[Dư Mặc × Đường Châu]: Tân Nương Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này, bộ ba Dư Mặc, Đường Châu, Nhan Đàm cùng nhau trở về sư môn của Đường Châu, trên đường họ gặp phải tiểu sư muội đang bị một con mèo tinh gây rối, nó muốn bắt cô gả cho nó. Ba người họ liền bâng khuâng tìm cách hàn phục con miêu yêu, vì đã là nhân nghĩa họ không thể khướt từ, huống hồ cô còn là sư muội của Đường Châu.

Bỗng Nhan Đàm nói " Ta đã có cách, nhưng lần này có người phải chịu thiệt thòi rồi" - Vừa nói nàng vừa nhìn về hướng Đường Châu, trên môi nở nụ cười tinh quái, Dư Mặc dù không hiểu nàng suy nghĩ thế nào cũng đưa mắt nhìn Đường Châu mỉm cười.

Bấy giờ Đường Châu cảm thấy sống lưng lành lạnh, y biết nàng lại bày trò, nhưng chưa kịp khướt từ thì nàng đã bảo Dư Mặc ra cửa đợi. Nhan Đàm từ từ bước đến phía y, y lại lùi bước. Sau đó trong phòng lại vang lên tiếng nói lớn

   " Ngươi.. Ngươi.. Trắng Xinh thật muốn làm thế này à.. Ta.. Không chuẩn được không" 
   "Hảo. Ta liền làm thế, Đường thiên sư người ngoan ngoãn đi"

Tiếng hét lớn đó đương nhiên là của Đường Châu, còn giọng nói mang ý cười là Nhan Đàm. Mặt ngoài, Dư Mặc muốn vào xem tình hình thế nào, nhưng ngại không dám làm trái lời của Nhan Đàm. Dù gì nàng cũng ngày ngày cho y ăn ở tại Thiên giới a.

Một canh giờ trôi qua, Dư Mặc bây giờ đang tựa vào phía cửa chợp mắt một chút, bỗng Nhan Đàm nói vọng từ phòng ra " Dư Mặc.. Người mau vào đây.. Nhanh lên"
Hắn liền mở cửa phòng chậm rãi cầm quạt phe phẩy mà bước vào
   "Trắng xinh sao lại kêu ta gấp thế, có chuyện..." - Giọng nói im bật, đường đường là huyết mạch cuối cùng của tộc Cửu Kì, lại bất động nhìn chầm chầm vào người phía trước

Đối diện hắn là Đường Châu, nhưng y lại khác hẳn mọi ngày. Y khoát lên mình bộ hỉ phục màu đỏ xen lẫn hoa văn vàng kim tuyệt đẹp của nữ tử, trên đầu mang mũ phượng có đính trân châu trắng toả sáng buông nhẹ trước trán. Gương mặt Đường Châu được Nhan Đàm trang điểm thật kiều diễm. Son môi đỏ tôn lên cánh môi đầy đặn, mềm mại. Gò má hồng đầy e thẹn của nữ tử đôi mươi. Ánh mắt liêu nhân được điểm tô màu hồng nhạt của cánh hoa sen, còn có ánh vàng của nắng ban mai. Thanh thoát, tao nhã chân mài cũng được trau chuốt kĩ càng. Liên hoa yêu dị giữa trán của y nổi bật vài phần yêu mị, quyến rũ

  / 'Đường Châu của ta, như vậy hảo mỹ, hảo đẹp, áo cưới đỏ thẳm như tân nương , ta liền muốn y mặc vào ngày đại hỉ của chúng ta'./  Dư Mặc tuy trong lòng suy nghĩ thế, nhưng ngoài mặt hắn lại bảo: " Cái này... Trắng xinh cô sao lại biến cái này Đường Châu thành cô nương".

   " Sao như vậy có tuyệt diễm, có liêu nhân không, lúc ta nhìn thấy còn thật bất ngờ, không ngờ Đường thiên sư của chúng ta lại là cái dạng này nữ tử. Ta nghĩ kể cả ta hay Hồ yêu còn kém y vài phần tư vị"- Nhan Đàm giở giọng trêu chọc làm y càng thêm ngại ngùng cuối thấp đầu.

   "Khụ, cô đây là muốn y đóng giả sư muội à... Cũng ổn..bây giờ đi thôi"
Nhan Đàm dùng lụa hỉ khoát lên mũ phượng cho y, cùng Dư Mặc dẫn tân nương đến phòng miêu yêu. Dư Mặc nấp phía sau màn che, còn cô đứng gần mép giường chờ cá cắn câu.

Một đạo sáng màu xám bay đến, hoá thành một nam tử vận y phục đen, gương mặt bình thường mang vài phần háo sắc. Nó nói " Cuối cùng cũng chịu gả cho ta rồi à, được thôi để lang quân mở lụa hỉ cho nàng".

Lục đỏ dần dần được kéo lên, lộ ra gương mặt của Đường Châu, y hé mắt ngẩng đầu mỉm cười, còn ý vị khiêu khích mà nháy mắt với nó. Lúc này, biết bản thân bị gạt, miêu yêu liền vung tay cho tân nương một chưởng. Tức tốc y đánh ra nội lực đem con mèo đó cấp ngã lăn dưới đất, trường kiếm xuất hiện hộ chủ, bay về phía nghiệp súc. Thấy tình thế bất lợi nó liền định bắt lấy Nhan Đàm nhằm thoát thân. Một chiếc quạt mang đầy linh khí phóng đến, đâm xuyên qua thân thể nó, phá tan yêu đan, hiện về yêu căn, dù không cam lòng nhưng thọ mệnh đã tận, hoá thành tro tàn, vạn kiếp không thể tiến nhập luân hồi.

Cửa phòng được sư muội đẩy ra, phía sau còn theo vài đệ tử, Nhan Đàm tiến đến bảo miêu yêu đã chết, nắm tay sư muội tiến ra ngoài

Trong phòng chỉ còn lại hai cái nam nhân, Dư Mặc liền tiến về phía Đường Châu đang khoanh tay đứng mép giường

  "Đệ như vậy xinh đẹp như cô dâu mới, làm ta thực ái đệ"

   "Huynh.. Huynh hỗn đản.. Lỡ có ai nhìn thấy thì sao" Đường Châu mặt đỏ tạc mao trừng mắt nhìn hắn, khuôn miệng kiều diễm khép mở mắng người.

Không chịu nổi bộ dáng câu hồn đoạt phách của y. Hắn dừng tay ở eo ra sức kéo, Đường Châu tân nương yên ổn nằm trong hắn tại lòng ngực.

   "Hyunh, này đúng là cái nam nhân , thấy mỹ nhan liền tâm động" Y dùng giọng trách mắng chu môi trì triết Dư Mặc, nhưng y nào biết bộ dáng của mình bấy giờ có bao nhiêu phần tư vị cấp người tới bắt nạt

  " Vậy ta liền cho Châu Châu biết thế nào là nam nhân". Dứt lời là một cái ướt nóng môi lưỡi giao thoa, hắn còn bá đạo ngăn chặn tay y. Đường Châu thẹn thùng run rẩy nhắm mắt lại, bên tai nhiệt nóng lan dần đến cổ, khuất sau lớp hỉ phục

  "Dư Mặc, Đường Châu hai người làm gì trong đó, không lẻ lại đánh nhau.."
   "Ngô..ưm.. Đủ..Nhan Đàm đến . buông" Dư Mặc đành luyến tuyến buông tha y, còn tinh nghịch ở môi y thượng hôn một lần.

   "Này.. Hai người đứng đó lại không trả lời ta nha" Nàng bước vào phòng chỉ kịp nhìn thấy Đường Châu đỏ hồng mặc chỉnh sửa lại đầu tóc, còn Dư Mặc đứng bên cạnh mỉm cười thâm ý

  " Đường thiên sư, người như thế nào mặt đỏ, chắc là do trang phục quá nóng, ta cấp người thay ah"

Nhan Đàm vui vẻ tiến đến thay y gỡ xuống mũ phượng, tẩy đi lớp phấn son nữ tử, cuối cùng thay đổi trang phục. Y đã trở lại là y của thường ngày
Nàng lại bảo, "chúng ta mau ra ngoài họp mặt cùng nhóm sư muội người đi".

Bước đi đầu là duy nhất Trắng Xinh, song hành phía sau liếc mắt đưa tình là song song thiếu niên. Họ đều cùng nhau hạnh hạnh phúc phúc chiếu rọi ánh ban mai..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro