Dao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link fic gốc: https://jinfeixibi424.lofter.com/post/2024059f_1c9305364
Editor: Cáo Chín Đuôi (là t đây)

Ngược, nhảy hố cẩn thận.

--------------

"Chỉ là một hình bóng tương đồng, nếu người đã bị mê hoặc, vậy hãy để mưa lớn rửa trôi đi tất cả vẩn đục."

Gió lạnh cuồn cuộn đập vào cửa sổ, tạo thành những tiếng ma sát kì quái. Phòng khách không có bật đèn, Yến Minh Tu dùng chân đá vỏchai rượu rỗng không trên nền đất, ngồi liệt trên ghế sa lon, tay nắm chặt điện thoại.

Hắn rất ít khi có dáng vẻ chật vật như vậy, vẻ mặt mệt mỏi, đầy người mùi rượu, quần áo không chỉnh tề dựa trên ghế sô pha, thân thể cao lớn co lại trong không gian chật hẹp.

Hắn không thích uống rượu, nhưng bây giờ lại chỉ có thể dựa vào cồn làm tê liệt bộ não tỉnh táo quá mức, chân duỗi trên thành ghế, hốc mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm vào lịch sử cuộc gọi. Không nghe điện thoại, không trở về nhà, anh rốt cục muốn làm gì?! Chu Tường!

Hắn cắn răng nghiến lợi quăng điện thoại, nhưng lại lập tức hối hận, hắn sợ Chu Tường gọi điện thoại tới hắn không nghe được, nhặt điện thoại về mới miễn cưỡng yên tâm.

Yến Minh Tu nhìn chằm chằm màn hình vỡ nát, lại tự dưng sợ hãi, gió lạnh từ ngoài phả vào người hắn, lạnh thấu xương.

Hắn nghĩ tới lời tỏ tình mình chưa nói xong, nghĩ đến Chu Tường ở lần cuối cùng, mỏi mệt và qua loa.

Nghĩ đến một câu kia, chúng ta cứ như vậy đi.

Yến Minh Tu mi mắt run lên.

Cả gian phòng trống rỗng, nơi âm u hẻo lánh tối tăm che giấu cho quái vật vô danh, gào thét kéo hắn xuống vực sâu.

Nơi này không phải nhà của hắn cùng Chu Tường

Không có Chu Tường, quá khứ ôn nhu đều thành ác ma ăn thịt người.

......Anh trở về đi, em sai rồi, em không coi anh thành thế thân của Uông Vũ Đông nữa. Tường ca, em sai rồi...... Anh về đi mà.....Em chờ anh.

Rũ bỏ hết kiêu ngạo trong xương cốt, hắn rối rít nói xin lỗi vào điện thoại, nhận lại chỉ là giọng nữ máy móc lạnh băng. Hắn nắm chặt bàn tay không có nhiệt độ, lại thất bại buông ra.

Hắn tự giễu cười cười, lại vô cớ ủy khuất, hắn muốn xin lỗi, muốn nói với Chu Tường người mình thích là anh ấy, nhưng người kia ngay cả một cơ hội cũng không chịu cho hắn, liền tuyệt tình đi vào trong núi.

Trên núi vừa bẩn vừa loạn, Chu Tường khẳng định ăn không ngon mặc không tốt...... Trời mưa to, có thể xảy ra chuyện gì không? Hắn nghĩ tới đây, siết chặt tay, bối rối lắc đầu, đuổi ý nghĩ như giòi trong xương này ra khỏi đầu óc.

Két --

Một tiếng vang thật lớn, theo sau là ánh sáng chói mắt, bức tranh phòng ốc kì quái hoàn toàn lộ ra, cũng phản chiếu khuôn mặt Yến Minh Tu, gương mặt không có huyết sắc, duy chỉ có ánh mắt rất dọa người. Hắn quay đầu nhìn mưa to lộp độp rơi ngoài cửa sổ, cố hết sức từ cạnh ghế sa lon đứng lên, đi đến bên cửa sổ, muốn đóng cửa sổ lại.

Mưa to rất nhanh dính ướt nửa người hắn, nhưng Yến Minh Tu lại giống như bị dính lại bên cửa sổ, ngây ra nhìn mưa lớn doạ người, phảng phất như muốn gột rửa cả trời đất.

Điện thoại trong lòng bàn tay đã trở thành tia hi vọng cuối cùng, hắn cứ như vậy đứng bên cửa sổ, một lần tiếp một lần gọi đi, nhưng đáp lại dường như vĩnh viễn chỉ có một câu máy bận.

Bất an từ sâu trong tim giày vò hắn, có cái gì đang mất đi rất nhanh, nhưng hắn lại chỉ có thể không cam lòng oán hận ở một bên, mặc cho cát mịn chảy khỏi kẽ tay.

Anh không thể biết hiện giờ mình đang ở đâu, mưa lớn khiến anh không thể mở mắt, lưng cõng không ít thiết bị nặng nề, mỗi một bước đi đều cực kì phí sức. Bốn phía cũng đều là cây cao che khuất bầu trời đan xen vào nhau, không thể phân biệt được sắc trời. Anh vừa vùng vẫy ra khỏi một bụi cây, bị rạch vài nhát trên cơ thể, và suýt vấp phải rễ cây mọc lên.

Cả ngọn núi đều run rẩy dưới mưa to, dưới cơn thịnh nộ của thiên nhiên, con người chỉ bé nhỏ như một hạt kê.

Anh lau nước trên mặt, chỉ dựa vào cảm giác để mò mẫm đi tiếp. Anh không biết, đây mới là tình huống nguy hiểm nhất, đáng sợ nhất.

Mãi đến khi bốn phía mờ mịt, trong tầm mắt tất cả đều là bùn đất rơi, mới hiểu được mình làm sai cái gì. Anh đã kiệt sức, eo bị ép cong, vai đã sớm bị cọ xát đến chảy máu, chỉ có thể từng bước tiến về phía trước.

Mưa càng rơi càng lớn, nước mưa rửa sạch tất cả, oán hận, không cam lòng, thậm chí ngay cả linh hồn cũng bị nước mưa lạnh lùng cuốn trôi.

Giờ khắc này Chu Tường đã quên, ở nơi thành thị xa xôi kia, người mang đầy hết yêu thương cùng hận thù của anh, quên đi hết xấu hổ và phẫn hận trong quá khứ.

Yêu hận không biết, chuyện xưa về không.

Anh bị cơn mưa lớn chưa từng có này rửa sạch, chỉ cảm thấy linh hồn trở nên trong sạch chưa từng có.





Chu Tường!!!

Hắn khản giọng thét lên,thê lương tựa như linh hồn bị cắt rời. Yến Minh Tu từ trên ghế sa lon lộn xộn thốt nhiên đứng dậy.

Trái tim như bị ai siết chặt, mạnh mẽ móc ra, máu chảy đầm đìa, rồi lại bị xẻ thành nhiều mảnh. Nhưng dù là vậy, cũng không thể so với cảnh tượng hắn thấy trong giấc mơ kia, người biến mất nơi tận cùng vách núi, đau đớn tột cùng.

Cả người hắn run rẩy suýt ngã, hoảng hốt gọi điện thoại, bả vai sụp xuống.

Ngơ ngác một lát, mới tựa như phát điên cầm điện thoại lên, nói lập tức muốn một chuyến bay sớm nhất.

"Nhưng bây giờ......"

"Không! Có! Nhưng! Mà!" Tiếng thét của hắn khiến người ở đầu dây bén kia hoảng sợ liên tục nói vâng.

Yến Minh Tu nắm chặt điện thoại, xoay người xuống giường, vội vã xếp mấy bộ quần áo nhét vào va li, bên kia điện thoại lại vang lên.

"Yến tổng, thật không phải chúng ta cố ý khó xử, là bởi vì trời mưa, chuyến bay đều bị hủy. Chuyến bay sớm nhất là sáng mai."

Hắn không trả lời, mặt không biểu tình đặt điện thoại xuống, tiếp tục xếp quần áo, sau đó ra khỏi nhà.

Hắn muốn đi đón người kia về nhà.

Nhưng khi đó hắn không biết, người kia vĩnh viễn sẽ không trở về.

"Anh nói cái gì?"

Rõ ràng là ngữ khí rất bình thường, lại làm cho người rùng mình.

Giống như tro bụi rơi xuống từ góc tường xám xịt, nhỏ bé rách nát, phiêu tán trong gió.

Sắc mặt người này cũng rất kì lạ, trong bình tĩnh lại như cất giấu núi lửa chực chờ phun trào, cảm xúc âm trầm lộ ra làm cả khuôn mặt đều vặn vẹo mấy phần.

Nam nhân cao lớn đứng yên không nhúc nhích, sắc mặt u ám chôn trong màn mưa tối tăm mù mịt, dưới ánh chớp càng lộ ra khuôn mặt trắng bệch khiếp người.

Nhân viên cứu nạn đứng chặn dưới chân núi nuốt ngụm nước bọt, lấy hết can đảm nói lại lần nữa, ngài không thể tiến vào hiện trường, trên núi xảy ra lở đất, có một nhóm nhân viên mất tích, chúng tôi đang toàn lực tìm kiếm cứu nạn.

"Tôi hỏi là nhân viên nào? Anh nói, là nhân viên nào?" Từng chữ từ kẽ răng bật ra, nhai nát, nuốt vào trong bụng.

Là......Hai ngày trước lên núi quay phim tài liệu, là nhóm đó.

Giờ khắc này, Yến Minh Tu cũng cảm thấy mình giống cái điện thoại kia, bị người dùng toàn lực ném vào góc tối, linh hồn đã sớm vỡ nát, chỉ còn vỏ bọc lưu tại chỗ cũ.

Hắn đờ đẫn hỏi lại một lần.

Bị người dùng ánh mắt kì quái nhìn chăm chú lên, hắn mới giống như là được mở chốt, vứt cả hành lý lẫn ô che mưa xuống. Đẩy người chắn đường ra, lập tức chạy lên núi.

Người kia tận chức trách muốn ngăn cản hắn, lại bị Yến Minh Tu nắm cổ áo, mắt đỏ ngầu phản chiếu gương mặt sợ hãi của người kia, "Đừng cản ta! Cút!"

"Cút ra!"

Hắn giống như là ném đồ vật, ném người qua một bên, lồng ngực phập phồng, nước mưa rơi trên khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, sợi tóc đen dính bên mặt, ánh mắt lại sáng ngời giống như có lửa cháy rực rỡ, có loại nguy hiểm như đã thịnh đến cực hạn, thoáng cái là mất.

Yến Minh Tu hai chân run rẩy không còn hình dáng, từng bước một đi lên núi.

Trên đường hắn trông thấy người bị dùng cáng cứu thương khiêng, hôn mê bất tỉnh, còn có người đã sớm che vải trắng thấm máu, thi thể đã sớm không hoàn chỉnh, nhưng hắn vẫn làm như không thấy, hai mắt đăm đăm tiếp tục lên núi.

Mỗi một bước đi rất chậm, đi một bước, lưng liền lại đổ xuống dưới một chút, rõ ràng là thanh niên trẻ tuổi, lại có cảm giác của tuổi già hoàng hôn khuất bóng.

Trong một khoảnh khắc, hắn có loại xúc động hận không thể lập tức quay đầu nhảy xuống vách núi.

Hắn còn làm gì ở đây nữa, hắn nên đi tìm Chu Tường, dẫn anh về nhà.

Đúng vậy, hắn còn phải dẫn Chu Tường về nhà.

Hắn không thể gục ngã được, Chu Tường còn đang chờ hắn.

Suy nghĩ nực cười này chống đỡ cho hắn, để hắn không gục ngã trên con đường dài như vô tận này. Mãi đến khi lên núi, nhìn thấy cành lá cây bị gió thổi rơi vung vãi trên nền đất, gió núi không biết từ ngóc ngách nào ùa ra, cuồn cuộn không ngừng.

Đội tìm kiếm cứu nạn đầy khắp núi đang tìm kiếm người mất tích, ánh đèn pin trắng lạnh lẽo chiếu sáng vùng hoang vu, phản chiếu thưa thớt những góc quần áo bị rách.

Sống lưng dần dần lạnh buốt, cả người dường như bị đè sập từ bên trong, đổ nát không còn gì. Lồng ngực bị rút cạn không khí, gió lạnh tràn vào qua vết rách trống rỗng.

Yến Minh Tu loáng thoáng nghe thấy trong đám người tiếng than: "Này...... Lại tìm thấy một bộ thi thể."

Hắn trừng lớn đôi mắt không có tiêu cự, toàn thân run rẩy đi về phía đám người, giống con rối bị giật dây, máy móc cứng đờ di chuyển hai chân.

Hắn im lặng chờ đợi nhát chém hạ xuống, tuyên án tử cho hắn.

Nếu như...... Thật là Chu Tường --

Như vậy hắn nghĩ, hắn có thể lập tức bồi Chu Tường cùng đi.

Nhưng người kia còn chưa nghe thấy hắn tỏ tình, sao có thể cứ đi như thế?

Nước mắt rốt cục hòa với nước mưa từ trong hốc mắt rơi xuống, Yến Minh Tu đưa tay che hai mắt, chậm rãi đi về phía đám người.

Hắn đột ngột bỏ tay ra, sắc mặt vặn vẹo nhìn bộ hài cốt đẫm máu không rõ ràng nằm trên mặt đất.

Không phải Chu Tường.

Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn nên lên đầu hắn, khiến hắn choáng váng.

Tựa như có tia sáng lóe lên trong tâm trí vốn đang tối tăm hỗn loạn, trái tim treo trên cao đột nhiên đóng băng, rơi xuống mặt đất, cuối cùng bị kéo vào vực sâu.

Hắn rốt cục nhịn không được ngã vọt tới trước mấy bước, hai chân khẽ cong, quỳ trên mặt đất gào khóc.

Hắn coi trọng hình tượng cỡ nào, giờ phút này lại quên hết thảy, trước mặt tất cả mọi người lộ ra dáng vẻ chật vật không chịu nổi nhất.

Lồng ngực đè nén quá nhiều cảm xúc đáng sợ, đủ loại tình cảm như gánh nặng ngàn cân khiến hắn gần như nghẹt thở. Hắn nhớ tới nụ cười của người kia, từng giờ từng phút ôn nhu sủng ái người để lại cho hắn, cùng tâm chân tình cuối cùng bị hắn tự tay vứt bỏ, thậm chí phủ bụi kia.

Hắn sụp đổ quỳ xuống mặt đất ẩm ướt, mặt chôn trong lòng bàn tay, tùy ý nước mắt từ giữa kẽ tay chảy xuống, cuối cùng nện trên mặt đất, tan vào trong nước mưa.

Cảm giác đau buồn tuyệt vọng lan đến mỗi người vây xem, cũng làm cho bọn họ lộ vẻ không đành lòng, thở dài hai tiếng nhưng lại không biết làm sao mở miệng an ủi.

Chỉ có thể trầm mặc nhìn người thanh niên kia cong lưng khóc lớn, tiếng kêu khóc hòa với gió núi, quanh quẩn trong mưa, hướng về phía người yêu hắn sẽ không còn được gặp lại.



Đã một tháng......

"Thiếu gia này nghĩ cái quái gì vậy? Chậm trễ việc tìm kiếm, ép toàn bộ đội ngũ ngày đêm lục soát, nơi nào có nửa cái bóng?"

"Người mất tích vượt qua kỳ hạn này đã sớm được nhận định là tử vong......"

"Anh ấy không chết." Một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên sau lưng hai người, thanh niên lãnh đạm lạnh lùng đứng thẳng phía sau, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm, giống như một con dã thú mắc kẹt bị ép đến tình thế tuyệt vọng.

Đôi môi nứt nẻ hé mở vài lần, "Nếu còn dám nói nhảm, cút ngay cho tôi."

Chu Tường chưa chết.

Khi đó hắn nghĩ như vậy, mới miễn cưỡng từ dưới đất bò dậy, nắm cổ áo đội trưởng đội cứu nạn, gằn từng chữ: "Tiếp tục lục soát, anh ấy không chết."

Không quản ngày đêm theo sát đội tìm kiếm cứu nạn lên núi, từ đủ nơi hẻo lánh tìm ra di thể thảm không nỡ nhìn. Không phải, cũng không phải......đều không phải người đó0.

Trái tim Yến Minh Tu từ tự bị lăng trì, từng đao từng đao cắt xuống, hắn gần như tự ngược, hắn cảm thấy may mắn vì không thấy thi thể Chu Tường nhưng lại sợ hãi, mỗi ngày trôi qua, hi vọng sống lại ít đi một chút.

Cho dù hắn trốn tránh thế nào, những giấc mộng tràn đầy hình bóng người kia vẫn luôn từng giờ từng khắc nhắc nhở hắn. Để hắn tỉnh mộng lúc nửa đêm, và cạn nuoasc mắt ngồi đến rạng sáng.

Giờ giấc hỗn loạn không quản ngày đêm gần như phá hủy tinh thần, khiến Yến Minh Tu rất nhanh sụt cân.

Hốc mắt hãm sâu, sắc mặt trắng bệch tiều tụy, quần áo rách nát, trên tay là vết thương do chui từ dưới đất lên mở đường, nhưng đáng sợ nhất vẫn là sắc mặt, giống như một người điên.

Sắp hai tháng.

Đội tìm kiếm cứu nạn bị quan hệ của hắn buộc phải ở trong núi đã than thở từ lâu, tìm kiếm cứu nạn hàng ngày cũng không có tiến triển, toàn bộ ngọn núi gần như đã bị đào lên, nhưng không có dấu vết của người Yến thiếu gia đang tìm kiếm.

Yến minh tu rốt cục trầm mặc, tự nhốt mình trong phòng vừa bẩn vừa nát trên núi.

Tìm không thấy hắn.

Ở đâu cũng không có hắn.

Yến Minh Tu ném thêm một chai rượu rỗng, tuyệt vọng dựa vào ghế gỗ, giật mình nhìn bầu trời xám xịt ảm đạm và trầm mặc bên ngoài qua khung cửa sổ nhỏ.

Trên núi vào mùa mưa, mấy ngày liền sắc trời ảm đạm.

Hắn nhớ không rõ mình đã nhốt trong gian phòng này bao lâu, đếm không hết đến cùng ném đi bao nhiêu bình rượu, hắn hi vọng dùng cồn đưa bản thân vào ảo giác, trở về cơn ác mộng kia, có thể trông thấy người kia, cười cũng tốt, khóc cũng được, chỉ cần để hắn lại nhìn thấy người này.

Nhưng người kia một lần cũng không tìm đến hắn.

Hắn đến cùng nên đi đâu tìm Chu Tường?

Nước mắt đã sớm khô cạn, lưu thành vết như dao cứa trên mặt, chảy xuống cằm râu ria xồm xoàm.

Hắn co ro ôm chai rượu, một lần nữa mê man.

"Yến Minh Tu!!"

"Mày muốn náo loạn đến khi nào? Đứng lên cho tao!!"

Hắn bị người túm cổ áo, từ trên giường kéo lên, Yến Minh Tự cúi đầu buồn bực nhìn, sắc mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Giọng nói bằng phẳng kêu một tiếng, "Anh."

"Mày còn biết tao là anh mày? Yến Minh Tu, mày còn muốn nháo đến lúc nào?" Yến Minh Tự sắc mặt khó coi nhìn kẻ cả người đầy tử khí, không thể tin được đây là đứa em kiêu ngạo tùy hứng, làm theo ý mình kia của mình.

Yến Minh Tu đã bao giờ có vẻ mặt như thế?

Tựa như đứng trước mặt mình không phải người sống, mà là một bộ xương trắng, từ lâu đã chết.

Yến Minh Tự tay run mấy lần, vung tay tát đến Yến Minh Tu cả người lảo đảo, đầu nghiêng qua một bên.

"Đủ rồi! Mày tỉnh táo lại cho tao, người đã chết rồi, mày còn muốn nháo đến khi nào?"

"Hắn không chết!!"

"Hắn không chết, hắn không chết!" Yến Minh Tu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt dữ tợn hất tay Yến Minh Tự ra.

"Hắn còn đang chờ em, em sẽ tìm được hắn, hắn không chết."

Yến Minh Tu đứng ở đó, từng chữ sắc lạnh.

Yến Minh Tự bị cố chấp cùng điên cuồng từ trong đáy mắt hắn dọa lui về sau nửa bước, bị Yến Minh Tu đẩy ra, sau đó trông thấy đứa em trai đã phát điên một nửa kia của mình không quay đầu tiến vào trong núi.

Yến Minh Tu một mình vào núi, càng chạy càng sâu, hắn không có mục đích, chỉ là ôm tâm tính tự ngược, nghĩ khi đó Chu Tường có phải là cũng là như vậy, cô độc bất lực, một mình mò mẫm khắp ngọn núi?

Lúc đó anh nghĩ gì về hắn?

Khẳng định là hận.

Hận hắn yêu hận không phân, hận hắn lừa gạt, hận hắn bị mê muội tâm hồn, chỉ vì một bóng dáng tương tự mà coi anh là thế thân.

Mưa to cuối cùng rơi xuống, rất nhanh xối ướt đẫm toàn thân Yến Minh Tu.

Trận mưa này giống hệt trận mưa hai tháng trước, từ trên trời rơi xuống mây mù, như một lời tuyên án vô hình của Chu Tường dành cho hắn.

Còn đáng sợ hơn cả việc Chu Tường hận hắn, chính là anh mang theo tất cả yêu hận, hờ hững rời đi.

Cơn mưa này rửa trôi hết mọi ô uế bẩn thỉu, cũng mang đi tất cả vướng mắc, tất cả tham, sân, si, tất cả quá khứ của họ.

Yến Minh Tu nhất thời nghẹn họng, chỉ cảm thấy cổ họng nóng ran, như sắp ho ra máu, sau đó là hoa mắt, trước mắt mờ mịt.

Hắn ngất xỉu giữa rừng núi hoang vắng.



Hắn ở trong núi gặp mưa to, bị ép đưa về Bắc Kinh, sốt đến hôn mê, vẫn không ngừng lẩm bẩm gì đó.

Nghe không được hắn nói cái gì, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy một cái tên, lặp đi lặp lại.

Chu Tường.

Từng chữ ứa máu.



--end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro