Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<tiếp> <Kết thúc 1>
Người cá đau khổ:
-Tại sao chàng không vĩnh viễn ở lại nơi này với ta? Thì ra, tình yêu giữa chúng ta chẳng là gì trước quyền lực hư vinh…
Hoàng tử đau xót vì người cá, nhưng rồi nỗi đau ấy cũng trôi đi, tham vọng khiến chàng làm tổn thương người cá.
Người cá bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và vô vọng. Cuối cùng, hắn hỏi chàng:
-Chàng muốn chiếc ngai vàng ấy hơn cả ta sao?
Hoàng tử ngẩn ra, không biết trả lời như thế nào. Thấy vậy, người cá chua xót lắc đầu, hạt lệ tựa như ngọc trai trượt xuống gò má trắng mịn.
Lệ châu rơi xuống, thân ảnh hình hắn mờ đi, nhạt dần, nhạt dần…
Hoàng tử chết lặng.
Hắn vươn tay ôm hoàng tử, giọng nói tựa tiếng sóng biển khơi đọng mãi trong không khí.
-Người cá không thể rơi lệ. Một khi người cá khóc, người cá sẽ biến mất…

Vạn sinh vật biển ngoi lên bờ, đưa tiễn đứa con của đại dương. Chú rùa nhỏ nằm trên mai mẹ, ngây thơ hỏi:
-Mẹ ơi, tại sao người cá ca ca lại biến mất rồi?
Rùa mẹ thở dài:
-Bởi vì hắn đã yêu con người, vì con người mà rơi lệ. Lời nguyền ấy đeo bám bao nhiêu năm, ngàn kiếp tái sinh, ngàn kiếp yêu nhau, người và người cá cũng chỉ có một kết cục này.
Đã hàng trăm năm, các sinh vật biển chứng kiến bao đổi thay của nhân loại, bao thế hệ người cá chào đời. Nhân loại tham lam đi tìm giọt lệ của người cá, lại vô thức vướng vào lưới tình. Yêu, song không thể gạt bỏ ích kỉ, tạo thành mối nghiệt duyên quẩn quanh các thế hệ.
Chưa từng có người nào trở lại đất liền, bởi chưa từng có ai không chết tâm.
Các sinh vật biển lại lặn xuống, tiến về vỏ sò ở đáy đại dương, chờ đợi người cá tiếp theo chào đời, để rồi nhiều năm sau, mối nghiệt duyên ấy lại bắt đầu.
...
Tiểu thụ cười toe toét với tiểu công:
-Anh, anh thấy em vẽ yaoi thế nào? :3 Hôm qua em mới nằm mơ, không kiềm được viết luôn thành truyện :3 ~~~
Tiểu công:
-Tại sao... Thằng công trong truyện lại vẽ giống anh thế? ==
-Tại hôm qua em nằm mơ... :3 ~~~
-... *xé truyện* bế tiểu thụ lên giường* Em nói xem, muốn mấy ngày không thể xuống giường??? ==
-Anh... Anh là cái đồ sắc lang! Buông em ra! Buông em ra!!!! A... ưm... Nhẹ chút...
Tiểu công dịu dàng nhìn người dưới thân, đoạn kí ức kiếp trước thoáng hiện trong tâm trí hắn.
Ngày đó, anh đã cầu xin thần biển cho anh cơ hội sửa chữa sai lầm. Dẫu biết rằng vạn kiếp bất phục, vì em, anh đều nguyện ý.
Thế nên, em hãy để đoạn kí ức kia vĩnh viễn ngủ quên, chỉ cần ngày ngày hạnh phúc bên anh là đủ rồi.
_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro