Đoản (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- " Lâm Thất, sao chàng... chàng phụ ta sao ?"

- " Ha~ Đúng vậy. Cô chỉ là thứ để ta chơi đùa. Còn người ta yêu là Diệp Nhi."

- " Không phải chúng ta đã cùng hẹn ước hay sao? Chàng lại bội ước. "

- " Đó chỉ là lời nói để ta dụ dỗ cô mà thôi."

- " Bốp! "

- " Chàng... chàng là tên khốn kiếp. Ta ghét chàng, ta ghét chàng. Lễ thành hôn của chàng với ả ta nhất định sẽ không để yên..."

  Nói rồi, Hoàng Thanh quay đi mất. Lâm Thất nhìn theo bóng dáng nàng đi khuất, đưa tay chạm vào vết thương do nàng vừa gây ra. Đau! Nhưng không đau bằng vết thương trong tim y.

  Ở một góc khuất nào đó, có tiếng khóc vang lên khe khẽ. Tựa như một lời trách móc, oán than.

  Khoác lên mình bộ y phục màu đỏ, Lâm Thất mặt mày vô cảm bước lên lễ đường.

  Lễ thành thân này y không hề muốn, là do y bị phụ thân ép buộc. Vốn dĩ, y không xứng đáng có được hạnh phúc. Mải suy nghĩ, không chú ý đến Diệp Nhi đã đứng cạnh.

- " Nhất bái thiên địa. "

- "..... "

- " Nhị bái giao đường.|

- "..... "

- " Phu thê giao bái."

- " Dừng lại ngay cho ta."

  Giọng nói quen thuộc của Hoàng Thanh vang lên. Không chỉ y mà tất cả quan khách đều nhìn về phía nàng. Nàng vận bộ giá y màu đỏ thắm, gương mặt xinh xắn, cái cằm thon gọn, gương mặt trắng trẻo tựa ngà voi.
                                               

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro