Đoán tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời hôm nay dưới 14 độ C, tôi hẹn anh gặp mặt ở bên hồ. Cách thời gian ước định còn 13 phút, tôi run lẩy bẩy đứng đó, yên lặng nhớ kỹ tên của anh.

"A, em đã đến rồi à, đợi anh lâu lắm sao?"

"Không có, em cũng vừa đến." Mới là lạ, tôi đã đợi 10 phút .

Trời lạnh như thế anh vẫn đang mặc không nhiều lắm. Tôi lấy chocolate đã chuẩn bị trước đưa cho anh.

"Thật là ngại quá, trời lạnh thế này còn bắt anh ra đây, hẳn anh lạnh lắm, ăn chút chocolate sẽ giúp ấm người lên đó."

"Anh... Không ăn đồ ngọt..." Anh mang theo xin lỗi nhíu nhíu mày, ừm, anh nhíu mày xem ra vẫn còn tốt.

"Vậy à." Tôi ngượng ngùng cất chocolate trên tay đi, thực ngu ngốc, tôi ảo não mắng bản thân. Đành tự mình đem sôcôla bóc ra ăn hết. Anh hơi giật mình nhìn tôi. Hì hì, bộ dáng ngẩn người của anh cũng thực đáng yêu.

Gió rất lớn, gió lạnh thổi vào khiến mặt của anh có chút tím tái, tôi tháo khăn quàng cổ xuống quấn quanh cổ anh nói: "Mặt anh đã lạnh đến tím rồi này ."

"Không cần đâu, em quàng đi." Anh vội vàng muốn đem khăn quàng cổ tháo xuống, cuối cùng vì sự kiên quyết của tôi nên anh vẫn đeo lên.

Tôi cầm tập tài liệu giao cho anh. Tài liệu đưa anh rồi, lần gặp mặt này đã xong. Không biết lần sau có thể kiếm cớ gì để hẹn anh ra ngoài đây. Nhìn anh chậm rãi xoay người rời đi, trong lòng một trận khó chịu. Nhưng anh rất nhanh vòng trở lại nói với tôi: "Chúng ta đi thôi nào."

Chúng tôi đi dọc theo bên hồ một hồi, tôi hỏi vòng quanh, hoá ra anh vẫn còn độc thân, trong bụng tôi như mở cờ, tôi thuận miệng tiết lộ tin mình cũng chưa có người yêu. Sau đó chúng tôi đi uống ly cà phê để giúp thân thể ấm áp hơn. Anh cười rộ lên thật là đẹp mắt, mà hình như do ảo giác của tôi, luôn cảm thấy anh nhìn tôi khi cười thì trong mắt có tinh quang không rõ ở như cố tránh né.

Tôi nói nhà của tôi ngay gần khu này, anh kiên quyết muốn đưa tôi về, đúng là một người dịu dàng. Đến cửa nhà tôi, anh kiên trì muốn đem khăn quàng cổ trả lại cho tôi.

"Không cần, không cần, trời lạnh thế này anh cứ giữ lấy mà đeo." Vừa nói tôi vừa đưa tay ngăn cản anh tháo khăn.

Đột nhiên, động tác của anh ngừng lại, tròng mắt màu đen loé lên chút ánh sáng, môi giương lên thành một hình cung thật to: "Dễ thương quá ta."

Không biết từ khi nào chúng tôi dựa vào gần như vậy, không chờ tôi phản ứng lại, bờ môi anh đã bao phủ, đầu tôi vang lên một tiếng ầm rồi liền choáng váng. Sau đó, chúng tôi đi vào phòng... Sau đó, chúng tôi đã lên giường... Sau đó, chúng tôi liền cùng một chỗ .

Nhưng tốc độ nhanh chóng chuyển vào nhà tôi của anh khiến tôi cảm thấy hẳn anh sớm có âm mưu từ lâu...

( hoàn )

----------oOo----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei