đâm tới.

Trần Nghị cố gắng dựng thẳng sống lưng, ý đồ giảm bớt áp lực, nhưng hậu huyệt đã chịu đủ giảy vò cùng lăng nhục kia cơ bản vô pháp chống đỡ được sức công phá từ máy móc. Trong lúc nhất thời, cậu có cảm giác huyệt khẩu dần dần bị nới rộng ra.

“A… Ư…” Mồ hôi bắt đầu đổ, hô hấp của Trần Nghị trở nên dồn dập, cậu bật ra những tiếng rên rỉ đầy áp lực và khó chịu.

Vật thể thô to cứng rắn đem tiểu huyệt cưỡng chế mở rộng, nhưng lại vô pháp tiến vào, cứ thế chặn ngoài cửa huyệt, bị chất dịch trơn ướt từ trong cơ thể người nọ chảy ra, thấm đẫm.

Hậu huyệt liên tục bị dày vò, tạo ra cảm giác khiến Trần Nghị không khỏi co rút vách tràng theo bản năng. Mà vật thể kia cứ chậm rãi nhô lên, theo mỗi lần co rút của cậu lại tiến vào sâu hơn một chút… Năm phút đồng hồ trôi qua, Trần Nghị cảm thấy chính mình bị kéo giãn đến muốn nứt ra, mà theo như cậu cảm giác được, cái thứ quá mức thô to kia còn chưa triệt để tiến vào.

“… Dừng lại… sắp nứt… A a a ──”

Ngay trong nháy mắt cậu mở miệng gào thét dẫn đến cơ vòng thả lỏng, người đàn ông nọ liền ấn vào một cái công tác nào đó, vật thể cứng rắn kia đột nhiên mạnh mẽ đâm lên, thô bạo khai phá cúc huyệt, sáp nhập vào sâu trong trực tràng. Cảm giác đau đớn mãnh liệt này khiến cho Trần Nghị không ngừng kêu rên thảm thiết.

Chính là, đạo cụ thô to cứng rắn ấy chiếm cứ một không gian bên trong cơ thể, làm da thịt non mềm bị chèn ép cùng cực, đồng thời đè lên tiền liệt tuyến của cậu, phân thân phía trước bởi vậy mà bắt đầu chảy ra dịch thể trong suốt.

Dưới tình huống bị dị vật thô to xâm nhập, Trần Nghị đau đớn đến mức vô pháp kẹp chặt hai chân, toàn bộ sức nặng của thân thể rơi xuống đáy chỗ lõm trên hòm. Ván bỗ nâng đỡ hai tiểu cầu, khiến chúng một trái một phải tách rời ra, đồng thời bề mặt trơn bóng của tấm ván cũng bám chặt vào hai cánh mông săn chắc của cậu. Bởi vì sức nặng thân thể, cúc huyệt liền trầm xuống, nuốt vào một đoạn còn chưa sáp nhập hết của vật thể cứng rắn kia…

“A… a… a…”

Thưởng thức biểu tình thống khổ của Trần Nghị, người đàn ông lần mò sờ soạng vào kẽ mông cậu, miết quanh huyệt khẩu đang cắn chặt dị vật, hài lòng mà vỗ vỗ mông của đối phương.

“Chỉ chảy một ít máu, trước tiên dạy dỗ cái miệng này của cậu một chút, sau rồi chúng ta sẽ đổi sang cái khác.”

Cùng lúc người nọ nói ra lời này, thứ hung khí đáng sợ bên trong cơ thể Trần Nghị bắt đầu di chuyển. Những đau đớn thống khổ mà nó mang đến cơ hồ đoạt đi năng lực tự hỏi của cậu, càng bi ai hơn chính là, ngay tại lần đầu tiên công kích, bởi vì tuyến tiền liệt bị ma xát kịch liệt, cho nên dịch thể trắng xóa nhất thời tiết ra, nhanh chóng ngập tràn trước mắt…

- ”A… a… A ── ”

Tiếng rên rỉ thống khổ tràn đầy quyến rũ của người đàn ông bị ngược đãi không ngừng quanh quẩn bên trong căn phòng.

Nếu có thể, Trần Nghị thực không muốn làm cho gã vừa ý, càng không muốn thỏa mãn thú tính biến thái của đối phương, nhưng là vách tràng đã thừa nhận đến cực hạn rồi, huống hồ, người đàn ông trước mặt cũng không để những bộ vị mẫn cảm khác của cậu được yên.

Sau khi hai đầu nhũ của Trần Nghị bị dây câu buộc chặt, chịu đủ loại đùa bỡn, còn bị người tàn nhẫn xỏ khuyên rồi kẹp máy rung vào. Sự giày vò của cái cảm giác đau đớn tê dại tựa như bị cả ngàn con kiến cắn xé, khiến cho Trần Nghị thống khổ đến muốn nổ tung. Kế tiếp, người đàn ông kia lại chuyển mục tiêu qua phân thân cậu, dùng đủ loại hình cụ ngược đãi bộ vị mẫn cảm yếu ớt này. Cuối cùng, khi Trần Nghị đau đến lệ nóng tràn mi, gã liền mỹ mãn mà cười lớn.

Bị bắt ngồi trên cái hòm gỗ tam giác tra tấn này đã ba ngày, mỗi ngày cậu chỉ có năm tiếng để nghỉ ngơi lấy sức.

Trong năm tiếng này, người đàn ông nọ sẽ cho cậu đi xuống bức ép cậu hoạt động thân thể đã cứng đờ, cho cậu ăn cơm, thay cậu dẫn nước tiểu và vệ sinh thân thể, xoa thuốc trong ngoài hậu huyệt. Sau đó, khi cậu khôi phục được chút tri giác từ trong tê dại, gã lại ép cậu trèo lên thứ hình cụ tàn khốc kia một lần nữa.

Sau ba ngày, toàn thân Trần Nghị đều là những dấu vết của ngược đãi từ roi vọt và sáp nến. Cổ họng cậu đã khản đặc, thế nhưng những tiếng rên rĩ thê lương vẫn không hề gián đoạn.

Hung khí thô ráp xấu xí to bằng nắm tay của một người đàn ông trưởng thành ra vào giữa hai bắp đùi cậu, máu tươi cùng chất bôi trơn theo từng hoạt động đẩy đưa của hình cụ mà tràn ra. Trong khi đó, phân thân cũng chịu không ít giày vò tàn phá vẫn bị người nọ nắm chặt trong tay, đầu đỉnh sưng đỏ còn bị một ống rung thoạt nhìn như chuỗi hạt châu có đường kính 0.8 cm cắm vào, thỉnh thoảng bạch dịch tràn lại ra sau vài lần kích thích của dị vật…

“Nhìn cái này đi. Cảnh sát sao? Cảnh sát sẽ vì bị đâm mông cùng với thông niệu đạo mà bắn tinh sao?” Xoay tròn que rung ở niệu đạo, người đàn ông cắn mút đầu nhũ đã sưng đỏ vì tụ máu của đối phương.

“Không… Ưm… Tôi là cảnh sát… A a…” Tinh thần đã căng thẳng đến cực hạn, Trần Nghị mơ mơ hồ hồ bật ra vài tiếng rên rỉ, theo bản năng mà vặn vẹo thân thể, ý đồ né tránh đầu lưỡi của người kia.

Gã hưng phấn hôn lên cơ thể cậu, cởi bỏ trói buộc cho đối phương.

Tắt thứ đạo cụ tra tấn này đi, gã mở một cái lỗ bên hông hòm tam giác, tháo gốc của dị vật vẫn luôn đẩy đưa trong thân thể Trần Nghị ra khỏi đáy hòm. Vì thế dị vật thô to nọ vẫn còn lưu lại bên trong tiểu huyệt của cậu.

Đem Trần Nghị sức cùng lực kiệt xuống khỏi hòm gỗ, kế tiếp, gã đặt cậu vào một bồn tắm lớn ở trong góc phòng, cường ép đối phương quỳ rạp xuống, nhổm mông lên cao, rồi bắt đầu chậm rãi rút dị vật thật lớn kia ra.

“A a a a…” Khi cây gậy mát xa to bằng nắm tay ma sát qua tiền liệt tuyến, Trần Nghị không khống chế được mà thét lên, phân thân tức thì run rẩy rồi phun ra dịch thể trắng đục.

Huyệt khẩu giữa hai cánh mông vô pháp khép chặt, biến thành một cái động khẩu sưng đỏ mà ướt át dị thường, mơ hồ có thể thấy được cả mị thịt bên trong…

Dùng ngón tay thử sáp nhập vào hậu huyệt đối phương, người đàn ông phát hiện lực đàn hồi trên vách tràng cơ hồ đã biến mất, vì thế liền lấy một chai nhỏ từ trong túi áo ra.

“Không dễ gì tìm được một con mồi có ý chí mạnh mẽ như vậy, vứt bỏ thì thực đáng tiếc.”

Sau khi thì thào tự nhủ, gã tắm rửa sạch sẽ cho đối phương, đổ toàn bộ nước thuốc trong chai vào trong cơ thể cậu, sau đó mặc cái quần da lúc trước vào người Trần Nghị lúc này đã hoàn toàn không còn khả năng phản kháng.

Chính là, lần này bên trong quần da không nhét máy rung hoặc bất cứ hình cụ nào, mà là mấy sợi dây thép mỏng manh giống như sợi tóc. Đầu dây thép được cẩn thận mài bóng loáng, không có khả năng đâm bị thương người. Mấy sợi dây này men theo vách tràng nhanh chóng tiến sâu vào cơ thể Trần Nghị, mà bên ngoài huyệt khẩu sưng đỏ cũng bị buộc dây thép chằng chịt lên.

Lần này, người đàn ông để phân thân đáng thương của cậu lộ ra bên ngoài khóa kéo trên quần da, cũng không dùng đến bất cứ hình thức trói buộc nào.

Nhưng là, nhìn vào một tia thú tính lóe ra nơi đáy mắt người kia, những cực khổ mà Trần Nghị phải gánh chịu, xem ra còn chưa chấm dứt…

--------------------

CHƯƠNG 8

Sau năm ngày, khi người đàn ông lấy dây thép ra khỏi cơ thể Trần Nghị, mị thịt cùng với lớp cơ nơi huyệt khẩu bởi vì bị điện lưu kích thích liên tục bảy mươi hai tiếng đồng hồ, đã khôi phục tính đàn hồi, thậm chí còn khít chặt hơn so với lúc ban đầu.

Gã nắm lấy hai tiểu cầu căng trướng của cậu, vừa chế nhạo cười cợt vừa xoa xoa bóp bóp.

“Bị kích thích năm ngày nhưng lại vô pháp đạt tới cao trào… đã sưng thành như vậy rồi.”

Trần Nghị vô lực lắc đầu, thể lực đã sớm hao tổn hết.

Lúc này, hai tay cậu bị vòng da khóa vào cái cùm ở mắt cá chân, bên dưới bắp đùi nơi gần đầu gối có kẹp một cái gậy sắt, cây gậy này buộc chặt vào hai cái khuyên ở đầu nhũ, khiến thân thể cậu bị gập cong lên, hai đùi mở rộng thành hình chữ M đầy khuất nhục. Mà Trần Nghị lại hoàn toàn không thể vùng vẫy, bằng không hai vòng thép lạnh như băng kia bất cứ lúc nào cũng có khả năng xé rách đầu nhũ sưng đỏ trên khuôn ngực.

“Chỗ này của cậu rất tịch mịch đúng không? Muốn bắn lại không bắn được, hôm nay liền hung hăng chơi đùa với nó một chút đi.” Người đàn ông vừa nói vừa rút cái chốt đang lấp kín niệu đạo đối phương ra.

Trần Nghị sỡ hãi hít vào một hơi, thân thể cứng ngắc không gì sánh được, bất an mà nhìn người đàn ông vẽ loạn chất bôi trơn lên một cái ống thông niệu đạo.

Bởi vì gốc phân thân của Trần Nghị bị vòng thép buộc chặt, nên cho dù bị dùng những hình cụ kinh khủng vẫn ngang nhiên mà dựng thẳng lên. Sau khi người đàn ông dùng ngón tay xoa nắn vuốt ve đầu linh khẩu đối phương, liền cẩn thận cắm ống thông vào.

Một thời gian dài bị nhét dị vật vào niệu đạo khiến Trần Nghị hình thành một chút thói quen, cậu nhẫn nhịn cảm giác khó chịu, để mặc mồ hôi lạnh tích giọt, theo từng thớ cơ mà chảy xuống.

“Ưm…”

Sự xâm nhập của dị vật mang theo đau đớn và nóng rát đánh sâu vào trong cơ thể Trần Nghị, trong khoảnh khắc thứ kia chạm vào bàng quang, cậu nhịn không được thấp giọng bật ra một tiếng rên rỉ.

“Bắt đầu thích rồi?” Người đàn ông xoay tròn ống thông niệu đạo, khiến Trần Nghị đau đớn đến kêu lên thành tiếng, co quắp tứ chi theo bản năng để lộ phần mông ra nhiều hơn. Khi đó, gã mới hài lòng vỗ vỗ lên cánh mông cậu.

“Đây là tinh dầu dùng để điều giáo, bởi vì mức độ đậm đặc cho nên sau khi rót vào bàng quang, một khi rút ống thông niệu đạo ra, trừ phi dùng xi lạnh để hút, bằng không không có khả năng tự chảy ra ngoài.”

Nhìn vào biểu tình kinh hãi của đối phương, gã liền chậm rãi đổ thứ tinh dầu kia vào ống thông niệu đạo.

Ban đầu, Trần Nghị chỉ cảm thấy trong bụng mát lạnh một hồi, nhưng theo số lượng tinh dầu được rót vào càng lúc càng nhiều, cậu bắt đầu cảm thấy buồn tiểu, mà áp lực bàng quang phải thừa nhận cũng ngày một gia tăng.

Thanh âm thở dốc bật ra từ miệng Trần Nghị dần dần trở nên nặng nhọc.

Người đàn ông vuốt ve sáu múi cơ bụng trên thân thể cậu, đồng thời không chút lưu tình tiếp tục đổ tinh dầu. Mặc cho Trần Nghị thống khổ khàn giọng chửi mắng, cái bụng bằng phẳng của cậu bởi vì bàng quang tiếp nhận quá nhiều chất lỏng mà dần dần căng lên.

Trần Nghị thống khổ không gì sánh được, bắt đầu run run rẩy rẩy. Cảm giác buồn tiểu mãnh liệt làm cho bàng quang đau đớn cơ hồ muốn nứt ra, khiến cậu bật ra những thanh âm bi thảm như người giãy chết.

Cuối cùng đối phương cũng dừng lại. Gã chậm rãi rút ống thông niệu đạo ra một chút, đổi thành một cái xi lanh có chứa không khí, rồi đẩy pit tông tống không khí vào trong ống thông, sau đó rút ra.

Trần Nghị thở dốc, kinh hãi phát hiện bất kể cậu có cố gắng thế nào cũng vô pháp đẩy dịch thể chứa trong bàng quang ra bên ngoài.

“Anh… Anh làm cái gì…”

“Tác dụng của áp lực không khí a, có gì không ổn sao?” Người đàn ông dùng chất bôi trơn vẽ loạn lên hậu huyệt đối phương, hài lòng mà đẩy ngón tay vào, ”Rất chặt, nhưng quá chặt thì chơi lại không được vui, tôi giúp cậu thả lỏng một chút.”

Cảm giác xé rách vô cùng tàn khốc từ cơ vòng truyền tới, Trần Nghị nhất thời kêu lên, cúc huyệt không trải khuyếch trương thỏa đáng đã bị phân thân thô ráp của đối phương đột ngột xuyên xỏ. Đau đớn kịch liệt khiến huyệt khẩu không ngừng co rút, cấp bách bao bọc lấy cự vật nóng bỏng vừa mới sáp nhập kia.

“A a a a…” Tư thế khuất nhục này khiến cậu có thể thấy rõ phân thân của đối phương đang tiến vào trong cơ thể mình, càng đáng giận chính là người này một tay đè lên bụng cậu, tay còn lại vỗ vỗ phân thân cậu, khiến cậu thống khổ đến mức trước mặt tối sầm, không cách nào khống chế được những tiếng rên rỉ của mình.

Người đàn ông thỏa sức phát tiết dục vọng, tính khí thô to phun trào thể dịch nóng bóng bên trong Trần Nghị, song cũng không vội rút ra, cứ như thế vừa hưởng thụ khoái cảm khi phân thân được vách tràng chặt khít bao bọc, vừa lấy một cái ống cao su to nhét vào linh khẩu của đối phương.

Trần Nghị đau đến toát mồ hôi hột, nhưng bất cứ động tác nào cũng khiến cho đầu nhũ bị vòng thép kéo căng, vì thế cậu chỉ có thể trừng mắt nhìn ống cao su đỏ chói từng chút cắm sâu vào niệu đạo. Cảm giác khẩn trương và đau đớn khiến cậu co rút hậu huyệt theo bản năng, mang lại cho người trên thân càng nhiều khoái trá.

Điều khiến cho cậu bất an chính là phía cuối của ống cao su nối với một dây dẫn, đầu kia dây dẫn gắn vào một quả bóng căng hơi, hiển nhiên thứ này sẽ mang tới cho cậu không chỉ là những đớn đau hiện tại.

“Lại đây!”

Người đàn ông kéo đối phương xuống giường, cường thế ép buộc cậu bò sát trên mặt đất.

Bởi vì cổ tay và mắt cá chân bị trói vào nhau, vòng thép ở đầu nhũ lại nối liền với gậy sắt dưới đầu gối, cho nên Trần Nghị chỉ có thể cuộn người, chậm rãi di chuyển trên mặt đất.

--------------------

CHƯƠNG 9

Tư thế co gập thân mình này gây sức ép lên bàng quang, cậu vừa muốn đứng thẳng lên, hai đầu nhũ liền truyền tới cảm giác đau đớn như bị xé rách. Một cự ly ngắn ngủi có hơn trăm mét, nhưng lại khiến Trần Nghị phải cắn môi đến bật máu tươi.

Nam nhân vỗ vào mông và hai tiểu cầu của Trần Nghị, sau khi chứng kiến cậu đau mà chỉ có thể gập người rên rỉ, liền lấy ra một cái dương cụ giả thô to bề mặt chi chít những hạt tròn hệt như một trái khổ qua, giơ ra trước mặt đối phương:

“Dùng miệng liếm ướt nó đi, rồi tự mình ngồi lên.”

“…Không có khả năng…” Trần Nghị vừa thẹn vừa tức, thứ hình cụ tràn đầy kinh khủng và nhục nhã khiến cho mặt mũi cậu tối xầm

“A?” Người đàn ông dùng sức bóp vào quả bóng cao su đang nắm trong tay, Trần Nghị đột nhiên cảm giác được cái ống đang cắm trong phân thân lại căng lớn thêm một vòng.

“A!” Niệu đạo đau đớn như bị người xé rách, khiến Trần Nghị thảm thiết kêu rên.

“Tính nhẫn nại của tôi không nhiều, chính cậu đã từng thử nghiệm rồi đấy!” Người đàn ông vừa nói, vừa bóp mạnh quả bóng trên tay.

Trần Nghị đau đớn không thốt nên lời, liên tục vã ra mồ hôi lạnh, nước mắt nương theo gò má chảy dài trên khuôn mặt anh tuấn.

Không còn cách nào khác, cậu đành phải cam chịu mà há miệng, khuất nhục liếm cái dương cụ xấu xí kia.

Người đàn ông nhìn vào biểu tình nhục nhã và thống khổ của đối phương, dục vọng lại bùng phát, vòng ra sau lưng cậu, một lần nữa xâm phạm cúc huyệt đáng thương.

“Mẹ kiếp, đừng…” Trần Nghị thống khổ rên rỉ, xoay eo, muốn chạy trốn từng động tác sáp nhập của người kia.

“Ông đây cho cậu chút dịch làm trơn! Liếm cho tốt đi!” Một tay tóm lấy phân thân đang đau nhức không thôi của Trần Nghị, ngay khi cậu há miệng kinh hô liền ghì chặt vùng gáy đối phương, ép cậu nuốt vào thứ hung khí thô to kia.

Dương cụ giả to lớn đến khó tưởng tượng thẳng tắp đâm vào yết hầu, hô hấp Trần Nghị nhất thời trở nên khó nhọc, huyệt khẩu bị ép phải tiếp nhận công kích mãnh liệt, làm cho cảm giác thống khổ khi bị một người đàn ông khác chiếm hữu lại càng mạnh mẽ hơn. Đã thế, phân thân đang đau đớn vô cùng còn bị vuốt ve xoa nắn cực kỳ thô bạo, Trần Nghị vì thế mà đau đớn run rẩy không ngừng, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Đến khi người nọ thả cậu ra, dương cụ giả ở trước mặt Trần Nghị đã dính đầy nước bọt, hậu huyệt sưng đỏ cũng liên tiếp rỉ ra bạch dịch của đàn ông.

“Ngồi lên đi.”

“Tôi không làm được…” Trần Nghi sợ hãi mà thở dốc, cảm giác hai hàm răng của mình không ngừng lập cập đánh vào nhau.

Chính là, càng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người nọ, cậu càng cảm thấy trong lòng sợ hãi.

“Ngồi lên cho tôi!” Gã nắm tóc Trần Nghị kéo về phía trước, cưỡng ép cậu ngồi lên thứ hung khí kia. Thời điểm ấy, dịch thể trắng đục từ cúc huyệt cậu vừa vặn nhỏ xuống dương cụ giả, một cảm giác dâm mỹ không nói nên lời tức thì tản mác ra.

“Không, thả tôi ra… không ngồi…” Trần Nghị kiên quyết kháng cự lại lực đạo mà người nọ tác động lên bả vai mình, liều mạng nâng thắt lưng, để huyệt khẩu thoát khỏi vật thể trơn ướt và lạnh lẽo kia.

Người đàn ông tựa hồ không được vui, quay sang ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một tuýp thuốc mỡ.

“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, xem ra cảnh sát tiên sinh của chúng ta vẫn không học được việc phục tùng mệnh lệnh của tôi.”

“Ai muốn phục tùng loại biến thái như mày… A, làm cái gì…”

Đầu nhọn của tuýp thuốc mỡ sáp nhập vào cúc huyệt, người đàn ông dùng sức bóp tất cả dược liệu vào trong vách tràng của đối phương.

“Đây là bí dược mà bạn tôi chế ra, đại khái có thể khiến cậu điên cuồng khao khát bị người xỏ xuyên trong suốt 24 giờ.”

Thanh âm của gã cùng với dòng chất lỏng như ngàn vạn con kiến đang tràn vào bên trong cơ thể, khiến cho Trần Nghị bật ra một tiếng rên rỉ đầy tuyệt vọng…

Nhìn vào dáng vẻ đau đớn thống khổ của đối phương, người đàn muốn nói điều gì đó, song gã lại nghe thấy điện thoại của mình đổ chuông.

“Thật là… Xem ra tôi không thể giúp cậu rồi.”

Cởi bỏ trói buộc ở tứ chi Trần Nghị, một lần nữa mặc quần da vào hạ thể đối phương, chỉ để cho cậu lộ cái mông ra bên ngoài

“Phía trước đã bịt kín rồi, tôi để lại cho cậu chút đồ chơi.” Dùng xích sắt trói hai mắt cả chân của Trần Nghị lên giường, người đàn ông đưa cho cậu một đống đạo cụ hình thì kỳ dị, “Có lẽ đến khuya tôi mới trở về, cậu đừng tự chọc thủng bụng mình.”

Nói xong, gã liền vội vã ly khai, để lại Trần Nghị ôm bụng rên rỉ trên giường.

Ánh chiều tà theo thời gian trôi qua mà dần dần tiêu thất, cảnh sắc phóng đãng cùng bạo ngược đến tàn nhẫn cũng chìm vào bóng tối của căn phòng.

Khi đèn được bật lên một lần nữa, người đàn ông vô cùng hài lòng nhìn vào tình trạng của Trần Nghị lúc bấy giờ.

Bởi vì gậy sắt dưới bắp đùi nối liền với vòng thép xuyên qua đầu nhũ, cho nên Trần Nghị chỉ có thể bảo trì tư thế quỳ gối gập người. Lúc này, cậu đang quỳ rạp trên mặt đất, mông nhổm lên cao, tay phải cầm một cây gậy mát xa hình xoắn ốc thô lớn liên tục đâm đâm rút rút tại cúc huyệt, tay trái tự vuốt ve hai tiểu cầu thò ra bên ngoài quần da. Trên gương mặt anh tuấn toàn là nước mắt vì thống khổ và khoái cảm liên tục bủa vây, ánh mắt đau đớn cùng chịu đựng của cậu khiến gã hưng phấn liếm liếm khóe môi.

“Thế nào, tự xỏ xuyên thân thể mình, có thích không?” Đạo cụ trên mặt đất ít nhiều đều dính chất dịch chảy ra từ thân thể Trần Nghị, vô cùng dễ nhận ra, lúc gã ly khai, người này đã có khoảng thời gian cuồng loạn đến như thế nào. Thật muốn nhìn thấy bộ dáng dâm đãng của cậu ta vào lúc đó.

“Cứu mạng… Dừng lại… Muốn hỏng…” Những tiếng cầu xin đứt quãng bật khỏi khuôn miệng, cảm giác căng tức ở bàng quang cơ hồ bức cậu tê dại đến hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ .

“Trước tiên vào phòng tắm đi.” Gỡ bỏ trói buộc trên người đối phương, gã dắt Trần Nghị vào nhà tắm.

Động tác chậm chạp khiến cho gậy mát xa không ngừng khuấy động trong vách tràng, mỗi một bước đi cơ hồ đều khiến Trần Nghị phải rên rỉ.

Trong phòng tắm chỉ có một cái thùng rất nhỏ, đại khái Trần Nghị chỉ có thể co quắp cơ thể ôm đùi mà ngồi vào.

Người đàn ông giúp cậu cởi quần da, bảo đối phương quỳ xuống.

Trần Nghị đã sớm không còn tinh thần để phản kháng, hiện tại cậu chỉ muốn kết thúc tất cả những chuyện này.

Bày ra một tư thế khuất nhục, Trần Nghị ngoan ngoãn để người nọ rút gậy mát xa ra.

“Ưm..” Thiếu đi ma sát cường liệt của món đồ chơi nọ, cảm giác tê dại bên trong vách tràng càng khuếch tán mạnh mẽ hơn, hậu huyệt sưng đỏ cũng vì thế mà bắt đầu co rút một cách không tự chủ, nhuần nhuyễn giãn ra rồi lại co vào…

“Thật là dâm đãng, tôi đút cho cậu ăn vài thứ nha.”

--------------------

CHƯƠNG 10

Người đàn ông lấy một viên đá hình cầu, nhét vào cơ thể Trần Nghị.

“Lạnh quá… Làm cái gì… A!”

Khi viên đá hình cầu lạnh lẽo nọ đi vào gần hết, ống cao su cắm trong phân thân lại một lần nữa căng lên, Trần Nghị đau đớn kêu gào, cơ vòng vô thức mà tận lực co rút.

“Im miệng, ngồi vào đi.” Người đàn ông chỉ vào cái thùng gỗ, nói.

Trần Nghị đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, miễn cưỡng bước vào trong thùng.

Bởi vì cái thùng quá nhỏ, cho dù Trần Nghị đã tận lực co đùi sát lên trên ngực, đầu gối và sống lưng vẫn kẹt vào thành thùng. Vì thế cho nên Trần Nghị chỉ có thể dùng mông để chống đỡ sức nặng toàn thân thể, lộ ra tư thế ôm đùi phi thường khó chịu.

Người đàn ông điều chỉnh góc độ thân thể cậu một chút, vỗ vỗ lên cái bụng căng trướng của đối phương.

“Đây là trừng phạt, để cho cậu nhớ kỹ, đừng bao giờ chống lại mệnh lệnh của tôi.”

Dứt lời, gã lại buộc gậy sắt ở giữa hai đùi Trần Nghị vào cái còng trên cổ đối phương, hai bàn tay cậu vì thế mà lại dính sát vào mắt cá chân một lần nữa.

Sau đó, trước ánh mắt kinh hoàng của cậu, gã xách một thùng gỗ khác tới gần.

Trước tiên gã đổ một chút nước vào thùng gỗ cậu ngồi, kế tiếp đổ một thứ gì đó ở trong cái thùng mới kia vào ──

“Cái gì vậy… Dừng lại, dừng lại đi…” Trần Nghị thê lương gào thét, những sinh vật ướt nhẹp trơn nhẵn đang lướt qua thân thể hoàn toàn trần trụi của cậu, càng lúc càng tới gần bộ vị tư mật kia.

Thì ra thứ mà người đàn ông này chuẩn bị chính là một đống cá chạch nhỏ bằng ngon tay cái. Đám chạch tươi sống nhảy tanh tách, thuận theo dòng nước len lỏi kịch liệt ở gần hạ thể Trần Nghị, thỉnh thoảng lại mơn trớn qua huyệt khẩu giữa hai cánh mông cậu, lúc thì lách qua gốc phân thân ở giữa hai bắp đùi.

“Cảnh sát Trần, cậu có biết một món ăn tên là các chạch nhồi đậu phụ không? Đem cá chạch và đậu phụ đặt trong nồi nước rồi đun sôi, cá chạch bởi vì sợ nóng liền chủ động chui vào trong miếng đậu…” Người đàn ông tàn nhẫn cười cợt, lấy vòi hoa sen, điều chỉnh nước nóng đến mức tối đa.

“Không… Đừng, mau dừng tay…” Đồng tử Trần Nghị bởi vì kinh hãi tột cùng mà co rút lại, cảm giác đau đớn mà dòng nước nóng bỏng tràn vào trong ngực mang tới, không thua kém bất cứ một loại tra tấn tinh thần nào.

Nhiệt độ của nước tăng cao, hoạt động của cá chạch lại càng kịch liệt, đồng thời, viên đá trong thân thể Trần Nghị cũng chịu ảnh hưởng mà tan chảy, một dòng nước lạnh băng dần dần tràn ra khỏi hậu huyệt.

Phát hiện dòng nước có nhiệt độ thấp hơn ở giữa hai cánh mông người nọ, một con cá chạch điên cuồng luồn lách vào tiểu cúc hoa. Trần Nghị khẩn trương cầu xin tha thứ, liên tục vặn vẹo thân mình…

Bất chợt, thanh âm của cậu đứt đoạn.

Hai mắt cậu trợn trắng, một cảm giác thống khổ cuồn cuộn tắc nghẽn ở yết hầu.

“Vào một nửa rồi, thật sự là món đồ chơi khả ái.” Người đàn ông mê đắm nhìn con cá màu đen nho nhỏ chui vào cúc huyệt phấn nộn non mềm của đối phương.

Về một khía cạnh nào đó, bị loại sinh vật này tiến vào cơ thể còn tạo ra áp lực tâm lý khủng khiếp hơn bị tên kia xâm phạm gấp nhiều lần. Trần Nghị biểu tình vặn vẹo, cơ hồ sụp đổ hoàn toàn mà khàn giọng kêu la…

“… Không… đừng… lấy ra… đừng chui vào…”

Nhưng là cậu kêu gào cách mấy cũng vô ích, theo nhiệt độ ấm dần của làn nước, cá chạch lại càng gấp rút luồn lách vào, không ngừng xoay động bên trong vách tràng đang khẩn trương co thắt.

Có điều, huyệt khẩu chật hẹp khiến cho con cá rất không thoải mái, hơn nữa Trần Nghị lại tận lực kháng cự, thỉnh thoảng nó lại trượt ra khỏi cúc hoa, kế đó lại có con khác chui vào, thậm chí có khi một con chui ra một con chui vào cùng lúc…

“Như vậy không được, tôi còn muốn xem thử bụng của cảnh sát tiên sinh có thể chứa bao nhiêu con cá chạch!” Người đàn ông dùng ngón tay ấn con cá vừa trượt ra vào trong cơ thể cậu.

Trần Nghị điên cuồng lắc đầu, tiếng rên rỉ đã trở thành bi thương khóc rống, thế nhưng người kia vẫn không hề buông tha.

Khi gã thành công nhét tất cả đám cá chạch vào cơ thể cậu, Trần Nghị chỉ có thể bật ra những tiếng rên rỉ thất thần.

“Bởi vì quá kinh sợ cho nên mất đi khả năng suy nghĩ rồi sao?” Người đàn ông trầm ngâm, ôm Trần Nghị ra khỏi thùng gỗ, để cậu nằm trên mặt đất, đeo ‘áo mưa’ vào, động thân tiến nhập huyệt khẩu đã đầy chặt cá chạch kia.

Vật thể cứng rắn xâm nhập, khiến đám cá chạch bắt đầu nhảy loạn, đôi mắt vô thần của Trần Nghị dần dần hiển lộ thống khổ và kinh hãi tột cùng.

“A… Không, a a… Có thứ kia ở trong… A…”

Thống khổ và sợ hãi quá độ khiến cho cậu lại một lần nữa gào khóc xin tha.

“Tha cho tôi, cầu xin anh… A a a… Đừng động… có thứ kia ở bên trong…”

Song, người kia không có chút dao động nào, vẫn điên cuồng phát tiết dục vọng của mình, vừa nhìn biểu tình khóc cầu của Trần Nghị, vừa tàn nhẫn lôi kéo hai vòng thép xỏ xuyên qua đầu nhũ cậu.

Thân thể hoàn toàn mất quyền tự chủ, chỉ còn lại kinh hoàng của tra tấn và đọa đày mãnh liệt tràn lan…

Trần Nghị không biết chính mình đã hôn mê lúc nào. Khi thanh tỉnh một lần nữa, cậu nhận ra bản thân đang nằm trên một cái bàn giống như bàn khám phụ hoa, hạ thể hoàn toàn mất đi tri giác, chỉ có thể nhìn người đàn ông kia dùng nhíp đưa vào huyệt khẩu đang được tách rộng, lấy ra từng con từng con cá chạch chẳng biết còn sống hay là đã chết.

Thấy cậu tỉnh lại, gã lộ một nụ cười cuồng dã và tàn nhẫn vô tình.

“Nếu còn dám cãi lại mệnh lệnh của tôi, chúng ta sẽ chơi trò này một lần nữa, nhưng lần sau có thể sẽ thử dùng rắn rết hoặc chó mèo gì đó… Mặc dù lần này tha cho cậu, nhưng lát nữa chúng ta vẫn nên xem lại cả quá trình đi, cậu sao có thể giữa đường liền hôn mê hả?”

Trong khoảnh khắc kia, Trần Nghị biết mình xong rồi. Cậu vĩnh viễn cũng không thế thoát khỏi bàn tay của gã ác ma ấy.

-HOÀN-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro