Kết tóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Adolescent蜂蜜汁
CP HiểuTiết
Vui lòng không KY
OCC ! ! !
Cre pic: hamanok.lofter.com
Bả không cho repost, tui edit set ảnh bìa chắc không sao đâu nhỉ ._.
Wat không cho save ảnh nhỉ?

01.

Huyền chính thứ ba mươi mốt, bây giờ tứ đại thế gia chung sống hòa bình, nhất trí đối ngoại, không phân tranh.

Những người đã mất năm xưa cũng trở lại nhân thế.

Vân Mộng Giang thị một phái hài hòa, Cô Tô Lam thị trước đó vài ngày long trọng tổ chức tiệc mừng, nghe nói là gia chủ thành thân, tân nương tử chính là Lam Lăng Kim thị tiền nhiệm tông chủ Kim Quang Dao.

Thanh Hà Nhiếp thị thay đổi tác phong suy đồi trước kia, thường ngày lệ lôi phong hành, không sợ hãi. Nhiếp gia hai vị huynh đệ hiện giờ văn võ song toàn, mưu dũng đều có, người tầm thường không trêu chọc được, chỉ là hai người cường hãn như vậy lại đối với vị trí tiên đốc không có hứng thú mà thường xuyên hướng Cô Tô tới.

Tam tôn như cũ, Song Kiệt vẫn còn.

Hết thảy đều rất viên mãn.

Lan Lăng Kim thị Kim Quang Dao ở rể Cô Tô Lam thị, tiệc cưới long trọng, nghe nói đêm đó toàn bộ đèn đường trong Cô Tô đều thắp sáng, tứ đại gia tộc hài hòa, chưa từng có ai nhấc lên chuyện cũ.

Kim Quang Dao phát thiệp mời cho tất cả mọi người, Hiểu Tinh Trần cùng Tiết Dương cũng nằm trong danh sách. Chỉ là bây giờ tình trạng Tiết Dương không được tốt, nhận được thiếp mời cũng không có ý định ra ngoài, tiệc cưới tiến hành được một nửa mới cùng Hiểu Tinh Trần vội vàng tới tham dự.

"Thành Mỹ, làm sao lại tới chậm?" Kim Quang Dao một thân hồng y, cười nói nhìn trước mặt thiếu niên áo đen. Thấy tiểu hài tử khóe mắt hồng hồng, trong lòng không biết vì sao thấy hơi xót: "Đang tốt, khóc cái gì. Ngồi đi a."

"A Dao, tiệc cưới kết thúc về sau ta có thể ở Kim Lân đài sao?" Tiết Dương hỏi cây này cũng không bận tâm Hiểu Tinh Trần phía sau sắc mặt trầm xuống, đối với Liễm Phương tôn làm nũng nói: "Có thể chứ, có thể a~".

"Chỉ sợ không ổn, sau tiệc cưới ta sợ là thường ở Cô Tô.....Kim Lân đài cũng chỉ có Kim Lăng ở, ngươi tới cũng có chút khó khăn." Kim Quang Dao suy tư một phen nói: "Ngươi tính làm gì, thật tốt sống ở Nghĩa Thành không được sao?"

Ta cùng Hiểu Tinh Trần không thể tiếp tục được nữa!" Tiết Dương chớp chớp mắt, như muốn rơi lệ, ủy khuất nói.

Hiểu Tinh Trần: "........"

Kim Quang Dao: ? ? ?

"Hiểu đạo trưởng có gì muốn giải thích?" Kim Quang Dao sắc mặt không tốt lắm, đem Tiết Dương kéo đến sau lưng, tuy lời nói khách khí bình thản, nhưng trong ánh mắt tồn tại một tia lãnh ý, Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ tiến lên một bước: "Đừng nháo. Tiệc cưới kết thúc theo ta về Nghĩa Thành."

"Hiểu Tinh Trần! Ngươi đừng hòng lừa ta về! Ta không muốn bị ngươi đánh mông! Đau chết!" Dù sao cũng là hài tử lớn lên tại đầu đường xó chợ nói chuyện cũng không giữ miệng, Kim Quang Dao sắc mặt tối sầm trong lòng nói thầm sao đứa nhỏ ngốc này có thể ở nơi đông người nói ra những lời thô bỉ này. Kim Quang Dao giữ chặt Tiết Dương đang muốn tiến lên đánh nhau nói: "Thì ra là vậy. Ta còn có chút chuyện, Thành Mỹ cùng Hiểu đạo trưởng tới hậu viện nói chuyện đi, nơi đây ít người. Bất quá không muốn hai người dọa sợ thỏ của Hàm Quang quân."

Hiểu Tinh Trần đa tạ, không để ý thiếu niên đang phản kháng, đem ngươi kéo đi.

Kim Quang Dao âm thầm ảo não, tiểu tổ tông này thực sự là thích người ta mà còn hết lần này đến lần khác tỏ vẻ, đều mẹ nó nửa năm hai người còn chưa có giải quyết xong. Trước đó vài ngày Ngụy Vô Tiện còn lải nhải nói nhìn mà sốt ruột thay hai người.

02.

Hậu viện

Đó là một thảm cỏ đầy yên tĩnh vô cùng thích hợp nuôi một ít động vật nhỏ đáng yêu, tỷ như một con thỏ trắng trẻo mập mạp mà Tiết Dương đang ôm trong tay.

Tiết Dương ngồi xổm trên cỏ, ôm thỏ vuốt vuốt lông, thỏ nhỏ yên tĩnh không nháo ngoan ngoãn tùy ý người ôm. Hiểu Tinh Trần tới bên cạnh, liếc mắt nhìn Tiết Dương tức giận, trong biểu hiện lộ ra chút ủy khất, mở miệng nói: "Ta lần sau sẽ không. Ngươi hồn phách còn bất ổn, lát nữa ăn chút gì đó xong chúng ta cùng nhau về Nghĩa Thành được không?"

"Hiểu Tinh Trần đạo trưởng là thích ỷ mạnh hiếp yếu nha, cũng bởi ta còn nhỏ, cầm kẹo đùa ta mà không cho ta ăn, trông thấy ta ra ngoài leo cây ngươi liền đem ta xuống đánh mông đúng không? Nếu không phải ngươi không cho ta kẹo ta sẽ đi ra ngoài sao? Kiếp trước coi như xong, ngươi đuổi theo ta qua ba tỉnh không dứt, lúc đó còn cầm kiếm đánh ta, sau đó còn đâm bụng ta, hiện tại ta biến thành tiểu hài tử ngươi lại bắt nạt ta, đánh mông ta, Hiểu Tinh Trần, ngươi không cảm thấy ngươi vô sỉ sao?"

Miệng lưỡi hắn một phen lật ngược trái phải, Hiểu Tinh Trần gân xanh trên trán giật giật, trong lòng đột nhiên tức giận: "Thân thể ngươi còn nhỏ, ta không làm sao ngăn lại hành vi nguy hiểm của ngươi, ai biết được ngươi có hay không ngã từ trên cây xuống? Bây giờ ngươi lại nói ta bảo vệ ngươi là sai? Ta lo lắng ngươi lại chạy đi làm những chuyện nguy hiểm nên mới làm như vậy."

"Ngươi trước kia phạt đệ tử phạm sai lầm liền đánh mông người ta?" Tiết Dương nhìn Hiểu Tinh Trần bộ dạng quẫn bách cảm thấy chơi rất vui bèn trêu chọc.

"Không có." Hiểu Tinh Trần nghiêm túc phủ nhận.

"Vậy ngươi vì sao chỉ đánh ta?" Tiết Dương không phục lập tức đứng lên xắn tay áo cùng Hiểu Tinh Trần lý luận, nhưng vừa bước chân bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, ngưng lại không lên tiếng.

"Bởi vì....." Hiểu Tinh Trần không nói nên lời, bởi vì hắn không dám nói cho Tiết Dương, hắn làm như vậy chỉ là theo bản năng, giống như hắn nên làm như vậy, đối với người ngoài hắn sẽ không thất lễ như thế, nhưng đối với Tiết Dương hắn rất khó kiềm chế hành động.

"Thế nào? Không có gì để nói?"

03.

----'Thế nào? Không phải mới vừa còn muốn cầm kiếm đâm chết ta sao? Làm sao lúc này lại xin tha?'

04.

"Ta đường đột....." Hiểu Tinh Trần lẩm bẩm, khàn khàn nói một câu xin lỗi. Tiết Dương bị câu nói này của hắn làm sững sờ, biểu cảm khó coi trên mặt liền biến mất, thần sắc trống rỗng. Hắn đột nhiên cảm thấy kỳ thực hắn cũng không có tức giận như vậy, hắn chỉ là muôn nghe Hiểu Tinh Trần nói, hắn muốn nghe câu nói kia mà thôi.

Thế nhưng Hiểu Tinh Trần chưa hề nói.

Tiết Dương tiếp tục cúi đầu sờ sờ thỏ nhỏ trong ngực.

Hai người trầm mặc, xung quanh chỉ có tiếng gió thổi qua cỏ cây cùng tiếng thỏ nhai cỏ. Tiết Dương trong lòng buồn bực, suy nghĩ làm sao bay tới đoạn thời gian trước khi đến Cô Tô tham gia tiệc cưới.

05.

Ngồi trên giường đen mặt ăn từng thìa cháo mà Hiểu Tinh Trần đút cho, Tiết Dương cảm thấy rất bực bội, nhìn xem mình trước mắt tay nhỏ nhắn, chân ngắn ngắn trong lòng rất tủi thân, không biết có phải nguyên do cơ thể thu nhỏ dẫn đến tuyến lệ phát triển, ủy khuất trong lòng lại khiến đỏ vành mắt.

Hiểu Tinh Trần vội vàng buông xuống cháo đường lau miệng cho hắn, khẩn trương nói: "Có phải là cháo không ngon? Vẫn còn nóng?"

"Hiểu Tinh Trần, ta không phải tiểu hài tử." Tiết Dương bây giờ giọng điệu ngây ngô, âm thanh bên trong còn mang theo một tia ủy khuất, Hiểu Tinh Trần nghe được đột nhiên mềm lòng nói: "Ta biết, ngươi là hồn phách bất ổn, đừng lo, sư điệt nói qua mấy ngày nữa liền ổn, chờ ngươi ổn, chúng ta sẽ đi tham gia tiệc cưới, sẽ không tới trễ."

Hiểu Tinh Trần cho là Tiết Dương là bởi lo lắng không tới kịp hôn lễ của Kim Quang Dao, trong lòng buồn bực nên mới đỏ vành mắt, nhịn không được khẽ xoa đầu bạn nhỏ. Tiết Dương nghe được càng buồn bực nói: "Làm gì cũng nghe Ngụy Vô Tiện."

"....Bởi vì sư điệt đối với tình huống của ngươi hiểu khá rõ a." Hiểu Tinh Trần nghiêm túc trả lời, không lường trước được Tiết Dương nghe xong liền khóc lên, khóc thôi chưa đủ, liền nghẹn ngào khóc nấc lên nói: "Ta không muốn, ta không muốn ngươi nhìn thấy, ta...hức, ô ô ô....ta muốn...tìm...tìm Kim Quang Dao, hức." Tiết Dương nước mắt lã chã rơi xuống, nói chuyện cũng không rõ ràng, chỉ một mực khóc.

Có lẽ do thân thể thu nhỏ, để hắn trở về bộ dáng cùng bản năng tiểu hài tử, có lẽ là di chứng sau khi Hiểu Tinh Trần tu bổ hồn phách, tạm thời chưa có kết luận. Hiểu Tinh Trần nghe Tiết Dương muốn tìm Kim Quang Dao sắc mặt cứng đờ, trong lòng bị tiểu hài tử mềm hóa một khối kia một lần nữa lại băng lãnh, thậm chí có chút không hiểu ghen tuông: "Đến cùng là thế nào, tại sao muốn tìm Kim Quang Dao?"

"Không phải, không phải...ô ô...đạo trưởng, ngươi đừng nhìn ta, ta.... hức." Tiết Dương một bên đẩy Hiểu Tinh Trần một bên ngăn không được nước mắt. Hắn cũng không ngờ thành thế này ai kêu cái di chứng chết tiệt kia quấy phá cơ chứ. Mà lại cũng không chỉ có tuyến lệ phát triển, bởi vì bổ hồn nên hiện tại Tiết Dương cảm thấy toàn thân đau gần chết, nhưng hắn cũng không có ý muốn Hiểu Tinh Trần ôm hắn, dù sao hiện tại giữa hai người hắn loại chuyện này tương đối xấu hổ.

"Đau...đau quá...ô ô..." Tiết Dương ôm ngực lăn lộn trên giường, nếu là trước đây, đau này hắn có thể chịu được, chỉ là hiện tại hắn muốn gạt Hiểu Tinh Trần cũng không sao gạt được.

"Đừng khóc, được rồi, ổn rồi, không khóc không khóc, tới ăn một viên." Hiểu Tinh Trần từ trong tay áo lấy ra một viên kẹo nhét vào trong miệng Tiết Dương, Tiết Dương sau khi ăn kẹo đầu liền tiến vào trong khuỷu tay Hiểu Tinh Trần nghẹn ngào khóc.

Về sau tình hình Tiết Dương có chuyển biến tốt, tuy nói là nước mắt đã ngừng, nhưng hốc mắt vẫn còn đỏ ửng đáng thương, Hiểu Tinh Trần cho hắn ăn cháo, bởi vì đứa nhỏ thỉnh thoảng lại nấc lên, Hiểu Tinh Trần liền đem cháo để xuống, ôm người để trên đùi hỏi han tình trạng.

"Không sao. Đạo trưởng còn kẹo không?" Tiết Dương ngẩng đầu mở to mắt nhìn Hiểu Tinh Trần nói: "Ta còn muốn ăn." Hiểu Tinh Trần nghe Tiết Dương thanh âm non nớt nói: "Ta còn muốn ăn." nhịn không được chua xót trong lòng, lại nói Tiết Dương lúc đầu đem Hiểu Tinh Trần hoàn toàn chữa khỏi, tình huống của hắn vô cùng chênh lệch. Hiểu Tinh Trần mới đầu đối với thiếu niên cũng không có biểu hiện quá rõ ràng, cũng không tỏ rõ thái độ, hai người cứ như vậy giằng co.

Qua mấy ngày Hiểu Tinh Trần phát hiện Tiết Dương luôn luôn chạy ra ngoài, mới đầu mặc dù nói là không quan tâm nhưng cuối cùng Hiểu Tinh Trần vẫn là theo ra ngoài, phát hiện nho nhỏ Tiết Dương lặng lẽ leo lên cây ngủ.

Cũng chính một đêm kia Tiết Dương bị túm xuống đánh mông.

"Tiết Dương....giấu diếm ta chơi vui vậy sao?"

"Ô!" Trên mông chịu một chưởng, Tiết Dương vô cùng ủy khuất, làm sao, ta trốn ngươi không phiền ngươi, ngươi còn trách ta đúng không? Tiết Dương càng nghĩ càng tủi thân, cuối cùng đúng là bị ngươi đánh, khóc nức nở đáp: "Lão tử mẹ nó giấu ngươi cái gì?"

Non nớt phản bác, Hiểu Tinh Trần vốn là muốn đánh thêm một cái, cuối cùng không có ra tay, đạo trưởng đem người đang nằm sấp trên đùi ôm lấy đặt xuống giường hỏi:" Hồn phách....đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

"Ta không biết! Ngươi đi hỏi Ngụy Vô Tiện ấy!" Tiết Dương thuận miệng nói như vậy không ngờ Hiểu Tinh Trần đúng thật là dẫn hắn tới Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm Ngụy Vô Tiện hỏi thăm chuyện này, còn để Ngụy Vô Tiện hắn nhìn thấy bộ dáng trẻ con của hắn, mất mặt chết!!

Đơn giản nói chính là di chứng bổ hồn, Tiết Dương đau tim là do dùng máu cấp cho ngươi, đây là vật dẫn quan trọng của trận pháp bổ hồn. Cái khác, cơ bản Hiểu sư thúc cũng biết." Ngụy Vô Tiện nhìn tiểu hài tử trong ngực Hiểu Tinh Trần nhíu mày nói: "Mấy ngày nay có thời gian ôn dưỡng thân thể một chút, vết thương ở tim sẽ tốt, chỉ cần có thời gian, lát nữa ta cùng Lam Trạm đi Tàng Thư các xem xem có dược vật gì có thể điều giải."

"Đa tạ sư điệt. Chuẩn bị một ít thuốc đắng đi." Hiểu Tinh Trần thuận miệng trêu một câu khiến Tiết Dương xù lông: "Hiểu Tinh Trần, ngươi cố ý?!"

"Được rồi!" Ngụy Vô Tiện nhìn Tiết Dương nửa ngày tựa như muốn nói thêm điều gì*, nhưng lại bị Lam Vong Cơ sau lưng kéo đi.
*Ngụy Vô Tiện hắn là muốn đem Tiết Dương trồng lên tưới nước.

06.

"Cái kia, Hiểu Tinh Trần?" Tiết Dương sờ lên tim, không còn đau như trước. Hắn thả đi thỏ nhỏ trước ngực, đi đến trước mặt Hiểu Tinh Trần đưa tay keo vạt áo đạo nhân nói: "Thật ra, tiếp tục đường đột cũng không có gì không tốt..."

Đạo nhân con ngươi như có gì đó vỡ vụn, đột nhiên nghe được câu nói này liền nhẹ nhàng cẩn thận hô: "Tiết Dương?"

"Ta chỉ là muốn nói...Ừm...ta giống như không rời được ngươi." Tiết Dương suy tư một hồi, lại nói, thời điểm nói còn vuốt vuốt lọn tóc đang rủ xuống của Hiểu Tinh Trần: "Đạo trưởng, ngươi biết làm sao lấy mái tóc buộc chung một chỗ sao?"*
*Ý là kết tóc, A Dương là đang tỏ tình hử ( ꈍᴗꈍ)

Hiểu Tinh Trần cảm thấy ý tứ thật rõ ràng, đầu mày ý cười ôn hòa nổi lên.

"Ta dạy ngươi."

Vân Thâm Bất Tri Xứ hậu viện bên trong không biết khi nào khí lạnh càng dày, nổi lên một tầng sương mù mỏng, trên trời cũng có sương lạnh giáng xuống.

Mùa đông sắp tới. Tiết Dương lại cảm thấy hết sức ấm áp.

---End--
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro