Đoản 1b: SE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ANH... NỢ EM RẤT NHIỀU

Tối hôm đó, anh làm việc đến tận khuya nhưng lúc nào cũng nghĩ tới cô. Có thể nói bây giờ anh rất hận cô nhưng không thể nào ngăn trái tim này nhớ cô. Anh như hoài nghi về sự việc năm đó, anh mới cảm thấy có vẻ như tối hôm qua anh đã quá tức giận mà không kiềm chế được cảm xúc của mình rồi.

Anh cũng cho người đi điều tra sự việc năm đó những đến bây giờ vẫn chưa có tin tức. Ngày hôm đó, anh dường như cũng không muốn về nhà vì anh sợ. Sợ rằng khi gặp cô cả hai lại xảy ra chuyện không vui.

Anh lái xe đến một con phố mà năm đó khi cả hai còn bên nhau, anh thường dắt cô tới đây mỗi năm. Bà chủ quán khi thấy anh thì rất vui vì anh và cô đã cùng nhau ăn ở đây khi bà ấy mới mở quán nên được gọi là khách quen. Nhưng hôm nay bà lại thấy ngạc nhiên vì hôm nay cô gái đi cùng anh lại không tới.

Bà hỏi nhỏ:
- " Hôm nay con bé không đến cùng con sao?".

Anh cười nhàn nhạt trả lời:
- " Dạ con và cô ấy đang giận nhau ạ".

Bà ấy cười tươi nhìn anh rồi nói:
- " Bọn trẻ tụi con bây giờ khi yêu hay giận nhau lắm, nhưng nhận ra cái sai và làm hòa với nhau mới là cái tốt. Tình yêu đôi khi hay giận vu vơ mới là tình yêu chân thật mà".

Anh như lắng nghe từng câu nói rồi lại nghĩ tới cô. Cho tới sáng hôm sau anh quyết định về nhà và nói chuyện với cô. Khi bước vào phòng, thì thấy hai người vệ sĩ vẫn không rời đi nửa bước có vẻ như cô vẫn đang ở trong phòng. Anh nhẹ nhàng mở cửa ra, hiện tượng trước mắt khiến anh bàng hoàng. Trên giường, là đầy những vết máu của cô.

Anh hốt hoảng chạy tới bên cô hét lên:
- " Các người trông chừng cô ấy kiểu gì vậy. GỌI BÁC SĨ MAU, MAU LÊN".

Lời nói giận dữ của anh khiến người làm trong nhà kinh sợ, họ chưa bao giờ thấy anh mất kiên nhẫn như vậy.

Thư kí của anh lái xe nhanh nhất có thể để đi đến bệnh viện, trên xe anh lo sợ ôm lấy cô, run rẩy nói:
- " Em đừng xảy ra chuyện nha, anh biết sai rồi. LÀM ƠN ĐỪNG XẢY RA CHUYỆN MÀ...".

Cuối cùng cũng tới bệnh viện, anh chạy rất nhanh tới phòng cấp cứu gặp bác sĩ. Anh hét lên:
- " MAU, MAU LÊN TỚI CỨU CÔ ẤY ĐI BÁC SĨ ĐÂU".

Bác sĩ ngay lập tức chạy tới và kiểm tra cho cô, rồi lặng lẽ lắc đầu khiến anh như chết đứng.
- " Quá muộn rồi, ngài đưa cô ấy đến quá muộn...".

Anh đau đớn hét lên trong vô vọng, người đàn ông lãnh đạm ngày nào đã vì cô mà rơi nước mắt:
- " Anh sai rồi... em trở lại đi.... em muốn gì cũng được mà....".

Gào thét trong vô vọng, ngồi bên cô hết 5 ngày. Cuối cùng cũng đến lúc anh nên để cô an nghỉ rồi... không nên níu kéo nữa...
Anh bước hững hờ về đến nhà sau khi đã thật sự mất cô rồi, về đến căn phòng ngày hôm đó anh đã hành hạ cô đến đau đớn.

Anh khuỵu xuống đau đớn:
- " Anh xin lỗi.... anh đã mất em thật rồi...".

Bỗng anh chợt đụng vào chiếc điện thoại ngày hôm đó cô muốn nói những lời cuối cùng với anh.  Cuối cùng anh cũng hiểu hết mọi chuyện rồi, từ đầu tới cuối anh là người sai rồi.... Anh đúng là một tên khốn mà.... Cô yêu anh như vậy, anh hối hận quá muộn rồi.... Đến khi trời tối mịt, anh lái xe tới bên mộ của cô trên tay là mảnh thủy tinh mà cô đã dùng nó để kết liễu cuộc sống này...

Anh dựa đầu vào mộ của cô, rạch vào tay mình một vết thật sâu, rồi nghẹn ngào nói:
- " Kiếp này, anh đã bỏ lỡ em hi vọng kiếp sau anh sẽ đi tìm em đầu tiên và yêu thương em đến hết đời...".

Ngày hôm sau, trên báo thông báo tin:
- " Vị chủ tịch tài năng đã ra đi vì quá đau buồn khi người anh yêu nhất đã mất....".
Mong kiếp sau, tình yêu của họ sẽ không phải đau buồn như vậy nữa....
#End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro