#6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Cứ chạy đi! Đừng nhìn lại!"

Ngô Thế Huân thầm rủa trong đầu. Tất nhiên là phải lo mà chạy rồi, lại còn cần phải nhắc nữa hay sao? Tốc độ dưới chân lại càng tăng lên. Phía sau không ngừng phát ra những âm thanh rít rít như thứ gì đó đang gào thét. Tiếng động rất lớn, không biết là thứ kia đang ở sát sau lưng hay là từ những vách đá dội lại mà vô cùng chói tai.

Máu đỏ nhuộm ướt cả một bên mặt Ngô Thế Huân, chẳng rõ là máu cậu hay ai nhưng hiện tại chuyện này không quan trọng, cái chính là phải thoát khỏi chỗ này. Cả đạo động đều tối đen. Ánh đèn pin lắc lư theo từng bước chân vội vã chỉ rọi được một khoảng không nhỏ phía trước, đủ để miễn cưỡng nhìn ra chỗ mà họ đang hướng đến.

"Áaaaaaaaaaa."

Tiếng hét thảm thương cho thấy có người đã bị thứ kia bắt được. Nhưng thứ kia cơ hồ không có dừng lại, nền đất phát ra âm thanh sàn sạt như thể bị nhiều vật nhọn cắm lên liên tục còn lớn hơn tiếng chân hì hục của bọn người đang chạy trối chết.

Cuộc truy đuổi đáng sợ làm cho vài người hoảng loạn chọn cách rẽ sang những lối khác để tránh con quái vật phía sau. Một nhóm hơn mười người, lúc này cũng không chắc là còn lại được mấy mống. Ngô Thế Huân cảm thấy có gì đó không đúng. Trực giác mách bảo đạo động này có vấn đề. Rõ ràng ban đầu là từ con đường này tiến vào trong, như thế nào hiện tại chạy mãi vẫn không có lối ra?

"Nguy rồi. Chúng ta bị mắc bẫy!"

Ngô Thế Huân đã phần nào đoán ra được chuyện này nhưng mà người đằng sau kêu lên vẫn khiến cho cậu phân tâm liếc nhìn một cái. Sau đó thì chưa kịp phản ứng gì đã bị hụt chân ngã xuống một cái hố lớn.

"Chết tiệt." Ngô Thế Huân rít khẽ.

Cả người va đập vào mớ đá nhấp nhô. Xương cốt giống như bị đánh gãy vô cùng đau đớn. Ngô Thế Huân nhăn mặt rên lên, hé mắt cố gắng nhìn xung quanh, phát hiện bên dưới không phải là đá như bản thân đã tưởng. Rõ ràng là một đống xương người! Ngô Thế Huân không sợ người chết, tuy nhiên chứng kiến những cái xác chết chất đầy một hố nói lên chỗ này là hang ổ của con quái vật kia thì có là thần kinh thép cũng phải giật thót.

Kế đến là âm thanh rợn người kia lại nổi lên. Ngô Thế Huân ngẩng đầu liền thấy được thứ mà cậu không hề muốn thấy ngay lúc này nhất. Một cái miệng rộng ngoác đầy rẫy những chiếc răng nhọn lỉa chỉa ố vàng, giữa các kẽ răng còn dính những mảng xanh đen trông vô cùng bẩn thỉu đang gặm một cái đầu người áp sát vào mặt Ngô Thế Huân. Cái đầu đã bị nhai nát một bên mặt, máu thịt lẫn lộn, ẩn hiện một lớp xương trắng gần như sắp lộ ra. Mắt của người chết vẫn còn mở lớn đầy kinh hoàng như nhìn thẳng vào cậu kêu gào đòi mạng, phía bên mặt đã bị cắn mất vẫn thấy được con ngươi đang đung đưa trước mặt Ngô Thế Huân khiến cậu nhịn không được liên tưởng tới chuông gió. Ngô Thế Huân chính là sắp chết tới nơi rồi mà vẫn còn có thời gian để mà suy nghĩ vớ vẩn.

Cũng không thể hoàn toàn trách Ngô Thế Huân được. Cơ thể cậu vừa bị va đập quá mạnh, hiện tại muốn cử động được ngay là chuyện không thể nào. Ngô Thế Huân nhìn lên trên chút nữa thì thấy một gương mặt, thật ra thì cũng chẳng thấy được gì vì đa phần đã bị mái tóc dài bù xù che đi gần hết, nhưng tóm lại thì đây là một con người. Mà không. Đã từng là con người.

Ngô Thế Huân không biết phải diễn tả con quái vật trước mặt mình là như thế nào. Gọi là người nhện thì nghe thật buồn cười bởi vì người nhện trong phim dễ nhìn hơn nó nhiều. Con quái vật không phải là nửa thân trên là người, nửa thân dưới là nhện. Phần cơ thể "người" chỉ có từ lồng ngực trở lên, phần còn lại thì hoàn toàn là cơ thể của nhện khổng lồ. Lớp thịt người đã bị thối rữa đến gần sắp rục hết, có thể nói nó là một con nhện to đội lớp da người.

"Ngô Thế Huân!"

Ngô Thế Huân nghe một tiếng gọi gần đó. Mạnh mẽ quay đầu liền thấy Kim Chung Nhân cùng những người khác đều bị rớt xuống cái hố giống mình. Kim Chung Nhân sắc mặt hốt hoảng quơ tay hét lên với Ngô Thế Huân. "Cậu còn không mau chạy đi?!"

Ngô Thế Huân cắn răng nâng người cố gắng lùi về sau. Quả thật là oan uổng cho cậu quá rồi. Là cậu không đi nổi cơ mà. Ngô Thế Huân thầm than, rõ ràng là đâu phải mình cậu rơi xuống đây, tại sao con quái vật cứ phải là đáp ngay chỗ cậu trước chứ.

Ngô Thế Huân không phải là không sợ. Chỉ mình cậu biết rằng trái tim mình hiện giờ đang đập dồn dập tới cỡ nào. Bao nhiêu phi vụ vào sinh ra tử mà cậu đã trải qua, nguy hiểm gặp qua không ít, nhưng tình trạng kinh khủng này là lần đầu tiên. Nếu không phải vì cả gương mặt đều bị bết máu lẫn đất cát thì chắc người khác đã thấy được bộ dạng tái nhợt sợ hãi của Ngô Thế Huân rồi.

Con quái vật trong một khắc bị lôi kéo sự chú ý bởi Kim Chung Nhân, nhưng Ngô Thế Huân dù có cố tới mấy cũng không thể lê lết nhanh hơn được nữa, cuối cùng vẫn bị nó bắt quả tang Ngô Thế Huân đang muốn trốn. Nó lại kêu mấy tiếng rít rít vô cùng khó nghe tựa như phẫn nộ trước con mồi không ngoan ngoãn chờ chết là cậu. Cái chân khớp dài sắc bén vung lên, nhắm thẳng vào bụng Ngô Thế Huân mà giáng xuống. Ngô Thế Huân trừng mắt. Chưa từng nghĩ tới có ngày chính mình lại phải chết theo một kiểu khủng khiếp như thế này. Nhắm nghiền đôi mắt lại không dám nhìn chuyện sắp xảy ra với chính mình. Ngô Thế Huân chỉ có thể cầu nguyện bản thân có thể chết nhanh một chút để tránh đau đớn.

"Cẩn thận!"

Phập.

Âm thanh trầm đục khiến người ta liên tưởng tới thứ gì đó bị đâm khoét thật sâu. Ngô Thế Huân đinh ninh hẳn là bụng mình đã bị cái chân khớp bén nhọn như dao kia đâm cho nát bươm rồi, nhưng không hiểu vì cái gì mà cảm giác đau đớn lại không thấy. Thay vào đó là một tiếng rít dài đến đinh tai nhức óc vang trên đỉnh đầu Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân hé mắt nhìn, trông thấy con quái vật kia đang gào thét điên cuồng. Một mũi tên có hình dáng kỳ lạ đang cắm vào mắt nó. Ngửa đầu ra sau liền bắt gặp một người đang giơ cao cây cung với cấu trúc phức tạp mà Ngô Thế Huân chưa từng nhìn thấy qua trong tay. Đối phương cũng nhìn Ngô Thế Huân, biểu tình từ lạnh lùng ngoan độc chớp mắt liền biến thành cợt nhã, nháy mắt với cậu một cái.

"Nhớ cho anh một nụ hôn cám ơn đó!"

Rùng mình bởi động tác hôn gió của Biện Bạch Hiền. Không biết y từ đâu mà xuất hiện ngay đúng lúc nguy cấp thế này. Ngô Thế Huân cũng không quan tâm đến tiểu tiết, ôm ngực thở ra một hơi bình tĩnh lại. Tuy tính tình người này rất quái dị nhưng trong một thời gian ngắn quan sát thì Ngô Thế Huân chắc chắn khả năng chiến đấu của y chỉ có hơn chứ không hề kém Ngô Thế Huân. Có Biện Bạch Hiền ở đây thì cậu đã phần nào an tâm hơn rồi.

Còn đồng bọn của anh ta đâu?

"Ngô Thế Huân, mau tránh đi!"

Con quái vật ở phía trên mặc cho mũi tên đang cắm vào mắt nó, càng thêm điên cuồng vì cơn đau, bắt đầu vung mấy cái chân khớp loạn xạ. Ngô Thế Huân hoảng hốt không biết nên lăn về bên nào. Còn quái vật có tám cái chân dài ngoằn, tránh đi đâu mới thoát được? Sau đó, Ngô Thế Huân cảm thấy cổ áo của mình bị một lực lớn kéo về phía sau, vừa vặn nơi mà cậu mới nằm khi nãy cũng bị con nhện khổng lồ đâm xuống gãy hết cả đám xương người bên dưới.

"Cậu bất cẩn quá rồi."

Mới vừa thắc mắc thì đã có người làm một cú xuất hiện thật hoành tráng. "Phác Xán Liệt."

Ngơ ngác bị người kia xách cổ áo kéo vào lòng. Phác Xán Liệt nhanh chóng ôm Ngô Thế Huân nhảy ra khỏi vòng vây đến bên cạnh Biện Bạch Hiền rồi thả cậu xuống. Nhìn sang bên kia cũng trông thấy Kim Chung Nhân cùng mấy người trong nhóm đã leo ra khỏi hố xác. Kim Chung Nhân ngước nhìn về phía Ngô Thế Huân với vẻ mặt thấp thỏm lo lắng, nhận thấy cậu đã an toàn thì thở phào quay lại quan sát con quái vật kia.

"Làm sao để tiêu diệt cái thứ này đây? Lớp vỏ của nó quá cứng, bọn tôi đã dùng thử hết đạn dược hạng nặng rồi mà vẫn không làm được gì nó."

Ngô Thế Huân nhíu mày hỏi Phác Xán Liệt. Người kia im lặng lắc đầu.

"Thứ này không thể tuỳ tiện đối phó được. Trước hết phải nhắm vào điểm yếu của nó, tạo vết thương càng lớn càng tốt, sau đó dùng lửa đốt vào phần thịt đã bị lộ ra."

Câu trả lời không phải là của Phác Xán Liệt mà là Độ Khánh Tú từ trong một đạo động phía sau họ bước ra, trên tay cầm theo một lọ xăng có ngòi châm, giải thích cho Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân nheo mắt nhìn lại con nhện khổng lồ. Điểm yếu mà anh vừa nói hẳn là chỗ mà Biện Bạch Hiền đã bắn trúng lúc nãy, chính là mắt. Nhưng vết thương này dường như không đủ lớn như Độ Khánh Tú nói.

Giống như cảm nhận được thắc mắc của Ngô Thế Huân, Biện Bạch Hiền quay lại nhìn cậu vui vẻ cười. "Kiên nhẫn một chút."

Dứt lời Biện Bạch Hiền giơ cao cây cung trong tay. Không biết y làm động tác gì, cung tên đang cắm trong mắt con quái vật phát ra tiếng kình kịch giống như máy móc biến hình một cái, tiếp đó là âm thanh đâm khoét tựa máy khoan vang lên. Con quái vật gào thét còn to hơn trước, đau đớn bị mũi tên càng ngày càng khoét sâu vào trong, vết thương vừa rồi rất nhỏ bây giờ đã hình thành một cái lỗ lớn ngay giữa mặt nó. Dịch nhầy màu xanh rêu bắn đầy ra ngoài, thứ mùi tanh tưởi hôi thối như xác chết bốc lên nồng nặc khiến Ngô Thế Huân khó nhịn được muốn nôn.

"Được rồi, hành động đi."

Phác Xán Liệt lên tiếng, Độ Khánh Tú lập tức đốt ngòi châm của lọ xăng ném về phía vết thương mở rộng của con nhện khổng lồ đang quằn quại. Cái lọ đập mạnh vào con quái vật vỡ ra, xăng bén lửa, chớp mắt đã bùng cháy lan vào vết thương của nó. Cả cái đầu của thứ đó đều bốc cháy hừng hực. Độ Khánh Tú ném thêm hai lần nữa, con quái vật liền chìm trong biển lửa. Lần cháy đầu tiên đã làm yếu đi lớp vỏ bảo vệ của nó, những lần sau tự nhiên có thể giải quyết hoàn toàn con quái vật.

Tiếng rít rùng rợn lấp đầy cả động khiến người khác phải khiếp sợ. Qua một lúc cuối cùng cũng kết thúc. Ngô Thế Huân ngồi tựa trong ngực Phác Xán Liệt mà nghỉ ngơi. Không phải cậu đang chiếm tiện nghi của Phác Xán Liệt đâu, chỉ là lưng lẫn eo đều nhức nhối, không cử động nổi nữa nên đành mượn người kia làm đệm đỡ.

Lúc nãy vì quá nguy cấp, Ngô Thế Huân không quá để ý đến vết thương của mình. Hiện tại đã an toàn thì cả người đều đau buốt khó chịu, ý thức cũng nhanh chóng tan ra. Trước khi thật sự ngất đi, Ngô Thế Huân chỉ thầm nguyền rủa số phận trâu chó của bản thân vì đã bị dính vào những bí mật kinh khủng này.

=====================================

Nói chứ cái tổng hợp đoản này nhất định sẽ thành nơi ta đặt cọc ý tưởng những fic mà ta đang viết thử. Nhưng cứ yên tâm, ta sẽ không đào thêm hố mới cho tới khi nào ta lấp hơn một nửa số hố đã đào đâu. Cái đoản này lấy từ cái fic thể loại kinh dị, thám hiểm và bí ẩn của ta. Fic này sẽ là fic EXO và là AllHun chứ không có couple nào cụ thể hết. Nói là AllHun nhưng thỉnh mọi người phải hiểu là sẽ không có chi tiết tình cảm gì cụ thể, chỉ hint ngập mặt thôi. Chứ mình Hun mà yêu cả nhóm thì ta không biết viết sao đâu, kiểu nó ảo lòi ấy các thím có hiểu không? ╮(︶︿︶)╭

Bật mí nhiêu đó thôi, trong số tất cả các đoản của ta, ta đều chọn ra đoản nào có tiềm năng làm thành fic tập để tiếp tục viết nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro